Chu Mộc bỏ tập tranh sang một bên, thản nhiên đứng dậy, nhân lúc Lâm Tu còn chưa kịp phản ứng liền nheo mắt đạp chân một cái nhào tới đối phương.
“Ôi chao, Thái Sơn áp đỉnh là đây sao…” Lao tới mạnh như vậy, cái đầu cứng chắc của cô gái va thẳng vào cằm Lâm Tu, vì thế trung tá Lâm trước giờ luôn ung dung bình tĩnh cũng không tránh khỏi hớp một hơi lạnh.
[Thái Sơn áp đỉnh: một thành ngữ của người Hán dùng để miêu tả tình trạng bị áp lực, đả kích như núi Thái Sơn đổ lên đầu]
“Xương sọ cứng ghê nhỉ… Cũng phải bằng khẩu đại bác cỡ nhỏ chứ chẳng chơi.” Một tay Lâm Tu ôm lưng Chu Mộc, tay kia tìm chỗ xoa xoa cái cằm bị va đập không nhẹ của mình: “Ta nói này Chu Mộc, thì ra lão nhân gia ngài du học bên Anh là để nghiên cứu môn vật tự do của giặc Tây?”
“Khỏi phải ba hoa với tỷ!” Chu Mộc gần như bám đu trên người Lâm Tu không chịu xuống: “Ta vừa về nước ngươi đã vội ra oai phủ đầu, gió Bắc thổi vù vù tuyết rơi dày đặc thế kia, còn cố tình bắt ta chờ ngươi nửa ngày trời chẳng khác nào Bạch Mao Nữ! Không muốn gặp ta thì ngài đừng đến làm gì, không nhớ ta thì ngài cứ nói thẳng…”
“Người ta là thiết xỉ đồng nha Kỷ Hiểu Lam, ngươi phải gọi là linh nha lỵ xỉ (nhanh mồm nhanh miệng) Chu Tiểu Mộc.” Lâm Tu cũng không giận, nhếch nhếch khóe môi kéo cô nàng đang “dù ai nói ngả nói nghiêng, lòng ta vẫn vững như kiềng ba chân” bám đu trên người mình xuống. “Không muốn gặp ngài mà ta lại ngàn dặm xa xôi đến đây làm khuân vác cho đại tiểu thư ngài? Không nhớ ngài mà ta nhà cũng không thèm về trực tiếp lái xe chạy tới đây làm công nhân lao động cho ngài? Ta nói tỷ tỷ ngài có thể xuống dưới nói chuyện được chưa hả? Thật sự cho là vóc dáng mình mảnh mai lắm à?”
Chu Mộc “grừ” một tiếng, cách lớp cổ áo cắn xuống gáy Lâm Tu một ngụm, động tác kia thành thạo khỏi phải bàn.
Một thiếu niên vừa vặn từ ngã rẽ đi qua, bắt gặp màn này nhất thời nhìn không chớp mắt.
“Nhà có chó dữ người lạ chớ tới gần,” Lâm Tu quay sang người nọ khẽ cười nói: “Tranh chấp nội bộ ấy mà. Anh em đừng để bụng.”
Chu Mộc: “…”
Làm ầm ĩ một hồi, Chu Mộc mới vòng tay ôm cổ người kia để đôi chân ngọc của mình tiếp đất.
“Xem cái đống hành lý kia…” Lâm Tu ngắm nghía trận địa va li túi xách có phần đồ sộ cách đó không xa, “Giống y như thu gom phế phẩm ấy, đây là muốn chạy nạn hay là muốn bỏ nhà theo trai?”
“Anh không tranh cãi với em thì rảnh rỗi đến nỗi bức bối không chịu nổi phải không?” Chu Mộc trừng mắt lườm Lâm Tu một cái, “Đều nói giải phóng quân vì nhân dân phục vụ, anh lấy đâu ra nhiều cảm xúc tiêu cực như thế hả?!”
“Ồ, em có lý, cuối cùng anh đã hiểu, Chu Hữu Lý (hữu lý là có lý) em đời này coi như liều chết cũng không tha cho anh rồi, chỗ nào cũng có mặt em!” Nói xong Lâm Tu đi qua nhặt hết túi to túi nhỏ trên đất khiêng lên vai như vác chày gỗ*, còn không quên quay đầu dặn người phía sau một câu: “Theo sát vào, đi lạc bị người ta lừa đem lên núi làm vợ là anh mặc kệ đấy nhé.”
[*dụng cụ dùng để giặt quần áo thời xưa]
“Nói như thể em là con ngốc không bằng…” Chu Mộc bĩu môi, “Biết rồi biết rồi. Nhanh nhanh mở đường đi thưa ngài!”
“Em tưởng mình khỏe mạnh bình thường lắm à…” Lâm Tu nhàn nhạt liếc nhìn cô một cái.
Kỳ thật Lâm Tu dặn dò cũng không phải là không có nguyên do. Cô nhóc Chu Mộc này hồi nhỏ chính là một kẻ mù đường, mà còn thuộc loại chính hãng trăm phần trăm nếu giả cho đổi lại. Để lại ấn tượng sâu sắc nhất với Lâm Tu là một chuyện xảy ra khi bọn họ còn bé xíu.
Khi đó Chu Mộc còn là một bé con thắt bím hai bên, mỗi ngày đều buộc hai sợi dây đỏ trên đầu bộ dạng bụ bẫm đáng yêu. Khuôn mặt nhỏ mũm mĩm non mềm tới mức ai nhìn thấy cũng không nhịn được muốn vươn tay véo hai cái. Khi đó hai nhà bọn họ rất gần, một đám con nít không có việc gì đều tụ tập nô đùa với nhau. Cha mẹ Lâm Tu bận rộn công tác, cha mẹ Chu Mộc cũng là ông bà chủ đi sớm về khuya, lại thêm hai nhà Lâm Chu xưa nay thân thiết, vì thế nhiệm vụ trông nom Chu Mộc liền rơi lên vai bạn nhỏ Lâm lớn hơn cô bé hai tuổi. Bạn nhỏ Lâm Tu từ nhỏ đã là một thằng nhóc tinh ranh lanh lợi, gặp người nói tiếng người gặp quỷ nói tiếng quỷ, nhưng trong xương cốt lại ẩn giấu cá tính lười nhác chán đời mà người lớn đều không nhận ra được. Đối với cậu bé, việc chăm sóc em gái nhỏ nhà hàng xóm gì đó thật sự là vô cùng phiền phức. Nếu có thể, cậu bé thật sự không muốn tiếp xúc với loại sinh vật phái nữ động tí là khóc lóc sụt sùi này. Nhưng mà phụ mẫu đại nhân đã lên tiếng, để duy trì hình tượng con ngoan trong mắt bố mẹ, cũng để tạo uy tín của mình trong cảm nhận của đám anh em, Lâm Tu bảy tuổi năm ấy bất chấp gian khổ đưa Chu Mộc vào “phạm vi thế lực” của mình, từ đó trở đi, cậu có thêm một cái “đuôi nhỏ”, gánh vác trách nhiệm trông nom Chu Mộc, hơn nữa lần trông nom này, kéo dài tới hai mươi năm.
Chuyện là lần đó một đám con nít tụ tập chơi trò trốn tìm. Lúc đó đám nhóc kia đều thích làm người trốn chứ chẳng đứa nào thích đóng vai người tìm. Bạn nhỏ Chu Mộc trước nay luôn bám người, mở miệng ra là “anh Tiểu Tu” không ngớt, bạn nhỏ Lâm Tu bị cô bé quấy không chịu nổi, dứt khoát lén ra hiệu với mấy đứa nhóc chơi cùng, thành ra đến bước “tay trắng tay đen*” thì Chu Mộc tiểu cô nương “một mình một phái”, thế là, cái đuôi nhỏ phải đóng vai người tìm, lúc cô bé quay lưng lại bịt mắt đếm ngược, bọn trẻ còn lại lập tức giải tán, tìm chỗ trốn cực kỳ kín đáo.
[gần giống như trò oẳn tù tì, có từ 3 người chơi trở lên, mọi người cùng lúc xòe bàn tay để úp hoặc ngửa tùy ý, số người cùng úp hoặc ngửa ít hơn thì bị loại]
Chu Mộc khi còn nhỏ rất là thành thật (theo lời tiểu bá vương Lâm Tu khi đó thì là “quá ngây ngô”), sau khi thành thành thật thật xòe đầu ngón tay múp míp đếm đến một trăm, cô bé gọi vài tiếng, xác nhận không ai trả lời tức là mọi người đều đã trốn xong, cô bé mới khua đôi chân ngắn ngủi đi từng chỗ từng chỗ tìm người.
[“thực tâm nhãn” tiếng Hán là thành thật, trung thực; Lâm Tu dùng từ “khuyết tâm nhãn”, tức là không có tâm cơ, chỉ người thiếu cơ trí, quá ngây thơ, dễ bị lừa]
Đám trẻ con tụ tập chơi đùa đều là đám con cháu tinh ranh của tầng lớp cán bộ cao cấp, mắt thấy rõ lâu rồi mà nhóc con ngốc nghếch nhà họ Chu vẫn không tìm được mình, cả đám mất kiên nhẫn đều rời khỏi chỗ trốn chạy về nhà tìm mẹ.
Lâm Tu cũng không ngoại lệ.
Sau khi ăn xong bữa tối, lại đánh bi cùng thằng nhóc họ Hứa nhà bên cạnh một lát, bạn nhỏ Lâm lắc la lắc lư bước chân hình chữ Bát (八) đi ngang qua cửa nhà họ Chu thì bị dì Văn kéo cánh tay nhỏ bé lại.
“Tiểu Tu, có thấy em Mộc Mộc của con đâu không?” Nét mặt dì có vẻ hơi sốt sắng.
Tiểu Lâm Tu lúc này mới ý thức được nhóc con ngốc nghếch kia e là bây giờ còn đang bền bỉ tiếp tục sự nghiệp “tìm người” vĩ đại.
Lâm tiểu ca ca thở hồng hộc chạy tới chỗ bọn nhóc chơi trốn tìm lúc đầu, vẫn không thấy Tiểu Chu Mộc đâu cả.
Lâm Tu tuy nhỏ tuổi, nhưng cũng đã có tư duy dẫn binh tác chiến, thế là, Lâm tiểu tướng quân bắt đầu tiến hành lục soát “trên diện rộng”, chỉ chốc lát đã tìm khắp phố lớn ngõ nhỏ xung quanh một lượt.
Trong một con hẻm hơi hẻo lánh, cuối cùng Lâm Tu phát hiện ra Chu Mộc đang rúc trong một góc.
Giờ phút này cả người cô bé cuộn tròn co ro, nếu nhìn kỹ sẽ phát hiện thân thể nho nhỏ kia đang không ngừng run rẩy.
Đứng gần lối vào của con hẻm là một con chó lớn cậu bé không biết tên, da lông đen sì dáng vẻ dữ tợn.
Lâm Tu từ nhỏ đã to gan lớn mật, lúc này cũng chẳng quan tâm con chó kia là cái giống gì, cậu bé nghênh ngang bước ngang qua con chó đen to, thong thả tới trước mặt Chu Mộc.
“Em làm gì thế hả!” Tiểu Lâm Tu không hề thương tiếc dùng ngón tay ngắn ngủn mũm mĩm chọc chọc vào trán đối phương: “Ở đây làm mèo ấp trứng à?”
Cứu tinh giá lâm, Chu Mộc năm tuổi năm ấy cũng bất chấp hình tượng, bổ nhào vào lòng Lâm Tu khóc òa lên. Nước mắt nước mũi giàn giụa đều bôi cả lên vạt áo cổ áo Lâm Tu.
“Em bị lạc đường hu hu…” Bạn nhỏ Chu Mộc khóc tới mức âm u trời đất, vô cùng bi thảm.
Lâm Tu ngạc nhiên nhìn nhóc con lỗ mũi phập phồng bong bóng, từ đó về sau hoàn toàn tin tưởng đây là một kẻ mù đường không còn nghi ngờ mảy may.
Lái xe đến dưới lầu nhà Chu Mộc, đại tiểu thư không hề có ý giúp đỡ chỉ hào hứng vui vẻ lên lầu, bỏ mặc Lâm Tu phía sau ôm khiêng kéo túm một đống đồ đạc vào thang máy như một bác nông dân.
Cha mẹ Chu Mộc không ở nhà, vì thế lúc này trong phòng chỉ còn hai người Lâm Tu cùng Chu Mộc mắt to trừng mắt lớn.
“Trong va li của em chứa thuốc nổ hay là cái gì thế…” Lâm Tu dựa nửa người vào khung cửa thở gấp, giơ tay cởi hai cúc trên cùng của áo sơmi. “Mồ hôi trên lưng anh sắp tràn cả ra rồi.”
“Thứ linh tinh gì cũng có…” Nói xong Chu Mộc ngồi vào bên giường bắt đầu đổ hành lý ra sắp xếp.
“Đây, đây, đây…” Bàn tay nhỏ nhắn trắng như ngọc lật giở thoăn thoắt, chỉ chốc lát sau mấy chồng đồ đạc trước mặt Chu Mộc đã được sắp xếp chỉnh tề.
Tinh thần thu dọn dâng cao ngùn ngụt, Lâm Tu dựa vào khung cửa chán đến chết liền đưa mắt nhìn về Chu Mộc cách đó không xa.
Gầy, cao, ngay cả bộ phận nho nhỏ cũng trổ mã ngày càng duyên dáng rồi.
Lúc này người nọ đang cúi đầu, lông mi thật dài cong cong, mềm nhẹ che phủ trên đôi mắt, in một bóng đen nhàn nhạt dưới viền mắt.
Mặc dù môi trường làm việc quyết định số lượng phái nữ mà anh tiếp xúc thật sự là hữu hạn, nhưng đối với người từ nhỏ đã quen nhìn bà mẹ xinh đẹp dịu dàng nhà mình cùng với cô em họ diễm lệ động lòng như Lâm Tu mà nói, người khác phái sở hữu vẻ đẹp thông thường thật sự rất khó lọt được vào mắt anh.
Vì thế nên, thật lòng mà nói, đối với người trước mắt khiến anh quan tâm cho đến tận bây giờ, tiêu chuẩn bề ngoài vẫn là khá cao.
Lâm Tu mặt mũi sáng sủa lẳng lặng nhìn Chu Mộc, đôi con ngươi đen chợt trở nên thâm trầm — lần gần đây nhất nhìn thấy cô là từ bao giờ?
Lúc ấy anh vẫn là một thiếu niên mười chín tuổi, Chu Mộc nhỏ hơn anh hai tuổi năm đó nghe theo sắp xếp của gia đình một mình đi Anh quốc lưu học.
Khoảnh khắc trước khi lên máy bay, Chu Mộc mười bảy tuổi đôi mắt hoen đỏ ghé vào vai anh.
“Này,” Chu Mộc nhỏ tuổi hung dữ dặn dò Lâm Tu: “Phải nhớ thường xuyên gọi điện thoại cho em!”
“Được.” Lâm Tu cong cong khóe môi.
“Có chuyện gì cũng phải bàn với em trước!” Kéo nhẹ cổ áo được là phẳng phiu của người ta.
“Được.” Vẫn cười cưng chiều như trước.
“Chuyện kia…” Chu Mộc nghiêng đầu nghĩ nghĩ, cuối cùng lại cắn môi dưới hung tợn thêm một câu: “Quen bạn gái nhớ phải xin phép em trước! Anh là bạn chí cốt của em, chuyện này phải để em thông qua trước!”
Lần này Lâm Tu không đáp lời. Chu Mộc đợi một lát không thấy anh lên tiếng trả lời, nhào tới định cắn anh một ngụm.
“Không thành vấn đề.” Lâm Tu nhếch mày cười trong sáng, ánh mặt trời chiếu lên đường nét khuôn mặt anh càng thêm tuấn tú, khiến cả người anh đều mang vẻ ấm áp, khoảnh khắc ấy anh chợt sáng chói tới mức khiến người ta không mở nổi mắt.
Khóe môi cong cong tươi cười nhìn bóng dáng người nọ càng lúc càng xa, đôi mắt xinh đẹp khẽ thu lại, độ cong vừa rồi còn giữ nguyên trên khóe miệng cuối cùng chậm rãi tan đi.
Nếu biệt ly là không tránh khỏi, may mắn, lưu lại cho anh, còn có chờ đợi.
Nhưng lần chờ đợi này, là tám năm đằng đẵng.
…
“Này này này… Anh đang nghĩ cái gì thế!” Gọi rất nhiều câu vẫn không thấy người kia trả lời, Chu Mộc nóng nảy, tiện tay cầm đồ vật gần mình nhất ném về phía Lâm Tu.
Lâm Tu giơ tay lên bắt, giây tiếp theo, bên môi anh ẩn hiện một nụ cười xấu xa.
“Ồ… Nhìn không ra cô bé chủ động ra phết đấy…” Chất giọng êm tai mang theo ý cười không nhanh không chậm lững lờ vang lên.
Chu Mộc vừa ngước mắt cả người liền hóa đá ngay lập tức.
Kia kia kia kia là… áo lót của cô? ! ! !
Ngón tay chậm rãi trượt dọc theo đường viền đăng ten như trêu đùa, Lâm Tu nhếch mày nhướng mắt, đôi con ngươi xinh đẹp cứ thế như cười như không khẽ liếc nhìn Chu Mộc, ý chế nhạo trong đó quả thực có thể dìm chết Chu đại tiểu thư vài lần.
“Chu Mộc à…” Lâm Tu thản nhiên mở miệng nói: “Tám năm… Kháng chiến đều thắng lợi rồi, kích cỡ ‘chỗ đó’ của em sao vẫn chưa phát triển vậy nhỉ…”
Nghe vậy Chu Mộc ngửa mặt lên trời thét dài, gầm rú một tiếng rồi làm bộ định nhào tới bóp chết Lâm Tu.
Hai người đùa nghịch ầm ĩ, một lúc lâu sau Lâm Tu mới khống chế lực trên tay bắt được cái tay Chu Mộc đang cấu véo linh tinh trên người anh.
“Mệt cho em chưa ăn cơm mà vẫn có tinh thần như vậy… Đi nào, anh đưa em ra ngoài ăn cơm.”
“Em muốn đi Toàn Tụ Đức!” Cô gái nhỏ nào đó mắt đã sáng lập lòe.
“Được rồi.” Phó đoàn trưởng Lâm hào phóng khoát tay: “Lát nữa lấy hai phần cho em mang về ăn.”
“Vậy bây giờ chúng ta đi đâu?” Chu Mộc ngước mắt.
“Có cơm ngon dâng tận miệng, không ăn thì phí, đi không?” Lâm Tu híp mắt cười.
“’Ăn chùa’ à?” Chu Mộc cười như tên trộm, lập tức đạt thành nhận thức chung cao độ với anh bạn nối khố. “Đi nhà ai?”
“Hứa Úy.”
[Câu chuyện con mèo đẻ trứng: Có con mèo lười biếng cả ngày chỉ nằm trong nhà không bắt chuột, nó cảm thấy gà mái chẳng làm được gì ngoài việc đẻ trứng mà lại được chủ nhân yêu quí nên sinh lòng đố kị. Một lần gà ra ngoài kiếm mồi ăn, mèo ta đã ăn cắp một quả trứng trong ổ gà bỏ vào ổ của mình, rồi hớn hở khoe với chủ nhân rằng mình đã đẻ được trứng. Cô chủ không tin, nhưng con mèo khăng khăng rằng trứng là do nó đẻ ra, nó sẽ ấp trứng đến khi nào nở ra một con mèo con mới thôi. Từ đó cô chủ cho nó ăn rất nhiều cá ngon, còn nó cả ngày chẳng làm gì, chỉ mơ tưởng đến khi trứng nở thành mèo con. Một thời gian sau, quả trứng nở ra một chú gà con, cô chủ tức giận đuổi mèo ra khỏi nhà, từ đó mèo ta không có nhà phải đi lang thang. Hết chuyện :]