• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bên kia đang cãi nhau gì đó, ống nghe giống như bị che lại, rất khó nghe ra bọn họ đang thảo luận cái gì. Lúc Giang Tứ đến gần, cuối cùng giọng nói cũng trở nên rõ ràng hơn một chút.

“Nói nhảm cái gì đó, vừa mới mua điện thoại mới, lấy đâu ra ốp cho cậu đeo?” Đầu dây bên kia khôi phục lại bình thường, cuối cùng tôi cũng hiểu bọn họ đang làm cái gì.

“Hóa ra là bạn cùng phòng của anh đang chơi game à?” Tôi hoàn toàn không nhận ra tôi vừa thở phào nhẹ nhõm một hơi. Anh khẽ cười, giọng điệu trở nên sâu xa khó lường: “Vậy cô nghĩ đang chơi cái gì?” Trong đầu tôi chợt lóe lên album ảnh hoang dã mà bạn thân xem gần đây theo bản năng. Lúng túng nói: “Không có gì.”

Giang Tứ lại cười, không chút quan tâm vạch trần tôi: “Học sinh ngoan, có nên nói hay không đây, suy nghĩ của cô có chút không trong sáng đấy.”



“…” Đã sớm nghe nói Giang Tứ không đứng đắn, nhưng giờ phút này anh sử dụng giọng điệu trêu ghẹo thế này, khiến tôi lần đầu tiên cảm thấy ngại ngùng. Tôi không kịp thích ứng nhíu mày: “Anh còn chưa trả lời câu hỏi của em.”

“Câu hỏi gì?”

“Những bạn gái cũ của anh theo đuổi anh trong bao lâu?”

“Chậc.” Có lẽ vấn đề tôi hỏi quá mức kỳ lạ, anh có chút cạn lời: “Nếu không em nói thử xem tôi phải theo đuổi em trong bao lâu?”

Tôi: “Không cần theo đuổi, chúng ta có thể ở bên nhau ngay lập tức.”

“Nếu không tin thì có thể thử xem.”

“Em là nhất!”

Bên trong điện thoại bỗng vang lên một tràng cười vang. Giọng nam hỗn loạn truyền đến:

“A Tứ, hay là cậu trực tiếp theo đuổi Đường Ngữ đi, học lực của em gái này siêu tốt, dáng vẻ lại đẹp, ngoan ngoãn đáng yêu.”

“Đúng vậy đúng vậy, mấu chốt là không phải ai cũng dám tặng chín trăm chín mươi chín đóa hoa hồng này, vừa đưa thuốc vừa đưa cơm, qua vài ngày lại tặng hoa cúc trắng, thế quái nào chịu được…”

“A Tứ gặp phải đối thủ rồi, chỉ có thể nghe lời em gái người ta thôi.”

Bạn cùng phòng của Giang Tứ không ngừng trêu ghẹo.

“Cút đi.”

Giang Tứ ném cái gối qua, thiếu kiên nhẫn ngắt lời bọn họ. Một tràng cười khác lại vang lên.

“Anh Tứ à, anh là đồ đàn ông cặn bã xấu xa, lãng phí tình cảm si mê của em gái Đường.”

Bọn họ tiếp tục vừa hát vừa hò với giọng điệu đầy tình cảm, lời nói hành động đều có tố chất lên sân khấu diễn hòa tấu. Tôi cũng không khỏi bị chọc cười.

Số tiền dành cho mấy trò ra vẻ đó cuối cùng cũng không bị lãng phí. Lần sau có lẽ nên mời bọn họ ăn một bữa tiệc lớn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK