Câu trả lời là tôi và Giang Tứ đã không còn tương tác với nhau trong một khoảng thời gian dài, sau giờ học cũng không còn cùng nhau đi ăn tối nữa, ngay cả cuối tuần cũng không đi chơi với nhau.
Không phải chiến tranh lạnh mà là chia tay.
Nhưng thỉnh thoảng tôi vẫn nghe được một vài tin tức về Giang Tứ, không phải là bên cạnh anh có người đẹp nào, mà là anh đã lăn lộn trong quán bar suốt cả đêm, ngày nào cũng vậy, tám sáng trở lại lớp học với tình trạng chật vật.
“Đường Đường, mọi người đều nói, gần đây Giang Tứ có hơi kỳ lạ.” Bạn thân bưng trái cây đến tìm tôi, đặt cái máy tính bảng trước mặt tôi.
Video trên màn hình có ánh sáng lờ mờ, dưới ánh đèn xa hoa truỵ lạc, Giang Tứ giang rộng chân nằm trên ghế sô pha, miệng khẽ vuốt ve cái ly vuông, đổ xuống cổ họng từng ly rượu.
Bạn cùng phòng của anh ngồi đối diện với anh ở ghế sô pha bên kia, tôi nhìn anh anh nhìn tôi, rốt cuộc cũng tiến lên để bảo khuyên anh nhưng lại bị Giang Tứ vật qua vai, chật vật nằm trên mặt đất.
Âm thanh phát ra từ video không còn là tiếng nhạc mà là một tiếng rên rỉ.
“Lúc Giang Tứ còn ở cạnh cạnh cậu, anh ta đã không đến quán bar trong một khoảng thời gian dài phải không?”
Tôi giật mình nhớ ra, trước đây tôi có nói là tôi không thích mùi rượu, khi đó Giang Tứ đã nói đùa là anh tuyệt đối sẽ không đụng đến rượu, nếu không sẽ không được ai ôm.
Lúc đó tôi không thèm để tâm và tôi cũng không nhận ra rằng anh thực sự đã giữ lời hứa.
Đôi mắt của tôi lấp lánh, ồ một tiếng: “Chắc là anh ta sợ tớ sẽ mang sữa đến cho anh ta.”
Không hiểu sao bạn thân của tôi lại cười cười, giơ ngón tay cái lên đồng ý gật đầu: “Cũng chỉ dằn vặt mấy ngày thôi, mấy ngày nữa anh ta vẫn là Giang Tứ kiêu ngạo sáng ngời.”
Mọi người đều nói vậy.
Tôi không trả lời, tầm mắt lại rơi vào màn hình, tôi cũng không biết là mình đã xem nó trong bao lâu, đến khi video gần kết thúc, Giang Tứ đột nhiên nhìn sang.
Tóc xõa rối bời, đuôi mắt đỏ tươi, đôi mắt sâu thẳm như địa ngục.
Không quá vài giây, khóe miệng anh giật giật, lập tức cúi đầu, nép vào một góc trên ghế sô pha như người không xương, cái áo đen càng làm anh trở nên nổi bật.
Tôi nhớ tới nụ cười tự giễu ở thư viện, sợ hãi và vứt bỏ máy tính bảng ngay lập tức.
“Làm sao vậy?”
Rất lâu sau đó tôi mới lấy lại giọng nói của mình: “Tớ đang suy nghĩ, khi nào Giang Tứ sẽ yêu đương.” Khi đó, cảm giác tội lỗi của tôi sẽ được giảm bớt.