Mưa rơi như trút nước, Bạch Tiểu Nhung cùng mọi người đi vào khu vực nghỉ ngơi của nhân viên tìm chỗ ngồi. May mà làm bằng xi măng, không bị ăn mòn, có thể nghỉ ngơi ăn uống tại đây luôn.
Trạm xăng dầu ở thành phố Y rất nhỏ, vì ít khi có người đi ngang đây đổ xăng nên phòng nghỉ cũng nhỏ ngọn, nhân viên chắc cũng chỉ có vài ba người.
Thuần Vu Yến và Nạp Lan Yến đi đầu, cảnh giác nhìn xung quanh. Có tiếng bước chân và tiếng nhấm nuốt vang lên, Bạch Tiểu Nhung đoán được cái gì đó, sắc mặt trắng bệch.
Thuần Vu Yến làm thủ thế im lặng, chỉ về phía phòng nghỉ, rút súng ra. Nạp Lan Hồng cũng có mấy năm lăn lộn trong quân đội, thính giác cũng siêu nhạy, lập tức đứng phái bên kia, cùng Thuần Vu Yến chuẩn bị phá cửa mà vào.
Bạch Tiểu Nhung lôi kéo Hà Thanh Trúc lùi về sau, khẩn trương vô cùng. Tính cả hai đời, lần đầu cậu đối đầu với sinh vật gọi là zombie trong phim này.
Cậu nhẩm đếm đến ba, Thuần Vu Yến cũng đạp cửa nhìn vào, tình cảnh bên trong phòng, làm cả đám sởn gai óc, Hà Thanh Trúc thậm chí còn nôn khan.
Phòng nghỉ nhân viên nguyên bản có ba người, 3 nam, trên đất lại chỉ nằm một người, cơ thể không được đầy đủ đầu một nơi, mình một nơi, cánh tay bị gặm một nửa rồi thôi, máu me bê bết, đỏ thẫm cả một vũng.
Có hai con, một con cà rề cà mò mà ăn phần óc còn sót lại, một khác thì đang gặm lấy gặm để nửa thân dưới của người đàn ông, một vũng nước vàng đã bốc hơi gần hết nhưng vẫn nghe ra mùi khai khai.
Bạch Tiểu Nhung bịt miệng mũi, zombie khác với trên phia điện ảnh nhiều. Chúng nó da có màu xanh lục nhạt, hàm răng vàng chóe dính máu thịt lẫn lỗn, gương mặt phờ phạc, hốc mắt sâu hoắm, miệng mở rộng, thần thái ngây dại, tay chân lũng lẵng như lúc nào cũng có thể bị đứt ra. Quan trọng nhất là cái mùi thi thể từ trên người chúng nó, thối không chịu được, giống như đã chết hơn 3 ngày rồi.
[Không hổ là xác sống, thối thật.]
[Giống mùi cá sống để lâu ngày nó thiu thối hoắc mà chiên lên cho mấy con cún ăn thì thúi ngập họng không chịu được.]
[Tội nghiệp con cún ấy.]
[Xấu quá!]
[Ọe!]
Phòng phát sóng càng ngày càng lên cấp cũng có thể cùng dùng chung ngũ giác với Bạch Tiểu Nhung. Đa số người xem đều thích tìm cảm giác mới mẻ kích thích, đồng ý chi trả tích phân để sử dụng dịch vụ này.
Đoàng! Đoàng!
Thuần Vu Yến tay cũng không run, bắn hai phát vào sọ não hai con, chưa để chúng nó vồ con mồi mới đã đắp chiếu hai con. Tang thi thông thường, chỉ cần bắn trúng não nó thì sống không nổi, hắn học được trên video tận thế cả.
Nạp Lan Hồng còn đang sợ ngây người thì Thuần Vu Yến đã lên đạn, bóp cò, tâm lý vững như thiết. Hắn biết những người này đều đã chết từ 3 ngày trước rồi, đã ăn người, cho dù có cứu cũng không sống được nữa.
[Oa, đẹp trai quá đi!]
Hắn quay đầu nhìn mọi người, thở ra một hơi: “Đã xong, đừng sợ.”
Nạp Lan Hồng nói gì cũng là một ông chú trung niên đẹp trai định lực mạnh, tâm lý cũng ổn định, cùng Thuần Vu Yến tìm xem trong phòng còn gì dùng được thì lấy hết.
Bạch Tiểu Nhung đỡ Hà Thanh Trúc đã bị dọa cho chân mềm ngồi xuống ghế, cậu ta sắc mặt trắng bệch thấy rõ: “Tiểu Nhung, cậu không sợ sao?” Cái thứ đó vừa xấu xí vừa hôi thối, chỉ cần bị cắn một cái là sẽ thành đồng loại của chúng. Cậu ta yếu như vậy, nếu không đi cùng bọn Bạch Tiểu Nhung thì chắc chắn đã chết trên chuyến xe kia.
Đáng sợ quá, chỉ muốn bỏ chạy thôi.
Bạch Tiểu Nhung đã biết được nguyên nhân mọi chuyện, ngoài ghê tởm ra thì không cảm thấy sợ hãi, cậu còn hệ thống nó bảo kê, quan trọng là Hà Thanh Trúc: “Sợ chứ sao không, nhưng mà sợ thì cậu cũng phải kín đáo sợ, khép kín sợ, vậy mới không bị người khác nhằm vào.”
Hà Thanh Trúc: “??” Là sao?