Ngày hôm nay Hòe trực tiếp nói với cô rằng anh sẽ chuẩn bị sẵn bữa tối, muốn cô về nhà ăn cơm, cô lại từ chối. Hòe cũng không nói gì thêm, chỉ là nhìn thấy đôi mắt mất mát ấy, cô thật sự cảm thấy cô chính là một người bạc tình.
Buổi tối, cô đi tham gia buổi tụ họp của khoa, bạn học trong lớp nhiều lần dặn dò cô phải đến, còn một mực gửi tin nhắn hỏi cô đã đến chưa. Vừa đến hội trường, cô liền biết cô đã lên nhầm thuyền giặc, đây là một buổi hoạt động quan hệ hữu nghị, cô định bỏ đi, bạn bè vẫn một mực kéo tay cô, muốn cô ở lại. Bên phía đối phương người đến đa số là nam sinh, còn bên bọn cô nam sinh ít đến đáng thương. Trong tình huống vô cùng ít nữ sinh như thế này, nữ sinh tất nhiên đã trở thành một miếng mồi khan hiếm, mấy người nam sinh vây quanh bên cạnh một nữ sinh, ngàn sao vây quanh mặt trăng.
Người nào hơi có nhan sắc một tí, càng có nam sinh chuốc rượu rồi nhìn chằm chằm như hổ rình mồi. Sở Nhược đã bị chuốc tận mấy ly rượu, cô không giỏi uống rượu nên cả người đều say sẩm, đầu vô cùng đau, uống vài ly rượu cổ họng cũng nóng bừng cả lên.
Trong phòng bao kín gió càng khiến cô khó chịu, thấp thoáng có mùi hương của những món dầu mỡ béo ngậy hòa lẫn với mùi thuốc lá, Sở Nhược bịt miệng muốn nôn khan.
Sở Nhược đứng dậy, nam sinh ở bên cạnh cũng đứng dậy theo, quan tâm hỏi: “Trong người khó chịu sao? Có cần tôi dìu cậu vào nhà vệ sinh không?”
Sở Nhược cũng không còn sức, nam sinh ở bên cạnh đưa cô đến trước cửa nhà vệ sinh nữ. Sở Nhược vừa mở cửa nhà vệ sinh ra lập tức nôn thốc một trận, đợi sau khi không còn gì để nôn tiếp, cô mới loạng choạng mở cửa ra, rửa mặt và súc miệng.
Sau khi Sở Nhược nôn xong mới cảm thấy không còn khó chịu như trước nữa, nhưng cũng khiến cô nảy ra ý định muốn về nhà nghỉ ngơi.
Quay về đến phòng bao, cô cầm túi xách, nói với mọi người cô muốn về trước, mọi người đang chơi rất vui vẻ, tất nhiên cũng không nói gì thêm, nhưng nam sinh ở bên cạnh cô đuổi theo ra ngoài, nói muốn đưa cô về nhà.
Sắc mặt Sở Nhược nặng nề, lập tức từ chối, nhưng người nọ vẫn kiên quyết nói muốn lái xe đưa cô về nhà, miễn cưỡng kéo lấy tay cô. Sở Nhược muốn rút tay về, nhưng người nọ nắm quá chặt, trên đường lôi lôi kéo kéo với cô. Giằng co hồi lâu, Sở Nhược cũng không còn kiên nhẫn nữa, cô đang nghĩ có nên quật cho một phát hay không thì….
“Đại tiểu thư!”
Sở Nhược nhìn theo hướng phát ra âm thanh, Hòe đứng ở phía trước cách cô không xa, dựa vào đôi chân dài của anh, đi vài ba bước đã đến trước mặt cô.
Ánh mắt của Hòe dừng trên người người đàn ông nọ, “Vị này là?”
Người đàn ông nọ nhìn thấy gương mặt xuất chúng của Hòe, trên người còn mặc tây trang hàng hiệu, vẻ mặt lập tức sa sút.
“Người không quen biết, chúng ta về nhà thôi!” Sở Nhược cuối cùng cũng gạt bỏ được cái người đeo bám kia, cô chủ động khoác tay Hòe, chính là muốn để người kia biết khó mà lui.
Trên đường lái xe về nhà, không ai nói lời nào. Sở Nhược chống cằm, nhìn chăm chú cảnh đêm ngoài cửa sổ, ánh đèn sáng rực, tòa nhà cao tầng chằng chịt như núi, ánh đèn trên đường kéo dài bóng ngược của người đi đường, náo nhiệt biết bao.
Về đến nhà, vừa đóng cửa lại, Hòe xoay người qua, đôi mắt thâm trầm nhìn cô chăm chú, mặt áp sát lại gần cô, sấn tới cạnh cổ cô, trái tim của Sở Nhược tức khắc siết chặt, cô có thể cảm nhận được hơi thở nóng hổi của Hòe phả ở bên tai cô. Khi cô tưởng rằng Hòe định làm gì đó với cô, cô vô thức trốn về phía sau đầu không cẩn thận va vào cánh cửa.
Sở Nhược giơ tay đỡ đầu bị đau, mở mắt ra lập tức chạm phải ánh mắt cười giễu của Hòe, “Đại tiểu thư, khắp người em toàn là mùi rượu, mau đi tắm trước đi!”
Hòe xoay người rời đi, để lại Sở Nhược mặt đầy bối rối.
Khi Sở Nhược tắm rửa xong bước ra, phát hiện trên bàn có một ly nước.
Hòe ngồi bên bàn ăn, trong tay cầm một quyển sách, không thèm ngẩng đầu mà nói: “Đại tiểu thư, có phải em đã nôn không? Chỉ cần uống nhiều nước, đẩy hết chất cồn ra ngoài, dạ dày sẽ không còn khó chịu nữa.”
Năng lực quan sát của Hòe thật sự quá kinh người, đến chuyện cô đã nôn mà anh cũng biết, lẽ nào trên người cô có mùi nôn ói. Sở Nhược lặng lẽ uống cạn ly nước, rồi định trốn về phòng.
“Đại tiểu thư, đúng thật là kẻ nhát gan.” Giọng nói của Hòe từ phía sau ung dung truyền đến.
Chương 34: Xấu hổ.
Sở Nhược ngừng bước, “Anh nói cái gì?”
“Hôm đó rõ ràng chúng ta đã làm tình, nhưng em lại giả vờ không có chuyện gì xảy ra, còn luôn trốn tránh, đây không phải là nhát gan sao?”
Nghe thấy hai từ làm tình, Sở Nhược bị dọa cho ngơ ngác, cô lắp bắp nói: “Có….thể đừng nói từ đó không?”
“Từ nào, là từ gì thế? Đại tiểu thư đúng thật là dám làm không dám nói?” Ánh mắt của Hòe nóng rực, chữ nào chữ nấy sắc bén, khiến Sở Nhược không thốt nên lời.
Như có cái xương kẹt trong cổ họng, đấu tranh hồi lâu, Sở Nhược mới thốt ra câu nói này, “Không thể xem như chưa từng xảy ra sao?”
Hòe cười lạnh, “Đại tiểu thư thật là quá đáng!”
“Cái gì?”
Đôi mắt xinh đẹp của Hòe lạnh lẽo như băng tuyết, “Lợi dụng người ta xong thì ngay lập tức vứt sang một bên.”
“Em…..”
“Xét theo mối quan hệ nam nữ mà nói, đại tiểu thư chính là một tiện nữ à nha!” Hòe dùng nụ cười mang tính châm chọc để tường thuật lại chuyện này.
Trái tim Sở Nhược nảy lên, bỗng dưng chột dạ nói: “Em không phải có ý đó.”
Hòe nhướng mày, không dễ dàng bỏ qua cho cô, tiếp tục chất vấn cô, “Thế đại tiểu thư có ý gì?”
Sở Nhược cảm thấy cô giống như một người phụ nữ bạc tình đã vứt bỏ con trai nhà lành, nghĩ kỹ lại thì cô bảo Hòe giúp cô giặt quần áo nấu cơm dọn dẹp nhà cửa, nhưng chưa từng báo đáp anh.
Sở Nhược cúi đầu nhận sai, “Em….xin lỗi.” Muốn giải thích gì đó, nhưng cũng không biết giải thích từ đâu.
“Đại tiểu như đây là thừa nhận chuyện em là người phụ nữ bạc tình sao?”
Dưới sự chất vấn hết lần này đến lần khác của Hòe, Sở Nhược cũng chỉ có thể nhận sai, “Phải…..”
“Chỉ thừa nhận và nói xin lỗi thôi, em muốn để chuyện này cứ thế qua đi sao?”
“Em…..” Vẻ mặt của Sở Nhược hơi do dự, cô quả thật muốn làm như thế.
Sườn mặt của Hòe sáp đến gần cô, trong nụ cười mang theo hơi thở nguy hiểm, “Anh sẽ không đồng ý đâu, đại tiểu thư.”
Trái tim Sở Nhược siết chặt, “Vậy anh muốn làm thế nào?”
Hòe nâng cằm cô lên, ôm lấy eo cô, hôn lên cánh môi của cô, hơi thở sát sao bức người trực tiếp ập đến.
“Đại tiểu thư, em cứ mặc sức mà lợi dụng anh! Em có thể lợi dụng anh để quên đi nỗi đau khổ của em, nhưng…..tuyệt đối không được vứt bỏ anh.” Hòe siết chặt cánh tay đang ôm cô, chặt đến nỗi khiến cô hít thở không thông.
Sở Nhược đẩy Hòe ra, kháng cự với cái ôm của anh, “Em không muốn làm thế.”
Hòe bật cười, nắm lấy tay Sở Nhược đặt lên mặt anh, “Đại tiểu thư, em có gì không hài lòng ở anh sao? Là gương mặt này của anh à?”
Sở Nhược ngơ ngác ngắm nhìn gương mặt tinh tế của Hòe, nếu như nói Hòe không đẹp trai, vậy thì trên thế giới này cũng rất ít có người đẹp mắt.
Sở Nhược lắc đầu, “Không phải.”
Lông mi của Hòe run rẩy, điểm tô thêm vài phần cảm giác tinh xảo, “Hay là em ghét bỏ cơ thể của anh?”
Sở Nhược lại lắc đầu, “Đương nhiên không phải.”
Nhớ lại đêm hôm đó, tuy rằng ánh đèn mờ mịt nhìn không rõ, nhưng khi động chạm vào cơ thể của anh, cảm nhận cơ bắp rắn chắc, cứng ngạnh, vóc dáng nhất định là được chăm sóc rất tốt. Đặc biệt khi Hòe mặc tây trang, eo nhỏ mông hẹp, mang đầy khí chất cấm dục.
“Cũng không phải.”
Hòe lộ ra nụ cười vô lại, khí chất tuấn tú không chút che giấu, “Vậy là….kỹ thuật của anh khiến em không hài lòng sao?”
Cái gì cơ!?
Gương mặt của Sở Nhược đỏ bừng một mảnh.
Hòe tiếp tục hỏi ngày càng táo tợn hơn, “Hay là đại tiểu thư thấy không được thoải mái?”
Sở Nhược mặt đỏ tai hồng, lớn giọng quở trách, “Rốt cuộc anh đang nói cái gì thế?”
Hòe nín bặt, cười trộm, lại dùng một vẻ nghiêm chỉnh nói: “Vậy tại sao đại tiểu thư không chấp nhận anh?”
Sở Nhược ngoảnh đầu sang một bên, lẩm bẩm nói: “Đó là vì….em đối với anh không có cảm giác yêu thích, đối với việc làm tình mà không có tình cảm rất không tốt có đúng không!”
Hòe lắc đầu, “Đại tiểu thư, thời đại đã thay đổi rồi. Tình và dục có thể chia ra, chắc không phải em vẫn còn tuân thủ quy tắc phụ nữ phải gìn giữ trinh tiết cho chồng mình đó chứ?”
“Không có, không hề có!” Cô mới không kiểu phụ nữ bảo thủ vậy đâu.