Tôi đã từng càu nhàu với Tần Khoa, thành phố này mỗi khi tới ngày nghỉ thì chật chội y như kết quả sau bốn ngày táo bón của một bà già do ăn bánh hành nướng vậy. Không phải là bánh cải trắng nướng, mà là bánh hành, bạn biết đấy, hiệu quả dây chuyền đặc biệt.
Lúc đó hắn còn hất khuôn mặt trắng của mình lên nhìn trời, đúng là không thể tin nổi tại sao anh lại thích em.
Nhìn dòng xe cộ ngoài đường, tôi hỏi, làm sao bây giờ.
Điền Lan nói, làm sao bây giờ cái gì, hắn chỉ hôn mày một chút chứ mấy, hơn nữa mày cũng trả lại một cái tát rồi còn gì, coi như hết giận. Nếu mày khó chịu thì xuống xe lại K hắn tiếp.
Tôi quay đầu liếc nhìn nó một cái, khóe miệng nó treo tới tận mang tai cười hớn ha hớn hở không biết đang gửi tin nhắn cho ai.
Thì ra nó không hiểu tôi đang nói gì, cũng khó trách, ngay cả bản thân tôi cũng không làm rõ được rốt cuộc chính mình đang nghĩ gì.
Cái tát mới nãy trên sân khấu cũng không khiến mọi chuyện trở nên hỗn loạn, ngược lại khán giả còn tưởng đó làm một phần của tiết mục mà lớn tiếng hoan hô.
Sau khi toàn bộ buổi tiệc kết thúc thành công, vài người phụ trách kêu gào muốn tiếp tục vui vẻ vì vậy nên mới có cảnh này. Xe dừng lại, cả đám bọn tôi vào một quán bar nhỏ. Vài người khuyến khích tôi ngồi cạnh Tần Khoa. Tôi lắc đầu nói không, một anh chàng răng thỏ cười vô cùng vui vẻ, anh ta nói, ngồi đi ngồi đi, đã nhìn ra hai người không bình thường từ lâu rồi mới nãy ở trên sân khấu còn vậy nữa, ha ha. Anh chàng răng thỏ này trước khi đi cũng ồn ào muốn tôi và Tần Khoa ngồi cùng xe, lúc đó tôi không nói gì tự đi trước. Sao giờ tới đây lại ồn ào nữa? Tôi nói, anh hiểu lầm. Anh ta cười hì hì, đừng giấu làm gì, thật ra giữa hai người có gì? Thú nhận đi, hả? Bọn tôi nhìn ra hết rồi mà, há há, thừa nhận đi nhanh lên! Tôi ngẩng đầu, đã nói là anh hiểu lầm! Chúng tôi không có gì! Giọng hơi to, răng thỏ bị dọa hoảng hồn. Không khí hơi cứng lại, tôi đưa tay đặt bên má như hình bông hoa, cười hề hề nói với răng thỏ, anh hiểu lầm thôi ~~ răng thỏ cười gượng, gật gật đầu, ngồi xuống cạnh tôi.
Lục Phẩm lấy một bộ bài ra nói, uống không thì không vui. Như vậy đi, chúng ta rút bài, rút trúng Joker đỏ thì sai khiến rút trúng Joker đen thì phải làm một chuyện, không dám làm thì phạt rượu, thế nào? Vài vòng trôi qua, có người chạy vào toilet gào to “Tôi yêu cái mùi này”, có người cởi sạch chỉ còn chiếc áo lót mỏng chạy một vòng quanh quán, cũng có người sợ mất mặt nên chịu phạt rượu. Ván này tôi rút trúng Joker đen, mà người rút trúng Joker đỏ chính là răng thỏ. Anh ta nghĩ một hồi, đẩy một ly rượu nhỏ qua, ngượng ngùng cười cười, vậy uống hết ly này đi. Một bàn tay cầm lấy chiếc ly đó, Nghiêm Hoảng nhẹ nhàng lắc lắc ly rượu kia, cậu tưởng đang chơi phạt rượu kiểu trò phân vai gia đình của con nít à? Nhiệm vụ sai khiến sao dễ vậy được. Nếu cố ý bao che thì trái luật rồi. Như vậy hai người đều bị phạt.
Anh ta đẩy hai ly hỗn hợp rượu đỏ rượu đế và bia nói, đây, uống đi. Tôi nhìn Nghiêm Hoảng, ai nói là trái luật? Ai quy định phải phạt hai người cùng một lúc? Anh ta khoát khoát tay ngắt lời tôi, chỉ chỉ răng thỏ. Tôi vừa quay lại nhìn, ngay lập tức không còn chút ý chí chiến đấu nào, á à, thì ra tôi ngồi đây công khai lên án hộ anh ta, anh ta ở đằng kia đã bắt đầu uống rồi. Đừng nói là có hai chiếc răng thỏ thì biến thành thỏ trắng nha, ở đây toàn là hổ sói hung ác thôi đó. Nghiêm Hoảng đẩy ly rượu còn lại qua phía tôi, nào, người rút trúng Joker đỏ cũng uống rồi, cô uống nhanh lên.
Tần Khoa bỗng nhiên cầm lấy ly rượu đó nói, có chơi thì cũng không chơi kiểu này chứ, anh nghĩ anh đang chuốc rượu cho chuột à? Răng thỏ đang chùi miệng nghe được câu đó khụ vài tiếng. Nghiêm Hoảng gật gật đầu nói, nếu uống thay thì chúng tôi không có ý kiến. Tôi vội vàng nói “Không cần”, giật lấy ly rượu từ tay Tần Khoa, ngửa đầu uống cạn. Nói đùa, ăn, uống, X, đánh bài, ngoại trừ món thứ ba có hạn chế về giới tính thì làm gì có món nào mà con gái lớn nhà họ Giang không biết chứ? Uống xong ly rượu đó, tôi không nhìn Tần Khoa, tôi không nhìn bất kì ai, ngồi xuống. Xung quanh mọi người ồn ào nói gì mà “Nữ trung hào kiệt” gì gì đó, tôi vỗ bàn – tiếp tục! Tinh túy của trò chơi này chính là anh chết, tôi chết, mọi người cùng chết. Nếu tôi không bảo toàn được mạng mình thì cũng phải kéo người khác xuống theo, tôi hung hăng nhìn Nghiêm Hoảng. Anh ta gật đầu cười, vậy tiếp tục đi.
Vô số tác phẩm điện ảnh nói cho chúng ta biết, bước lên con đường báo thù chính là bước lên con đường xấu xa. Đúng vậy, giờ phút này hãy để tôi vứt bỏ lớp áo hiền lành, vứt bỏ sự giam cầm của đạo lý tình nghĩa, hóa thân thành ma quỷ – tôi lén đánh dấu lên lá bài Joker đỏ. Tôi chỉ vào Lục Phẩm, đi đi, tới trước mặt bà chị kia hỏi “Tóc chị dài hơn hay tóc tôi dài hơn”. Tôi chỉ vào răng thỏ nói, đi đi, hỏi nhân viên pha chế xem ở đây có bán sữa không. Lưu Chính nói, hình như Giang Văn uống thành hưng phấn luôn rồi. Bài lật một cái, tôi chỉ vào Lưu Chính, nào, ôm vợ anh Trương Linh hít đất hai mươi cái, không, hai mươi hình như chưa nhiều lắm, làm năm mươi cái! Tôi gãi đầu, sao mãi chưa tới Nghiêm Hoảng? Vòng tiếp theo, lại là răng thỏ bốc trúng Joker đen. Tôi nhìn anh ta, lại chỗ anh chàng pha chế mới nãy hỏi “Nếu không có sữa, vậy thì có sữa dâu không?” răng thỏ nhìn tôi vô cùng tội nghiệp, tôi lắc đầu, nhìn tôi cũng vô ích, tôi biến thành ma quỷ rồi. Vì vậy răng thỏ cắn răng rưng rưng nước mắt uống ly rượu hỗn hợp thứ hai. Có người hỏi, có phải có vấn đề gì không, sao cô rút trúng Joker đỏ mãi vậy? Tôi gật đầu nói, tốt lắm, đưa ra chất vấn thì phải chuẩn bị sẵn sàng, người tiếp theo chính là anh! Tiếp theo không phải là người đó, mà là người tôi trông chờ nãy giờ vòng vèo mãi rốt cuộc cũng tới – thầy Nghiêm Hoảng.
Anh ta nhìn tôi, cô muốn tôi làm gì? Tôi nghĩ nghĩ nói, tục ngữ nói Một ngày làm thầy, cả đời làm cha, tôi sẽ không quá đáng. Xin mời anh đi tới chỗ cô gái kia nói với cô ấy “Biết tại sao da tôi trắng như vậy không, vì ngày nào tôi cũng dùng Olay”, đương nhiên anh cũng có thể lựa chọn uống hết ly này. Nghiêm Hoảng nhìn tôi cười, đứng lên đi tới chỗ người đẹp kia. Quay đầu lại nhìn, hơi ngạc nhiên, cười mắc cỡ, xấu hổ, một lát sau lại có vẻ mặt “Thẹn thùng”, anh ta nói gì vậy? Người chạy qua canh chừng chạy về, nói Nghiêm Hoảng đã hoàn thành nhiệm vụ, bây giờ hai người đang tâm sự, anh ta còn nói chúng tôi cứ tiếp tục không cần chờ.
Bị gián đoạn, rất nhiều người kiêng kỵ tài năng thần kỳ hơn người của tôi thi nhau nói không chơi nữa, mọi người ngồi cùng nhau uống rượu tâm sự.
Tôi cầm lấy một chai bia, một bàn tay thon dài đè tay tôi lại.
Tôi cũng không thèm nhìn, lạnh lùng nói với chủ bàn tay, xin mời tránh ra, mời anh tránh xa tôi ra một chút.
Hắn bất động, tôi nói, sao, Chinese nghe không hiểu?
Hắn giữ chặt tay tôi nói, đi theo anh.
Tôi cũng không từ chối, biết rõ giãy dụa cũng vô ích thì giãy dụa làm gì.
Ra cửa, gió lạnh thổi vào mặt một cái, nhất thời tỉnh táo lại không ít.
Tần Khoa đi tới, quay lưng về hướng gió thổi, chặn gió lại.
Tôi nhìn, anh muốn nói gì thì nói nhanh lên.
Hắn nói, sao lại như vậy được?
Tôi không hiểu nhìn hắn.
Hắn nói, khoảng cách rõ ràng đã kéo lại gần rồi, tại sao lại biến thành như vậy?
Tôi nói, không hiểu anh đang nói gì.
Hắn nói, chẳng lẽ không đúng sao? Mấy ngày nay, em ở bên anh vui vẻ hát hò, chẳng lẽ những thứ đó đều là giả sao? Chính em cũng có cảm giác đúng không? Bây giờ sao em lại lạnh nhạt như vậy, lại muốn đẩy anh ra xa sao?
Mấy câu này của hắn lại đâm trúng chỗ đau của tôi, tôi lớn tiếng phản bác, đừng có mà tự mình đa tình! Đừng có mà nói bậy! Chúng ta chia tay rồi! Anh tránh xa tôi ra!
Hắn nói, là tự anh đa tình sao? Nếu là tự anh đa tình thì tại sao mới đầu em lại đồng ý hát chung với anh?
Đây thật sự là bí mật riêng tư nhất của tôi, mà những gì hắn nói như một nhát búa, làm lộ ra sự thật tôi không muốn đối mặt nhất.
Mắt tôi lập tức đỏ bừng.
Đúng vậy, anh nói không sai, nhưng anh nhất định phải nói như vậy sao, nhất định không chừa cho tôi chút mặt mũi nho nhỏ nào sao?
Hắn thấy tôi như vậy, có chút hoảng muốn giơ tay lên.
Tôi gạt tay hắn qua, gào lên với hắn, anh cút đi! Cút đi! Anh cút đi!
Hắn còn đang tiến tới gần tôi, tôi từ từ nhắm mắt lại vừa kêu gào vừa đánh hắn.
Lúc đó, có lẽ men say cũng nổi lên rồi, dám dùng cái đầu quý giá của mình đập vào người hắn.
Hai người làm gì vậy. Vợ chồng son đánh nhau cũng phải lựa chỗ chứ? – có người nói.
Tôi thở phì phò trừng mắt nhìn Nghiêm Hoảng và người đẹp cạnh anh ta, không phải vợ chồng son!
Xoay người chạy ra đường, bắt xe, mở cửa, lên xe, đóng cửa.
Lúc này cửa đột nhiên bị mở ra.
Tôi vừa chuẩn bị đá hắn xuống mới phát hiện không phải là Tần Khoa.
Anh ta vừa ngồi xuống cạnh tôi vừa nói, anh chàng của cô còn đứng đờ ra đó kìa. Chú ơi, tới KFC khu Trung Nghiễm.
Tôi nói, không đi KFC!
Nghiêm Hoảng nhìn tôi một chút, nói với tài xế, tới McDonalds.
Tôi hỏi anh ta, anh leo lên làm gì vậy?
Anh ta nói, bây giờ kí túc xá đóng cửa rồi, một cô gái say rượu lang thang trên đường rất nguy hiểm, tôi đương nhiên phải quan tâm rồi. Một ngày làm thầy cả đời làm cha mà.
Tôi nói, anh dùng bộ dạng nghiêm túc như vậy nói mấy câu này khiến tôi có cảm giác rất tà ác.
Anh ta nói, à, vậy à.
Xe chạy rồi chúng tôi cũng không nói gì thêm.
Những gì Tần Khoa vừa nói vẫn còn vang lên trong đầu tôi, hắn cảm thấy khó hiểu, tôi cũng đâu khác gì. Kể từ khi chia tay, tôi cẩn thận từng chút một, tự cho rằng mình đã khống chế hướng đi của mọi chuyện, mà nụ hôn trên sân khấu mới nãy khiến tôi kinh ngạc nhận ra rằng thật ra không phải như vậy. Khi Tần Khoa bỗng nhiên hôn lên má tôi thì phản ứng đầu tiên của tôi, ý nghĩ phát ra đầu tiên từ sâu trong lòng tôi lại là mừng rỡ.
Cảm giác này khiến tôi cảm thấy rất mất mặt, rất kinh khủng.
Giống như dùng nước lạnh nấu ếch, nếu dùng nước nóng ngay từ đầu thì con ếch sẽ rất cảnh giác, nhưng theo thời gian trôi qua thì cảm giác sẽ dần bị gây tê, ếch sẽ bị nấu chín một cách từ từ.
Rõ ràng là đã chia tay nhưng nghĩ lại từng chút một mối quan hệ của chúng tôi thì dường như giống lời Tần Khoa đã nói, từ sự hờ hững ban đầu tới cuối cùng lại có thể bình yên ngồi cạnh hắn nói nói cười cười, mà tôi lại không hề cảm thấy sự biến hóa này chút nào. Giống như con ếch kia vậy, chết tới nơi mà vẫn không biết. Nếu không có nụ hôn ban nãy của Tần Khoa, nói không chừng tôi sẽ bị luộc chín luôn.
Như vậy rất kinh khủng.
Không phải lập trường của tôi rất kiên định sao? Tại sao lại bị lung lay chứ? Chẳng lẽ tôi không hề nhận ra chút thay đổi nào sao?
Trước đây tôi luôn cho rằng hiểu suy nghĩ của người khác rất khó, bây giờ tôi mới phát hiện, hiểu suy nghĩ của bản thân còn khó khăn hơn hiểu suy nghĩ của người khác nhiều.
Sự giả tạo của người khác chúng ta có thể nghi ngờ, có thể vạch trần nó, mà đối mặt với lời nói dối của bản thân thì làm sao nhẫn tâm đi vạch trần được.
McDonalds mở cửa 24h, như vậy rất tốt, có thể giúp những người không về nhà được có một chỗ trú ấm áp.
Nghiêm Hoảng đặt phần ăn lên bàn, ăn đi.
Tôi nói, cảm ơn.
Anh ta mở nắp một ly Coca, đưa cho tôi, nhìn tôi hỏi, thích cậu ta?
Tôi ngẩng đầu, không phải.
Anh ta lại hỏi, không thích?
Tôi nói, không phải đơn giản là có thích hay không. Ví dụ như anh thích ăn cá trích chẳng hạn, vô cùng thích, thích tới mức chỉ dùng đầu cá hầm canh anh cũng có thể ăn hai chén. Anh vô cùng háo hức làm cá trích kho tàu, đang vô cùng hạnh phúc thưởng thức món ăn thì anh lại bị hóc. Lúc bị hóc rất đau khổ, không thể ăn cá, không thể uống nước, đứng cũng đau, nằm cũng đau, hễ nghĩ tới nó đều thấy đau. Rốt cuộc tới bệnh viện, bác sĩ kiểm tra, chẩn đoán, dùng dụng cụ lạnh như băng lấy mảnh xương đó ra khỏi cổ họng anh. Về nhà, nhìn dĩa cá kho vẫn còn bốc khói kia, rất tức giận, quăng vào tủ lạnh thề sẽ không bao giờ ăn nữa, mai sẽ quẳng vào WC! Một ngày trôi qua, vài ngày trôi qua, dĩa cá đó vẫn còn trong tủ lạnh. Anh lấy dĩa cá đó ra, nhìn nước kho đông lạnh đó, nhìn thịt cá hấp dẫn đó, cân nhắc nếu cứ như vậy đổ vào WC thì WC sẽ bị tắc, đi thông sẽ rất phiền, vậy thôi đợi nó tan ra rồi hãy đổ. Thời gian chậm rãi trôi qua, con cá bị đông lạnh từ từ tan ra, khôi phục lại ánh sáng càng hấp dẫn hơn, không khí thoang thoảng một mùi rất hấp dẫn. Ngay cả con mắt của con cá đó cũng đang nhìn anh, nói với anh, ăn tôi đi ăn tôi đi nhanh lên! Anh vốn thích ăn cá trích như vậy, nhịn không được muốn cầm đũa lên lần thứ hai, nhưng sự đau đớn trong cổ họng vẫn còn rõ ràng như cũ. Mặc dù thích ăn con cá đó, nhưng vì vết thương vẫn còn đau, vì sợ sẽ bị hóc lần nữa, rốt cuộc chỉ bỏ con cá đó trên bàn, không đổ đi cũng không ăn. Nhìn con cá đó nghĩ không biết nên nghĩ như thế nào, không biết nên làm gì bây giờ, cho dù làm gì đi nữa cũng sẽ rất đau khổ, cảm giác này anh có hiểu không?
Anh ta cười, tôi hiểu.
Tôi xé gói sốt cà chua rưới lên khoai tây chiên rồi đưa cho anh ta, thật xin lỗi, anh theo tôi tới đây, gọi đồ ăn cho tôi mà còn phải nghe tôi càu nhàu nữa.
Anh ta cầm lấy một que khoai tây chiên có dính sốt, nhìn một chút, bỏ vào miệng nói, một ngày làm thầy cả đời làm cha mà.
Tôi nằm sấp lên bàn, cảm ơn bố nha.
Nhìn những ngọn đèn ngoài cửa sổ, tôi nhắm mắt lại.
Khi tôi sắp ngủ thì bỗng nhiên lại nghe thấy anh ta nói, tôi biết nên làm như thế nào.
Tôi ngồi dậy, đại não còn chưa đuổi kịp, hỏi anh ta, cái gì?
Anh ta nhìn tôi nói, người ăn cá trích bị hóc kia, tôi biết anh ta nên làm như thế nào.
Tôi hỏi anh ta, nên làm gì?
Anh ta cười, thử con cá khác. Thử con cá khác mới biết được có phải xương cá trích khiến chúng ta đau đớn nhất không, cũng chỉ có thử con cá khác mới biết được có phải cá trích ngon nhất không. Làm bạn gái tôi đi, Giang Văn.
Tôi biết con ngươi của tôi lúc đó chắc chắn đang phóng đại ra, đây là biểu hiện khi tôi hoảng hồn.
Có người nói, tất cả mọi thứ đều có ba trạng thái, ban đầu lúc mới thấy nó là núi, khi gặp lại nó không còn là núi nữa, lần sau nhìn thấy nó thì nó lại trở thành là núi.
Đối với thầy Nghiêm Hoảng tôi vừa phán anh ta là người tốt, bây giờ lại bắt đầu nghi ngờ sự phán đoán của mình lần thứ hai.
Tôi hỏi anh ta, tại sao? Chúng ta mới quen biết nhau, đừng nói tôi là anh thật lòng thích tôi, tôi hai mươi ba rồi, không tin đâu.
Anh ta lại cầm lấy một que khoai tây chiên, vặn vặn nó, nói, thử xem sao, là một phép thử đối với cô, cũng là một phép thử đối với tôi. Nếu như thử xong thấy không hợp, thấy khó chịu thì có thể chia tay bất kì lúc nào, không có hại cho cả hai bên, thế nào?
Người làm nghệ thuật đều có vài hành động để kích thích cảm hứng của bản thân.
Tôi không phải nghệ sĩ, tôi là dân tự nhiên.
Sống hai mươi ba năm trên đời Giang Văn tôi chưa bao giờ làm chuyện gì điên cuồng cả.
Nhìn hai ngón tay đang cầm khoai tây chiên của anh ta, tôi cứ như bị đầu độc vậy, quay mặt lại nói với người tôi mới quen được một tuần này, được rồi, tôi làm bạn gái anh.