Một cái tát thật mạnh rơi lên gương mặt trắng mềm ấy, sức lực mạnh đến nỗi khiến Sở Nhược ngồi bệt ra đất, Sở Nhược trừng mắt, vẻ mặt đầy hoảng sợ, tay vẫn đang che bên má sưng đỏ.
“Một đứa con hoang lai lịch không rõ, dựa vào đâu mà nói là người kế thừa của nhà này.” Cô gái vừa vung cái tát, ngẩng cao gương mặt xinh đẹp, dùng ánh mắt vừa nghênh ngang vừa kiêu ngạo nhìn Sở Nhược.
“Chị ơi, em tuyệt đối sẽ không tranh giành ngôi kế thừa của nhà này, xin chị tin em.” Nước mắt của cô từ trên mặt chảy xuống, yếu ớt bò qua đó, bám lấy chân cô ta, nhìn cô ta mà cầu xin.
Vừa nhìn thấy gương mặt đáng thương cùng cực ấy thì cô ta đã cảm thấy chướng mắt, không chút lưu tình nhấc chân đá lên người cô, khinh bỉ hừ một tiếng, “Đừng để tao nhìn thấy mày ở trường học!” Mái tóc dài đen nhánh bồng bềnh nghênh ngang rời đi, ngay lập tức biến mất ở trước mắt.
Đợi mọi người đều đi hết, Sở Nhược mới thu lại gương mặt đáng thương kia, vẻ mặt trở nên dửng dưng. Đôi mắt không nhìn thấy chút sinh khí, hệt như một con búp bê bị mất đi linh hồn.
Cô phải tiếp tục duy trì kiểu hình tượng yếu ớt này, khiến người phụ nữ kia nghĩ rằng cô là một quả hồng mềm sẽ không tranh giành với cô ta, có như thế cô mới có cơ hội sống một cuộc sống yên ổn.
“Đại tiểu thư, Sở Nghiên tiểu thư lại đánh cô sao?” Một chàng trai tuấn tú cao to vội chạy đến, nhìn thấy Sở Nhược thương tích đầy mình, không chỉ một bên má sưng đỏ, trên đầu gối cũng có vết thương vừa nãy bị đá. Anh vội vã lấy ra tuýp thuốc luôn mang bên người bôi lên cho cô, cặp chân mày trên gương mặt tuấn tú ấy hơi nhíu lại, ngập tràn vẻ lo lắng nồng đậm.
Mùi thuốc mỡ quanh quẩn nơi chóp mũi, ngửi vào không phải rất dễ chịu, khiến cô nhíu mũi lại.
“Đại tiểu thư, xin cô hãy trừng phạt tôi đi, đều là tôi không bảo vệ đại tiểu thư chu toàn!” Hòe ngồi quỳ trên đất, cúi đầu thành tâm xin lỗi.
“Không sao! Quay về đi!” Cô còn chưa kịp bước một bước, chàng trai ở phía sau đã chắn ngang eo bế cô lên.
“Anh làm gì thế!?”
“Đại tiểu thư đầu gối của cô bị thương rồi, hãy để tôi ôm cô quay về phòng!” Anh nghiêng đầu nhìn cô, mỉm cười nói.
“Hòe, mau thả tôi xuống!” Cô đẩy thân thể của anh, giãy giụa muốn leo xuống.
Nếu như bị anh ôm như thế này về phòng còn không mất mặt chết sao, trên đường còn có nhiều người đi ngang qua, chẳng phải sẽ bị bọn họ chỉ chỉ trỏ trỏ sao.
“Cái này không được, không bảo vệ tốt đại tiểu thư, còn khiến đại tiểu thư bị thương đều là trách nhiệm của tôi đây, nhất định phải để tôi đây được bù đắp lại!” Hòe vừa dứt câu, bước ra khỏi cửa phòng, quả nhiên nhìn thấy người của bọn họ đều đang ở phía sau thì thầm bàn tán, còn truyền đến từng trận tiếng cười khúc khích.
Khiến cô đỏ tận mang tai. Vùi mặt vào lòng anh, vì muốn che đi gương mặt bị bẽ mặt. Tuy nhiên cô biết đây là nước đi vô dụng, dù gì vẻ ngoài của Hòe xuất sắc đến thế, cả trường đều biết anh là quản gia của ai.
Sở Nhược tức giận căm phẫn nắm lấy áo khoác tây trang của anh, cắn răng nghiến lợi nhỏ giọng nói bên tai anh, “Hòe! Anh không nghe lệnh của chủ nhân nữa sao?”
“Nếu như đại tiểu thư không hy vọng bị ôm như thế này về phòng, thì xin cô sau này đừng bao giờ bị thương nữa.” Đôi môi của Hoè cong lên một độ cong mê người, tuy rằng anh cười nói với cô, nhưng đôi mắt ấy toát ra ý lạnh, toát ra vẻ không vui nồng nặc.
Sở Nhược biết cô đã đuối lý, cũng biết trước giờ cô luôn không thắng được anh, dứt khoát từ bỏ trao đổi. Như thế này cũng tốt, nhân cơ hội này để mọi người càng thêm khắc sâu ấn tượng yếu ớt của cô.
Cô cắn môi dưới, bàn tay đang túm trên tây trang của anh hơi run rẩy, dáng vẻ bị kinh sợ.
Đối với thái độ chuyển biến của cô, Hòe để lộ ra một nụ cười nghiền ngẫm, nhỏ giọng nói bên tai cô: “Đại tiểu thư, nếu như cô muốn giả vờ càng giống hơn thì tốt nhất hãy nặn ra một hai giọt nước mắt.” Anh còn nhét vào tay cô một chai thuốc nhỏ mắt, “Nếu nặn không ra được có thể dùng cái này, cô có thể vùi mặt vào lòng tôi.”
“……”
Chương 2
Trước năm 17 tuổi, Sở Nhược vẫn chưa biết cuộc sống của cô sẽ giống thiếu nữ trong truyện tranh. Ba ruột ấy thế mà lại là đại thiếu gia có tiền, còn nhìn trúng một cô gái nghèo nàn, cũng chính là mẹ của cô. Đương nhiên khi đó bị cả gia đình phản đối kịch liệt, nên ba mẹ của cô đã kiên quyết dứt khoát bỏ nhà ra đi. Cuộc sống sau đó trôi qua chẳng khác gì một gia đình bình thường, bình phàm nhưng hạnh phúc, ai biết rằng vận mệnh luôn trêu người như thế, năm mẹ cô lên cấp ba bỗng mắc bệnh ung thư, ba cô đã bỏ ra một số tiền rất lớn để chữa trị cho bà ấy, nhưng mẹ cô vẫn qua đời, ba cô cực kỳ đau lòng, không chấp nhận được sự thật mẹ cô đã ra đi, mấy ngày sau ba cô cũng cắt cổ tay tự sát, đi theo mẹ cô, để lại cô một mình cô đơn.
Vào hôm tang lễ của ba và mẹ được tổ chức cùng một lúc, Sở Nhược giống như một cô bé mồ côi đáng thương, mất cả cha lẫn mẹ, còn phải dựa vào sức mình tổ chức tang lễ, tất cả mọi người đều bàn luận về cô, nói cô vô cùng đáng thương. Người đàn ông tên Hòe ấy bỗng xuất hiện, nói với cô rằng thật ra cô là cháu gái của một gia đình giàu có, ông nội của cô hy vọng cô có thể về kế thừa gia tộc. Vốn dĩ Sở Nhược còn tưởng rằng là tập đoàn lừa đảo, còn nghĩ ba mẹ cô đều mất đi đã đủ bi thảm lắm rồi, vậy mà vẫn muốn lừa cô, cô tức đến mức đuổi anh ra ngoài.
Nhưng Sở Nhược không ngờ rằng Hòe vì muốn khiến cô tin tưởng mình, đã bám theo cô suốt một tuần lễ, đến nỗi lúc cô đi học anh cũng ở bên cạnh cô, còn tự xưng mình là quản gia. Không biết đã sử dụng thế lực gì mà đến cả thầy cô giáo cũng không ngăn cản, cứ để anh đứng bên cạnh trông chừng cô đi học, anh không chỉ giúp cô lật sách, nhắc cô học đến đâu rồi, mà còn chuẩn bị bữa ăn vô cùng hoành tráng. Chuyện khiến cô cảm thấy mệt mỏi nhất chính là anh còn có một khuôn mặt có thể nói là nghiêng nước nghiêng thành, gương mặt ấy còn đẹp trai hơn cả những người mẫu trên tạp chí, đường nét khuôn mặt hoàn mỹ giống như hoàng tử bước ra từ truyện tranh, lại cộng thêm khí chất phong thần tuấn tú, khiến người ta đổ gục ngay từ ánh nhìn đầu tiên. Bởi vì anh quá hoàn hảo, thậm chí cô còn hoài nghi anh có phải phẫu thuật thẩm mỹ hay không, nhưng anh lại cười cười trả lời rằng: “Đại tiểu thư cô có thể sờ thử xem?”
Vừa sờ vào thử, da thịt của anh mềm mại dễ vỡ, nặn nhéo cứ giống như có thể nhéo ra nước, nhìn gần cũng không nhìn thấy một lỗ chân lông nào, màu da trắng nõn giống như búp bê bằng sứ, quả thật là kẻ địch lớn nhất của phái nữ, hơn nữa bác sĩ chỉnh hình căn bản không thể nào thiết kế ra được một khuôn mặt hoàn hảo như thế này, nếu như những bác sĩ thẩm mỹ kia có thể thiết kế ra được một khuôn mặt như thế này, phòng khám của người nọ nhất định mỗi ngày luôn có người đến xếp hàng!
Tuy rằng gương mặt ấy của anh khiến người khác dễ lâm vào si mê, Hòe cũng thường nở nụ cười với tất cả mọi người, rộng rãi và nhã nhặn, cũng bởi vì lý do này mà mỗi ngày đều có không ít các cô gái bắt chuyện với anh, nếu như Hòe có thể cách xa cô còn đỡ, đằng này nguyên tắc lớn của Hòe cứ khăng khăng là cô đi đến đâu anh phải đi đến đó, một đám người vây quanh anh, khiến cuộc sống yên tĩnh của cô không thể chịu được, càng nhìn mặt của anh càng cảm thấy đáng ghét.
Một tuần trôi qua, cuối cùng cô cũng không nhịn nổi nữa, khẩu khí lần này của cô vô cùng mạnh mẽ, dùng từ cũng rất sắc bén, chính là muốn anh biến đi.
Nghe thấy lời ác độc như thế, khuôn mặt của anh vẫn bày ra một kiểu biểu cảm hoàn hảo, nở nụ cười nói với cô: “Nếu như đại tiểu thư có thể mời tôi vào nhà, tôi nhất định sẽ rời khỏi chỗ này.”
Một cú đấm rơi trên đậu hũ mềm, hoàn toàn khiến cô không có cách nào chống đỡ, hoặc là nói biểu hiện mấy ngày nay của Hòe quá hoàn mỹ, Sở Nhược hoàn toàn không có dè chừng, để anh vào nhà, còn uống một ly trà sữa do anh pha, khi đó cô vẫn đang cảm thán kỹ thuật pha trà của Hòe. Kết quả Sở Nhược vừa tỉnh lại thì thấy mình đang ở trong một căn phòng cô hoàn toàn không quen biết. Cô vậy mà lại phạm phải chuyện khi còn nhỏ từng được ba mẹ ân cần dạy bảo, nhất định không được ăn uống đồ mà người lạ cho mình.
“Đại tiểu thư, xin hỏi cô có muốn uống trà không?” Vừa tỉnh lại thì nhìn thấy gương mặt cười hoàn hảo của Hòe, anh đẩy xe thức ăn, trên đó đặt các loại bánh ngọt trà nước tinh tế đủ hình đủ dạng, hệt như đang xem phim điện ảnh nước ngoài.