• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trượng phu thở dài, Liễu thị tự nhiên là biết, lại giả bộ gì cũng không hỏi, làm bộ không biết gì.

Liễu thị mấy ngày này tâm tình khá tốt, sáng sớm hứng thú bừng bừng lôi kéo Kỷ Đào đi thôn Hạ Ngư. Mắt thấy cuối năm sắp qua, hôm nay đã là mười lăm tháng chạp, là ngày Viên Tử Uyên hạ sinh lễ.

Liễu gia nhà tại làng chài, cũng là phú hộ số một số hai trong thôn. Nhiều năm như vậy Kỷ Duy cũng không cần tiếp tế Liễu gia, Liễu gia cũng không thường qua đây, quan hệ rất chi là lãnh đạm.

Khi Kỷ Đào cũng Liễu thị tới, trong viện đã vô cùng náo nhiệt. Có nhiều người Kỷ Đào không quen, có thể là thân thích phía bên mợ.

Đại cữu mẫu thấy Kỷ Đào, đầu tiên là khen ngợi. Lại mang nàng đi vào phòng Liễu Hương Hương. Kỷ Đào cũng không cự tuyệt, nếu nhờ nàng làm gì đó, nàng chưa chắc đã biết làm, Liễu thị cũng sẽ không đáp ứng.

Trong sương phòng Liễu Hương Hương đang ngồi trên giường. Mặt được trang điểm, trên đầu đang đeo một cây trâm bạc có tua. Trên người mặc một bộ váy áo màu hồng nhạt, so ngày thường càng thêm nhu mì. Nàng thấy Kỷ Đào bước vào, rất cao hứng “Đào nhi, muội đã đến.”

Khi nàng nói chuyện bước lên vài bước, “Tỷ tưởng rằng muội sẽ không tới.”

Kỷ Đào cười nói: “Hôm nay là ngày đại hỉ của tỷ, muội sao có thể không tới.”

Liễu Hương Hương đỏ mặt, không tha nói: “Muội chính là bận rộn.”

Kỷ Đào đến bên cạnh bàn ngồi xuống, đang muốn nói chuyện, bên ngoài lại truyền tới thanh âm gõ cửa. Liếc nhìn nhau, Liễu Hương Hương bước ra mở cửa, lại dắt tay hai vô nương khác vào, thấy Liễu Hương Hương đều rất cao hứng.

“Biểu tỷ, quần áo này của tỷ thật là đẹp mắt.”. Cô nương mặc đồ màu lam vải mịn nhịn không được tán thưởng. Liễu Hương Hương tươi cười trên mặt càng lớn hơn nữa.

“Hôm nay là ngày đại hỉ của tỷ, tự nhiên phải đẹp chút.” Một cô nương nương khác mặc quần áo hơi cũ cười nói, chỉ là lời nói mang theo ý chanh chua.

Liễu Hương Hương cũng không cùng các nàng so đo, nhìn Kỷ Đào, cười nói: “Đào nhi, đây là biểu muội của cữu cữu tỷ, Hà Hoa cùng Liên Hoa.”

Hai người này Kỷ Đào có nghe nói qua, đều là chất nữ nhà mẹ đẻ của đại cữu mẫu Tiền thị, Kỷ Đào cười gật đầu, “Gặp qua hai vị biểu tỷ.”

Cô nương mặc áo xanh chính là Hà Hoa tới gần Kỷ Đào, cười nói: “Muội chính là Đào nhi biểu muội?”

Kỷ Đào mỉm cười gật đầu.

“Đào nhi muội muội, chúng ta sớm nghe nói qua muội. Nghe nói muội còn học y thuật, muội so với chúng ta đều nhỏ, thật là lợi ha.” Hà Hoa khen, trong mắt đều là hâm mộ.

Liên Hoa hơi bĩu môi, khắp nơi nhìn nhìn, cười đề nghị nói: “Hương Hương, bây giờ còn sớm, chúng ta ra ngoài đi dạo đi.”

Liễu Hương Hương trầm trâm một lát liền gật đầu.

Kỷ Đào tự nhiên cũng muốn rời đi nơi này. Mấy người vừa ra khỏi cửa , Hà Hoa nhìn thấy người cách đó không xa, cười nói: “Đại ca, nhơn hương ở chỗ này.”

Kỷ Đào nhìn thấy nam tử da hơi đen, mày rậm mắt to tươi cười chạy tới. Người này mặc một thân quần áo màu xanh dương, có vẻ phấn chấn: “Hương Hương biểu muội. “

“Tiến biểu ca.” Liễu Hương Hương cười nói, lại kéo Kỷ Đào, “Đây là Đào nhi muội muội, biểu ca còn nhớ không?”

Kỷ Đào mỉm cười chào hỏi, cũng giống Liễu Hương Hương gọi, “Tiến biểu ca.”

Tiền Tiến tựa hồ có chút ngượng ngùng, cúi đầu, sắc mặt càng sâu vài phần, “Đào….Đào nhi muội muội.”

Kỷ Đào hơi ngạc nhiên, người này, cái này là ngượng ngùng đi?

“Lại nói chúng ta cũng là thân thích, nhiều năm qua ít qua lại. Đào nhi muội muội, qua mấy ngày chúng ta lại đi thôn Đào Nguyên tìm muội chơi, muội nhưng đừng ghét bỏ chúng ta.” Hà Hoa tiếp lời cười nói.

Kỷ Đào cũng không so đo cười nói, “Tự nhiên sẽ không. Muội ngày thường chỉ lo học y, cả ngày đều lên núi hái thuốc, ước gì các tỷ tới chơi đâu.”

Tiền Tiến đột nhiên ngẩng đầu nói, “Ta đi hỗ trợ. “

Nói xong xoay người liền chạy, Hà Hoa muốn gọi lại cũng đã chậm.

Thật mau đến buổi trưa, Viên Tử Uyên cùng một đám người vào nhà. Vô cùng náo nhiệt mà hạ sính lễ. Viên Tử Uyên một thân thư sinh quần áo thẳng thóm, sắc mặt nhu hòa, hơi mang theo ý cười, da trắng, động tác đều văn nhã có lễ. Không ít đại cô nương tức phụ xem đến đều đỏ mặt.

Kỷ Đào nhìn thoáng qua sinh lễ, thật sự là không có gì xuất sắc. Thậm chí so với nhà khác còn mỏng hơn vài phần. Ví dụ như điểm tâm này, đều chỉ bốn màu, hẳn là có tám bàn, nơi này chỉ có bốn bàn. Mâm lại nhỏ, thật sự không có mấy món, cũng may bên trong có một mâm có tơ lụa đỏ thẫm gói lại, coi như khó có được.

Tiền thị ngồi đó sắc mặt liền không quá đẹp, nhì đến tơ lụa mới tốt chút.

Liễu Mãn cùng Liễu Hà thị cười ha hả, đối hôn sự này tự nhiên rất vừa lòng.

Vô luận như thế nào, hôn sự này đã định ra.

Liễu thị cùng Kỷ Đào ăn cơm xong, dự tính về nhà. Tiền thị mặt đầy tươi cười tiễn hai người ra tới cửa, “Hôm nay đa tạ cô nó tới hỗ trợ.”

Liễu thị khiêm tốn vài câu.

Tiền thị lại cám ơn, “Không, đây chính là tình cảm, tẩu đều nhớ kỹ.”

Lại giương giọng kêu: “A Tiến, tới giúp tiễn dì ngươi về nhà.”

Tiền Tiến không biết từ nơi nào chui ra tới, mặt đầy tươi cười, nói: “Dì, cháu đưa hai người về.”

Liễu thị trên dưới đánh giá hắn một phen, cười nói: “A Tiến đúng không? Làm phiền cháu.”

Kỷ Đào không chú ý tới cái này, lúc này nàng đang đứng ở cửa, nhìn đến phía nơi xa đang đứng một thiếu niên, quần áo có chút cũ, nhìn cửa Liễu gia mặt đầy ảm đạm.

Nàng nhìn thiếu niên này thấy có chút quen mắt, lại không nhớ tới nơi nào gặp qua, cũng nghĩ không ra.

Dưới chân theo Liễu thị rời đi Liễu gia, đi xa rồi mới đột nhiên nói: “Nhớ ra rồi.”

Liễu thị quay đầu âm thầm trừng mắt nhìn nàng, liếc mắt một cái.

Kỷ Đào bị trừng có chút vô thố, lúc này mới chú ý tới phía trước còn có một người, là Tiền Tiến.

Kỷ Đào nhìn hắn, Tiền Tiến mới vừa cùng Liễu thị cười nói, lúc này lại im lặng, chỉ cúi đầu cười.

“Nhớ tới cái gì?” Liễu thị vẫn là hỏi lại.

Kỷ Đào hơi hé miệng, nói: “Con nhớ tới, dược liệu phơi hôm nay nên cất vào, nếu không cất liền phải hư.”

“Đào nhi muội muội thật lợi hại.” Tiền Tiến khen, ngữ khí còn rất chân thành.

“A Tiến, dì cám ơn cháu. Cháu mau về đi, cô cháu nói không chừng còn tìm cháu có chuyện đâu.” Liễu thị thấy Kỷ Đào một vẻ không để ý, đối với Tiền Tiến nói.

Tiền Tiến muốn nói chuyện, nhìn nhìn Kỷ Đào, nói: “Dì, vậy cháu trở về.”

Nói xong, liền nhanh như chớp mà chạy.

Liễu thị vừa lòng thấy hắn chạy đi xa, vừa quay đầu lại nhìn Kỷ Đào cúi đầu như suy nghĩ gì, thất vọng nói: “Nói đi, mới vừa rồi con nhớ tới cái gì?”

Kỷ Đào muốn nói lại thôi. Nàng có thể nói tới thiếu niên đứng trước cửa nhà Liễu gia vẻ mặt ảm đạm, chính là thiếu niên năm đó thấy Liễu Hương Hương rơi xuống nước, không màng nguy hiểm gì nhảy xuống nước tính cứu sao?

“Nương, chúng ta nhanh trở về thôi, cha chắc đang sốt ruột chờ đâu.” Kỷ Đào thúc giục nói.

Liễu thị thấy nàng không nói, nghĩ nghĩ hỏi: “Mới vừa rồi cái kia A Tiến, con thấy sao?”

“Rất tinh thần nha.” Kỷ Đào nói thẳng.

Ở trước mặt Liễu thị, nàng không cần che dấu.

Tươi cười trên mặt Liễu thị lớn hơn nữa.

Năm sắp hết, Liễu thị về nhà liền vội vàng lo chuẩn bị hàng Tết. Cũng may có Dương ma ma hỗ trợ, cũng không cần đến Kỷ Đào.

Kỷ Đào trong phòng xem sách, chính là như vậy, Tiền Hà Hoa cùng Tiền Liên Hoa thật sự tới tigm nàng chơi.

Kỷ Đào nhìn thấy hai người này rất là kinh ngạc, bất quá nàng liền thu hồi biểu tình, “Hai người tới?”

“Đúng rồi, tỷ nói muốn tìm muội chơi mà.” Hà Hoa mặt đầy tươi cười, tiến lên muốn giữ chặt cánh tay Kỷ Đào.

Kỷ Đào giơ tay đi châm trà, tựa hồ lơ đãng tránh đi.

“Muội ở nhà cả ngày cũng nhàm chán, các tỷ đến vừa đúng lúc.” Kỷ Đào rót cho mỗi người một ly trà, cười nói.

“Đào nhi muội muội, váy muội mặc thật là đẹp.” Liên Hoa khen.

Kỷ Đào nhịn không được cười lên một tiếng, mắt lướt qua hai người. Các nàng trên người mặc quần áo nhà nông bình thường, chỉ là trên đầu trâm gỗ rất độc đáo.

“Trâm của hai vị tỷ tỷ thật đẹp mắt.” Kỷ Đào khen.

