Tòa nhà Hoàng Thịnh,
Khu nhà cao cấp nằm ở con phố xa hoa bậc nhất của Lục Thành,
Nam nhân tuấn tú vừa bước ra khỏi cửa căn hộ Tổng thống tiện nghi bậc nhất tòa nhà, còn chưa bước được mấy bước đã bị một cánh tay níu lấy, xoay một vòng. Bờ môi mỏng của anh bị một đôi môi mọng phủ lấy, kèm theo hương vị thơm nhẹ của son môi và hơi thở thơm tho nữ tính.
Là con gái??
Chuyện gì đây?
Anh cau chặt đôi lông mày, tức giận muốn đẩy cô gái trước mặt ra. Nhưng đôi môi mềm mại lại khẽ động, chạm vào môi anh, hương thơm mát dịu phả vào mũi anh. Lôi cuốn mê người.
Cô gái kiễng chân, vòng hai tay ra sau ôm chặt cổ người đàn ông trước mặt, cố gắng kéo sát gương mặt điển trai của anh gần hơn với mình.
Cô vừa mới xông vào hang ổ của một bọn chuyên lừa đảo. Cô bạn thân thiết nhất của cô vì nhẹ dạ cả tin đã bị chúng lừa một khoản tiền lớn. Cô đành giả làm một nạn nhân, vờ để chúng lừa, vào được hang ổ của chúng, thu thập được một vài chứng cứ. Nhưng không may, bạn trai của bạn thân cô cũng tham gia vào đường dây lừa đảo này, tên sảo quyệt đó đã phát hiện ra cô. Giờ cô đang bị bọn chúng truy đuổi. Chạy đến đây, vô tình va phải người đàn ông này, chợt nảy ra ý định nương nhờ anh ta để lẩn trốn.
Bọn người đuổi đến đấy, chỉ nhìn thấy một cảnh xuân. Bàn tay to lớn của Phong Thừa Vũ đặt trên khuôn mặt trắng như tuyết, đôi môi quấn quít phủ lấy môi cô. Anh dùng đầu lưỡi mơn trớn tách môi cô ra, bị bất ngờ, cô theo phản xạ định la lên làm anh ta có cơ hội đưa lưỡi vào trong cuốn lấy lưỡi cô, tham lam khám phá khoang miệng thơm tho.
Người đàn ông này kỹ thuật hôn hết sức táo bạo. Từng động tác thăm dò trong khoang miệng vừa tinh tế vừa nồng nhiệt. Đã mấy lần cô muốn cắn lấy đầu lưỡi hắn, nhưng tên ranh ma đó đều né tránh được.
Đúng là đục nước béo cò mà!
Chẳng vì tình huống lúc này nguy hiểm, cô đang phải nương nhờ vào anh ta thì…
Bóng dáng anh cao lớn thẳng tắp, khí chất lạnh lùng, áo sơ mi quần tây không một nếp gấp. Vòng ngực vạm vỡ, rắn chắc, đủ để che đi hoàn toàn thân hình của cô gái bé nhỏ. Nhìn bóng lưng toát ra vẻ phi phàm, ưu nhã đang say đắm quấn quýt, bọn người kia khoát tay ra hiệu rời đi. Bọn chúng thừa biết tầng 15 này là dãy căn hộ Tổng thống, là căn hộ xa hoa, tiện nghi nhất của tòa nhà. Nếu không phải là một nhân vật tai to mặt lớn, chắc chắn không thể ở đây được. Tốt nhất chớ đụng!
Đợi đám người kia bỏ đi, Hàn Giai Tuệ vội giằng ra khỏi cánh tay rắn chắc của nam nhân đó. Cô ngước đôi mắt to tròn, trong sáng tựa lưu ly nhìn gương mặt mỹ nam đang chỉ cách mặt cô chưa đầy nửa gang tay. Gương mặt từng đường nét như điêu khắc, sống mũi cao thẳng tắp, dưới đôi lông mày anh tuấn là đôi mắt sâu nhìn không thấy đáy, sáng tựa sao trời. Quả thật hoàn mỹ đến mê người. Mùi hương nam tính còn vây xung quanh, hơi ấm từ bàn tay anh còn vương trên má, đôi mi cô vô thức ngừng chớp, ngây ngốc nhìn.
“Anh…”
Cô cảm thấy bực mình vì bị tên đàn ông này lợi dụng. Nhưng mà bởi vì cô lợi dụng anh ta trước, nên bây giờ không thể cao giọng mà mắng anh ta được. Cô đang định bỏ đi thì giọng nói lạnh lẽo, không có chút hơi ấm nào của anh rơi bên tai:
“Tôi làm sao?”
"Vô sỉ"
"Cô không định cảm ơn tôi à?"
“Anh còn muốn như nào nữa?”
Thật là bực mình, đúng là cô lợi dụng anh ta để thoát thân, nhưng chẳng phải anh ta cũng lợi dụng cơ hội mà kiếm trác rồi sao. Hàn Giai Tuệ cô, không vì tình thế cấp bách lúc đó, thì nụ hôn đầu tiên cô gìn giữ gần hai mươi năm nay sao lại dễ dàng trao cho tên đàn ông xa lạ này chứ.
