Hệ thống thở dài: [Nếu hoàng thượng đã phát hiện ra thì thần thiếp xin được bẩm báo.] Nó cũng không ngờ kí chủ gan vậy, hệ thống can mà không thèm nghe, một hai phải ra ngoài điều tra, bộ tưởng mình là thám tử lừng danh à?
Kí chủ khác người ta răm rắp nghe lời hệ thống, kêu ngồi tuyệt đối không đứng, kêu ở tuyệt đối không đi. Kí chủ nhà mình thì ngược lại, dùng tích phân mua chuộc hệ thống, còn thuê hệ thống làm công giùm, tới edit video nó cũng được trích phần trăm.
419 trở thành hệ thống phú ông triệu tích phân, được nở mày nở mặt trước đám hệ thống khác, nó ba hoa thổi phồng kí chủ nhà mình ngoan hiền dịu dàng, giờ bị vả mặt không kịp thở: […]
“…Nói tiếng Việt, tiếng Anh cũng được, bớt lậm phim.”
Hệ thống liền hiện thân, nó đã cấp 8, từ ruồi giấm một đường tiến hóa thành ruồi gỗ!
Bạch Tiểu Nhung không kịp phòng nhừa đối diện với đôi mắt đen thùi lùi của hệ thống, đầu óc trống rỗng, xụi lơ, té xỉu.
Rầm!
419 trầm mặc: “…” Nó muốn cho người xem được biết bí mật này để phòng tránh luôn nên mới hiện thân.
Kí chủ, có trách thì trách Chủ Thần ấy, đừng trách yêm nha.
Vừa mới, nó được hệ thống 01 truyền lời, Chủ Thần muốn thông qua hệ thống phát sóng trực tiếp truyền phát tin tức cho các hệ thống và kí chủ khác, người xem ở các vị diện.
Ngũ Thần đã giết rất nhiều kí chủ rồi, Chủ Thần không muốn nhìn công nhân của mình chết trẻ, thiếu nhân lực trầm trọng.
[Trời, đâu ra con ruồi to vãi, giật cả mình!]
[Tôi còn tưởng là thật, vừa đập vỡ một cái màn hình máy tính ༎ຶ‿༎ຶ]
[Ai gọi cấp cứu cho Nhung đi chứ nằm đó ngủ thì cảm chắc luôn.]
419 không thể làm gì cũng không thể vác kí chủ về nhà. Nó nhìn qua boyfriend của kí chủ, giật nảy mình: “Ơ?” Tỉnh hồi nào vậy cha? Người bản địa còn phải xỉu 1 ngày nữa lận mà?
Thuần Vu Yến như vừa rớt vô nồi canh rồi tự mình bò ra, lấy khăn tay lau mồ hôi. Bạch Tiểu Nhung vì lo hắn nằm ra đất sẽ bị cộm nên trải đệm ra rồi dìu hắn nằm xuống, còn tri kỷ bật quạt mini cho hắn mát.
Hắn liếc nhìn 419 một cái, cười đầy thâm ý, nhấc chân dài đi ngang qua bế Bạch Tiểu Nhung lên, đặt vào ổ chăn, hắn cũng nằm xuống, ôm người ngủ ngon lành.
Ngủ khách sạn ngàn sao, cũng được lắm.
419 như không tồn tại, tỏ vẻ không thích ăn cơm chó, vù vù bay xa: “…” Có gì mai nói, nó mệt đời rồi.
_____
Bạch Tiểu Nhung ngủ một giấc tới sáng hôm sau, thoải mái vươn vai vươn chân, ngáp ngắn ngáp dài muốn xuống giường.
“??” Giường đâu?
Đâu là đâu? Cậu là ai? Cậu đang làm gì ở đây?
“Tỉnh rồi? Em muốn uống sữa nóng hay cà phê?” Thuần Vu Yến thích ứng rất tốt, tự mình chụm lửa nấu nước, còn chạy về nhà gom đồ dùng, bữa sáng bỏ vào rổ xe đạp, đạp tới đây chờ cậu tỉnh ngủ.
Nạp Lan Hồng và Hà Thanh Trúc vẫn mê man không tỉnh, chắc phải nằm một ngày nữa mới hoàn toàn khỏi.
Cả thế giới, chắc cũng chỉ có hắn và cậu là còn tỉnh.
Bạch Tiểu Nhung mơ hồ trả lời: “Em muốn cà phê sữa.”
Thuần Vu Yến liền trộn cà phê và sữa lại, khuấy đều, đưa qua: “Bên kia có dòng suối, qua rửa mặt đi.”
Bạch Tiểu Nhung một hơi liền uống hết ly, xỏ dép vào lạch bạch chạy đi đánh răng rửa mặt.
Chuyện hôm qua cậu đều nhớ, lát hỏi hệ thống-
419 liền lên tiếng: “Tỉnh rồi hả? Tỉnh rồi thì bật phát sóng lên, tôi giải thích cho nghe.”
Bạch Tiểu Nhung xém thì nuốt kem đánh răng vào mồm: “…” Đừng đột ngột hù dọa người chứ, lỡ cậu đang đi nặng rồi sao?
Phát sóng vừa bật, người xem ùa vào tràn vào, từ mấy trăm thành mấy triệu người, một con số khả quan.
Hệ thống liền bô lô ba la: “Thật ra, Chủ Thần của bọn tôi một mình đấu với Ngũ Thần mấy năm nay rồi. Ngũ Thần muốn làm Chủ Thần lâu rồi, giờ tạo phản luôn.”
“Cơ mà ông Thần kia chơi dơ, gây tận thế khắp các tinh cầu chỉ muốn luyện ra một đám người với mục tiêu là giết hệ thống chúng tôi, giết kí chủ.”
“Dị năng lực mà cậu đọc trong tiểu thuyết, chính là sức mạnh của Ngũ Thần. Chủ Thần vì muốn ngăn cản thảm họa khắp nơi, ra lệnh cho chúng tôi kí kết với các kí chủ làm nhiệm vụ cứu thế.”
“Mà cậu cũng biết rồi đó, 1 người sao mà làm lại trăm triệu thí luyện giả. Cuộc chiến nghiêng về Ngũ Thần nhiều hơn.”
Bạch Tiểu Nhung cảm thấy nó có thể nói lâu lắm, liền móc ra một cái ghế mềm ngồi xuống, cắn hạt dương nhóp nhép.
Nói tóm lại là, con người chỉ là công cụ, là thanh kiếm, là con cờ của các vị thần để mấy ổng đấu đá với nhau.
Thật tàn khốc.