“Con biết rồi” Kỷ Đào nghiêm túc trả lời.
Thầy Phó thấy thái độ thành khẩn của nàng liền cảm thấy vừa lòng: “Trở về đi, quần áo cố gắng mặc đơn giản chút, không cần mặc đồ tốt đâu, trong rừng nhiều cây gai, nếu bị gai làm hỏng rất đáng tiếc”.
Kỷ Đào ghi nhớ cẩn thận.
Sau khi về nhà, nàng ra sau nhà tìm bộ quần áo cũ của năm ngoái,sau khi suy nghĩ một lúc, nàng đứng dậy đi vào bếp, lấy bột ngô trộn với nước, rồi lấy diêm châm lửa bếp nướng bánh.
Liễu thị vào sau, khẽ nhíu mày: “Đào nhi, cái này ăn như thế nào ?”
Kỷ Đào nghe thấy liền cười nói: “Sư phụ muốn dẫn con vào núi, bánh bột ngô này dữ không được lâu vì thêm quá nhiều đồ vào bên trong”.
Liễu thị hiểu rõ, nghĩ chút rồi nói: “Thêm chút rau ngâm vào đi, như vậy thì lâu mới bị ôi”.
Kỳ Đào nghe vậy, gật đầu nói: “Vẫn là nương suy nghĩ chu đáo nhất”.
Liễu Thị đi ra ngoài lấy rau ngâm cho vào, đứng một bên giúp Kỷ Đào, một lúc lâu sau mới nói: “Chuyện con lên núi, cha con có biết không?”
Kỷ Đào nhỏ nhẹ: “Không biết”.
“Hắn sẽ không nhất định sẽ cho con đi. Ngọn núi đó nguy hiểm, hơn nữa hái thuốc không phải ven rừng mới có, mà phải đi vào sâu mới có.” lúc nói Liễu thị liên tục nhíu mày.
Kỷ Đào cúi đầu nghe, xong một lúc rồi nói: “Mẹ, sư phụ quanh năm đi hái thuốc, lần này còn có Đại Thành ca đi cùng, sẽ không gặp chuyện không may đâu.”
Liễu thị nghe nàng nói nghiêm túc, suy nghĩ một chút, hiểu được quyết tâm muốn đi của nàng, chỉ thở dài không nói thêm gì nữa.
Điều khiến Kỷ Đào bất ngờ chính là, người sẽ không đáp ứng cho nàng đi vào núi Kỷ Duy sau khi biết chuyện, chỉ lặng lẽ dặn: “Bản thân nhớ phải cẩn thận”.
“Cảm ơn cha” Kỷ Đào trong nháy mắt cảm thấy thoải mái trong lòng.
Ngày hôm đó lên núi, không khí trong lành, Kỷ Đào sáng sớm đã đeo cái sọt vào trong nhà Phó đại phu. Bên trong sọt là nước và bánh bột ngô, còn có cả một bộ quần áo cũ.
Phó đại phu gật gật đầu, lại đưa cho nàng một bọc nhỏ, nói: “Đây là chút thuốc bột, bôi lên đi.”
Kỷ Đào nhận lấy, mở ra thấy có tới bảy tám loại, xem một chút, nàng gần đây cũng học phân biệt được dược liệu, ở đây có thuốc trị thương, thuốc chống nàngn trùng, còn lại thì Kỷ Đào không biết.
Đúng lúc này, bên ngoài truyền đến tiếng của Dương Đại Thành: “Phó đại phu, đi thôi.”
Phó đại phu lên tiếng, cũng đeo lên lưng một cái sọt, liếc nhìn Kỷ Đào một cái, liền nâng bước đi ra ngoài.
Bên ngoài cánh của cửa đi lên núi, có hai người một dang người thô lỗ một dáng người mảnh khảnh đnag đứng, Kỷ Đào bước chân hơi đứng lại, ngay sau đí liền bước đi tới.
Phó đại phu nhìn Phùng Uyển Phù: “Vị này…..”
Dương Đại Thành da màu đồng ở cổ tựa hồ sẫm hơn vài phần, liền hào phóng, nói: “Phù nhi muốn cùng ta vào núi nhìn xem, dù sao hiện tại thời tiết cũng vừa mới ấm lên, ngọn núi sẽ có rất nhiều con vật không đi ra, nên cũng không có gì nguy hiểm.”
Kỷ Đào thở hổn hển giương mắt nhìn cành lá ẩn ẩn hiện hiện trên trời, lau mồ hôi trên trán, Phó đại phu đi trước bỗng quay đầu lại: “Thế nào, có muốn nghỉ ngơi chút không?”
Kỷ Đào hít thở sâu, vừa rồi bọn họ mới đi được một chút, mỗi khi gặp dược liệu gì, Phó đại phu đều cẩn thẩn chỉ dạy cho nàng tập tính của loại đó, cành lá và rễ cây. Vả lại đã đi được nửa ngày, căn bản không đi xa, chỉ là thường ngày nàng ít đi đường, đi đường núi lại càng ít, vì vậy mới nhanh mệt như thế.
Nhìn phía trước lưng của Phùng Uyển Phù vẫn thẳng tắp đi song song cùng Dương Đại Thành, lắc đầu nói: “ Không sao đâu ạ. Sư phụ không cần lo lắng.”
Nhìn Kỷ Đào chật vật, ánh mắt lại kiên định, Phó đại phu ánh mắt ôn hòa: “Chúng ta cứ từ từ đi theo họ.”
Phùng Uyển Phù mặc dù ở Đào Nguyên thôn được mấy tháng, nhưng căn bản là nàng không hề trải qua cuộc sống ở đây, nàng ta có thể ở lại, huynh đệ nhà họ Dương đêu cảm thấy rất tốt, sẽ không để nàng nương nhà bọn họ làm việc.
Đi thêm được một đoạn đường, Phùng Uyển Phù liền không thể đi được nữa, lúc đầu Dương Đại Thành còn lôi kèo nàng nhưng sau đóliền dứt khoát cõng nàng lên.
Lại nói, nam chưa cưới nữ chưa gả lại thân mật như thế, thực sự sẽ làm ảnh hưởng tới thanh danh của Phùng Uyển Phù, nhưng mà ở dây dân cư không có sống trong rừng sâu này, cũng chỉ có Kỷ Đào cùng Phó đại phu thấy. Mà hai người bọn họ không phải người nhiều chuyện, xem ra Dương Đại Thành rất yên tâm về bọn họ.
Có lẽ…….Kỷ Đào nhìn thấy miệng Phùng Uyển Phù cười khi ở trên lưng Dương Đại Thành, nhìn tâm tình sung sướng của Phùng Uyển Phù thì nàng ta vốn không có kiêng dè gì cả.
Trong rừng đúng như Phó đại phu đã nói có rất nhiều cây gai mọc thành bụi, càng đi vào rừng rậm, càng không có dấu chân người đi qua, Dương Đại Thành đi phía trước mở đường rốt cuộc cũng phải dừng chân, cẩn thận đặt Phùng Uyển Phù xuống gốc cây, cười nói: “Phó đại phu, chi bằng dừng chân dùng chút lương khô, nghỉ ngơi chốc lát rồi đi thêm một đoạn liền có thể đi trở về.”
Kỷ Đào bỏ sọt xuống, mở ra bên trên là các loại dược liệu, lấy bánh bột ngô bên dưới đưa cho Phó đại phu, sau đó lấy cho mình một cái. Đi nửa ngày rồi, bụng nàng đã sớm đói meo, mọi ngày ăn bánh ngô thấy khô khốc thì giờ cũng thấy nó ngon.
Bốn người họ không ngồi cùng nhau, Kỷ Đào ngồi cạnh Phó đại phu.
Bên này đang ăn vui vẻ, Kỷ Đào đột nhiên cảm thấy có điểm nào đó không đúng, đưa mắt nhìn thì nhìn thấy Phùng Uyển Phù cũng nhìn về hướng bên này.
Ánh mắt của Kỷ Đào dừng ở bánh bột ngô vàng khô khốc ở trên tay Phùng Uyển Phù, rồi lại nhìn bánh bột ngô trắng nõn tinh tế trong tay mình, lúc này mới nhớ tới trong mọi người trong thôn đa số đều là ăn lương thực phụ.
Nàng nghĩ một lúc, lấy ra hai cái bánh bột ngô đưa cho Phùng Uyển Phù, cười nói: “Phùng cô nương, hôm nay đa tạ Phùng đại ca mở đường, mọi người cũng vất vẻ, hãy ăn bánh bột ngô này đi.”
Phùng Uyển Phù không nói gì, cúi đầu. Nhưng Dương Đại Thành nhanh chóng nhân lấy một cái, cười nói: “Ta trẻ tuổi cơ thể tốt, đồ ăn ta cũng ăn nhiều rồi, Phù nhi thân thể yếu đuối, cho nàng một cái là được.”
Kỷ Đào đứng lên, cố ý đem bánh bột ngô đưa cho Dương Đại Thành.
Dương Đại Thành cầm hai cái bánh, cũng không phải không thể ăn được bánh này, mà từ nhỏ chàng ta đã có tính tiết kiệm, lúc này nhìn thấy Kỷ Đào đưa bánh cho Phùng Uyển Phù mới thấy bản thân không quan tâm tới nàng ta, nhất thời thấy áy náy đối với nàng ta: “Phù nhi, sau khi trở về ta sẽ mua cho nàng ít bột mì.”
Phùng Uyển Phù đỏ mặt, cắn ăn từng miếng nhỏ, Dương Đại Thành ngắm nhìn nàng ta, càng thấy có lỗi rất nhiều: “Phù nhi, nàng yên tâm, ta sẽ đối tốt với nàng cả đời.”
Kỷ Đào trố mắt nhìn, quay qua nhìn Phó đại phu, mới biết mình không nghe sai, vừa nãy chính là Dương Đại Thành bày tỏ tấm lòng với Phùng Uyển Phù.
Phùng Uyển Phù đứng lên đi ra chỗ khác, đứng ở góc độ của Kỷ Đào có thể thấy được mặt của nàng ta đỏ ửng, hiển nhiên là rất xấu hổ.
Phùng Uyển Phù vòng qua đại thụ, đi rất nhanh, tay vô ý thức huy khai nhánh cây, đột nhiên Kỷ Đào thấy từ trên cao rơi xuống một vật hình cầu màu nâu, trên đó là những con ong vò vẽ bay xung quanh, Kỷ Đào nghĩ ngay tới một thứ gì đó, trong lòng kinh hãi, vội vã đứng lên, kéo Phó đại phu chạy đi.
Phó đại phu đại khái ở cánh từng này đã thấy rất nhiều, trước lúc Kỷ Đào kéo ông chạy đi, ông đã đứng lên, cùng Kỷ Đào lôi kéo, hai người dùng tốc độ cực nhanh chạy đi.
Phía sau Phùng Uyển Phù hét chói tai, vang khắp khu rừng.
Kỷ Đào chạy rất nhanh và có chút hoảng loạn không biết chọn đường, chỉ liếc mắt một cái nhìn bên kia có thể chạy liền hướng bên đó.
Cách tiếng hét của Phùng Uyển Phù ngày càng xa, nhưng tiếng bay của đàn ong vẫn theo sát làm bước chân của nàng nhanh hơn vài phần, Phó đại phu lúc này cũng bộc phát ra nhanh nhẹn không hợp với tuổi tác, không hề níu chân Kỷ Đào.
Bỗng nhiên Kỷ Đào trẹo chân một cái, cả người không khống chế được liền ngã sõng soài trên mặt đất, chân vướng phải bụi cỏ vươn cao nàng có chút vội vàng nói: “Sư phụ người chạy nhanh đi, đừng lo cho con.”
Phó đại phu dừng lại một chút, chạy qua kéo bụi cỏ vướng ở chân Kỷ Đào.
“Chân con đã bị trẹo rồi, người mau chạy đi” Kỷ Đào nóng vội thúc giục.
Phó đại phu không chần chừ, liền xoay người chạy đi.
Kỷ Đào quỳ rạp trên mặt đất, cố gắng nằm sát mặt đất, xung quanh đều là cây cỏ, trên đầu là tiếng ong bay , quanh chóp mũi quanh quẩn mùi thơm cây cỏ, lúc này nàng lại bình tĩnh đến lạ, tự nhiên nghĩ, nếu nàng bị ong vò vẽ đốt nhiều như vậy, chắc là sẽ chết mất? Hoặc là số mệnh may mắn, thì cũng bị thương đầy mình.
Tiếng bay của ong ngày càng đi xa, lúc này nàng mới cảm nhận được trên vai rất đau, càng ngày càng đau, nàng cố gắng cắn chặt môi, cố gắng không nhúc nhích.
Rất nhanh đàn ong đã đi xa, nàng vội vã đứng lên chạy về hướng bên kia, trong lòng cảm thấy vô cùng may mắn khi nãy đã ngã vào bụi cỏ.
Chưa chạy được vài bước, dưới chân đã vấp phải một rễ cây lớn, trong cây đó bỗng thò ra một bàn tay tái nhợt….
Bàn tay kia trắng nõn thon dài, trên mu bàn tay còn xuất hiện gân xanh, nhìn tái nhợt như tay người bệnh.
Cánh tay của Kỷ Đào bị bàn tay ấy chặt chẽ bắt lấy, trong lòng nàng liền cảm thấy vô cùng kinh hãi, không khác gì lúc nhìn thấy đàn ong vò vẽ, tại nơi rừng sâu này, ngoài phía sau là Dương Đại Thành và Phùng Uyển Phù, phía trước là Phó đại phu, làm sao lại có người khác.
Đang muốn giãy ra thì bên tai vang lên âm thanh của nam nhi trầm ấm quen thuộc: “Đào nhi”.
Kỳ Đào đảo mắt đã thấy rõ người đang giữ chặt tay nàng là Lâm Thiên Dược.
Tại sao hắn lại ở chỗ này?
Lâm Thiên Dược thấy nàng không hề giãy dụa, liền kéo nàng vào sau thân cây.
Nàng không biết cái cây này sống được bao nhiêu năm, lúc này ở sau cây, Kỷ Đào và Lâm Thiên Dược đều là thân hình nhỏ nhắn, hai người cùng chen chúc ở đó nhưng cũng không hề chật chội.
“Tại sao người lại ở trong này?” Kỷ Đào hỏi, không che giấu nổi sự kinh ngạc.
Lâm Thiên Dược lùi lại từng bước, lại phát hiện ra nơi này quá hẹp, căn bản không thể lùi thêm, nghe vậy mắt híp lại: “Đi hái thuốc.”
Lời ít ý nhiều. Hiển nhiên hắn không nghĩ tới chuyện này.
Kỷ Đào nhìn thấy bên cạnh họ có một cái tay nải, bên trong có rất nhiều lá thuốc, trong lòng liền hiểu rõ.