Xem ra có vẻ như còn chưa đủ: “Anh muốn cái gì?”
Giang Tứ trả lời bằng một loạt dấu chấm lửng. Sau đó gửi vị trí của phòng y tế qua.
Ồ, bị thương rồi. Tôi hiểu.
“Thuốc hôm qua anh dùng hết rồi sao? Em sẽ hẹn gặp bác sĩ phẫu thuật chỉnh hình anh.”
“...” Anh gửi thêm một chuỗi dấu chấm lửng. Còn chưa hết, trực tiếp gọi điện thoại qua luôn.
Một giọng nói trầm trầm truyền ra, còn mang theo giọng mũi: “Đường Ngữ! Cô đang khoe của đấy à?” Tôi sửng sốt.
“Không có.”
“Lần đầu theo đuổi người ta?”
“Ừm.”
Anh im lặng vài giây, hình như tức quá hóa cười rồi.
“Qua đây.”
Anh đang nói đến phòng y tế, tôi suy nghĩ một lúc: “Qua đó thì chân anh có thể khỏi hả?”
Hơi thở của Giang Tứ trở nên nặng nề hơn.
Tôi sực nhớ mình vẫn đuổi theo anh: “Qua ngay đây.”
Giang Tứ là bệnh nhân duy nhất trong phòng y tế, y tá cũng không có ở đó.
Lúc tôi vừa đến, anh đang ngồi trên giường bệnh, ngón tay dài mảnh khảnh chọt chọt vào màn hình điện thoại, cực kỳ cà lơ phất phơ, không hề có chút dáng vẻ bị thương hay khó chịu.
Tôi mở hẳn rèm ra, trong tay vừa hay có một chai sữa chua, đưa qua cho anh: “Cho anh này.”
Anh ngẩng đầu lên, theo sau là từ “Excellent” truyền đến.
Giang Tứ nhìn tôi từ trên xuống dưới, đôi mắt đen như đá dán chặt vào tôi như thể đang cố nhìn thấu thứ gì đó. Tôi bình tĩnh nhìn lại anh, lúc này mới phát hiện sau khi tóc trên thái dương bị cạo ngắn, cốt cách tướng mạo của anh càng có chiều sâu hơn.
“Khá đẹp trai.” Tôi nhận xét.
Hình như anh không ngờ tôi lại nói ra một câu như vậy, khẽ chớp mi, hừ nhẹ một tiếng rồi thu hồi ánh mắt. Anh áng chừng chai sữa trong tay, mở miệng đùa giỡn: “Cuối cùng cũng chịu ra tay rồi, Học sinh ngoan?”
Rõ ràng là anh bảo tôi đến.
Xét thấy anh là một bệnh nhân, tôi không quan tâm đến điều đó, lấy cuốn từ vựng của mình ra rồi ngồi sang một bên anh học bài.
Vừa mới niệm hai chữ, một cái xương ngón tay mảnh khảnh liền lóe lên ở trước mắt. Giang Tứ nhanh chóng ném chai sữa chua đã dùng xong vào thùng rác theo hình vòng cung parabol rồi giật lấy cuốn sách của tôi.
“Đi thôi.”
Anh vén rèm sải bước ra ngoài, hai chân ngay ngắn như chưa từng bị thương. Tôi không khỏi thắc mắc: “Anh được không đó?”
Mọi người đi ngang qua đều đưa mắt tò mò. Giang Tứ dừng lại nhìn chằm chằm tôi mấy giây.
Khóe mắt anh nhướng lên, nở nụ cười quyến rũ: “Đường Ngữ, còn chưa theo đuổi được đã tò mò tới chuyện này rồi à?” Tôi lại nhìn hai chân của anh, mím môi không nói gì.
Một tay Giang Tứ đút túi đứng đó, ánh sáng yếu ớt từ kẽ lá chiếu ra lốm đốm từng vệt sáng tối, chiếu vào con ngươi thâm thúy của anh. Tôi thoáng thấy màu đỏ thẫm, theo phản xạ đưa bàn tay lạnh lẽo ra.
Sờ sờ, thấy nóng nóng, nói: “Tai của anh đỏ lắm, không nên mặc nhiều như vậy.”
Mùa xuân ở Thâm Quyến có chênh lệch nhiệt độ giữa ngày và đêm lớn, lúc này giữa trưa nắng rất gắt, khoác thêm áo khoác sẽ rất nóng..
Giang Tứ chăm chú nhìn tôi, hầu kết của anh lăn lộn hai lần, lại gọi tên tôi: “Đường Ngữ.”
Tôi ngước lên: “Hửm?”
Lông mi của anh khẽ rung, lông mày và mắt cụp xuống, trông có vẻ hơi hung dữ, chỉ trong vòng hai giây, anh lại nghiêng đầu như một quả bóng cao su xì hơi.
“Không có gì, nếu muốn giúp thì nhanh lên.”
“Ồ.” Tôi bước tới nắm lấy tay anh vắt trên vai tôi.