Trần Đại Hách thấy Thẩm Mộ Quân gật đầu, lập tức vui vẻ mà xoay người nhìn bà vợ mình nói: "Thật quá tốt rồi, về sau có người giúp chúng ta quản đám nhóc lì lợm đó."
Dương Đại Nguyệt nghe vậy trong lòng cũng thật cao hứng, cô ta thật rất an tâm với nhân phẩm của Thẩm Mộ Quân cùng Lý Khanh Khanh.
Có hai vợ chồng này giúp đỡ bọn họ dạy dỗ con cái, vậy sau này cô ta cũng không cần luôn lo lắng mấy đứa nhỏ không nên người nữa.
harry potter fanfic
"Bất quá......!Chúng ta cũng không thể bắt người ta dạy không được, chờ thu hoạch vụ thu xong, chúng ta vẫn phải biểu đạt một chút tâm ý.
Cũng đỡ để mấy người trong thôn thấy, đều cảm thấy gia đình bọn họ quá hào phóng dễ dãi, về sau nhà ai không muốn trông nom con cái đều lấy cớ đẩy con qua nhà bọn họ."
Trần Đại Hách dù sao cũng là một người đàn ông cục mịch, ý nghĩ trong đầu hắn cũng không hề tinh tế như Dương Đại Nguyệt, khi hắn nghe được lời này của bà vợ, cũng cảm thấy Dương Đại Nguyệt nói rất có lý.
Đặc biệt là sau khi xảy ra chuyện hôm nay, trong thôn sẽ có không ít người nhất định cảm thấy Thẩm Mộ Quân có thể dạy một người phụ nữ chân yếu tay mềm như Lý Khanh Khanh trở nên lợi hại như vậy, cũng nhất định có thể dạy cho những người khác trở nên lợi hại tương tự.
Vừa vặn Trần Đại Hách còn gửi ba đứa nhỏ trong nhà qua, nhất định có không ít người thấy thế học theo.
Dương Đại Nguyệt nói phải "tạ lễ" cho gia đình Thẩm Mộ Quân chính là muốn ngăn cản mấy người thích chiếm lợi nhỏ ở trong thôn, đỡ phải có ai đó không tự hiểu, con cái lung tung rối loạn gì cũng nhét cho Thẩm Mộ Quân.
Ba đứa con trai nhà Trần Đại Hách tuy rằng thoạt nhìn rất nghịch ngợm, kỳ thật nếu so sánh với mấy đứa thực sự nghịch ngợm khác trong thôn, mấy đứa bọn nó vẫn là ngoan hơn nhiều.
Cho nên mấy đứa con nhà người khác, Trần Đại Hách cũng không dám quan tâm, hắn còn đang lo lắng không biết mình có lỡ đào cho Thẩm Mộ Quân một cái hố không đây.
Khi hai vợ chồng Dương Đại Nguyệt còn đang nhỏ giọng thương lượng, bên kia đại đội trưởng nhìn Thẩm Mộ Quân liếc mắt một cái, hắn hiếm khi thấy Thẩm Mộ Quân dễ nói chuyện như vậy, thiếu chút nữa nhịn không được liền muốn nói, để hắn mang mấy đứa nhóc trong nhà mình qua luôn.
Rốt cuộc Thẩm Mộ Quân người này nha, không chỉ có có bản lĩnh, còn là một sinh viên nữa.
Nếu mấy đứa nhóc có thể đi theo hắn, cho dù chỉ học được một chút da lông, vậy còn tốt hơn so với cả ngày lêu lổng đánh đáo trong thôn.
Nhưng không đợi đại đội trưởng mở miệng nói, Thẩm Tu Dương đứng kế bên liền nói: "Để cho bọn nó đi theo anh cũng tốt, vừa hay sửa lại cái tính hấp tấp của bọn nó một chút.
Em nghe mẹ em nói, ngay cả trường tiểu học trong thôn chúng ta cũng quản không nổi bọn nó."
Thẩm Tu Dương nói nói, ánh mắt hắn chuyển dời đến bên một người đang đứng cạnh.
Đó là một người trẻ tuổi mặt trắng bệch, trên người còn mang theo vết máu.
Người này thoạt nhìn tuổi không nhiều lắm, đại khái chỉ khoảng đầu hai mươi, hắn cũng tính là trắng trẻo sạch sẽ.
Người thanh niên này, đúng là cái người dẫn hai con lợn rừng chạy đến thôn Hòa Sơn.
Thẩm Tu Dương khoanh tay, vẻ mặt nghiêm túc nhìn chằm chằm hắn nói: "Nói đi, hai con lợn rừng này là chuyện như thế nào? Sao anh lại dẫn cho chúng nó chạy tới thôn Hòa Sơn thôn chúng tôi?"
Lúc này con lợn rừng đã chết, chung quanh lại một lần vây đầy người.
Vốn dĩ mọi người đang xôn xao thảo luận chuyện chia thịt heo, lúc này nghe được Thẩm Tu Dương nói, mọi người tức khắc cùng nhau quay đầu nhìn về phía cái người trẻ tuổi kia.
Tuy rằng thôn bọn họ có thịt heo ăn là một chuyện làm người thập phần vui mừng.
Nhưng bọn họ cũng không quên, hai đầu lợn rừng này mang lại cho bọn họ bao nhiêu nguy hại.
Nghĩ đến mấy người trong thôn đang bị thương, thôn dân của thôn Hòa Sơn tức khắc đầy mặt phẫn nộ nhìn chằm chằm người trẻ tuổi kia.
Thậm chí có người cảm thấy, có phải bên đại đội sản xuất cách vách có người nảy ra ý xấu, cố ý dẫn hai con lợn rừng này qua chỗ bọn họ?
Người trẻ tuổi nghe Thẩm Tu Dương chất vấn, theo bản năng liền mím chặt môi, vẻ mặt không muốn nhiều lời.
Hắn hơi hơi rũ đuôi lông mày xuống, trong ánh mắt hiện lên một mạt tâm phiền ý loạn.
Đại đội trưởng không thể nào dễ dàng buông tha hắn, rốt cuộc nếu thực sự lợn rừng húc bị thương người, thì đại đội trưởng như hắn đây nhất định phải chịu trách nhiệm.
Đại đội trưởng đen mặt, chỉ vào đối phương lạnh lùng nói: "Cậu cho rằng cậu không nói liền không có chuyện gì? Chúng tôi chỉ cần đi qua đại đội bên cạnh hỏi, sự tình gì cũng sẽ rõ ràng.
Nếu cậu cố ý dẫn lợn rừng lại đây, đến lúc đó chuyện này phải đưa lên công xã xử lý."
Người trẻ tuổi nghe vậy, trên mặt hiện lên một mạt không kiên nhẫn, hắn nhịn không được bực bội mở miệng nói: "Vậy mấy người muốn làm gì? Tôi cũng đâu phải cố ý, tôi cũng là người bị hại......"
Người chung quanh thật không nghĩ đến người thanh niên này gây chuyện mà còn nói đến đúng lý hợp tình như vậy?
Có người nhịn không được lên tiếng mắng: "Con mẹ nó, thái độ của mày như vậy là ý gì? Mày lăn lộn ra chuyện lớn như vậy, mày tưởng đang chơi nhà chòi à?"
"Đúng rồi, đúng rồi, còn may là chưa xảy ra chuyện, nếu xảy ra chuyện lớn rồi, thì thằng nhóc mày liền chờ ngồi tù mọt gông đi!"
"Tôi biết nó, nó là thanh niên trí thức ở đại đội cách vách chứ đâu."
"Đại đội trưởng, chúng ta đừng nhiều lời làm gì, chuyện này nhất định phải đưa lên công xã đi."
Người trẻ tuổi nhìn mấy người chung quanh mồm năm miệng mười lên án hắn, đáy mắt nhịn không được hiện lên một mạt trào phúng.
Sau khi hắn bị người bắt lấy, cũng tận mắt thấy trong số bọn họ không ít người bị lợn rừng đuổi đến chạy bò càng.
Nếu không phải có cái cô gái trẻ xinh đẹp kia ra tay, cả đám bọn họ còn không biết đang tránh ở nơi nào đâu.
Trong lòng người trẻ tuổi chậm rãi khinh thường, nhịn không được hung hăng phun nước miếng một ngụm, trên gương mặt tuổi trẻ tràn đầy không phục cùng phẫn nộ.
Ngữ khí hắn ngạo mạn nói: "Lên công xã thì lên công xã, để coi mấy người có thể làm khó dễ gì được tôi? Dù sao chả có ai chết, chút ít tiền thuốc men này tôi cũng bồi thường được thôi."
Thẩm Tu Dương thấy vẻ mặt hắn lợn chết không sợ nước sôi bộ dáng, tức khắc bị tức đến phì cười.
Thẩm Tu Dương cao lớn cường tráng, làn da lại phơi đến ngăm đen, lúc này hắn đột nhiên tiến lên một bước, tức khắc làm tên trẻ tuổi kia sợ tới mức lùi ra sau mấy bước.
Người chung quanh thấy thế, trong khoảnh khắc bộc phát ra một trận cười ầm ĩ chói tai.
"Ha ha ha, mọi người thấy bộ dáng hắn hèn chưa kìa, còn thanh niên trí thức gì nữa chứ? Đừng làm mất mặt lây thanh niên trí thức thôn chúng ta nha."
"Cười chết tôi rồi, bị hắc diện thần dọa cho choáng váng!"
Đồng Phàm Phàm giờ phút này cũng đang ở trong đám người, cô nhìn Thẩm Tu Dương trước mắt cùng người nọ như hình thành một liên minh đối lập, đột nhiên có chút hiểu được tâm tư chị họ mình.
Đồng Phàm Phàm có một người chị họ rất thân, người này lớn hơn Đồng Phàm Phàm ba tuổi, là một thanh niên trí thức bốn năm trước cũng xuống nông thôn.
Chị họ cô ta ở nông thôn không bao lâu, liền muốn kết hôn với một người đàn ông địa phương.
Lúc ấy tất cả mọi người không thể nào hiểu được, đều cảm thấy cô ta nhất định là bị người địa phương hiếp bức, bằng không thì như thế nào đang êm đang đẹp lại đi coi trọng một kẻ chân đất như vậy?
Sau đó Đồng Phàm Phàm và ba cô có lần đến thăm chị họ, Đồng Phàm Phàm thừa dịp chung quanh không có ai, len lén dò hỏi chị xem có phải bị người ta ép hay không?
Lúc đó, chị họ nghe Đồng Phàm Phàm nói xong, chống bụng to thiếu chút nữa cười đến sốc hông.
Chị họ nói: "Cái con nhóc này trong đầu toàn nghĩ cái gì vậy? Chị của em là tính tình như thế nào, em còn không biết sao? Chị mà là cái loại người chịu cho người ức hiếp sao?"
Đồng Phàm Phàm thấy khí sắc của chị họ thật tốt, cả người thoạt nhìn còn xinh đẹp hơn so với trước kia một chút, xác thật không giống như bị người ta bắt nạt hay ép uổng gì.
Cô ta mới đầy mặt khó hiểu hỏi: "Vậy sao chị lại muốn gả chồng ở nông thôn chứ, lại là người không có văn hóa gì......"
Chị họ: "Phàm Phàm, em nhớ cho kỹ, về sau nhìn người không thể chỉ nhìn bề ngoài.
Có người sinh ra ở trên trời, lại có tâm địa còn thối hơn cả phân.
Mà có người nha, dù sinh ra trong vũng bùn, lại toả sáng đến làm người khác không thể bỏ qua......"
Lúc ấy Đồng Phàm Phàm chỉ cảm thấy chị họ nói chuyện mịt mờ như lọt vào trong sương mù, cô ta cảm thấy chị họ muốn lừa gạt cô ta cho vui thôi.
Chính từ sau khi bản thân cô ta xuống nông thôn, liền phát hiện một cái thôn Hòa Sơn nho nhỏ lại là nơi ngoạ hổ tàng long.
Vừa có một anh hùng nhân dân vô cùng lợi hại Thẩm Mộ Quân, còn có một Thẩm Lệ Nghiên nhiệt tình năng nổ như lúc nào cũng phát ra ánh sáng, còn có một đội trưởng dân binh cao lớn đẹp trai......
Đồng Phàm Phàm nhìn Thẩm Tu Dương cao lớn cường tráng, lại nhìn nhìn cái tên thanh niên trí thức trắng trẻo sạch sẽ nhưng gầy yếu đến gió thổi cũng bay kia.
Tuy Thẩm Tu Dương cũng là người nhà quê, nhưng hắn cường tráng, tinh thần trọng nghĩa mạnh mẽ, ý thức trách nhiệm cũng rất cao.
Mà cái thanh niên trí thức trước mặt cô ta thì sao? Không chỉ có thoạt nhìn gầy yếu ốm đói, hơn nữa một chút trách nhiệm cũng không có.
Khi Đồng Phàm Phàm đang nhìn Thẩm Tu Dương phát ngốc, thì Thẩm Tu Dương đột nhiên bất đắc dĩ sờ sờ lỗ tai, sau đó xoay người đi nhanh về hướng Đồng Phàm Phàm.
Đồng Phàm Phàm vừa mới hồi thần lại, liền thấy khuôn mặt ngăm đen của Thẩm Tu Dương đang từ trên cao nhìn xuống cô ta.
Thẩm Tu Dương này kỳ thật lớn lên cũng tuấn tua, đáng tiếc là gương mặt đó của hắn đã bị phơi đen như đáy nồi.
Hiện giờ bộ dáng hắn nghiêm mặt nhìn người như vậy, thật đúng là rất dễ sợ.
Đồng Phàm Phàm bị hoảng hốt, thiếu chút nữa chân mềm nhũn đến một mông ngồi xuống mặt đất.
Cô ta có chút không biết làm sao nhìn hắn, gương mặt nhỏ như lòng bàn tay tràn đầy nghi hoặc, cô ta nhỏ giọng hỏi: "Làm......!Làm sao vậy?"
Thẩm Tu Dương nhìn lướt qua đám người chung quanh đang xem náo nhiệt, duỗi tay chỉ chỉ mũi cô ta nói: "Cô......!Cô đợi lát nữa ở lại, tôi có chuyện muốn hỏi cô."
Kỳ thật Thẩm Tu Dương muốn nói là, cô có thể đừng luôn nhìn chằm chằm tôi có được không.
Bởi vì ánh mắt Đồng Phàm Phàm quá chuyên chú, Thẩm Tu Dương cảm thấy toàn thân đều không thoải mái, giống như rớt vào cái hố lông chim vậy.
Sau đó hắn lại nghĩ đến chung quanh đều là người, chỉ có thể đổi lời đến bên miệng lại.
Hắn vốn chỉ là muốn không để người khác hiểu lầm, kết quả lời vừa ra khỏi miệng, thì chung quanh tức khắc vang lên tiếng huýt sáo.
Trong lòng Thẩm Tu Dương lộp bộp một chút, giương mắt đi trừng đám người ồn ào chung quanh.
Chờ hắn lại một lần quay đầu lại, Đồng Phàm Phàm đã đầy mặt đỏ bừng cúi đầu.
Thẩm Tu Dương thấy thế, thiếu chút nữa không nhịn xuống tát cho cái miệng rộng của mình một cái.
Ở niên đại này, quan hệ giữa nam và nữ vô cùng nghiêm khắc.
Chỉ có những đôi nam nữ đã xác định tình cảm, mới có thể công nhiên qua lại tương đối gần gũi trước mặt người khác.
Giống Thẩm Tu Dương vậy, hành vi công nhiên "hẹn" Đồng Phàm Phàm đó, tất nhiên là đã bị người hiểu lầm.
Hơn nữa Đồng Phàm Phàm cũng không hề cự tuyệt, mọi người tức khắc liền xem hai người trước mắt trở thành một đôi.
Chung quanh ngoại trừ tiếng chọc ghẹo ồn ào, còn có không ít người trong nhà có con gái vừa độ tuổi nhìn Thẩm Tu Dương cùng Đồng Phàm Phàm như vậy, nhịn không được đỏ mắt một trận.
Đừng thấy Thẩm Tu Dương chính là một đội trưởng đội dân binh nho nhỏ, trình độ được hoan nghênh của hắn trong toàn bộ công xã cũng không nhỏ hơn Thẩm Mộ Quân bao nhiêu.
Mà Đồng Phàm Phàm lúc này, trái tim nhảy thật mau, tuy rằng cô ta đã sớm có hảo cảm đối với Thẩm Tu Dương, nhưng trước nay đều không nghĩ tới hắn cũng có hảo cảm với mình.
Thẩm Tu Dương thấy mọi người hiểu lầm, Đồng Phàm Phàm cũng hiểu lầm, cũng không biết nên giải thích gì trước mặt mọi người bây giờ?
Tuy một người đàn ông như hắn sẽ không có việc gì, nhưng Đồng Phàm Phàm lại là con gái, hắn không thể làm hỏng thanh danh con nhà người ta được.
Thẩm Tu Dương nghĩ như vậy, nhịn không được vẻ mặt rối rắm, quay người đi trở về một lần nữa.
Lúc này cái tên trẻ tuổi kia còn đang cố gắng giãy giụa, "Tôi nói tôi cũng là người bị hại, tôi cũng đâu có cố ý.
Hơn nữa nếu không phải nhờ tôi, các người cũng làm sao có thịt lợn mà ăn."
Lý Khanh Khanh ôm Thẩm Nhạc Hương đi về hướng bên này, liền vừa vặn nghe được một câu như vậy, cô liền bị ngụy biện của tên này chọc cho phì cười ra tiếng.
Khoé mắt tên thanh niên trẻ tuổi kia khẽ thoáng nhìn thấy Lý Khanh Khanh, lúc trước hắn đã cảm thấy Lý Khanh Khanh thật xinh đẹp, hiện giờ nhìn gần như vậy, hắn tức khắc cảm thấy cô còn xinh đẹp hơn mấy nữ thanh niên trí thức trong đội nữa.
Đặc biệt là cặp mắt sáng rỡ dưới ánh mặt trời kia, quả thực giống như viên thuỷ tinh xinh đẹp nhất.
Hắn vội vàng đi về hướng Lý Khanh Khanh bên kia, hắn vừa đi còn không quên vừa giảo biện nói: "Nữ hiệp, nữ anh hùng......!Cô nói xem tôi nói có lý hay không? Hôm nay nếu không phải nhờ tôi, cô cũng không có thể hiển lộ thân thủ, thôn Hòa Sơn các người cũng không có thịt lợn rừng mà chia......"
Không đợi hắn đi đến bên cạnh Lý Khanh Khanh, thì trước mặt cô đã xuất hiện một người đàn ông cao lớn che lại.
Bước chân tên trẻ tuổi kia chợt dừng lại, ngẩng đầu lên, liền phát hiện người đang cản đường hắn chính là một người què.
Hắn liếc mắt nhìn chân trái đối phương một cái, trong mắt nhịn không được lộ ra một mạt trào phúng, "Tên què chết tiệt này, cản đường người khác làm gì?"
Bốn chữ tên què chết tiệt vừa phát ra, âm thanh ầm ĩ chung quanh tức khắc biến mất, tất cả đều dùng biểu tình khác nhau nhìn chằm chằm người nọ.
Tuy rằng hai chữ người què này, trong thôn Hòa Sơn có ít người từng lén lút nói.
Nhưng đột nhiên nghe thấy có người công nhiên nói ra như vậy, vẫn lập tức chọc giận mọi người chung quanh.
Bởi vì trong lòng bọn họ đều biết, Thẩm Mộ Quân sở dĩ bị biến thành như vậy, đều là vì bảo hộ người trong thôn cùng những người trong đội công trình lần đó.
Mấy người đàn ông có quan hệ tốt với Thẩm Mộ Quân vừa nghe được lời này, cả đám lập tức xăn tay áo lên muốn nhào đến đánh người, lại bị Thẩm Tu Dương cùng Thẩm Tu Xuân ngăn cản.
Một thanh niên đỏ mắt nói: "Các người ngăn cản chúng ta làm gì? Không nghe thứ chó má kia sủa ra cái gì sao?"
"Đúng, các người đừng ngăn cản tôi, dù sao tôi cũng là cô nhi, cho dù có đánh chết nó, cùng lắm thì đền mạng cho nó thôi!"
Thẩm Nhạc Hương cũng tức đỏ mắt, nó muốn tụt xuống khỏi lòng ngực Lý Khanh Khanh xuống đất, chạy qua đánh cái kẻ xấu khi dễ cha nó.
Trên mặt Lý Khanh Khanh tuy không có biểu tình gì, nhưng trong lòng đã tràn đầy lửa giận.
Liền khi cô muốn vòng qua Thẩm Mộ Quân, hung hăng đá cho đối phương một chân, thì Thẩm Mộ Quân đột nhiên nâng tay lên, đập một phát lên trên đầu tên trẻ tuổi kia.
Bởi vì chân Thẩm Mộ Quân không tiện, cho nên lực tay của hắn vô cùng lớn.
Một cú này đập xuống, người nọ liền thấy đầu óc ong ong, thiếu chút trước mắt tối sầm liền ngất đi.
Hắn hoàn toàn không nghĩ tới Thẩm Mộ Quân lại hung tàn như vậy, còn dám đứng trước mặt mọi người động thủ đánh hắn?
Hắn vừa dùng sức che lại đầu mình, vừa tức muốn hộc máu quát lớn: "Tao chính là thanh niên trí thức! Mày dám công nhiên đánh tao như vậy, không sợ tao tố cáo lên trên, nói đám chúng mày hãm hại đồng chí thanh niên trí thức xuống nông thôn hay sao?"
Thẩm Mộ Quân nghe vậy, đôi mắt đen kịt liền nhìn lướt qua bốn phía, sau đó mặt vô biểu tình hỏi: "Ở đây có ai nhìn thấy tôi đánh hắn?"
Người chung quanh nghe vậy phản ứng thật nhanh, cả đám vô cùng ăn ý kêu lên.
"Tôi không nhìn thấy, có nhìn thấy gì đâu......"
"Tôi cũng chả thấy gì, dạo này mắt tôi không tốt lắm, bộ mới xảy ra chuyện gì hả?"
Đại Tráng kêu lớn: "Con cũng không thấy, con chỉ biết tự hắn ngã chổng đầu xuống đất thôi."
"Đúng rồi, tôi cũng thấy nè, tôi nhìn thấy tự hắn té ngã một cái, còn muốn ăn vạ người trong thôn chúng ta!"
Thẩm Tu Xuân cười nói: "Đúng rồi, xảy ra chuyện gì vậy? Tôi chỉ nhìn thấy trong thôn có ba con lợn rừng hùng hục xông vào thôi, thật đáng chết!"
Tên trẻ tuổi vốn thấy Thẩm Mộ Quân là người què, liền không để Thẩm Mộ Quân vào mắt.
Hiện giờ nhìn phản ứng của người chung quanh như vậy, hắn cho dù có ngốc cũng phản ứng lại, đây là gặp phải địa đầu xà rồi.
Lúc này tên trẻ tuổi lúc này mới ngẩng đầu lên, vẻ mặt nghiêm túc đánh giá người đàn ông trước mắt.
Sau đó hắn liền phát hiện người này tuy rằng chân cẳng không tiện, nhưng khí thế cả người thì không phải là người bình thường có thể so sánh được.
Tuy rằng trong lòng thập phần không cam lòng, nhưng khi ý thức được sự tình không đúng, hắn vẫn thập phần thức thời mở miệng nói: "Lúc nãy......!Là tôi không đúng, thực xin lỗi.".
Danh Sách Chương: