“Có chuyện gì xảy ra sao?” Kỷ Đào nhìn cha, thấy ông sắc mặt khó coi, lại nhìn nương, “Nương?”
Liễu thị hốc mắt đỏ bừng, chóp mũi cũng ửng đỏ, hiển nhiên là gấp đến độ muốn khóc.
Sắc mặt Kỷ Đào lạnh xuống, lại nghe đến phía sau Tiền Tiến cũng vội vàng hỏi: “Cha, nương đây là làm sao vậy?”
Cha Tiền Tiến nhìn hắn, không nói lời nào. Nương hắn Hồ thị không thèm để ý hắn.
“Đại tẩu, tẩu nói cho ta được không?” Tiền Tiến nhìn Phương thị, khẩn cầu hỏi.
Phương thị nhìn trái nhìn phải, cũng không trả lời.
Hai bên sắc mặt đều khó coi. Tiền thị nhìn xem tình hình này tạm thời là không khuyên nhủ được, đành phải nói: “Đại tẩu, lúc trước tẩu không nói cho ta cái này, tẩu nhìn xem bây giờ….”
“Làm sao vậy? Nhi tử của ta tốt như vậy cho người ta tới ở rể, dù sao cũng phải cho chút yêu cầu đi? Lại nói, lấy diện mạo A Tiến nhà ta, hắn cũng hiểu chuyện như vậy, yêu cầu này của ta cũng không tính quá phận đi? Hắn cũng không thể tuyệt hậu…..”
Hồ thị một mở miệng, liền loan loát nói ra.
Tiền thị quan sát biểu tình của Kỷ Duy cùng Liễu thị.
Kỷ Đào nhìn thấy như vậy, còn có cái gì không rõ. Rõ ràng chính là nhà Tiền Tiến có yêu cầu gì mà cha nương nàng không đáp ứng. Mà Tiền thị ở giữa, có hay không giấu diếm gì, khó mà nối. Nhưng là người này Đại mợ của nàng, nhất định thiên hướng Tiền gia.
Tiền Tiến cứng họng, nhìn Kỷ Đào sắc mặt khó coi, khuyên nhủ: “Nương, có chuyện gì từ tưd thương lượng. Chuyện này nếu thành, mọi người cũng đều là người một nhà.”
Nghe vậy, Hồ thị hơi kinh ngạc, nhìn thoáng qua Tiền Tiến sắc mặt nôn nóng, tựa hồ hạ quyết tâm. Vẻ mặt nghiêm lại nói: “Đừng, cô nương như vậy nương cũng không dám muốn. Chuyện còn chưa như thế nào, liền khuyến khích con cùng ta tranh luận…..”
Lời vừa nói ra, Liễu thị không vui. Cười lạnh nói: “Ngươi lời này nó cho rõ ràng, khuê nữ của ta như thế nào khuyến khích, liền mới vừa rồi đi ra ngoài trong chốc lát?”
Ánh mắt Hồ thị rất có thâm ý nhìn đảo qua trên người Kỷ Duy, rồi mở miệng ý vị thâm trường nói: “Đều nói có mẫu như này tất có nữ…..”
Liễu thị biến sắc đứng lên, cười lạnh: “Một khi đã như vậy, mời trở về miễn cho có người nói khuê nữ của ta mê hoặc nhân tâm.”
Tiền thị ngay khi nghe Hồ thị nói câu kia sắc mặt liền khẽ biến. Kỷ Đào chú ý tới, hiển nhiên chuyện này còn có bí ẩn gì nàng không biết tới.
Tiền Tiến rốt cuộc nóng nảy, vội vàng nói: “Nương, rốt cuộc là làm sao vậy? Mọi người không nói cho con, con….con không đi.”
“A Tiến, nương là nương của con, sẽ không hại con.” Hồ thị nhàn nhạt nói.
Tiền Tiến cúi đầu im lặng, không nói gì.
Kỷ Đào đem này xem ở trong mắt, khoé miệng hơi câu lên. Không hề xem Tiền Tiến mà nhìn về Tiền thị, âm thanh lạnh lùng nói: “Đại mợ, mợ thật đúng là mợ tốt của ta. Đây là mợ mang theo người tới nhà ta châm chọc mỉa mai? Có phải hay không thấy cha ta chỉ có mình ta là nữ nhi, Kỷ gia không người đỉnh môn lập hộ, các người liền có thể tuỳ ý khi dễ?”
Tiền thị vốn dĩ mặt làm lành cười nói, giờ lạnh đạm xuống. Nàng là trưởng bối của Kỷ Đào, hôn sự này tuy có chút khúc chiết. Trong lòng nàng nghĩ mình không có tư tâm, lúc này một lòng nhiệt huyết bị Kỷ Đào nói một câu rót lạnh thấu tim.
Tiền thị còn không có kịp sinh khí nói lại hai câu, liền nghe được Kỷ Đào lãnh đạm nói: “Việc hôm nay dừng ở đây, ta cũng không nghĩ cùng ai tranh luận ai thị ai phi, mọi người thỉnh trở về.”
Kỷ Đào đứng ở giữa nhà, thân hình gầy yếu, dáng người lại thẳng tắp.
Tiền thị không rảnh lo thuyết giáo, vội vàng trách cứ, ánh mắt hướng Hồ thị bên kia đảo qua, nói: “Ngươi đứa nhỏ này, làm sao nói chuyện?”
Kỷ Đào nhìn cha bàn tay đã nổi lên gân xanh, trong lòng chua xót, nhàn nhạt nói: “Xin lỗi Đại mợ, hôm nay tâm tình ta không tốt, ngài là trưởng bối, nhiều đảm đương. Đến nỗi người khác, chịu không nổi liền mời trở về. Dù sao mọi người không cần thiết miễn cưỡng duy trì tình cảm mạt ngoài như thế này.”
“Đào nhi.,…” Tiền Tiến không dám tin nhìn nàng, cơ hồ là buột miệng thốt ra.
Nàng nói lời này, chính là nói rõ cho mọi người ở đây, hôn sự này là không có khả năng.
Kỷ Đào không để ý tới.
Lúc này Kỷ Duy mở miệng, hắn làm thôn trưởng nhiều năm, ngữ khí không nhanh không chậm, phi thường ổn trọng: “Thỉnh trở về.”
Tiền thị sắc mặt khẽ biến, lại không dám nói gì. Hồ thị nghe xong Kỷ Duy nói, ánh mắt hơi loé một chút, vốn dĩ nổi giận đùng đùng, liền càng thêm giận, ngoài cười trong không cười nói: “Đa tạ chiêu đãi, chỉ là nhà ta bên trong cong nhiều chuyện phải làm, cần phải trở về, hôm nay trước cáo từ.”
Nói xong nhìn một bên Tiền Tiếng đang đứng trong mắt đầy không cam lòng, nhàn nhạt nói: “A Tiến, cảm ơn dì ngươi chiêu đãi, chúng ta đi thôi.”
Hồ thị dẫn đầu đứng lên đi ra ngoài, Phương thị theo sát sau đó. Cha Tiền Tiến trầm mặc đi theo sau, mắt thấy ba người phải ra cửa, liền nghe Lâm Thiên Dược vẫn luôn trầm mặc đứng ở cửa cười mở miệng, thanh âm thanh duyệt, mang theo ý vị của người đọc sách: “Không nghĩ tới hôm nay thật sự chứng kiến một màn tẩu tử mang người nhà mẹ đẻ khi dễ em chồng, trước kia ta cứ cho rằng chỉ trong thoại bản mới có.”
“Liên quan gì tới ngươi?” Hồ thị vừa đi qua bên người hắn, trên dưới đánh giá một cái, ánh mắt khinh thường cười lạnh nói.
“Là không liên quan tới ta, chỉ là ta tốt xấu cũng là nhân chứng. Ngày sau nếu có người tò mò hỏi việc này, ta cũng có thể mười năm một mười rõ ràng kể lại.” Lâm Thiên Dược không chút hoang mang nói.
Hồ thị hừ lạnh một tiếng, cũng không cùng Lâm Thiên Dược dây dưa, trực tiếp bước ra cửa mà đi.
Lời nói sắc bén mọi người đều nghe được.
Mắt thấy Hồ thị mấy người thân ảnh không nhìn tới, Tiền thị nhìn Tiền Tiến vẻ mặt hối hận cùng khó hiểu, nói với Liễu thị: “Cô nó, A Tiến đứa nhỏ này xác thật không tồi, người cũng thấy rồi đó, hắn đói Đào nhi thực để bụng. Nếu hôn sự này thành, Đào nhi cuộc sống sau này khẳng định không tồi, nếu không ngươi lại ngẫm lại? Ta cũng lại đi khuyên nhủ đại tẩu của ta?”
Liễu thị tựa hồ quá mức thất vọng, quay mặt đi không xem Tiền thị, ý cự tuyệt rõ ràng.
“Thím, ngài lại cho cháu một lần cơ hội, cháu đi nương bên kia khuyên nhủ.” Tiền Tiến đột nhiên nói, ngữ khí nghiêm túc.
Liễu thị làm như không nghe thấy.
“Đại mợ, không cần.” Kỷ Đào nhàn nhạt nói, “Trước đó vài ngày đa tạ mợ lo lắng. Sau này mợ vẫn là nghỉ ngơi, đúng rồi, Hương Hương biểu tỷ liền phải gả ra ngoài, mợ vẫn là chuẩn bị tốt của hồi môn quan trọng hơn.”
Nói tới Liễu Hương Hương, Tiền thị rất vừa lòng, mặt mày cơ hồ là phấp phới vừa lòng, ngoài miệng lại khiêm tốn: “Còn không phải là của hồi môn, Hương Hương chính mình lo là được. Cháu chính là Liễu gia này duy nhất nhị cô nương, hôn sự cháu cũng quan trọng không kém.”
“Đào nhi, A Tiến quả thực không tồi. Mợ trở lại khuyên nhủ thím cháu, này thành thân là hai họ giao hảo, là chuyện cả đời, qua loa không được, cũng không thể bởi vì nhất thời sinh khí mà bỏ lỡ phu quân.” Tiền thị tận tình khuyên bảo.
Trong phòng một mảnh an tĩnh, chỉ trừ bỏ đôi mắt Tiền Tiến ngày càng sáng, không khí dần dần mà đình trệ lên. Còn có thanh âm khuyên hủ của Tiền thị.
CHƯƠNG 19
“Những việc này liền có thể chậm rãi thương lượng, đúng hay không?” Tiền thị liếc mắt quét nhìn Tiền Tiến một cái, âm thầm chỉ bảo hắn một phen.
Tiền Tiến vội gật đầu, “Đúng, Kỷ thúc, nương cháu mặc kệ nói gì, đều là suy nghĩ của nương. Cháu nhất định sẽ đối với Đào nhi thật tốt. Hai người nuôi lớn Đào nhi không dễ dàng, về sau cháu sẽ hiếu thảo với nhị vị.”
“Nói được nghe dễ, mới vừa rồi ngươi như thế nào không tỏ thái độ?” Lâm Thiên Dược lạnh nhạt mở miệng.
Tiền Tiến sắc mặt lạnh xuống, nhìn về phía Lâm Thiên Dược đang đứng ở cửa xem diễn, nói: “Vị công tử này, chuyện không liên quan đến ngươi đi?”
“Nếu là ta không nhìn lầm, công tử là người đọc sách? Này đó chuyện nhà người khác, không biết phi lễ chớ nghe sao?” Tiền Tiến sắc mặt khó coi.
Lâm Thiên Dược sắc mặt kinh ngạc, nhìn Kỷ Duy sắc mặt khó coi, cười nói: “Vị tiểu ca này, mới vừa rồi ngươi cũng nghe thấy, Kỷ cô nương thường xuyên giúp đỡ mẫu thân ta xem bệnh, nhà ta bần hàn, đều không thu bạc.”
“Các ngươi lại đây khi dễ một nhà Kỷ thúc, không nói Kỷ cô nương đối nhà ta có trợ giúp, liền nói Kỷ thúc ở trong thôn là thôn trưởng, liền không thể làm người tới khi dễ đi. Ta tự nhiên biết phi lễ chớ coi, phi lễ chớ nghe, chỉ là nếu ta không xem, lại như thế nào biết các ngươi như thế khinh nhục người?”
Tiền Tiến không phục cao giọng nói: “Chúng ta chỉ là….”
Lâm Thiên Dược xua tay ngắt lời hắn nói: “Mặc kệ là bởi vì cái gì, mới vừa rồi Kỷ cô nương đã nói tiễn khách, các người còn ở lại dây dưa, chẳng lẽ không phải là khi dễ Kỷ gia không người, không tốt đuổi các người ra cửa. Ngươi tin hay không chỉ cần ta bây giờ ra cửa hô lớn một tiếng, toàn bộ người trong thôn Đào Nguyên đều sẽ tất cả tới đây….”
Sắc mặt Tiền Tiến càng thêm khó chịu.
Tiền thị vội kéo hắn một phen, tựa hồ cũng không muốn cùng Lâm Thiên Dược dây dưa. Đối với Kỷ Duy cười làm lanh: “Dượng nó, này đó đều là chuyện trong nhà chúng ta, không cần làm phiền người trong thôn đúng không? Ngươi nếu là không hài lòng đại ca đại tẩu ta, ngày sau A Tiến cùng Đào nhi ở tại thôn Đào Nguyên, một năm cũng không thấy một hai lần. Đào nhi nếu là không thích, cùng có thể không đi, liền cùng ngươi hiện tại giống nhau….”
Kỷ Duy quay đầu đi, căn bản là không xem người này. Liễu thị tựa hồ có chút thương tâm, nghe xong lời này bắt đầu rơi lệ.
Kỷ Đào thấy, nghiêm túc nói: “Không cần lại nói, mời hai người trở về thôi.”
Tiền thị thở dài, nhìn Kỷ Đào giống như xem hài tử không hiểu chuyện, nhanh nói: “Đào nhi, cháu phải biết rằng, cháu điều kiện tuy hảo, lớn lên cũng xinh đẹp, nếu là gả ra ngoài, nhất định có không ít người xứng đôi. Chỉ là lấy tình huống trước mắt, cháu là tìm người ở rể, cáci này….Nam nhân tốt, ai nguyện ý ở rể. A Tiến như vậy tốt, đốt đèn tìm cả đời cũng sợ không có người thứ hai. Cháu đã mười lăm, cha mẹ chỉ có một mình cháu, cháu nên thay bọn họ suy xét, đừng cho bọn họ vì cháu lo lắng.”
Tiền Thị nói được tập tình khuyên bảo, nàng nói được nhanh, lại nói thêm: “Đại tẩu ta nhiều năm quản gia, tính tình xác thật có cường, nàng muốn A Tiến một cái hài tử mang trở về cho đại ca hắn nuôi, lại nói tiếp cũng không sai. Ngày sau phải cho hắn phân gia, như thế A Tiến ở Tiền gia này một phòng không thay đổi…”
Kỷ Đào nghe tới đó đôi mắt trừng lớn, khó trách cha nương nàng sẽ cùng mấy người này sảo lên. Nguyên lai là bởi vì Tiền gia muốn hài tử của nàng cho đại ca Tiền Tiến nuôi, dựa vào cái gì a?
Muốn Tiền Tiến người này một phòng không đứt, cho hài tử sửa họ là thành, làm gì phải một hai quá kế?
Kỷ Đào nghĩ tới, ngày sau hài tử nếu là có hai đứa, nàng hoàn toàn có thể chó một đứa lấy họ cha. Rốt cuộc tại trấn Cổ Kỳ này, thậm chí toàn bộ Càn quốc, trong mắt mọi người, nếu là chặt đứt hương khói, là thực xin lỗi tổ tông. Cũng là bởi vì chuyện này Kỷ Duy mới khăng khăng tuyển rể.
Chính là bây giờ Tiền gia muốn đem con của nàng ôm trở về.
“Việc này không cần lại bàn lại, không riêng gì cha nương cháu, cháu cũng không đáp ứng.” Kỷ Đào lãnh đạm nói.
Tiền Tiến nghe vậy hốc mắt liền đỏ, “Đào nhi muội muội, muội…..”
A Tiến, ngươi là người tốt. CHính là chuyện kết thân này không riêng gì chuyện của hai người, vẫn là chuyện giữa hai nhà. Cha nương ngươi luyến tiếc ngươi, Kỷ gia chúng ta cũng sẽ không làm khó người khác.” Kỷ Đào bình tĩnh nói, ngữ điệu như thường, tựa hồ lời nàng nói cũng chỉ là chuyện thường ngày không quan trọng.
Tiền Tiến hai tay nắm gắt gao, cánh tay nổi cả gân xanh.
“Sẽ không đánh người đi?” Lâm Thiên Dược đột nhiên nói.
Sau đó nhìn Kỷ Duy, nghiêm túc: “Kỷ húc, này không thể được…”
“Liên quan ngươi cái rắm.” Tiền Tiến đột nhiên hướng về Lâm Thiên Dực la lên một tiếng.
“Phiền toái ngươi cút đi.” Tiền Tiến cả giận nói, trên mặt gân xanh đều nổi lên, hiển nhiên tức giận không ít.
Trong phòng lại an tĩnh, ánh mắt mọi người đều rơi xuống trên người Lâm Thiên Dược. Ngay cả Liễu thị nước mắt đều dừng trên mặt chưa rơi xuống.
Lâm Thiên Dược thong thả ung dung sửa lại tay áo, mới nói: “Vậy nhưng không được, nếu là ta đi ra ngoài, ngươi thật sự đánh người làm sao bây giờ? Lại nói, ngươi cũng không phải người nhà Kỷ gia.”
Kỷ Duy gõ bàn, trong nhà mọi người lại nhìn hắn, chỉ nghe nói: “A Tiến, hôn sự này không cần lại bàn. Muốn hài tử Đào nhi quá kế, tuyệt đối không có khả năng. Huống chi cha nương ngươi ý tưởng không chỉ như vậy….”
“Về đi.” Kỷ Duy đứng lên, chậm rãi đi ra ngoài.
“Kỷ thúc, nếu cháu thuyết phục được nương cháu thì sao ạ?” Tiền Tiến ngăn lại Kỷ Duy, vội la lên.
Kỷ Duy nhìn thẳng vào ánh mắt chờ mong của Tiền Tiến, nhàn nhạt nói: “T chỉ hỏi ngươi, nếu là nương ngươi khăng khăng như vậy, ngươi sẽ làm như thế nào?”
Ánh mắt Tiền Tiến thay đổi, rồi nói: “Vậy cho một hài tử mang họ cháu, không cho đại ca nuôi dưỡng, kết quả đề là như nhau.”
Kỷ Duy khóe miệng hơi gợi lên, đối với việc một hài tử mang họ Tiền Tiến cũng không phản bác, lại hỏi: “Nương ngươi làm Kỷ gia chúng ta cho các ngươi hai mươi lượng bạc, về sau mới tiếp tục nói chuyện hôn sự. Tính là bồi thường, không chỉ có như thế, ngày sau tài sản Kỷ gia, bao gồm nhà ở đồng ruộng, đều lấy một nửa cho đứa bé quá kế kia. Ngươi lại làm như thế nào?”
“Nha, Kỷ thúc, này nhưng trăm triệu lần không thể đáp ứng.” Lâm Thiên dược lại nói, liếc mắt nhìn Tiền Tiến một cái, giọng điệu mang theo trào phúng.
Tiền thị sắc mặt khó coi, Tiền Tiến đầu tiên là kinh ngạc, ngay sau đó hiểu rõ, đột nhiên xông ra ngoài.
Chỉ chớp mắt liền nhìn không thấy thân ảnh của hắn, Tiền thị chưa kịp gọi lại, thở dài: “Ai, đứa nhỏ này, như thế nào liền đi rồi?”
“Đại tẩu, người trở về đi, ngày sau nếu là không có việc gì, không cần tới cửa nữa.” Liễu thị từ từ nói.
Đây là đoạn tuyệt lui tới, Tiền thị sắc mặt đại biến.
Lại nghe Liễu thị tiếp tục nói: “Năm đó sự kiện kia xảy ra, chúng ta nên không nên qua lại mới tốt.”
Tiền thị lui ra một bước, miễn cưỡng cười nói: “Cô nó, như thế nào liền nghiêm trọng như vậy?”
“Đại mợ, người có phải hay khong muốn như Lâm đại ca nói như vậy, làm cho cả thôn Đào Nguyên tới đưa người về nhà?” Ánh mắt Kỷ Đào lạnh lùng nói. Làm người nghe không chút nghi ngờ nàng sẽ thật sự làm như vậy.
Tiền thị thấy rõ sắc mặt Kỷ Đào, miễn cưỡng cười: “Hôm nay mọi người đều không bình tĩnh. Cũng không có biện pháp nói tiếp, quá mấy ngày ta lại tới, mọi người đều là thân thích cả, không đến mức như thế….không đến mức….”
Tiền thị trong ánh mắt lạnh nhạt của Kỷ Duy đi ra cửa, dưới chân càng thêm nhanh, cơ hồ là chạy trối chết.
“Việc hôm nay đa tạ cháu.” Kỷ Duy nhìn Lâm Thiên Dược đứng ngoài cửa nói. Âm thanh lạnh lùng, căn bản là không có ý tứ cảm tạ, có chút lệnh đuổi người.
Lâm Thiên Dược lại như không có cảm giác ra vậy, cười nói: “Chúng ta là hàng xóm ,này đó đều hẳn là.”
Miệng Kỷ Đào hơi giật, nhàn nhạt nói: “Lâm đại ca, muội đưa huynh ra ngoài.”
Lúc này Lâm Thiên Dược gật đầu.
Dẫn đầu đi ra cửa, cách nhà chính có chút xa, lúc này hắn mới nói: “Đào nhi muội muội, huynh lắm miệng một câu, loại người này không thể muốn. SAu này nếu hắn đánh muội, muội làm sao bây giờ? Nếu đanh Kỷ thúc, này không phải là bạch nhãn lang sao?”
“Lại nói nữa.” Lúc này Lâm Thiên Dược đã sắp đi tới dưới bóng đại thụ, hơi khom lưng tới gần Kỷ Đào, ở bên tai nàng thấp giọng nói: “Đào nhi muội muội, không phải huynh nói, bọn họ một nhà rõ ràng chính là nhìn trúng Kỷ thúc chỉ có mỗi mình muội là hài tử, gia nghiệp lớn như vậy…..”
Kỷ Đào tự nhiên hiểu rõ ý tưởng của Tiền gia. Lâm Thiên Dược nói như vậy vẫn còn dễ nghe, nói khó nghe chút, chính là tuyệt hậu.
“Muội hiểu được.” Kỷ Đào khẽ nói.
Lâm Thiên Dược ở bên tai nàng nói chuyện, hô hấp ấm áp nhả vào tai nàng, Kỷ Đào không khống chế được đỏ một mảnh cổ. Nàng không được tự nhiên dời đi thân mình, không biết sao, khoảng cách Lâm Thiên Dược với nàng không tính rất gần, nhưng nàng cảm thấy thật ái muội.
Thấy nàng tránh đi, ánh mắt hắn hơi ám.
Đứng thẳng thân mình nhìn nhánh cây nảy mầm, hắn nghiêm túc nói: “Hôn như đại sự chính là hạnh phúc cả đời người, muội giúp mẫu tử huynh rất nhiều, huynh cũng hy vọng muội có thể sống hạnh phúc.”
Kỷ Đào nhìn hắn chậm rãi ra cửa, sắc mặt thận trọng.
Mới vừa rồi cha nàng nói như vậy, nàng cũng biết nhà Tiền Tiến cho hắn ở rể, cũng là bởi vì nhìn trúng gia sản này của cha. Còn muốn hai mươi lượng, hai mươi lượng bạc, này toàn bộ trấn Cổ Kỳ, có thể lấy ra tới, không nhiều lắm.
Phải biết rằng, cả gia đình chi phí sinh hoạt một năm hai mươi lượng bạc là quá dư dả.
Này chỉ sợ là bán nhi tử đi? Gióng trống khua chiêng mang hài tử quá kế đại ca Tiền Tiến, còn muốn phân tới gia sản Kỷ gia, này không phải biến tướng tiếp tế cho đại ca Tiền Tiến. Bàn tính nhưng thật ra đánh đến vang, đáng tiếc, chỉ xứng ở trong mộng ngẫm lại thôi.
Kỷ Đào đứng dưới tàng cây phát ngốc, bỗng nhiên nhớ tới mới vừa rồi Lâm Thiên Dược nói, “Muội giúp đỡ mẫu tử huynh rất nhiều, huynh cũng hy vọng muội có thể sống hạnh phúc.”
Khoé miệng nàng hơi gợi lên, Tiền Tiến làm nàng thất vọng cũng biến thành hư không.
Tiền Tiến ở trước mặt nàng nói được lời thề son sắt. Nàng tuy không phải muốn cho trượng phu tương lai cùng mẹ chồng đối nghịch, nhưng là ít nhất khi hai người tranh chấp, hắn tốt xấu cũng vì nàng tranh thủ một chút.
Mới vừa rồi ở trước mặt Hồ thị, Tiền Tiến một câu đều không có nói, không hề có kiên trì.
Thôi, vốn chính là người không liên quan. Sau này có lẽ cũng không gặp qua lại.
Kỷ Đào nghĩ thông suốt, liền buông ra. Nhưng lúc này, Liễu thị đứng ở cửa nhà chính gọi nàng. Kỷ Đào vội vào nhà, thấy hốc mắt nương mình, khó chịu nói: “Nương, người nhưng đừng sinh khí.”
CHƯƠNG 20
“Đào nhi, thật xin lỗi con….” Liễu thị đột nhiên ôm lấy Kỷ Đào, gào khóc ra tiếng, thân mình khống chế không được run nhè nhẹ.
Kỷ Đào chua xót, chỉ có thể dùng sức ôm nương, “Nương, người thực tốt. Con thực may mắn khi có người làm cha mẹ, cho con sinh hoạt đầy đủ, con thật vui vẻ. Vì cha nương, này đó đều không là gì.”
Liễu thị nghe xong, tiếng khóc lớn hơn nữa, “Nương vì cái gì không sinh ra…vì cái gì….vì cái gì….”
Kỷ Đào đỡ nàng vào nhà, chuyện này cũng không có biện pháp khuyên, nghĩ nghĩ nói: “Nương, vào nhà, người đừng quá thương tâm.”
Liễu thị khóc một lúc lâu mới khống chế được không khóc ra tiếng, nhưng là vẫn thấp giọng núưc nở. Chậm rãi mới tốt hơn, đôi mắt thật hồng, còn nhịn không được khụt khịt.
“Đào nhi, nếu bụng nương biết tranh đua, cho con sinh cái đệ đệ, hôn sự của con liền sẽ không như vậy.” Liễu thị thở dài, “Người khác cũng liền thôi, đáng giận chính mình…..Đại tẩu nhà mẹ để đều đối nương tràn đầy tính kế.”
Liễu thị dừng lại một chút.
“Quả thực chính là rõ ràng tính kế nhà chúng ta, cung cấp bạc cho nhà mẹ đẻ nàng.” Liễu thị càng nói càng tức, vỗ mạnh lên bàn.
“Nương, người vốn dĩ là ích kỷ, thân thích cho nhau cũng không tránh khỏi tính kế, nương nhưng đừng thương tâm.” Kỷ Đào khuyên nhủ.
Thấy Liễu thị cau mày như suy tư gì, Kỷ Đào khuyên thêm: “Cũng có thể Đại mợ con vốn dĩ cũng không biết chuyện này.”
Nghe vậy, Liễu thị hừ lạnh một tiếng, “Nàng người kia, không có lợi thì không làm, sẽ làm chuyện không công?”
Kỷ Đào cứng họng.
Liễu thị nếu biết chuyện này, liền không cần tín nhiệm Tiền thị như vậy.
Đột nhiên nàng nhớ tới ngày Dương Đại Thành thành thân hôm đó, Liễu thị dẫn theo một phụ nhân trở về nhà hỏi thăm chuyện Tiền gia. Lúc này nghĩ lại, chỉ sợ là Liễu thị ngay từ đầu cũng không hề tín nhiệm Tiền thị, mới có thể cẩn thận như vậy.
“Nếu không phải đứa nhỏ A Tiến này xác thật không tồi, nương cũng không như thế dễ dàng tin tưởng nàng.” Liễu thị lại thở dài.
Nghe vậy, Kỷ Đào nghiêm mặt nói: “Nương, việc này không cần nhắc lại. Con muốn kén rể, cũng sẽ không tìm nhà toàn đỉa lớn dán vào nhà chúng ta như vậy. Nếu không, cuộc sống sau này không biết sẽ tồi tệ cỡ nào. Hôn sự với Tiền gia cứ như vậy bỏ thôi.”
Liễu thị nghe xong, hơi nhẹ thở ra. Tiền Tiến tuy là không tồi, nhưng tình hình trước mắt xem ra, nếu là Kỷ Đào liều mạng không chịu từ bỏ Tiền Tiến mới là phiền toái.
Rốt cuộc vẫn là không nhịn được thở dài một câu, “Đáng tiếc đứa nhỏ A Tiến này.”
Kỷ Đào nâng lên chén trà che lại khoé miệng trào phúng. Tuy rằng Tiền Tiến nói sẽ cố gắng tranh thủ, nhưng là Kỷ Đào trăm triệu lần sẽ không đáp ứng. Phần tình cảm này tuy đáng quý, nhưng là, liền tính không phải hắn vâng vâng dạ dạ, ít nhất không dám chính diện cự tuyệt yêu cầu của Hồ thị.
Người như vậy, Kỷ Đào không nghĩ muốn. Cứ coi Tiền gia hôm nay lần đầu tiên đến cửa bái phỏng, liền dám can đảm đưa ra yêu cầu này đó cho bọn họ. Những người này liền biết rằng Kỷ gia rất muốn kén rể. Tư thái điệu cao như vậy, cơ hồ là miệt thị, hoàn toàn không cảm thấy yêu cầu như vậy là vô lý. Có lẽ trong mắt bọn họ, Tiền Tiến là thất sự không tồi.
Nếu thật sự là chiêu Tiền Tiến ở rể, về sau còn có cả đời đâu. Chuyện phiền lòng còn ở phía sau, nối trắng ra là Kỷ Đào vẫn sợ phiền toái.
Liễu thị cũng lại đã bắt đầu thương tâm, “Ai…trong thôn nhiều phụ nhân như vậy, đều sinh ba bốn, mười tám đứa cũng có, cố tình nương liền…..”
“Nương, nương nói gì lời này, không phải là ghét bỏ con nữ nhi này đi?” Kỷ Đào hơi kinh ngạc. Kỳ thật nàng tưởng khuyên giải an ủi nương nàng, trong mắt tràn đầy ý cười.
Liễu thị thấy nàng làm trò, nhịn không được cười, mắng yêu nàng một câu: “Đúng vậy, vô cùng ghét bỏ.”
Thấy tâm tình nương đã tốt lên đôi chút, Kỷ Đào cũng hơi thả lỏng. Nương của nàng, ngày thường tuy rằng tuỳ tiện, xử sự hào phóng, vẫn luôn không thấy nương có thể khóc qua như vậy.
Liễu thị lại lau nước mắt, nói: “Nương chính là cảm thấy a, nữ tử vốn gian nan. Kỷ gia chỉ có con một cái hài tử, cha con tuy rằng không nói gì thêm, chỉ là nương trong người cảm thấy thực xin lỗi cha con….”
“Cũng thực xin lỗi con.” Liễu thị nhìn Kỷ Đào, duỗi tay sờ sờ má nàng, nhẹ xong nói: “Con nếu là có một vị đệ đệ, liền có thể tuỳ ý chọn hôn sự. Lấy diện mạo của con, còn có y thuật này, không phải nương khoe khoang, gả nhà ai lại không được.
Kỷ Đào cúi đầu, khẽ nói: “So với gả ra ngoài, con còn thích lưu lại trong nhà. Muốn làm gì thì làm, gả đi ra ngoài còn phải hầu hạ mẹ chồng. Không nói chuyện khác, chính là chuyện con chữa bệnh này, con hiện tại ở nhà, tuỳ thời đều có thể đi, nếu là gả cho người….”
Khẳng định không có nhà ai tự do như vậy. Nhà ai cũng không muốn con dâu ra cửa như vậy thường xuyên.
Tiền gia tới Kỷ gia trong thôn không ít người biết đến. Không phải không có người nói, mà là loại này tới nhà người khác làm khách, bên trong lại có người trẻ tuổi, vừa nhìn là biết tới làm gì. Đặc biệt Kỷ Duy là thôn trưởng, không ít người ngầm chú ý.
Nói trắng ra, chuyện Kỷ Đào lựa chọn kén rể, với người trong thôn Đào Nguyên đều là chuyện tốt. Nếu Kỷ Đào thật sự gả ra ngoài, Phó đại phu tuổi tác lại càng ngày càng cao. Thôn Đào Nguyên mười mấy năm sau, hoặc là vài năm sau liền không có đại phu. Có đau nhức đầu, còn phải thôn khác hoặc là trấn trên, nhiều bất tiện.
Bất quá Kỷ gia không có truyền ra tin tức, hiển nhiên là hôn sự không thành. Trừ bỏ mấy người phụ nhân lòng đầy hiếu kỳ âm thầm nghị luận, mọi người đều không đề cập tới chuyện này.
Đương nhiên còn có tâm tư lung lay Kỷ gia. Kỷ gia chính là thôn Đào Nguyên này nhà giàu nhất, nếu là ở rể, cuộc sống nhất định quá tốt. Liền tỷ như cái kia con dâu cả Tiền thị của vị thường xuyên nhảy xuống giếng Triệu Ngô thị kia.
Hôm nay Kỷ gia vừa mới dùng xong cơm sáng, tiếng đập cửa vang lên. Dương ma ma nhanh mở cửa. Nhìn thấy Triệu Tiền thị cũng không kinh ngạc, chỉ cho rằng người tới cửa mời Kỷ Đào đi xem bệnh.
“Ma ma, thôn trưởng phu nhân có nhà sao?” Triệu Tiền thị nịnh nọt cười hỏi.
Dương ma ma trong lòng kinh ngạc, ngoài miệng lại nói: “Có ở.”
“Vậy là tốt, ta nha, tìm thôn trưởng phu nhân có việc thương lượng.” Khi nói chuyện, đẩy ra Dương ma ma liền vào cửa.
Lúc này mọi người trong Kỷ gia đang ở nhà chính. Triệu Tiền thị đi vào, thấy mọi người cười nói: “Người một nhà đều ở, vừa lúc.”
Kỷ Đào không quá thích nàng mặt mày chua ngoa. Triệu Ngô thị tuy rằng thường xuyên nhảy giếng có tuỳ hứng, nhưng là phương diện này cũng là do có mấy cái con dâu không bớt lo chuyện này.
“Thím nó, chính là có việc?” Liễu thị trên mặt mang theo ý cười.
“Có, ta nơi này có chút chuyện nhỏ. Tẩu nghe một chút.” Triệu Tiền thị ám chỉ lướt nhìn qua Kỷ Đào.
Kỷ Đào thấy được, trực tiếp đứng lên nói: “Nương, con đi coi dược liệu.”
Khi Kỷ Đàp rời đi, còn nghe Triệu Tiền thị khen ngợi y thuật của nàng.
Kỷ Đào trở về phòng, nàng không cảm thấy Triệu Tiền thị có thể tính kế được nương nàng. Lại nói, cha nàng còn ngồi đó đâu.
Thực mau, cửa bị nhẹ nhàng đẩy ra. Dương ma ma đi tới, thấp giọng nói: “Cô nương, Triệu Tiền thik kia, cô nương đoán xem nàng tới làm gì?”
Kỷ Đào thấy Dương ma ma một bộ dạng thần thần bí bí, nhịn không được cười ra tiếng: “Tới làm gì nha?”
“Nàng nha, tới làm mai cho cô nương.” Dương ma ma nhẹ nói.
Trong tay buông xuống sách, Kỷ Đào nhìn ma ma.
“Mới vừa rồi nô tỳ đưa nước trà vào, chính tai nghe được.” Dương ma ma sợ nàng không tin nói.
Kỷ Đào lại cầm lấy sách, cười nói: “Không có việc gì.”
Kỷ Duy với Liễu thị đều là người khôn khéo hơn nhiều người. Người thường muốn lừa bọn họ cũng không phải dễ.
QUả nhiên, không tới mười lăm phút, Triệu Tiền thị liền ra cửa, sắc mặt có điểm xấu hổ. Kỷ Đào từ cửa sổ nhìn thoáng qua liền thu hồi tầm mắt.
Liễu thị đi tới, nói: “Đào nhi, quá mấy ngày tết Nguyên Tiêu, con muốn lên trấn trên đi dạo không?”
Tết Nguyên Tiêu ở Càn quốc, kỳ thật chính là thiếu nam thiếu nữ khó có được cơ hội cùng kết bạn mà đi. Cô nương nông gia ít có lên phố, quan gia cùng nữ nhi nhà phú quý đều cùng huynh trưởng đi cùng nhau.
Từ sau khi Tiền gia rời đi, Liễu thị có chút không vui vẻ như xưa. Lúc này nhìn thấy trong mắt nương có vẻ mong đợi, Kỷ Đào gật đầu, “Đi dạo cũng đúng.”
Liễu thị hơi mỉm cười, nhìn thấy sách trong tay Kỷ Đào, cười nói: “Con đọc sách đi.”
Liễu thị làm việc lưu loát. Kỷ Đào đáp ứng Tết Nguyên Tiêu đi trấn trên. Ngày hôm nya mười ba Liễu thị tặng lại đây một bộ y phục màu xanh lá cây nhạt như ý ngày xuân, mặc lên đều có vẻ nhu mỹ kiều tiếu.
Liễu thị xem đến cừa lòng. Kỷ Đào đang thay quần áo, bên ngoài vang lên tiếng đập cửa.
Dương ma ma nghe được ra mở cửa, thực mau liền trở về.
“Cô nương, bên ngoài là Dương Đại Viễn, mời cô nương qua xem.” Dừng một chút, lại nói thêm: “Hắn giống như thực gấp.”
Kỷ Đào đứng lên lấy hòm thuốc, thuận tiện còn mở ra kiểm tra một phen. Liễu thị thấy động tác của nàng, thở dài: “Còn may con không cần gả chồng. Như là con nói, mỗi ngày ra ngoài nhà ai cũng sẽ không đồng ý…..”
Kỷ Đào nghe vậy quay đầu lại cười, “Nương, đừng nhắc mãi, con nhanh trở về thôi.”
Ngoài cửa quả nhiên đang đứng Dương Đại Viễn. Hắn một mặt nôn nóng, thấy Kỷ Đào ra tới thở phào nhẹ nhõm, “Kỷ cô nương mau đi xem đại tẩu của ta. Nàng như thế nào luôn nôn, sắc đều tái nhợt. Một chút thức ăn cũng không ăn xuống, còn không nuốt xuống đã phun ra….”
Kỷ Đào dừng lại bước chân, nhàn nhạt nói: “Này đó đều là bình thường, ta đi cũng vô dụng.”
Dương Đại Viễn thấy nàng không đi, càng nóng nảy, “Ngươi là đại phu….”
Lúc này Dương ma ma từ trong viện ra tới, nhận lấy hòm thuốc của Kỷ Đào, cười nói: “Nhà các ngươi đều là người trẻ tuổi,không biết người có thai còn có gian đoạn như vậy. Loại sự tình này ta thấy đến nhiều, bình thường đều không có việc gì, qua một đoạn thời gian thì tốt rồi.”
Dương ma ma nói chuyện nhẹ nhàng, mặt lại đầy ý cười .
Dương Đại Viễn thấy vậy, nhẹ nhàng thở phào.
Kỷ Đào xoay người về nhà, lại bị hắn cản lại, “Kỷ cô nương, cô nương vẫn là theo ta đi qua nhìn xem. Nếu đúng là như ma ma nói như vậy cũng tốt. Chỉ sợ là đại tẩu ta thực sự nghiêm trọng, hai ba ngày chưa ăn chút gì. Uống nước đều nôn ra, chúng ta hoài nghi không biết nàng có phải hay không ăn gì hỏng bụng rồi.”
“Được rồi.” Kỷ Đào lại lần nữa xoay người hướng Dương gia đi. Dương gia hiện giờ cũng tốt hơn nhiều. Đối với việc thỉnh y bốc thuốc Phùng Uyển Phù thực chịu chi, đối với bạc, nàng Kỷ Đào cũng không mang thù.
Nghĩ nghĩ lại nói: “Ma ma theo ta đi đi.”
Dương Đại Viễn cũng chưa cự tuyệt, dù sao Phùng Uyển Phù có thai việc này, Dương ma ma có thể cũng có kinh nghiệm.
Vừa mới chuyển qua con đường, chuẩn bị quẹo vào Dương gia, phía xa đi tới nam tử mặc áo xanh. Xem tuổi đại khái mười tám mười chín tuổi, mặt mày thanh tuấn, khoé miệng mang theo nụ cười, mắt phượng. Diện mạo còn tính văn nhã, chỉ là bước chân phù phiếm, hai mắt thâm đen, vừa thấy chính là bộ dáng túng dục quá độ.
Kỷ Đào liếc mắt nhìn một cái liền thu hồi tầm mắt. Người này thôn Đào Nguyên nàng chưa gặp qua, có thể là thân thích nhà ai.