Anh ta vẫn đứng chắn trước mặt, không có ý định cho cô đi. Hàn Giai Tuệ cao giọng:
“Này, không phải anh cũng thừa cơ hội lúc đó để hôn tôi rồi sao. Dù sao cũng là nụ hôn đầu của tôi, tính ra anh vẫn được lời. Mau tránh ra”
Nụ hôn đầu, bảo sao lại vụng về thế, chả có chút kỹ thuật nào cả.
Khóe môi anh khẽ ẩn hiện, nụ cười như có như không.
“Nụ hôn đầu tiên à? Vậy tôi trả lại cho cô nhé”
Anh ghé sát môi lại gần cô, giọng điệu đầy bỡn cợt.
"Không cần"
Hàn Giai Tuệ thực sự không có hứng thú đứng đây mất thời gian với loại người như anh ta. Cô đã rất mệt vì bỏ chạy khỏi đám người kia, giờ rất muốn về nghỉ ngơi. Hơn nữa, nhỡ bọn người vừa nãy quay lại thì chắc chắn cô không còn chỗ trốn. Giai Tuệ quăng vào mặt anh ta một tờ tiền màu xanh:
“Trả cho anh. Được chưa?”
Ánh mắt người đàn ông trở nên lạnh lẽo, lạnh đến thấu xương. Lần đầu có một cô nhóc dám vênh mặt ném tiền vào mặt anh đây!
Cái gì mà trả thù lao?
Coi anh là hạng đàn ông gì đây?
Tiền của anh có thể đè chết cô nhóc to gan này ấy chứ!
“Chê ít sao?” Một tờ tiền màu xanh nữa được cô quăng vào mặt anh ta.
“Coi như vì anh đẹp trai!”
Rồi Hàn Giai Tuệ chui qua khe hở giữa thân hình cao ráo của anh ta với cánh cửa, co giò chuồn mất, anh ta mà túm được cô thì cô xong đời!
Để lại một bóng lưng lãnh khốc, khuôn mặt đã hóa đen thui tự lúc nào.
CHƯƠNG 2: GẶP LẠI
Một mảnh ban công quán café tràn ngập ánh sáng tự nhiên, nắng chiều nhè nhẹ hắt vào gương mặt trắng hồng, cô gái nhỏ đang cầm cọ lướt nhẹ trên bức tranh trước mặt. Trong bức tranh là một cô gái nhỏ đang ôm một đóa cúc họa my trắng tinh khôi, giữa một vườn cúc họa my đang nở rộ. Những cánh hoa trắng muốt được điểm tô nhụy vàng làm toát lên vẻ đẹp tinh khôi của cô gái nhỏ, ngón tay cô điệu đà ôm lấy đóa hoa, bàn tay khẽ chạm lên những cánh hoa mỏng manh. Đôi mắt nhắm hờ, hàng mi cong cánh bướm như một nàng công chúa ngủ mơ.
Cô gái cầm cọ vẽ tập trung vào bức tranh gần hoàn thiện, thỉnh thoảng vui vẻ trêu đùa với cô bạn đang đứng bên cạnh, nụ cười tươi như nắng.
Bên này, một khuôn mặt đẹp đẽ tĩnh lặng, mặt mày tuấn tú đang không thể rời mắt khỏi nụ cười tinh nghịch ấy.
Tiếng trợ lý vẫn đều đều, từng hạng mục được báo cáo chi tiết, nhưng không lọt vào tai của vị tổng tài âm lãnh. Mọi sự chú ý của anh đều đang tập trung về phía cô gái xinh đẹp kia. Chẳng phải là cô nhóc to gan dám lợi dụng hôn rồi ném tiền vào mặt Phong Thừa Vũ anh sau đó co giò chạy mất sao. Có giỏi thì đứng đây làm lại lần nữa, xem anh có nghiền nát cô ra không! Ánh mắt anh tối sầm lại, sâu thẳm không nhìn ra cảm xúc.Trên đôi môi mỏng vẽ một nụ cười nhàn nhạt, như có như không.
Trợ lý không nhận được phản hồi liền ngẩng mặt lên nhìn.
Hả?
Ngắm gái sao?
Đi theo người đàn ông lạnh lùng này nhiều năm, quả thực đây là lần đầu anh thấy vị tổng giám đốc cao cao tại thượng, thanh tâm quả dục, lúc nào cũng như hòa thượng tu hành này của anh ngắm gái.
Mặt trời chiều nay chắc chắn lặn đằng Đông rồi!
Quả thực cô gái đó rất diễm lệ, mái tóc xoăn nhẹ bồng bềnh màu hạt dẻ được túm gọn lại, mấy lọn tóc lòa xòa hai bên càng khiến khuôn mặt bầu bĩnh của cô toát lên sự trong trẻo, dịu dàng. Vài tia nắng chiều rơi nhẹ trên chiếc váy trắng, phản chiếu lên làn da trắng sứ, nụ cười hồn nhiên tinh nghịch nhưng lại khiến nhật nguyệt lu mờ. Trông cô thật xinh đẹp mà ngây thơ vô cùng, vẻ kiều diễm ấy rất vừa mắt người. Khó có thể rời ra được.
