Nhất là Hà Tiêu đứng đối diện Chu Mộc.
Kỳ thật từ sau khi về nước, những lần đụng mặt như vậy đã quá nhiều, bản thân Chu Mộc không còn cái loại cảm giác khó chịu đặc biệt ấy nữa.
Chính là không tránh khỏi — vẫn cảm thấy ngượng ngùng.
“Vào đi thôi.” Giọng nói mát lạnh như nước chảy phút chốc phá vỡ sự yên tĩnh lúc này. Lâm Tu nhẹ nhàng dang tay ôm lưng Chu Mộc, kéo nhẹ một cái đưa cô ra khỏi “giải đất trung tâm” trong trận chiến bằng mắt có vẻ ngày càng gay cấn kia.
Đầu mày của ông cụ An hơi nhướng lên, đôi mắt Chu Thâm không nén nổi càng thêm thâm sâu, ánh mắt Lâm Thuật Chương mang theo vài phần hứng thú, mà sóng mắt Hà Tiêu lại không kìm nổi chầm chậm lay động đầy vẻ ngỡ ngàng.
Đối với tình hình đã lọt vào trong mắt từ lâu này, kẻ đầu têu Lâm Tu lại làm như không thấy, chỉ nhàn nhã và có vẻ hơi lười nhác như bình thường dẫn Chu Mộc vào phòng.
Mọi người thấy thế đều hiểu cả, tuy hành động kia vẫn là không nóng không lạnh không vượt khuôn khổ như trước, nhưng Lâm Tu quả thật đã đặt người nọ trong đáy lòng mà yêu thương, không hề có chút qua loa đại khái nào.
“Ôi chao, đông vui quá nhỉ? !” Một giọng nói giòn giã sang sảng truyền tới từ cửa, mọi người trong phòng đồng loạt theo tiếng nhìn lại, lại chỉ có một người mở miệng —
“Mẹ.” Lâm Tu khẽ nhướng mày với người nọ như ra hiệu.
“Ôi chao ông trời con! Anh cũng chịu chường cái mặt ra rồi đấy hả!” Bản năng người mẹ phát tác, An Dĩnh khí phách bừng bừng sải bước tới, quen nếp giơ tay chỉnh lại cổ áo vốn đã rất chỉn chu của con trai, “Lúc rảnh rỗi cũng không biết đường về thăm nhà à? Gọi mấy cuộc điện thoại cũng không gọi được anh về, khiến cho mẹ anh có khác gì ba lần thỉnh Gia Cát Lượng đâu! Hai ngày nay tôi còn đang nghĩ — nếu còn chưa thấy mặt anh có khi tôi phải trực tiếp tới đoàn của các anh cướp người đấy!”
“Vớ vẩn!” Ông cụ An ngồi bên lớn tiếng quát: “Chị còn đem quân kỷ để vào mắt không đấy? Chị coi chỗ đấy là cái chợ, nói vào là vào đấy à? !”
“Làm mẹ nhớ mong con trai thì có làm sao? !” Bà cụ ở một bên vung tay lên mở miệng đầy khí thế: “Các người đây hết kẻ này đến kẻ khác không biết về nhà không biết nhớ nhà, không tim không phổi như thế chính ra lại vui ấy nhỉ! Người làm vợ làm mẹ như chúng tôi ngày nào cũng quanh quẩn trong nhà chưa kể, bây giờ nhắc tới vài câu cũng có tội à? Còn cho người ta sống nữa không hả? !”
Ây, gia đình này… Chu Mộc cảm thấy thú vị đứng ngoài quan sát, Lâm Tu bên cạnh lại ra vẻ thản nhiên nhìn nhiều quen rồi.
“Ý tôi không phải thế…” Ông cụ An sờ sờ cái mũi rồi lại hắng hắng giọng, “Bọn trẻ đều ở đây, phải cho chúng nó có chút ý thức khuôn phép chứ…”
“Khuôn phép cái gì? Ba đại kỷ luật tám dòng chú ý* à? ! Đừng có nói cũng đừng quấy nhiễu nữa!” Bà cụ khinh thường lườm ông già nhà mình một cái, cuối cùng đổi vẻ mặt cực kỳ thân thiết đi tới vỗ vỗ mu bàn tay Chu Mộc lên tiếng tổng kết: “Tiểu Mộc, đừng nghe ông An của con nói bừa, đàn ông ấy à, lúc nên xích thì phải xích lại! Tiểu Tu mà bắt nạt con, con cứ đến tìm bà, bà nhất định sẽ phân xử cho con!”
*là nguyên tắc hành động và truyền thống tốt đẹp của quân giải phóng nhân dân Trung Quốc, thể hiện bản chất và tôn chỉ của quân đội nhân dân.
Ấy… Chu Mộc đỏ mặt.
Thế này là nhận cô làm cháu dâu ngoại rồi sao?
“Tiểu Mộc?” Tầm mắt An Dĩnh chuyển qua mặt Chu Mộc hơi ngừng một chút, “Chu Mộc? Mộc Mộc? !” Nói xong mẹ Lâm mắt sáng lòe lòe nhào tới, “Mau lại đây để bác xem nào… Chậc chậc, Mộc Mộc của chúng ta đã lớn rồi! Xinh quá cơ…”
“Bác Dĩnh.” Chu Mộc cong cong khóe miệng nhìn An Dĩnh, “Con cứ tưởng ở buổi tiệc mừng thọ ông cụ An có thể gặp bác, ai ngờ không khéo gặp đúng đợt bác đi công tác…”
“Lúc trước nói chuyện với Tiểu Tu bác đã nghe nói con từ Anh về rồi, bác đang tính trong khoảng thời gian này đi tìm mẹ con tán gẫu đấy… Đúng rồi, bà ấy với bố con mọi mặt vẫn tốt chứ?”
Bả vai bất giác khẽ run lên, Chu Mộc hơi ngập ngừng rồi chậm rãi giương mắt, nhẹ nhàng gật đầu, “Dạ. Vẫn tốt.”
Lâm Tu đứng bên khẽ rũ mắt, ánh mắt rơi trên bờ môi hơi mím có phần tái nhợt của người nọ.
Vẫn tốt… thật sao?
…
Lúc vào nhà bị niềm vui bất ngờ làm xáo trộn phương châm chính sách, mới vừa hồi phục tinh thần lại, hai vợ chồng Lâm Thuật Chương liền ý thức được sự thật phó tư lệnh Chu cùng với cô cháu ngoại Hà Tiêu cũng có mặt ở đây, bất giác thu bớt sự hưng phấn vừa rồi, chỉ chớp mắt hai người lại khôi phục bản sắc tinh anh giới thương mại cùng nữ bác sĩ giỏi giang nòng cốt của y viện.
“Ăn thêm chút nữa đi…” An Dĩnh cực kỳ nhiệt tình gắp thêm thức ăn vào bát Chu Mộc, mặt khác cũng không quên liên tục săn sóc Hà Tiêu bên cạnh, “Tiêu Tiêu cũng đừng khách sáo nhé.”
“Cảm ơn bác ạ…” Khóe miệng Hà Tiêu mỉm cười, ánh mắt lại luôn không kìm được liếc về phía Lâm Tu.
Vẻ mặt nhàn nhã trước sau như một, nhưng trong đôi mắt xinh đẹp kia lại ẩn sâu sự say đắm thân mật.
Hà Tiêu cũng từng nghĩ phải quên đi hoặc tránh xa ra, thế nhưng vẻ chăm chú ấy quá khiến người ta rung động — cô luyến tiếc.
Dù cho điểm dừng của ánh mắt ấy không phải là cô.
Một bữa cơm ăn không có mùi vị, sau bữa trưa không lâu, Chu Thâm liền dắt theo cô cháu ngoại chào tạm biệt nhà họ An.
Hà Tiêu lễ phép mà không kém phần nhu thuận chào từng vị trưởng bối, nhưng đến cuối cùng vẫn không kìm nổi lòng đưa mắt về phía bóng dáng thẳng tắp đứng cách đó không xa.
Môi mấp máy, cô muốn chào tạm biệt anh, trong cổ họng lại như có thứ gì mắc kẹt, lên không được mà xuống cũng chẳng xong.
Cuối cùng chỉ là một cái gật đầu lịch sự khách sáo đúng mực đúng chỗ không khác gì bình thường.
Giống như giữa bọn họ, thoạt nhìn là đoạn đường không xa không gần, nhưng khoảng cách ấy vĩnh viễn tồn tại một cách chân thật.
Không thể vượt qua.
…
Thừa dịp hai người Lâm Tu cùng Chu Mộc chủ động chạy đến phòng bếp góp sức dọn dẹp, mấy vị trưởng bối trong nhà pha trà ngồi nói chuyện phiếm trong phòng khách.
“Cô bé cháu ngoại của Chu Thâm kia có tâm tư không phải chuyện ngày một ngày hai đâu … Trước kia lúc lão Chu đến, con bé cũng đi theo rất nhiều lần, nó đối với Tiểu Tu… Mặc dù không đến mức nói là bày tỏ lộ liễu, nhưng tóm lại cũng không hề che giấu, mắt tôi tuy mờ, nhưng tâm tư của con bé tôi vẫn nhìn ra được.” Nói xong bà cụ tiện tay bưng cái chén trên bàn, mở hé nắp khẽ thổi lá trà nổi trên mặt nước.
“Thật sự là một cô bé xinh xắn khéo léo…” Ông cụ An Quốc Huân cũng khẽ hớp một ngụm trà nói: “Lão Chu có ý tác hợp, đây là chuyện tốt… Nhưng nói thế nào đây nhỉ… tính nết Lâm Tu vốn tẻ nhạt, cô bé kia tuy không thể nói là người mộc mạc, nhưng tóm lại là khiến cho người ta cảm giác có một khoảng cách gì đó. Đạm bạc tất nhiên có cái tốt của đạm bạc, nhưng hai đứa cùng như thế mà đến với nhau, cuộc sống cũng không tránh khỏi quá không thú vị rồi. Về điểm này, Hà Tiêu thật sự không bằng cô nhóc nhà họ Chu.”
“Lại nói tiếp mấy đứa trẻ này cũng là chúng ta tận mắt nhìn lớn lên. Tiểu Mộc từ nhỏ đã khiến người ta yêu thích, cái khác không nói, chỉ riêng vẻ lanh lợi cơ trí kia cũng không có đứa trẻ nào sánh bằng rồi… Chỉ có điều…” Nói tới đây An Dĩnh muốn nói lại thôi: “Ba, con nghe nói… Chu Vĩ Bình…”
“Ừm.” Ông cụ trầm ngâm một tiếng, “Ba có nghe rồi… Chuyện nhà bọn họ, kể ra cũng coi như vấn đề lịch sử di lưu rồi.”
“Nhưng dù thế nào, làm người cũng phải có chừng có mực chứ?” Bà cụ nóng tính đã mở miệng: “Cô con dâu nhà họ Chu kia tuyệt vời như thế, lúc trước bất chấp tất cả mọi người phản đối, không đòi hỏi gì mà đi theo cậu ta, sao bây giờ lại rơi vào tình cảnh này? Cậu Chu Vĩ Bình đó nỡ lòng nào để vợ mình đau lòng vì cậu ta như vậy? !”
“Thanh quan nan đoạn gia vụ sự*… Chuyện nhà người ta, còn nhiều khuất tất bên trong, bà ở đây sục sôi căm phẫn cũng vô dụng.” Ông cụ nâng mắt chậm rãi thở dài, “Bản chất Chu Vĩ Bình xem như là đứng đắn. Làm bí thư thành ủy bao nhiêu năm nay, cậu ta xem như tận tâm tận lực rồi. Nhưng nói sao nhỉ… Con người ấy mà, chính là sống quá minh bạch, quá chu toàn, trong một số vấn đề lại chui vào ngõ cụt. Một bước sai là từng bước sai… Tiếc thay cho một nhân tài.”
*Ngụ ý việc trong nhà lộn xộn phức tạp, người công chức thanh liêm cũng khó mà nhìn rõ đúng sai.
“Tiếc thay cho ông ta.” An Dĩnh thân thiết với mẹ Chu nhiều năm cũng không nén nổi thở dài nói: “Có một người cha và người chồng như vậy — khổ thân hai mẹ con Tiểu Mộc.”
“Con lại nghĩ… Chu Vĩ Bình có nỗi khổ tâm riêng của cậu ta.” Lâm Thuật Chương vẫn im lặng nãy giờ chợt chen lời, “Khi trước còn là hàng xóm thì tiếp xúc suốt, mấy năm qua cũng lục tục gặp nhau mấy lần… Người này tuy không nói nhiều, nhưng làm việc luôn rất chu toàn. Chuyện mà mọi người đang nói… Không biết chừng lại có chuyện xưa ở phía sau thì sao?”
“Mặc kệ có chuyện xưa hay không… Một người đàn ông phản bội gia đình mình, em không tưởng tượng ra nổi cái chuyện xưa kia đường hoàng được bao nhiêu.” An Dĩnh tức tối nói: “Em nói cho anh biết Lâm Thuật Chương, anh mà dám có ý đồ gì, em không nói hai lời lập tức đến công ty anh đốt sạch cả tòa nhà đó luôn! Cho anh tha hồ rảnh tay luôn!”
“Này Tiểu Dĩnh, em đừng có lúc nào nói chuyện cũng lôi chồng em ra xả được không?” Trước mặt bố mẹ vợ, Lâm Thuật Chương có chút bất đắc dĩ nhìn bà vợ có lối suy nghĩ rất đặc biệt của mình, “Nói chuyện kẹp thương đeo gậy* làm như thật ấy… Em nghĩ em phóng hỏa mà không phạm pháp à?”
*thành ngữ chỉ sự mỉa mai, châm biếm trong lời nói.
“Em không giác ngộ được cao như vậy! Đến lúc đó em chỉ nghĩ đến mỗi việc đốt quách công ty của anh đi cho xong! Cho anh nghèo tới cỡ quần cộc* cũng không có mà mặc! Cho anh nuôi bồ nhí này!”
*nguyên gốc ở đây là 八一大裤衩 — loại quần cộc mặc trong quân đội, chỉ có một cỡ duy nhất.
“Úi chà… Xem cái lòng dạ rắn rết kìa chậc chậc…” Lâm Thuật Chương liên tục thở than.
“Khụ…” Ông cụ An nửa ngày không lên tiếng hắng hắng giọng rồi mở miệng: “Kẻ xướng người hoạ, hai người đang tấu nói* đấy à? ! Hai anh chị bao nhiêu tuổi rồi hả, không biết xấu hổ à!” Nói xong dời mắt về phía con gái mình nghiêm mặt nói: “Tiểu Dĩnh, con đây đâu phải giác ngộ thấp? Căn bản chính là nghiêm trọng coi rẻ pháp luật! Cách này của con là không được, đợi bao giờ có thời gian, ba bảo bác Phùng thảo luận vấn đề này với con cho ra nhẽ mới được…”
*tấu nói: một loại khúc nghệ của Trung Quốc dùng những câu nói vui, hỏi đáp hài hước hoặc nói, hát để gây cười, phần nhiều dùng để châm biếm thói hư tật xấu và ca ngợi người tốt việc tốt.
“Bác Phùng? Chính ủy Phùng hả ba?” An Dĩnh nâng trán nói: “Ba à, ba tha cho con đi… Con từng này tuổi rồi mà còn phải tiếp thu giáo dục tư tưởng cách mạng của thế hệ trước à? Dẹp đi thôi ba ơi…”
“Chính con tư tưởng lạc hậu còn trách ba bảo bác Phùng dạy bảo con?” Ông cụ An dựng râu trừng mắt nói: “Không thì hôm nào con đến chỗ anh trai một chuyến, để nó dạy con một khóa chất lượng nhất.”
Mẹ Lâm nhất thời cảm thấy thở một hơi mà cũng thắt hết cả ruột gan.
Không sai, anh ruột của bà chính là con trai cả của ông cụ An — viện trưởng Tổng viện Giải phóng quân, bố của An Hòa — An Chính Thần.
Đến tuổi trung niên rồi còn phải chạy tới chỗ anh trai xưa nay nghiêm túc nghe dạy bảo một trận… Có ấm ức không cơ chứ?!
Ông cụ này, cả đời làm cách mạng, chính là có bản lĩnh chuyện cỏn con gì cũng làm quá lên được!
Lúc này hai người Lâm Tu và Chu Mộc đã xong xuôi việc ở phòng bếp quay trở lại phòng khách, bà cụ và An Dĩnh cùng nhiệt tình kéo tay Chu Mộc sang chỗ khác tán gẫu việc nhà, còn Lâm Tu theo ba và ông ngoại sang thư phòng đánh cờ.
“Mấy hôm không gặp … Kỳ nghệ lại tiến bộ không ít đấy nhỉ.” An Quốc Huân nhìn bàn cờ ra chiều suy nghĩ mở miệng nói: “Chỉ có điều… Con hạ cờ càng lúc càng dứt khoát. Trước kia thật sự là chưa từng như thế.”
“Dũng giả vô úy*.” Lâm Tu cười khẽ lại hạ một quân cờ, “Ông ngoại, ván này con thắng rồi nhé.”
*Người dũng cảm không sợ gian khổ.
“Ha ha…” Ông cụ cười đến là khoái chí, “Xem cái dáng vẻ nôn nóng đầu óc để trên mây của cậu kìa! Nửa ngày trời cậu chỉ đợi mỗi lúc này thôi chứ gì? Nói đi, có chuyện gì?”
“Con với Chu Mộc đang ở bên nhau.” Lâm Tu từ ghế đứng dậy, dáng người thẳng tắp đứng trước mặt cha và ông ngoại mình trịnh trọng mở miệng.
“Chúng ta nhìn ra được.” Ông cụ cùng con rể Lâm Thuật Chương nhìn nhau cười. “Thế tức là, hôm nay con dẫn người về đây để xin phép phải không?”
“Vâng.”
“Ừm…” An Quốc Huân trầm ngâm một tiếng rồi nói tiếp: “Người ta con gái con đứa đi theo con, con cũng không thể để người ta ấm ức được. Thế này đi, chốc nữa cứ để ba mẹ con cùng tới chỗ Chu Mộc ở một chuyến trước đã. Xem có chỗ nào chưa chu toàn, để mẹ con nhanh chóng sắm sửa rồi thu dọn một chút, sau đó lại…”
“Ông ngoại.” Lâm Tu lẳng lặng ngắt lời ông cụ An, “Chu Mộc đang sống chung với con.”
An Quốc Huân cùng Lâm Thuật Chương đều ngẩn ra, lúc lâu sau, Lâm Thuật Chương mới thay mặt ông cụ mở miệng hỏi con trai.
“Mấy đứa đã cẩn thận cân nhắc đến kết quả về sau chưa?”
“Rồi ạ.” Lâm Tu trả lời quyết đoán mà kiên định.
Sau một hồi im lặng, ông cụ An rốt cục lên tiếng —
“Nếu đã thế, chuyện này cũng không thể gác lại được. Lát nữa con gọi điện cho nhà họ Chu, nói ngày mai thu xếp để hai phụ huynh gặp mặt đi… Nếu như hai bên đều không có dị nghị, sẵn dịp con còn đang nghỉ phép, hai đứa nhân cơ hội này làm đám cưới luôn đi.”