Đối phương bị một tên đàn ông cặn bã giày xéo nên gầy mất ba mươi cân. Thế là tôi quay đầu tỏ tình với trùm trường.
Yêu đương được một tháng, mọi người đều mong chờ chúng tôi chia tay. Một video bỗng lan truyền trên confession.
Trùm trường cao một mét tám mấy, lại giống như một chú cún con bị bỏ rơi, ôm eo tôi khóc nức nở. “Nhóc vô lương tâm, rõ ràng là em trêu chọc anh trước, em không thể bỏ rơi anh được.” “Có chỗ nào anh làm chưa tốt em cứ nói ra có được không, anh nhất định sẽ thay đổi.” Mọi người cả kinh:
“Mẹ nó chứ! Trùm trường khốn nạn vậy mà cũng là kẻ yêu đương mù quáng!” “Cái này mà có thể chia tay, tôi đi đầu xuống đất.”
…
Vào một đêm đầy gió, tôi thấy một bài đăng trên blog được phần mềm nào đó đẩy lên.
Nhân vật nữ chính nói về việc cô ấy đã đạt được cân nặng mơ ước nhanh như thế nào sau khi chia tay với người yêu cũ cặn bã. Để khiến bạn trai cũ trèo cao không đứng dậy nổi, cô ấy dốc toàn lực để thăng chức. Bây giờ đã là giám đốc tài chính của một công ty niêm yết. Chủ đề của cuộc phỏng vấn là cố gắng dũng cảm.
Cho nên ngày hôm sau, tôi đã tỏ tình với người khốn nạn nhất trường Đại học Thâm Quyến.
“Em thích anh, anh cảm thấy em có thể làm bạn gái của anh không?” Tôi nhìn người con trai mặc đồ thể thao bình thường trước mặt, chậm rãi nói.
Anh em ở phía sau anh la ó cực kỳ sôi nổi:
“Đỉnh thật anh Tứ, đây không phải là đại biểu của trường chúng ta sao?”
“Hình như là cô gái ngoan ngoãn có tiếng nhỉ?”
Bây giờ, một cô gái ngoan là tôi đây, đi tỏ tình với tên cặn bã nổi tiếng. Giang Tứ, khách quen của quán bar, chơi nhạc rock and roll.
Anh đẹp trai sát gái, phóng đãng tùy tính, rõ ràng là có một khuôn mặt thâm tình, nhưng bạn gái của anh lại giống như cá diếc qua sông. Anh hào phóng, phí chia tay có thể lên tới hàng chục nghìn, những người bạn gái cũ đều sẵn sàng không gây không quấy. Thậm chí, còn muốn tái hợp.
“Nhưng mà hình như A Tứ không thích phong cách của cô, ngoan quá rồi.” Em trai ở bên cạnh Giang Tứ thở dài.
Câu này, bạn thân của tôi cũng đã từng nói với tôi. Nói rằng tất cả những bạn gái tiền nhiệm của Giang Tứ đều mang phong cách quyến rũ, anh không thích những người ngây thơ, cũng không thích học sinh giỏi.
Nhưng mục đích của tôi không phải là để có được sự yêu thích của anh. “Không sao, chỉ cần tôi thích anh ấy là được rồi.” Tôi mỉm cười, hàng lông mày cong cong khiến mọi người đều sững sờ.