Tôi nói với Tần Khoa, anh phải đối xử tốt với em, nếu không coi chừng em làm hồng hạnh leo tường đó.
Tần Khoa bình tĩnh nói, em không xinh đẹp, đầu óc không lanh lợi, tứ chi lại không phát triển, ngũ cốc cũng chẳng phân biệt được, hay mắc sai lầm vào những lúc quan trọng. Em xác định là lúc em leo tường thì bên kia tường có người à?
Tôi bừng tỉnh nói, cũng đúng ha.
Hắn mỉm cười nói, anh thích em, nhưng không còn ai có sở thích quái dị giống anh nữa đâu, vậy nên em phải ngoan ngoãn nghe lời anh, hiểu chưa?
Lực chú ý của tôi chỉ tập trung vào câu đầu tiên của hắn, vì vậy liền vui vẻ gật đầu.
Một lát sau tôi mới ý thức được rằng, mục tiêu đàm phán ban đầu khi nói chuyện với hắn đã ngược lại hoàn toàn với kết quả.
Lúc mới vào học Đại Học, bố già nhà tôi ngàn căn vạn dặn: phải đặt việc học lên làm đầu, không nên không được không cho yêu đương. Tôi luôn nghĩ bố già nhà tôi là người từ thời nhà Thanh xuyên tới, tư tưởng của ông cứng như đá vôi vậy.
Kết quả lại bị ông nhất ngữ thành châm, sắp tốt nghiệp Đại Học tới nơi rồi mà ngay cả mối tình đầu cũng chưa có để mà tạm biệt.
Có đôi khi ngồi xem tiết mục ca nhạc của Đài Loan mà lòng tôi phát lạnh, tôi 21 tuổi rồi, kiểu gái già như tôi nếu như ở Đài Loan thì chính là mấy bà cô già nhiều chuyện hạng nhất chứ còn gì nữa.
Thật ra thì không thể trách tôi, thật đấy.
Năm thứ nhất chỉ lo học hành.
Năm thứ hai học bổng vô vọng, chỉ lo chơi.
Năm thứ ba lấy lại tinh thần, nhìn các bạn nam cùng lớp xung quanh tôi phần lớn đều đã có chủ. Phần còn thừa lại thì, bộ dạng đó, tiêu chuẩn đó…
Đều là bạn cùng lớp, tôi cũng không thể nói không tốt lắm đúng không? Nói chung nó là như vậy đó.
Năm thứ tư, nhiệt tình với việc yêu đương giảm đi nhiều, có lẽ là thời kỳ mơ mộng qua rồi. Hơn nữa còn phải thi lên Cao Học, ai rảnh rỗi nghĩ tới mấy thứ đó.
Nói tóm lại, tôi cứ như vậy đi về hướng gái lỡ thì.
Buồn cười nhất chính là, người sốt ruột trước hết chính là bố già nhà tôi.
Năm đó khi ông nói tới việc không được yêu đương thì tôi từng xấu xa nghĩ: nói quài! Bây giờ bố không cho con yêu đương thì con không yêu đương, vài năm sau, chỉ sợ bố sẽ phải năn nỉ con yêu đương.
Vì vậy khi ông nói muốn giới thiệu đối tượng cho tôi thì tôi không khỏi cảm thấy buồn cười, cười xong lại cảm thấy có chút bi thương, không ngờ tôi lại bị bố sắp xếp cho đi xem mắt…
Người xem mắt đầu tiên chính là con trai của một vị họ hàng xa lắc xa lơ của một vị đồng nghiệp của bố tôi, cũng học Cao Học.
Ngay trong ngày đi xem phim tôi với anh ta liền xong phim luôn.
Không cần đợi lâu, ngay trên đường đi xem phim, anh ta vào siêu thị mua hai chai Coca lạnh. Lúc đó tôi còn nghĩ anh ta khá chu đáo.
Ai ngờ, sau khi đi ra anh ta liền mở một chai, ngửa đầu ực ực uống một ngụm to, đậy nắp lại, sau đó không còn động tác nào nữa.
Tôi chỉ vào chai chưa mở, hỏi, còn chai kia…
Anh ta nói, à, chai này uống lúc xem phim, còn chai này để về nhà uống.
Tôi giật mình liền xấu hổ.
Không còn gì để nói, chỉ mong cuộc đời này không bao giờ gặp anh chàng này nữa.
Sau khi trở về, bố già yên tĩnh một đoạn thời gian. Tới khi sắp khai giảng, ông lại có vẻ nhịn không nổi nữa, giới thiệu hàng xóm của cậu cho tôi.
Lúc ông vừa nói xong, mẹ tôi liền vác dao chặt thịt lao ra gào lên, ông làm gì vớ vẩn thế? Con gái còn nhỏ, ông vội vàng gì?! Hả?!Hả!!
Có vẻ như bố già bị mẹ tôi hù sợ, không nói gì, chỉ ngồi hút thuốc.
Mẹ tôi tiếp tục múa dao, đã nói đừng hút nữa mà cứ hút! Sức khỏe vốn đã không tốt rồi, nhà lại không có tiền, hút hút hút! Không biết bao nhiêu căn nhà bị ông hút bay rồi!
Tiện đà gào thêm mấy câu về vấn đề trọng tâm này rồi lại đi vào bếp.
Bố già nói nhỏ, mẹ tụi mày tới kì mãn kinh rồi.
Tôi lại nghĩ, khi yêu đương rồi kết hôn, phụ nữ có được địa vị trong gia đình như mẹ tôi là đủ.
Trường tôi học Cao Học cũng chính là trường tôi học chương trình Đại Học, không vì điều gì đặc biệt, chỉ vì trường tôi có ưu đãi với sinh viên cũ của trường nên thi vào có vẻ khá an toàn.
Mỗi khi bước vào một giai đoạn mới tôi đều vô cùng hưng phấn.
Như lúc mới vào cấp hai, cấp ba, Đại Học.
Vì vậy vừa khai giảng tôi liền tràn đầy hưng phấn lên kế hoạch tất cả mọi thứ, đặc biệt lưu ý giải quyết hai vấn đề lớn.
Thứ nhất, tôi phải cố gắng học hành chăm chỉ (thật ra tôi rất cầu tiến).
Thứ hai, tôi rất muốn tìm một tên con trai.
Vì trường học vẫn là trường cũ nên không có vấn đề với việc làm quen với hoàn cảnh mới, vì vậy nên vừa khai giảng xong là tôi liền bật mô tơ mắt tìm kiếm xung quanh.
Thà rằng giết nhầm còn hơn bỏ sót!
Ông bà ta không phải có câu “Nóng vội không ăn hết đậu hủ nóng”(*) sao.
Căn tin, siêu thị, trung tâm sinh hoạt, vườn hoa, bến xe buýt, lúc đó đúng là gấp gần chết, ngay cả khi đi ngang qua cửa nhà vệ sinh nam cũng dừng lại lâu hơn một chút, khát vọng có được “lần gặp mặt định mệnh”.
Sau đó tôi quyết định tới phòng khiêu vũ tại tầng cao nhất của Trung tâm sinh hoạt.
Chỗ đó hồi học Đại Học tôi chưa đi bao giờ vì nghe đồn trong đó chỉ toàn bọn con trai thèm thuồng tới mức hai mắt đỏ kè. Bây giờ tôi không sợ nữa, không phải hai mắt tôi cũng đỏ kè hay sao?
Tôi liền lấy vé người khác tặng đi tới đó.
Nói thật mới đầu đúng là tôi có chút kỳ vọng, tưởng tượng bên trong sẽ có một anh chàng nào đó nhảy thật siêu thật oách.
Ông bà ta không phải còn một câu nữa sao, điếc không sợ súng.
Tôi liền không hề sợ hãi gì đi vào, hiện thực lại nói cho tôi biết ước mơ của tôi xa vời cỡ nào.
Tôi nhìn khắp phòng nhảy, có thể chia làm ba loại người.
Loại thứ nhất là loại thô tục, ánh mắt thô tục, nụ cười thô tục.
Loại thứ hai là loại âm khí, vừa nhìn là biết là mọt sách, không có tinh thần, uể oải.
Loại thứ ba là loại thác loạn, cả người xoay như bị chuột rút vậy, đầu lắc tới mức sắp văng ra khỏi người luôn.
Tôi nắm chặt vé trừng mắt nhìn cả phòng nhảy như tự hành hạ bản thân.
“Bạn ơi, có bạn nhảy chưa? Nếu được thì nhảy cùng được không?”
Trường hợp lãng mạn, đối thoại lãng mạn.
Tôi xoay người nhìn về phía người nói.
Anh chàng này có vẻ khẩn trương, tôi cũng rất khẩn trương.
Tôi nhìn không thấy khuôn mặt của anh ta, chỉ nhìn thấy khe hở giữa hai chiếc răng cửa của anh ta.
Cái khe tối như mực, có thể thoải mái nhét vào năm cọng hành.
Anh ta lại nói gì đó tôi không để ý, tôi chỉ thấy mình nghe được tiếng gió chuyển động.
Tôi liền hét lên “Không cần” rồi bỏ chạy.
Tâm trạng của tôi uể oải cực kì. Nghĩ lại hôm nay không như ý, nghĩ tới tháng này, nghĩ lại bốn năm Đại Học vừa qua, nhất thời nỗi ưu sầu liền như quả cầu tuyết lăn mãi không dừng lại được.
Đi ngang qua chỗ bán vé dưới tầng một, tôi lại quay ngược lại.
Tôi vào chưa tới mười phút, vé năm đồng, chắc là đổi được đúng không?
“Bạn ơi, làm phiền cho tôi trả vé.”
Anh chàng kia ngẩng đầu lên, nói, cậu đùa à.