• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nàng vừa nói như vậy, Kỷ Đào mới nhớ tới, ban đầu tiền vốn cũng là do Kỷ Vận đưa cho Dương Đại Thànhvà Phùng Uyển Phù.
Khách quan mà nói, Phùng Uyển Phù quy củ lễ nghi đều không tồi, càng lớn càng đẹp mắt, dáng người thì tuyệt đẹp. So với Kỷ Vận mới tới không biết ai đẹp hơn ai.
Kỷ Vận không thiếu gì tiền, sự tình của Phùng Uyển Phù ở Đào Nguyên thôn cũng không khó hỏi thăm, tùy tiện đi hỏi liền biết sao lại thế này. Kỷ Đào cảm thấy, Kỷ Vận sở dĩ sẽ như thế, đại khái vẫn là vì đáy lòng cảm thấy ưu việt hơn.
“Phùng cô nương, tiểu thư nhà ta nói mời cô nương vào.” nha hoàn Xuân Hỉ đúng lúc xuất hiện, vẻ mặt tươi cười nói.
Lại hướng về Kỷ Đào khẽ chào, “Cô nương đã về”
Kỷ Đào khẽ gật đầu liền xoay người vào cửa, nha đầu này với ma ma Kỷ Vận rất giống nhau, đối với người nhà Kỷ Đào nhìn như cung kính, kỳ thật mang chút khinh thường, Kỷ Đào cũng lười so đo với họ, theo Liễu thị nói Kỷ Vận ở nơi này là cho bạc.
Sau này lại nghe Dương ma ma nói, những món điểm tâm kia Kỷ Vận cho hai lượng bạc.
Kỷ Đào cũng không thèm để ý, dù sao cũng không phải là nàng, chính là có bắt Kỷ Vận ném xuống nước, thì cũng không liên quan đến nàng.
Vì thế, từ đó về sau, Phùng Uyển Phù thường xuyên lại đây đưa điểm tâm, thường xuyên qua lại cùng Kỷ Vận, không biết sao liền thành hảo tỷ muội, thậm chí còn mượn bạc cho Phùng Uyển Phù.
Cho đến khi, Dương Đại Thành đến nhà Kỷ Đào để bàn việc mua một ngọn núi mới biết được.
Đào Nguyên thôn núi vây quanh tứ phía, nơi anh ta muốn mua cách khá xa ngôi làng, nơi đó cơ hồ là núi hoang, kỳ thật tốn không bao nhiêu bạc.
Kỷ Duy tận tình khuyên bảo hồi lâu, dưới cái nhìn của ông, ngọn núi mà Dương Đại Thành mua kia căn bản là vô dụng.
Vả lại Dương Đại Thành ở trong thôn thực sự là một hậu bối rất được coi trọng, bất đắc dĩ khuyên can mãi nhưng Dương Đại Thành vẫn một mực chắc chắn muốn mua.
Núi hoang tuy rằng rất rẻ, nhưng diện tích quá lớn, tính sơ sơ cũng cần tới bốn mươi lượng bạc.
Thấy Dương Đại Thành trong nháy mắt chắc chắn không có được nhiều bạc như vậy, Kỷ Duy hoài nghi liền quay qua hỏi người dưới, mới biết được trong chuyện này còn có chuyện của Kỷ Vận.
Chờ đến lúc Kỷ Đào biết, khế đất đều đã bị Kỷ Duy dẫn theo Dương Đại Thành đi huyện nha cầm trở về.
Kỷ Đào đối những việc này cũng không để bụng, bởi vì sắp tết, buổi sáng nàng đến nhà Phó đại phu học phân biệt dược liệu, buổi chiều còn phải học quy củ, dành chút thời gian giúp Liễu thị chuẩn bị hàng tết, ban đêm đọc y thư, bận rộn đến mức Kỷ Vận cũng không thế nào gặp được.
Gần đây Kỷ Vận càng thêm không thích ở cùng với một nhà bọn họ cùng nhau ăn cơm, đều là Xuân Hỉ sau khi làm xong sẽ bưng thức ăn đến phòng phía đông.
Kỷ Đào ngồi ở trên ghế cúi đầu ăn cơm, nàng tính nhanh chóng ăn xong để còn trở về phòng đọc sách. Lúc này, Kỷ Vận đã lâu không thấy lại dẫn theo Xuân Hỉ đi đến, ánh mắt nhìn lướt qua những món ăn đơn giản trên bàn, cười nói: “Nhị thúc, ta muốn đi trên thị trấn ở.”
Kỷ Đào gọi xong một tiếng Vận tỷ tỷ liền tiếp tục cúi đầu ăn cơm.
Kỷ Duy mày nhăn lại, nhàn nhạt nói: “Con là một tiểu cô nương, ở lại trên trấn thực không an toàn.”
Kỷ Vận không thèm để ý chút nào đến lời Kỷ Duy lời nói có ý tứ cự tuyệt, tự mình ngồi một bên ghế trên, nói: “Phụ thân nói để cho ta tới dạy Đào muội muội quy củ, chính là ta thấy Đào muội muội thông minh, đi theo Dương ma ma học kết quả rất tốt, thêm một thời gian nữa nhất định là đủ tư cách làm cô nương cao quý, cũng liền không cần ta, ta ở nơi này khiến ngài cùng nhị thẩm thêm rất nhiều phiền toái, hai ngày trước ta đã cho Xuân Hỉ mua một sân viện, cũng tìm người quét tước…… Ta cảm thấy, vẫn là dọn ra ngoài ở tốt hơn, ở nơi này e có nhiều bất tiện.”
“Hay là có gì ủy khuất?” Kỷ Duy trầm tư sau một lúc lâu, trầm giọng hỏi.
Kỷ Vận vội nói: “Không có, nhị thẩm cùng Đào muội muội đối xử với ta rất tốt.”
“Dọn đi ra ngoài ở, chắc chắn là không được, nếu con khăng khăng, ta sẽ viết thư cho phụ thân con, để ông ấy định đoạt, nhân đây hỏi một chút, con còn muốn ở chỗ này bao lâu?” Kỷ Duy mặc kệ mặt Kỷ Vận biến sắc, nhàn nhạt nói.
Kỷ Đào liếc nhìn một cái rồi nghiêm túc ăn cơm, ánh mắt hiện lên thương xót, đối với Kỷ Vận ngữ khí đông cứng, nói: “Nếu là vì Đào muội muội, con vẫn nên trở về tốt hơn, ta cũng không mong muốn nó làm cái gì quý nữ, ma ma chủ yếu cũng là dạy nó một ít đạo lý đối nhân xử thế, lễ nghi cách nói năng……”
Kỷ Vận sắc mặt hơi trắng bệch.
Ý tứ của câu nói này chính là không cần Kỷ Vận, rõ ràng là nói Kỷ Vận đối với đạo lý đối nhân xử thế gì đó cũng không hiểu. Không dạy dỗ được Kỷ Đào. Hiển nhiên là hành động của Kỷ Vận gần đây làm Kỷ Duy bất mãn.
Đến Kỷ Đào đang cúi đầu ăn cơm cơ hồ không khống chế được liền bật cười nhỏ, đầu nàng phải cúi thấp vài phần mới che dấu được ý cười trên mặt.
Kỷ Vận cũng đã bị lời nói cự tuyệt Kỷ Duy làm phân tâm, cãi lại nói: “Ta chỉ là muốn lên thị trấn ở, sân viện kia cũng đã mua, vả lại đã thu dọn xong, nhị thúc nếu còn lo lắng, ta còn có thể thỉnh hộ vệ……”
“Việc này không cần nhắc lại.” Kỷ Duy cắt lời nàng. “Phụ thân ngươi nếu cho ngươi ở tại nơi này của ta, ta sẽ tuyệt đối không để cho con tùy tiện ra ngoài ở.”
Thấy Kỷ Vận ủy khuất cắn môi, vài giọt nước mắt chực rơi, thật đáng thương. Nàng bất quá cũng chỉ là cô nương mười ba tuổi, Kỷ Duy thở dài, ngữ khí liền chậm lại, cơ hồ là tận tình khuyên bảo nói: “Hộ vệ kia nếu không tìm hiểu kỹ , con làm sao dám dùng? Ông bà ta nói rất đúng, phòng ngày phòng đêm cướp nhà khó phòng, lại có câu nói, tri nhân tri diện bất tri tâm, con làm sao biết hộ vệ mời đến sẽ nhất định chính trực trung thành?”
“Ta là nhị thúc con, sẽ không hại con. Nếu thật sự con ở đây không quen, ta sẽ báo cho cha con phái người tới đón con trở về, con mỗi năm mỗi lớn, mắt thấy liền phải làm mai, ở tại Đào Nguyên thôn này, đối với việc hôn nhân của con cũng không tốt.” Kỷ Duy còn khuyên bảo.
Mà ngồi ở một bên Kỷ Vận nghe được lời nói ông sẽ báo cho cha nàng tới đón nàng, sớm đã ngồi không yên, đứng dậy đến gần vài bước, vội vàng nói: “Nhị thúc, ngài thật sự có thể làm cha ta đón ta trở về?”
Kỷ Duy không hiểu được nhìn nàng một cái, nói: “Ngươi đã mười ba tuổi, có thể đến chổ ta ở lại, Đào Nguyên thôn toàn là người quê mùa, nếu con có va chạm với người nào? Mẫu thân con cũng không đồng ý.”
Nghe vậy, Kỷ Vận cũng cảm thấy Kỷ Duy nói có lý, nàng tiếp tục làm sai chuyện, Kỷ Quân cũng sẽ không liền từ bỏ nàng như vậy, vả lại, giống như lời Kỷ Duy nói, mẫu thân nàng cùng ngoại tổ cũng không thể đáp ứng.
“Đa tạ nhị thúc.” Nàng vui mừng cúi chào Kỷ Duy, ngữ khí chân thành hơn rất nhiều.
Kỷ Duy gật gật đầu, “Về đi, còn sân viện trên trấn……”
“Ta lập tức bán.” Kỷ Vận vội vàng nói tiếp.
Nói xong, cúi chào Kỷ Duy, bước chân nhẹ nhàng đi ra cửa.
“Cha, sắp bước sang năm mới rồi.” Kỷ Đào buông chén đũa, thuận miệng nói.
Kỷ Duy gật đầu, “Để nàng ta qua năm mới đã.”
Liễu thị trên mặt tươi cười lớn hơn nữa, múc cho Kỷ Duy một chén canh.
Kỷ Đào trông thấy được, liền biết Liễu thị đối với vị đại tiểu thư này cũng không quá thích, ngẫm lại cũng là tiểu thư khuê các hiển nhiên đối với tiểu viện nông gia ghét bỏ thật sự, Kỷ Đào liền biết đến việc Kỷ Vận phân phó người lên trên thị trấn mua không ít đồ sứ cùng vải dệt, biến căn phòng phía đông rực rỡ hẳn lên, chỉ sợ đến Liễu thị cũng không nhận ra phòng đông hiện giờ.
Kỷ Đào có thể lý giải rằng, khi con người ta lớn lên trong sự nhung lụa, họ sẽ không quen với những đồ vật thô ráp này, nhưng rơi vào trong mắt Liễu thị, chính là nàng ta chê bai nhị thẩm này.
“Ngươi cũng đừng quá mệt mỏi, một cô nương học y vốn rất gian nan, cũng không ai trông cậy vào ngươi chữa bệnh, học một chút là được.” Liễu thị dặn dò nói.
“COn biết.” Kỷ Đào thuận miệng đáp.
Liễu thị thấy nàng tùy ý như thế, biết nàng căn bản là không nghe vào, cũng không hề khuyên.
Thời gian chậm rãi trôi qua, đảo mắt đã tới tết rồi, sáng sớm Kỷ Đào vừa thức dậy liền đi thỉnh Phó đại phu đến nhà cùng nhau ăn tết, Kỷ Vận cũng thật cao hứng, bởi vì Kỷ Duy đã tìm người ra ngoài đưa tin nếu là không có gì ngoài ý muốn, hẳn là rất nhanh liền có tin tức truyền đến.
Cho nên, hôm nay ăn tết, người trong nhà còn xem như vui vẻ, ngay cả khi Kỷ Vận nhìn thấy Phó đại phu, cũng chỉ là nhíu hạ mi. Cũng không có mở miệng nói lời khó nghe.
Tháng giêng đầu năm, rốt cuộc Kỷ Quân cũng phái xe ngựa tới, Kỷ Vận hoan thiên hỉ địa rời đi, trước khi đi tặng rất nhiều đồ vật cho Liễu thị, nói là tạ lễ mấy tháng quấy rầy, còn cố ý đưa một ít thoa hoàn cho Kỷ Đào, đối với nàng so với trước kia tựa hồ thân cận hơn một chút.
Kỷ Vận đi rồi, sân Kỷ gia yên tĩnh lại, Kỷ Đào học y càng nghiêm túc, hiện giờ nàng đã xem xong hai bản y thư, dự định chờ thêm một chút thời gian thời tiết tốt một chút liền cùng Phó đại phu cùng nhau vào núi hái thuốc.
Đợi rằm tháng giêng qua đi, thời tiết một ngày ngày ấm áp lên, thay quần áo mùa đông vụng về, khoát áo mùa xuân lên người, Kỷ Đào mới phát hiện nàng đã cao hơn năm trước, quần áo đều đã ngắn đi một đoạn, trên eo lại rộng rất nhiều, Liễu thị sau khi nhìn thấy lại là một trận đau lòng.
Kỷ Đào dở khóc dở cười, nàng đã không còn là tiểu cô nương, chậm rãi lớn lên, đã có thể mơ hồ nhìn ra chút đường cong của một cô nương gia, đại khái bởi vì nguyên do này nàng mới gầy, Liễu thị lại chỉ cho rằng nàng quá mức vất vả.
Thành thật mà nói, quả thật vất vả, nhưng Kỷ Đào lại cảm thấy mỗi ngày trôi qua thật sự rất phong phú, lúc mười tuổi nàng không biết mình muốn cái gì, dù sao Kỷ Duy cùng Liễu thị đối xử với nàng thực chân tâm thật ý, nàng đời này chỉ cần ngoan ngoãn nghe lời, những tháng ngày sau này khẳng định sẽ không tệ.
Nhưng từ khi nàng biết về sau Phùng Uyển Phù lại là nhân vật chính của tiểu thuyết, tuy rằng mặt ngoài bình tĩnh, nàng cũng cảm thấy sẽ không thê lương như trong tiểu thuyết, nhưng đáy lòng nàng mơ hồ vẫn rất sợ.
Như hiện giờ mới đúng, Kỷ Đào trong tiểu thuyết là một cô gái yêu kiều mỏng manh, sau khi gả cho Lâm Thiên Dược thủ tiết sống một mình cho đến cuối đời, sau khi phu thê Kỷ Duy qua đời càng thêm gian nan.
Nàng lại khác, chưa kể đến việc nàng sẽ không để chính mình rơi vào hoàn cảnh như vậy, hiện giờ sức khỏe Lâm Thiên Dược đã từ từ chuyển biến tốt đẹp, nàng cũng học y thuật, Phó đại phu nói nàng học y thiên phú không cao, nhưng rất chăm chỉ, nếu có thời gian nhất định sẽ có thành tựu.
Chỉ bằng này đó, cốt truyện sớm đã lệch khỏi quỹ đạo, có lẽ là ở chỗ sau khi nàng cứu Phó đại phu, cốt truyện về nàng sớm đã hoàn toàn thay đổi.
Đây mới là kết quả nàng mong muốn nhất cho tới nay.
Chỉ cần việc học của nàng có thành tựu, ngày sau chính là ở Đào Nguyên thôn xem bệnh đau đầu cho người dân cũng đủ để nuôi sống bản thân.
“Mấy ngày nữa sẽ lên núi, con nên trở về chuẩn bị một chút.” Phó đại phu nói.
Kỷ Đào trong lòng có chút vui mừng.
Liền nghe Phó đại phu tiếp tục nói: “Con là lần đầu tiên lên núi, nếu chỉ có hai người chúng ta thực quá mức nguy hiểm, gần đây thời tiết đã ấm áp, Dương lão đại cũng muốn vào núi săn thú, chúng ta cùng hắn cùng nhau đi một đoạn, sau đó lại cùng nhau trở về.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK