Tàu điện ngầm hôm nay cũng đông đúc như mọi khi, người là người chật kín cả xe, Bạch Tiểu Nhung sắp bị ép thành mực khô rồi.
Xuống tàu sau lại phải đi bộ đến công ty, quẹt thẻ vào làm. Ngày nào cũng như ngày nấy, khiến Bạch Tiểu Nhung sắp chán nản muốn nhảy lầu tự tử tới nơi rồi.
Giờ ăn trưa ở công ty, vì chính sách tiết kiệm tiền mua hòm cho bản thân nên Bạch Tiểu Nhung không làm cơm hộp mà vào nhà ăn múc cơm.
Đang loay hoay tìm chỗ ngồi thì Bạch Tiểu Nhung được vài ba người đồng nghiệp mời ngồi chung. Đều là cùng tổ phát triển kế hoạch với cậu nên nói chuyện khá thoải mái.
Chị Triệu, tổ trưởng vừa ăn vừa nói với cậu:
"Đúng rồi Tiểu Bạch, một lát tan làm chị sẽ đưa em mượn nó nhe!"
Bạch-não cá vàng-Nhung nghệch mặt hỏi ngược lại:
"Chị Triệu à, nó là cái gì vậy chị?"
Chị Triệu bất lực, Tiểu Bạch đúng là hay quên.
"Em không nhớ sao? Thì hôm đi nhậu với ban quản lý, em có nói là mình muốn mượn tiểu thuyết của chị còn gì?"
Bạch Tiểu Nhung vừa được nhắc lại thì mới nhớ ra, lần đó cậu say bí tỉ, nghe mấy bà chị đồng nghiệp đang thảo luận tiểu thuyết ngôn lù thì cậu cũng hăng máu nhảy vào nói vài câu, còn hỏi mượn tiểu thuyết người ta.
Thời đi học Bạch Tiểu Nhung cũng là một thời mê tiểu thuyết bất kể thể loại từ Đam Mỹ cho tới Bách Hợp hay Kinh Dị đều có hết. Bây giờ thì ngoài đi làm ra cậu còn hay săn tiểu thuyết mới đọc nữa.
Bạch Tiểu Nhung xấu hổ gãi đầu nhận lỗi:
"Em nhớ rồi chị, vậy chiều tan làm em đến mượn nhé!"
Chị Triệu là dấu Ok, vừa ăn vừa trò chuyện. Bọn họ ngồi ăn nữa giờ rồi vào làm tiếp.
Nói thật là Bạch Tiểu Nhung cảm thấy chán ngấy các cuộc sống lập khuôn này rồi. Sáng ăn uống rồi đi làm đến chiều, tối thì về nhà ăn rồi ngủ rồi đọc tiểu thuyết, người yêu thì không có nhưng bố mẹ cứ sắp xếp cho cậu đi xem mắt hoài. Bố mẹ của cậu cũng thật tuyệt, thấy cậu không thích con gái thì sắp xếp cho xem mắt với con trai của người quen. Bố mẹ Bạch Tiểu Nhung đúng là không ai bằng. Đúng là tính hướng của Bạch Tiểu Nhung cong thành nhang muỗi nhưng đâu phải đói quá ăn quàng đâu, cậu cũng có gu trai riêng mà. Tác hại của đọc tiểu thuyết là đến giờ cậu vẫn ế chỏng chê, thấy tên nào cũng không vừa mắt bằng Lục Đình Kiêu, Đoàn Gia Hứa của cậu nữa.
Vừa tan làm là Bạch Tiểu Nhung tắt máy tính, kéo khóa ba lô nhanh chóng vánh. Bạch Tiểu Nhung đến chỗ làm của chị Triệu lãnh cuốn tiểu thuyết dày cộm kia về đọc.
Đúng là dày thật, Bạch Tiểu Nhung phải gồng cơ chuột không nhiều lắm của mình lên mới xách về nổi, nặng như cục gạch. Theo lời chị Triệu thì đây mới là quyển một thôi, còn bốn quyển nữa mới đủ bộ. Mới một quyển mà đã dày mấy nghìn trang như bách khoa như này rồi, mệt muốn xụi.
Khó khăn lắm mới về tới nhà, Bạch Tiểu Nhung tra chìa khóa vào ổ, mở cửa đi vào trong. Căn hộ nhỏ này chỉ đủ sức chứa Bạch Tiểu Nhung và mấy nghìn quyển tiểu thuyết thôi nên hơi nhỏ tí. Đặt cục gạch à không, đặt tiểu thuyết xuống bàn trà, Bạch Tiểu Nhung ba chân bốn cẳng đi uống nước, thở ra một hơi xoa cánh tay đau nhức một hồi rồi mới lon ton đi tắm.
Tắm rửa xong, đặt cơm tối giao đến, Bạch Tiểu Nhung mới vừa ăn vừa xem quyển tiểu thuyết kia.
Tiểu thuyết bìa cứ như thần thoại hy lạp vậy, rườm rà, cũng đúng vậy, cả bộ tiểu thuyết tới mấy triệu mà. Tiểu thuyết có tên là "Xuyên không: Tôi trở thành vợ của chúng đại lão thời mạt thế". Không lầm đâu là "chúng" đó, cả chục thằng chồng. Nội dung cũng tàm tàm, mạt thế đến, nữ chính trên đường vật lộn với đàn tang thi thì làm quen được dàn nam chính trâu bò mỗi người một vẻ, không cẩu huyết vì nữ chính quá bá, chỉ cần nữ phụ chọt một ngón tay đã đầu lìa khỏi cổ rồi. Nữ chính sát thủ máu lạnh khiến cho dàn nam chính hứng thú chinh phục. Sau lại, đánh đánh tang thi, bọn họ phát triển quan hệ thành người yêu luôn, sau đó nữ chính trở thành nữ thần của căn cứ, người người mộ danh mà đến. Cứ như vậy, căn cứ của dàn nhân vật chính càng làm càng lớn, trở thành căn cứ an toàn số 1 thế giới, tới đây là hết quyển 1. Spoil quyển 2 là hành trình chiến đấu với người ngoài hành tinh để được tư cách ngồi vào bàn với các tinh cầu khác.
Đọc tới đây, Bạch Tiểu Nhung ngu ngục luôn??? Không phải là nữ chính nên đẻ một đàn con cho đám nam chính sau đó HE sao? Còn mở ra map mới á? Nay tiểu thuyết ngôn tình thật biết cách chơi, là cậu quá đơn thuần.
Tại sao Bạch Tiểu Nhung đọc xong một cuốn dày cộm nhanh như vậy á? Cậu đã luyện thành cảnh giới cao nhất của đọc truyện rồi, có đôi khi còn nhảy qua đoạn có nhân vật phụ nữa.
Hài lòng khép trang cuối lại, Bạch Tiểu Nhung vươn vai, vứt đồ đã ăn xong vào trong thùng rác, liếc nhìn đồng hồ. Hô, đã 1 giờ sáng rồi, còn sớm chán, hay làm vài ván game rồi ngủ. Ấy, cái gì? Mới đọc một quyển sách mà đã hơn 12 giờ rồi?? Bạch Tiểu Nhung mộng bức mà kéo chăn đi ngủ, hết cách, mai còn phải đi làm nữa.
Bạch Tiểu Nhung nhìn lên trần nhà đếm sao, chán nản nói:
"Thế giới này thật nhàm chán, cứ tuần hoàn lặp lại thế này chắc mình chán chết mất!"
Khi mà Bạch Tiểu Nhung đang ngủ say, cậu không biết một chuyện động trời đã xảy ra.
[Đinh! Phát hiện kí chủ Bạch Tiểu Nhung là người đầu tiên đã giải khóa mật khẩu của thế giới với từ khóa "Thế giới nhàm chán, tuần hoàn lặp lại" mà Chủ Thần đã đặt. Chủ hệ thống xin ghi nhận, kí chủ Bạch Tiểu Nhung đang rất rảnh rỗi, có thể kéo vào làm công cho chủ thần! Đinh! Đó là báo cáo từ hệ thống 041900! Đinh...]
Không biết nên nói là Bạch Tiểu Nhung tiêu cực hay may mắn nữa. Những người khác người ta chỉ cảm thấy cuộc sống bây giờ rất yên bình và đã nhận mệnh từ lâu, có làm thì mới có ăn, có ai kêu ca gì đâu. Bạch Tiểu Nhung suốt ngày thì than thở, có công việc ổn định, tiền lương cũng cao mà suốt ngày than chán, bây giờ thì hay rồi, nghiệp tới quật Bạch Tiểu Nhung rồi.