Khoái cảm ồ ạt khó có thể hình dung gần như điên cuồng bao trùm hai con người đang quấn quít đắm say.
Ý nghĩ không quá rõ ràng nhất thời càng trở nên hỗn loạn.
Điên rồi. Cô nghĩ, giờ khắc này, bọn họ đều điên rồi.
Trải khắp mọi nơi, ngoại trừ hơi biển tản ra quanh thân người nọ, còn có lời lẽ bá đạo ngang ngược của anh.
Gắn bó khúc mắc, nụ hôn quá mức kịch liệt này khiến hơi thở hai người đều trở nên dồn dập.
Đôi môi anh mát lạnh mà sắc bén, cọ sát triền miên, giống như muốn gặm cắn đến khi xương cốt cô đều rã rời mới thôi.
Ngón tay thon dài của anh là thứ vũ khí mạnh nhất, từng phân từng tấc, đầu ngón tay hơi lạnh mang sắc thái dục vọng khẽ lướt qua như vuốt ve da thịt cô, dễ dàng để lại nọc độc chết người, ngón trỏ hơi cong, chậm rãi khơi ra tiếng thở dốc trầm thấp sâu trong cổ họng cô.
Đôi chân dài của cô quấn lấy vòng eo gầy mà mạnh mẽ của anh, giờ phút này vì người nọ đẩy vào không chút kiêng dè mà vô lực run rẩy không kiềm chế nổi.
Ân ái kịch liệt có phần hơi tàn bạo, khoái cảm mãnh liệt ồ ạt ùa tới như thủy triều, tưởng chừng như vùi lấp hai người.
Nhưng bọn họ lại không rảnh mà suy xét, lý trí còn sót lại cũng vì khoái cảm trí mạng từ đối phương mà tan thành mây khói.
“Không đủ…” Giọng anh hơi khàn, trong bóng tối, anh ghé sát vào gương mặt người dưới thân, âm cuối mang một chút ý tứ bắt buộc trầm thấp êm tai: “Còn xa mới đủ…”
Nói xong, tiết tấu luật động lại lần nữa mất đi khống chế.
Thanh âm của cô vì thế tiến công bất chợt tăng nhanh của anh mà vỡ thành mảnh nhỏ, khoái cảm to lớn chưa từng có khiến mười ngón tay thon nhỏ của cô đã không khống chế nổi nắm chặt ga giường dưới thân.
Trước mắt bỗng biến thành một màu trắng xoá, chất lỏng mát lạnh từ khóe mắt chảy xuống, cô không biết đó là mồ hôi nhỏ giọt từ thái dương anh hay là nước mắt nguội lạnh không thể nén nổi của chính cô.
Cô đã không còn nghe được tiếng thở dốc cùng rên rỉ xen lẫn đau đớn và sung sướng dần vang vọng bật ra từ miệng mình, nhưng vẫn có thể cảm nhận rõ ràng sóng trào trải rộng quanh thân cùng xung động kịch liệt dưới thân như trước.
Trong nháy mắt cả hai cùng lên tới cao trào, trí não sớm đã quên hiện thực của cô chỉ còn lại một từ trực quan nhất và cũng là chuẩn xác nhất—
Quá tuyệt.
Đó là trải nghiệm cô chưa từng trải qua, gần như ngập tràn trong khoái cảm vô cùng.
…
Một đêm điên cuồng mà hỗn loạn.
Vừa rạng sáng, cô chậm rãi mở mắt trong cơn đau nhức mệt mỏi rã rời gân cốt.
Bên cạnh là khuôn mặt ngủ say vô cùng anh tuấn của anh.
Hốc mắt sâu thẳm, màu sắc như đá vỏ chai khiến những người đối diện không ngăn nổi kinh hãi.
Sống mũi thẳng tắp, làm khi hôn anh bạn sẽ bị chóp mũi cao ngất đè vào phát đau.
Hàng mày sắc nét mà thẳng tắp, cùng với mỗi sợi mi dài đều rất rõ ràng.
Nhìn khuôn mặt như vậy, trái tim cô chợt dâng lên một tình cảm hỗn loạn mà phức tạp.
Quen thuộc nhất mà cũng xa lạ nhất.
Mà chính cô rốt cuộc đã cùng anh đột phá phòng tuyến cuối cùng kia.
Cô gần như đã muốn nhấc chân rời đi, từ nay về sau sẽ không bao giờ qua lại nữa.
Nhưng thoáng chốc trong đầu lại hiện lên những mẩu ký ức lướt nhanh như ánh chớp gần như không đếm xuể.
Rốt cuộc vẫn là, luyến tiếc.
Cố chịu đựng cơn đau nhức khó chịu trên cơ thể, cô nhặt từng chiếc quần áo rải rác trên nền nhà mặc vào.
Mỗi khi cài xong một cúc, cô lại đem ký ức đêm qua xóa đi một ít.
Đến khi quần áo hoàn chỉnh, cô lẳng lặng sải bước đẩy cửa ra.
Từ đầu đến cuối, không hề quay đầu liếc anh một cái.
Chạy xe tới bờ biển, cô ôm hai cánh tay ngồi xuống.
Gió thổi mát lạnh.
Mái tóc dài đen như mực bị gió thổi tung, sợi tóc quấn vào nhau, trên tai trên trán đều có cảm giác hơi ngứa.
Không ngoài dự đoán, di động đặt cạnh trong không gian yên tĩnh phát ra âm thanh hơi chói tai.
Nhìn dãy số quen thuộc kia, cô hít sâu một hơi, giơ tay ấn phím trò chuyện.
“Nghe cho kỹ,” cô khẽ cắn môi dưới lên tiếng trước, giọng nói êm ái xưa nay lúc này hoàn toàn trong trẻo lạnh lùng: “Tối hôm qua chẳng có chuyện gì xảy ra cả. Chẳng có gì xảy ra cả.”
Anh không nói, chỉ lẳng lặng giữ ống nghe chờ cô nói tiếp.
Cô biết, im lặng, là dấu hiệu cho thấy anh không đồng ý.
Giống như vô số lần trước kia, mỗi khi cô nói hoặc làm chuyện gì anh không đồng ý, bên kia đều im lặng không nói.
“Việc đó là ngoài ý muốn.” Cô gắng sức nhắm mắt, ngừng vài giây rồi lại mở ra. “Chúng ta, vẫn là chúng ta ngày trước.”
Cô sợ anh sẽ mở miệng phản bác, cũng vì từ nhỏ đến lớn những gì anh nói đều được chứng thực là đúng, vì thế cô quả quyết cúp điện thoại.
Cho dù là lừa mình dối người cũng tốt…
Bởi vì trong nhất thời, cô thật sự không biết mình nên tiếp nhận sự thay đổi gần như đảo lộn giữa hai người như thế nào.
…
Cô tên Chu Mộc, 25 tuổi, sau khi tốt nghiệp đại học Sheffield với thành tích xuất sắc, hai tháng trước nữ tiến sĩ trẻ tuổi này quyết định về nước.
Tầm chạng vạng, trong căn hộ thuê nho nhỏ của mình, Chu Mộc bắt đầu làm bước chuẩn bị cuối cùng trước khi về nước.
“Quần áo, sách, bộ sưu tập, đồ trang điểm…” Chu Mộc xòe đầu ngón tay tính toán kiểm kê, ánh mắt đồng thời quét qua danh sách đã liệt kê đầy đủ trên tay.
Đang kiểm tra, điện thoại trong túi reo lên “đinh đinh –”.
Nhìn hiển thị trên màn hình, Chu Mộc nhoẻn miệng cười, chọn một tư thế thoải mái nhất ngồi xuống chiếc ghế sofa đơn ở sau người.
“Sao nào,” Hàng mày thanh tú khẽ nhếch cao, ở nơi đối phương không nhìn thấy, Chu Mộc cười tới mức mặt mày rạng rỡ: “Tin tức của đồng chí giải phóng quân vẫn nhanh nhạy thật đấy! Nghe nói bổn tiểu thư muốn về nước, vui tới nỗi không tìm ra hướng bắc luôn rồi phải không?”
[không tìm ra hướng Bắc: ý nói bị lạc mất phương hướng, không có đầu mối]
“Em nghĩ nhiều rồi.” Đầu ống nghe kia truyền đến một giọng nam dễ nghe: “Anh sâu sắc cảm thấy đối với anh mà nói đây thật sự không thể xem là tin tức tốt lành gì. Thế nào, ăn đã cơm Tây bít tết rồi, lại nhớ tới cố hương phải không?”
“Nói cái gì thế hả, giỏng tai lên mà nghe đây này!” Chu Mộc bĩu môi, giọng nói trong trẻo cất cao: “Bổn tiểu thư đây là áo gấm về làng! Hấp thụ xong dinh dưỡng của nước ngoài, cuối cùng vẫn trở về đền đáp công ơn tổ quốc!”
“Ồ, vậy thì tôi thật đúng là thay tổ quốc cùng nhân dân cám ơn ngài.” Đối phương rõ ràng không tin lời cô: “Cân nhắc kỹ chưa? Công ăn việc làm bên đó không phải tốt lắm à? Em cam lòng quay về như vậy à?”
“Ừm.” Chu Mộc rúc trên ghế sofa thờ ơ nghịch móng tay mình, “Cân nhắc kỹ lưỡng lắm rồi! Khỏi phải lằng nhằng nữa, ý cô nãi nãi đã quyết, ngươi có hoan nghênh không thì bảo?!”
“Hoan nghênh.” Người đàn ông cười khẽ. “Bao giờ về ta tìm mấy binh lính ca ca cho ngươi, gọi đội đến xếp hàng trước cửa sân bay chào đón ngươi nhé.”
“Xếp hàng thì khỏi cần.” Chu Mộc nghiêm trang nói: “Ngươi phải học ta, khiêm tốn, khiêm tốn biết không hả?! Ngươi đi một mình là được rồi. Đừng có làm phiền hà đến quần chúng nhân dân.”
“Bậc đại Phật như ta đây đâu có dễ mời như thế?” Đối phương than vãn một tiếng.
“Nhất định phải đến đấy.” Chu Mộc nói như đinh đóng cột: “Bạn chí cốt phải có tự giác của bạn chí cốt*! Ngươi không đến ai vác hành lý cho ta?”
[*Nguyên gốc ở đây là “gốm thép”: ngôn ngữ mạng, chỉ người bạn rất thân, bạn chí cốt]
“Dạo này nhiều việc quá, anh không đi, nhưng anh sai người đi đón em được không?”
“Không được.” Chu Mộc quả quyết nói: “Nếu chú em không tự mình đến, cứ chờ chị đây ngày ngày tới cửa oanh tạc đi!”
“Hiểu rồi, coi trời bằng vung đây mà.” Người nọ bất đắc dĩ nói: “Được rồi, em ngủ sớm đi, châm chước cho mấy câu nói khi nãy của em, đến lúc đó anh sẽ tới đón em.”
“Thỏa thuận rồi đấy nhé. Bà chị cúp máy đây, ngày mai mà không thấy mặt mũi đâu thì chú em cứ chờ chị cho ăn roi nha!” Nói xong Chu Mộc định cúp máy.
“Ừm.” Đối phương khẽ cười một tiếng, trước khi gác điện thoại còn thản nhiên dặn một câu: “Lúc ngủ nhớ để ý tư thế đấy.”
“Hả?” Chu Mộc nghi hoặc: “Tư thế gì?”
“Đừng nằm úp sấp ngủ,” có tiếng cười nhẹ, “Cơ thể phát triển không tốt đâu.”
“…”
Chia tay mây trời phương Tây, cuối cùng Chu Mộc bước chân lên mảnh đất tổ quốc đã xa cách lâu ngày.
Người gặp chuyện vui tinh thần sảng khoái, khoảnh khắc hít thở bầu không khí quê hương, dù chẳng phải trong lành gì lúc này Chu Mộc cũng chẳng bận tâm.
Để thuận tiện, hôm nay Chu Mộc buộc tóc đuôi ngựa cao cao, áo gió giày ống ba lô khăn quàng cổ, dù trang phục không khoa trương, nhưng không khác gì trước đây, Chu Mộc xuất hiện trong đám người vẫn kéo theo những ánh mắt để ý không nhiều không ít.
Thản nhiên đặt đống hành lý đồ sộ một bên, từ chối lời mời mọc nhiệt tình của những “nhân sĩ có lực” và “nhân sĩ có xe”, Chu Mộc hơi mệt mỏi rút một tập tranh từ chiếc ba lô luôn mang bên mình, sau đó khẽ dựa vào một bên giở ra xem.
Lúc tập tranh lật được xấp xỉ một phần ba, bóng dáng quen thuộc kia vẫn chưa xuất hiện, Chu Mộc chậc lưỡi, thầm nghĩ sau khi người đó đến phải hung hăng bắt anh khao một chầu vịt nướng Toàn Tụ Đức ra trò.
Xem được quá nửa, người cần tới vẫn chưa tới, Chu Mộc hung dữ nghiến răng, thầm nghĩ sau khi lấp đầy bụng trong nhà hàng nhất định phải dặn nhân viên phục vụ phá lệ đóng gói hai phần mang về làm bữa khuya.
Tập tranh đã lật tới mức hướng cả gáy lên trời, đến khi trời nắng chuyển thành trời đầy mây, trời đầy mây đã thành trời tuyết, người nọ vẫn chưa thấy mặt mũi đâu, Chu Mộc oán hận xem đồng hồ, cuối cùng mất kiên nhẫn bắt đầu tìm di động trong túi.
Vừa định bấm số, một giọng nói đáng đánh đòn từ không xa truyền đến.
“Để nương tử đợi lâu, tiểu sinh đây xin có lễ.”