• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:



Lý Khanh Khanh thấy thế, mày liền giật giật, vội nói với đám nhóc bên kia một tiếng, "Tụ tập trước cửa nhà ta làm cái gì?"
Đám nhóc đang ấn Thẩm Nhạc Hương xuống đánh nghe tiếng, quay đầu nhìn lại, tức khắc sợ tới mức bỏ chạy tán loạn.

Thẩm Nhạc Hương bò lên từ trên mặt đất lầy lội, duỗi tay liền bắt được một thằng nhóc vừa đen vừa béo.

Trên người con bé dơ hề hề, tất cả đều là bùn, khuôn mặt nhỏ cũng biến thành lem luốc như một con con mèo hoa, có thể thấy được lúc nãy nó bị đám nhóc kia đánh đến có bao nhiêu thảm.
Thằng bé mập thấy Lý Khanh Khanh lại đây, vội nhấc chân liền muốn đá vào trên ngực Thẩm Nhạc Hương, Lý Khanh Khanh đen mặt liền ném thẳng cái sọt tới, sọt tre hung hăng đập vào thằng nhóc kia, đồng thời rau dại trong sọt cũng bay ra tả tơi.

Thằng nhóc béo bị trúng đau liền gào lên một tiếng, vôi vã sử dụng cả tay lẫn chân muốn bỏ chạy.
Thẩm Nhạc Hương nhìn thấy Lý Khanh Khanh đã trở lại, vội há mồm kêu lên: "Nương, Vương Tiểu Phì trộm đồ nhà mình, không thể để nó chạy."
Lý Khanh Khanh nghe vậy sửng sốt một chút, nhà bọn họ nghèo chỉ còn mạng nhện, có thứ gì đáng giá để mà trộm? Bất quá nếu Thẩm Nhạc Hương đã nói như vậy, Lý Khanh Khanh đương nhiên không có khả năng thả cho thằng nhóc chạy.
Cô nhấc chân đá vào trên mông thằng nhóc mập kia một cái, nó liền không đứng vững, thình thịch ngã xuống trên mặt đất.

Vương Tiểu Phì thấy Lý Khanh Khanh đã đứng ở trước mặt mình, liền nắm chặt lấy đồ vật trong tay, kêu to, "Ngươi dám đánh ta? Ta méc nương ta cho xem!"
Nương Vương Tiểu Phì vốn là một người phụ nữ đanh đá, đa số người trong thôn đều không dám trêu chọc nhà bọn họ, nhưng Lý Khanh Khanh lại một chút cũng không sợ cô ta.

Hơn nữa mấy đứa nhóc này tự chạy vào nhà cô, còn công nhiên ăn hiếp con gái cô ngay trước mặt cô như vậy, cô phải từng chút từng chút đòi lại hết.

Bằng không người khác sẽ cho rằng nhà bọn họ không có ai, về sau thật không biết còn sẽ khi dễ hai đứa nhỏ như thế nào đâu.

Loại chuyện này tuyệt đối không thể mặc kệ, bởi vì có một thì sẽ có hai, thời gian lâu dần nói không chừng sẽ hại chết hai đứa nhỏ.
Lý Khanh Khanh duỗi chân liền đạp lên cổ tay thằng nhóc, đối với mấy đứa nhóc hung hăng này, cô chưa bao giờ mềm lòng.

Vương Tiểu Phì chịu không nổi đau đớn, lập tức buông lỏng tay ra, một chiếc nhẫn dính bùn liền lăn ra ngoài.

Trong nháy mắt nhìn thấy chiếc nhẫn kia, trên khuôn mặt bình tĩnh của Lý Khanh Khanh tức khắc xuất hiện một tia vết rách.


Không đợi cô phục hồi tinh thần lại, Thẩm Nhạc Hương liền chạy tới nhặt chiếc nhẫn kia lên.
Thẩm Nhạc Hương thấy sắc mặt Lý Khanh Khanh có hơi kỳ quái, vừa đưa chiếc nhẫn đến tay cô vừa nhỏ giọng líu ríu nói: "Nương, không phải con muốn đánh nhau với tụi nó, là tụi nó đột nhiên chạy đến nhà chúng ta......"
Trước kia, mỗi khi Thẩm Nhạc Hương đánh nhau với con cái nhà người khác, nguyên chủ cũng chưa bao giờ hỏi rốt cuộc là ai đúng ai sai, liền lạnh trên mặt tát một bạt tay lên mặt Thẩm Nhạc Hương.

Cho nên Thẩm Nhạc Hương vừa nhìn thấy sắc mặt Lý Khanh Khanh không đúng, phản ứng đầu tiên chính là sợ hãi nương mình nói không chừng sẽ tức giận đánh mình.
Nguyên chủ cũng không phải người không rõ thị phi, chẳng qua cô ta chỉ là tìm cớ đánh chửi Thẩm Nhạc Hương mà thôi.

Cũng đúng là vì thái độ nguyên chủ như vậy, mới cổ vũ cho mấy đứa trẻ hư trong thôn khi dễ hai chị em Thẩm Nhạc Hương.
Đám nhóc Vương Tiểu Phì không phải là lần đầu tiên tới nhà bọn họ, lần đầu tiên lại đây là khi cả nhà nguyên chủ mới vừa dọn tới.

Lúc ấy đại đội trưởng thường xuyên tôn vinh Thẩm Mộ Quân là anh hùng, không chỉ một lần ca ngợi tinh thần vô tư phụng hiế của hắn khi mở họp, bảo xã viên học tập theo.

Nhưng mà mỗi một lần mở họp xong về đến nhà, một số ít người lớn lại chê cười Thẩm Mộ Quân đúng là đồ ngốc.
Vương Tiểu Phì thường xuyên nghe nương nó nói, Thẩm Mộ Quân là đồ ngốc nhất thôn, bằng không thì có ai lại ngây ngốc đưa đầu ra chịu chết? Nương nó còn hay xách lỗ tai cha nó, giáo huấn cha nó không được học tập theo Thẩm Mộ Quân kia, không được biến thành một kẻ tàn phế, bỏ xuống một nhà già trẻ bọn họ.
Vương Tiểu Phì tai nghe mắt thấy mãi, cũng cảm thấy Thẩm Mộ Quân đúng là đồ ngốc.

Cho nên ngẫu nhiên nó sẽ thừa dịp Lý Khanh Khanh không ở nhà, mang theo tiểu đồng bọn của nó đi vây xem đồ ngốc này.

Bọn nhóc ở chốn thâm sơn cùng cốc này làm gì có thú vui gì mà chơi, cho nên bọn nó vẫn thường hay đi trêu gà, chọc chó, xem trâu xem bò, nên ngẫu nhiên cũng sẽ chạy đến nhà Thẩm Nhạc Hương vây xem đồ ngốc.
Bọn nó chỉ đi xem Thẩm Mộ Quân vài lần, sau đó liền không có lá gan đi qua nữa.

Bởi vì có một lần khi bọn nó làm ầm ĩ trong nhà Thẩm Nhạc Hương, Thẩm Mộ Quân vẫn luôn nhắm mắt ngủ đột nhiên mở bừng mắt ra.

Khi đó ánh mắt Thẩm Mộ Quân nhìn bọn nó đặc biệt đáng sợ, mấy đứa nhóc đều bị ánh mắt đó dọa cho sắp tè cho quần, cho nên sau đó không dám qua vây xem đồ ngốc nhất thôn nữa.
Hôm nay sở dĩ bọn nó lại dám đến nhà Thẩm Nhạc Hương là vì mấy ngày gần đây Vương Tiểu Phì cùng Thẩm Nhạc Hương có gây nhau một trận, Vương Tiểu Phì vẫn luôn ghi hận muốn dạy cho Thẩm Nhạc Hương một bài học.

Cho nên khi cả đám bọn nó đi bắt giun, vừa vặn thấy Lý Khanh Khanh cõng sọt ra khỏi nhà, liền muốn cầm con giun hù dọa Thẩm Nhạc Hương cùng Thẩm Gia Hảo chơi.
Sau đó bọn nó không nghĩ tới chính là, vừa đi vào liền thấy trong tay Thẩm Gia Hảo cầm một cái khuyên sắt sang sáng.

Vương Tiểu Phì chưa từng nhìn thấy cái khuyên sắt nào xinh đẹp như vậy, tức khắc liền đi lên giật lấy từ trong tay Thẩm Gia Hảo.
Đám nhóc Vương Tiểu Phì sau khi cướp được đồ vật, liền ầm ĩ tán loạn muốn chạy ra bên ngoài, Thẩm Nhạc Hương làm sao chịu để cho bọn nó cứ như vậy rời đi, không màng trên chân còn bị thương vội đuổi theo.

