• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 29: Lời mời.


“Không sao cả, tôi rất ổn.” Sở Nhược vội vã uống một ngụm nước, liếc nhìn quyển sách trên bàn một cái, “ Anh đang xem sách gì vậy?”


Hòe cho Sở Nhược nhìn bìa sách, “Phân tích bản chất con người.”


“Anh còn sách nào khác không? Tôi không ngủ được.” Sở Nhược biết trong phòng của Hòe có rất nhiều sách, trong phòng anh rất ít đồ dùng cá nhân, chỉ có sách là nhiều nhất. Trong phòng của Hòe có ba tủ sách âm tường, mỗi một tủ sách đều nhét đầy các quyển sách, nhưng chỉ có một phần là anh cất giữ, còn đa số đều là để trong nhà họ Sở.


“Đại tiểu thư có ưa thích thể loại nào không?”


“Cái nào cũng được.”


“Vậy em đợi một chút.”


Nhìn thấy bóng lưng mặc tây trang đen thẳng tắp của Hòe, đáy mắt của Sở Nhược lại ngưng tụ cảm xúc bi thương. Trong tang lễ của mẹ cô, ba cô cũng mặc bộ tây trang như thế này. Khi cô đang đắm chìm trong cảm xúc này chưa được bao lâu, Hòe đã quay lại.


Sở Nhược nhìn chằm chằm bìa sách, “Cô bé lọ lem? Đây không phải là sách cho trẻ con xem sao?”


“Thỉnh thoảng đọc sách dành cho trẻ con, có thể thả lỏng tâm tình.” Hòe nhìn thấy đôi mắt đỏ hồng của Sở Nhược, cũng không hỏi nhiều.


Nếu Hòe đã nói như thế, Sở Nhược cũng gắng gượng xem vậy, suy cho cùng cô cũng chỉ muốn giết thời gian, đọc sách gì cũng được.


Sở Nhược bắt đầu lật sách, thời gian lại lần nữa trở nên yên tĩnh. Con chữ màu đen bồng bềnh trong không khí, hoàn toàn không lọt vào đầu cô, tất cả hình ảnh trong đầu đều là cảnh tượng trong mơ, mẹ cô suy yếu gầy như que tăm, ba cô nằm trong vũng máu, hai người dùng ánh mắt bi thương nhìn lấy cô. Sở Nhược liều mạng nói với bản thân đừng suy nghĩ nữa, nhưng cô không thể khống chế được.


“Đại tiểu thư, em đang run rẩy.” Ánh mắt trầm ổn của Hòe nhìn về hướng cô, trong mắt mang vẻ lo lắng.


Sở Nhược đều không chú ý đến tay của cô túm chặt trang sách, gần như túm nhăn cả trang giấy.


Cô rất sợ, rất sợ, cô cần có người đến để giúp cô thoát khỏi loại cảm nhận đau khổ này, cho dù là cách gì cũng được. Liên tiếp mấy đêm không ngủ đủ giấc, lại cộng thêm ác mộng triền miên, khiến Sở Nhược cảm thấy tinh thần suy yếu. Cô đột nhiên nảy ra một suy nghĩ, vô cùng to gan.


Hòe dò hỏi: “Có gì có thể làm cho em không? Có muốn uống trà sữa không?”


“Tôi muốn anh làm cái gì, anh cũng sẽ làm sao?” Sở Nhược ngẩng đầu, ánh mắt hiền lành lại trống rỗng khiến người ta động lòng thương xót.


“Nếu như đại tiểu thư hy vọng là thế.” Ánh mắt của Hòe cương quyết, giọng điệu chắc chắn.


Sở Nhược tiến gần đến anh, mắt đối mắt, “Hòe, anh muốn làm với em không?”


Khoảng cách của hai người lâu lắm rồi chưa được gần thế này.


Hòe ngập ngừng, hỏi: “Làm cái gì?”


“Làm tình!” Nếu như có thể dùng xác thịt làm quên đi mọi đau khổ thì tốt quá rồi, cô không muốn đắm chìm trong đau khổ nữa, cô cố gắng muốn thoát khỏi vòng xoáy đau khổ này.


Vừa dứt câu, Sở Nhược lại cảm thấy cô đúng thật là thần trí không tỉnh táo, ngoảnh đầu đi, “Xin lỗi, câu vừa rồi anh hãy quên đi!”


Trong lúc Sở Nhược xoay người, Hòe chợt tiến lên trước một bước, nâng cằm cô lên, nụ hôn dịu dàng rơi trên môi cô.


“Có thể! Đại tiểu thư muốn gì, tôi đây đều cho hết.” Dưới ánh đèn mờ mịt, gương mặt của Hòe trông càng lúc càng mê người, giọng nói dịu dàng ngập tràn dụ hoặc, quỷ sai ma khiến, cô hôn trả lại anh.


Đầu lưỡi của Sở Nhược phác họa dáng môi của anh, liếm láp đôi môi của anh, hai người đều say đắm trong nụ hôn này, mỗi lưỡi giao nhau ngày càng kịch liệt, Sở Nhược bất chợt nhớ ra gì đó, cô đẩy anh ra.


“Em vẫn cảm thấy đừng làm như thế sẽ tốt hơn, xin lỗi anh!” Sở Nhược xoay người rời đi.


Hòe thật sự cảm thấy rất mất kiên nhẫn trước sự chần chừ của Sở Nhược, nhưng đồng thời cũng bị cô châm lên lửa dục khó nhịn. Không ngờ tới Sở Nhược cư nhiên còn có thiên phú làm tiểu yêu tinh.


Hòe ôm chặt cô từ phía sau, “Đại tiểu thư, em cứ lợi dụng anh để quên đi nỗi đau khổ của em đi! Anh sẽ không để ý đâu.” Tay của Hòe chui vào trong vạt áo của cô, nắm lấy bầu vú của cô.


“Em…..” Thần sắc của Sở Nhược vẫn vô cùng do dự.








Chương 30: Yêu thương.


Hơi thở của Hòe phả vào cổ cô, đầu lưỡi liếm láp nơi mềm mại ấy, “Đại tiểu thư, em không cần gánh chịu gì cả, tất cả mọi thứ hãy để anh gánh chịu là được, em không cần suy nghĩ gì cả.”


Không đợi Sở Nhược trả lời, Hòe đã nhanh chóng cởi áo ngủ của Sở Nhược ra, gặm cắn da thịt non nớt của cô, từ phía sau cổ đi dần xuống dưới, dùng lời nói ngọt ngào an ủi cô, nụ hôn nóng bỏng rải rác khắp người cô.


Quần áo của Sở Nhược rơi xuống đất, không còn mảnh vải đối mặt với Hòe, Sở Nhược cúi đầu, hai má ửng đỏ, dáng vẻ yếu đuối thẹn thùng, quyến rũ mê người.


“Đại tiểu thư…..” Giọng nói trầm thấp ấy mang theo và phần yêu thương, bàn tay phủ lên mặt cô, dịu dàng hôn xuống. Môi lưỡi thay đổi trận địa, liếm láp đầu vú của cô, chậm rãi vẽ vòng tròn, xoay chuyển, chơi đùa quả mận đỏ của cô, bên còn lại không được môi lưỡi chăm sóc, được anh dùng ngón tay dịu dàng yêu thương.


Sở Nhược ngẩng đầu rên rỉ, hưởng thụ sự yêu thương của Hòe.


Nước bọt óng ánh thấm ướt quả mận đỏ, chất lỏng trong suốt bao phủ trên chấm đỏ, óng ánh nước khiến người ta thương yêu, đặc biệt là đầu vú còn đang co rút lại với nhau, tựa như một đóa hoa chuẩn bị nở, làm người khác muốn tưới giội.


“Thật đẹp…..” Hòe không chút thu liễm ánh mắt nóng rực, khiến Sở Nhược vô cùng xấu hổ.


Hòe để lộ ra gương mặt thần hồn điên đảo, nhìn cô chăm chú, chắn ngang eo ôm cô lên, đặt lên trên giường. Hai chân Sở Nhược vắt ngang, Hòe bắt lấy bắp đùi cô kéo về sau, tách rộng hai chân ra, toàn thân trên dưới nơi riêng tư nhất đều lộ ra trước mắt anh.


Tuy rằng đã bị Hòe thấy qua rất nhiều lần, nhưng bị nhìn chằm chằm như thế này vẫn cảm thấy rất xấu hổ, Sở Nhược nhịn không được muốn khép chân lại.


“Đại tiểu thư, đừng căng thẳng.” Ngón tay của Hòe thử thăm dò chạm lên âm môi của cô, hai ngón tay tách mở, vách thịt màu đỏ hồng lộ ra trong không khí, Hòe duỗi ngón tay vào trong, chậm rãi cắm rút, để hoa huyệt của Sở Nhược thích ứng với ngón tay của anh. Nương theo tiếng thở dốc của Sở Nhược, Hòe tăng nhanh tốc độ, tiếng nước òm ọp vang vọng bên tai.


Ngón tay với khớp xương rõ ràng cắm vào rút ra, mị thịt màu đỏ hồng bị nong thành một cái động nhỏ. Mỗi khi ngón tay rút ra, hoa huyệt sẽ cắn chặt ngón tay của anh, mật dịch óng ánh cũng theo đó trào ra.


Sở Nhược nức nở, “Hu hu….không muốn nữa…..”


Âm thanh rên rỉ tựa như chất dẫn cháy, Hòe nhanh chóng cắm rút ngón tay, cổ tay nổi lên gân xanh.


“Nhanh quá rồi á!” Hai chân của cô đang run rẩy, mị thịt cắn chặt ngón tay của Hòe, tựa như không chịu nỗi kích thích kịch liệt như thế này.


Sở Nhược bấu vào cánh tay của Hòe, vừa khóc vừa hét, giọng nói xin tha hòa lẫn với tiếng nước dâm mỹ, liên miên không dứt. Đột nhiên, mật dịch óng ánh bắn trong không trung với đường parabol, Sở Nhược hưng phấn đến phun nước rồi.


Sau khi phun nước vách thịt co rút từng cơn, điểm nhạy cảm trở nên yếu ớt.


Hòe cho ngón tay ướt đẫm vào miệng liếm mút, cười tà nói: “Đại tiểu thư thật là nhạy cảm.”


Hòe cúi thấp đầu, giọng nói khàn đặc: “Đại tiểu thư, bây giờ đổi lại em giúp anh đi.”


Hòe kéo quần tây xuống, từ trong quần lôi gậy thịt của anh ra.


Sở Nhược liếc nhìn, mặt lại ửng đỏ. Thân trên của Hòe quần áo chỉnh tề, nhưng nửa thân dưới lại sắc tình đến thế, gậy thịt lộ ra trước mắt cô, cây gậy thịt ấy không vừa thô vừa to, độ dài cũng rất dài, màu sắc là màu hồng phấn xinh đẹp, quy đầu đặc biệt đỏ tươi, sưng trướng ngẩng cao đầu, bây giờ đang sung huyết chào hỏi cô.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK