*tập đoàn quân gồm nhiều quân đoàn hoặc sư đoàn.
“Thế này là thế nào?” Lâm Tu im hơi lặng tiếng tiến đến cạnh cửa, khẽ chọc chọc người anh em tốt Tạ Đào đang đứng đó.
“Suỵt—” Tạ Đào giơ tay làm động tác “im lặng” với anh. Quan sát một hồi, lại nghiêng nghiêng đầu, ghé vào tai Lâm Tu thì thầm: “Đợt kiểm tra sức khoẻ vừa rồi phát hiện ra đoàn trưởng Vũ có dấu hiệu bị cao huyết áp. Bác sĩ với chị dâu liên hợp cưỡng chế ổng cai thuốc, cả sáng nay chưa được nếm vị thuốc rồi, bây giờ không chịu nổi, đang bốc hết cả hơi lên đầu rồi kia kìa…”
“Tạ Đào cậu đang rầm rà rầm rì mấy cái chuyện tào lao với ai ở đằng kia?!”
Đất bằng vang lên tiếng rống, dọa cho Tạ Đào run lập cập, vội vàng im bặt.
Nhưng mà lúc này, nhân vật mục tiêu Lâm Tu cũng đã bại lộ trước mắt Vũ Sấm đang nổi cơn tam bành.
“Cậu, chính cậu đấy…” Vừa thấy người tới, đoàn trưởng Vũ nghiến răng nghiến lợi gầm lên: “Còn không vác xác vào đây ngay cho tôi!”
Lâm Tu ngoan ngoãn nghe lời.
“Cậu nói thử xem, cậu cũng giỏi thật đấy!” Vũ Sấm chắp tay sau mông đi quanh Lâm Tu một vòng: “Xin nghỉ một buổi mà lề mề đến bây giờ mới về! Suốt ngày chỉ yêu đương gái gú chả được cái vẻ gì đứng đắn! Bà cô kết hôn bà dì đưa lễ chỗ nào cũng có mặt cậu! Nhìn cái bộ dạng của cậu xem, đừng nói tôi, đến quân đoàn trưởng, tư lệnh, chủ tịch cũng không bận bằng cậu!”
Lâm Tu không nói gì, chỉ thành thành thật thật đứng nghiêm tại chỗ nghe đoàn trưởng quở trách.
“Phó đoàn trưởng người ta đều biết gánh vác khó khăn thay đội trưởng, vị tổ tông cậu một ngày không gây rắc rối chọc giận tôi thì tôi con mẹ nó phải thắp hương lạy tạ!” Vũ Sấm nhíu mày tiếp tục mở miệng: “Trung đoàn không quân chúng ta một đoàn trưởng hai đoàn phó, nói ra thì, mắt mũi mồm miệng cũng không xấu hơn người ta, cậu với Tạ Đào là hai phó đoàn trưởng, một người phụ trách huấn luyện tác chiến, một người lo việc hậu cần thường vụ, nhưng cậu nhìn Tạ Đào người ta xem, người ta có bao giờ vô tổ chức vô kỷ luật như cậu không hả, không ngày nào chịu yên thân?! Cậu có biết ngượng, có biết xấu hổ, có biết nhục không hả!!”
Ánh mắt Lâm Tu khẽ bay qua thăm hỏi Tạ Đào cách đó không xa, khiến cho sống lưng Tạ Đào lập tức cứng ngắc.
Người anh em cậu đừng tin lời đoàn trưởng! Ổng vừa mới phê bình tôi từ đầu sợi tóc đến cái móng chân đây này! Bây giờ lại đem tôi ra so sánh với cậu, lúc cậu chưa đến rõ ràng toàn lôi cậu ra để kích thích tôi!
Đoàn trưởng ngoài miệng cả ngày nhắc tới nào là thân chiến hữu, nào là tình chiến hữu, sao bây giờ lại đi châm ngòi ly gián vậy hả!
Nhưng mà vừa ngước mắt lên, đồng chí Tạ Đào chỉ biết mình lo lắng thừa rồi.
Xem cái dáng vẻ ung dung không đổi đáy mắt gió nhẹ mây trôi của phó đoàn trưởng Lâm thế kia, có thể nghe vào một chữ cũng xem như nhiều rồi!
Không chỉ có thế, nét cười nơi khóe miệng… cũng thật làm anh chướng mắt mà.
Đừng nói đoàn trưởng không có việc gì liền lên lớp cậu ta, con người này, trong xương cốt căn bản không thèm đem chuyện này để ở trong lòng!
Lại nhìn Vũ đoàn trưởng Vũ Sấm, nói đến là nhanh, nói đến là dũng mãnh, bây giờ lại bắt đầu ho khan.
Lâm Tu làm người ta tức chết không đền mạng thản nhiên bước đến bên cạnh rót một chén nước ấm đưa cho đoàn trưởng nhà mình.
“Đoàn trưởng Vũ, uống ngụm nước đi ạ, uống xong rồi nói tiếp, em không đi đâu đâu, chỉ đứng nguyên chỗ này nghe anh mắng hết thì thôi.” Nhếch nhếch hàng mày rồi lại nhướng nhướng con mắt, Lâm Tu cười đến là lương thiện. “Anh yên tâm, trước khi anh cai thuốc thành công, em sẽ tuyệt đối không châm lửa trước mặt anh đâu ạ.”
Chọc trúng nỗi đau rồi! Thằng nhãi chết tiệt này rõ ràng chính là cố ý!
“…” Đoàn trưởng Vũ nhất thời bị bản mặt tươi cười của Lâm Tu chọc tức đến run rẩy cả người, vơ luôn cái chổi ở góc tường gầm rống đuổi anh ra khỏi phòng.
“Thằng nhãi khốn kiếp này, mày tránh xa ông đây một chút!!!”
…
Chu Mộc gần đây thật sự là bận tối mày tối mặt.
Bởi vì không muốn “dựa hơi” gia đình để tìm việc, cô quyết định chấp nhận lời đề nghị của cô bạn thân Giang Ngữ Tình trước khi xuất phát, ứng tuyển làm phóng viên tại toàn soạn tạp chí FAMOUS mà cô ấy đang làm việc.
Là tạp chí hạng nhất nhì quốc nội, FAMOUS vẫn luôn duy trì được số lượng độc giả ổn định cùng danh tiếng tốt. Tạp chí này chủ yếu tập trung vào những danh nhân kiệt xuất trên thế giới hiện nay, hội tụ tinh anh trên nhiều lĩnh vực trong và ngoài nước, tiến hành điều tra phỏng vấn từ nhiều góc độ, khiến cho đông đảo độc giả trên nền tảng ban đầu có được nhận thức cùng lý giải sâu sắc hơn.
Dân chúng luôn có lòng hiếu kỳ đối với những nhân vật ưu tú kiệt xuất, bởi vậy, “Tất tần tật về người nổi tiếng” đương nhiên trở thành mánh lới của tờ tạp chí này.
Trước đó, Chu Mộc đã từng đế ý đến tờ tạp chí này trong một khoảng thời gian rất dài.
Đã là tạp chí có tiếng tầm cỡ thế giới, thân là phóng viên của FAMOUS, không tránh khỏi sẽ phải đối mặt với rất nhiều những cuộc phỏng vấn câu thông cùng những người nước ngoài nổi tiếng. Đối với người khác đây có thể là một cửa ải không thể vượt qua, nhưng đối với tiến sĩ trẻ Chu Mộc tốt nghiệp ngành tin tức đại học Sheffield mà nói, tất cả những điều trên hiển nhiên không thể trở thành nhân tố ngăn cản cô tiến bước.
Chỉ có một điều, địa điểm làm việc của tòa soạn tạp chí FAMOUS hoàn toàn không nằm trong thành phố nơi Chu Mộc sống.
Đây cũng là nguyên nhân quan trọng nhất khiến Chu Mộc lựa chọn nhậm chức tại đây.
Vì nguyên do này, cô cần đem hộ chiếu lấy được ở Anh đổi thành giấy phép lái xe.
Nộp phí, kiểm tra sức khoẻ, phiên dịch tư liệu hộ chiếu, tới cục quản lý xe cộ điền mẫu đơn đăng ký, cuối cùng tham gia cuộc sát hạch thay đổi hộ chiếu nước ngoài… Tiến hành trình tự xong xuôi, cuối cùng Chu Mộc cũng có thể yên tâm cầm hộ chiếu quốc nội lái xe ra đường rồi.
Rút hơn nửa số tiền gửi ngân hàng của mình, Chu Mộc tới đại lý xe đặt mua cho mình một chiếc xe hơi màu trắng giản dị giá cả phải chăng, sau đó thu dọn hành trang chuẩn bị lên đường.
“Mộc Mộc…” Mẹ Chu bịn rịn nhìn khuôn mặt nhỏ như hoa như ngọc của con gái: “Không ở trong thành phố cũng được… Nhưng đừng đi đến nơi xa xôi như thế được không con? Bên cạnh không có người chăm sóc, ở bên kia lỡ có chuyện gì…”
“Mẹ, lái xe đến thành phố A chỉ mất hai tiếng đồng hồ… đâu thể coi là xa.” Chu Mộc trấn an mẹ: “Nói gì thì con cũng ở nước ngoài những tám năm, con gái mẹ có chuyện gì mà chưa được chứng kiến… Mẹ cứ yên lòng yên dạ đi ha!”
Không nhắc tới thì thôi, nhắc tới tám năm ở nước ngoài kia, mẹ Chu nhất thời càng đứng ngồi không yên.
Lúc còn trẻ thì chạy đến đế quốc mặt trời không bao giờ lặn*, vất vả trông ngóng mãi mới chịu về, còn chưa nằm ấm giường, thế mà đã muốn đến chỗ khác sinh sống làm việc!
*chỉ sự phát triển phồn thịnh hoặc chủ nghĩa đế quốc
“Lão Chu, anh nói cái gì đi chứ!” Mẹ Chu hai mắt đẫm lệ uyển chuyển liếc Chu Vĩ Bình đang khoanh tay đứng một bên.
Bố Chu đưa mắt nhìn vợ, lại chuyển tầm mắt sang con gái trước mặt.
“Giới cấp dụng nhẫn*.” Ánh mắt thâm trầm hơi ngừng lại, lời nói ra khỏi miệng vẫn ngắn gọn súc tích trước sau như một.
*khuyên người ta nên tránh nóng nảy hấp tấp mà dùng thái độ nhẫn nại đối mặt mọi chuyện, có ý nghĩa gần như câu “Nhẫn một chút sóng yên gió lặng; Lùi một bước biển rộng trời cao”
“Vâng.” Chu Mộc lén hít vào một hơi, chậm rãi gật đầu.
“Chậc…” Mẹ Chu nhất thời muốn nổi điên: “Não làm bằng gỗ*!” thấp giọng oán trách chồng một câu.
*榆木脑袋: cách nói ví von chỉ tư tưởng bảo thủ, suy nghĩ cổ hủ, ngoan cố
Chu Vĩ Bình không có phản ứng gì, xoay người đi trước.
Mẹ Chu cũng là người có chừng mực, tuy nói trong lòng bất mãn, nhưng dù sao cũng sẽ không làm chuyện khiến người ta chê cười như là quở trách chồng mình ngay giữa đường giữa chợ. Lúc này, thấy chồng đi rồi, bà vội rút một tấm thẻ vàng từ trong ví dúi vào tay Chu Mộc.
“Mộc Mộc, bố con là đồ ngốc, con đừng có giận. Ở đây mẹ có dành dụm một ít tiền cho con, công việc là chuyện công việc, rèn luyện là chuyện rèn luyện, không thể để mình thiệt thòi được! Con cầm lấy, mua thêm này nọ hay là tiêu pha hàng ngày, nên tiêu thì cứ tiêu!”
Chu Mộc biết, nếu chính mình không nhận, hôm nay cũng đừng mơ đi được, dứt khoát thoải mái nhận, chính mình được thanh tịnh, mẹ cũng có thể bớt một nỗi lo!
Nói đến cùng, chính mình không động tới cái thẻ kia chẳng phải là được sao!
Nghe xong đủ lời dặn dò của mẹ, dọc đường ngâm nga một điệu hát dân gian, Chu Mộc cuối cùng cũng có thể vui vẻ tự tại.
Tâm tình phấn khởi đến thành phố A, Chu Mộc dựa theo địa chỉ Giang Ngữ Tình gửi cho tìm được ký túc xá độc thân mà cô ấy đã đặt trước cho cô ở thành phố A.
Nhưng chuyện tiếp theo lại khiến cô rất phiền não.
Đúng lúc sắp dọn vào ở, chủ cho thuê nhà vội vàng chạy tới, nói gì mà trong nhà cần dùng tiền gấp nên phải bán gấp căn nhà này.
Tiền đặt cọc được hoàn lại, xem chừng chủ nhà kia cũng là người phúc hậu, liên tục xin lỗi không ngừng, thậm chí còn tỏ vẻ có thể bồi thường cho cô.
Chu Mộc xua xua tay từ chối, kéo vali hành lý xuống lầu lên xe, lại không thể không âu sầu lần nữa —
Người tốt thì cô làm rồi, vậy hôm nay muộn thế này rồi cô biết ở đâu?
Vừa định gọi điện thoại cầu cứu Giang Ngữ Tình, chợt nhớ ra mấy hôm trước cô ấy nói — hôm nay là ngày cô ấy phải nộp gấp nhiệm vụ được giao.
Thế là Chu Mộc gặp vấn đề nan giải.
Hoàng hôn đã buông xuống một lúc. Vào khoảng thời gian này, lại ở một thành phố hoàn toàn xa lạ, muốn thuê được một phòng ở thích hợp trước tầm chạng vạng, độ khó không thua gì mua xổ số trúng thưởng.
Đang nghĩ vậy, xe trùng hợp chạy qua một dãy nhà cao ốc.
Nhìn biển hiệu HOTEL nhấp nháy sáng ngời trước mắt Chu Mộc thở phào, dừng lại, tắt máy, nhấc chân xuống xe.
Được rồi, hôm nay cứ ở tạm đây một đêm đi. Chỗ dung thân gì gì đó, ngày mai tính sau.
Sau khi nộp tiền đặt cọc nhận thẻ phòng ở quầy đăng ký, Chu Mộc kéo vali nhỏ đi vào thang máy.
Tới tầng hai mươi chín, cô sải bước tiến về phòng mình.
Phía trước có một bóng dáng cao ráo thon dài cũng đang đi tới.
Chu Mộc không chú ý, một lòng một dạ đều đang nghĩ đến chuyện mau chóng tìm được chỗ ở tốt.
Đối phương đi rất vội, cũng mang dáng vẻ lòng như lửa đốt. Chu Mộc suýt nữa bị anh ta va phải, nhanh chóng nghiêng người tránh né, vai trái đập thẳng vào đầu tường, đau còn chưa nói, sau một khắc Chu Mộc chợt nghe thấy một tiếng rách vải rất nhỏ.
Theo bản năng cúi xuống nhìn, Chu Mộc liền thấy lớp đăng ten mỏng trang trí trên áo khoác của mình bị thứ gì đó móc vào kéo thành tua rua.
Ngước mắt lên, không ngờ lại là một cái đinh ốc nhô ra của hộp cứu hỏa gần đấy.
Như là ý thức được chỗ này có chuyện, người đàn ông quay đầu nhìn Chu Mộc một cái, bước chân ngừng lại, hàng mày tuấn tú hơi nhíu lại.
Vai trái Chu Mộc bị va phải phát đau, lúc này cô đang xoa vai trợn mắt nhìn người đàn ông.
“Vị tiên sinh này, anh không biết lên tiếng xin lỗi à?”
Người đàn ông không nói gì, quan sát vai trái Chu Mộc một chút, lại liếc nhìn cái áo khoác bị rạch hỏng của cô, động tác lưu loát móc ví tiền từ trong túi ra.
“Nhiêu đây đủ chưa?” Năm tờ Mao gia gia mới tinh.
Chu Mộc nghẹn họng nhìn trân trối, chợt cảm thấy bị sỉ nhục vô cùng.
Người đàn ông vừa liếc đồng hồ, vừa mất kiên nhẫn rút mấy tờ một trăm nguyên ra khỏi ví.
“Một ngàn?”
Tôi phắc! Chu Mộc giận.
“Đừng dùng đồng tiền dơ bẩn của anh với tôi.” Chu Mộc khinh thường nói.
“Tôi không có thời gian lộn xộn với cô ở đây.” Chất giọng rất trong trẻo rất lạnh lùng xa cách, cũng giống như diện mạo kiêu ngạo bức người của anh ta. “Muốn bồi thường gì thì nói nhanh lên.”
Bồi thường?! Cô gái nhỏ bùng nổ rồi.
Được, là anh nói đấy nhé! ! !
Chu Mộc mở mắt trừng trừng đến trước mặt người nọ, vươn tay kéo một cái khuy trên áo khoác của anh ta, xoay tròn, lại dùng lực vặn xoắn—
“Phựt ——” Sợi chỉ buộc khuy áo đứt lìa.
“Đây là bồi thường mà tôi muốn.” Chu Mộc khua khua cái khuy áo trong tay trước mặt người đàn ông, “Chúng ta thanh toán xong rồi.”