Bạch Tiểu Nhung cởi bỏ mũ bảo hiểm treo lên xe, bội phục nhìn sang Thuần Vu Yến: “Em không biết anh còn có thể lái moto đó.”
Hắn đưa tay đỡ cậu xuống xe: “Thời trẻ trâu anh hay đi phượt.”
“…” Chắc thời trẻ của anh hẳn phải có tuổi thơ dữ dội lắm, vượt cả đống đèn đỏ thế kia mà.
Ở nhà đợi tin tức sẽ chỉ làm hai người thêm ngột ngạt, Thuần Vu Yến đề nghị chở cậu ra ngoài hóng gió. Thực ra là đi dọn hàng vào không gian.
Bạch Tiểu Nhung liếc mắt nhìn lên màn hình lớn ở trung tâm đang phát bản tin thời sự buổi chiều, mày nhăn chặt. Hai ngày nữa sẽ xảy ra nguyệt thực toàn phần. Khi ánh đỏ lấp đầy Mặt Trăng tròn trịa, quá trình chọn lọc tự nhiên chính thức bắt đầu.
Con người phải chống chọi lại cơn đau đớn trong quá trình biến đổi, phải giữ vững lí trí. Nếu thành công sống sót qua mà vẫn bảo trì lí trí, tức tiến hóa thành công, kèm theo đó là dị năng lực. Nếu để cho cảm tính chiếm trọn thì sẽ biến thành quái vật khát thịt, đã chết, tức xác chết di động, không có nhận thức của con người.
Cũng không phải do “tự nhiên” gì cả, cậu đã có suy đoán mơ hồ sau khi đọc cái kết thứ hai của bộ tiểu thuyết ngôn tình kia.
Còn có thứ gọi là sinh vật không gian tồn tại hay sao.
“Nhung, bên này và cả bên kia, nguyên dãy siêu thị này là của nhà chúng ta. Anh không lắp camera đâu, dọn thoải mái.” Thuần Vu Yến nắm chặt tay cậu, nhẹ nhàng lôi kéo đi qua bên kia.
Em ấy lại lỡ đãng, ngây ngốc đáng yêu, hắn dắt đi bán chắc cũng không phát hiện.
Bạch Tiểu Nhung ngẩng đầu nhìn, không thể không bội phục bản lĩnh của anh nhà mình, đất trong thành phố A không dễ mua mà hắn lại mua hẳn một dãy san sát mấy căn liền chỉ để cho cậu ngụy tạo siêu thị.
Này là yêu chứ còn gì nữa!
Cậu thuần thục mà dọn hàng vào không gian, cái kệ cũng không tha, không gian rộng mà, đỡ phải phân loại. Mầy cậu có xây sẵn mấy kho hàng bằng gỗ đơn sơ trong không gian, chỉ cần bỏ vào đầy kho rồi đổi kho khác.
Cậu phải bỏ ra mấy triệu tích phân để nhờ hệ thống vào xây kho giúp mà nó dám cắt xén vật liệu xây dựng. Bảo xây gạch lát đàng hoàng nó lại dùng gỗ.
Cũng tại cậu, vì muốn canh tiến độ của nó mà chực chờ trong không gian, ai mà biến nó tự động biến lớn ra, làm cậu chết ngất luôn.
Ruồi bình thường đã ớn, nay nó còn phóng to gấp mấy lần, muốn cậu không sợ cũng khó.
Cho nên trong lúc nó thi công, cậu còn không dám bén mạng vào không gian nữa mà.
“…” Không sợ kẻ địch mạnh, chỉ sợ đồng đội là ruồi muỗi gián chuột.
Bạch Tiểu Nhung đã trồng sẵn rau củ, thực phẩm đóng gói, thức ăn nhanh, bánh đóng gói hút chân không, cậu chỉ lấy một ít mỗi thứ rồi chừa lại. Biết đâu, những thứ này có thể cứu một người thì là một người, sinh tồn đã khó, phải chừa đường lui cho người khác.
Xong chỗ này lại đến chỗ khác, cậu còn thu thêm một số vật dụng cá nhân của nữ giới, dụng cụ làm bếp, giấy vệ sinh cũng lấy.
[Ái chà, Nhung lấy quần lót của nữ là định làm gì?!]
[Chắc là mặc á.]
[Tình thú của người ta, đồn ầm cho cả kênh biết đi.]
[Từ kênh tu chân giới qua đây, nghe thấy mùi gì đó.]
[Mùi phân đó, nhìn dưới chân đi.]
[…]
Hệ thống đã lên tới cấp 7, phát sóng trực tiếp cũng mở rộng thêm nhiều chức năng như mở rộng đề xuất kênh, cắt video ngắn rồi đăng thu tích phân, thành tựu các cấp: người mới, kì cựu, tinh anh, minh tinh, tông sư, bá chủ, thần phát sóng.
Bạch Tiểu Nhung đang ở nấc tinh anh, tỉ lệ chia làm tích phân khả quan nhiều hơn so với trước. Nhưng vẫn nghèo mạt rệp.
Bận rộn tới trời tối hẳn mới xong, Bạch Tiểu Nhung tay muốn rút gân, bụng đói cồn cào, ọt ọt nãy đến giờ.
Thuần Vu Yến không nhịn được cười, đội mũ bảo hiểm lên cho cậu, cưng chiều nói: “Anh đã đặt bàn rồi, dặn đầu bếp làm não lợn ngon lắm á, 10 phần có đủ không?”
Bạch Tiểu Nhung hít khí, trèo lên xe ôm eo hắn: “…Thêm 10 phần nữa đi anh.” Ảnh tưởng mình giống mấy nam chính trong phim xài tinh thần lực quá độ cần phải bổ não à?
Không anh ơi, tích phân em nó gánh cả rồi.
Nhưng mà tấm lòng của anh Yến nhà mình, mình phải ăn hết mới được. Lâu rồi chưa đi ăn chung với anh ấy, có kêu cậu gặm xương cậu cũng gặm.