Tôi nghiêng đầu nhìn chằm chằm bụng chị họ nói, ái chà, vội vàng kết hôn như vậy đừng nói là bác sĩ bảo cưới nha?
Chị họ nhếch một bên mép lên nhìn bụng tôi chằm chằm trả lời, em mới vậy đó, ở chung với bạn trai lâu như vậy, chỉ sợ chị làm dì trước rồi mới làm mẹ.
Tôi cười một tiếng thật to, ha ha, chị gái kết hôn đứa em gái này cũng không có gì hay ho tặng cho chị. A, đúng rồi! Nếu không em tặng bao cổ tay của “Số tám” cho chị nha, chị mơ ước nó cả nửa thế kỉ rồi đúng không.
Chị họ phẩy phẩy tà áo cưới, múa may bàn tay cười nói, ha ha, cái bao cổ tay đó hả? Tặng chị làm khăn lau à? Mỹ nữ không cướp đồ yêu thích của người khác, lại nói tiếp, đó cũng coi như là món quà khác phái tặng duy nhất em nhận được trước năm hai mươi tuổi đó.
Tôi đối mặt với chị họ, trong phút chốc ánh lửa bắn ra bốn phía.
Hồi nhỏ một đoạn thời gian tôi khá sùng bái bà chị họ xinh đẹp lanh lợi Giai Ninh này, cả ngày theo sát không rời nửa bước, sự kiên trì của tôi với bà chị này có thể sánh bằng sự kiên trì của con bọ hung với cái đó đó.
Hồi đó ngày nào Giai Ninh cũng chạy tới sân bóng nhỏ ở giữa khu xem đá bóng, đương nhiên, nếu nói là xem bọn con trai đá bóng thì không bằng nói là xem bọn con trai đó, cậu thiếu niên mặc áo số tám chính là đối tượng quan sát của bà chị.
Tôi bám theo Giai Ninh, vốn là vì yêu ai yêu cả đường đi lối về thôi ai ngờ lại đưa tới một kết quả ngoài ý muốn.
Trong trận chung kết toàn khu, “Số tám” đẹp trai dẫn dắt cả đội đoạt giải quán quân. Sau đó trong tiếng hoan hô và mồ hôi, thiếu niên số tám chậm rãi đi về phía chúng tôi, sau khi chị họ nắm tay tôi lỏng rồi chặt, chặt rồi lỏng, thiếu niên rốt cuộc đi tới trước mặt chúng tôi.
Tôi ngẩng đầu nhìn chị họ, chị đỏ mặt nhìn chằm chằm thiếu niên số tám, ánh mắt chăm chú tới mức có thể phóng ra tia X.
Sau đó vào thời khắc quan trọng như vậy, thiếu niên lại ngồi xổm xuống, cởi bao cổ tay trên tay xuống đeo lên tay tôi, mỉm cười nói với tôi, cảm ơn em đã tới cổ vũ mấy ngày nay.
Trong nháy mắt đó chiếc cổ tay bị Giai Ninh nắm của tôi đột nhiên bầm tím như bị gãy xương.
Sau đó, thiếu niên số tám chuyển nhà, thiếu niên và bao cổ tay của thiếu niên trở thành nỗi đau vĩnh viễn trong lòng chị họ Giai Ninh. Giai Ninh và tôi cũng từ quan hệ giữa Bạch Tuyết và bảy chú lùn biến thành Bạch Tuyết và Hoàng hậu.
Vì vậy trách không được chúng tôi người thân gặp mặt lại đá qua đá lại.
Tôi và Giai Ninh còn ngồi đó mắt to trừng mắt nhỏ thì Tần Khoa và anh rể Hứa Triệt đi tới.
Hứa Triệt ôm eo Giai Ninh cười nói, lớn vậy rồi còn cãi nhau với em gái.
Giai Ninh lập tức dựa vào lòng anh ta, làm bộ dạng đáng yêu bĩu bĩu môi mấy cái.
Hứa Triệt búng búng mũi Giai Ninh nói, mấy người bạn học của em tới rồi, đi qua chào một chút đi.
Giai Ninh gật gật đầu, nhõng nhẽo nổi da gà nói, hai đứa mình cùng đi đi, ông xã ~~
Sau đó dựa vào lòng Hứa Triệt đi tới chỗ mấy người bạn học.
Mắt tôi trố ra cùng với mớ da gà mới nổi lên, trong lòng không khỏi nói thầm, ban ngày ban mặt mà không biết xấu hổ gì hết.
Tần Khoa vỗ vỗ đầu tôi nói, hoàn hồn, mẹ anh muốn em đi qua kìa.
Lại còn “mẹ anh” nữa, tôi cười nhào vào lòng hắn, đấm đấm ngực hắn nhõng nhẽo, đáng ghét ~ anh xấu quá ~
Tôi còn tưởng mẹ tôi gọi tôi qua có chuyện gì thì ra là muốn tôi khuyên một chút dì tôi đang buồn vì con gái đi lấy chồng.
Dì à, mới nãy con xem lịch rồi, mùng một tháng sáu là ngày tốt, đợi ngày đó hãy cưới há.
Dượng lắc lắc tay áo, bà khóc lóc vô lý quá.
Dì ấm ứt nhìn ông, dượng bất đắc dĩ nói thêm một câu, mình nhận nhiều lễ hỏi như vậy rồi.
Mẹ tôi cắn hạt dưa nói, hai người buồn gì cơ chứ, hai đứa nhà tôi sau này đều phải gả đi. Hai người thì tốt rồi, gả Giai Ninh xong vẫn còn Gia Duy, đợi sau này Gia Duy cưới vợ thì lại có một trai một gái như cũ.
Tần Khoa hỏi tôi, Gia Duy là ai?
Tôi nói, Lục Gia Duy là anh họ em, cũng là anh sinh đôi với Giai Ninh, đang học Tiến sĩ ở nước ngoài.
Từ khi xuất ngoại vào hai năm trước ngay cả ngày nghỉ Lục Gia Duy cũng chưa về lần nào. Khó khăn lắm năm nay mới trở về vào dịp Nguyên tiêu lại trùng lúc Tần Khoa ngộ độc cồn nằm viện nên bỏ lỡ.
Không gặp trong thời gian dài như vậy tôi cũng thấy nhơ nhớ.
Tôi quay đầu lại hỏi dì, Lục Gia Duy đâu dì? Không phải nói về từ hôm kia sao? Sao bây giờ vẫn chưa thấy?
Dì thu lại ánh mắt đang nhìn về phía Giai Ninh, lau khóe mắt ướt nói, ban nãy nó gọi điện thoại nói có việc tới muộn một chút. Thằng bé này, đám cưới của em gái cũng tới muộn được.
Giang Tình ngồi cạnh ngậm kẹo nhỏ giọng than thở, hừ, ảnh vốn là đồ xấu xa.
Nói trong tất cả thân thích nếu có thể tìm ra cặp nào hằm hè như tôi và Giai Ninh thì chỉ có thể là Giang Tình là Lục Gia Duy.
Thậm chí là từ N năm trước, Giang Tình đã viết giấy muốn đoạn tuyệt quan hệ bà con với Lục Gia Duy.
Lại nói tiếp, đây là mối thù chất chứa từ lâu.
Hồi Giang Tình mới được một tuổi đã trở thành đồ chơi quý báu nhất của Lục Gia Duy và tôi.
Lục Gia Duy thường xuyên chỉ vào Giang Tình mỉm cười nói với tôi, nè, Văn Văn, chỗ này nhiều thịt nè, nhéo chỗ này nhéo chỗ này, vui lắm đó.
Tôi nghe lời ra tay với Giang Tình xong, hưng phấn gật đầu lia lịa.
Lúc đó Lục Gia Duy sẽ nắm tay tôi, cười như Thiên sứ nói, anh nói rồi mà, anh sẽ không lừa Văn Văn đâu.
Tôi bốn năm tuổi và Lục Gia Duy tám chín tuổi vui vẻ nhìn nhau cười, nếu như bỏ qua tiếng khóc thảm thiết của Giang Tình thì đó là một hình ảnh ấm áp hiếm có.
Đáng tiếc nha, ngày vui ngắn chẳng tày gang.
Con người trong bước đường cùng có thể đột phá ra tiềm năng cực hạn của mình, Giang Tình là như vậy. Đứa bị bắt nạt từ nhỏ như nó mới hai tuổi rưỡi đã có thể dùng lời nói diễn đạt ý muốn của bản thân.
Bố già nhà tôi rất vui vẻ, cả ngày ở nhà nhắc đi nhắc lại, nhà họ Giang chúng ta rốt cuộc cũng có một thiên tài.
Đó là ông không biết sau lưng mỗi thiên tài đều có một lịch sử máu me.
Sau khi lớn thêm một chút, lúc Giang Tình khoảng năm tuổi, mẹ muốn tôi ở nhà trông em.
Vì vậy, lúc Lục Gia Duy muốn dẫn tôi đi chơi, Giang Tình luôn mím môi kéo áo tôi không muốn tôi đi.
Những lúc như vậy, Lục Gia Duy sẽ cười lấy hộp diêm ra, dịu dàng nói với Giang Tình, biết đây là gì không? Đúng, đây là diêm, vì vậy em phải giữ bí mật chuyện chị em bỏ ra ngoài chơi đó. Nếu không hả, anh sẽ đốt em.
Lục Gia Duy mỉm cười lắc lắc hộp diêm, Giang Tình sợ tới mức rưng rưng thả góc áo tôi ra.
Từ đó về sau trong một khoảng thời gian khá dài, Lục Gia Duy luôn mang theo hộp diêm tới rủ tôi đi chơi, lấy trứng chim, bắt ve sầu, mua khoai lang, chui gầm cầu hoặc chơi trò quan binh cướp công chúa với mấy đứa trong xóm.
Tôi trải qua một thời thơ ấu muôn màu muôn sắc, so với tôi thì thời thơ ấu của Giang Tình trông như một bức tranh thủy mặc, chỉ có hai màu trắng đen đầy ảm đạm.
Mỗi khi nhớ tới chuyện cũ tôi đều cảm thấy vô cùng hối hận, nhưng mà hiển nhiên, em gái ruột của tôi đổ hết món nợ này lên đầu Lục Gia Duy, quan hệ của hai người cũng càng khô khan hơn.
Mãi tới khi Giang Tình học lên lớp hai, nó dùng bức thư nửa viết bằng chữ Hán nửa là ghép vần tuyên bố kết thúc quan hệ thân thích giữa nó và Lục Gia Duy.
Tôi áy náy với nó vô cùng, do dự mãi mới ra quyết định đứng cùng chiến tuyến với nó, cũng chính vào lúc đó tôi chuyển qua chơi với chị họ Giai Ninh, dần dần ít thân với anh họ Lục Gia Duy hơn.
Không ngờ chưa tới nửa năm vì chuyện thiếu niên số tám, Giai Ninh không dẫn tôi đi chơi nữa.
Khi anh họ xuất hiện trở lại, cầm theo một hộp sôcôla rượu thì tình nghĩa cách mạng thâm hậu ngày xưa của chúng tôi được tu bổ trở lại.
Tôi và Lục Gia Duy giảng hòa, Giang Tình và anh họ vẫn kẹt trong ngõ cụt.
Có lẽ vì những chuyện năm đó lưu lại ảnh hưởng không tốt, có lẽ Lục Gia Duy lớn hơn Giang Tình gần tám tuổi, hai sự khác biệt lớn như vậy tạo thành cục diện lạnh nhạt giữa hai người như bây giờ.
Lại nói tiếp, Lục Gia Duy cũng là một mặt trắng nhỏ có sắc đẹp khá được, mà sở dĩ Giang Tình hoàn toàn vô cảm với mặt trắng nhỏ ngược lại thích người cơ bắp như vậy có lẽ là vì tiềm thức được hình thành do sự bài xích Lục Gia Duy từ nhỏ.
Di động reo lên, dì tiếp một cuộc điện thoại, nói là anh họ tới rồi vừa về nhà cất hành lý đang trên đường tới đây.
Dì ra không được vì vậy tôi chủ động xung phong ra cửa đón anh họ.
Tôi nói với Tần Khoa, từ nhỏ anh họ đã dẫn em đi chơi, đối xử với em đặc biệt tốt. Đồ ăn ngon đồ chơi tốt một mớ, những gì em có chưa chắc gì Giai Ninh có. Dì cũng nói, so với Giai Ninh thì anh họ và em càng giống anh em ruột hơn.
Tần Khoa cười nói, anh em họ mà có tình cảm tốt như vậy đúng là hiếm thấy.
Tôi vừa gật đầu nói “Đúng vậy đúng vậy” vừa hưng phấn nhìn về phía ngã tư.
Đang nhìn, một chiếc taxi ở đằng xa dừng lại, một chàng trai trẻ tuổi mặc áo màu vàng nhạt bước ra khỏi xe.
Nhất thời ánh mắt sáng trưng, ngay lập tức lướt tới như một con chim to lớn.
Lục Gia Duy nhìn thấy tôi đang chạy về phía mình đầu tiên là sửng sốt, sau đó phản ứng lại mỉm cười đón lấy tôi.
Tôi ngửa đầu nhìn anh họ nói, Lục Gia Duy, hai năm rồi chưa gặp nha.
Anh họ dùng cánh tay nâng nâng tay tôi gật đầu, ừm, cân nặng của em lại tăng thêm vài cấp rồi.
Tôi nhéo anh họ mấy cái, cười kéo anh họ về phía khách sạn, nhìn Tần Khoa vui vẻ nói với anh họ, nói với anh cái này nè, em giới thiệu cho anh một người.
Đi tới cạnh Tần Khoa, tôi một tay kéo Lục Gia Duy một tay kéo Tần Khoa, cười nói với Lục Gia Duy, há há, tiểu mỹ nhân này là ông xã của em, Tần Khoa.
Tần Khoa để yên cho tôi ôm tay, nhẹ nhàng ôm lấy tôi cười nói với Lục Gia Duy, chào anh họ.
Lục Gia Duy cũng cười, ừm, cậu là Tần Khoa sao.
Tôi tò mò nói, anh biết anh ấy hả?
Lục Gia Duy nhìn tôi, lần trước về Diệp Phàm nói cho anh em có bạn trai tên Tần Khoa.
Tôi còn chuẩn bị hỏi thêm thì Lục Gia Duy chỉ chỉ bên trong nói, nếu không đi vào thì mẹ anh sẽ nổi giận mất.
Tôi kéo tay Tần Khoa và anh họ cùng nhau đi vào nhà hàng.
Lục Gia Duy vừa đi vào, ngay lập tức khơi dậy một cơn ồn ào, đều nói con nhà họ Lục ai cũng có tiền đồ.
Cười cười giỡn giỡn, sắp tới giờ khai tiệc.
Lục Gia Duy chừa ra một chỗ giữa anh và dì, vỗ vỗ cười nói với tôi, Văn Văn, ngồi ở đây.
Dì cười mắng, cái thằng này đừng bày thêm việc nữa, ngồi vậy bạn trai Tiểu Văn ngồi đâu?
Lục Gia Duy mỉm cười nhìn Tần Khoa, xin lỗi, quên mất chuyện này.
Tần Khoa cũng cười ấm áp nói, không sao, Văn Văn nói quan hệ của cô ấy và anh họ rất tốt.
Nói xong, hắn quay đầu cười với tôi nói, đúng không, Văn Văn?
Tần Khoa bình thường đều gọi tên họ tôi đầy đủ, một tiếng “Văn Văn” này khiến tôi nổi hết da gà.
Giang Tình vẫy vẫy ngón tay chỉ sang cạnh nó nói với chúng tôi, chị, anh rể, ngồi đây nè.
Lục Gia Duy nhìn Giang Tình, cười tới mức mắt cong cong nói, lần trước về không gặp được Tiểu Tình, hai năm không gặp, đúng là con gái trổ mã, đẹp hơn nhiều.
Giang Tình ngoài cười nhưng trong không cười nói, nhưng đương nhiên vẫn thua anh họ của chúng ta nha, trổ mã duyên dáng yêu kiều hơn trước, khó phân biệt trống mái.
Lục Gia Duy cười càng xán lạn hơn.
Người lớn chỉ nghĩ hai người tình cảm tốt giỡn với nhau nên cũng không thèm để ý.
Tôi vẫn ngồi xuống bên trái Lục Gia Duy, kéo Tần Khoa ngồi xuống cạnh tôi, thật áy náy nói với Giang Tình, anh em như tay chân, chị em như quần áo.
Giang Tình liếc xéo Lục Gia Duy một cái, ngã vào lòng mẹ già vừa ngồi xuống cạnh nó khóc nói, mẹ ơi, sao mẹ sinh ra một người chị như vậy cho con chứ.
Mẹ già cũng một lòng một dạ đặt ánh mắt lên người Lục Gia Duy, quyết đoán thuận tay đẩy đầu Giang Tình ra, đổ nó vào lòng Dương Dương ngồi cạnh.
Sau đó tựa như phát hiện tân đại lục, ngạc nhiên nói, ôi, mẹ phát hiện Tần Khoa giống Lục Gia Duy ghê đó.
Tôi nhìn qua nhìn lại, thật đúng là hai khuôn mặt trắng nhỏ.
Lục Gia Duy cầm lấy một viên sôcôla trước mặt lên, bóc vỏ đưa cho tôi cười nói, hồi sáu tuổi Văn Văn từng gào thét nói sau này muốn tìm chồng giống anh họ, lúc đó cháu với Giai Ninh còn cười em ấy ngốc.
Tần Khoa vươn tay lấy viên sôcôla ra khỏi tay tôi, gói lại cười nói với Lục Gia Duy, dạo này cô ấy hay bị nhức răng, mấy hôm trước lúc nhức còn ở cạnh tôi lăn lộn không ngừng, vậy nên phải kiêng đồ ngọt vài ngày.
Lục Gia Duy cười gật gật đầu, bỏ sôcôla vào miệng mình.
Giữa trưa, đúng giờ khai tiệc.
MC đứng trên sân khấu ngâm giọng nói, xin mời cô dâu chú rể.
Giai Ninh và Hứa Triệt từ từ đi lên sân khấu.
MC cầm microphone, thuận theo dân ý, làm một cái “Một trăm câu hỏi vợ chồng”, mấy vấn đề linh tinh như ai theo đuổi ai trước, lần đầu tiên hẹn hò ở chỗ nào, lần đầu tiên nắm tay ở chỗ nào.
Cười xong giỡn xong, Hứa Triệt quỳ một gối xuống, hai người ưng thuận hứa lời hứa cả đời cả thế, dưới sân khấu mọi người đều vỗ tay.
Thấy cảnh đó, tôi kìm lòng không được dựa đầu vào vai Tần Khoa, hắn nhìn sân khấu vỗ tay nhẹ giọng hỏi, hâm mộ không?
Tôi gật gật đầu, hắn nhìn tôi chớp mắt cười nói, anh cũng hâm mộ, vậy nên rất muốn cưới em về ngay bây giờ.
Xuống sân khấu, Giai Ninh và Hứa Triệt đổi sang trang phục đời Đường, đi vào hội trường bắt đầu mời rượu theo thứ tự.
Lục Gia Duy múc một muỗng tôm vào chén tôi, tôi múc đáp lại một viên bát bảo.
Sau đó quay đầu lại, cười tủm tỉm giao chén tôm cho Tần Khoa.
Tần Khoa nhìn tôi nói, lột một con hôn hai cái.
Tôi nghĩ nghĩ nói, lột một con hôn một cái.
Tần Khoa gật đầu nói “Thành giao”, bắt đầu bắt tay vào bóc vỏ tôi.
Tôm và cua đều là những món yêu thích của tôi, chẳng qua kể từ khi ở cùng Tần Khoa liền nuôi thành bệnh nhà giàu này, lười động tay.
Một cậu em họ hỏi Lục Gia Duy có mang quà từ nước ngoài về cho nó không.
Lục Gia Duy nói, anh ở bên đó thấy có một bộ mô hình ôtô khá được, chắc là kiểu em thích nhất nên mang về cho em.
Em họ vui vẻ “Yeah” một tiếng.
Tôi vội vàng hỏi, em thì sao em thì sao, có quà gì?
Anh cười nói, đương nhiên là một hộp sôcôla rượu rồi.
Tôi thật nịnh nọt gắp một cục sườn nướng giấy bạc, tự tay bóc giấy bạc ra, bỏ sườn vào chén anh họ.
Anh họ thật hưởng thụ gật gật đầu.
Lục Gia Duy cắn một miếng sườn rồi nuốt xuống, nói, vốn dĩ anh còn tính mang một thứ về cho em.
Tôi kích động hỏi, là cái gì? Là cái gì vậy?
Lục Gia Duy lấy khăn giấy lau miệng cười, là “Bộ đồ con gián” em lần trước em nhắc tới trong thư đó.
Tôi nghẹn lời.
Anh họ tiếp tục nói, nhưng mà bộ đồ gián trong cửa hàng đó không vừa với số đo của em nên anh không mua. Nhưng mà, em cần bộ đồ đó làm gì vậy, kịch bản diễn kịch trong trường hả?
Tần Khoa ngồi cạnh cười khẽ một tiếng, tôi nhìn qua hắn. Hắn vừa cười vừa liếc nhìn tôi một cái đầy ẩn ý, tôi liền nghĩ tới chiếc mặt nạ gián có công dụng tương tự trong nhà, chiếc mặt nạ sau này gây nên hết trận lửa này tới trận lửa khác.
Tôi vội vàng quay mặt lại, mặt đỏ bừng, ổn định lại một chút mới nhìn xung quanh.
Lục Gia Duy đang mỉm cười nói gì đó với dì, những người khác cũng không để ý.
Nhiều bàn như vậy, Giai Ninh và Hứa Triệt đi mời rượu hết hội trường một lần, lúc quay lại thì Giai Ninh đã say.
Giai Ninh hơi lung lay đi tới cạnh dì, ôm bà nói, mẹ, sau này con là bát nước hắt đi rồi, con…con không đành lòng mẹ.
Cảm xúc vừa được ổn định lại của dì lại bị chọc xì ra, khóe mắt vừa chùi xong lại ướt.
Giai Ninh lại thả dì ra chuyển qua vỗ vai Lục Gia Duy lớn tiếng nói, nhóc con, đừng tưởng là tiền biếu tám nghìn là đủ, em gái anh ít nhất cũng phải tám vạn!
Nói xong lại quay qua nhìn Tần Khoa và Dương Dương cười nói, hai đứa sau này phải đối xử tốt với em gái chị, nếu dám ăn hiếp tụi nó chị sẽ kêu A Triệt xử hai đứa bay.
Hứa Triệt đỡ Giai Ninh nói với dì, mẹ, cô ấy hơi quá chén rồi con dìu cô ấy đi nghỉ một lát.
Dì đứng dậy muốn giúp một tay, Hứa Triệt lại cười nói, mẹ, mẹ ngồi đi để con làm được rồi.
Bữa tiệc kéo dài rất lâu.
Ăn uống xong, mọi người lại kéo nhau tới nhà mới chọc cô dâu chú rể.
Hứa Triệt viện câu “Mọi người đều là người văn minh”, muốn mọi người giữ bình tĩnh. Một vài phần tử quậy ác đã viện câu “Chúng ta đều là người nửa thú” kiên trì đòi ồn ào.
Vì vậy bạn bè của Hứa Triệt đồng thời ra tay, một trận đánh bắt đầu, cảnh tượng vô cùng lộn xộn nhưng lại lộ ra sự đồ sộ.
Tôi và Tần Khoa có chút vui vẻ nhìn khung cảnh náo nhiệt này, có điều Giang Tình không được vui vẻ cho lắm, vì đội trưởng tiểu phân đội những phần tử thích lộn xộn này chính là Dương Dương.
Lục Gia Duy vỗ vỗ tôi nói, em qua đây một chút.
Tôi gật gật đầu, đi theo anh họ chen ra khỏi đám đông đi ra ngoài cửa.
Tôi cười hì hì nói, bữa nay ghê quá, sau này em và Tần Khoa kết hôn tuyệt đối phải đề phòng trường hợp này.
Lục Gia Duy đứng im, hai tay bỏ trong túi quần nhìn tôi nói, Văn Văn, hứa với anh một chuyện được không.
Tôi tiếp tục cười hì hì, vậy thì anh phải nói với em là chuyện gì, nếu anh nói sau này em kết hôn anh không cho tiền biếu thì khó lắm.
Anh họ nói, mặc kệ là gì đi nữa thì đều là tốt cho em.
Vẻ mặt Lục Gia Duy có chút nghiêm túc, tôi không khỏi cảm thấy hơi sửng sốt.
Anh họ khẽ thở dài, nhìn vào mắt tôi kiên định nói, em phải chia tay với Tần Khoa.
Tôi hoàn toàn ngây ra, câu nói của Lục Gia Duy vòng đi vòng lại trong đầu, vòng mãi cũng không tìm ra lý do.
Tôi khép miệng lại rồi lại mở ra, vẫn không biết nói gì.
Lúc này, Lục Gia Duy chậm rãi di động ánh mắt, nhìn về phía sau tôi.
Ngay sau đó eo tôi bị kéo lại, dựa vào một bờ vai ấm áp, bên tai lại là giọng nói lạnh lùng của Tần Khoa, anh họ đang nói gì vậy.