Phó đại phu nằm ở trên giường, có chút suy sụp. “Thầy thuốc không thể tự chữa bệnh cho mình.” Ông thở dài nói.
Trưa hôm đó Kỷ Đào cùng Kỷ Duy đưa ông trở lại thôn, trực tiếp đưa về Kỷ gia.
Phó đại phu cũng chỉ kinh ngạc lúc đầu, sau đó liền tiếp nhận.
Sáng sớm ngày thứ hai, Kỷ Đào gặp ông ấy để được làm lễ bái sư, ông ấy nhận ly trà của Kỷ Đào, một chút cũng không cự tuyệt như những ngày trước.
Kỷ Đào trong lòng thở phào nhẹ nhõm. Bên này vết thương của Phó đại phu cũng đã trở nên tốt hơn, cái chính là nôn nóng muốn về nhà. Tiếng đập cửa vang lên, Kỷ Đào đi ra ngoài mở cửa, liếc mắt một cái liền nhìn thấy xe ngựa hoa lệ phía ngoài cánh cổng cũ kĩ của Đào Nguyên thôn.
Nàng mở một cánh cửa, rèm xe ngựa bị xốc lên, lộ ra một cô nương mười ba tuổi đang đi tới.
Cô nương kia đầu đầy trâm vàng, mọi thứ tinh xảo, vừa thấy liền biết giá trị xa xỉ, trong ánh mắt pha chút ghét bỏ, vừa nhìn thấy Kỷ Đào liền liếc mắt từ trên xuống dưới đánh giá nàng, rất không khách khí, cười nói: “Xin hỏi ngươi chính là Đào muội muội?”
Kỷ Đào gật đầu, nhìn khí chất toàn thân cô nương này, ở cái Đào Nguyên thôn này, có thể phô trương như vậy, cũng chỉ có đường tỷ của nàng tức con gái của đại bá Kỷ Quân thôi.
Kỷ Quân cùng Kỷ Duy một mẹ đẻ ra, năm đó cha mẹ hai người mất sớm, Kỷ Quân thiên phú thông minh, Kỷ Duy cũng không ngốc, hai người đem đất ruộng của cha mẹ để lại kinh doanh một phen, bản thân Kỷ Quân cũng không chịu thua kém ai, một đường thuận lợi thi đậu thành tài, thậm chí sau này thi đậu tiến sĩ, được Binh Bộ Thượng thư Hồ đại nhân lựa chọn, đem con gái thứ hai gả cho, từ đây đưa hắn vào con đường làm quan.
Kỷ Quân cưới Hồ thị, Hồ thị thuận lợi sinh hạ một trai một gái, còn cho một người hiền huệ đến làm vợ lẽ, sinh hạ thêm một thứ nữ.
“Ta là Vận tỷ tỷ của ngươi.” Nàng lại cười nói.
Kỷ Vận, đây không phải là vị thứ nữ kia, đây là con gái do Hồ thị sinh ra.
Thấy nàng vừa nhấc tay, ma ma bên cạnh liền thật cẩn thận đỡ nàng xuống xe ngựa, Kỷ Đào xem đến hơi nhướng mày, như này mới thật sự là tiểu thư nhà đại gia, kiêu căng đến không chịu được.
“Vận tỷ tỷ, nhanh nhanh vào nhà, nếu cha biết người đến đây , chắc chắn sẽ rất vui mừng.” Kỷ Đào mặt toàn thân tươi cười, nhưng không hèn mọn.
Bên cạnh Kỷ Vận đi ra một ma ma khác, sau khi nhìn thấy Kỷ Đào liền kín đáo nhìn đánh giá từ trên xuống dưới Kỷ Đào, tiến lên thi lễ với nàng, “Ra mắt Đào cô nương .”
Động tác ưu nhã, nhìn thư thái không nói nên lời, Kỷ Đào hơi hơi mỉm cười, nói: “Ma ma không cần đa lễ.”
Vị ma ma kia gật gật đầu, đi đến bên người nàng đứng yên, thân hình thẳng tắp lại kính cẩn nghe theo, hiển nhiên là định cứ như vậy đi theo nàng.
Lúc này cửa phòng có động tĩnh, hình như người trong phòng nghe được gì, Liễu thị đi ra liền nhìn thấy đoàn người trước cửa, tức khắc cười nói: “Đây là Vận Nhi sao? Nay đã thành đại cô nương rồi, ta thật nhận không ra.”
Kỷ Vận khẽ chào Liễu thị, động tác tùy ý, tuy là hành lễ, lại nhìn không ra một chút tôn kính nào.
Liễu thị ánh mắt hơi sâu, vẻ tươi cười trên mặt vẫn không biến mất, “Vận Nhi không cần đa lễ, mau vào phòng đi.”
Đoàn người mênh mông cuồn cuộn đi vào bên trong, Kỷ Vận mang theo một ma ma cùng một nha hoàn, còn có hai người mã phu. Còn có một ma ma đi theo Kỷ Đào lúc đầu.
Vừa vào cửa liền nhìn thấy Phó đại phu đang ngồi trên nhà chính, lúc này sắc mặt hắn khó coi, sau khi thấy Kỷ Vận đi vào hơi hơi hòa hoãn, nói: “Lão phu đi về trước, mỗi ngày ngươi tới là được.”
Lời này là nói với Kỷ Đào.
Kỷ Đào liếc nhìn Kỷ Vận, cũng không tiện giữ lại, sau đó gật đầu, đi vào nhà giúp ông ấy thu dọn đồ đạc.
Kỷ Vận sau khi hành lễ với Kỷ Duy, liền cười nói: “Phụ thân để cho ta tới giúp muội muội một phen, học lễ nghi, ngay cả khi không dùng được, thì cũng có ích về sau.”
Ánh mắt Kỷ Duy thoáng sâu sắc, nhìn sự xúc động của Kỷ Vận sắc mặt lạnh lùng liền nhạt đi đôi chút, “Ngươi lên đường cũng mệt mỏi, ăn cơm trước, ăn xong rồi chút nghỉ ngơi sớm một chút, thời gian còn dài.”
“Đều nghe nhị thúc.” Kỷ Vận một bộ thiện giải nhân ý bộ dáng.
Kỷ Đào thu dọn đồ đạc, ma ma phía sau nàng vội chạy nhanh lên trước giúp. Nói thật, Kỷ Đào không có thói quen, nhịn không được nói: “Ma ma không cần như thế, ta xuất thân nông gia, không có thói quen có người hầu hạ.”
Ma ma khẽ cúi đầu trước nàng, nói: “nhà chồng nô tỳ họ Dương, được Kỷ đại nhân ân huệ, đại nhân cho nô tỳ tới hầu hạ cô nương, sau này cô nương chính là chủ tử của nô tỳ, hầu hạ cô nương chính là bổn phận, nếu là cô nương không muốn, đó là thất trách của nô tỳ, đối với ân tình của đại nhân thật có lỗi.”
Kỷ Đào bị bà ta nói quay đến choáng váng đầu, “Thôi bỏ đi.”
Kỷ Đào đưa Phó đại phu về nhà, còn tranh thủ giúp quét tước một phen nhà ở, Dương ma ma vẫn luôn trầm mặc làm việc. Trên đường trở về, Kỷ Đào liếc nhìn vẻ trầm mặc nghiêm túc của Dương ma ma dọc đường đi, cười nói: “Ma ma có biết vì sao Vận tỷ tỷ đến nhà ta không?”
Dương ma ma trầm mặc, sau một lúc lâu mới nói: “Trước đó vài ngày đại cô nương cùng nhị cô nương nổi lên tranh chấp liền lỡ tay đẩy nhị cô nương một phen. Lúc ấy đầu của nhị cô nương đụng phải hòn bộ liền bị chảy máu, đại nhân giận dữ, kiên quyết đòi đưa đại cô nương đi am ni cô, là phu nhân luôn miệng cầu xin tha thứ, vừa vặn nhị lão gia đưa tin đến, nên đại nhân bắt đại cô nương đưa nô tỳ đến đây, thuận tiện để…… Đại cô nương hối lỗi.”
Nghe vậy, Kỷ Đào liền hiểu rõ, thời gian ở Đào Nguyên thôn đối với một người sống trong nhung lụa như Kỷ Vận mà nói, đại khái đúng là bị trừng phạt.
“Vận tỷ tỷ không dặn dò ngươi không được nói bậy? Ví dụ như không cần nói cho chúng ta việc này?” Kỷ Đào lại cười nói.
Dương ma ma cúi đầu, không thấy rõ vẻ mặt của bà, chỉ nghe được bà nghiêm túc nói: “Chủ tử của nô tỳ là cô nương, dĩ nhiên là phải vì cô nương trước, chủ tử muốn biết, chỉ cần nô tỳ biết, liền nhất định sẽ nói cho chủ tử.”
Đây là tỏ lòng trung thành.
Kỷ Đào cười, kỳ thật nàng cũng không để ý Dương ma ma đối với nàng thiệt tình hay không, chỉ cần chỉ dạy quy củ cho nàng thật tốt là được. Khi vừa về đến cửa nhà, Dương ma ma tiến lên một bước vội mở cửa cho Kỷ Đào, phía sau liền truyền đến một loạt tiếng bước chân, Kỷ Đào vừa quay đầu lại liền nhìn thấy Lâm Thiên Dược gánh nước từ cổng thôn tiến đến.
Nếu đã nhìn thấy, Kỷ Đào tự nhiên không tiện quay đầu đi, ánh mắt của nàng dừng trên thùng nước sắp đầy, trước đó vài ngày nàng nhìn thấy Lâm Thiên Dược chỉ có thể gánh non nửa xô nước, hiện giờ xem ra, thân mình hắn đang từ từ chuyển biến tốt đẹp.
“Lâm đại ca, gánh nước sao?” Kỷ Đào lại cười nói.
Lâm Thiên Dược thấy ánh mắt nàng mỉm cười lại mặt mày xa cách, bên cạnh nàng xuất hiện một ma ma kính cẩn nghe theo, ánh mắt hơi tối, gật gật đầu nói: “Ừ, hiện giờ thân mình ta đã khỏe chút, tự nhiên muốn làm chút việc.”
Kỷ Đào gật đầu nói: “Lâm đại ca cần thận. Vẫn là phải làm từ từ rồi mới tốt.”
Lâm Thiên Dược hạ đòn gánh trên vai, hiển nhiên gánh nhiêu đó nước hắn cũng không thoải mái, sắc mặt có chút tái nhợt. Tùy ý gật đầu rồi bước vào sân nhà đối diện.
Kỷ Đào trở về nhà, phu xe mới vừa rồi đưa Kỷ Vận tới sau khi ăn uống đã cáo từ rời đi, thuận tiện mang xe ngựa đi. Thấy thế, Liễu thị tự nhiên cũng nhìn ra một số chuyện không đúng.
Âm thầm cùng Kỷ Đào nói thầm một phen, tự nhiên Kỷ Đào đem chuyện Dương ma ma nói cho nàng nói ra, Liễu thị tỏ ra hiểu rõ sự tình, nhưng vẫn đối với Kỷ Vận trước sau như một, cũng không có cái gì bất đồng. Kỷ Vận đã đến, đối với Kỷ gia mà nói, cũng không có cái gì bất đồng, đồ ăn quần áo cửa nàng toàn bộ đều do ma ma cùng nha hoàn phục vụ mang đến cho nàng, ngay cả nơi ở của nàng ở phòng phía đông, cũng là do các nha hoàn quét tước, ở mức độ nào đó mà nói, công việc của Liễu thị ngược lại ít đi. Quần áo Kỷ Đào cũng được Dương ma ma tiếp nhận, thời gian rảnh sẽ giúp đỡ Liễu thị nấu cơm,ma ma đối với Liễu thị cùng Kỷ Đào không giống như Kỷ Vận vênh váo tự đắc kia mà thái độ của vị ma ma rất là khiêm tốn.
Liễu thị thực vừa lòng Dương ma ma này, tuy rằng ma ma muốn Kỷ Đào học quy củ, nhưng nàng lại không hề muốn nàng học được cái thói không coi ai ra gì, nói như rồng leo, làm như mèo mửa, vẫn là muốn rõ ràng thân phận mình như thế nào mới tốt.
Cũng may, Kỷ Đào không có làm bà ấy thất vọng, cũng không có bởi vì trang phục của Kỷ Vận mà tâm tư không tốt, vẫn là giống như trước đây,thậm chí càng cố gắng hơn chút. Buổi sáng sớm liền phải dẫn theo Dương ma ma đi đến nhà Phó đại phu, sau giờ ngọ được ngủ một lát liền phải lên theo Dương ma ma học quy củ, ban đêm còn phải xem y thư lấy từ Phó đại phu về đến nửa đêm.
Mắt thấy Kỷ Đào dáng người ngày càng gầy ốm đôi chút, Liễu thị đau lòng đến không chịu được, nhưng Kỷ Đào tuy rằng gầy, thần thái thái lại sáng láng, đôi mắt càng thêm sáng chút, phảng phất giống như tìm được đồ vật gì thú vị. Có vẻ Kỷ Đào tựa hồ như tìm được niềm vui nhân gian, bà cũng không dám nói để mặc cho Kỷ Đào buông lời.
Kỷ Đào đối với thân mình càng ngày càng gầy ốm thực vừa lòng, nàng cảm thấy là mình đã trưởng thành, thân mình gầy một chút. Cũng không phải là quá mệt mỏi.
Hiện giờ đã là trời đông giá rét, Kỷ Đào vẫn kiên trì hướng nhà Phó đại phu mà đi, chủ yếu vẫn là sợ lặp lại cuyện như lần trước một lần nữa, Phó đại phu té ngã cũng không ai biết.
Chỉ đi ba mươi phút, Kỷ Đào đã bị Phó đại phu đuổi ra sân.
Chậm rãi bước trở về, trên mặt đất kết băng, có chút trơn trượt, Dương ma ma cẩn thận nắm tay nàng trở về, rất xa liền nhìn thấy Phùng Uyển Phù xách theo cái hộp đồ ăn đứng ở cửa Kỷ gia, đang định gõ cửa. “Đào Nhi muội muội, ngươi từ nhà Phó đại phu trở về sao?”
Phùng Uyển Phù vẻ mặt ôn nhu, nhẹ nhàng nói. Kỷ Đào gật gật đầu, “Ta đi thăm sư phụ.”
Trong thôn người có tâm đều biết, Đào nhi thôn trưởng gia đi theo Phó đại phu học y, nhưng đều không cảm thấy Kỷ Đào có thể học được cái gì, trên mặt tuy khen, trong lòng không biết nghĩ như thế nào nữa.
Cũng giống như Phùng Uyển Phù trước mặt, tuy rằng đầy mặt tươi cười, nhưng khóe mắt đuôi lông mày vẫn là có thể thấy vẻ mặt nàng hơi hơi khinh thường.
Phùng Uyển Phù đối với câu trả lời Kỷ Đào hiển nhiên không để bụng, gật gật đầu nói: “Tỷ tỷ ngươi là từ thị trấn về, ta chính là muốn hỏi một chút, nàng ta có thích ăn đồ ngọt không?”
Kỷ Đào ánh mắt dừng ở hộp đồ ăn trên tay nàng, cười nói: “Phùng cô nương thực có tâm.”
Nghe vậy, Phùng Uyển Phù tựa hồ có chút xấu hổ, thấy Dương ma ma đã duỗi tay muốn nhận lấy. Nàng lui một bước nhỏ, miễn cưỡng cười nói: “Năm nay nhà ta có chút khó khăn, hiện tại đã vào đông, Đại Thành ca vào núi cũng không săn được con mồi, ta chỉ muốn……”
Nàng tựa hồ có chút quẫn bách, sau một lúc lâu mới nói: “Đào Nhi muội muội, ta cũng không vòng vo, Vận tỷ tỷ của muội là từ trong thành tới, nàng ta thấy được việc đời nhiều, lại không thiếu bạc, có thể mua chút điểm tâm này không?”