Lần này tôi không cho tài xế đến đón mà đi xe buýt một mình.
Trên xe rất ít người, tôi vô tình ngủ thiếp đi, không biết đến trạm dừng chân thứ mấy, một cặp đôi mặc đồng phục học sinh trung học đi đến.
Bọn họ rất ồn ào, cô gái đang túm lấy tay bạn trai, vẻ mặt kích động giơ điện thoại lên.
“Thấy chưa? Chính là cô ấy, nữ tổng giám đốc nổi tiếng trong thành phố chúng ta, anh nhìn mặt cô ấy đi, đâu giống người bốn mươi tuổi?”
“Thật sự không giống, còn rất trẻ.” Chàng trai phụ họa.
“Lúc trước cô ấy đến trường chúng ta phát biểu, em đã tận mắt nhìn thấy cô ấy, dáng người kia, khí chất kia quả thực rất tuyệt vời. Cũng không biết chăm sóc như thế nào, thật hâm mộ quá đi.”
Cô gái cảm khái nói rất nhiều, chàng trai xoa đầu cô gái, nở nụ cười nhẹ nhàng: “Con gái tự tin là đẹp nhất, không nhất thiết phải gầy. Dù sao ở trong lòng anh, em là người đẹp nhất.”
Cô gái bĩu môi: “Mỗi người đều không giống nhau, một mình cô Đường nuôi con gái lớn, còn quản lý công ty mà vẫn có thể duy trì được như vậy thật rất khiến người ta bội phục. Thật mong chờ, không lâu nữa chúng ta sẽ có thể nhìn thấy con gái cô ấy rồi, cô Đường sẽ tung một đoạn video tuyên truyền ở trường chúng ta đó.”
“Con gái cô ấy lớn tuổi rồi sao?”
“Không biết, ôi chao, lúc biết được cô ấy có một cô con gái em còn rất khiếp sợ nữa kìa.”
Giọng nữ độc quyền trên xe buýt vang lên cắt đứt cuộc trò chuyện giữa hai người, tôi liếc nhìn người phụ nữ trên màn hình, mặt không chút biểu cảm nào mà xuống xe.
Căn biệt thự rộng lớn quá vắng vẻ, ở lối vào có thêm một đôi giày.
Người giúp việc lập tức chạy tới, mỉm cười định giúp tôi cởi áo khoác, nhưng tôi giơ tay ngăn cô ấy lại, nhìn về phía phòng ăn. Vừa vặn đối phương cũng nhìn qua, khuôn mặt bình thản của bà ấy không hợp với khuôn mặt tươi cười trên màn hình điện thoại di động.
“Về rồi à, ăn cơm đi.”
Tôi đi qua, nhìn vào bàn đầy những thức ăn giảm béo, trong nháy mắt khẩu vị cũng không còn.
“Con không cần dựa vào mấy cái này.”
Bà ấy giống như không nghe thấy, đảo salad, khi dì chuẩn bị dọn các món ăn hàng ngày, một ánh mắt bức lui bà ấy: “Tiểu Ngữ, con đã quên đến lúc đó con phải lên hình, hay là muốn mẹ mất mặt?”
Khóe miệng tôi căng chặt. Bà ấy có một gương mặt mà mọi người nhìn vào đều cảm thấy hoảng sợ, những lời nói ra đều không có bất kỳ độ ấm nào.
Đây là mẹ tôi, nữ tổng giám đốc được người ngoài ngưỡng mộ, chỉ có sự nghiệp, không có tình cảm gia đình và cũng chưa bao giờ yêu tôi.
“Con sẽ giảm cân, nhất định sẽ không làm cho mẹ mất mặt. Mẹ nhớ rõ ước định, con sẽ giúp mẹ, nhưng mẹ đừng ép con làm chuyện con không thích.”
Tôi cầm ly sữa, đang muốn đi lên lầu thì có tiếng “cạch” phía sau, tiếng cái nĩa lanh lảnh thả xuống. Đường Nhã Chi bình thản nói: “Con và cậu chủ nhà họ Giang ở bên nhau sao?” Cả người tôi cứng đờ.
Tiếng ghế tựa kéo trên thảm trải nền rất nhỏ, giọng điệu của bà ấy lạnh lùng pha chút giễu cợt: “Tiểu Ngữ, đừng có bướng nữa, nghe lời mẹ, ngoan ngoãn giảm cân, ngoan ngoãn học hành, đừng nghĩ cái gì cả.”
Bà ấy luôn nói chuyện với giọng điệu trịch thượng như vậy.
Trước đây cũng thế, bây giờ cũng vậy, thực sự làm cho người ta ghê tởm.
Tôi nắm chặt vạt áo, vặn lại từng chữ: “Con là một con người, không phải con rối, con vốn không muốn ghi hình, là mẹ nhất định muốn con tham gia vào video kia của mẹ, con thích ăn, cũng không muốn ăn kiêng giảm cân!”
“Cho nên, chỉ cần con không làm mẹ mất mặt là được rồi, mẹ không yêu con, vì sao phải quản rộng như vậy?”
Trong chớp mắt, sắc mặt bà ấy trắng bệch, sau đó cười nhạo: “Đường Ngữ, cánh cứng rồi, muốn phản kháng phải không?”
“Đừng quên là ai nuôi con lớn như vậy, là mẹ chứ không phải người cha con vẫn luôn nhớ tới!”
Giọng điệu chậm rãi của bà ấy giống như đang thuật lại một câu chuyện máu tươi đầm đìa.
Tơ máu tràn ngập khoang miệng, tất cả đều là mùi rỉ sắt.
Tôi không nói lời nào, chỉ đi thang máy lên lầu.
Cánh cửa đã đóng lại, che lấp tất cả sương mù.