• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit: Zinny

Bà Chu tâm tư tinh tế sớm đã thu hết vẻ mặt cô đơn của cháu gái Hà Tiêu vào đáy mắt, bà hơi ngước mắt, ánh mắt mang chút ý nghiền ngẫm đảo một vòng qua mặt Chu Mộc, trong lòng tựa hồ đã ra quyết định gì đó, muốn thử cô một lần.

Trên thực tế, khi nghe tin Lâm Tu kết hôn, bà Chu luôn hết lòng cưng chiều cháu gái gần như là đứng ngồi không yên, trước tiên bà sai cậu cảnh vệ của chồng đi tới nhà con gái đón Hà Tiêu đang ở đó, sau đó lại giấu ông già nhà mình lén lút sai người đi điều tra “lý lịch gốc rễ” của đối phương, kỳ thật nguyên nhân chẳng qua là hai điểm có thể đoán ra từ sớm —

Con gái nhà ai có thể xứng đôi với cậu thanh niên trẻ tuổi tài giỏi luôn kiêu ngạo hơn người kia?

Là ai có bản lĩnh tranh giành với cô cháu gái Hà Tiêu nhà mình?

Trước mắt, diện mạo người này thì bà thấy rồi, nhìn kỹ thì thật sự là một cô gái sáng sủa khiến người ta yêu thích, nhưng bên trong thế nào, suy cho cùng, bà Chu ít nhiều vẫn có phần hiếu kỳ.

Nhìn đôi mắt trong veo rung động lòng người kia, bà Chu cười nhợt nhạt, nhìn Chu Mộc chậm rãi mở miệng —

“Cháu gái, cháu đang làm việc ở đâu?”

Không lộ sông không lộ núi*, là một cái đinh mềm không thể tránh.

*Bất hiển sơn bất lộ thủy: ngấm ngầm, không rõ ý tứ

Đối với bà Chu mà nói, đây là bà thân là người biết chuyện làm khó dễ cô một chút, nhưng với Chu Mộc, đây lại là vấn đề không thể lảng tránh mà ít nhiều khiến đương sự thấy có phần xấu hổ.

Chu Mộc thà tin rằng vị phu nhân trước mặt thật sự hỏi mình câu này giống như đang tâm sự việc nhà mà thôi, nhưng ý tứ kín đáo trong mắt đối phương lại làm Chu Mộc vốn luôn tinh ý cảm thấy không thoải mái.

Mà thôi, là bậc bề trên, thương yêu con cháu của mình âu cũng là chuyện có tình có lý.

Huống chi, phong độ là điều kiện quan trọng mà “kẻ thắng cuộc” nhất định phải có đủ.

Nghĩ đến đây, Chu Mộc nhoẻn miệng cười trả lời bà Chu, “Để bà chê cười rồi ạ. Cháu còn đang ở nhà chờ việc.”

Một câu nói không tự ti không kiêu ngạo lại mạnh mẽ đầy khí phách, người nói câu đó làm gì có chút xíu ngại ngùng nào đâu?

Đối với phản ứng của Chu Mộc, bà Chu cảm thấy hơi ngạc nhiên, nhưng vẫn rất có hứng thú nhìn về phía cô.

“Nhưng mà xét thấy làm bà chủ gia đình thật đúng là không dễ, hơn nữa người nào đó đòi hỏi cao tiêu chuẩn cao cũng thật quá khó hầu hạ — nên cháu đã quyết định, sau khi kết hôn vẫn sẽ tiếp tục ra ngoài làm việc. Tục ngữ nói — tự mình động tay, cơm no áo ấm mà.” Nói xong Chu Mộc lại quay sang người nọ tự nhiên phóng khoáng nhoẻn miệng cười ngay trước mặt bà Chu cùng Hà Tiêu.

Lâm Tu vẫn một mực im lặng nghe vậy khẽ nhướng mày, khóe miệng cũng ngay thời khắc đó nhẹ nhàng cong lên.

Thẳng tiến không lùi, lại quả cảm không sợ, dù là đối mặt với ai cũng đều không tự ti không kiêu ngạo, ngoại trừ phép lịch sự cần phải có, đã mở miệng là không cho người ta được lợi tẹo nào.

Đúng thế… Đây mới là Chu Tiểu Mèo của anh.

Lâm Tu hết sức tự nhiên nâng tay di nhẹ lên mũi Chu Mộc một cái, vẻ cưng chiều không cần nói cũng biết.

Đúng vào lúc này, di động trong túi rung lên.

Lâm Tu nói ngắn gọn kết thúc cuộc điện thoại, quay đầu tiện tay ôm eo Chu Mộc —

“Mẹ gọi điện tới, bảo trưa nay hai bọn mình theo ba đến chỗ ông cụ ăn cơm.”

“Vâng.” Chu Mộc khẽ gật đầu, cùng Lâm Tu chuyển tầm mắt về lại chỗ Hà Tiêu cùng bà ngoại.

“Bà Chu, vậy chúng cháu xin phép đi trước.” Nhìn hai người trước mắt, Lâm Tu lạnh nhạt mở miệng nói. “Hôn lễ mấy ngày tới, rất mong được đón tiếp bà.”

“Nhất định rồi.” Bà Chu khẽ cười gật đầu.

“Em…” Hà Tiêu trầm mặc nãy giờ đột nhiên giương mắt nhìn Lâm Tu, “Em cũng sẽ tới.”

Hơi khác với giọng nói êm ái rung động lòng người trước kia, lời nói ra khỏi miệng xen lẫn giọng nghẹn ngào và hơi run, Hà Tiêu mím mím cánh môi hơi khô nứt, vô thức cắn môi chậm rãi đợi phản ứng của người nọ.

Kín đáo dời tầm mắt khỏi người đối diện, Lâm Tu quay đầu trao đổi ánh mắt với Chu Mộc, ngay sau đó, hai người rốt cuộc không hẹn mà cùng mở miệng bảo Hà Tiêu một câu —

“Cảm ơn.”

Nghe Lâm Tu và Chu Mộc đồng thời mở miệng nói một câu y chang, lại nhìn vẻ tươi cười hời hợt giống nhau như đúc trên mặt hai người nọ, bà Chu đứng bên khẽ thở dài, cuối cùng hiểu được cháu gái cưng của mình rốt cuộc thua ở chỗ nào.

Không nói đến tính tình dẻo dai mười phần của cô gái kia, chỉ riêng dáng vẻ quả cảm không e ngại không sợ sệt kia đã đủ khiến cho bao nhiêu người cạnh tranh còn chưa mở màn đã bỏ cuộc rồi.

Nhưng quan trọng hơn là thái độ của Lâm Tu đối với người nọ.

Thân mật tự nhiên không hề điệu bộ, tới mức thậm chí bất chấp mọi tình huống, sự nhận thức cùng chấp niệm phát ra từ đáy lòng như vậy đã sớm nói lên tất cả —

Giữa hai người đó chưa từng cho phép tồn tại người thứ ba.

Mà Hà Tiêu, con bé đã sớm thua ngay từ phút ban đầu.



Khi ô tô của Lâm Tu đỗ lại bên ngoài ký túc xá tòa soạn FAMOUS, không chờ Chu Mộc đóng cửa xe, Giang Ngữ Tình đã đợi ở đó cả buổi liền lập tức nhào tới.

“Ôi chao, Tình Tử, chúng ta là chị em thân thiết cơ mà…” Chu Mộc chật vật gỡ người nọ đang bám chặt trên người mình ra, “Không được tàn phá tôi như thế ha…”

“Bà là đồ vô lương tâm chết tiệt, đi lâu như vậy cũng không biết về thăm tôi! Đè chết bà coi như đáng đời!” Giang Ngữ Tình căm giận, “Không ngờ câu nói đứng núi này trông núi nọ vui đến quên cả trời đất chính là để nói bà ha? Cuối cùng tôi cũng nhìn ra rồi, trọng sắc khinh bạn thấy đẹp là quên tình nghĩa… Thế nào, làm phu nhân toàn chức cảm giác thế nào?”

Chu Mộc nghe vậy giả bộ suy tư vài giây, cô liếc xéo Lâm Tu giờ phút này đang ngồi trên ghế lái vẻ mặt nửa cười nửa không, sau đó quay đầu nhìn cô bạn thân cong cong khóe miệng, “Một chữ thôi — sướng.”

Chậc, lời này nói ra cũng thật đáng đánh đòn! Cô vợ trẻ cả ngày chạy qua chạy lại ba nơi công ty — nhà — nhà trẻ nhất thời rất tức giận, “Cơn giận hôm nay thôi tôi bỏ qua cho bà đấy! Xem tôi có phải thùy mị lắm đúng không?”

“Ồ, lời này mà bà cũng dám nói ra miệng?” Chu Mộc vẻ mặt khinh bỉ nói: “Chung Vi nhà bà lừa bà bà cũng tin… Sao trước kia không phát hiện bà ngây thơ vậy nhỉ?”

Giang Ngữ Tình cấu cô.

“Nói chuyện nghiêm túc đi!” Giang Ngữ Tình vỗ nhẹ mu bàn tay Chu Mộc, “Tôi bảo này, quanh đi quẩn lại lâu như vậy, rốt cuộc bao giờ hai người mới có tin mừng đây?”

“Thế bà nghĩ là tôi đến đây để làm gì?” Chu Mộc cười khanh khách nhìn cô bạn, giơ tay đưa thiệp mời, “Nè, lúc đến đừng quên tiền mừng, không thì không cho ăn cơm đâu đấy.”

“Ôi! Tác phong nhanh nhẹn quá!” Giang Ngữ Tình ngạc nhiên nhìn Chu Mộc một cái, lập tức tủm tỉm liếc mắt nhìn vị Lâm nào đó mới từ xe bước xuống, “Phó đoàn trưởng Lâm, tốc độ nhanh thế… Ủ mưu lâu rồi chứ gì?”

“Quân ta xưa nay không đánh trận mà không có chuẩn bị.” Lâm Tu mỉm cười. “Còn nữa, chuyện lần đó… Cảm ơn cô Giang giúp đỡ rất nhiều.”

“Đâu có đâu có, tình chàng ý thiếp nước chảy thành sông. Tôi chẳng qua là một chất xúc tác nho nhỏ thôi.” Giang Ngữ Tình phất phất tay cười xán lạn.

“Bà xác định là chất xúc tác mà không phải chất phụ gia chứ?” Chu Mộc đứng bên âm trầm lườm cô một cái.

Vì thế người nào đó lại bị cấu lần thứ hai.

“Ai… Tiếc là tôi đã kết hôn không thể làm phù dâu cho bà…” Giang Ngữ Tình có chút tiếc nuối nói.

“Đâu có.” Chu Mộc nhếch nhếch hàng mày nhìn cô, “Người đã kết hôn có chỗ tốt của người đã kết hôn — bạn thân mến, tới ngày cưới, cho tôi mượn tiểu thiếu gia nhà bà một hôm được không?”

“Bà muốn làm gì?” Giang Ngữ Tình hoảng hốt, “Cầm thú, ngay cả trẻ nhỏ bà cũng không tha à? !”

“Cảm ơn đã khen.” Chu Mộc cong cong hàng mày cười đến vô cùng tà ác, “Tôi luôn chủ trương không phân biệt tuổi tác — đừng lo lắng, tôi chỉ muốn Đông Đông nhà bà tới làm hoa đồng cho tôi thôi.”

“Địa chủ ác bá Chu Bái Bì*…” Giang Ngữ Tình bĩu môi, “Thuê lao động trẻ em là phạm pháp đấy!”

*Nhân vật phản diện trong tiểu thuyết Cao Ngọc Bảo của tác giả Hoang Thảo, xuất bản lần đầu năm 1955.

“Vậy… Nếu không, tiền mừng giảm đi một nửa?” Chu Mộc che miệng cười khẽ.

“Thành giao.” Đồng chí Giang Ngữ Tình không nguyên tắc không hạn chót mặt mày hớn hở đồng ý ngay tức khắc.



Giang Ngữ Tình gặp bạn tốt xong tâm trạng vui vẻ về phòng làm việc, vừa vào cửa liền bị mọi người vây quanh.

“Thế nào thế nào, phóng viên Chu có quay lại không?” Các đồng chí nam trông mong nhìn Giang Ngữ Tình.

“Quay lại làm gì? Tìm bóc lột áp bách hay là tìm xa lánh chèn ép?” Giang Ngữ Tình khinh thường nói: “Nơi này không giữ người thì sẽ có nơi khác giữ, bậc đại Phật như người ta còn sợ không tìm được miếu thờ cho xứng đáng hay sao? !”

Nói xong Giang Ngữ Tình có vài phần đắc ý giơ cao tấm thiệp mời tinh xảo trong tay, “Thế mới nói, người đã quay lại không sai, chẳng qua là quay lại để đưa thiệp mời thôi.”

Mọi người tức thì nhốn nháo, đang muốn truy hỏi tới cùng, trong văn phòng đột nhiên truyền đến giọng nói có phần lạnh lẽo của Sở Du —

“Nhàn rỗi quá à?”

Căn phòng mới vừa rồi còn tiếng người huyên náo trong nháy mắt lặng ngắt như tờ, Giang Ngữ Tình thức thời cất kỹ thiệp mời, vừa định về chỗ ngồi thì bị Sở Du gọi lại.

“Cô Giang, phiền cô đi theo tôi một chút.”

Trong văn phòng tổng biên tập, trước khi bố trí nhiệm vụ, Sở Du cùng Giang Ngữ Tình nói chuyện rất nhiều, đợi tới khi có thể xác định rõ nội dung phương án tổng thể, Sở Du rốt cục chậm rãi ngừng nói, có chút mệt mỏi ngả lưng vào ghế khép hờ hai mắt.

Muốn nói lại thôi, nhìn dáng vẻ đối phương, Giang Ngữ Tình nhẹ nhàng đặt thiệp mời mà Chu Mộc nhờ cô chuyển lên mặt bàn của Sở Du.

“Cô… nói gì cơ?”

“Nếu mọi điều kiện cho phép, rất mong tổng biên tập vui lòng đến dự.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK