Trong chiến tranh hiện đại, sự tồn tại của trung đoàn không quân được biết đến như là “đôi cánh thép” của lục quân. Lục quân sử dụng phương thức tác chiến ba chiều (lập thể) thẳng đứng hướng từ mặt đất, đây cũng chính là ý nghĩa tồn tại của trung đoàn không quân. Lần này, với tư cách là một trong những nước tham gia cuộc tập trận quân sự chống khủng bố đa quốc gia ở nước A, Trung Quốc đã phái ra gần hai nghìn quân tinh nhuệ ưu tú tham gia vào cuộc tập trận lần này, mà làm đội ngũ mũi nhọn trong không quân, trung đoàn không quân tập đoàn xx quân khu Z của Lâm Tu càng trở thành đội tiên phong dẫn đầu trong cuộc tập trận lần này.
Một giờ chiều giờ địa phương toàn nước A, cùng với ba quả pháo sáng đỏ rực nổ vang trên bầu trời, tiếng kèn hiệu lệnh sục sôi chiến đấu từ sân diễn luyện truyền tới, tuyên bố cuộc tập trận liên hợp chống khủng bố trong điều kiện hiện đại chính thức bắt đầu.
Chỉ huy không quân, trinh sát, tấn công, vận chuyển, làm nhiễu sóng điện tử, trực thăng cần vụ… Trung đoàn không quân tham gia tập trận lần này hình thành một khu vực nhiều tầng trong không phận tác chiến, tấn công lập thể trên không, chiếm được lợi thế trong cuộc tập trận lần này, theo chiếc trực thăng kiểu mới do Lâm Tu điều khiển, toàn thể hạm đội phi công xếp thành trận Lam Thiên chuẩn bị tiến hành tấn công bằng đạn thật.
Tầng trời thấp khẩn cấp lên đường, Lâm Tu nhận nhiệm vụ dẫn theo đội hình không quân phía sau lướt qua biển tấn công thẳng vào sào huyệt địch.
Bay tà tà qua vùng cấm trên biển, hạm đội trực thăng theo sự lãnh đạo của Lâm Tu lặng lẽ tiến về hướng khu vực mục tiêu.
“Tiến vào không phận nổ súng!” Lâm Tu báo cáo với viên chỉ huy trên đất liền: “Xin chờ chỉ thị!”
“Bắt đầu công kích!” Không hề do dự, viên chỉ huy truyền đến cho Lâm Tu mệnh lệnh tấn công.
Sau khi nhận mệnh lệnh, Lâm Tu tiếp tục hạ thấp độ cao bay về phía trước, cùng lúc đó, anh lợi dụng hệ thống ngắm bắn nhanh chóng nhắm vào mục tiêu.
Hạm đội trực thăng theo sát phía sau, tất cả phi công đều tập trung tinh thần cao độ, chỉ chờ động tác tiếp theo của Lâm Tu.
“Báo cáo, khu vực mục tiêu đột ngột xuất hiện sương mù, tầm nhìn giảm sút! Xin chỉ thị!” Đài cao tần chuyên dụng trong quân sự truyền đến tiếng báo cáo của viên phi công phía sau.
Lâm Tu hơi nhíu mày, tầm mắt rơi xuống khu vực công kích dày đặc sương mù, đảo mắt lại thấy mục tiêu công kích trên màn hình điện tử trong khoang điều khiển đã mơ hồ không rõ.
Trong chiến tranh, thời gian chính là sinh mệnh, không hề do dự mảy may, Lâm Tu báo cáo tình huống cho trung tâm chỉ huy trên mặt đất rồi hơi nheo mắt lại, quyết đoán ra chỉ thị cho toàn bộ hạm đội trực thăng chiến đấu –
“Thay đổi trận hình, tránh né phi hành, chú ý tránh rađa dò tìm của ‘địch’! Toàn đội chuẩn bị sẵn sàng tấn công!”
Hạm đội trực thăng tiếp tục tiến về phía trước, đợi tới lúc sương mù dần tản đi có thể thấy rõ khu vực công kích dự định, Lâm Tu không hề do dự ra mệnh lệnh: “Tập trung mục tiêu, công kích!”
Tên lửa loại mới cải thiện tầm bắn từ mấy trăm mét lên đến mấy nghìn mét gào thét xẹt qua bầu trời trên vùng biển tác chiến, tốp máy bay rít gào mà qua, trung đoàn không quân do Lâm Tu dẫn đầu cùng với đơn vị lân cận tiến hành đổ bộ ba chiều, cùng lúc phát động tấn công, đội hình chặt chẽ hỏa lực mãnh liệt đánh cho quân ‘địch’ không kịp trở tay hay chống đỡ.
Sau chiến dịch này, binh lực của đối phương suy giảm nặng nề, tinh thần chiến đấu cũng giảm đi một nửa, vì thế, trong suốt thời gian diễn tập sau đó, bên Lâm Tu rất nhanh liền phá được pháo đài của ‘địch’, thế như chẻ tre một đường đánh thẳng, rốt cục giành được thắng lợi cuối cùng trong cuộc tập trận lần này.
Đúng như Lâm Tu dự liệu, mười ngày sau, bộ đội Trung Quốc hoàn thành mỹ màn nhiệm vụ diễn tập lần này, đơn vị tham gia tập trận của Lâm Tu thắng trận trở về, vừa về đến vị trí đóng quân của quân khu Z không lâu, Lâm Tu liền gặp Vũ Sấm đưa ra ý kiến muốn xin nghỉ phép về thăm nhà.
“Tạm nể mặt lần này chú mày không làm ông đây mất mặt,” Ái tướng Lâm Tu đạt được thành tựu xuất sắc trong cuộc tập trận lần này, ngay cả thủ trưởng các bên cũng lên tiếng khen ngợi, đoàn trưởng Vũ Sấm thật sự rất đắc ý, “Phê chuẩn!”
“Cảm ơn đoàn trưởng.” Lâm Tu thế này mới nhướng cao đuôi mày nhếch khóe miệng, nhấc chân dợm bước ra cửa.
“Này này này!” Vũ Sấm túm anh lại, “Thằng ranh kia chú mày đi đâu đấy hả?”
“Về nhà ạ.” Lâm Tu ngước mắt nhướng mày, “Anh vừa mới đồng ý xong còn gì.”
“Anh đây cho chú mày nghỉ, nhưng cũng chưa nói cho chú mày về ngay bây giờ!” Vũ Sấm trợn mắt nói oang oang: “Xem cái thói tinh ranh của chú mày kìa! Chả ra cái thể thống gì!”
“Em đã hứa với vợ em, tập trận xong sẽ về nhà thăm cô ấy.”
“Đừng có lôi Tiểu Chu ra để ngụy trang!” Vũ Sấm bĩu môi, “Cái tính thối của chú mày anh đây còn lạ gì? ! Chú mày còn so đo một hai ngày này nữa hả?”
“Vâng.” Lâm Tu quyết đoán gật đầu một cái, “Quy tâm tự tiễn*.”
*trái tim hướng về nhà như một mũi tên, ý chỉ nỗi háo hức mong được về nhà.
Không ngờ nổi một người trước giờ luôn giấu kín tâm tư như vậy lại nói ra một câu như thế ngay trước mặt mình, vị đoàn trưởng nào đó chợt cảm thấy bị kích thích nặng nề.
“Cậu cậu cậu… Không được, cậu ngoan ngoãn ở lại đây hai ngày cho tôi! Quân diễn vừa mới kết thúc, hai ngày tới nhất định thủ trưởng các bên sẽ lần lượt qua đây, đến lúc đó người ta hỏi cậu đi đâu rồi, tôi biết trả lời ra sao? !”
“Ăn ngay nói thật.” Lâm Tu cười khẽ, “Anh cứ nói em liều chết về nhà tìm vợ đi.”
Vị Vũ nào đó nghe vậy chán nản.
…
Lâm Tu cuối cùng vẫn không đi được, không phải vì Vũ Sấm ngăn cản anh, mà là vì nhóm thủ trưởng thật sự quá nhanh chân.
Anh vừa mới trở về, nhóm thủ trưởng đã đi vào ngay sau đó, tư lệnh, phó tư lệnh cấp bậc thiếu tướng trung tướng thượng tướng dàn thành một hàng, hình bông lúa ngôi sao lóng lánh trên quân hàm, cán bộ lãnh đạo đứng phía sau vô cùng kính cẩn, khí thế rầm rộ kia đúng là làm người ta khiếp sợ, quả thực chính là vang dội không gì sánh được.
Lâm Tu anh dù mọc thêm mười lá gan cũng không dám chạy trốn vào thời khắc bị nhóm thủ trưởng chỉ đích danh triệu kiến mấu chốt này.
Vì thế, kế hoạch về nhà ngay tức khắc không thể không bị gác lại, lúc gần tối, Lâm Tu bị triệu tập liền túm Quách Duệ đang đứng cạnh cửa, vội vàng dặn dò vài câu, bấy giờ mới chạy đi gặp nhóm thủ trưởng.
Cậu cảnh vệ trẻ nhận được nhiệm vụ thì hưng phấn lắm nhưng cũng căng thẳng không kém, theo như lời Lâm Tu dặn, Quách Duệ chạy gộp ba bước thành hai đi tìm di động của phó đoàn trưởng Lâm của cậu ta, nghĩ sẵn trong đầu mấy lượt rồi mới run rẩy bấm số điện thoại của Chu Mộc.
Thủ trưởng – đây là biệt danh của Chu Mộc trong danh bạ điện thoại của Lâm Tu.
Xem kìa, biệt danh này của người ta… Sao mà oai phong thế, sao mà ý tứ thế, sao mà… ặc, mang đậm sắc thái quân sự thế cơ chứ!
Điện thoại đổ chuông gần như chưa tới hai giây đã được đối phương nhấc máy, người ở đầu dây bên kia quả nhiên không hề suy nghĩ đã thốt ra –
“Sắp về rồi hả anh?”
Nghe giọng điệu này, thì nhất định là tưởng cậu ta là phó đoàn trưởng Lâm rồi.
Quách Duệ ở bên này điện thoại gãi đầu, “Chị dâu ơi, em là Quách Duệ.”
Chu Mộc thoáng giật mình, nhưng rồi phản ứng lại ngay, “À, ừ. Chào cậu, chào cậu.”
“Ha ha, à chuyện đó… Chị dâu à, phó đoàn trưởng Lâm bị nhóm thủ trưởng gọi đi gặp mặt, chắc là chưa về nhà được ngay, anh ấy sợ chị lo lắng, nên bảo em gọi điện báo cho chị một tiếng.”
“Vậy thế… , mấy cậu tập trận xong rồi chứ?” Chu Mộc hỏi.
“Vâng ạ. Nhóm bộ đội tham gia tập trận vừa về đơn vị không lâu, không quân của chúng ta nhận được đánh giá cao cả trong và ngoài nước, bây giờ trong đoàn đang bàn bạc tổ chức ăn mừng đấy ạ!” Quách Duệ nói đầy hãnh diện.
“Ừ, tôi có để ý thời sự đưa tin.” Chu Mộc bên ống nghe kia cười: “Công lao hiển hách áp đảo tuyệt đối ha.”
“Ha hả, chị dâu nói đùa rồi.” Quách Duệ vui vẻ mở miệng: “Mọi người đều nói là phó đoàn trưởng Lâm phụ trách huấn luyện tác chiến có công lao lớn đấy ạ.”
Chu Mộc ở bên kia khẽ cười, sau đó mới thử hỏi dò một câu: “Vậy thế… Tiểu Quách, phó đoàn trưởng Lâm của cậu có nói chừng nào thì anh ấy… ừm… mới có thể về nhà không?”
“Chắc là nhanh thôi ạ… Nhưng cũng khó nói lắm.” Quách Duệ nhíu mày nói: “Cuộc tập trận vừa mới kết thúc, theo như kinh nghiệm bình thường, không ít lãnh đạo sẽ xuống đây… Chắc cũng phải một thời gian đấy ạ.”
“À… Ra vậy.” Giọng nói ở đầu dây kia quả nhiên trở nên mất mát, nhưng phép lịch sự tối thiểu trong trong ngoài ngoài một chút cũng không thiếu, “Vất vả cho cậu rồi Tiểu Quách ạ… Cám ơn cậu nhé.”
“Chị dâu đừng khách sáo.” Quách Duệ cười toe toét: “Chị còn có chuyện gì cần em chuyển lời không ạ? Chốc nữa nhất định em sẽ nói lại.”
“Không có gì…” Chu Mộc thoáng ngẫm nghĩ, cuối cùng lại đột nhiên nói thêm một câu: “À… Tiểu Quách này, trong đoàn của các cậu gần đây còn có việc gì khẩn cấp không?”
Việc khẩn cấp?
Gì cơ? !
Quách Duệ chẳng hiểu mô tê gì hết.
“Ý của tôi là – Bây giờ phần lớn thời gian Lâm Tu đều ở trong doanh trại nhỉ?” Chu Mộc giải thích.
“À, cũng gần như thế ạ…” Quách Duệ trả lời xong rồi lại cười “he he” thêm hai tiếng: “Chị dâu yên tâm đi, hành tung của phó đoàn trưởng Lâm em sẽ báo cáo cho chị mọi lúc mọi nơi, em cam đoan em sẽ tuyệt đối trông chừng anh ấy – em sẽ nỗ lực ngăn chặn tất cả khả năng trêu hoa ghẹo nguyệt của anh ấy, làm cho phó đoàn trưởng Lâm kiên quyết một lòng vì Đảng một lòng vì chị dâu!”
Chu Mộc bật cười: “Có cậu ở đó thì tôi yên tâm rồi.”
Cậu cảnh vệ trẻ nhất thời hai mắt tỏa sáng, đường nhìn như tia X quang, sáng tới mức không thua kém gì bóng đèn công suất lớn.
Cúp điện thoại, Chu Mộc chậm rãi bước tới bên sofa ngồi xuống, bàn tay theo thói quen xoa nhẹ vùng bụng ấm áp.
Vừa rồi, trong nháy mắt đó, cô đã đưa ra một quyết định –
Đi tới quân khu Z, tới trung đoàn không quân, vào trong đó tìm người kia.
Hỏi Quách Duệ vấn đề kia, cũng là vì nguyên nhân này.
Vì ép chính mình bổ sung các loại chất dinh dưỡng cần thiết cho phụ nữ có thai, trông Chu Mộc có vẻ đẫy đà hơn một chút, nhưng cũng chỉ là “một chút” mà thôi. Chu Mộc quá gầy, cái bụng bầu gần ba tháng trên người cô gần như không lộ rõ. Cảm giác tổng thể mang lại cho người ta vẫn là cô gái cao gầy thanh mảnh.
Không biết… Liệu anh có nhìn ra được không?
Mỗi người phụ nữ đều khao khát có thể nhìn thấy niềm vui sướng từ tận đáy lòng trên khuôn mặt chồng khi biết tin mình mang thai, Chu Mộc cũng không ngoại lệ.
Cho nên, khi biết được Lâm Tu tạm thời chưa thể về nhà, Chu Mộc nhớ quá hóa liều rốt cục quyết định “tới quân khu Z tìm chồng”.
Không có nguyên do gì đặc biệt, chỉ là rất muốn nhìn thấy anh, muốn nói cho anh biết nỗi nhung nhớ cô dành cho anh trong gần hai tháng xa cách này, nỗi lo lắng của cô, sự chờ đợi của cô… và cả, tin vui của cô.
Danh Sách Chương: