Ngôi nhà ở giữa thôn làm từ gạch xanh trong khi toàn bộ thôn đều là tường đất tạo thành trông có vẻ không hợp nhau.
Trong sân hết sức sạch sẽ ngăn nắp, Kỷ Đào đang nằm dưới tàng cây trên ghế nằm chợp mắt, khóe miệng ý cười hơi hơi gợi lên.
“Có người nhảy giếng……”
Âm thanh bén nhọn hoảng loạn của một cô gái truyền đến
Mẹ của Kỷ Đào- Liễu thị từ trong nhà chính chạy ra tới, không trông thấy Kỷ Đào đang nhàn nhã trong sân , chạy ngay ra sân trước.
Liễu thị nhìn không thấy bóng dáng, trong sân liền xuất hiện một người đàn ông khoảng 50 tuổi, chắp tay sau lưng, dáng đi trầm ổn, mặt chữ điền làm cho người khác an tâm.
Người này chính là Đào Nguyên thôn trưởng, Kỷ Duy.
Ông đi đến trong sân, nhìn đến Kỷ Đào nửa ngồi dậy, khuôn mặt dịu lại trong giây lát, chậm rãi nói: “Đào Nhi, con cũng đi xem một chút đi, đừng cả ngày ngốc tại trong nhà.”
Kỷ Đào gật gật đầu, đứng lên theo cha đi ra ngoài, hai người cũng không sốt ruột.
Triệu gia ở phía đông thôn, là một đại gia tộc, người đứng đầu Triệu gia là Triệu Phú, năm nay đã ngoài 60 tuổi, sinh hạ năm người con trai và một đứa con gái, bốn người đã kết hôn, hơn nữa lại sinh hạ hài tử, gia đình thực náo nhiệt, tất cả đều không có ý ra ở riêng. Cho nên, mâu thuẫn liền không ít. Ngô thị vợ của Triệu Phú, cả đời này đắc ý nhất là chuyện là vì Triệu gia sinh hạ năm trai một gái.
Chỉ cần không hợp ý nàng, là nàng đòi nhảy giếng, cảnh này đã trở thành chuyện thường ở Đào Nguyên thôn.
Nếu tháng nào không nhảy, đại khái người trong thôn sẽ không quen.
Ở phía xa Kỷ Đào liền nhìn thấy rất nhiều người vây quanh cây đa lớn trồng bên cạnh giếng ở đầu thôn đông, cho rằng những người này đang xem chuyện náo niệt của Triệu Ngô thị.Lại đến gần hơn một chút, mới phát hiện hôm nay không giống như mọi khi, mọi người tựa hồ không giống như là đang xem náo nhiệt, nhưng thật sự có người đã nhảy xuống giếng.
Ở phía trước, Kỷ Duy tựa hồ cũng phát hiện ra điều gì không đúng, bước chân trở nên nhanh hơn, Kỷ Đào cũng chạy nhanh tiến lên.
Kỷ Đào nhìn về tình hình phía trước mặt, ánh mắt quét về phía những người quen thuộc đang theo dõi náo nhiệt xung quanh , trong lòng dâng lên từng đợt cổ quái, giương mắt nhìn cây đa lớn ở cổng thôn, còn có miệng giếng dưới tàng cây kia, bao gồm cô nương mười hai, mười ba tuổi gầy yếu đang hôn mê bất tỉnh bên giếng, lại liên tưởng đến thân phận cùng tên với mình, trong lòng thật sự nhịn không được muốn mắng chửi người.
Cảnh tượng này vô cùng quen thuộc với nàng.
Ba huynh đệ nhà Dương gia, Đào Nguyên thôn, Triệu gia ở đầu phía đông , Ngô Thị- người thường xuyên nhảy giếng Triệu, một cô nương xinh đẹp lúc mới mua chỉ mười hai, mười ba tuổi gầy yếu không làm gì được, lại còn bệnh đến mê man mất tỉnh, vừa tỉnh lại chuyện thứ nhất chính là nghĩ tới nhảy giếng tìm chết……
Nếu như cô đoán không sai, vị cô nương hôn mê trước mặt cô, chính là đích nữ của một gia đình giàu có ở kinh thành, đích nữ của Hộ Bộ Thượng Thư Phùng Viễn Sơn Phùng đại nhân - Phùng Uyển Phù, bị mẹ kế chuốc thuốc mê và bán cho mẹ mìn, vốn định bán nàng đi thật xa vào nhà chứa là xong, ai ngờ nàng vòng vo lại đi tới trấn nhỏ này.
Đường đi ngàn dặm xa xôi mà cô gái nhà quan kia ở trên đường không chịu được gian khổ, liền cứ thế ngã bệnh, nhà chứa không muốn thu, mẹ mìn vốn dĩ thấy nàng da thịt non mịn, nhất định có thể bán được giá tốt, thấy nàng bị bệnh ngay từ đầu còn mời đại phu, sau lại thấy nàng càng ngày càng suy yếu, mới không thèm mời đại phu nữa, hiện giờ nhà chứa không cần, giữ nàng trong tay cũng không ổn? Hay bán cho lão già mắt kém nào đó ở nơi nghèo khổ này, tốt xấu còn có thể thu hồi một chút tiền vốn.
Cô nương được các huynh đệ Dương gia tốt bụng dùng tiền tiết kiệm của cả gia đình mua về, mời đại phu về chăm sóc, đang mơ mơ màng màng thì nghe giọng của một đại thẩm nào đó vừa tới nhà đang giễu cợt ba huynh đệ mua cô nương này làm vợ cho ai, thừa dịp mọi người không chú ý cô ta liền chạy trốn.
Vừa thấy vùng quê nghèo lạc hậu, lại trời xa đất lạ, nhìn đến cửa thôn có người, cho rằng mình sẽ bị bắt trở về ngược đãi, bắt sinh hài tử gì đó, suy nghĩ quá nhiều, kích động liền nhảy giếng.
Sau khi nhảy giếng, Phùng Uyển Phù được cứu trở về, cảm thấy cô nương không muốn lưu tại Đào Nguyên thôn, Dương lão đại tự mình hộ tống nàng hồi kinh, dọc theo đường đi đường xá gian khổ, cô nam quả nữ rất dễ nảy sinh tình cảm.
Nhưng nàng không vượt qua được ý định muốn trả thù mẹ kế của nàng, nên nàng dứt khoát hồi phủ, gả cho kẻ đầu sỏ gây tội, vị hôn phu của nàng.
Mẹ kế sở dĩ muốn bán nàng, chính là bởi vì mối hôn sự này rất tốt, nàng cố tình lại không muốn để cho mẹ kế và muội muội được toại nguyện.
Dương lão đại buồn rầu về quê, hai người cả đời này e không gặp lại nhau.
Phùng Uyển Phù gả cho vị hôn phu lại không phải là phu quân, tuy cùng nàng thực hiện hôn ước, lại ghét bỏ nàng vì nàng bị lưu lạc ngàn dặm, cảm thấy nàng sớm đã không trong sạch, sau đó lại còn cùng muội muội nàng quan hệ bất chính, Phùng Uyển Phù còn bị phu quân dùng độc hạ chết.
Trước khi chết nàng bỗng hoài niệm Dương lão đại, cảm thấy nếu là có kiếp sau, nhất định sẽ ở bên cạnh hắn.
Đại khái chấp niệm quá nặng, Phùng Uyển Phù trùng sinh, sống lại sau khi nhảy giếng, Phùng Uyển Phù tỉnh lại không hề nhớ thương về quê, mà trực tiếp muốn gả cho Dương Đại Thành, đương nhiên, nàng là nhân vật chính, tuy rằng trung gian có chút trắc trở nhưng rốt cuộc vẫn gả thuận lợi. Hai người phu thê ân ái, sinh hạ một đôi long phượng thai, còn phấn đấu làm một mảnh ruộng lớn, nổi tiếng gần xa là đại thiện nhân, thậm chí nhờ số trời run rủi còn được thánh thượng ngự ban bốn chữ “Bách niên thiện nhân” .
Vì sao Kỷ Đào biết được rõ ràng như vậy?
Kiếp trước Kỷ Đào còn không gọi Kỷ Đào, là một sinh viên năm tư, mắt thấy sắp tốt nghiệp rồi, đang hùng tâm tráng chí muốn ra sức vì nước, vào một buổi tối lúc chuẩn bị ngủ trong lúc vô tình thấy một quyển sách tiểu thuyết trọng sinh làm ruộng, muốn ngừng mà không được, nửa đêm đã đói bụng, cũng may chổ nàng sinh sống có chợ đêm, vốn định đi ra ngoài kiếm gì ăn, lúc đi đến phía dưới khu dân cư, thì từ trên trời giáng xuống một chậu hoa lớn, nàng có thể thấy được những bông hoa xanh tươi trong chậu. Cảm thán “nhà này chăm sóc cây xanh thực không tồi”.
Sau đó trên đầu đau nhói, nàng liền như vậy ngất đi.
Lại lần nữa tỉnh lại, nàng chỉ cảm thấy ngủ không đủ, mơ mơ màng màng ngủ mấy ngày, mới phát hiện mình biến thành con gái vừa mới sinh của Kỷ Duy, thôn trưởng thôn Đào Nguyên, trấn Cổ Kì, huyện Đại Viễn, quận Phong An, vả lại còn là con gái duy nhất nữa.
Đây là tiểu thuyết trọng sinh làm ruộng nàng thức cả đêm để đọc. Mười năm qua đi, ngay từ đầu nàng đã cảm thấy Đào Nguyên thôn có chút quen thuộc, cũng không có liên hệ tới việc này. Hôm nay, vừa nhìn thấy cô nương ốm yếu, xinh đẹp nhảy xuống giếng kia, trong chớp nhoáng liền nghĩ tới, hơn nữa mọi thứ điều trùng khớp.
Về phần nàng vì sao nóng nảy muốn mắng chửi người, đó là bởi vì nàng chính là nguyên nhân làm cho Phùng Uyển Phù và Dương Đại Thành gặp vô vàn trắc trở.
Ba huynh đệ nhà họ Dương, cha mẹ chết sớm, Dương Đại Thành từ mười tuổi bắt đầu gánh vác cuộc sống gia đình, đã qua đi 5 năm, tuổi còn nhỏ đã hiểu chuyện thành thục, vì thế nhanh chóng lọt vào mắt thôn trưởng, muốn chọn hắn làm con rể.
Sự tình phía sau tự nhiên không cần phải nói, vai chính đều là đúng, Kỷ Duy dám can đảm cùng nữ chủ đoạt người, tự nhiên trở thành một con chốt thí , mà nàng Kỷ Đào dám can đảm đoạt nam chủ, kết cục thê thảm, bị ép gả cho một người bệnh liên miên tên Lâm Thiên Dược, nàng thủ tiết cùng thân nhất duy nhất của Lâm Thiên Dược, chính là nương của Lâm Thiên Dược nương tựa vào nhau mà sống. Kết thúc phiên ngoại còn nói: “Kỷ Đào hơn ba mươi tuổi mà bộ dáng trông như hơn sáu mươi tuổi , thê thảm thật sự”.
Nhìn tình hình trước mặt, trong lòng Kỷ Đào cảm thấy rất phức tạp.
Mấy ngày trước đây Kỷ Đào đã nghe nói, ba huynh đệ nhà họ Dương ở đầu đông thôn đã mua một cô nương, chỉ là cô nương bệnh rất nặng, đại đa số người đều nói Dương lão đại lần này thiện tâm nhưng xem như lãng phí, cô nương kia bệnh sắp chết, hắn mua cũng cứu không được mạng người ta, tiền thuốc còn là một khoản chi tiêu lớn.
Kỷ Đào cho rằng cùng lắm thì người của Dương gia chỉ là thiện tâm, làm thế nào cũng sẽ không nghĩ đây lại là tình tiết trong quyển tiểu thuyết mà nàng thức trắng đêm để đọc, một bồn máu chó lớn như vậy đột nhiên giội tới nàng.
Xem một chuỗi dài địa danh phía trước khi nói sẽ biết, Đào Nguyên thôn ở nơi heo lánh không thể hẻo lánh hơn của Càn quốc, có trời mới biết làm sao một tiểu thư nhà hào môn ở kinh thành như Phùng Uyển lại lưu lạc tới nơi này.
Chỉ là không biết đây là đời thứ nhất hay là đời thứ hai của nàng ta. Kỷ Đào nhìn người đang hôn mê bất tỉnh trên mặt đất miên man suy nghĩ.
Mọi người đều có chút hoảng hốt, Kỷ Đào mới vừa rồi suy nghĩ nhiều như vậy, cũng chỉ bất quá qua vài giây. Thấy mọi người đều chỉ vây quanh ở một bên không dám ra tay, nàng muốn tiến lên phía trước, có bước chân dồn dập từ khoảng cách rất xa truyền đến, ba huynh đệ nhà họ Dương tới rồi, Dương Đại Thành đi đến phía trước gạt đám người ra nhìn cô nương đang nằm trên mặt đất, chạy nhanh tiến lên lập tức muốn bế nàng lên……
“Đừng nhúc nhích nàng ta.” Kỷ Đào tiến lên một bước, thấy Dương Đại Thành vẻ mặt nôn nóng, cũng không phí lời, nói: “Ép nước trong bụng nàng ra rồi hẵng nói.”
Dương Đại Thành có chút không hiểu, Kỷ Đào cẩn thận dạy, chẳng mấy chốc, Phùng Uyển Phù ho khan vài tiếng, tỉnh lại.
Mọi người đều có chút khẩn trương, Kỷ Đào cũng không ngoại lệ, nàng nhìn kỹ đôi mắt Phùng Uyển Phù, thấy nàng mở to mắt nhìn Dương Đại Thành phía sau, đầu tiên là ngơ ngác, nhìn một lượt mọi người, sau đó ánh mắt lại dừng trên người Dương Đại Thành, thử thăm dò nói: “Đại Thành ca?”
Dương Đại Thành đầu tiên là sửng sốt, ngay sau đó nói: “Là ta.”
Phùng Uyển Phù ánh mắt phức tạp khôn kể, Kỷ Đào xoay người trở lại, trong lòng hơi loạn loạn.
Mười năm qua đi, nàng đã không còn nhớ rõ nội dung tiểu thuyết , cẩn thận nhớ lại một phen, nàng cảm thấy chỉ cần bỏ đi ý kiến của Kỷ Duy, hẳn là không có việc gì.
Lại nói, hiện tại Kỷ Duy có hay không có ý tưởng kia còn không chắc chắn.
Nghĩ như vậy, nàng chậm rãi bình tĩnh lại, thoắt cái đã đi đến cửa viện, hít sâu một hơi, đang định mở cửa, phía sau truyền đến thanh âm réo rắt.
“Đào Nhi, mới vừa rồi đầu thôn đông xảy ra chuyện gì vậy?”
Nếu là trước kia, Kỷ Đào cũng không cảm thấy có gì, bất quá là hàng xóm chào nhau một tiếng mà thôi. Nhưng hiện tại khác…… Người này đặc biệt không giống, hắn chính là Lâm Thiên Dược phu quân của Kỷ Đào trong câu chuyện.
“Có một cô nương vừa tới đầu thôn không biết sao lại rơi xuống giếng, may mắn bên cạnh có người nên đã cứu nàng ta lên, hiện tại đã tỉnh.” Kỷ Đào nhỏ nhẹ nói.
Lâm Thiên Dược này thân mình thật sự là yếu đến mức, phảng phất như một trận gió là có thể thổi hắn bay đi, quả nhiên là con ma ốm.
Kỷ Đào nói với hắn, mỗi lời nói đều hết sức nhẹ, e sợ âm thanh hơi lớn làm cho hắn ngã mất.