Chương 19.
Trước khi ngủ, Hòe thường sẽ giúp cô pha một ấm trà, ổn định thân thể và tinh thần của cô, giúp cô dễ ngủ hơn.
Đêm nay cũng không ngoại lệ.
Sở Nhược liếc nhìn ly trà một cái, “Anh đi chuẩn bị thêm một cái ly đi, cái này dơ rồi.”
“Vâng! Em đợi một chút.”
Hồi lâu sau, Hòe quay trở lại, “Đại tiểu thư, đây là ly trà mới.” Hòe muốn thu lại cái ly ban đầu, lập tức bị Sở Nhược ngăn cản.
“Đừng thu lại, anh ngồi xuống đi, uống trà cùng tôi, tôi muốn trò chuyện với anh.” Sở Nhược rót trà vào ly, đẩy về phía của Hòe.
“Tôi đứng đây là được, đại tiểu thư, em muốn trò chuyện vấn đề gì?” Hòe không có ý định cầm cái ly kia lên, Sở Nhược trông có vẻ trầm ngâm.
Sở Nhược chần chừ một hồi, cô đi đến trước bàn sách, từ trong balo lấy ra một quyển sách giáo khoa, “Dạy tôi môn toán, có vài đề tôi không biết làm.”
“Được!”
Sở Nhược ngồi xuống ghế, Hòe đứng bên cạnh chỉ cho cô. Khả năng học tập của Sở Nhược vốn đã không tệ, thành tích cũng luôn đứng đầu danh sách, bài vở ở trường không có chỗ nào có vấn đề, chỉ có một vài đề khá nâng cao, cô luôn nghĩ không thông. Hòe chỉ mới nhìn qua đề bài có một lần, đã dễ dàng giải được, còn dùng cách đơn giản dễ hiểu nhất dạy lại cho cô. Đây là một thu hoạch ngoài mong đợi của Sở Nhược, cô vẫn luôn biết Hòe hiểu nhiều biết rộng, không ngờ tới đến cả toán học cũng không làm khó được anh.
Nhìn thấy dáng vẻ nghiêm túc của Hòe, gương mặt ấy của anh nhìn vào cũng có chút mê người đấy chứ.
“Nghỉ ngơi một chút, anh cũng uống hớp nước đi!” Sở Nhược mỉm cười nói, đẩy ly trà qua cho anh.
Hòe không chút nghi ngờ bưng ly trà lên, nước trà rót vào cổ họng, yết hầu nhấp nhô lên xuống, chảy vào trong cơ thể của anh. Một màn này khiến ánh mắt của Sở Nhược sáng bừng lên.
Hòe đặt cái ly xuống, nghi ngờ hỏi: “Đại tiểu thư, em không uống sao?”
Sở Nhược trả lời: “Tôi vẫn chưa khát.”
“Đại tiểu thư, em còn vấn đề gì khác không?” Hòe tiến lên trước một bước, Sở Nhược bị giam giữa Hòe và bàn sách, hơi thở mạnh mẽ quanh quẩn lấy cô, khiến tâm trạng cô rối bời.
Sở Nhược nhìn chằm chằm đồng hồ trên vách tường, nương theo kim giây chuyển động không ngừng, Sở Nhược trông càng có chút sốt ruột, nhưng cô gắng gượng dằn nén tính khí xuống.
Đừng gấp, đừng vội! Hiệu quả rồi sẽ xuất hiện ngay thôi.
Sở Nhược lật sách giáo khoa, nhanh chóng tìm kiếm đề bài khó, “Còn chứ, tiếp tục dạy tôi!”
Sau khi giải đề tới nửa chừng, trên trán của Hòe bắt đầu toát mồ hôi, vừa giảng bài, vừa kéo giật cà vạt của mình.
Sở Nhược ngẩng đầu nhìn anh chăm chú, “Nóng lắm sao?”
Hòe gắng gượng mỉm cười: “Anh có thể chịu được.”
“Có cần tôi đi mở cửa sổ cho thoáng gió không?”
“Không cần đâu, chúng ta tiếp tục.”
Trong quá trình dạy học, sự chú ý của Sở Nhược không đặt vào quyển sách, tay như có như không mà chạm vào ngón tay của Hòe, “Tay của anh đẹp thật đấy, nếu như tôi là tay khống, nhất định sẽ chết mê chết mệt tay của anh.”
Ngón tay của Hòe vừa mảnh vừa dài, rất giống những bàn tay thường xuất hiện trong các quảng cáo nhẫn cưới.
Sở Nhược nắm lấy bàn tay của anh, ngón tay như có như không lướt qua lòng bàn tay của anh.
“Có thể được đại tiểu thư ưa thích, là vinh hạnh của tôi, nếu như đại tiểu thư cũng thích những chỗ khác của tôi ngoài bàn tay thì quá tốt rồi.”
Đột nhiên, Sở Nhược chuyển đổi chủ đề, nắm chặt tay anh, “Anh chính là dùng ngón tay này để ức hiếp tôi đúng không?”
Hòe trở tay nắm lấy tay Sở Nhược, quỳ một gối xuống đất, “Vậy mà lại khiến đại tiểu thư nói ra hai chữ ức hiếp này, không ngờ rằng sẽ khiến đại tiểu thư hiểu lầm như thế, anh chỉ muốn khiến đại tiểu thư vui vẻ mà thôi.”
Mí mắt Sở Nhược nhảy bần bật, trong lòng hừ một tiếng.
Sở Nhược cong môi cười, hất mái tóc, ánh sáng rực rỡ, “Vậy tối nay anh cũng muốn làm tôi vui vẻ sao?”
Hòe hít thở nặng nề, “Nếu đại tiểu thư hy vọng như thế.”
Sở Nhược phát hiện ra màu mắt của Hòe đã sẫm lại, cô đắc ý nở nụ cười, rời khỏi bàn sách.
“Thế thì tùy ý anh chi phối đấy.” Sở Nhược ngã lên giường, nhìn Hòe chăm chú.
Mặt Hòe sáp đến rất gần cô, đôi mắt xinh đẹp ấy nhìn vào cô, gương mặt tuấn tú nhìn mà không chán, bị nhìn như thế này, Sở Nhược không kìm được mà nín thở.
Trong đôi mắt trong suốt long lanh của Sở Nhược mang theo vẻ ranh ma, lấp lánh ánh nước, “Đại tiểu thư, hôm nay em chủ động đến lạ thường, lẽ nào lại có âm mưu gì sao?”
Sở Nhược bật cười, chớp chớp mắt: “Làm gì có chuyện đấy, tôi cũng không thể khống chế được anh, làm sao có chuyện làm gì đó với anh kia chứ?”
Hòe cắn lên vành tai của cô, “Đại tiểu thư dùng tâm cơ cũng được, tôi sẽ không để bụng, tất cả hành vi đại tiểu thư làm với tôi, tôi đều tiếp nhận hết, bao gồm cả việc bỏ thuốc này của em.”
Sở Nhược kinh ngạc trừng mắt, cô chột dạ ngoảnh đầu đi, “Anh đang nói cái gì thế?”
“Đại tiểu thư bỏ thuốc là muốn làm gì thế? Là muốn câu dẫn tôi sao? Đại tiểu thư không cần phải làm những việc này, tôi cũng có thể thỏa mãn đại tiểu thư mà.” Hòe liếm láp lỗ tai của cô, trái tim Sở Nhược nảy bật, bám chặt lấy ga giường.
“Anh không nuốt xuống sao?” Thấy sắc mặt của anh ngoại trừ có hơi đỏ ra, trái lại nhìn rất bình thường.
Hòe nở nụ cười tà mị nói: “Đồ mà đại tiểu thư cho, tôi làm sao có thể không uống? Đó là tâm ý của đại tiểu thư mà.”
Câu cuối cùng triệt để khiến Sở Nhược rét lạnh.
“Vậy tại sao anh…..” Sao lại không có phản ứng?
Hòe vén tóc của Sở Nhược ra sau tai, “Anh đang kiềm chế. Anh không muốn làm đại tiểu thư bị thương.”
“Đại tiểu thư hy vọng tôi thỏa mãn em thế nào đây?” Hòe nắm lấy bầu vú trắng tuyết của Sở Nhược, liếm lên quả mận đỏ ở bên trên, cởi luôn quần lót của cô ra, thuần thục cọ sát vào hoa hạch của cô.
Vừa bị Hòe nhẹ nhàng sờ mó, cô đã ướt rồi. Chỉ cần nhớ lại cảm giác mà ngón tay của anh mang đến, cô lập tức không khống chế được bản thân, đặc biệt là nơi Hòe đang đùa nghịch, đều là nơi nhạy cảm nhất của cô,
“Đừng mà, anh buông tôi ra!” Sở Nhược bắt đầu giãy giụa, dùng tay đùn đẩy anh. Hòe lập tức buông cô ra, ngón tay rời khỏi cơ thể cô, không tiếp tục chạm vào cô nữa.
“Nếu như đại tiểu thư không muốn……” Hòe liếm láp dịch mật óng ánh dính trên ngón tay, động tác trêu người, nhanh chóng leo xuống giường.
Sở Nhược dại ra, lần này anh ta thành thật thế à.
Hòe đi đến bên cái tủ ở trước giường, lẫn trong một đống đồ trang trí anh lấy ra một cái máy ảnh nhỏ, đặt trước mặt Sở Nhược, “Đại tiểu thư, quay lại cảnh giường chiếu của bản thân, là một việc rất không tốt, có thể sẽ bị người khác phát tán đấy.”
Khoảnh khắc Sở Nhược đang ngơ ngác, Hòe dùng máy ảnh quay khắp toàn thân Sở Nhược, còn zoom cận vào bộ phận trọng điểm của cô, bây giờ cô quần rách áo manh, toàn bộ đều bị quay trọn. Sau khi quay xong, anh tiện tay nhét vào túi quần. “Cái máy ảnh này sẽ do tôi bảo quản. Anh xin phép cáo lui trước!”
Một cái gối nằm nhanh chóng bay đến, Hòe nghiêng đầu tránh đi, gối nằm rơi xuống đất.
Trước khi đóng cửa, Hòe rõ ràng nghe thấy Sở Nhược tức muốn chết chửi rủa một tiếng.
Lần này Sở Nhược tiền mất tật mang, thật đúng là phí công vô ích.
Chương 20: Nhìn trộm.
Nhà ở rất lớn, phòng ngủ rất nhiều, có đôi lúc Sở Nhược còn bị lạc đường trong đó, nếu như chơi trò trốn tìm ở đây, muốn tìm người cũng khó khăn.
Hiện tại Sở Nhược đang trốn trong phòng của Sở Nghiên, chính xác hơn mà nói, là một căn phòng trong số nhiều căn phòng thuộc quyền sở hữu của Sở Nghiên. Tuy rằng cô và Sở Nghiên ở cùng với nhau, nhưng thật ra là phân thành hai căn nhà, giữa hai căn nhà có lối đi thông nhau, nhưng cũng có thể lựa chọn không qua lại, nếu như không cố ý thì trên căn bản cả hai người sẽ không gặp mặt nhau.
Lúc này Sở Nhược đang đi trốn Hòe, chính vì cái được gọi là nơi nguy hiểm nhất chính là nơi an toàn nhất. Cô và Sở Nghiên đối nghịch nhau đến thế, người bình thường rất khó tưởng tượng ra cô sẽ trốn trong nhà của Sở Nghiên.
Sở Nhược tính qua đêm ở đây, cô còn chuẩn bị cả quần áo để thay. Nếu như vận khí của cô không quá tệ, Sở Nghiên chắc hẳn sẽ không sử dụng căn phòng này, trong phòng hoàn toàn không có bày trí đồ dùng cá nhân. Theo tính toán của cô, đây có lẽ là phòng dùng để tiếp khách.
Ngay khi cô định lấy một quyển sách để xem thì đột nhiên cánh cửa xuất hiện âm thanh chuyển động, Sở Nhược nín thở tập trung tìm chỗ nào có thể trốn, nhưng tình hình thật sự quá nguy hiểm, cô chỉ đành trốn ở phía sau ghế sô pha, nơi này rất dễ bị phát hiện.
Cửa bị thô lỗ đá ra, Sở Nghiên và một chàng trai ôm nhau, hai người đói khát cởi sạch quần áo của đối phương. Đồng phục của Sở Nghiên bị đối phương nhanh nhẹn cởi ra vứt xuống đất, chàng trai đẩy Sở Nghiên lên giường, phủ người đè lên, anh ta cởi thắt lưng, tuột quần xuống, vội vã hôn lên môi và bầu vú của Sở Nghiên.
Sở Nghiên thở dốc, rên rỉ liên miên, màu đỏ phủ khắp gương mặt, tản phát điệu bộ nữ tính nồng đậm. Sở Nghiên trước giờ luôn rất cường thế, Sở Nhược chưa từng thấy qua dáng vẻ cô ta yểu điệu như thế này.
Chàng trai đột nhiên xoay đầu lại, Sở Nhược còn đang lo lắng có phải cô đã bị phát hiện rồi không, hơi thở nín nghẹn. Bây giờ cô đang trốn sau ghế sô pha, phía đối diện của ghế sô pha chính là giường, nếu như anh ta đi vòng qua đây nhìn, kết quả thật sự không dám tưởng tượng.
Sở Nghiên dẩu môi, bẻ mặt chàng trai về hướng cô ta, chàng trai cười dâm vài tiếng, nhiệt tình hôn hít Sở Nghiên.
Động tác xoay đầu của anh ta, cũng khiến Sở Nhược nhìn rõ chàng trai kia là ai, đó không phải là thiếu gia của nhà họ Lâm, Lâm Thiệu sao?
Lâm Thiệu cầm lấy vật cứng sớm đã sưng trướng của anh ta, cọ xát vài cái vào dâm huyệt đã ướt đẫm của Sở Nghiên, sau đó cắm vào trong không chút thương hoa tiếc ngọc.
Sở Nghiên bị đau rên lên một tiếng, dùng sức đánh lên lưng của Lâm Thiệu, “Anh nhẹ một chút.”
Lâm Thiệu ngẩng đầu, nhíu mày, “Dâm huyệt kẹp chặt quá.”
Hai tay Lâm Thiệu tách rộng hai đùi của Sở Nghiên, đâm hết cả cây gậy thịt vào trong cơ thể của cô ta, móng tay màu đỏ của Sở Nghiên bám trên đầu vai của anh ta, cào ra vài đường vệt đỏ trên đầu vai của anh ta.
Vừa cắm vào trong, Lâm Thiệu không cho Sở Nghiên thời gian để hòa hoãn thích ứng mà lại gấp gáp thô bạo cắm rút ra vào, một tay giữ lấy đầu vai của cô ta, một tay khác xoa nắn bầu vú trắng nộn của Sở Nghiên.
“Sâu quá a! Anh nhẹ một chút!”
Lâm Thiệu ngửa đầu, gân xanh trên cổ lộ ra, trong miệng nói những lời tục tĩu dâm đãng, “Em là cái đồ dâm đãng ta, kẹp anh chặt thế này, còn muốn anh nhẹ một chút. Ông đây làm em có sướng hay không? Ông muốn cắm nát dâm huyệt của em!”
“Sướng quá! Tiểu dâm huyệt được lấp đầy rồi.” Nương theo từng cú đâm, bầu vú trắng tuyết của Sở Nghiên cũng đang kịch liệt dao động.
Sở Nhược nhìn thấy cảnh tượng dâm mỹ này, cô càng sợ bị phát hiện, bản thân co rụt thành một nhúm, có thể rụt nhỏ bao nhiêu hay bấy nhiêu.
Đột nhiên có một cánh tay, túm lấy bả vai của Sở Nhược, muốn kéo cả người cô về sau, cô bị dọa cho sắp hét lên, người nọ chợt giành trước một bước bịt miệng cô lại.