Bức tranh gần hoàn tất, chiếc điện thoại đặt cạnh giá vẽ bỗng đổ chuông. Liếc nhìn số điện thoại nhấp nháy trên màn hình, Hàn Giai Tuệ khẽ thở dài, ngón tay thon dài lướt trên màn hình, ấn nút nghe.
Không đợi cô lên tiếng, bên kia đã vọng lại một chàng, giọng nam trầm vừa nuông chiều vừa trách móc:
“Có biết mai là ngày đầu tiên em đi làm không mà giờ còn chưa chịu về nhà. Về nhà đi, anh có mấy việc cần dặn em. Đang ở đâu anh qua đón.”
“Quán cafe 1986 ạ”
Không có cuộc điện thoại ấy, cô vẫn nhớ ngày mai cô bắt đầu đến QT làm việc. Chỉ là hôm nay Phùng Lộ Khiết, cô bạn thân thiết nhất của cô, nhận một hợp đồng vẽ tranh ở quán cafe này, có vài thứ phát sinh, nên mới bất đắc dĩ nhờ cô tới giúp.
Hàn Giai Tuệ từ nhỏ đã thiếu thốn tình cảm gia đình. Năm cô còn chưa qua độ tuổi mẫu giáo, khi các bạn cùng tuổi còn được bố mẹ chăm chút từng ly từng tí, thì gia đình cô gặp biến cố lớn, ba cô là Lâm Hàm nhẫn tâm đuổi hai anh em cô đi để đón người đàn bà khác về nhà, ngay sau khi mẹ cô mất không lâu. Còn chiếm hết tài sản của bà để lại, mọi bất động sản cùng tiền trong tài khoản ngân hàng đứng tên bà đều chẳng còn lại gì. Hai anh em cô lúc đó, đang là công tử tiểu thư danh gia, bỗng trở thành hai đứa trẻ mồ côi đáng thương, chẳng biết bấu víu vào ai.
Ít lâu sau, nhận được tin, cậu ruột cô đã lập tức quay về đón hai đứa trẻ về chăm sóc. Còn dùng mọi cách giữ lại số ngân phiếu đứng tên mẹ cô, cho anh em cô chút vốn liếng sau này. Còn đổi họ từ họ Lâm thành họ Hàn theo mẹ.
Ngày bé đi học, cô thường bị bạn bè trêu chọc, nói là trẻ mồ côi không cha không mẹ. Chịu không ít ánh mắt dè bỉu của đám bạn trong trường. Chỉ có Phùng Lộ Khiết luôn ở bên cạnh, chịu chơi cùng cô, làm bạn với cô. Từ bé đến lớn, cả hai coi nhau là chị em tốt, tốt đến không thể tốt hơn. Nếu hỏi ai là người quan trọng nhất cuộc đời cô, Hàn Giai Tuệ sẽ không ngần ngại trả lời, đó chính là anh trai cô Hàn Đông Quân và cô bạn thân Phùng Lộ Khiết.
Phùng Lộ Khiết cũng theo cô học trường Kiến trúc, vừa ra trường ít lâu cô ấy đã nhẹ dạ cả tin, bị tên đàn ông sở khanh kia lừa một số tiền lớn. Gia đình cô lại không khá giả gì, còn có phần phức tạp, ba mẹ cô ly hôn từ lâu, đều sớm tìm được hạnh phúc mới. Hiện giờ, cô có nhà cũng như không, ngoài cô bạn thân Hàn Giai Tuệ thì không còn ai có thể nương tựa.
Mới ra trường đã bị lừa một khoản lớn, Phùng Lộ Khiết đành gác lại ước mơ, tìm tạm vài công việc vặt để kiếm chút tiền trang trải cuộc sống. Công việc vẽ tranh thuê này kiếm được không ít, lại không phức tạp nên cô nhận hơi nhiều hợp đồng. Sợ không kịp thời gian dự kiến, đành gọi Hàn Giai Tuệ đến giúp.
Tính cách Phùng Lộ Khiết tự lập, nếu không phải việc quan trọng sẽ không mở lời nhờ vả. Vả lại trước giờ, cô và Lộ Khiết cũng chưa từng từ chối đối phương điều gì. Nên Giai Tuệ đến giúp từ rất sớm. Cô cũng không định về quá muộn, vậy mà đã có người tới đón. Càng ngày càng quản chặt cô, chẳng chừa lại cho cô chút tự do nào.
Vừa kịp than thở mấy câu với Phùng Lộ Khiết, đằng sau Hàn Giai Tuệ đã xuất hiện bóng lưng cao ráo, dáng người thẳng tắp ngược ánh sáng đi tới. Nụ cười dịu dàng lu mờ cả ánh mặt trời chạng vạng. Ánh mắt đầy vẻ nuông chiều.
Người con trai vừa tới khoác vai Hàn Giai Tuệ, động tác rất tự nhiên, rồi đưa mắt ra ý chào Phùng Lộ Khiết. Hàn Giai Tuệ bị đưa đi thì ngoái lại vẫy tay tạm biệt với cô bạn. Cô ngẳng lên nở nụ cười tinh quái, ánh mắt đầy nũng nịu như một chú mèo con muốn xin cá:
“Em muốn ăn bít tết”
Anh ta cốc nhẹ lên trán cô:
“Có biết dạo này em sắp thành heo rồi không hả?”
CHƯƠNG 3: THÌ RA LÀ HOA ĐÃ CÓ CHỦ
Dáng vẻ hai người nọ, nam tuấn tú, nữ yêu kiều, bước lên chiếc Porsche thể thao màu trắng, từng động tác vô cùng thân mật. Chiếc xe rời đi, để lại một ánh nhìn sâu thẳm, tựa không thấy đáy, lạnh lẽo như băng Bắc Cực.
“Thì ra là hoa đã có chủ.”
Đôi bàn tay thon dài nâng chiếc cốc đưa lên miệng, khóe môi cong lạnh lùng. Khuôn mặt rét lạnh như biển băng, không lộ ra bất cứ cảm xúc nào.
Chẳng lẽ nhìn người ta tươi cười với nhau, kẻ thanh tâm quả dục như anh lại không vừa mắt?
Hay nhìn đối tác sắp hợp tác với công ty mình có trong tay tình yêu viên mãn với mỹ nhân kia, anh lại nổi hứng ghen tị?
Có lẽ chính anh cũng không hiểu vì sao trong lòng lại như có đốm lửa, nhen lên chút khó chịu không hề nhẹ.
Người đàn ông vừa khoác vai cô gái xinh đẹp bước ra là đối tác sắp tới của Tập đoàn Phong thị, công ty của anh. Ấn tượng của anh về anh ta khá tốt. Anh ta một mình thành lập Công ty Thiết kế xây dựng QT ở tuổi 24. QT là một công ty mới mở vài năm nhưng trong ngành thiết kế nội ngoại thất lại có một chỗ đứng nhất định. Hàn Đông Quân điều hành QT rất chuyên nghiệp, lại sở hữu trí óc nhanh nhạy cùng gu thiết kế rất độc đáo, nắm trong tay những bản thiết kế dẫn đầu xu hướng, nên nhiều công ty địa ốc rất muốn hợp tác cùng anh ta. Nghe đồn, anh ta không có gia thế khủng chống lưng, cũng không có nguồn vốn lớn để “bôi trơn” dự án, một mình mở công ty rồi phát triển nó. Phải nói là thành công bằng thực lực. Gần đây, bên công ty anh cũng có vài dự án hợp tác cùng bên đó. Hơn nữa, Hàn Đông Quân cũng là bạn học cùng lớp hồi bé với anh, nhưng một thời gian sau, anh phải theo ba mẹ sang Mỹ định cư thì hai người không còn học chung với nhau nữa.
*************
Chiếc xe Porsche màu trắng lái thẳng về phía Đông thành phố, lướt qua hai bên là những khu nhà biệt thự kiểu Âu. Một con đường rộng thênh thang hiện ra, hai bên đường là những cây đại thụ lớn, thân cây dài tăm tắp, lá cây đan thành vòng, kết lại thành từng bóng râm. Xe lăn bánh đi hết đường lớn rồi rẽ phải, đi qua cánh cổng lứn bằng sắt, ghi bốn chữ “Biệt phủ Hàn gia”. Đây là căn biệt thự mà Hàn lão gia đã tặng cho Hàn Giai Tuyết, tiểu thư duy nhất của Hàn gia, nhân dịp sinh nhật lần thứ 22, cũng là lúc trước khi hai nhà Lâm – Hàn kết thông gia. Năm ấy, Hàn Giai Tuyết là thiên kim hoàn mỹ bấc nhất ở Lục thành, sắc nước nghiêng trời. Gương mặt kiều diễm không ai sánh bằng, người người ca ngợi. Chỉ cần khẽ mỉm cười, cũng khiến đàn ông trong thiên hạ sẵn sàng dâng cả tính mạng.
Hàn Giai Tuyết lúc ấy là mỹ nữ được bao công tử của các gia tộc lớn ở Lục thành săn đón. Lại thêm Hàn gia lúc đó căn cơ vững chắc, được xếp vào hàng những gia tộc lớn nhất Lục thành thời bây giờ. Vừa có thể có người đẹp trong lòng, vừa có thể kết giao với nhà họ Hàn. Hôn sự của Hàn tiểu thư khiến Lục thành một thời nghiêng ngả.
Ấy vậy mà vị hôn phu của Hàn tiểu thư lại khiến Lục thành một phen náo động. Lâm Hàm quả thực là người không có gì nổi bật, so với những người theo đuổi Hàn Giai Tuyết thì chỉ xếp vị trí cuối cùng. Hàn lão gia và Hàn phu nhân chắc chắn không đồng ý với hôn sự không môn đăng hộ đối này. Nhưng tính cách mỹ nữ đẹp nhất Lục thành lại rất kiên định, nhất là với tình yêu của mình. Chỉ tiếc rằng sự kiên định ấy lại là một sự kiên định sai lầm, khiến bà phải thua cả tính mạng của mình và cuộc đời hai đứa con của bà sau này.
Từ khi được cậu ruột đưa về đây, anh em Hàn Giai Tuệ vẫn luôn sống ở đây, không có ý định chuyển đi nơi khác, dù nơi này khá tách biệt với trung tâm thành phố. Quanh đây đều là biệt thự tân cổ điển kiểu Âu, bên cạnh là vườn cây bao quanh.
*********
Công ty Thiết kế xây dựng QT,
Đại sảnh công ty, nam nhân bước xuống từ chiếc xe BMW bóng loáng, sải từng bước chậm rãi tiến vào. Thân hình cao lớn khoác một bộ vest đen lịch lãm, gương mặt ngũ quan như điêu khắc, ánh mắt trầm ổn nhưng vô cùng sắc bén. Thế nhưng vẻ phong độ ngời ngời ấy lại không nổi bật bằng một thân hình mỹ nhân sánh bước bên cạnh, ba vòng cân đối trong bộ váy công sở tôn nghiêm, mái tóc dài được buộc gọn thành đuôi ngựa, đôi môi điểm tô nổi bật nhưng không lòe loẹt son phấn. Gương mặt còn rất trẻ, mà phong thái ung dung, tự tin, khí chất vô cùng. Từng cái nhấc gót lạnh lùng trên đôi giày cao gót Louboutin khiến nam nhân viên trong công ty điên đảo dõi theo.
Trong phòng họp, trợ lý tổng giám đốc giới thiệu một nhân sự mới. Là một Kiến trúc sư trẻ mới ra trường, sinh viên ưu tú của trường Kiến trúc, hoàn thành chương trình học với số điểm cao nhất. Kèm theo là tấm bằng ARCHITECT danh giá của Hội đồng Xây dựng và Phát triển Thành phố.
Quả là tuổi trẻ tài cao!
Vừa có nhan sắc, vừa có thực lực.
Không khéo sẽ làm nghiêng ngả cái công ty này mất!
Mỹ nữ vén nhẹ lọn tóc rũ xuống bên tai, môi nở nhẹ một nụ cười nghiêng nước nghiêng thành, đứng lên gật đầu chào mọi người:
“Xin chào mọi người. Tôi là Hàn Giai Tuệ. Rất hân hạnh được làm việc cùng mọi người.”
Giọng nói thiếu nữ êm ả như làn suối mát trong lành, khiến cả căn phòng như bị đóng băng trong phút chốc.
Hàn Giai Tuệ.
Họ Hàn.
Là em gái Tổng giám đốc sao?
Bọn họ ai cũng từng nghe nói, Tổng giám đốc Hàn Đông Quân rất cưng chiều cô em gái duy nhất của mình. Đến nỗi sao trên trời, trăng đáy nước cũng sẵn sàng hái cho cô. Chắc hẳn, một Hàn tiểu thư được nuông chiều như thế, tính cách sẽ vô cùng kiêu ngạo, ngông cuồng.
Thế nên, Hàn Giai Tuệ nhan sắc khuynh thành với tấm bằng ưu tú, cùng những giải thưởng danh giá trong ngành và vài bản thiết kế được những tiền bối trong ngành đánh giá cao. Quả thực khiến những người ngồi trong khán phòng đi từ bất ngờ này đến bất ngờ khác.
Rời phòng họp, Giai Tuệ đi về phòng làm việc, chào đồng nghiệp cùng phòng rồi tập trung làm việc.
“Hàn Giai Tuệ, em ấy đẹp thật đó, làm giá trị nhan sắc phòng chúng ta tăng cao quá rồi”
“Chị là con gái còn phải ngắm em ấy không chớp mắt”
“Không biết Hàn tổng kén em rể thế nào nhỉ?”
“Thôi thôi, mọi người tập trung làm việc đi, từ giờ trở đi phòng mình có thêm một camera nữa đó”
Hàn Giai Tuệ chỉ tập trung làm việc, không mấy chú ý đến những lời bàn tán kia. Đôi khi mỉm cười hoặc gật đầu, trả lời lại vài câu hỏi của đồng nghiệp cùng phòng.
“Nghe nói em là học trò cưng của giáo sư Johnny, mà giáo sư Johnny rất cầu toàn phải không?”
“Em đã làm thế nào đạt được tấm bằng ARCHITECH danh giá vậy?”
Quả thực, Hàn Giai Tuệ làm việc rất chuyên nghiệp. Một dự án khó còn dang dở lâu ngày đã sớm được cô xử lý. Bản thiết kế trình lên rất ấn tượng.
Hàn Giai Tuệ bỗng chốc trở thành tâm điểm bàn tán của nhân viên công ty. Đúng là không thể xếp cô cùng với mấy “bình hoa di động”, luôn cậy công ty gia đình mà lên mặt ra vẻ kiêu căng như mấy tiểu thư nhà giàu khác.
CHƯƠNG 4: LÀ TÊN ĐÀN ÔNG KHỐN NẠN ĐÓ?
Cửa phòng thiết kế thỉnh thoảng lại có vài phen náo nhiệt. Là đám nam nhân trong công ty. Bàn làm việc của Hàn Giai Tuệ chất đầy hoa tươi và quà. Cô chỉ thấy phiền phức vì bị réo tên trong lúc đang tập trung làm việc. Nhưng vì phép lịch sự nên cũng không nỡ tỏ ra khó chịu.
Hàn Đông Quân cũng đoán trước được cô em gái xinh đẹp của mình sẽ làm điên đảo đấng nam nhân trong công ty, nhưng không ngờ sức công phá lại mạnh như thế.
“Chắc anh phải sắp xếp cho em một phòng làm việc một trăm mét vuông nhỉ? Chứ bàn làm việc hiện tại sợ không đủ chứa hoa và quà đâu”
Hàn Đông Quân tay đặt trên vô lăng, ánh mắt chăm chú lái xe nhưng vẫn nhàn nhạt nở nụ cười trêu cô em gái nhỏ đang ngồi bên ghế phụ.
“Anh bảo em về QT làm việc là để giúp anh quản lý công ty, chứ không phải để em làm nghiêng ngả cái công ty vốn đang yên bình này của anh đâu nhé”
Không thấy cô nói gì, anh lại tiếp tục trêu trọc.
“Đâu phải lỗi tại em?”
Chẳng lẽ xinh đẹp mê người cũng là tội lỗi?
Chẳng lẽ giỏi giang hơn người cũng là tội lỗi?
Vậy thì cô có nhảy sông cũng không hết tội.
*****************
Mấy ngày qua, Hàn Đông Quân không hề nể tình cô em gái nhỏ bé này chút nào, giao cho phòng cô toàn dự án khó. Còn có kế hoạch đàm phán hợp tác cùng Tập đoàn Phong thị.
Ở Lục thành này, có ai là không biết đến Tập đoàn Phong thị lớn nhất cả nước, vốn đầu tư vài trăm nghìn tỉ, có nhiều công ty con khắp các thành phố lớn trong nước. Đối với các công ty và tập đoàn trong nước, Tập đoàn Phong thị giống như một hành tinh khác, chỉ có thể nhìn mà không thể tới gần. Để có được cơ hội hợp tác, không phải chỉ cần có năng lực là đủ. Mà đã có thể hợp tác, thì vị thế bỗng chốc được nâng lên vài bậc thứ hạng.
Hàn Giai Tuệ không ngại ngần tăng ca cùng đồng nghiệp. Qua mấy ngày làm việc, mọi người cũng quen dần với Hàn tiểu thư thân thiện, dễ gần, hoàn toàn không có cảm giác xa cách, phân biệt địa vị. Trong công ty, ngoài phái nam luôn tỏ ý trồng cây si, thì phái nữ cũng rất ngưỡng mộ và yêu quý cô.
“Hàn tiểu thư dưỡng da thế nào mà lại đẹp không tì vết vậy nhỉ? Tôi phải học bí quyết của cô ấy mới được”
“Đẹp thật ấy, nhìn ánh mắt đám đàn ông trong công ty chúng ta thì biết”
“Bản thiết kế này vốn có rất nhiều vấn đề, mà chỉ cần đại mỹ nữ ra tay là xong hết. Đúng là nhan sắc không tầm thường, năng lực cũng không tầm thường”
“Cứ nghĩ thiên kim tiểu thư như Giai Tuệ sẽ ngạo mạn lắm, vậy mà hôm trước cùng tăng ca cô ấy còn mua đồ ăn và trà sữa cho tôi”
Thỉnh thoảng, nhân viên trong công ty vẫn mang cô ra làm chủ đề bàn tán. Đối với nhân viên văn phòng ở đâu cũng vậy, có gì mới cũng là chủ đề tám chuyện. Xấu thì chê hết lời. mà tốt đẹp thì được ca ngợi lên tận mây xanh.
May mắn, Giai Tuệ đang thuộc vế sau!
*******************
Trong phòng họp, Hàn Giai Tuệ chăm chú trình bày ý tưởng cùng nhóm dự án, điện thoại trên bàn bỗng đổ mấy hồi chuông. Nhìn số điện thoại nhấp nháy trên màn hình hoàn toàn xa lạ, cô không nhanh không chậm cầm điện thoại nghe máy.
Đầu dây bên kia là giọng nữ có phần gấp gáp:
“Xin hỏi có phải cô là bạn của cô Phùng Lộ Khiết không? Cô ấy đang cấp cứu ở bệnh viện Thành phố. Chúng tôi tìm được số của cô trong điện thoại cô ấy.”
Hàn Giai Tuệ nghe xong tức tốc đến bệnh viện.
Trong phòng bệnh, Phùng Lộ Khiết nằm trên giường bệnh, khuôn mặt trắng bệch, ánh mắt thất thần nhìn ra cửa sổ. Đầu giường máy theo dõi từng tiếng “tít…tít” như đếm thời gian.
Hàn Giai Tuệ đẩy cửa phòng bệnh bước vào,
“Mới mấy ngày không gặp, cậu đã để mình phải vào bệnh viện gặp cậu rồi”
Giọng nói đầy vẻ trách móc của Hàn Giai Tuệ khiến Phùng Lộ Khiết giật mình quay đầu lại nhìn. Giữa hai cô gái, quả thực cũng không cần khách sáo. Nhưng cô đã thê thảm thế này, không thể dỗ ngọt một chút sao.
Ánh mắt đỏ hoe của Phùng Lộ Khiết đậu trên người cô bạn chưa đầy ba giây đã rời đi nơi khác, vội vàng tránh ánh mắt Hàn Giai Tuệ.
Cô không muốn Hàn Giai Tuệ biết chuyện đã xảy ra, với tính cách của cô ấy, không khéo sẽ làm um mọi chuyện lên mất. Đêm qua, tên người yêu cô đã đến tìm cô, cô tưởng rằng hắn đã ăn năn hối lỗi. Ai ngờ, chỉ vì hắn biết được Giai Tuệ đã phát hiện ra mọi chuyện, nhưng không có cách nào tiếp cận được Giai Tuệ, đành tìm cô đe dọa. Xong rồi đê tiện làm trò càn quấy với cô.
Thế nhưng, sống với nhau đâu phải một vài năm, Hàn Giai Tuệ vừa nhìn đã đoán ra được cô nhóc này cố tình né tránh ánh mắt của cô. Nhìn khuôn mặt trắng bệch trên giường bệnh, cô không thèm so đo, đi thẳng đến chiếc bàn ở đầu giường, cầm lên quyển bệnh án.
Hàn Giai Tuệ giở từng trang bệnh án ra xem, đập vào mắt cô là dòng chữ “rách vùng kín, tổn thương nghiêm trọng” ánh mắt tối sầm lại, đôi lông mày thanh tú nhíu chặt vào nhau.
“Là tên đàn ông khốn nạn đó sao?”
Giọng nói lạnh tanh không nhiệt độ làm cho cô gái nằm trên giường bệnh thêm phần hoảng hốt.
Mất một lúc mới có thể lấy lại bình tĩnh, cười nói
“Tuệ Tuệ à, mình rất đói, còn chưa được ăn gì, có chuyện gì để sau nói được không?”
“Được rồi, Tiểu Khiết, mình đi mua đồ ăn cho cậu”
Hàn Giai Tuệ nghe giọng ỉ ôi của cô bạn mới đặt bệnh án xuống, nhưng ánh mắt không bớt đi một phần tức giận nào. Cô đã cảnh cáo anh ta, lần này cô không thể không dạy anh ta một bài học.
Cô bước nhanh ra khỏi phòng bệnh, mua cho Lộ Khiết một suất ăn đủ dinh dưỡng và ít đồ cá nhân cần thiết. Cô còn gọi điện cho chị Tần, cử một người giúp việc trong nhà đến chăm sóc cho bạn mình. Sau khi trao đổi với bác sỹ điều trị về tình hình của Lộ Khiết, cô đến bên cạnh, ngồi xuống nắm lấy đôi bàn tay cô bạn mà an ủi.
"Yên tâm, mình sẽ không bao giờ để cậu phải chịu thiệt thòi"
CHƯƠNG 5: LÀ ANH TỰ CHUỐC LẤY
Đại sảnh tập đoàn Phong Thị,
một mỹ nữ thân hình với ba vòng đường cong quyến rũ được ôm trọn bởi chiếc váy ôm sát sành điệu, váy mái tóc xoăn buông lơi nhuộm màu ánh đỏ nổi bật, mắt kính đen Gucci thời thượng, đôi môi tô son đỏ mọng quyến rũ. Trước quầy lễ tân nói lớn:
“Tôi muốn gặp Trưởng phòng Quý Doãn của công ty cô!”
“Cô có hẹn trước với Trưởng phòng Quý không ạ?”
“Tôi là Hàn Giai Tuệ, đến để bàn về việc hợp tác của công ty tôi với dự án anh ấy đang phụ trách.” Giọng nói điềm tĩnh cùng khí chất bức người khiến lễ tân không hỏi thêm mà ngay lập tức để cô vào.
“Phòng làm việc của Trưởng phòng Quý ở tầng 8, phía bên trái, mời cô Hàn”
Quý Doãn lúc này đang ngồi trong phòng làm việc. Dự án anh ta đang phụ trách gần đây liên tục gặp vấn đề, cũng không trình lên được biện pháp tháo gỡ. Vị trí trưởng phòng của anh ta thật sự đang lung lay như gốc cây gặp bão lớn.
Cửa phòng làm việc bị đạp tung, cô gái lạnh mặt từng bước tiến đến trước mặt Quý Doãn. Hai tiếng “bốp…bốp” giòn tan. Năm đầu ngón tay thanh mảnh in lên khuôn mặt rám nắng của Quý Doãn.
“Con điên này! Cô dám!” . Quý Doãn rít lên.
“Anh dám động đến bạn tôi. Chẳng có gì là tôi không dám động đến anh cả”
“Có trách cũng nên trách cô ta ngu ngốc. Loại người ngu si như cô ta được nằm rên dưới thân tôi đã là phúc đức bảy đời của cô ta rồi” .
Quý Doãn cợt nhả nhếch mép cười đểu. Dù sao nơi đây cũng là Tập đoàn Phong thị. Cô ta dù là ai đi chăng nữa cũng không dám làm loạn trước mặt Phong tổng. Ngoài hai cái tát ra cũng chẳng dám làm gì hơn.
Nhưng không ngờ Hàn Giai Tuệ lập tức vung tay cho anh ta một cái bạt tai nữa. Tiếng kêu phát ra còn đanh giòn hơn trước.
“Bỉ ổi!”
E rằng, hai từ bỉ ổi cũng không thể nói hết sự đểu giả của anh ta.
Bị tát một cái nữa, Qúy Doãn như con hổ đói bị cướp mất miếng mồi. Anh ta nhào về phía trước, bàn tay thô ráp túm lấy cổ Hàn Giai Tuệ, bóp chặt. Anh ta rít lên qua kẽ răng
“Con đĩ, đừng tưởng tao không dám làm gì mày. Đừng tưởng có Hàn Đông Quân chống lưng mà tao không dám giết mày”
Ba tiếng “Hàn Đông Quân” phát ra, như một tiếng nổ trong thần thức người đàn ông khí chất bức người đang đứng ngoài cửa.
“Đủ rồi!”
Một giọng nói lạnh lùng như gió xuyên qua cửa trước truyền vào, lạnh lẽo tựa gió rét lùa qua, nhưng lại thu hút sự chú ý của mọi người ngay lập tức.
Hàn Giai Tuệ quay đầu lại, bắt gặp một ánh mắt sắc lạnh như dao.
“Quý Doãn, anh chắc là không cần công việc này nữa rồi phải không? Dám để người khác đến đây làm loạn. Không còn phép tắc gì nữa.” Người đàn ông âm lãnh bước từng bước vào phòng làm việc.
Quý Doãn nhìn thấy Phong Thừa Vũ thì tay chân phát run, không dám hé miệng. Với nguyên tắc làm việc của Phong tổng, rất có thể sẽ không hề nể tình mà cho anh nghỉ việc ngay lập tức. Anh ta không thể mất việc được. Nghĩ mãi mới thốt ra mấy lời.
“Chỉ là hiểu lầm nho nhỏ thôi ạ. Tôi sẽ ngay lập tức giải quyết. Chắc chắn không làm ảnh hưởng đến công việc”
Hàn Giai Tuệ nhìn cách cung kính của anh ta, lại nhìn người đàn ông vest đen cao lớn giữa căn phòng. Đoán chắc là sếp của anh ta. Cô lớn tiếng
“Việc anh dùng thủ đoạn bỉ ổi của mình lừa tiền lừa tình bạn gái, có thể do tôi hiểu lầm. Còn việc anh liên kết với bang xã hội đen để lừa gạt bán dự án ma cho người ta, có phải là hiểu lầm không?”
“Cô đừng vu oan giá họa, kẻo tôi kiện cô tội vu khống, bôi nhọ uy tín của tôi.” Quý Doãn nghe từng lời của Hàn Giai Tuệ thốt ra thì tái mặt, nhưng vẫn không dám lộ cảm xúc.
“Kiện tôi tội vu khống ư? Anh chắc là anh không liên quan gì đến mấy vụ lừa kia chứ?”
“Cô đừng đứng đây ngậm máu phun người”
“Nếu tôi không có bằng chứng, sao có thể đứng đây nói chuyện chứ”. Cô lấy ra một vài thứ mà cô đã tìm được hôm ở tòa nhà Hoàng Thịnh đưa về phía người đàn ông vest đen. Đó không hẳn là bằng chứng buộc tội, nhưng đưa chúng cho cảnh sát, chắc chắn sẽ điều tra ra được. Và quả thực, trong đó có một đoạn ghi âm Quý Doãn đã nói chuyện với bọn người kia, không thể nói là anh ta không liên quan được. Cô biết không chỉ bạn cô, mà còn rất nhiều người dính bẫy, lỡ đầu tư vào dự án ma mà bọn chúng tạo ra.
Người đàn ông cầm xấp ảnh trên tay cô gái, không nhìn mà đưa cho trợ lý
“Giao cho cảnh sát” . Giọng nói lạnh như băng, cái lạnh phát ra có thể đông cứng mọi người xung quanh.
“Là do cô ta…”
Quý Doãn chưa kịp nói hết câu, người đàn ông vest đen đã cầm tấm danh thiếp trên bàn anh ta ném mạnh xuống đất
“Từ giờ anh không còn là nhân sự của Phong thị nữa. Dọn đồ nhanh cho tôi”
Chỉ vì Hàn Giai Tuệ mà anh ta bị sa thải, còn dính líu đến pháp luật. Nếu cảnh sát thực sự điều tra, số năm anh ta phải ngồi tù chắc chắn không ít. Lần này Phong Thừa Vũ đã giao chứng cứ cho cảnh sát, người bên cục Cảnh sát có lẽ cũng sắp tới.
Quý Doãn chó cùng rứt giậu, như con thú hoang bị dồn vào đường cùng. Lúc này chỉ muốn xông tới bóp chết Hàn Giai Tuệ. Anh ta nhào tới, bàn tay gân guốc bóp chặt cằm cô, mạnh đến nỗi làn da trắng sứ hằn rõ năm đầu ngón tay.
Dù Hàn Giai Tuệ mới bước qua tuổi thành niên vài năm, nhưng vẻ điềm tĩnh và kiềm chế của cô vẫn ẩn chức tính cách không cho ai đè đầu cưỡi cổ. Ánh mắt Hàn Giai Tuệ bảy phần thách thức ba phần giễu cợt. Đôi môi đỏ mọng khẽ nhếch lên lộ ý cười.
“Là tự anh chuốc lấy”
Dứt lời gạt mạnh tay anh ta ra. Nhưng anh ta dùng lực khá mạnh làm cô bị chới với lùi lại mấy bước. Đôi giày cao gót mảnh khiến Giai Tuệ mất đà ngã về sau.