Rồi sau đó......!Chính là một màn giống như Lý Khanh Khanh nhìn thấy kia, tưởng tượng đến mấy thằng nhóc con vậy mà xúm nhau đánh một bé gái, ý cười trên khóe miệng Lý Khanh Khanh liền càng sâu.
Trên mặt nguyên chủ có một vết sẹo khá rõ ràng, lại kèm theo nụ cười lạnh híp mắt của Lý Khanh Khanh, thoạt nhìn biểu tình cô có hơi dữ tợn đáng sợ.

Ngay cả Thẩm Nhạc Hương còn thấy sợ hãi lui về sau một bước, đừng nói đến Vương Tiểu Phì đang ngồi phịch trên mặt đất la lối khóc lóc, nó càng sợ đến mức không dám nói gì tiếp nữa.

Trong thôn rất nhiều người đều biết nương của Thẩm Nhạc Hương, đó là một bà nương độc ác không dễ chọc, Vương Tiểu Phì nhìn nụ cười trên mặt Lý Khanh Khanh, đột nhiên cảm thấy hôm nay mình chết chắc rồi.
Lý Khanh Khanh thấy mình không cẩn thận dọa luôn cả Thẩm Nhạc Hương, lập tức thu hồi nụ cười trên mặt lại, cô nhận chiếc nhẫn từ trên tay Thẩm Nhạc Hương, sau đó cười nhìn Thẩm Nhạc Hương nói: "Hương Hương, hôm nay con thật sự thực dũng cảm, bất quá lần sau gặp phải chuyện như vậy, đầu tiên vẫn phải bảo vệ mình là quan trọng nhất.

Còn.....!đồ vật bị cướp gì đó, con có thể chờ nương trở về rồi đi đòi lại."
Thẩm Nhạc Hương ngẩn người, cũng không biết nghĩ tới cái gì, đôi mắt con bé tức khắc liền đỏ ửng.

Lúc nãy khi nó bị mấy thằng nhóc hư này đánh, nó còn không cảm thấy đau, không rớt nước mắt, nhưng mà lúc này trong lòng lại nổi lên trần ngập tủi thân.
Lý Khanh Khanh vô cùng hiểu được tâm tình Thẩm Nhạc Hương, trước kia khi vào đại học, có lần cô sinh bệnh, thui thủi một mình cũng không cảm thấy khổ sở tủi thân, nhưng mà khi vừa đến trước mặt ba mẹ, cô liền nhịn không được rớt nước mắt.

Người có kiên cường bao nhiêu, khi đứng trước mặt người lớn quan tâm yêu thương mình, đều là yếu ớt.
Lý Khanh Khanh lạnh lùng nhìn thoáng qua Vương Tiểu Phì, "Ngươi thành thật đứng ở chỗ này cho ta." Nói xong câu đó, cô liền nhặt rau dại rơi vãi trên mặt đất vào sọt, rồi xách sọt mang vào trong sân.
Chờ đến khi cô ôm Thẩm Gia Hảo đang khóc thở hổn hển ra tới, Vương Tiểu Phì vẫn còn ngoan ngoãn ghé vào trước cổng nhà bọn họ.

Thẩm Nhạc Hương vô cùng ngoài ý muốn nhìn Vương Tiểu Phì liếc mắt một cái, không rõ cái tên Vương Tiểu Phì luôn luôn hung hăng vênh váo này sao lại nghe lời như vậy? Thẩm Nhạc Hương hoàn toàn không biết, không phải Vương Tiểu Phì lúc này đột nhiên ngoan hẳn ra, mà là nó bị nụ cười kia của Lý Khanh Khanh dọa cho chạy không nổi rồi.
Thẩm Gia Hảo ôm cổ Lý Khanh Khanh, thân thể thằng bé quá yếu, lúc này khóc đến sắc mặt trắng bệch.


Nó khổ sở nhìn Lý Khanh Khanh nói: "Bọn nó cướp đồ của nương......!Còn đánh con với chị nữa......!Nương, bọn nó đều hư......"
Lý Khanh Khanh nghe vậy sờ sờ mặt nó, sau đó nhẹ nhàng nói: "Ừ, nương biết rồi, nương đi báo thù cho các con đây."
Thẩm Gia Hảo nãy giờ chỉ lo khóc, cả người đau khổ như trời sụp đất nứt đến nơi, cho nên không chú ý tới Lý Khanh Khanh đã lấy cái nhẫn về.

Lúc này nó đã khóc mệt mỏi, liền nhớ tới cái khuyên sắt xinh đẹp kia.

Nó câu lấy cổ Lý Khanh Khanh hỏi: "Vậy cái khuyên sắt xinh đẹp kia của nương đâu rồi?"
Lý Khanh Khanh nói: "Ngoan, đã lấy về rồi."
Chiếc nhẫn kia lúc này đang mang ở trên cổ Lý Khanh Khanh, khi cô vào nhà, đã dùng một cọng dây bông xỏ vào đeo lên cổ.

Ở cái niên đại này mà đeo nhẫn thì quá nổi bật, rất dễ câu lấy phiền toái không cần thiết.

Tuy rằng Lý Khanh Khanh không phải người sợ phiền phức, nhưng ít có chừng nào thì tốt chừng nấy, hơn nữa mỗi ngày cô không phải làm việc nhà thì cũng nấu cơm, đeo nhẫn ở trên tay cũng không tiện.
Thật ra, Lý Khanh Khanh làm thế nào cũng không nghĩ tới chiếc nhẫn cô phải bảo hộ bằng bất cứ giá nào vậy mà cũng đi theo cô cùng nhau xuyên qua? Cảm giác được nó lúc này đang treo ở trên cổ, trong lòng Lý Khanh Khanh có một loại thỏa mãn nói không nên lời.

Lúc trước cô còn lo lắng một nhà ăn không đủ no mặc không đủ ấm, bây giờ thì trời cao liền tặng cho cô cái kinh hỉ lớn rồi.
Lý Khanh Khanh ôm Thẩm Gia Hảo, cõng Thẩm Nhạc Hương cả người dơ hề hề, lại dẫn theo Vương Tiểu Phì bị dọa đến phá lệ ngoan ngoãn đi vào thôn.
Bởi vì trời mưa, người trong thôn đại đa số đều nhàn rỗi ở nhà, chỉ có mấy người già, phụ nữ và trẻ em ở nhà đại đội trưởng dán hộp que diêm.

Bọn họ làm vốn dĩ làm việc nhẹ nhàng, cho nên dù ngày mưa hay nắng cũng không chậm trễ tiến độ công việc của bọn họ.

Hôm nay may mắn có một ngày mưa nhẹ, không khí mát mẻ, vừa lúc có thể tụ vào một chỗ làm việc, vừa vội vàng tay chân vừa có thể tán gẫu một phen.
Lưu Hạ Chí đang bận rộn trong phần đất nhà mình, đột nhiên thấy mấy đứa nhóc quậy hoảng hoảng loạn loạn từ bên ngoài thôn chạy về, vừa thấy bộ dáng bọn nó trên người dơ hề hề, Lưu Hạ Chí liền biết bọn nó nhất định lại làm gì chuyện xấu.

Cô không nhịn được liền há mồm hỏi một câu, "Lưu Đại Dương, mấy đứa nhóc thúi tụi bây lại chạy đi làm cái gì vậy?"
Lưu Hạ Chí là cô ruột của Lưu Đại Dương, nó vừa nghe vậy, trên khuôn mặt dơ hề hề hiện lên một tia chột dạ.

Quan hệ của Lưu Hạ Chí cùng nữ chính Thẩm Lệ Nghiên cũng xem như không có khúc mắc gì, hai người tuy rằng không phải bạn thân, nhưng cũng là cùng nhau lớn lên trong thôn.

Nếu để cô nó biết bọn nó lại đi nhà Thẩm lão đại đánh người, cô nó nhất định sẽ chạy tới méc cha mẹ nó cho xem.
Lưu Đại Dương mấy năm nay đi theo Vương Tiểu Phì quậy phá, không thiếu làm chuyện xấu ở trong thôn, vì thế cha nương nó vô cùng tức giận, mỗi ngày đều xách lỗ tai không cho nó chơi cùng đám Vương Tiểu Phì.

Nhưng mà nếu nó không chơi với đám Vương Tiểu Phì, chẳng lẽ muốn chơi cùng với đám Thẩm Gia Sinh sao? Đám Thẩm Gia Sinh thích đọc sách viết chữ, nó là đứa trời sinh ngu dốt, căn bản không chơi với cái bọn đầu đầy chữ kia được.
Lưu Đại Dương làm bộ như không nghe thấy lời cô mình, cúi đầu tâm hoảng ý loạn chạy ào về hướng nhà, ngay khi nó sắp chạy về đến nơi, lại không cẩn thận đụng vào một người.

Lưu Đại Dương vừa nhấc đầu liền thấy gương mặt kia của Thẩm Tu Dương, bởi vì đánh mấy đứa nhỏ nhà Thẩm gia, nó tức khắc liền sợ tới mức ai da một tiếng, rồi cất bước chạy đi.
Thẩm Tu Dương là con út trong nhà chú Ba của Thẩm Mộ Quân, từ nhỏ liền thập phần sùng bái người anh họ Thẩm Mộ Quân này, lúc trước khi Thẩm Mộ Quân xảy ra chuyện, hắn còn kích động hơn cả đám em ruột của Thẩm Mộ Quân.

Bởi vì từ nhỏ Thẩm Mộ Quân từng dạy hắn rất nhiều thứ, cho nên hắn lớn lên cũng không giống cha mẹ ruột mình, ngược lại lại thập phần giống vị anh họ Thẩm Mộ Quân này.
Thẩm Tu Dương năm nay chỉ mới mười chín tuổi đã là đội trưởng tiểu đội dân binh công xã, trong thôn rất nhiều mấy đứa nhỏ quậy phá đều sợ hãi hắn.

Hắn nhìn Lưu Đại Dương vẻ mặt sợ hãi chạy đi cũng không nghĩ nhiều, còn tưởng rằng bộ mặt luôn căng chặt của mình dọa mấy đứa nhóc sợ.
Chỉ là hắn còn chưa đi được bao xa, liền nhìn thấy chị dâu họ hắn, Lý Khanh Khanh, ôm hai đứa con, vẻ mặt hùng hổ đi về hướng trong thôn.

Ánh mắt Thẩm Tu Dương nhanh chóng nhìn lướt qua hai đứa nhỏ, lại nhìn nhìn Vương Tiểu Phì ủ rũ cụp đuôi đi theo bên cạnh chị dâu họ, lại liên tưởng đến vẻ mặt hoảng sợ của Lưu Đại Dương ban nãy, hắn lập tức liền đoán được thất thất bát bát chuyện gì đã xảy ra.
Nói thật, ấn tượng của Thẩm Tu Dương đối với người chị dâu họ này thật không tốt, lúc trước hắn nghe người trong thôn nói cô ta ngược đãi anh họ và mấy đứa con, liền thỉnh thoảng bớt thời giờ đi qua thăm một chút.

Mỗi khi hắn nhìn không nổi, muốn phát hỏa với cô ta, thì người này liền lập tức vẻ mặt ủy khuất khóc sướt mướt lên, nếu hắn tức giận nói một ít lời không xuôi tai, thì người chị dâu họ này liền khóc lóc ầm ĩ, muốn ôm con đi nhảy sông.
Thẩm Tu Dương thân là đội trưởng dân binh vì nhân dân phục vụ, hắn có thể hung hăng đuổi bắt kẻ xấu hung thần ác sát, cũng có thể phối hợp công an địa phương bắt giữ đặc vụ của địch, nhưng hắn không có biện pháp nào động thủ đánh phụ nữ.

Vì nguyên chủ biết tính tình hắn như vậy, cho nên vẫn luôn không chút e sợ nào.


Ai bảo tính cách Thẩm Tu Dương và chồng cô ta giống nhau, ai cũng là đàn ông tốt, không muốn duỗi tay đánh phụ nữ chứ?
Thẩm Nhạc Hương từ rất xa liền nhìn thấy chú họ của mình, nó đặc biệt rất thích người chú họ này, chú còn tốt với nó hơn cả chú ruột của nó nữa.

Mỗi lần chú họ về thôn, đều sẽ mang cho nó và em trai mấy cục kẹo ăn, còn giúp nó giáo huấn người xấu bắt nạt nó nữa.
Phía trước khi Thẩm Nhạc Hương bị tên vô lại trong thôn bắt nạt, tên vô lại kia còn nhổ nước miếng lên mặt nó, vừa ngay lúc chú họ này của nó từ bên ngoài trở về nhìn thấy, lúc đó chú họ nó liền nói: "Nếu anh thích nhổ nước miếng như vậy, vậy để tôi cho anh nhổ cho đủ đi."
Chú họ liền áp tên vô lại đến bên cạnh hố phân, bắt hắn phun nước miếng cho đến khi nào đầy hố phân thì mới thôi.

Chú họ còn kêu một đứa nhỏ trong thôn đứng xa xa canh tên vô lại kia.

Cái kia nhổ nữa.

Tên vô lại vừa ghé vào hố phân, vừa sống không còn gì luyến tiếc mà phun nước miếng đến khô cả miệng, sắp ói ra.

Sau đó vẫn là bí thư chi bộ thôn sợ tên vô lại xảy ra chuyện không hay, tự mình đến khuyên bảo, chú họ mới bỏ qua cho chuyện này.
Ở trong lòng Thẩm Nhạc Hương, Thẩm Tu Dương cũng giống như cha nó, đều là anh hùng, đều là người mà nó vô cùng yêu thích, cũng vô cùng sùng bái.

Thẩm Nhạc Hương giơ một khuôn mặt nhỏ dơ hề hề lên, lập tức hướng về phía Thẩm Tu Dương bên kia phất phất tay.

Trong đôi mắt khóc đến sưng đỏ còn lập loè ánh sáng thập phần sáng rọi.
Thẩm Tu Dương thấy trên mặt nó ngoại trừ vết bùn còn có vết máu, tức khắc cau mày bước nhanh qua.

Hắn cũng không để ý người chị dâu họ này muốn làm gì, nhưng hắn lo lắng cháu trai cháu gái mình chịu ủy khuất.
Lý Khanh Khanh đang mang theo hai đứa nhỏ đi về hướng nhà Vương Tiểu Phì, đột nhiên trước mắt liền xuất hiện một đôi chân dài, cô nhịn không được nghi hoặc ngẩng đầu, liền thấy một gương mặt hơi đen nhưng cũng rất tuấn tú.

Lý Khanh Khanh sứng sốt nhìn người mặt đen trước mắt một chút, lúc này mới nhớ tới người này là ai.
Thẩm Tu Dương tuy đã đoán được xảy ra chuyện gì, nhưng vẫn há mồm hỏi: "Chị dâu, hai đứa nhỏ bị làm sao vậy?"
Không đợi Lý Khanh Khanh trả lời, Thẩm Nhạc Hương cùng Thẩm Gia Hảo ngươi một câu ta một câu, liền kể lại tiền căn hậu quả sự tình rõ ràng.

Thẩm Tu Dương khi nghe được đám nhóc Vương Tiểu Phì dám công nhiên cướp đồ vật, còn đứng ngay trong nhà anh họ mình đánh con cháu Thẩm gia, đôi mắt tức khắc liền nhịn không được tối lại hẳn.
Đội dân binh bọn họ luôn luôn rất bận, ngày thường ngoại trừ phải đi theo làm việc nhà nông, còn phải dành thời gian tham gia huấn luyện, cho nên bọn họ còn vất vả, bận rộn hơn so với người trong thôn.
Thẩm Tu Dương gần đây bận rộn đi làm nhiệm vụ cùng tiểu đội khác, đã một tháng nay không có về nhà.

Không thể tưởng tượng được hắn vừa về đến, liền gặp ngay chuyện người khác bắt nạt cháu hắn.

Hắn ôm Thẩm Nhạc Hương trên lưng Lý Khanh Khanh xuống, sau đó cúi đầu nhìn Vương Tiểu Phì, liếc mắt một cái nói: "Ngươi tuổi còn nhỏ đã dám làm chuyện đi cướp của người ta, trưởng thành rồi có phải muốn đi lao động cải tạo luôn không?"
Vương Tiểu Phì vốn dĩ trong lòng đã rất sợ hãi, lúc này nghe được lời Thẩm Tu Dương nói, sợ tới mức tức khắc khóc rống lên.

Giọng Vương Tiểu Phì luôn luôn rất vang dội, hơn nữa nơi này cách nhà nó đã rất gần, nương Vương Tiểu Phì, Từ Thu Hoa, vừa nghe thấy tiếng con trai khóc, lập tức xắn tay áo hùng hổ xông ra.
Nhưng khi cô ta nhìn thấy Lý Khanh Khanh cùng Thẩm Tu Dương đứng ngoài đường, khí thế hung hãn đang cao 8 mét tức khắc chỉ còn 1 mét.

Cô ta hướng về phía Thẩm Tu Dương lộ ra một nụ cười xấu hổ, đôi mắt lại nhanh chóng quét qua Thẩm Nhạc Hương cùng Thẩm Gia Hảo liếc mắt một cái, tức khắc liền hiểu ra đã xảy ra sự tình gì.
Từ Thu Hoa cười gượng nói: "Ai da, đây không phải Tu Dương nhà Thẩm gia sao? Sao hôm nay có rảnh rỗi trở về vậy? Mấy cậu trong khoảng thời gian này không có huấn luyện sao?".


Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK