_ Một loại kem đánh răng trị lở miệng của Trung Quốc.
Nhưng mà tới bây giờ thì tôi vừa nhìn thấy loại canh xương gà này thì sẽ cảm thấy mất hết khẩu vị ngay lập tức.
Nghĩ lại xem, mỗi ngày đều uống một chén canh đầy mỡ như thế này thì bạn có thấy ngán không?
Vậy nên tôi bắt đầu lấy đồ ăn vặt thay cho bữa chính.
Ăn bánh quy no rồi thì tự nhiên sẽ không có cảm giác với mấy món khác, thậm chí ngay cả hoa quả cũng không muốn ăn lắm.
Tần Khoa nói, bánh quy em có thể ăn nhưng không thể ăn kiểu như em được, phải ăn cho đủ dinh dưỡng.
Hắn cẩn thận nghiêm túc quy định, tôi mỗi ngày nhiều nhất chỉ được ăn một gói bánh quy, hơn nữa qua bốn giờ thì không được ăn nữa, để tránh ảnh hưởng tới bữa tối.
Nhưng làm gì có vụ tôi nghe lời vậy được?
Hôm nay tôi đọc truyện hài cười không ngừng, qua bốn giờ rưỡi tôi cũng không để ý.
Mãi tới khi Tần Khoa gõ cửa tôi mới phát hiện mình còn một gói Oreo chưa ăn xong, vội vàng nhét vào miệng.
Kết quả khi mở cửa, Tần Khoa nhìn thấy vẻ mặt hốt hoảng của tôi, nói, có phải em vừa ăn bánh quy không?
Tôi nở nụ cười xán lạn, đâu có đâu, hay nghi ngờ thì mau già lắm đó nha…
Hắn gật gật đầu nói, vậy hả, vậy vệt đen trên răng cửa của em là gì vậy?
Tôi vội vã ngậm miệng lại dùng lưỡi càn quét răng mình.
Tần Khoa bỏ đồ đang cầm trong tay xuống, kéo tay tôi giọng điệu bình thản nói, luật lệ là do con người đặt ra, luật lệ không thể áp đảo con người, đặt ra mấy luật lệ này cho em là để em hiểu làm thế nào mới tốt cho em tốt cho con em có hiểu không?
Tôi gật đầu.
Hắn cười vỗ vỗ đầu tôi nói, ngoan.
Nhưng mặc dù miệng hắn nói “Luật lệ không thể áp đảo con người” nhưng hắn vẫn khóa mớ bánh quy mua sỉ lại, mỗi ngày chỉ phát một gói.
Quy định càng cứng rắn hơn quy định bánh quy chính là quy định canh, Tần Khoa thử tự nấu canh, nhưng không thành công, vậy nên hằng ngày đều ra ngoài mua.
Mỗi ngày một chén canh béo ngậy, kiên trì.
Nghe nói tôi đau đầu vì chuyện ăn canh, mẹ tôi lại chạy từ nhà lên.
Kể từ khi trong bụng có con, mẹ tôi liền hay chạy lên, nhưng hôm nay lại dẫn theo hai người, Giang Tình và Diệp Phàm.
Đã hơn một năm không gặp Diệp Phàm, mặc dù có nói chuyện qua điện thoại nhưng cũng không được nhìn thấy trực tiếp.
Bây giờ tận mắt nhìn thấy cậu ta, có vẻ như đã trưởng thành hơn.
Mẹ tôi đang ở trong bếp dạy Tần Khoa nấu canh, Giang Tình đã nhìn chán bụng tôi nên chạy tới chỗ mẹ xem nấu canh.
Diệp Phàm đi tới nhìn bụng tôi, cười nói, tròn ghê.
Tôi lập tức bật cười.
Cậu ta ngồi xuống cạnh tôi nói, nghe cô nói sáu tháng rồi?
Tôi gật gật đầu, bây giờ đã cảm thấy được nó đá rồi, cậu có muốn sờ thử không?
Diệp Phàm nhìn tôi, chần chờ vươn tay.
Tôi đặt tay cậu ta lên bụng mình, nói với cậu ta, đợi chút hén.
Bụng tôi giật giật một chút, tay Diệp Phàm run lên.
Tôi hưng phấn kêu, thế nào thế nào? Cảm giác được không?
Diệp Phàm gật gật đầu, cúi đầu nhìn bụng tôi nói, thật thần kỳ.
Tôi cười há há, thần kỳ đúng không?
Tần Khoa đi tới, vẻ mặt đầy bất đắc dĩ.
Tôi hỏi, sao vậy?
Hắn nói, mẹ chê anh ngốc, đá anh ra rồi.
Tôi vuốt bụng, con ơi, đừng có ngốc như bố con nha.
Tần Khoa và Diệp Phàm đều phì cười.
Lúc ăn cơm, tôi hỏi Diệp Phàm, cậu ở bên kia thế nào?
Diệp Phàm nói, cũng không tệ.
Cậu ta dừng lại một chút rồi nói tiếp, theo tính toán ban đầu thì tôi tính ổn định ở bên đó luôn.
Tôi ngây ngẩn cả người, tôi cho rằng cậu ta sẽ giống như Lục Gia Duy xuất ngoại vài năm sau đó về nước phát triển, nhưng không hề nghĩ tới cậu ta sẽ tính ổn định ở bên đó. Nói cách khác thì sau này cơ bản sẽ không gặp được sao?
Cậu ta nháy mắt với tôi, cười trấn an, ngày nghỉ tôi sẽ về.
Một lát sau, tôi hỏi cậu ta, có bạn gái chưa?
Cậu ta gắp một gắp thức ăn nói, còn chưa có thời gian kiếm.
Tôi giục cậu ta, nhanh chút kiếm bạn gái, nhanh chút kết hôn sinh con. Nếu tôi sinh con trai, cậu sinh con gái thì chúng ta sẽ kết thông gia.
Tần Khoa bật cười.
Giang Tình nói, chỉ cần hai người sinh giới tính khác nhau là được thôi mà.
Tôi nói, sao được, nếu tao sinh con gái thì không phải nữ lớn hơn nam sao.
Giang Tình ngắt lời, chị chỉ chú ý mấy cái này.
Diệp Phàm nhìn dĩa rau trước mặt bộ dạng thật chần chờ.
Tôi gắp rau bỏ vào chén cậu ta nói, đây là rau đặc sản ở đây, nơi khác không có đâu.
Diệp Phàm ngẩng đầu cười cười, gắp rau bỏ vào miệng.
Vì Diệp Phàm còn có việc nên ăn tối xong là lên xe lửa về nhà.
Ở cửa Diệp Phàm ngăn tôi lại nói, chị không tiện thì không cần đi tiễn, Tần Khoa đưa tôi đi là được rồi.
Tôi nhìn cậu ta nói, trên đường phải chú ý an toàn.
Cậu ta cười gật gật đầu, lúc xoay người, dừng lại một chút, sau đó lại tiếp tục đi ra cửa.
Nhìn Tần Khoa đưa cậu ta xuống lầu, tôi đóng cửa lại, quay đầu về chỗ ánh mắt cậu ta nhìn tới khi dừng lại, ở đó đặt một con mèo mời khách, trên cổ con mèo đeo chiếc lắc tay thủy tinh màu xanh lam Diệp Phàm tặng.
Buổi tối, đưa Diệp Phàm về xong, tôi sửa soạn sô pha cho Tần Khoa. Vì mẹ tôi và Giang Tình nên tối nay hắn phải ngủ sô pha.
Lúc trải ghế cho hắn, Tần Khoa ôm tôi từ đằng sau, hôn cổ tôi.
Tôi nói, sao vậy?
Hắn chôn mặt ở cổ tôi nói, không có gì.
Tôi nói, anh này, anh có thấy Diệp Phàm trưởng thành hơn không, có vài thói quen cũng thay đổi rồi, hôm nay không hề nói một câu “Mẹ nó” nào hết luôn.
Nói xong, tôi tự bật cười.
Tần Khoa buông tôi ra cười nói, đúng vậy, đàn ông có bảy mươi hai phép biến hóa mà.
Tôi ngồi trên sô pha nói, vậy anh biến một cái cho em xem xem.
Tần Khoa cười, anh biến thành quỷ dê xồm cho em xem.
Tôi rung đùi đắc ý, em không sợ quỷ dê xồm, em sợ quỷ nghèo thôi.
Hắn nhíu mà, a? Không sợ quỷ dê xồm?
Tôi đẩy hắn ra cười kêu, tránh ra tránh ra! Quỷ dê xồm xấu xa!
Tần Khoa khống chế lực giỡn với tôi.
Cửa phòng ngủ mở ra, đầu Giang Tình ló ra, nó nói, mẹ và em còn ở đây nha, hai người khống chế chút đi.
Ai, lại quên nữa.
Lời cuối sách
Chín tháng sau khi mang thai -
Tần Húc giáng sinh.