Hà Hoa duỗi tay sờ sờ, cười nói: “Đẹp sao?”

Kỷ Đào tán thưởng hai câu, Hà Hoa liền phải lấy xuống cho nàng.

Kỷ Đào nhanh tay cự tuyệt, “Đừng nha, thứ tốt không nhất định phải có được, nhìn xem là được.”

Liễu thị bước vào, nhìn các nàng ôn hoà nói chuyện, rất là vừa lòng.

Kỷ Đào bất đắc dĩ, nàng rốt cuộc vẫn là muốn Liễu thị yên tâm. Tỷ như các cô nương cùng tuổi này ai cũng túm lại chơi với nhau, Liễu thị không ngừng một lần nói qua, nàng quá cô độc.

Sau giờ ngọ, tiếng đạp cửa vang lên. Dương ma ma ra mở cửa, nghênh đón Tiền Tiến vào nhà. Hắn là cố ý tới đón Hà Hoa hai người về nhà, thuận tiện gặp qua Kỷ Duy.

Sau khi gặp qua Kỷ Duy, liền dẫn theo hai người Hà Hoa cáo từ.

Kỷ Đào nhìn bọn họ rời đi, có chút không rõ vì sao nương nàng cố ý kêu nàng ra tiễn bọn họ. Bất quá Hà Hoa tới tìm nàng, cũng nên tiễn đi.

Thấy mấy người mới đi xa, Kỷ Đào dự định đóng cửa nhà, bên ngoài đã có chút lạnh. Trong viện đối diện, Lâm Thiên Dược từ trong phòng ra tới, nhìn nhìn Kỷ Đào, lại nhìn mấy người đang rời đi, cười nói: “Có khách nhân tới?”

Kỷ Đào cười gật đầu.

“Như thế nào nhìn không quen mặt, huynh giống như chưa gặp qua?” Lâm Thiên Dược nhìn bóng dáng bọn họ rời đi hỏi.

Đừng nói huynh, ta cũng còn chưa thấy qua đâu.

Kỷ Đào tưởng nói như vậy, lại cảm thấy hai người không thân, chỉ nói: “Thân thích phía bên ông ngoại muội.”

Ý tứ chính là huynh không biết cũng bình thường.

Lâm Thiên Dược gật đầu liền xoay người vào phòng.

Kỷ Đào bỡ ngỡ, người này lại như thế nào giống như giận dỗi? Bất quá Lâm Thiên Dược đối người khác luôn lãnh đạm, nói không chừng tính tình hắn chính là như vậy.

Kỷ Đào trở về nhà, thấy Kỷ Duy ngồi ở chính đường, Liễu thị cũng ngồi đó, Dương ma ma đứng một bên cúi đầu.

“Cha, nương, bọn họ đi rồi.” Kỷ Đào vào nhà ngồi xuống, lại cười nói.

Liễu thị trên mặt tươi cười, đi đến bên cạnh Kỷ Đào ngồi xuống, tới gần nàng, cười nói: “Nghe nói con thích cây trâm Hà Hoa các nàng đeo?”

Kỷ Đào trong tay bưng trà, nghe vậy thuận miệng nói: “Có chút độc đáo.”

“Con muốn hay không nhờ các nàng cho người mang lại đây vài cây?” Liễu thị tới gần một ít, cười hỏi.

Kỷ Đào nghe vậy, đột nhiên cảm thấy kỳ quái. Như thế nào nương nàng nói giống như là đồ của nhà mình như vậy?

Ngẩng đầu nhìn tươi cười trên mặt Liễu thị, trong chớp nhoáng, một ý niệm thoáng qua trong đầu nàng. Chén trà trong tay thiếu chút nữa không rớt xuống.

“Nương, người không phải là…..Không phải là coi trọng Tiền Tiến đi?”

Liễu thị sắc mặt hơi đổi, duỗi tay chọc trán Kỷ Đào một chút, mắng nói: “Nói bậy, ngươi cái đứa nhỏ này, như thế nào có thể là nương coi trọng đâu?”

CHƯƠNG 15

“Con hiểu được, con hiểu được.” Kỷ Đào rụt cổ lại, vội vàng nói.

Liễu thị cười, “Hiểu được là được, đừng nói bậy.”

Kỷ Duy ho nhẹ hai tiếng. Liễu thị tức khắc nghiêm túc lên, nhìn Kỷ Đào, quay đầu hỏi Kỷ Duy: “Ông thấy thế nào?”

Kỷ Duy hừ lạnh một tiếng, rất là bất mãn, “Bà gan nhưng không nhỏ, việc này cư nhiên dám dấu ta cho Đào nhi đi gặp trước.”

Liễu thị cũng không sợ hãi, chỉ là ánh mắt nịnh nọt trượng phu chút, “Đại tẩu trước đề cập chuyện này, hơn nữa hôm nay ông cũng gặp A Tiến rồi, ông thấy đứa nhỏ này thế nào?”

Kỷ Duy chậm rãi uống trà, mới nói: “Nhìn cũng lanh lẹ.”

Trên mặt Liễu thị vui vẻ, “Ông đồng ý rồi?”

Kỷ Đào tay túm lấy tay áo hơi chặt, nói không rõ trong lòng là tư vị gì.

“Tôi không đáp ứng hôn sự này.” Kỷ Duy nhàn nhạt nói.

Không biết sao, trong lòng Kỷ Đào khẽ buông lỏng.

Liễu thị kinh ngạc, còn chút bất mãn, “Vì sao? Người trẻ tuổi nguyện ý tới ở rể không là người làm biếng, cùng là ăn chơi lêu lổng. Người đàng hoàng chân chính đều không muốn ở rể, giống A Tiến như vậy, đốt đèn lồng đều tìm không thấy….”

Kỷ Duy đột nhiên giương mắt nhìn Liễu thị, hơi nhướng mày, “Hắn nguyện ý ở rể?”

“Đúng vậy, đại tẩu tự mình tìm ta nói. Trên A Tiến còn có đại ca, dưới hắn cũng còn có hai muội muội. Đại tẩu nói, chỉ cần chúng ta nhìn trúng A Tiến, Tiền gia tuyệt đối không nói hai lời.”

Liễu thị hứng thú bừng bừng nói.

Kỷ Duy trầm ngâm một lát, “Đào nhi, con thấy thế nào?”

Kỷ Đào khẽ buông tay áo, trong lòng một mảnh bình tĩnh, “Con đều nghe cha.”

Liễu thị liền vừa lòng cười, Kỷ Duy lại trầm mặc.

Kỷ Đào trở về phòng, Dương ma ma đang sửa chăn lại cho nàng. Thấy Kỷ Đào vào phòng, đứng một bên xem Kỷ Đào rửa mặt, rốt cuộc nhịn không được nói: “Cô nương, cô nương không thật sự sẽ đáp ứng rồi đi?”

Tuy không nói rõ chuyện gì, Kỷ Đào cũng biết Dương ma ma nói chính là Tiền Tiến.

“Cha sẽ không hại ta.” Kỷ Đào chải tóc nhẹ nhàng nói.

Dương ma ma có chút cố chấp: “Chính là…..”

Kỷ Đào quay đầu nhìn Dương ma ma, khẽ cười nói: “Mam ma, ta chỉ là cô nương nông gia mà thôi. Liền tính dựa vào quan hệ của đại bá, gả vào nhà cao cửa rộng quan gia, cũng không nhất định sống được hài lòng.”

Dương ma ma trầm mặc, sau một lúc lâu mới nói: “Chỉ là nô tỳ cảm thấy nhân phẩm cô nương, liền gả cho một người nông gia thô nhân, đáng tiếc.”

Kỷ Đào nhịn không được cười ra tiếng: “Ma ma nói đùa. Mấy năm nay ma ma tới nhà ta, cảm thấy cuộc sống thế nào?”

Dương ma ma lại lần nữa im lặng, trải qua như thế nào? Lúc trước trong phủ lục đục với nhau, động một chút là phải bồi mạng. Những việc này đó, giống như đã là từ đời trước.

“Vẫn là cô nương thông thấu.” Dương ma ma cũng buông ra, cười nói.

Kỷ Đào quay đầu nhìn gương, không nói. Cái gì thông thấu, bất quá cũng là chọn con đường tốt nhất cho mình mà thôi.

Kỷ Duy không có ý kiến, hôn sự liền có thể nói xuống dưới. Chỉ là hiện giờ sắp tới tết, chờ sang năm lại nói tiếp.

Ngày lại chậm rãi trôi qua, Kỷ Đào cùng Liễu thị đi trấn trên dạo chợ. Mỗi năm tất niên ngày 30, là lúc trấn trên náo nhiệt nhất.

Kỷ Duy hiếm thấy cũng cùng hai người dạo phố. Đi đến cửa thôn, một chiếc xe bò chậm rãi đánh lại đây, Liễu thi vội vẫy tay.

“Ngưu ca, làm phiền huynh.” Liễu thị cười nói.

“Này có gì, đi lên thôi.” Trung niên nam tử hơn 50 tuổi mặt để râu không thèm để ý nói.

Kỷ Đào thấy Dương Đại Thành cùng Phùng Uyển Phù cũng ở trên xe, sớm đã ngồi ở đó. Hai người dựa gần vào nhau rất ái muội, chỉ là mọi người thấy nhiều cũng không trách. Rốt cuộc hai người này còn mấy ngày liền thành thân.

“Kỷ thúc.” Dương Đại Thành kêu Kỷ Duy.

Kỷ Duy gật đầu, nhìn hai người nắm tay cười nói: “Sắp đại hỉ, chúc mừng chúc mừng cháu.”

Phùng Uyển Phù đỏ mặt cúi đầu, Dương Đại Thành lại rất cao hứng nói: “Đa tạ Kỷ thúc, đến lúc đó Kỷ thúc nhất định phải đến uống một ly.”

“Nhất đinh nhất định.” Xe bò cách thôn càng ngày càng xa, Kỷ Đào nghe mọi người hàn huyên. Bỗng nhiên nhớ tới lúc trước nương nàng nói cha nàng rất thích Dương Đại Thành.

Trời có chút lạnh, Kỷ Đào dựa vào nương nàng, mọi nơi nhìn nhìn.

“Đào nhi muội muội, năm nay mười bốn đi?” Phùng Uyển Phù đột nhiên cười hỏi.

Kỷ Đào còn chưa kịp trả lời, Liễu thị đã tiếp lời: “Xong tết liền mười lăm.”

Phùng Uyển Phù nhìn mọi người muốn nói lại thôi.

Kỷ Đào làm bộ không phát hiện, nói thật, nàng không muốn cùng Dương Đại Thành và Phùng Uyển Phù đi lại quá thân cận. Nàng sợ cốt truyện ngày nào đó lại đẩy bọn họ dây dưa với nhau.

Xe bò dần im lặng lại. Tới trấn trên rồi, mọi người tách ra. Liễu thị dẫn theo Kỷ Đào cùng trượng phu, vui vẻ hoà vào dòng người.

Đợi đến buổi chiều, ba người đã bao lớn bao nhỏ, đa số đều là Liễu thị mua. Vải dệt ngày tết cũng không thiếu, mang theo đồ vật đi tới cửa trấn đã thấy Ngưu thúc đứng đó chờ. Trên xe đã có một đống đồ lớn lớn nhỏ nhỏ, nghe nói đều là Dương Đại Thành với Phùng Uyển Phù mua. Từ kẽ hở của tay nải, có thể thấy được vải dệt màu đỏ thẫm, đường, đậu phộng linh tinh.

Kỷ Đào liếc mắt nhìn thấy, cũng không nhìn nhiều, liền thu hồi tầm mắt. Lại nói Dương Đại Thành đối với Phùng Uyển Phù giống như trong tiểu thuyết mô tả vậy, rất quan tâm để bụng, một chút cũng không muốn uỷ khuất nàng.

Đêm giao thừa náo nhiệt trôi qua, mọi người liền bắt đầu thăm người thân. Lúc này Liễu thị về nhà mẹ đẻ, bị Kỷ Duy ngăn lại, chỉ để Liễu thị tự mình về.

Nói tới chuyện này, Kỷ Đào nghi hoặc không thôi. Không rõ cha nàng cùng nhà ông ngoại sao lại lãnh đạm như vậy. Ngày tết cũng không qua, chỉ cho nương nàng về thăm. Càng làm nàng thấy kỳ quái chính là cha nàng lãng đạm như vậy, nương nàng cũng không có ý kiến gì.

Buổi chiều Liễu thị trở về, liền đi vào phòng, thực mau gọi Kỷ Đào đi vào.

Kỷ Đào vào phòng, liền thấy cha nàng sắc mặt thận trọng ngồi ở đầu giường, nương nàng ngồi một bên mặt đầy tươi cười.

Trong lòng Kỷ Đào liền hiểu rõ.

Quả nhiên, Liễu thị mở miệng liền nói: “Hôm nay đại tẩu lại nói,tìm ngày tốt nàng dẫn Tiền Tiến chính thức tới cửa bái phỏng.”

Nói xong liền nhìn Kỷ Đào, nghiêm túc nói: “Đào nhi, theo tục lệ, hôn sự con cái đều phải nghe theo cha mẹ. Chỉ là nhà nông chúng ta quy củ cũng không nhiều, cũng không ai để ý chuyện này. Lại nói tình huống nhà chúng ta khác biệt, nương và cha con đều cảm thấy hỏi con trước mới tốt. Con sống thư thái vui vẻ, cha nương mới có thể yên tâm.”

Liễu thị nói chưa xong, Kỷ Đào cũng không đáp, cúi đầu làm bộ ngượng ngùng.

Quả nhiên, Liễu thị dừng một chút, lại nói tiếp: “Ý nương và cha con đều thấy Tiền Tiến đứa nhỏ này không tồi. Nhà hắn sau này cũng không tới quấy rầy các con. Hắn cũng lanh lẹ, hai đứa cũng gần tuổi, nhìn hắn cũng có thể chiếu cố người khác…..Con cảm thấy thế nào?”

Thế nào? Mới vừa rồi đều nói Đại mợ muốn tới cửa bái phỏng, hiển nhiên Liễu thị đối với hôn sự này thực vừa lòng. Kỷ Đào cúi đầu trầm tư, một lúc sau ngẩng đầu, nghiêm túc nói: “Con nghe theo cha mẹ.”

Đối với nàng mà nói, thôn Đào Nguyên này, nàng không thể không gả. Nếu đã như vậy, gả cho ai đều là giống nhau.

Kỷ Duy gật đầu.

Thấy Kỷ Đào đáp ứng, Liễu thị vừa lòng cười, còn âm thầm liếc mắt trừng trượng phu. Lúc nãy Kỷ Duy nói hỏi ý kiến Kỷ Đào một chút, Liễu thị cảm thấy đều làm việc thừa, Kỷ Đào rõ ràng đối với Tiền Tiến không có ác cảm.

Này chỉ cần không chán ghét, như vậy đủ rồi. Chờ ngày sau thành thân, hai người tự nhiên sẽ càng thân mật.

“Được rồi, con trở về nghỉ ngơi đi.” Liễu thị vui mừng nói.

Thật mau liền đến ngày tám tháng giêng, sáng sớm Liễu thị hứng thú bừng bừng vội vàng lôi kéo Kỷ Đào đi nhà Dương Đại Thành. Hôm nay chính là đại hỉ, Kỷ Đào biết, nương nàng đây chính là muốn nàng đi dính dính một chút không khí vui mừng.

Trong sân Dương gia một mảnh náo nhiệt vui mừng, toàn viện đập vào mắt đều là một mảnh đỏ thẫm. Người ra ra vào vào đều mang theo tươi cười, Liễu thị cũng không ngoại lệ. Nàng lôi kéo Kỷ Đào đi đến phòng Phùng Uyển Phù. Bỏi về bọn họ không có đưa thêm trang, tới đúng giờ rồi hỉ bà mới dẫn Phùng Uyển Phù ra nha chính làm lễ.

Nông gia xác thật đơn giản. Lại nói thôn xa xôi, làm được long trọng như vậy, đều rất có tâm. Nhưng mà đối với Phùng Uyển Phù mà nói, đại khái không đáng nhắc tới.

Kỷ Đào nhìn người đang ngồi đằng trước một thân xiêm y đỏ thẫm, tóc chải mặt trang điểm. Tân nương mặt mày như hoạ, hốc mắt hồng hồng. Không biết nước mắt Phùng Uyển Phù hôm nay, có hay không một tia không cam lòng?

“Nha, này tân nương tử, chắc là đẹp nhất thôn Đào Nguyên đi?” Liễu thị tiến lên cười nói.

Trong phòng mọi người một trận phụ hoạ theo.

Phùng Uyển Phù cúi đầu ngượng ngùng cười.

“Nhìn một chút hỉ phục này, nhiều năm nay cũng không có người dám bỏ được dùng hạt châu tới đính hỉ phục. Nghe nói cái này dưới ánh mặt trời sẽ sáng lên.” Liễu thị lại nói.

Mọi người trong phòng đều ngạc nhiên. Triệu Ngô thị đứng ở một bên, nghe vậy bước lên vài bước, tấm tắc ra tiếng, nói với Liễu thị: “Ta liền nói hỉ phục đỏ thẫm như thế nào giống như có ánh sáng lấp lánh, không nghĩ tới, này là ta thiếu kiến thức, ha ha ……”

Trong phòng lại một mảnh cười vang.

“Canh giờ tới rồi.” Hỉ bà tiến vào cười nói, đeo lên khăn voan lên đầu Phùng Uyển Phù. Nâng này dậy chậm rãi đi ra ngoài. Mọi người đều nối đuôi theo sau đi xem lễ.

Đột nhiên ngoài cửa đứng một người, là Dương Đại Viễn.

Từ sau khi hắn đả thương người, Kỷ Đào liền không thấy qua hắn. Lúc này hắn đứng ở cửa, ánh mắt nặng nề nhìn tân nương áo cưới đỏ rực, dáng người uyển chuyển xinh đẹp. Hắn nhìn không thấy mặt nàng, chỉ thấy khăn voan thẫm đỏ.

Hỉ bà có chút sốt ruột, Dương Đại Viễn đứng ở ngoài cửa, nàng cũng không có biện pháp đi ra ngoài.

Nhìn xem người này, lại xem tân nương. Vẫn là Dương Đại Viễn trước tên mở miệng, “Phù nhi, qua hôm nay, muội chính là đại tẩu của ta, mội sẽ hối hận sao?”

Lời này mang lại tin tức lớn, nghĩa cũng lớn. Trong phòng mọi người đa số đều là phụ nhân ở nông thôn, nghe vậy đều khẽ nói nhỏ lên. Kỷ Đào đứng ở cuối cùng, đều có thể nghe được cái đại thẩm thấp giọng nghị luận chuyện lúc trước của Phùng Uyển Phù cùng Dương Đại Viễn không hề đơn giản.

Trong tiếng thấp giọng nghị luận, âm thanh nhu hoà từ trong khăn voan của Phùng Uyển Phù vang lên, “Năm đó muội trằn trọc lưu lạc đến thôn Đào Nguyên này, là Dương gia lấy ra cả nhà tiền tài cứu muội. Muội tự nguyện lấy thân báo đáp lại phần ân tình này. Nói cũng buồn cười, muội cũng chán ghét những việc xấu xa bên trong đại gia tộc. Thôn Đào Nguyên cuộc sống đơn giản, các vị hương thân bằng hữu cũng thuần phác….còn có Đại Thành ca đối muội toàn tâm toàn ý, gả cho huynh ấy, muội không hối hận.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK