“Tuân lệnh, đại tiểu thư!” Hòe đi về hướng cô, ngồi xổm xuống trước mặt Sở Nhược. Tuy rằng tối đen một mảnh, nhưng cô có thể cảm nhận được Hòe đang nhìn chằm chằm vào chỗ đó của cô, nơi riêng tư nhất trên cơ thể của cô.
Tuy rằng đã bị nhìn qua rất nhiều lần, nhưng cho dù có bao nhiêu lần, Sở Nhược vẫn cảm thấy không quen. Cô vô thức kẹp chặt hai chân.
Hòe nhíu mày, bật chức năng đèn pin, “Đại tiểu thư, em làm thế tôi rất khó làm việc, xin em hãy mở rộng chân ra.”
Sở Nhược bị ánh đèn kích thích đến mức kẹp chặt hai chân, “Sáng quá!”
“Không làm như thế tôi làm sao giúp em lấy ra được?”
Sau khi Sở Nhược nghe xong, mặc dù không quá tình nguyện, nhưng vẫn ngoan ngoãn mở rộng hai chân.
Trong bóng tối, ngọn đèn duy nhất đang chiếu vào tiểu huyệt đỏ hồng của cô, bên trên mang theo vài sợi âm mao lưa thưa, hoa môi hơi hé mở để lộ ra thịt non ở bên trong, chất lỏng óng ánh khiến âm mao trở nên lấp lánh ánh nước, bàn tay đeo găng tay trắng của Hòe tách mở âm môi.
“Đừng nhìn như thế…..” Tay của Sở Nhược che chắn phía trước âm hộ, tầm mắt nóng rực khiến cô cảm thấy thẹn thùng.
“Đại tiểu thư, tay chắn ở trước mặt tôi, tôi làm sao mà lấy thứ đó ra được.” Ngữ khí của Hòe đầy bất lực.
“Anh có thể đừng nhìn không?”
Tay của Hòe đặt trên tóc mái, lắc đầu nói: “Như thế sẽ không có cách nào nắm bắt rõ vị trí.”
“Còn không phải đều tại anh, nếu không cũng sẽ không xảy ra chuyện này.” Sở Nhược tức giận đùn đẩy bả vai của Hòe, Hòe vẫn bất động như núi.
“Phải phải! Đại tiểu thư, đều là lỗi của tôi, có thể cho tôi một cơ hội để bù đắp lại không?”
Nhìn thấy biểu cảm thành khẩn của anh, Sở Nhược lựa chọn buông tay xuống, “Phải mau lên đấy!”
“Rõ, thưa đại tiểu thư. Xin đại tiểu thư hãy chịu đựng một chút.” Hòe dùng tay tách mở miệng hoa huyệt, ngón tay chui vào trong, cảm giác có vật lạ xâm nhập rất không quen, may là động tác của Hòe rất dịu dàng, dần dần khiến cô thích ứng cảm giác này.
Điện thoại được đặt lên mặt bàn kế bên, ngọn đèn chiếu xung quanh, để Hòe rảnh ra một tay càng dễ làm việc hơn, “Đại tiểu thư, chân mở rộng thêm chút nữa.”
“Hu hu..” Sở Nhược rõ ràng đã mở chân thành 120 độ, nhưng vẫn đòi rộng hơn nữa. Sở Nhược liếm liếm môi, như ngồi trên đống lửa.
“Đại tiểu thư đặt một chân lên vai tôi, một chân kia hãy gác lên bàn.” Hòe giúp Sở Nhược bày tư thế, càng khiến cô cảm thấy mình giống như con rối mặc người khác bày trí.
“Đại tiểu thư, em không cần phải cảm thấy bất an, đều là lỗi của tôi, em không có bất kỳ lỗi sai nào, cho nên cũng không cần phải cảm thấy xấu hổ.” Ngữ khí của Hòe trầm ổn, đôi mắt tối màu nhìn thẳng vào cô, trông giống như đã sử dụng ma lực với cô, thâm nhập vào tận linh hồn, mê hoặc tâm hồn của cô.
Trong lúc Hòe nói những lời này với cô, ngón tay đã lẻn sâu vào trong, “Đại tiểu thư, tìm thấy rồi, bây giờ tôi sẽ lấy nó ra.” Nói thì nói như thế, ngón tay của Hòe không ngừng đâm sâu vào trong, mép ngón tay đã chạm đến trứng rung, ngón tay khe khẽ cong lên, vốn dĩ định lôi thứ đó ra ngoài, nhưng lại bất cẩn đẩy nó vào sâu hơn, đầu ngón tay vừa câu vừa động, lại cộng thêm việc bất cẩn đẩy trứng rung vào trong thịt non, Sở Nhược rên rỉ một tiếng, đầu ngón chân đều co quắp lại.
“Xin lỗi, đại tiểu thư.” Ngoài miệng Hòe nói xin lỗi, nhưng đôi mắt lại càng thêm u ám, đầu ngón tay thử nong mở trong vách thịt, nhằm để đầu ngón tay có thể vòng qua trứng rung, từ phía sau đẩy nó ra ngoài, nhưng động tác này lại khiến vách thịt của cô bị ngón tay và trứng rung nong căng ra.
“Ưm…..” Sở Nhược mím chặt đôi môi, ánh mắt đen láy nhuộm lên ánh nước, vừa yếu ớt vừa bất lực.
Hô hấp của Hòe trở nên nặng nề, đầu ngón tay nhẹ nhàng cong lại, từng bước từng bước lôi trứng rung ra ngoài, vách thịt nhạy cảm bị cọ xát như thế này, hai má Sở Nhược ửng đỏ, chất lỏng cũng không ngừng chảy ra, như rượu ngon rượu ngọt.
Đường hành lang của Sở Nhược đang run rẩy, kích thích tần suất cao khiến vách thịt của cô một mực co rút, ý thức lơ lửng giữa các tầng mây, thịt non không ngừng bị đâm chọc, dòng dịch nóng không ngừng trào ra.
Hòe cũng phát hiện ra tình trạng bất thường của Sở Nhược, anh cố tình thả chậm tốc độ. Động tác chậm rãi ung dung ấy thật đúng là một kiểu dày vò tinh thần và xác thịt, khẽ kéo ra một chút, rồi lại vờ như không cẩn thận đẩy vào trong.
Sở Nhược bị nước mắt thấm ướt con ngươi, lấp lánh phát quang, “Nhanh lên…..” Sở Nhược thúc giục nói.
Hòe thong thả nói, đầu ngón tay vẫn chậm rãi chuyển động, “Thật là hao tổn tâm trí, vừa trơn vừa ướt thế này rất khó lấy ra…..”
Sở Nhược lòng như lửa đốt thúc giục anh, “Anh câm miệng, động tác nhanh lên một chút, đừng có lề mà lề mề, ah!”
Ngón tay của Hòe “bất cẩn” lướt qua điểm nhạy cảm của cô, khiến vách thịt của cô co rút, cắn chặt ngón tay của Hòe với cả trứng rung, không thể động đậy.
Hòe ngẩng đầu, “Sao thế, đại tiểu thư?” Trong lúc nói những lời này, đầu ngón tay lại lần nữa chọc vào chỗ nhô lên kia.
Sở Nhược cắn chặt môi, không nhịn được khép hai đùi lại.
“Em khép hai chân lại, tôi làm sao mà lấy nó ra?” Tuy là nói như thế, Hòe cử động cổ tay, nhìn tựa muốn rút ra, nhưng ngón tay lại nhân cơ hội đi vào trong đường hành lang.
Sở Nhược thở dốc, trên trán toát mồ hôi hột, “RA NGOÀI!”
Hòe lại dụ dỗ cô, “Bây giờ mà ra ngoài là công lao đổ sông đổ biển mất, khó khăn lắm mới tìm được vị trí của nó, đại tiểu thư, xin em hãy nhịn một chút, mở rộng hai chân có được không?”
Sở Nhược tuy rằng vô cùng do dự, nhưng vẫn nghe lời mở rộng chân ra.
“Đại tiểu thư thật giỏi!”
Hòe từng tìm tòi thân thể của Sở Nhược vô số lần, tất nhiên biết rõ điểm nhạy cảm của Sở Nhược nằm ở đâu, thỉnh thoảng đẩy trứng rung chọc vào điểm nhạy cảm ấy, nếu không ra kéo trứng rung ra ngoài, thì là đẩy nó vào trong, dáng vẻ giả vờ ảo não.
Sở Nhược nào có phát hiện ra nhiều chi tiết như thế, lôi kéo tới tới lui lui, thỉnh thoảng chọc vào điểm nhạy cảm, sớm đã khiến cô đến bên bờ vực sụp đổ rồi.
Hòe bật cười, remote không cẩn thận rơi xuống đất, rồi lại càng không cẩn thận đè vào nút mở máy, điên cuồng rung động trong tiểu huyệt nhạy cảm của Sở Nhược.
“Á!” Sở Nhược không nhịn được rên rỉ, lý trí sớm đã sập nguồn.
“Đại tiểu thư, tôi lập tức tắt ngay.”
Hòe nhìn ngó khắp nơi, tìm remote, chân lại “không cẩn thận” đá phải remote, khiến nó bay ra xa hơn, trong lúc Hòe đi nhặt remote về, anh đã nhìn thấy một cảnh tượng phấn khởi lòng người.
Gương mặt của Sở Nhược vô cùng quyến rũ, đôi mắt khép hờ, hai má ửng đỏ, giống như cô gái ngà say. Hoa huyệt của Sở Nhược hé mở, dâm thủy trong vách thịt không ngừng trào ra, thịt non màu đỏ đang co rút, lượng lớn dâm thủy từ bên trong chảy ra, giội ướt sàn nhà, mị huyệt sau cơn cao trào giống như một đứa trẻ ăn chưa no, một khép một mở.
Hòe lại lần nữa cắm ngón tay vào trong, hoa huyệt của Sở Nhược sau khi cao trào trở nên rất nhạy cảm, không chịu nổi sự xâm nhập của dị vật.
“Đừng mà!” Sở Nhược túm lấy tay anh, nhưng không ngăn cản được Hòe.
Hòe cảm giác được ngón tay của anh bị thịt non cắn mút, anh không khỏi ảo tưởng nếu như gậy thịt của anh cắm vào bên trong, sẽ có tư vị như thế nào.
Hòe đặt trứng rung lên tay, âm giọng trầm khàn vang vọng bên tai cô, “Đại tiểu thư, lấy ra rồi.”
Sở Nhược đầm đìa nước mắt, dáng vẻ lờ mờ, còn chưa bình ổn sau chuyện vừa rồi.
“Đại tiểu thư, thứ này xử lý thế nào được đây?”
“Vứt nó đi!” Sở Nhược không thèm nhìn lấy một cái.
“Rõ.”
Chương 26: Xem mắt.
Từ sau lần nói rõ ấy, Hòe thật sự rất quy củ, không còn chạm vào một ngón tay của cô.
Sở Nhược cảm thấy kinh ngạc vì sự tuân thủ lời hứa của Hòe, Hòe lại quay về làm một người quản gia tận trách lại không vượt quá giới hạn, chỉ có điều….
Cơ thể của cô hình như sẽ thường xuất hiện cảm giác trống rỗng, mỗi khi nhìn vào đôi mắt sâu thẳm của Hòe, cô sẽ nhớ đến dáng vẻ anh nhìn cô chăm chú trong những đêm đó, triệu chứng càng thêm nghiêm trọng khi nhìn thấy ngón tay của anh, cô cũng sẽ sinh ra giả tưởng.
Như thể giấu đầu hở đuôi, Sở Nhược chỉ có thể cố gắng ngó lơ tất cả mọi thứ và anh.
Khi Hòe đưa chén đũa cho cô, cô sẽ lựa chọn ngó lơ không nhận, từ trên bàn lấy qua một bộ chén đũa khác. Hòe kéo ghế cho Sở Nhược, cô giả vờ không thấy, lựa chọn ngồi xuống một chỗ khác. Bị ngớ lơ tận mấy ngày, Hòe cũng chẳng nói gì, vẫn dịu dàng đối xử với cô.
Đột nhiên có một ngày, ông nội của Sở Nhược nói muốn gặp cô.
Ông nội ngồi ở đầu bên kia của chiếc bàn dài, yếu ớt già nua ngồi trên xe lăn, món ăn tinh tế ông cũng không động vào, tần suất ho khan còn nhiều hơn ông nói chuyện, bên cạnh ông còn có một y tá và bác sĩ đang đợi lệnh.
Ông nội của Sở Nhược vẫn chất phác ăn ngay nói thật, có lẽ là biết bản thân mình không còn nhiều thời gian để lãng phí nữa, “Ông vào thẳng chủ đề luôn nhé, ông đã tìm cho con một vị hôn phu, ông hy vọng con có thể đính hôn với cậu ấy vào tuần sau.”
Mặc dù sắc mặt suy yếu, nhưng thần sắc sắc bén vẫn không có nửa phần tiêu giảm, đôi môi của Sở Nhược mím lại, suy nghĩ một chút, cuối cùng cô gật đầu.
“Rất tốt, ông không hy vọng con giống như ba con, lựa chọn bỏ trốn trước khi làm lễ đính hôn.”
Kể từ hôm đó, ngoài Hòe ra, lúc nào cũng có rất nhiều vệ sĩ đi theo bên cạnh Sở Nhược, mỗi lần đều đi lại trong sân trường, trông giống như nguyên thủ quốc gia đang đi làm vậy. Càng đáng sợ hơn là, những tên vệ sĩ ấy còn canh giữ ở ngoài cửa trong lúc cô đi ngủ nữa, khiến cô hoàn toàn không cảm nhận được cái gì gọi là cuộc sống tự do.
Sự xuất hiện của những tên vệ sĩ ấy không biết là may mắn hay là không may mắn, có thêm một đống người đi theo bên cạnh tuy rằng rất không quen lại không tự tại, nhưng ít nhất những lúc riêng tư có thể giảm bớt thời gian ở riêng với mỗi mình Hòe.
Sở Nhược mở điện thoại lên, ánh đèn điện thoại phản chiếu trên mặt cô, theo như lịch làm việc thì sinh nhật của cô sẽ rơi vào đầu tháng sau, cũng chính là chẳng còn mấy tuần nữa, cô sẽ có thể rời khỏi ngôi nhà này rồi. Vì muốn để ông nội buông lỏng cảnh giác, cô sẽ tham gia lễ đính hôn, nhưng cô không thể nào kết hôn với người nọ.
Hôm diễn ra lễ đính hôn, lần đầu tiên Sở Nhược nhìn thấy vị hôn phu của mình, gương mặt người đàn ông ấy tuấn tú, nho nhã lễ độ, đối xử với cô cũng vô cùng lịch thiệp, không để lại ấn tượng xấu cho cô, nếu không phải anh ta dùng cách này để xuất hiện, có lẽ bọn họ sẽ có một kết quả rất khác nhỉ!
Sở Nhược khoác lên mình bộ lễ phục xinh đẹp, cử hành nghi thức trong một khách sạn cao cấp, vị hôn phu của cô giúp cô đeo nhẫn lên, nghi thức đã hoàn thành.
Hai nhà vì muốn gắn kết tình cảm cho bọn họ, sớm đã giúp bọn họ chọn sẵn ngày hẹn hò, bọn họ trông giống như hai con rối bị người khác lôi kéo điều khiển vậy.
Buổi hẹn hò của bọn họ diễn ra rất nhạt nhẽo, không phải ở viện mỹ thuật thì chính là viện bảo tàng. Con cháu sinh ra trong gia đình giàu có, nhưng không phải kiểu người phá gia, ngược lại rất ôn hòa lễ độ, thích đọc sách, càng thích nghệ thuật, tuy rằng có chút nhát gan hướng nội, nhưng xét tổng thể mà nói là một người rất không tồi. Thế nhưng Sở Nhược chưa từng nảy lên suy nghĩ muốn kết hôn với người này, nhìn chiếc nhẫn đính hôn trên ngón vô danh, Sở Nhược luôn mang vẻ trầm ngâm.
“Đại tiểu thư, đại tiểu thư……”
Hòe đã gọi rất nhiều lần, Sở Nhược mới hồi hồn, “Có chuyện gì sao?”
“Gần đây trông đại tiểu thư có vẻ rất buồn phiền, có chuyện gì có thể nói với tôi, xin hãy để tôi gánh vác giúp tiểu thư.” Hòe rót một ly hồng trà kiểu Anh đưa cho Sở Nhược, nhưng Sở Nhược không nhận.
“Để đó đi! Lát nữa tôi uống.” Sở Nhược nhéo nhéo mi tâm, trông có vẻ mệt mỏi.
Hòe cúi người, đôi mắt trong veo nhìn chăm chú gương mặt của Sở Nhược, “Thật sự có thể nói với tôi, miệng của tôi rất kín, sẽ không nói ra ngoài đâu.”
“Không sao đâu!” Sở Nhược né tránh tầm mắt, ngoảnh mặt đi.
“Tôi chỉ muốn yên tĩnh một mình, anh ra ngoài trước đi!”
Nhìn bóng lưng mảnh mai của Sở Nhược, các loại cảm xúc phức tạp xen lẫn trong đầu, muốn giải tỏa ra, nhưng anh vẫn lựa chọn nhịn xuống.
“Vậy tôi xin phép lui xuống trước.”
Sau khi Hòe rời đi, trong căn phòng chỉ còn mỗi mình Sở Nhược.