• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:



Dương Từ thân là nam chính trong tiểu thuyết, diện mạo của hắn cho dù có đặt ở đời sau cũng thuộc loại thập phần xuất chúng.

Đặc biệt là tính tình của hắn rất tốt, khi nói chuyện luôn cho người ta một loại cảm giác ấm áp gần gũi, làm người nhịn không được muốn thân cận với hắn nhiều hơn một chút.
Tựa như hiện tại, hắn vừa cùng Lý Khanh Khanh nói chuyện, vừa cười đùa với đám con nít ở chung quanh.
Chỉ chốc lát sau, bọn nhỏ liền hớn hở thân thiết với hắn, cười nói vây xung quanh hắn, sau đó giống như một đám chim sẻ nhỏ, ríu rít không ngừng.

Ngay cả Thẩm Gia Hảo tính cách thẹn thùng đều nhịn không được theo mọi người dựa vào bên cạnh hắn.
Lý Khanh Khanh nhìn Dương Từ bị vây quanh, đột nhiên nhịn không được trong lòng cảm thán một tiếng, đây đại khái chính là hào quang vai chính đi nhỉ.

Cho dù đứng giữa một đám nhóc tỳ, cũng vẫn là vai chính được hoan nghênh nhất, được chú ý nhất.
Khi Lý Khanh Khanh quan sát Dương Từ, thì bên kia, Vương Tiểu Hoa còn chưa đi xa, cũng đang đứng ở cách đó không xa nhìn chằm chằm Dương Từ.

Tuy Lý Khanh Khanh không đưa mắt nhìn về phía Vương Tiểu Hoa, nhưng vẫn có thể nhận thấy được tầm mắt như có như không của cô bé nhìn lại đây.
Thẩm Nhạc Hương thấy một mình Lý Khanh Khanh đứng ở nơi đó, liền chào bọn Đại Tráng một tiếng, liền kéo Thẩm Gia Hảo xoay người đi về hướng Lý Khanh Khanh.
Thẩm Nhạc Hương cùng Thẩm Gia Hảo trước kia rất thích Dương Từ cùng Thẩm Lệ Nghiên, vì mỗi lần hai người này đến thăm Thẩm Mộ Quân, luôn cho bọn nó đồ ăn ngon.
Nhưng cái sự thích này cũng không kéo dài được bao lâu, lại vì nương bọn nó đột nhiên tốt lên mà ngưng lại.

Vì quan hệ của nương bọn nó cùng Thẩm Lệ Nghiên không tốt, giữa nương và cô ba, bon nó quyết đoán lựa chọn nương.
Thẩm Nhạc Hương ngửa đầu nhìn Lý Khanh Khanh cười nói: "Nương, con và em trai hôm nay hái được thật nhiều rau dại, buổi tối chúng ta có thể xào rau ăn rồi."
Lý Khanh Khanh nghe vậy cười khẽ một tiếng, không đợi cô mở miệng đáp ứng, một thằng bé trai có hơi gầy đột nhiên lên tiếng: "Rau dại xào thì có cái gì mà ngon chứ? Tao thấy dở lắm, nuốt cũng không vô."
Thẩm Nhạc Hương nghe được lời này, liền cười lạnh một tiếng, nó quay đầu nhìn thằng bé kia nói: "Đó là nương mày nấu dở thôi, nương tao xào rau dại ngon lắm, còn thơm thật thơm nữa."
Trù nghệ của Lý Khanh Khanh cũng không phải xuất sắc đến nông nỗi nào, chỉ là so với người khác, cô nấu ăn để nhiều dầu, còn bỏ thêm nhiều gia vị, nếu nhà khác dám bỏ nhiều nguyên liệu nấu ăn như cô, khẳng định có khi làm còn ngon hơn cô nữa.
Rốt cuộc so sánh với những người suốt năm đều lui cui trong bếp, chút kỹ thuật của Lý Khanh Khanh thật sự là không đủ xem.

Thằng bé kia nghe vậy giương mắt nhìn Lý Khanh Khanh liếc mắt một cái, nó vốn định nói là nương nó còn lợi hại hơn nương Thẩm Nhạc Hương nhiều, nhưng khi nó nhìn thấy khuôn mặt xinh đẹp của Lý Khanh Khanh, lời đến bên miệng tức khắc liền nuốt trở về.

Nó cảm thấy nương Thẩm Nhạc Hương thật là quá xinh đẹp, Thẩm Nhạc Hương lớn lên về sau khẳng định cũng thật xinh đẹp.
Thẩm Nhạc Hương thấy đối phương không nói chuyện nữa, liền vươn một cái tay khác kéo Lý Khanh Khanh lại.

"Nương, chúng ta về nhà đi."
Lý Khanh Khanh cười gật gật đầu, liền dẫn theo hai đứa nhỏ đi về hướng nhà mình.
Cùng lúc đó, Lưu Đại Nữu đã khóc lóc chạy về tới nhà mình.

Nó vốn muốn ồn áo mách với cha nương một phen, nhưng kết quả là sau khi trở về nhà, mới phát hiện trong nhà không có ai cả.
Nó một mông ngồi xuống trước cổng lớn nhà mình, một chút ủy khuất nhịn trong lòng kia không được vô hạn phóng đại.

Nó càng khóc trong lòng càng thấy khổ sở, hận không thể khóc sập cổng nhà mình luôn.
Tôn Thái Thái vốn đang muốn đi ra cửa thôn, liền bị tiếng khóc chói tai của Lưu Đại Nữu hấp dẫn sự chú ý, liền quẹo một cái, đi qua chỗ Lưu Đại Nữu.
Lưu Đại Nữu đang khóc đến thương tâm khổ sở, bỗng nhiên ánh sáng mặt trời trước mặt đột nhiên bị người chặn lại.

Nó có hơi bất mãn ngẩng đầu lên nhìn, khi nhìn thấy gương mặt vàng vọt của Tôn Thái Thái, nó theo bản năng bò dậy muốn bỏ chạy.
Tuy tính cách Lưu Đại Nữu thập phần tùy hứng, nhưng cha nương nó nói thì nó vẫn biết nghe.

Nó nghe cha nương nó từng nói, Tôn Thái Thái là phạm nhân giết người, bảo nó khi nào chỉ có một mình phải cách xa Tôn Thái Thái một chút.
Trước kia khi Lưu Đại Nữu ở một mình, chỉ cần thấy Tôn Thái Thái liền sẽ trốn rất xa.

Nhưng mà hôm nay nó vừa định đứng dậy, đã bị Tôn Thái Thái giơ tay bắt lấy cánh tay ngắn mũm mĩm của nó.
Lưu Đại Nữu ngơ ngác nhìn người trước mắt, lại cúi đầu nhìn nhìn cánh tay bị nắm lại của mình, nó tức khắc sợ hãi muốn há mồm thét chói tai.

Mà trong nháy mắt nó há mồm ra, Tôn Thái Thái dùng sức bịt kín miệng nó một phen.
Trong ánh mắt Lưu Đại Nữu tràn đầy hoảng sợ, nước mắt trong hốc mắt của nó lại không thể khống chế mà lăn thành dòng xuống, thân thể nhỏ nhắn cũng nhịn không được điên cuồng run rẩy.
Tôn Thái Thái nhìn phản ứng của con bé, trong lòng không hiểu sao lại thống khoái một trận.

Cô ta nhớ đến khi mình bị bắt, thì mấy người của cái thôn Hòa Sơn này đều đứng một bên chỉ chỉ trỏ trỏ, cũng nhớ đến đám nhóc này cứ ném đá về phía cô ta.
Lúc ấy Lưu Đại Nữu cũng đứng cùng một đám con nít, nó giơ một hòn đá lớn cỡ bàn tay, hung tợn ném vào trên người cô ta.
Lúc đó đứa nhỏ này nói cái gì nhỉ, đúng rồi, nó nói: "Mày là đồ sát nhân, mày là ma quỷ, mày là người xấu, người xấu biến ra khỏi thôn chúng ta.

Mày tốt nhất là vào trong ngục giam đi, cả đời cũng đừng ra nữa!"
Con bé này tuổi còn nhỏ, bộ dáng cũng mũm mĩm đáng yêu, nhưng lời nói ra khỏi miệng lại vô cùng tàn nhẫn độc ác.
Tôn Thái Thái cười cười dán miệng vào bên tai con bé, nói: "Đại Nữu, Đại Nữu, có phải mày sợ tao lắm, đúng không? Mày sợ tao cái gì? Mày sợ tao ném mày xuống sông? Hay mày sợ tao bắt mày đi bán?".

Ngôn Tình Tổng Tài
Đại Nữu nghe lời cô ta nói, chỉ cảm thấy da đầu tê dại, cả người run rẩy càng thêm dữ dội.
Tôn Thái Thái thấy thế, đáy mắt hiện lên một mạt tối tăm, cô ta cười tiếp tục nói: "Lúc trước không phải mày còn mở miệng mắng tao sao? Hiện tại lại sợ tao như vậy? Đợi lát nữa, tao lột da mày cho xem."
Lưu Đại Nữu lúc này đã cực kỳ sợ hãi, nó nhìn cánh tay bị người nắm chặt lấy, nước mắt như vòi nước không ngừng tuôn tràn.
Tôn Thái Thái tiếp tục đe dọa, "Chị đây hỏi mày, lúc trước mày nói ai là sát nhân đó? Mày đúng là đứa con nít hư, còn dám dùng đá chọi tao, mày có biết lúc đó tao đau thế nào không?"
Khi Tôn Thái Thái đang cùng Lưu Đại Nữu nói chuyện, Lưu Đại Dương chậm hơn Lưu Đại Nữu vài bước đang chậm rãi đi về phía nhà Lưu Đại Nữu.

Liền ngay khi nó chỉ còn một khúc quẹo là đến nhà Lưu Đại Nữu, đột nhiên có một người từ bên cạnh nhảy ra, ôm chặt lấy Lưu Đại Dương.
Lưu Đại Dương khiếp sợ, phản ứng đầu tiên liền muốn kêu to, nhưng giây tiếp theo liền phát hiện miệng mình bị bịt kín.
Thẩm Tu Dương sợ làm thằng nhóc quá sợ hãi, ôm lấy Lưu Đại Dương nhỏ giọng thì thầm bên tai nó: "Đừng sợ, là chú đây."
Lưu Đại Dương lập tức liền nhận ra tiếng Thẩm Tu Dương, mấy đứa nhóc tụi nó sùng bái nhất là đội trưởng đội dân binh Thẩm Tu Dương này.


Nó vừa nghe thấy tiếng Thẩm Tu Dương, kết hợp với tình cảnh hiện tại nó đang bị che miệng, Lưu Đại Dương lập tức tưởng tượng ra một màn công an bắt ăn trộm trong đầu.
Trong lòng Lưu Đại Dương thầm nghĩ, nhất định là nhà Lưu Đại Nữu gặp tặc rồi, cho nên Thẩm Tu Dương mới có thể đột nhiên xuất hiện ở chỗ này.

Sở dĩ đột ngột che miệng nó lại như vậy, ắt hẳn là sợ nó gây ra động tĩnh, kinh động đến tên ăn trộm ở trong nhà Lưu Đại Nữu.
Thẩm Tu Dương ôm Lưu Đại Dương, mấy bước liền bò lên trên cành cây đa cổ thụ một bên.

Tuy rằng trong lòng ngực hắn có thêm một đứa con nít, nhưng động tác vẫn vô thanh vô tức như một con mèo.
Tâm tình Lưu Đại Dương lúc này vô cùng hưng phấn, vừa tự che lại miệng mình vừa thỉnh thoảng dùng đôi mắt đánh giá Thẩm Tu Dương.

Trước kia khi nó chơi trò đóng vai, nó thường xuyên được đóng vai công an, nhưng tình huống hiện tại lại hoàn toàn không giống.
Ngay khi Lưu Đại Dương nỗ lực không để mình phát ra âm thanh, thì từ bên nhà Lưu Đại Nữu đột nhiên truyền đến một tiếng thét chói tai, làm Lưu Đại Dương thiếu chút nữa từ trên cành cây đa ngã xuống.
Tiếng thét chói tai kia, đúng là Lưu Đại Nữu phát ra, trong đó còn mang theo tuyệt vọng cùng sợ hãi.
Thẩm Tu Dương nhìn không rõ bên kia đã xảy ra chuyện gì, hắn lo Tôn Thái Thái phát điên sẽ làm hại Lưu Đại Nữu.

Khi Lưu Đại Nữu hét toáng lên một lần nữa, hắn rốt cuộc nhịn không được từ trên cây nhảy xuống.
Tôn Thái Thái đang nghe thấy tiếng chân phía sau bước đến, lập tức liền cười duỗi tay chùi chùi gương mặt ướt nhẹp nước mắt của Lưu Đại Nữu.
Thẩm Tu Dương nhìn thấy Lưu Đại Nữu không có việc gì, liền biết mình đã bị lừa.

Hắn lạnh mặt nhìn Tôn Thái Thái, trong đôi mắt sắc như mắt chim ưng tràn đầy lửa giận.
Lưu Đại Nữu nhìn thoáng qua Thẩm Tu Dương, vội chật vật cất bước chạy về phía Thẩm Tu Dương bên kia.

Nó vừa chạy vừa mở miệng mách: "Hu hu hu......!Chú..chú ơi, cái người phụ nữ xấu này, bà ta muốn lột da con, còn muốn ném con xuống sông......"
Cùng lúc đó, tiếng thét chói tai của Lưu Đại Nữu cũng hấp dẫn tới không ít người.
Mọi người đầy mặt nghi hoặc mà chạy tới, khi nhìn thấy sắc mặt Thẩm Tu Dương âm u, cùng với Tôn Thái Thái đầy mặt vâng vâng dạ dạ, có người nhịn không được nhỏ giọng hỏi: "Tu Dương à, có phải.....!Tôn Thái Thái lại làm chuyện xấu gì rồi hay không?"
Lưu Đại Nữu nghe vậy lập tức vênh váo tự đắc nói: "Đúng vậy, bà ta khi dễ con, bà ta muốn lột da con......"
Có người nghe được Lưu Đại Nữu nói, vội khẩn trương dò hỏi: "Vậy Đại Nữu, cô ta có đánh con không? Đánh chỗ nào?"
Lưu Đại Nữu sửng sốt một chút, theo bản năng giơ giơ cánh tay của mình lên.

Đáng tiếc là làn da của nó hơi đen, vết đỏ lúc nãy đã sớm không thấy.

Mọi người vây quanh Lưu Đại Nữu kiểm tra nửa ngày, lại không phát hiện trên người nó có bất luận vết thương gì.
Ngay từ đầu Tôn Thái Thái cũng không định thương tổn gì Lưu Đại Nữu, cô ta chỉ cảm thấy hai ngày này hình như có người đi theo cô ta, nên mới muốn lợi dụng Lưu Đại Nữu thử xem thế nào, kết quả không nghĩ tới thật đúng là bị cô ta dụ ra được.
Khi nhìn thấy Thẩm Tu Dương, Tôn Thái Thái liền hiểu rõ vì sao mình có thể thành công.

Bởi vì Thẩm Tu Dương quá chính trực, cho dù hắn biết sự tình có trá, cũng không dám lấy một đứa trẻ ra đùa giỡn.
Nếu người theo dõi cô ta không phải Thẩm Tu Dương, với cái thủ đoạn cấp thấp như vậy, đối phương nhất định sẽ không dễ hiện thân.

Nói đến nói đi, lúc này cũng là Tôn Thái Thái cô may mắn.
Lúc sau, cha nương Lưu Đại Nữu đã trở lại, nương Lưu Đại Nữu cũng là một người nóng tính, sau khi nghe con gái mình bị người ta bắt nạt, không nói hai lời liền hung hăng tát cho Tôn Thái Thái hai cái.
Tôn Thái Thái bị đánh cũng không đánh lại, mà nhìn Thẩm Tu Dương lộ ra một nụ cười đắc ý.
Nếu hôm nay cô ta không dụ được Thẩm Tu Dương xuất hiện, chờ đến khi cô ta thực thi kế hoạch, nói không chừng phải đắp luôn cả cô ta vào.

Nhưng mà hiện tại thì không giống, dùng mấy cái tát và mấy lời nhục mạ đổi lấy tính mạng mình, đối với cô ta mà nói, cũng thật quá đáng giá.
Hơn nữa hiện tại cô ta cũng chả làm cái gì, cũng chưa động đến Lưu Đại Nữu mảy may, Thẩm Tu Dương cho dù nhận định cô có vấn đề, cũng không có cách nào trực tiếp bắt cô ta được.
Khi Lý Khanh Khanh biết chuyện này, đã là sáng ngày hôm sau.
Cô vốn đang ở nhà bếp làm cơm sáng, đột nhiên nghe thấy trong viện có tiếng nói chuyện, liền mặc tạp dề trực tiếp đi ra.


Sau đó cô liền nghe thấy Thẩm Tu Dương đang kể lại tỉ mỉ chuyện ngày hôm qua cho Thẩm Mộ Quân.
Thẩm Mộ Quân đang cúi đầu sửa lại cái lồng cho con thỏ của Thẩm Gia Hảo, nghe Thẩm Tu Dương nói xong, liền nói: "Nếu phát hiện rồi, thì cậu cứ triệt trước đi.

Còn chuyện sau đó, cứ giao cho anh là được."
Thẩm Tu Dương nghe vậy, không tán đồng nói: "Tôn Thái Thái rất cực đoan, em nghĩ tới nghĩ lui vẫn cảm thấy hẳn nên báo cáo chuyện này lên cấp trên.

Cho dù không thể bắt người lại, cũng không thể cứ như vậy mặc kệ cô ta tung hoành."
Ngón tay thon dài của Thẩm Mộ Quân hơi hơi ngừng lại, sau đó nâng đôi mắt đen lên nhìn Thẩm Tu Dương nói: "Anh chưa từng nói mặc kệ cô ta, anh sẽ tự mình nhìn chằm chằm cô ta."
"Lỡ như cô ta vẫn luôn án binh bất động, không có động tác nào, chẳng lẽ anh muốn nhìn chằm chằm cô ta suốt đời luôn hay sao, người ta đều nói, chỉ là ngàn ngày làm tặc, chứ không thể ngàn ngày phòng cướp......"
Không đợi Thẩm Mộ Quân trả lời, Lý Khanh Khanh liền nói: "Vậy chúng ta liền ép cô ta ra tay."
Dưới tình huống còn có hai đứa nhỏ, Lý Khanh Khanh không hề thích phòng tới phòng đi một chút nào.

Tuy rằng bản thân cô không sợ tặc, nhưng cô lại sợ tặc nhớ thương hai đứa nhỏ đáng yêu nhà cô.

Đặc biệt là cái loại người không từ thủ đoạn nào như Tôn Thái Thái này, Lý Khanh Khanh thật sự lo lắng cô ta sẽ xuống tay với hai đứa nhỏ.
Thẩm Mộ Quân đưa đôi mắt đen nhìn về phía Lý Khanh Khanh, nói: "Chị dâu cậu nói rất đúng, nếu cô ta bất động, chúng ta liền ép cho cô ta động."
Thẩm Tu Dương vốn còn muốn nói tiếp cái gì, kết quả thấy vẻ mặt Thẩm Mộ Quân tự tin như thế, liền chỉ có thể tạm thời đồng ý.

Tuy không biết Thẩm Mộ Quân định làm như thế nào, nhưng bản lĩnh của Thẩm Mộ Quân thì hắn vẫn biết rõ.
Thẩm Mộ Quân đã từng đối phó các loại tội phạm và kẻ địch, hắn có rất nhiều kinh nghiệm mà Thẩm Tu Dương không có.

Thẩm Tu Dương tin nếu hắn đã nói như vậy, vậy nhất định đã nghĩ kỹ phương án ứng đối rồi.
Chờ đến khi Thẩm Tu Dương rời khỏi rồi, Lý Khanh Khanh liền ngồi vào cái ghế đối diện Thẩm Mộ Quân, liền nhớ tới chuyện ngày hôm qua Dương Từ tìm cô.
"Thẩm Mộ Quân, chuyện đêm qua tôi nói với anh, anh suy xét thế nào? Thẩm Lệ Nghiên dù sao cũng là em gái của anh, hay là hôm nay anh cứ đi qua nhìn thử xem?"
Động tác sửa lồng thỏ của Thẩm Mộ Quân lại lần nữa dừng lại, hắn nâng đôi mắt lên, vẫn không nhúc nhích nhìn Lý Khanh Khanh.

Lý Khanh Khanh bị hắn nhìn đến có chút không được tự nhiên, trong đôi mắt to hiện lên một tia không kiên nhẫn.
Cô duỗi chân đá đá chân phải hắn một chút, sau đó nói: "Tôi đang hỏi anh đó, anh nhìn tôi chằm chằm làm gì?"
Thẩm Mộ Quân rũ mắt, nhẹ nhàng cong cong khóe miệng, hắn nhẹ giọng cười nói: "Anh cảm thấy em cũng không muốn anh đi, cho nên anh liền không đi."
Lý Khanh Khanh nghe vậy nhịn không được phì cười, cô đứng dậy, sau đó từ trên cao nhìn xuống nhìn hắn nói: "Cái gì mà tôi không muốn anh đi, nên anh liền không đi? Thẩm Mộ Quân, nếu như anh muốn đi thì tự mình đi đi, đừng có chờ đến sau này nhớ lại lại kiếm chuyện, bảo lúc trước là tôi ngăn cản không cho anh đi."
Thẩm Mộ Quân: "Không có đâu, anh vĩnh viễn sẽ không vì mấy chuyện nhảm nhí này mà cãi nhau với em."
Lý Khanh Khanh vì một câu chuyện nhảm nhí của hắn làm cho trong lòng đột nhiên hơi thoải mái một chút.
Cô bĩu môi khẽ hừ một tiếng, liền định xoay người đi về hướng nhà bếp, sau đó liền nghe thấy Thẩm Mộ Quân lại nói: "Bởi vì bất luận kẻ nào, đều không thể quan trọng bằng em."
Lý Khanh Khanh quay đầu lại trừng mắt nhìn hắn liếc mắt một cái, cái tên này, từ khi nào lại trở nên miệng lưỡi trơn tru như vậy? Thật không tốt như Thẩm Mộ Quân trước kia chút nào.
"Thẩm Mộ Quân! Hiện tại sao anh lại biến thành như vậy chứ?"
"Vậy em nói thử xem, anh biến thành thế nào vậy?"
Liền khi Thẩm Mộ Quân cùng Lý Khanh Khanh ngươi một câu ta một câu, Dương Từ cùng Thẩm Lệ Nghiên đang đứng trước cổng viện, hai người lúc này thật xấu hổ, vào cũng không đúng, về cũng không xong.
Thẩm Lệ Nghiên dùng sức nhéo cánh tay Dương Từ một cái, cô ta biết ngay mà, bọn họ không nên dày mặt lại đây, nhìn anh cả cô ta cùng cái con hồ ly tinh kia thân mật, trong lòng cô giống như bị nghẹn cái gì vậy..


Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK