Biện pháp của Lâm Nhị Nha như vậy, rõ ràng chỉ có thể lừa được mấy đứa nhóc như Lâm Ngũ Bảo thôi.
Cho dù mấy đứa con gái nhà này có khờ, nhưng ngay cả Lâm Đại Nha phản ứng tương đối chậm, nghe vậy cũng nhịn không được cảm thấy biện pháp này không đáng tin cậy.
Trước không nói chuyện Trương Đại Nương rốt cuộc có thể tỉnh lại hay không, cho dù bà ấy có vì chuyện này mà không còn nữa, mấy người đại đội cũng sẽ không bởi vì người Lâm gia bọn họ nhiều mà tin lời của bọn họ.
Hơn nữa nếu xảy ra chuyện lớn như chết người, khẳng định sẽ kinh động công an phía trên.
Những người ăn cơm nhà nước đó, cũng không phải tùy tùy tiện tiện là có thể gạt được.
Lâm Nhị Nha cũng biết lý do thoái thác của mình không đáng tin cậy, nhưng tình huống ngay lúc đó rối loạn thành như vậy, người khác cũng không có chứng cứ chứng minh là nhà bọn họ đẩy người.
Đến lúc đó, cả nhà bọn họ cứ cắn chết là ngoài ý muốn, người khác cũng không có cách nào định tội bọn họ.
Còn một cái nữa chính là, nếu thật sự chuyện này bị làm lớn lên, nhà bọn họ không phải còn Lâm Ngũ Bảo sao?
Lâm Nhị Nha thường xuyên chạy qua đội thanh niên trí thức, đã từng nghe mấy thanh niên trí thức bọn họ nói, con nít phạm tội sẽ không cần chịu trách nhiệm trước pháp luật.
Lâm Ngũ Bảo vẫn là một đứa trẻ 6 tuổi, cho dù chuyện này thật sự trách đến trên đầu nhà bọn họ, thì cứ đẩy mọi chuyện lên người Lâm Ngũ Bảo, người khác cũng không có cách nào phạt nặng Lâm Ngũ Bảo được.
Càng quan trọng hơn chính là, người bị thương là Trương Đại Nương, nhà bà ta hiện tại đã xem như tuyệt hậu, cho dù Trương Đình Liên muốn bọn họ cho cái công đạo, thì bản thân cô ta chỉ là một người phụ nữ đã gả ra ngoài, rất nhiều chuyện cũng không phải cô ta muốn ra mặt là có thể ra.
Khi trong đầu Lâm Nhị Nha đang tính toán, thấy Lâm Ngũ Bảo rốt cuộc buông gậy gỗ trong tay xuống, lúc này mới nhịn không được thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Mà đúng lúc này, cha mẹ Lâm nhận được tin tức Lâm gia cũng đã trở lại.
Vợ chồng hai người từ trong miệng mấy đứa con nít nghe được hết toàn bộ câu chuyện, tức giận đến hung hăng đánh mấy đứa con gái một trận.
Hai vợ chồng Lâm gia không nỡ đánh Lâm Ngũ Bảo, mỗi lần Lâm Ngũ Bảo gây rắc rối, liền sẽ lôi đám con gái ra đánh.
Cho dù hôm nay Lâm Ngũ Bảo gây ra hoạ lớn như vậy, vợ chồng Lâm gia cảm thấy là do mấy đứa con gái làm chị mà không biết trông chừng em.
Cũng đúng là do bọn họ cưng chiều Lâm Ngũ Bảo vô thố như vậy, mới vô tình khiến cho Lâm Ngũ Bảo dưỡng thành tính cách kiêu căng không xem ai ra gì.
Lâm Ngũ Bảo nhìn mấy người chị bị cha nương đánh chạy táo tác cả viện, không chỉ có không có bất luận cái gì áy náy, ngược lại cảm thấy cha nương nó đánh thật sự rất đúng.
Nếu không phải mấy đứa này quá ngu, chỉ biết gây phiền cho nó, thì hôm nay cũng sẽ không xảy ra chuyện ngoài ý muốn như vậy.
Nhưng ngay khi nó muốn tìm cái ghế ngồi xuống, đột nhiên thấy Lâm Nhị Nha bị cha Lâm đá một chân, Lâm Nhị Nha hung hăng té lăn trên đất, từ trong túi lăn xuống một viên kẹo sữa đại bạch thỏ.
Lâm Ngũ Bảo tức giận đến đôi mắt đỏ bừng, tuy nó còn nhỏ, nhưng cũng hiểu được mình bị Lâm Nhị Nha lừa.
Ánh mắt Lâm Ngũ Bảo long lên sòng sọc, gắt gao nhìn chằm chằm Lâm Nhị Nha nói: "Hay lắm, con quỷ cái này, mày dám chơi tao hả?"
Lâm Ngũ Bảo nói xong liền túm lấy cây chổi trên mặt đất, hung hăng ném tới trên người Lâm Nhị Nha.
Lâm Nhị Nha thấy thế, cuống quít duỗi tay che kín mặt mình.
Cô ta còn muốn dựa vào gương mặt này rời khỏi thôn Hòa Sơn, tuyệt đối không thể để Lâm Ngũ Bảo đả thương được.
Nhưng mà cho dù cô ta có che kín mặt lại, nhưng bên sườn mặt vẫn bị vẽ ra một đường máu.
Đau đớn kịt liệt làm Lâm Nhị Nha nhịn không được hét lớn lên.
Lâm Đại Nha mờ mịt nhìn một lát, cô ta đưa tay chỉ chỉ viên kẹo sữa lẻ loi trên mặt đất kia, lại nhìn nhìn Lâm Ngũ Bảo như phát điên mà đánh người.
Lâm Đại Nha hỏi Lâm Tứ Nha bên cạnh: "Tứ Nha, Nhị Nha điên rồi sao? Sao nó dám...dám ăn vụng đồ của Ngũ Bảo, còn......"
Không đợi Lâm Đại Nha nói cho hết câu, mẹ Lâm đứng kế bên nhặt lên viên kẹo sữa trên mặt đất, lúc này bà ta cũng đang chải vuốt rõ ràng chuyện hôm nay phát sinh.
Hay cho cái con quỷ cái Nhị Nha đê tiện này, dám trộm kẹo của Ngũ Bảo, đã thế còn sợ Ngũ Bảo về méc bọn họ, cho nên cố ý vu khống hai chị em nhà Thẩm gia lấy kẹo của Ngũ Bảo.
Mẹ Lâm tưởng tượng đến vì cái tật tham ăn của Nhị Nha mà hại Ngũ Bảo về sau khó có thể dừng chân trong thôn, ánh mắt mẹ Lâm đỏ lên, cơ hồ muốn chảy ra máu.
Kỳ thật mấy cái tật xấu này nọ của Lâm Nhị Nha, từ khi còn nhỏ, cha Lâm và mẹ Lâm ít nhiều gì cũng có biết một chút.
Bất quá khi còn nhỏ thì Lâm Nhị Nha chỉ toàn trộm đồ nhà người khác, cả nhà bọn họ nhờ vậy cũng ăn theo được không ít, cho nên vợ chồng Lâm gia vẫn luôn mắt nhắm mắt mở bỏ qua.
Ai mà nghĩ đến......!Sau khi Lâm Nhị Nha lớn lên, lại càng ngày càng phóng túng, còn dám đánh chủ ý lên đồ đạc trong nhà?
Mẹ Lâm hùng hổ nói: "Không thể tưởng tượng được cái thứ súc sinh lòng lang dạ sói này, mày vì muốn chiếm một viên kẹo của em trai mày, mà đi xúi giục em trai mày gây chuyện với đám sao chổi Thẩm gia kia.
Lúc trước không phải tao đã nói rồi sao? Đừng có đi trêu chọc cái nhà con nhỏ Thẩm Nhạc Hương đó, cả nhà nó đều là thứ xúi quẩy, nhưng mà tụi bây không thèm nghe, bây giờ lây vận xui rồi, có thấy chưa?"
Mẹ Lâm càng nói trong lòng càng bực mình, bà ta nhịn không được nhấc chân liền đạp Lâm Nhị Nha một chân.
Một cú này mẹ Lâm đạp rất tàn nhẫn, Lâm Nhị Nha té vào trên mặt đất, trong chốc lát cũng đứng dậy không nổi.
Lâm Đại Nha vốn là người hiền lành, thấy mẹ Lâm còn muốn đá thêm một chân, cô ta vội vã tiến lên, kéo tay mẹ Lâm một phen.
Lâm Đại Nha: "Nương, nương, Nhị Nha, nó biết sai rồi......"
Không đợi Đại Nha nói hết lời, mẹ Lâm liền xoay người tát cho Đại Nha một bạt tai.
Mẹ Lâm chỉ vào mũi Lâm Đại Nha mắng: "Còn mày nữa, tao kêu mày trông chừng Ngũ Bảo, vậy mà mày làm như vậy đó? Hiện tại hay lắm rồi, gây ra tai hoạ lớn như vậy, đến lúc đó mày đưa đầu ra gánh tội cho Ngũ Bảo, nghe không?"
Lâm Tứ Nha vốn đang định đi đỡ Lâm Nhị Nha, khi nghe được mẹ Lâm nói, tức khắc mở to hai mắt nhìn.
Tuy rằng từ nhỏ nó cũng biết cha mẹ trọng nam khinh nữ, nhưng mà nó không nghĩ tới mẹ Lâm lại nói ra lời như vậy?
Nếu Trương Đại Nương thật sự xảy ra chuyện, chẳng lẽ mẹ nó thật sự muốn đẩy chị em tụi nó ra gánh tội thay? Hay là nói, về sau Ngũ Bảo có phạm vào tội gì, cũng muốn đẩy mấy người chị này đi gánh tội thay?
Giờ khắc này, Lâm Tứ Nha đột nhiên ý thức được, chị em nó trong mắt mẹ Lâm rốt cuộc là thứ gì.
Nó chỉ cảm thấy toàn thân lạnh lẽo đến xương, trong nháy mắt, khó chịu như không thể hít thở được.
Mẹ Lâm mắng Lâm Đại Nha xong rồi, quay đầu lại còn muốn tiếp tục mắng chửi Nhị Nha, Nhị Nha che lại cái bụng đau đớn không thôi, vội mở miệng kêu la: "Nương, con thật biết sai rồi, nương, nương đừng đánh con nữa, con xin nương......"
Lâm Nhị Nha vừa nói vừa khóc lớn, trong lòng lại oán hận cha nương mình bất công.
Cô ta cảm thấy ý tưởng ban nãy của mình đúng thật là ngu xuẩn, mới rồi còn nghĩ đẩy Lâm Ngũ Bảo đi gánh tội thay, nhưng mà xem tình huống hiện tại đi, chỉ sợ dù mẹ Lâm biết Lâm Ngũ Bảo sẽ không có chuyện gì, cũng sẽ vì thanh danh Lâm Ngũ Bảo mà hy sinh chị em cô ta.
Bởi vì so sánh với Ngũ Bảo quý giá như mỏ vàng kia, cô ta thật sự ngay cả một cọng cỏ cũng không bằng......
Khi nhà họ Lâm náo loạn ngút trời như vậy, thì đám người Lý Khanh Khanh rốt cuộc cũng từ bên kia công xã quay trở lại.
Trong quá trình đó, Trương Đại Nương từng tỉnh lại một lần, nhưng bà có dùng thuốc, cho nên chỉ nói mấy câu liền lại thiếp đi.
Tuy đại đội trưởng đã sớm đoán được chuyện này có quan hệ với mấy đứa con nhà Lâm gia kia, nhưng khi từ trong miệng Trương Đại Nương biết được sự thật, khuôn mặt ngăm đen của hắn lại càng thêm đen.
Khi máy kéo dừng ở cửa thôn, Lý Khanh Khanh ôm Thẩm Gia Hảo, nhảy xuống xe trước.
Lý Khanh Khanh ngẩng đầu nhìn đại đội trưởng trên xe, nói: "Đội trưởng, tôi đưa Gia Hảo về nhà trước, đợi tôi thay bộ quần áo sạch sẽ xong, tôi liền qua nhà đại nương chăm sóc bà."
Đại đội trưởng nghe vậy vẫy vẫy tay, "Không cần, không cần, hôm nay Nhạc Hương và Gia Hảo cũng bị hoảng sợ rồi, cô cứ ở nhà chăm sóc hai đứa nhỏ đi.
Trương Đại Nương bên này cô không cần lo lắng, tôi sẽ tìm người lại đây giúp chăm sóc."
Lý Khanh Khanh lại kiên quyết lắc đầu nói: "Mộ Quân đã đồng ý với người đã khuất, giúp hắn chăm sóc mẹ già ở nhà.
Trương Đại Nương cũng xem như là một nửa mẹ của Mộ Quân, hiện giờ xảy ra chuyện như vậy, vốn là nên báo hiếu.
Huống chi, hôm nay Trương Đại Nương xảy ra chuyện là vì bảo hộ Gia Hảo nhà tôi, như vậy tôi càng thêm không thể bỏ mặc."
Đại đội trưởng trong khoảng thời gian này không ít lần quan sát Lý Khanh Khanh, hắn phát hiện người này đã thay đổi rất nhiều so với trước kia.
Hắn biết nếu cô đã khăng khăng muốn đến, đại đội trưởng cũng không tiện phụ một mảnh hảo tâm của cô.
Chờ đến khi Lý Khanh Khanh xoay người rời khỏi, máy kéo liền chậm rãi lái về hướng nhà Trương Đại Nương, không đợi bọn họ từ trên máy kéo xuống, Trương Đình Liên ngồi xổm cạnh cổng lớn liền vọt lại đây.
Khi Trương Đình Liên nghe được tin tức Trương Đại Nương bị thương, cô ta đang ở phần đất nhà mình chăm sóc đất trồng rau.
Một xã viên hảo tâm trong công xã đã mượn một chiếc xe đạp, chạy qua thông báo cho cô ta.
Khi Trương Đình Liên nghe được tin tức này, chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm, thiếu chút nữa liền một mông ngồi bệch xuống trên mặt đất.
Cha cô ta đi sớm, sau đó anh trai cũng hy sinh, hiện giờ cô ta chỉ còn lại có một người mẹ già.
Trương Đình Liên không dám tưởng tượng, nếu mẹ cô ta cũng không còn nữa, vậy về sau cô ta phải làm cái gì bây giờ?
Khi Trương Đình Liên nhìn thấy Trương Đại Nương hôn mê được khiêng xuống xe, tức khắc nhịn không được khóc thét lên, cô ta vừa khóc vừa muốn đi lay lay Trương Đại Nương, bị Lưu Lực một bên cản lại.
Lưu Lực nói: "Chị Đình Liên, xương tay đại nương bị gãy, chị đừng có chạm vào lung tung."
Trương Đình Liên vừa nghe vậy, tức khắc không dám lộn xộn, chỉ có thể che miệng đứng khóc ở một bên.
Chờ đến khi mọi người thật cẩn thận đặt Trương Đại Nương vào nhà, Trương Đình Liên cũng nghe đại đội trưởng nói mà hiểu được tất cả mọi chuyện từ đầu đến cuối.
Cô ta vừa nghe đến chuyện này có liên quan đến Lâm gia cùng Thẩm gia, đôi mắt khóc đến sưng đỏ tức khắc chứa đầy hận ý.
Trương Đình Liên: "Đội trưởng, chuyện này không thể cứ bỏ qua như vậy, nương con lớn tuổi, lỡ như có chuyện xấu xảy ra, thì người liền không còn rồi."
Đại đội trưởng nghe vậy an ủi cô ta, nói: " Đầu dây mối sợi của chuyện này đều là do mấy đứa con nhà Lâm gia gây sự, con yên tâm, chú đây nhất định sẽ cho nhà các người một cái công đạo, tuyệt đối sẽ không buông tha Lâm gia bọn họ như vậy."
Trương Đình Liên nghe vậy, theo bản năng hỏi: "Đại đội trưởng, chú có ý gì? Vậy Thẩm gia thì sao?"
Đại đội trưởng không nghĩ tới cô ta lại hỏi như vậy, vẻ mặt khó hiểu nhìn về phía Trương Đình Liên, hắn liền nghe Trương Đình Liên tiếp tục nói: "Tuy đầu sỏ gây tội là đám người Lâm gia, nhưng nương con còn không phải là vì bảo hộ Thẩm Gia Hảo mới lăn từ cái sườn núi kia xuống sao? Lâm gia phải trừng trị, Thẩm gia cũng phải trừng trị!"
Lần này, đại đội trưởng hoàn toàn ngây ngẩn cả người, ngay cả Lưu Lực đứng một bên, cùng với mấy người lại đây hỗ trợ đều ngây ngẩn cả người.
Lưu Lực là người thẳng tính, hắn gãi gãi đầu nói: "Chuyện này có quan hệ gì với Thẩm gia chứ? Hai đứa nhỏ nhà Thẩm gia bên kia cũng là người bị hại mà?"
Một người đàn ông khác cùng đi công xã cũng đầy mặt khó hiểu nói: "Vừa mới rồi đại nương cũng nói......!là mấy đứa con nhà Lâm gia đẩy bà ấy.
Cô em Đình Liên à, sao cô lại cảm thấy có liên quan đến nhà Thẩm gia chứ?"
Trương Đình Liên nghe vậy, kích động nói: "Nếu không phải là cái con ả Lý Khanh Khanh kia đem hai đứa con nhà cô ta gửi qua nhà chúng tôi, thì làm gì xảy ra chuyện như thế này.
Nói đến nói đi......!Đầu sỏ gây tội lớn nhất, chính là con ả hư hỏng Lý Khanh Khanh kia mới đúng!"
Lý Khanh Khanh vốn đang đẩy Thẩm Mộ Quân đi vào bên trong, vừa vặn nghe thấy được câu nói này của Trương Đình Liên.
Cô có hơi không biết nói gì, liếc mắt nhìn Mộ Quân một cái, nhịn không được duỗi tay nhổ một cọng tóc trên đầu hắn.
Thẩm Mộ Quân hơi hơi chớp chớp đôi mắt đen, trong con ngươi sâu thẳm mang theo một mạt bất đắc dĩ.
Khi Lý Khanh Khanh vừa đối diện với ánh mắt ấy, vừa tức giận lại vừa buồn cười nói: "Đều là phiền toái anh trêu chọc ra đấy!"
Lam nhan họa thủy mà, một mớ lớn đào hoa lung tung, người đàn ông này thật là phiền toái.
Thẩm Mộ Quân nghe vậy, trên mặt cũng không có bất luận biểu tình gì, mấy cái tâm tư Trương Đình Liên đối với hắn, ngay từ đời đầu tiên hắn đã biết rồi.
Lúc ấy vì chặt đứt ý niệm của cô ta, Thẩm Mộ Quân đã không chỉ một lần nói thẳng với Trương Đình Liên, hắn chỉ xem cô ta như em gái ruột, tựa như Thẩm Lệ Nghiên mà thôi.
Đáng tiếc, Trương Đình Liên lúc nào cũng giả ngu, cho nên sau đó, hắn còn có thể nói gì?
Đại đội trưởng cau mày nhìn Trương Đình Liên, cái con bé trước mắt này cũng coi như là hắn nhìn mà lớn lên, hắn thật không rõ Lý Khanh Khanh làm thế nào mà đắc tội nó?
Bằng không thì đang êm đang đẹp thế này, sao lại cố ý dẫn lửa đến trên người Lý Khanh Khanh? Hơn nữa còn dùng lý do ngang ngược vô lý như vậy?
Không đợi đại đội trưởng mở miệng nói chuyện, Lưu Hạ Chí đứng một bên chăm sóc Trương Đại Nương liền chịu không nổi.
Lúc nãy khi đại đội trưởng đang đứng giải thích mọi chuyện với Trương Đình Liên, Lưu Hạ Chí cũng đã qua đây giúp đỡ, cho nên cô hoàn toàn hiểu rõ từ đầu tới đuôi sự kiện này.
Người có chút đầu óc đều biết chuyện này không phải sai ở Thẩm gia, nhưng mà Trương Đình Liên lại cố ý vặn vẹo sự thật.
Lưu Hạ Chí nhìn Trương Đình Liên nói: "Trương Đình Liên, có phải cô cảm thấy mọi người chúng tôi ở đây đều là đồ ngu không? Thị phi đúng sai thế nào, chỉ một mình cô nói là được?"
Ánh mắt Trương Đình Liên chạm đến một tia khinh thường trong mắt Lưu Hạ Chí, nhịn không được trong lòng chột dạ một trận, cô ta xác thật là đang giận chó đánh mèo với Lý Khanh Khanh.
Bởi vì trong khoảng thời gian này, cô ta nghe không ít người đều nói, Lý Khanh Khanh cùng Thẩm Mộ Quân lại hòa hảo rồi.
Hai người không chỉ có hòa hảo, mà tình cảm tựa hồ còn tốt hơn trước kia.
Sức khoẻ Thẩm Mộ Quân càng ngày càng tốt, Lý Khanh Khanh cũng thành thành thật thật bắt đầu làm việc kiếm công điểm.
Thậm chí vào giai đoạn mùa vụ bận rộn kia, một mình cô ta mỗi ngày có thể kiếm mười ba cái công điểm.
Trương Đình Liên nhìn Lưu Hạ Chí nói: "Chuyện này vốn dĩ chính là vì ả, nếu không phải ả một hai phải đi cái huyện thành gì đó, sau đó gửi hai đứa nhãi ranh bướng bỉnh kia cho nương tôi, thì......"
Không đợi Trương Đình Liên tiếp tục nói, đại đội trưởng hoàn toàn không nghe nổi nữa, liền tức giận ngắt lời.
"Con câm miệng lại đi, cái gì cũng không biết, chỉ biết bẻ cong sự thật.
Nhạc Hương và Gia Hảo ngoan ngoãn như vậy, tới trong miệng con liền thành nhãi ranh bướng bỉnh?"
Kỳ thật Trương Đình Liên vẫn rất sợ hãi đại đội trưởng, vì thế liền thành thật ngậm miệng lại, không dám tiếp tục nói bậy trước mặt hắn nữa.
Lúc này Lý Khanh Khanh đẩy Thẩm Mộ Quân vào, Thẩm Mộ Quân vừa tiến vào liền nhìn lướt qua Trương Đình Liên.
Trương Đình Liên không nghĩ tới Thẩm Mộ Quân cũng tới, nghĩ đến những lời lúc nãy cô ta vừa mới nói, tức khắc nhịn không được chột dạ lén liếc nhìn Thẩm Mộ Quân một cái.
Cái liếc mắt vừa đi qua, lại vừa vặn đối diện với tầm mắt lạnh băng của Thẩm Mộ Quân.
Đây là lần đầu tiên cô ta nhìn thấy ánh mắt Thẩm Mộ Quân như vậy, trong khoảng thời gian ngắn chỉ cảm thấy ánh mắt kia thoạt nhìn thực đáng sợ.
Thẩm Mộ Quân nói: "Khi cô trở về đây, nhà chồng cô có biết không?"
Trương Đình Liên nghe vậy, theo bản năng trả lời: "Không......!Không biết."
Thẩm Mộ Quân ừ một tiếng, sau đó tiếp tục nói: "Nếu không biết, vậy cô vẫn nên trở về bên kia đi, nơi này đã có tôi và Thanh Thanh lo."
Rõ ràng Thẩm Mộ Quân cũng không có nổi giận, ngữ khí nghe cũng thập phần bình tĩnh, nhưng trái tim Trương Đình Liên lại nhịn không được chìm xuống.
Trương Đình Liên theo bản năng nói: "Không được, tôi phải ở lại chăm sóc nương tôi chứ."
Thẩm Mộ Quân nghe vậy cười khẽ một chút, tiếng cười mang theo một tia trào phúng.
"Cô ở lại có thể làm gì? Tiếp tục nhục mạ vợ tôi? Hay là cô muốn ở lại, chờ đến khi nương cô tỉnh, lại chọc người tức giận mà ngất đi tiếp?"
Lời Thẩm Mộ Quân nói giống như cây kim hung hăng chui vào lòng Trương Đình Liên.
Cô ta không nghĩ tới, hoá ra trong mắt Thẩm Mộ Quân, cô ta lại là một người không chịu nổi như thế?
Trương Đình Liên dùng sức cắn môi một cái, liền đỏ mắt xoay người chạy ra ngoài.
Chờ cô ta một hơi chạy đến cửa thôn, mới đột nhiên dừng bước chân lại.
Nơi đó rõ ràng là nhà cô ta, dựa vào cái gì mà đứa con gái ruột như cô ta phải đi? Trương Đình Liên vô cùng muốn xoay người trở về, nhưng nghĩ đến ánh mắt lạnh băng của Thẩm Mộ Quân, cùng với từng câu từng chữ thốt ra trong miệng hắn, Trương Đình Liên liền nhịn không được, phẫn nộ hét to một tiếng.
Thiết Đản Nhi đang cõng một sọt cỏ heo đi tới, thấy Trương Đình Liên đột nhiên nổi điên liền giật mình, nhịn không được vẻ mặt như nhìn đồ ngốc mà nhìn cô ta một cái.
Trương Đình Liên bị ánh mắt Thiết Đản Nhi nhìn đến bực bội một trận, cô ta đầy mặt phẫn nộ trừng mắt với thằng bé, nói: "Nhìn cái gì mà nhìn? Cút!"
Thiết Đản Nhi nghe vậy hơi bĩu môi một chút, sau đó phi một tiếng, vẻ mặt thảnh thơi đi xa.
Trương gia bên kia, Lưu Hạ Chí đang đầy mặt kính nể nhìn Thẩm Mộ Quân, không nghĩ tới mới hai câu của hắn thôi liền chọc người tức đến bỏ chạy? Nhớ lại bộ dáng vừa mới nãy của Trương Đình Liên, trong lòng Lưu Hạ Chí liền cảm thấy một trận thống khoái.
Thẩm Mộ Quân đẩy xe lăn đi vào bên mép giường Trương Đại Nương, hắn không phải là người hay biểu lộ tình cảm ra ngoài, nên luôn cho người ta một loại cảm giác thập phần vô tình.
Nhưng người quen thuộc với hắn đều biết, hắn chỉ là kiểu mặt lạnh tâm nóng mà thôi.
Tựa như hiện tại, hắn rõ ràng không nói một câu nào, nhưng những người hiểu biết hắn đều rõ ràng, hắn kỳ thật rất muốn thay Trương Đại Nương chịu nỗi thống khổ này.
Thẩm Mộ Quân nhìn băng vải trên đầu Trương Đại Nương, trong con ngươi đen kịt hiện lên một mạt đau thương.
Nếu Trương Đình Nghiệp còn sống, nhìn thấy nương hắn bị ăn khổ như vậy, nhất định sẽ đỏ mắt tìm đám người Lâm gia liều mạng đi?
Thẩm Mộ Quân: "Đội trưởng, chờ lát nữa mời mấy người Lâm gia qua đi."
Đại đội trưởng nghe vậy, nhìn thoáng qua Trương Đại Nương còn đang hôn mê, do dự một chút nói: "Hay là chờ bà ấy tỉnh, rồi......"
Thẩm Mộ Quân ngắt ngang lời hắn, nhẹ giọng nói: "Đã tỉnh rồi, mời qua đi.".
Danh Sách Chương: