Vì tôi là một người rất lười ra đường, từng có kỷ lục một tuần liền không bước chân ra khỏi cửa.
Vì vậy kì nghỉ đông tôi liền hiên ngang lẫm liệt nằm lì trong nhà, vui chơi giải trí, ăn chơi sa đọa.
Sau đó lên mạng ngồi canh để Tần Khoa vừa lên là có thể nhìn thấy tôi ngay.
Hằng ngày khoảng 10 giờ rưỡi tối hắn mới có thể lên mạng, nói cách khác mỗi ngày tôi chỉ được nhìn hắn ba tiếng đồng hồ, hơn nữa lại là kiểu thấy mà không sờ được.
Cho dù tôi đều đổi hình nền điện thoại, máy tính thành hình của hắn nhưng vẫn cảm thấy không đủ.
Tôi cảm thấy, tôi nhớ hắn tới mức nội tiết tố mất cân đối.
Mất ngủ, hoảng hốt, nôn nóng, dễ nổi giận.
Tôi nói, có phải là thời mãn kinh của mình tới sớm rồi không?
Em gái tôi liếc xéo tôi một cái, có ai tới sớm 20 năm không, chị chẳng qua là chán quá nên kiếm cớ gây chuyện thôi.
Mẹ tôi nói, mày nên đọc sách nhiều hơn, đừng để Tần Khoa con người ta ở đằng kia nghiên cứu khoa học bận tối mắt tối mũi, mày lại ở nhà ì ạch như con sên.
Tôi nghĩ cũng đúng, tôi phải làm phong phú mình, làm tăng giá trị của bản thân…tôi muốn Tần Khoa hãnh diện vì tôi.
Lúc nghĩ những điều này tôi đang ăn táo, ăn xong tôi liền lật Tiếng Anh chính thống 3 ra đọc.
Lesson 1 A puma at large
Không biết mọi người có giống tôi không, mỗi khi muốn tỉnh táo hơn tôi liền lấy Tiếng Anh Chính Thống 3 ra đọc, kết quả là, bài đầu tiên vô cùng quen thuộc.
Tôi nói với Tần Khoa, sao em lại nhạt nhẽo, không có tiền đồ, không có chí tiến thủ như vậy cơ chứ.
Lúc đó là buổi tối chín giờ hơn, Tần Khoa vừa trở về từ phòng thí nghiệm, cảm giác tội lỗi của tôi tự nhiên lại nổi lên.
Hắn cười hì hì, lòng tự trọng của em đặt thật đúng chỗ.
Ngay cả hắn cũng nói như vậy, tôi vô cùng buồn bực, nhất thời lâm vào trạng thái tự kiểm điểm.
Hắn còn nói, đừng sợ đừng sợ, không có tiền đồ mới tốt, không có tiền đồ thì anh nuôi em.
Tôi lại vui vẻ, lưu lại mấy câu này lại làm bằng chứng quy tội.
Có bảo đảm cho tương lai, tôi liên yên tâm thoải mái sống cuộc sống của “con sên”.
Tối đêm 30, cả nhà cùng nhau ngồi trong phòng khách xem chương trình tất niên, tôi ngồi trước máy tính nói chuyện với Tần Khoa.
Đây là lần đầu tiên tôi thoát ly tổ chức trong tối giao thừa.
Nhưng mà, khuôn mặt nhăn nheo của chú Bản Sơn kia sao sánh bằng khuôn mặt trắng trẻo của Tần Khoa nhà tôi được.
_ Bản Sơn: Triệu Bản Sơn, danh hài nổi tiếng của Trung Quốc.
Mùng 6 tôi liền mua vé tàu trở về trường.
Vốn dĩ có một cuộc họp lớp nhưng đã bị tôi quyết đoán bỏ qua trước sắc đẹp của Tần Khoa.
Lúc đón tôi Tần Khoa nhéo nhéo mặt tôi, mới không gặp mấy ngày mà sao em lại béo hơn rồi.
Tôi buồn rầu, mấy năm nay cân nặng của tôi thu đông bay lên, xuân hạ giữ nguyên, ổn định tiến lên theo đường bậc thang.
Nhưng cho dù không hài lòng với dáng người của bản thân bao nhiêu đi chăng nữa thì cũng không thể nào than thở với bạn trai đúng không.
Tôi nói, anh không hiểu gì hết, như em gọi là đầy đặn, cơ thể bé nhỏ của em nếu dựa theo kết quả điều tra thể lực của sinh viên thì được một trăm điểm đó.
Hắn hừ hừ hai tiếng.
Tôi lại chỉ chỉ tóc hắn, tóc anh dài quá rồi, để em cắt cho.
Hắn cười tủm tỉm ôm tôi, đừng, anh sai rồi được chưa.
Tôi nói thật nghiêm túc, không phải em trả thù anh, em có tài nghệ này thật mà.
Hắn nghi ngờ nhìn tôi.
Tôi nói, biết biệt hiệu của chị đây không – tay kéo Giang Đức Hoa.
Không phải tôi nổ, tôi đã từng cắt tóc thật mà.
Hồi còn nhỏ, mái tóc búp bê của mấy đứa hàng xóm đều do tôi cắt.
Tôi nói với Tần Khoa, người xưa đã có câu, trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường, quan tâm nhiều thì sẽ bị phản tác dụng.
Hắn ngồi trên ghế dựa cúi đầu không nói gì, một tay cầm gương, một tay cầm cây kéo tôi vừa buông ra.
Hắn dùng cây kéo chỉa chỉa đầu, đây là kết quả em “quơ” ra à?
Tôi vội vàng cướp cây kéo lại, sợ tên nhóc này làm chuyện điên rồ.
Hắn ngẩng đầu, ánh mắt sáng rực nhìn tôi, kiếp trước em từng tham gia đội sản xuất đúng không? Phụ trách cạo lông cừu đúng không? À, không đúng không đúng, với tay nghề của em, chắc chắn là từng xuống ruộng. Nếu không thì “mái tóc củ cải” này của anh chui từ đâu ra?!
Tôi cũng rất áy náy khi đối mặt sự lên án của hắn nha, một người đẹp trai ngời ngời rốt cuộc lại bị tôi biến thành như vậy…
Tôi trả kéo lại cho hắn, ăn nói khép nép, nếu không, em đưa tóc em cho anh cắt luôn…?
Hắn cầm kéo bỏ lên bàn, miệng hết lên cười khẩy một cái hỏi, ai gọi em là “Tay kéo Giang Đức Hoa”?
Cũng không thể nói cho hắn là tôi tự phong đúng không, nói ra hắn không Tiểu Lý Phi Đao nhào tới mới lạ.
Tôi nói, sao?
Hắn nói, không có gì. Anh chỉ muốn hỏi người đó chất xám của anh ta chảy đi đâu hết rồi?
…
Cuối cùng tôi hỏi hắn, mái tóc này làm sao bây giờ.
Hắn thở dài, nói có chút bi tráng, làm sao nữa, chỉ có thể khiến người biết anh nhanh chóng thấy quen mắt, khiến người không biết anh nhanh chóng quên anh.
Quay đầu nhìn lại hai mươi năm xót xa của tôi.
Tết cô hồn rằm tháng bảy hằng năm tôi đều dám ra ngoài đường đi chơi.
Lễ tình nhân hằng năm tôi lại không dám bước ra khỏi cửa nửa bước.
Bây giờ, những ngày đen tối đã trôi qua, mặt trắng nhỏ Tần Khoa đã thắp sáng tương lai của tôi.
Trước đó thật lâu tôi đã từ xa xa ngắm nhìn cái ngày xinh đẹp này, vượt qua cả lễ Noel, cả sinh nhật bố tôi, cả Tết.
Ngày mười bốn tháng hai.
Ngày hôm đó, gió nhẹ hiu hiu thổi, ánh mặt trời vừa đủ.
Tôi ăn mặc thật đẹp đi xuống cầu thang, lao vào lòng người con trai tôi đã chờ đợi thật lâu như một con bướm rực rỡ.
Đào Uyên đã từng nói, đừng quá quan trọng tiểu tiết.
Vì vậy nên đừng hỏi tại sao lúc Tần Khoa tiếp tôi lại lùi lại nửa bước.
Tôi ngửa đầu, hả, sao vẫn còn đội mũ.
Hắn cười, lộ ra hàm răng trắng sáng phản quang dưới ánh mặt trời mùa xuân.
Hắn nói, em nói thử xem?
Tôi kéo kéo áo khoác, bỗng dưng thấy nhiệt độ không khí hạ xuống.
Kéo tay hắn đi về chỗ nhiều người.
Lúc này là buổi sáng, xung quanh đã có nhiều đôi nhiều cặp đi với nhau, những người rêu rao như tôi cũng không ít.
Một cô bé bán hoa ngăn chúng tôi lại, anh ơi, mua hoa cho chị đi.
Chỉ có trời mới biết tôi đã mong đợi những câu này biết bao nhiêu năm trời.
Trong lúc nhất thời kích động tôi còn tiếc không thể tự bỏ tiền mua.
Tần Khoa ngồi xổm xuống cười tủm tỉm với cô bé, hoa của em bán như thế nào?
Cô bé còn quá nhỏ, không hiểu mỹ nam kế của hắn, vì vậy liền chặt đẹp nói 30.
Đúng là chém người mà.
Tôi nói, em gái ơi, 30 đồng mua được tận sáu chậu xương rồng, theo giá sỉ thì mua được tám chậu. Em chào giá cao như vậy không bằng chị mua xương rồng luôn cho rồi.
Tần Khoa cười, cái nào cũng có gai hết.
Cô bé ngửa đầu, hất mũi lên với tôi, nói ro ro, mẹ nói rẻ nhất cũng phải 15.
Tôi còn muốn trả giá thì Tần Khoa vỗ vỗ đầu tôi, được rồi.
Hắn lại ngồi xổm xuống đưa tiền cho cô bé, cầm một bông hoa hồng.
Khi Tần Khoa đặt bông hồng đó vào tay tôi, trong khoảnh khắc đó, tôi cảm động tới mức xém chút nữa nói với hắn, sau này quần áo của anh để em giặt luôn đi.
Ôi mẹ ơi! Hèn gì có người nói, hoa tươi là thiên địch để thuần phục phụ nữ.
Lễ tình nhân, trong rạp chiếu phim toàn chiếu phim tình cảm.
Chúng tôi mua hai vé buổi chiều.
Lúc soát vé điện thoại của Tần Khoa vang lên.
Hắn lấy ra nhìn một lát, sau đó ấn nút từ chối.
Tôi hỏi, ai vậy? Ông bạn nào của anh hả? Lễ tình nhân còn đi tìm anh làm gì, đúng là muốn bị mắng mà.
Hắn cười cười không nói gì, nắm tay tôi đi vào.
Ngồi vào chỗ, tôi nói, Tần Khoa Tần Khoa, nhìn nè.
Sau đó ném bỏng ngô lên không dung, tiếp theo lại dùng miệng để hứng.
Hắn nói, nếu em hứng một lần được hai viên thì anh bái em làm sư phụ.
Tôi thật sự bắt đầu hứng hai viên cùng một lúc.
Nhưng mà ném lên hai viên thì không tài nào hứng trúng cả hai được, có một lần còn bị Tần Khoa hứng mất một cái.
Tôi đang ngồi thử thì điện thoại của Tần Khoa lại vang lên.
Lần này là chuông báo tin nhắn.
Tần Khoa ngay cả đọc cũng không thèm đọc.
Tôi hỏi hắn, anh không xem à?
Hắn lấy tay bốc bỏng, bỏ một viên vào miệng, nói, toàn mấy người vớ vẩn, không có gì để xem.
Sau đó lại nháy mắt với tôi, nếu em có thể hứng được hai viên cùng một lúc trước khi ra khỏi đây, anh sẽ tặng em một món quà đặc biệt.
Tôi ngạc nhiên, lại còn quà đặc biệt nữa?
Nhưng tôi chưa kịp luyện tập bao lâu thì đèn đã tắt, phim bắt đầu chiếu.
Trong bóng tôi, tôi vẫn mò mẫm phương pháp “một lần hứng hai viên”.
Cuối cùng lại ném đi tùm lum.
Một anh chàng ngồi hàng sau nói, khỉ thật, cái gì vậy?
Một cô gái nói, bỏng.
Anh chàng kia nói, ai ném?
Cô gái kia nói, trực tiếp bay ra từ cửa bếp lò của quầy bán quà vặt ngoài kia.
Tôi sợ tới mức chui đầu vào lòng Tần Khoa, hắn còn mừng rỡ cười không ngừng.
Người yêu đi xem phim với nhau chưa bao giờ chỉ toàn là phim.
Cho tới khi phim chiếu xong rồi, tôi chỉ biết là kết cục viên mãn.
Đèn trong phòng chiếu sáng lên, tôi dùng tay kéo kéo Tần Khoa.
Tôi dùng một sợi mực tẩm buộc hai viên bỏng lại, sau đó ném lên, rơi vào trong miệng.
Tần Khoa nói, có phải em còn có một biệt danh nữa không?
Tôi nói, cái gì?
Hắn nói, Giang vô lại.
Tôi phe phẩy cành hoa, em mặc kệ, anh nói có quà đặc biệt, anh mà không tặng thì em dùng hoa chích anh chết luôn.
Tần Khoa ngẩng đầu nhìn đèn, chỗ này sáng quá không thích hợp để tặng quà.
Tôi nghĩ, chẳng lẽ là đèn lồng.
Nhưng ngay lập tức tôi liền biết ý hắn chỉ cái gì.
Kiss thương hiệu họ Tần nha~~
Tôi kéo tay hắn, đi nhanh lên, tìm chỗ nào tối tối, nhanh lên.
Hắn cười, sao em háo sắc dữ vậy.
Tôi liếc xéo hắn một cái, mới nãy ăn bỏng nhiều quá, đang khô miệng.
Theo dòng người đi ra sảnh ngoài, tôi hỏi Tần Khoa, mấy giờ rồi?
Hắn lấy điện thoại ra, giờ tôi mới phát hiện nãy giờ hắn tắt điện thoại.
Theo sau tiếng khởi động máy là chuông báo tin nhắn và cuộc gọi nhỡ.
Mặc dù rất nhanh nhưng tôi vẫn kịp nhìn thấy một loạt số điện thoại giống nhau.
Số điện thoại không được lưu tên.
Màn hình điện thoại lại hiện lên dãy số đó.
Tần Khoa lưu loát gập điện thoại, nhét vào túi, cười cười nói với tôi, giờ này vừa vặn đi ăn tối.
Tôi bắt đầu xem phim tình cảm từ năm tám tuổi.
Tình yêu tay ba tay bốn tay năm, hồ ly tinh, một chân giẫm hai thuyền, kẻ thứ ba.
Một số điện thoại xa lạ, một số điện thoại Tần Khoa từ chối nghe, điều này có nghĩa là gì.
Tôi giả vờ như vô tình hỏi hắn, rốt cuộc là ai mà tìm anh gấp dữ vậy.
Hắn nói, một người bạn ở quê.
Tôi nói, call anh nhiều lần như vậy không chừng có chuyện gì gấp đó, không thôi anh gọi lại đi.
Hắn nói, ừ, lần sau gọi tới anh sẽ nghe.
Thật ra tôi còn muốn hỏi người kia là nam hay nữ nhưng cuối cùng vẫn nhịn lại.
Tìm một chỗ ăn cơm, quán ăn nhỏ khá lãng mạn.
Trong lúc chờ thức ăn, tôi vừa đếm cánh hoa hồng vừa chờ mong điện thoại vang lên.
Khi tiếng chuông vang lên, tôi ngẩng đầu nhìn chằm chằm Tần Khoa.
Hắn ấn phím nghe.
Tôi sử dụng mọi tế bào trong tai nhưng vẫn không nghe được đầu bên kia nói gì.
Nhưng tôi có thể khẳng định, đó là nữ, hơn nữa lại là một cô gái trẻ tuổi.
Vẻ mặt của Tần Khoa rất lạnh nhạt, giọng nói cũng vô cùng lạnh nhạt, cụp mắt, cảm giác như không quen thuộc với người kia lắm.
Tôi rướn cổ qua, muốn nghe trộm một chút.
Tần Khoa đẩy đầu tôi về lại.
Hắn nói, có chuyện ở trường. Ừ, đúng vậy. Ừ. Tạm biệt.
Gác máy.
Hắn chỉa vào cái cổ rướn dài của tôi, em tuổi rùa à.
Tôi hất mặt lên, hừ, vừa rồi là em yêu của anh đúng không.
Thật ra tôi rất kém cỏi.
Thấy mới nãy Tần Khoa bình tĩnh trấn định như vậy, cộng thêm giọng điệu khi nói chuyện với đối phương, tôi nghĩ Tần Khoa trong sạch nên mới dám hỏi như vậy.
Nếu cảm thấy bọn họ có một chân tôi cũng không dám to gan hỏi như vậy.
Tần Khoa vén chân lên, yên tâm, em là cả.
Tôi cầm tay hắn lên liền cắn lên mu bàn tay.
Hắn thong dong nói, thì ra em cầm tinh con chó. Cắn đi cắn đi, cắn xong thì quà đặc biệt cũng không có luôn.
Tôi nói, em ghét nhất người khác uy hiếp em.
Sau đó bỏ tay hắn xuống.
Hắn cười.
Tôi trợn to mắt lên trừng hắn, nói thật đi, đó rốt cuộc là ai.
Tần Khoa vừa rót trà vừa nói, cô ấy là một vị hàng xóm ở quê, Tết năm nay tới nhà anh chúc Tết không gặp anh nên mới gọi điện thoại tới hỏi.
Tôi nghĩ nghĩ, lại trợn to mắt lên vô cùng dữ tợn nói với hắn, nếu anh dám nuôi hồ ly tinh, em sẽ thiến anh!
Tần Khoa ngồi đối diện vừa uống một ngụm nước trà liền phun ra.
Tối đó, dưới bóng cây tối thui trong một góc sân của ký túc xá Tần Khoa tặng món quà đặc biệt của hắn, hơn nữa là mua một tặng một.
Tới cuối cùng, nhìn vẻ mặt khoái trá của hắn, tôi cũng không phân biệt được rốt cuộc là quà tặng tôi hay tặng hắn.
Mấy tiếng đồng hồ cuối cùng của ngày lễ tình nhân tôi nằm trên giường, không thể tránh khỏi lại nghĩ tới cuộc điện thoại của cô gái xa lạ ngày hôm nay.
Nhân cách của Tần Khoa và tình hình ngày hôm nay khiến tôi không có gì để nghi ngờ.
Nhưng trong lòng vẫn có chút khúc mắc, mặc dù nó nhỏ xíu xiu.
Tôi nghĩ, có lẽ vì là lần đầu tiên yêu đương, chưa gặp phải tình huống này bao giờ, vì vậy nên mới lo được lo mất, có chút mẫn cảm.
Trong cuộc sống thể nào cũng có một chút bất ngờ.
Ví dụ như móng tay ngón giữa của tay trái bị gãy.
Ví dụ như tiệm mì dưới nhà bỗng dưng biến thành cửa hàng đồ lót.
Ví dụ như con gà nhà dì hai đột nhiên một ngày đẻ hai quả trứng.
Tôi nghĩ, theo thời gian trôi dần, chút khúc mắc trong lòng tôi cũng sẽ biến mất.
Lúc đó hả, tôi không ngờ rằng, một bất ngờ nho nhỏ trong cuộc sống cũng không phải là một bất ngờ nho nhỏ trong cuộc đời của mình.
Ví dụ như điều bất ngờ xảy ra khi tôi cầm tấm vé vào phòng nhảy yêu cầu lấy lại liền từ thật lâu trước đây.
Vì vậy, một chút khúc mắc nhỏ xíu xiu kia vẫn có khả năng nảy mầm để trở thành một cây đại thụ che khuất bầu trời.