Bạch Tiểu Nhung tu luyện không biết thời gian qua bao lâu nhưng ở bên ngoài lâu quá sẽ bị cảm mất, cậu chả muốn bị bệnh nữa, cho dù là nặng hay là nhẹ. Vào bệnh viện mấy ngày là đủ rồi.
Bạch Tiểu Nhung nằm xuống giường nhắm mắt, nhanh chóng tiến vào đi vào giấc ngủ, không một hồi hệ thống liền xuất hiện.
Cậu tập mãi thành thói quen mà triệu hồi ra giao diện hệ thống nhìn thoáng qua. Quả nhiên mà, vì chỉ đi xung quanh biệt thự tham quan nên số lượng người xem mới không nhiều lắm vì nó khá chán. Chính bản thân Bạch Tiểu Nhung cũng cảm thấy chán huống chi là người xem.
Hệ thống đúng lúc thông báo:
[Đinh! Hệ thống kiểm tra đo lường được, chủ bá đã có 106 người xem, đủ điều kiện để nâng cấp! Hệ thống sẽ tiến hành bảo trì sau một giờ nữa.]
Bạch Tiểu Nhung gật gù, hệ thống nâng cấp thì cả hai bên cùng có lợi, có thể mở khóa một số chức năng và thành tựu nữa, tích phân cũng dễ kiếm hơn.
Cậu nhớ tới hôm nay chỉ phát sóng 6 tiếng nên khó hiểu ra tiếng hỏi.
[Đinh! Vì làm cho kí chủ làm quen với phát sóng trực tiếp và người xem nên những cấp bậc đầu sẽ cho tân nhân thời gian phát sóng trực tiếp lâu hơn để chủ bá tích góp fan. Phát sóng trực tiếp thời gian càng ngày thì có ngày sẽ tích cũng đủ fan cứng. Đó là những gì Chủ Thần đã nói ạ.]
Chứ không phải Chủ Thần mấy người muốn làm tiền hả? Livestream càng lâu thì tích phân và phí dụng càng nhiều, Bạch Tiểu Nhung không tin Chủ Thần không nghĩ tới những điều này, có khi còn làm tiền hơn nữa. Chủ Gian Thương chứ Chủ Thần gì.
Bạch Tiểu Nhung chỉ dám mắng trong lòng thôi chứ không dám nói ra, cậu lại hỏi chuyện khác chuyển chủ đề:
"Vậy ngày mai anh có cần phát sóng trực tiếp không?"
Hệ thống nhanh nhẹn trả lời:
[Đinh! Vẫn tiếp tục nhé kí chủ.]
Bạch Tiểu Nhung chép miệng, tưởng đâu nghỉ ngơi được một hôm.
Hệ thống tổng kết một đám tích phân hôm nay cho cậu rồi nhanh chóng đi thăng cấp, nó có chút gấp không chờ nổi.
Bạch Tiểu Nhung nhìn giao diện vừa nhận thêm 2300 tích phân vào, uể oải không thôi. Phát sóng 2 ngày rồi mà chưa được 1 vạn nữa, biết chừng nào mới đủ tiền mua không gian cao cấp đây.
Cậu sầu não đi vào giấc ngủ, ngủ tới thơm ngạt ngào, giống như quên hết phiền não vừa nãy, còn đánh cái ngáy nữa.
Sáng sớm hôm sau, Bạch Tiểu Nhung lồm cồm bò dậy vì bị ánh nắng làm cho khó chịu. Cậu ngáp ngắn ngáp dài đi vệ sinh cá nhân, thay bộ đồ mới, mang dép lào ra phòng kiếm ăn.
Bạch Tiểu Nhung nhìn thời gian, đã hơn 9 giờ, cậu ngồi xuống sofa trong phòng khách uống sữa bò mà quản gia đưa, nghi hoặc hỏi quản gia đứng kế bên:
"Thuần Vu Yến đâu? Vẫn còn ngủ ạ? Hay là bác lên gọi anh ta cùng ăn sáng với cháu đi."
Bác quản gia cầm lấy ly sữa cậu đã uống hết bỏ vào khay, cười nói:
"Thuần Vu thiếu gia đã dậy từ sớm và đi chạy bộ rồi, cơm sáng thì nói là chờ thiếu gia dậy rồi ăn chung cho vui. Thuần Vu thiếu đúng là ôn nhu hiểu chuyện hệt như lời đồn."
Bạch Tiểu Nhung chỉ có thể cười haha, không ai cảm thấy hắn ta quái quái sao? Bị hãm hại như vậy mà còn bình tĩnh, ổn trọng mà vui cười với người khác ư? Có cho tiền thì cậu cũng không tin, nếu cho tích phân thì khác à.
Nhưng mà, Bạch Tiểu Nhung sẽ không xen vào chuyện người khác nhiều, cậu và Thuần Vu Yến không có lợi ích xung đột, không có lý do gì hắn sẽ ghi thù cậu. Với lại, gương mặt tuấn mỹ vô song đó cũng đâm trúng trái tim mềm yếu với lòng yêu cái đẹp của cậu mất rồi. Đời này cậu sẽ không bao giờ cạch mặt với Thuần Vu Yến nếu hắn chưa bị hủy dung.
Bạch Tiểu Nhung cũng chỉ có thể chờ Thuần Vu Yến về rồi ăn chung, hắn đã chờ cậu ăn chung mà, có qua thì có lại.
Thuần Vu Yến này cũng thật là siêng năng giữ dáng, dậy sớm tập thể dục rèn luyện cơ thể, làm cho Bạch Tiểu Nhung hâm mộ cơ ngực và vóc dáng của hắn. Cậu mong hắn ta về lẹ lẹ, cậu có chút đói.
Thuần Vu Yến vừa về là Bạch Tiểu Nhung ân cần chu đáo tiếp đón hắn vào bàn ngồi, làm hắn có chút không hiểu ra sao.
Bạch thiếu gia này tật xấu có chút nhiều.
Ăn uống thỏa thích, Bạch Tiểu Nhung lăn ra phòng khách ngồi uống trà thư giãn. Thấy cậu ngồi đó, Thuần Vu Yến là khách trọ cũng không tiện bỏ lên phòng ngủ bù nên cũng mỉm cười thân thiện, ngồi một bên khác của sofa, chậm rãi trò chuyện với cậu.
"Tiểu Bạch, cảm ơn cậu cho tôi ngủ nhờ ở Bạch gia một đêm. Chiều nay đại ca tôi sẽ đến đón, không quấy rầy quý gia nữa. Thuần Vu gia nhất định sẽ hậu tạ."
Bạch Tiểu Nhung ngồi ngắn lại nghe nghe Thuần Vu Yến trò chuyện, cũng cười khanh khách trả lời:
"Anh Thuần Vu khách sáo quá, không cần cảm ơn tôi nhiều lần như vậy đâu. Đều là việc nên làm, nên làm thôi."
Bạch Tiểu Nhung phải nói là hết sức thõa mãn, vừa cứu được mỹ nhân vừa được người ta hậu tạ, hí hí, quả nhiên vẫn nên làm chuyện tốt nhiều chút tích đức cho con cháu. À, con thì thôi bỏ đi, cậu cũng sẽ không sinh.