• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:



Cả nhà Lý Khanh Khanh thu thập thỏa đáng xong, liền đi nhờ xe máy kéo của Lưu Lực tới công xã, sau đó định ngồi xe bus công xã đi huyện thành.
Vì đêm hôm qua trời đổ tuyết lớn, lúc này trên mặt đường còn không ít tuyết đọng, cho nên hôm nay người từ công xã đi huyện thành cũng rất ít.

Khi Lý Khanh Khanh ôm Thẩm Gia Hảo bước lên xe bus, cả chiếc xe cũng chỉ có một cậu thanh niên chừng mười bảy tám tuổi.
Thẩm Mộ Quân lo hai đứa nhỏ bị say xe, liền tìm vị trí đằng trước dựa vào cửa sổ xe, bảo Lý Khanh Khanh ôm Thẩm Gia Hảo ngồi phía trước, còn hắn thì ôm Thẩm Nhạc Hương ngồi ở băng sau, nhường vị trí sát cửa sổ lại cho Thẩm Nhạc Hương.
Chờ đến khi bọn họ đưa vé xe xong, lại đợi thêm gần hơn hai mươi phút sau, tài xế còn chưa thấy có ý khởi động ô tô.
Lý Khanh Khanh cúi đầu nhìn thoáng qua đồng hồ, liền thấy hiện tại đã hơn 10 giờ, cô nhịn không được mở miệng hỏi tài xế nói: "Chú tài xế ơi, ngày thường không phải 9 giờ 50 là đi rồi sao ? Sao hôm nay hơn 10 giờ rồi còn chưa đi?"
Tài xế xe bus này có biết Thẩm Mộ Quân, trước kia khi trong nhà không có xe đạp, Thẩm Mộ Quân thường xuyên ngồi xe bus đi làm.

Chú tài xế đột nhiên nghe Lý Khanh Khanh hỏi như vậy, trên mặt hiện lên một mạt cười gượng, hắn nhìn thoáng qua hướng ngoài cửa sổ xe một chút, liền nhìn Lý Khanh Khanh cười nói: "Đi ngay, đi ngay đây mà.

Tôi chỉ là định chậm rãi một chút, chờ xem còn ai đi không thôi."
Tài xế nói như vậy liền khởi động ô tô, mà đúng lúc này, một cô gái búi tóc bánh quai chèo thoáng nhảy lên xe bus.

Cô ta hiển nhiên là một đường chạy về hướng bên này, khi lên còn suýt chút té ngã, phải đỡ tay vịn trước mặt Lý Khanh Khanh mới ổn định được thân hình.

Tài xế xe bus hiển nhiên có quen biết với cô gái trẻ này, thấy bộ dáng cô ta hấp tấp như vậy, nhịn không được bất mãn mở miệng nói: "Cô Lâm à, lần sau có thể nhanh hơn một chút không ? Cũng may hôm nay trên xe không nhiều người lắm, nếu như đông người thì tôi không đợi cô được rồi."
Cô gái trẻ bị tài xế gọi là cô Lâm kia nghe vậy, lập tức ngẩng đầu lên nhìn chú tài xế cười ngọt ngào, nói: "Ai nha, còn không phải là do con có việc trì hoãn sao? Lần sau không bao giờ như thế nữa, sẽ không như vậy nữa."
Tài xế xe bus đã nghe lời này của cô ta rất nhiều lần rồi, nhưng mà chờ đến mấy hôm sau, nên đến trễ cô ta vẫn sẽ đến trễ.

Nếu không phải thấy cô gái trẻ này chỉ đáng tuổi con cháu mình, hắn tuyệt đối sẽ xụ mặt xuống mắng cho cô ta một trận.
Không biết vì sao, Lý Khanh Khanh cảm thấy tình cảnh này và người này hình như có chút quen thuộc? Ngay khi Lý Khanh Khanh đang nghi hoặc trong lòng, liền nghe người gọi là cô Lâm kia đột nhiên kêu một tiếng.
"Anh Mộ Quân, ha ha ha, vừa mới rồi em liền nói ai giống như anh vậy, không nghĩ tới thật sự đúng là anh nha ?"
Khi Thẩm Mộ Quân nghe thấy giọng của Lâm Khúc Du, trong lòng liền nhịn không được hiện lên một cảm giác không ổn.

Hiện giờ nhìn thấy cô ta trực tiếp lướt qua Lý Khanh Khanh, vẻ mặt thân thiết đi về hướng hắn bên này, Thẩm Mộ Quân vội bế Thẩm Nhạc Hương lên, đổi vị trí với con bé.
Đối với cô em gái của nhân viên tài vụ Lâm này l, Thẩm Mộ Quân thật sự không biết nên nói cái gì mới được.

Cô ta rõ ràng biết Thẩm Mộ Quân đã có vợ có con, nhưng lần nào cũng dày mặt dán về phía hắn đây.
Bởi vì hành vi của cô ta như vậy, trước đây Thẩm Mộ Quân còn bị người trong nhà xưởng cho rằng tác phong cá nhân có vấn đề.

Cho nên ấn tượng của Thẩm Mộ Quân đối với cô nàng rất không tốt, mỗi lần Thẩm Mộ Quân một mình gặp phải cô ta, nếu có thể trốn liền trốn rất xa.
Thẩm Mộ Quân hoàn toàn không nghĩ tới ở chỗ này lại gặp phải Lâm Khúc Du một lần gặp nữa, trong lòng hắn tức khắc nhịn không được khẩn trương lên, sợ Lý Khanh Khanh thấy sẽ hiểu lầm hắn.
Khi Lâm Khúc Du nhìn thấy động tác của Thẩm Mộ Quân, ý cười nơi khoé miệng trong nháy mắt liền cứng đờ.

Cô ta nhìn lướt qua Lý Khanh Khanh ngồi ở hàng ghế trước, liền cho rằng do hôm nay Lý Khanh Khanh cũng ở đây, cho nên Thẩm Mộ Quân mới cố ý làm bộ lạnh lùng với cô ta.
Kỳ thật Thẩm Mộ Quân không chỉ một lần đối đãi với cô ta như vậy, nhưng mà cái cô Lâm Khúc Du này, mạch não cũng kỳ ba, mỗi lần cô ta đều có thể tìm được đủ loại lý do thích hợp để xuyên tạc cho thái độ lạnh nhạt của Thẩm Mộ Quân đối với mình.
Lâm Khúc Du đi đến băng ghế của Thẩm Mộ Quân cùng Thẩm Nhạc Hương, sau đó ngừng lại ngồi trên nửa ghế ngoài cùng, chen vào bên cạnh Thẩm Nhạc Hương.

Sau khi nhìn rõ ràng là Thẩm Mộ Quân, cô ta liền nhịn không được gương mặt ửng đỏ, trong mắt đầy say mê.
Khi nhìn thấy gương mặt tuấn tú lại lạnh lùng kia của Thẩm Mộ Quân, trong lòng cô ta nhịn không được nghĩ: Không hổ là người đàn ông cô ta thích, đã trải qua nhiều cực khổ như vậy, đến cuối cùng vẫn còn đẹp trai ngời ngời.
Khi Thẩm Mộ Quân cảm giác được tầm mắt nhão nhão dính dính của cô ta, hận không thể xé cái ánh mắt dính trên mặt mình ra, sau đó hung hăng ném vào bộ mặt dày của Lâm Khúc Du.
Khi Thẩm Mộ Quân còn trẻ, vì diện mạo xuất chúng, có không ít các cô gái trẻ thấy hắn liền đưa ánh mắt ôn nhu nhão nhão dính dính, ngay cả khi còn trong bộ đội cũng có một ít nữ quân y như vậy.

Nhưng mà dù những người đó thích quanh quẩn xung quanh hắn như thế nào, chỉ cần Thẩm Mộ Quân biểu lộ thái độ, các cô cũng sẽ thành thành thật thật rời đi, cho dù có khi gặp phải người đanh đá một chút, cũng nhiều lắm tức giận mắng hắn một trận thôi.
Nhưng Thẩm Mộ Quân thật sự chưa từng gặp ai lại vội vàng muốn đi làm tiểu tam như Lâm Khúc Du vậy, người khác không thích, cô ta còn mặt dày mày dạn dán tới.
"Anh Mộ Quân, lần trước không phải đã nói là đến nhà em ăn cơm sao? Sao tối hôm đó không thấy anh qua ?"
Thẩm Mộ Quân vừa nghe vậy, trong nháy mắt thật muốn bất chấp tất cả đánh cô ta một trận.

Nhân viên tài vụ Lâm lúc trước là có nhờ Thẩm Mộ Quân giúp đỡ hắn một việc, sau khi hoàn thành xong, thì nhân viên tài vụ Lâm liền muốn mời Thẩm Mộ Quân qua nhà mình ăn cơm.

Lúc ấy tuy Thẩm Mộ Quân đã đáp ứng rồi, nhưng sau đó lại nghĩ đến cô em gái Lâm Khúc Du của nhân viên tài vụ Lâm, hắn liền thay đổi chủ ý không đi nữa.

Nhưng mà việc này nói ra từ miệng Lâm Khúc Du, nghe thế nào cũng làm người cảm thấy quan hệ của hắn cùng Lâm Khúc Du không bình thường.
Thẩm Mộ Quân nhanh chóng nhìn thoáng qua Lý Khanh Khanh phía trước, thấy Lý Khanh Khanh vẫn luôn có ý muốn xoay người ra sau xem, nên hắn vô cùng cầu sinh mà nói với Lâm Khúc Du : "Lúc đó là tôi hẹn với anh của cô, cô nói vậy rất dễ làm người khác hiểu lầm."
Lâm Khúc Du nghe được lời này của Thẩm Mộ Quân, liền làm ra bộ như mới phát hiện Lý Khanh Khanh ngồi phía trước, cô ta lập tức đầy mặt kinh ngạc mà chạy đến băng trước, sau đó cười ha hả cùng Lý Khanh Khanh chào hỏi.
"Ai nha, chị dâu cũng ở đây sao ? Mới rồi em không chú ý tới."
Lý Khanh Khanh nhịn không được trợn trắng mắt, lần trước gặp phải Lâm Khúc Du, cái cô này đầy mắt đều là Thẩm Mộ Quân, hôm nay lại còn xởi lởi lên đây chào hỏi, không biết đang đánh thêm cái chủ ý gì.
Lâm Khúc Du thấy Lý Khanh Khanh không phản ứng mình, không chỉ không tức giận còn cười, tiếp tục nói: "Chị dâu, lời em nói vừa mới rồi không có ý gì khác, chị cũng đừng vì vậy mà tức giận với anh Mộ Quân nha, bằng không thì lòng em nhất định rất áy náy."
Lý Khanh Khanh buồn cười nâng nâng mí mắt, cô từng nghĩ loại người gì cô cũng đã gặp qua, nhưng hiện giờ mới biết kiến thức cô quá hạn hẹp, loại người như Lâm Khúc Du này cô đúng là mới thấy lần đầu.
Lần trước, khi cô ta một hai muốn cho không Thẩm Mộ Quân, Lý Khanh Khanh liền cảm thấy cô gái này nhất định đứt cọng dây nào đó trong đầu rồi, thái độ Thẩm Mộ Quân rõ ràng, biểu hiện đến minh xác như vậy, nhưng mà cô ta lại lựa chọn có mắt như mù.
Lúc này còn ghê gớm hơn, dường như cô ta không nhìn ra Thẩm Mộ Quân chán ghét cô ta vậy ? Còn xem người khác đều thành đồ ngốc, tự mình diễn cho mình xem.

Nếu đạo hạnh Lâm Khúc Du có thể thâm sâu thêm chút, Lý Khanh Khanh nói không chừng còn có tâm tình chơi với cô ta, nhưng đáng tiếc chính là, cô gái này đầu óc không rõ ràng lắm, Lý Khanh Khanh hoàn toàn không có tâm tình làm ầm ĩ với cô ta.
Thẩm Mộ Quân: "Không có đâu, vợ tôi rất tin tưởng tôi, sẽ không tin mấy thứ tiểu nhân thích châm ngòi."
Lâm Khúc Du vốn còn đang diễn hăng say, đột nhiên nghe được một câu của Thẩm Mộ Quân như vậy, nụ cười trên mặt rốt cuộc duy trì không được nữa.

Đặc biệt là khi nghe thấy âm thanh tài xế sư xe bus suýt phì cười, Lâm Khúc Du tức khắc tức giận đến mặt vừa đen vừa xấu.
Cô ta quay đầu lại nhìn Thẩm Mộ Quân liếc mắt một cái, nghiến răng nghiến lợi nói: "Thẩm Mộ Quân, anh đừng có cho mặt mũi lại không cần, anh trai tôi sắp thành phó xưởng trưởng rồi, về sau có phải anh không muốn lăn lộn trong xưởng nữa hay không ?"
Thẩm Mộ Quân buồn cười gật gật đầu, ánh mắt lạnh lùng nhìn Lâm Khúc Du nói: "Đúng vậy, tôi không muốn lăn lộn ở chỗ nào hết, cô lớn thì cô trở về bảo anh cô sa thải tôi đi."
Lâm Khúc Du lúc này tức giận đến thiếu chút nữa trợn trắng mắt, kỳ thật vừa rồi khi vừa nói ra nói vậy, bản thân cô ta liền nhịn không được bắt đầu hối hận.
Thẩm Mộ Quân là người như thế nào, cô ta phải biết rõ hơn hai hết chứ.

Nếu hắn có thể bị một cô gái trẻ như cô ta uy hiếp, vậy hắn sẽ không phải là Thẩm Mộ Quân.

Đặc biệt là khi mỗi lần anh trai cô ta nhìn thấy Thẩm Mộ Quân, cái vẻ mặt sùng bái kia, cô ta nên biết Thẩm Mộ Quân không giống người khác.
Hơn nữa hiện tại các trường học lớn đều bỏ hoang, đúng lúc khuyết thiếu các loại nhân tài.

Người cái gì cũng biết như Thẩm Mộ Quân vậy, có bỏ lên tỉnh cũng là nhân tài nhiều người tranh nhau thuê.
Lâm Khúc Du thở phì phì nhìn chằm chằm Thẩm Mộ Quân, đôi mắt rưng rưng như sắp rớt nước mắt.


Nhưng vẻ mặt Thẩm Mộ Quân vẫn lạnh lùng như vậy, không những không có ý mềm lòng, còn lạnh nhạt nói với cô ta : "Trên xe nhiều chỗ trống như vậy, cô gái này, cô đừng chen vào đây có được không ?"
Lâm Khúc Du bị hắn nói đến mặt đỏ bừng, liền xoay người đi đến phía sau ngồi xuống.

Nhưng mà cho dù cô ta đã ngồi xuống, thì đôi mắt vẫn thỉnh thoảng nhìn chằm chằm phía trước.
Trong lòng Thẩm Mộ Quân vô cùng khó chịu lại bực bội, thậm chí muốn dùng dị năng của mình, trực tiếp rửa sạch sẽ đầu óc Lâm Khúc Du đi.

Mà ngay khi Thẩm Mộ Quân phiền lòng, Lý Khanh Khanh như cảm giác được hắn không vui, liền ôm Thẩm Gia Hảo ngồi xuống băng ghế của Thẩm Mộ Quân.
Sau đó cả nhà bốn người đều ngồi một băng hai ghế, thoạt nhìn không chỉ có không thấy chen chúc, mà bộ dáng hai vợ chồng xúm xít bên nhau ngược lại thập phần ấm áp.
Lý Khanh Khanh ôm Thẩm Gia Hảo dựa vào đầu vai Thẩm Mộ Quân, sau đó thật cẩn thận kéo bàn tay thon dài hữu lực của Thẩm Mộ Quân vào ống tay áo to rộng của mình.

Vì hai người đều là dị năng giả cao giai, cho nên trên người đều nóng ấm như lửa đốt.
Đầu ngón tay Lý Khanh Khanh gãi gãi lòng bàn tay Thẩm Mộ Quân, như lông chim cọ qua cọ lại, hắn nhịn không được dùng sức nắm chặt tay cô, hận không thể để tay hai người huyết cốt tương dung.
Bởi vì trên đường còn tuyết đọng, cho nên xe bus đi rất chậm.

Thẩm Nhạc Hương dùng ngón tay vẽ vẽ lên cửa sổ xe, vẽ ra một mảnh ngôi sao nhỏ, còn kề tai thủ thỉ thì thầm với Thẩm Gia Hảo.
Lý Khanh Khanh dựa vào đầu vai Thẩm Mộ Quân mơ màng sắp ngủ, cô híp mắt nhìn vành tay cong cong của hắn, thật muốn vươn tay tới dùng sức nhéo hai cái.

Nhưng giờ phút này cô một tay ôm con, một tay bị Thẩm Mộ Quân gắt gao nắm lấy, nàng không có biện pháp rút tay ra đi lăn lộn Thẩm Mộ Quân.
Vì thế cô cười nhỏ giọng nói: "Nếu như so sánh với cô gái trẻ ban nãy, có phải thấy em quá tốt hay không ? Vừa hiền lành lại thông tình đạt lý, lại xinh đẹp?"
Thẩm Mộ Quân nghe vậy hạ giọng cười một tiếng, thanh âm của hắn vốn dễ nghe, lúc này lại cười khúc khích như vậy, âm sắc nghe vào tai càng thêm trầm thấp từ tính.
Thẩm Mộ Quân nói: "Ừ, so với cô ta, em đúng là tiên nữ."
Thẩm Gia Hảo bỗng nhiên ngẩng đầu, vẻ mặt nghiêm túc nhìn Thẩm Mộ Quân nói: "Cha, con cũng nghĩ như vậy, ta trước kia con cũng nói với chị như vậy á."
Thẩm Gia Hảo như lập tức tìm được rồi tri âm, sử dụng cả hai tay bò từ trong lòng ngực Lý Khanh Khanh qua lòng ngực Thẩm Mộ Quân.

Thằng bé này tuy rằng thoạt nhìn vẫn còn nhóc nhóc nhỏ xíu, nhưng hiện tại dinh dưỡng càng ngày càng đầy đủ, nên cả người nó cũng càng ngày càng chắc nịch.


Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK