Giang Tứ kéo ghế ngồi xuống bên cạnh tôi, ánh mắt dừng lại trên điện thoại di động của tôi: “Sao không trả lời tin nhắn?”
Anh vừa dứt lời, cái mô hình gỗ được tôi cẩn thận sắp xếp đã đổ ập xuống.
Tôi hỏi một câu không đầu không đuôi: “Giang Tứ, còn một tuần nữa là đến một tháng rồi nhỉ?”
“Ừ, vào cuối tuần chúng ta sẽ quay video, đồ cặp cho các cặp đôi đã được đưa đến.”
Tôi cúi đầu không nói gì, nhặt các khối gỗ lên để trên bàn. Thấy vậy, anh cũng giúp tôi nhặt chúng lên, động tác của anh rất nhanh nhẹn, chỉ cần nhặt hai ba lần là đã xong rồi, bây giờ tôi chỉ cần xếp nó lại nữa thôi.
Sự hứng thú trước đó đã bị giảm sút, tôi tiếp tục nói thêm một câu: “Anh biết kích cỡ của em à?”
Nghe thấy vậy, anh mỉm cười và trêu chọc tôi: “Đã ôm biết bao nhiêu lần rồi chứ? Nếu còn không biết kích cỡ thì sao được gọi là bạn trai?”
Tôi gật đầu: “Đúng vậy, những cái này nhìn bề ngoài là có thể dễ dàng đoán được. Giang Tứ, anh có bao giờ nghĩ rằng thật ra em không giống như những gì anh thấy không?”
Mục đích của tôi không trong sáng, tôi vẫn luôn lợi dụng anh.
“Không sao đâu, không có ai là hoàn hảo cả, có thể yếu đuối mỏng manh mà…”
Anh hiếm khi nói ra những lời văn vẻ, sau khi nói xong còn cười và vuốt ve ngón tay của tôi như mọi khi, tôi lặng lẽ lùi lại.
“Giang Tứ, chúng ta chia tay đi.”
Tôi đã phải chuẩn bị công tác tư tưởng từ rất lâu, đến khi thực sự nói ra, tôi cảm thấy nó còn thoải mái hơn so với tưởng tượng.
“Đồ cặp cho các cặp đôi, anh có thể để lại cho người kế tiếp.” Tôi tiếp tục nói.
Xung quanh không có ai, Giang Tứ lại đứng rất gần tôi, những người khác có thể không nghe thấy nhưng tôi chắc chắn anh sẽ nghe thấy.
Qua một lúc lâu rồi mà tôi thấy anh vẫn không chịu trả lời, đôi mắt tràn đầy ý cười kia vào lúc này càng trở nên thâm thúy.
“Có ý gì?” Anh nắm chặt cổ tay tôi, giọng điệu bình tĩnh, nhưng trên mu bàn tay đã nổi đầy gân xanh. Vào lúc này, có thể dễ dàng nhận thấy nụ cười trên khuôn mặt ấy đã biến mất không còn dấu vết.
Tôi không ngờ là anh lại có phản ứng dữ dội như vậy, tôi giãy giụa một lúc nhưng lại không thể thoát ra nên đành phải giải thích cho anh: “Em biết là mỗi lần anh yêu đương với một cô gái không bao giờ quá một tháng, bây giờ đã gần đến kỳ hạn rồi, là thời điểm thích hợp để chúng ta chia tay.”
“Đến lúc đó em sẽ đưa ví tiền cho anh, anh cũng không cần phải trả phí chia tay cho em như những người khác.”
Anh mỉm cười: “Đường Ngữ, anh nhớ là tuần trước anh đã nói anh không thích nghe thấy hai từ chia tay, hôm nay em đã nói từ này nhiều hơn một lần.”
Chia tay mà không cho nói chia tay thì tôi biết nói từ gì bây giờ?
Đến giờ ăn trưa, thư viện trở nên rất yên tĩnh, chỉ có tiếng kéo ghế, đây không phải là chỗ để chúng tôi nói chuyện.
“Đi thôi, Giang Tứ, ra ngoài rồi nói tiếp.” Tôi muốn kéo anh lên, nhưng anh lại không hề nhúc nhích. Đôi chân dài mở rộng, mái tóc đen trước trán che kín hàng lông mày và đôi mắt của anh, dường như nó còn đang che giấu tâm trạng của anh nữa.
Chia tay thôi mà, chẳng phải là anh đã trải qua rất nhiều lần rồi sao?
Tôi không hiểu, đẩy ghế ra và muốn bước đi. Nhưng mà tôi còn chưa kịp cất bước, Giang Tứ vẫn đang im lặng đột nhiên lại nắm chặt cổ tay tôi, anh dùng lực rất mạnh, một lần nữa tôi lại ngã xuống ghế.
Hai đầu gối của anh kẹp chặt chân tôi, thậm chí còn mang theo một sự tàn nhẫn vô hình.
“Đường Ngữ, em xác định muốn chia tay?”
“Ừ, đúng vậy, ngay từ đầu khi lên kế hoạch em đã không xác định sẽ lâu dài với anh.”
“Vậy tại sao em lại đến trêu chọc anh?” Nói xong, anh cười tự giễu. Hai vai run rẩy, lồng ngực cũng đánh trống một hồi. Tim tôi đập thình thịch, cảm giác tội lỗi trỗi dậy. Rõ ràng là theo nhu cầu của mỗi người, rõ ràng là có gặp gỡ thì cũng có lúc chia tay.
Nhưng anh lại không hỏi lý do, như thể trong lòng anh đã hiểu rõ những gì đang xảy ra. Phản ứng của anh lại càng làm tôi bất ngờ hơn, không hề bình thản như những gì Lâm Thư Thư nói. Điều này làm cho trái tim đang yên ổn của tôi trở nên gợn sóng vì bị một cục đá ném vào.
Không nên như vậy.
Tôi tự an ủi bản thân mình rằng, chẳng qua là Giang Tứ đang ở trên mây, rất nhanh thôi anh sẽ trở lại và tiếp tục tiến vào những mối quan hệ tiếp theo.
Trùng hợp là dự án quay phim cho các cặp đôi bị dừng lại vì lý do thời tiết, sau đó tất cả mọi thứ sẽ trở lại trạng thái bạn đầu.
Ngày Đường Nhã Chi đến tìm tôi, tôi đang quay video tuyên truyền, trời đổ mưa đá, bộ trang phục tôi đặt ban đầu đã bị thay đổi, khuôn mặt của tôi rất nhỏ cộng thêm việc mặc áo khoác nên không cần phải suy nghĩ về vấn đề lên hình có đẹp hay không.
Nhưng tôi rất gầy.
Tôi không muốn thừa nhận, bởi vì nỗi buồn thảm thiết khác thường của Giang Tứ vào ngày hôm đó mà tôi đã cảm thấy tội lỗi trong rất nhiều ngày, lúc đầu, tôi thực sự đã để cho hạt giống mà tôi lợi dụng mọc rễ và nảy mầm.
Khi ở bên nhau, Giang Tứ thường hỏi tôi vì sao thích anh mà lại không chịu nghe lời anh, tại sao lại không ngăn cản anh đến quán bar và tại sao lại không ghen tuông.
Lúc đó, tôi sẽ không thể nói cho anh biết là vốn dĩ tôi cũng chẳng thích anh, tôi chỉ giỏi ngụy trang thôi, tôi không hề tốt bụng, cũng không ngoan ngoãn, bởi vì tôi không thèm quan tâm nên cũng không băn khoăn là liệu rằng anh có nói những lời này với một mình tôi hay không, hay là những kẻ cặn bã đều sẽ nói những lời này.
Tôi nghĩ rằng thế giới của người lớn, không nên bị ràng buộc bởi những tiểu tiết này, lãng tử rất khó quay đầu lại.
Tôi thậm chí còn rõ ràng hơn, giảm cân là do áy náy, không phải vì…
“Buổi chụp hình này rất thành công, con nên vui mừng vì lý do thời tiết.” Một giọng nữ quen thuộc cắt ngang suy nghĩ của tôi, Đường Nhã Chi chào hỏi mọi người rồi bưng một ly nước ấm đến trước mặt tôi.
Thời tiết se se lạnh, bà ấy vẫn mặc một chiếc váy hở vai.
Lần đầu tiên, tôi thấy bà ấy thuận mắt hơn rất nhiều: “Mẹ phải giữ lời hứa.” “Chia tay Giang Tứ rồi à?” Bà ấy không trả lời mà hỏi ngược lại tôi.
Hai từ này giống như nước sôi lăn tăn trong lòng tôi, trái tim tôi co thắt, không kịp phản ứng.
Đường Nhã Chi đặt cốc lên bàn, bình tĩnh nói: “Mẹ biết con sẽ không thích cậu ta.” Giọng điệu của bà ấy rất chắc chắn.
Tôi vô thức xoắn vạt áo, cuối cùng tôi vẫn không nói gì cả.