• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 6: TÔI MUỐN XEM GAN CÔ TO THẾ NÀO

Lưng cô va vào một cánh tay áo vest đen, từng đường may tinh tế đến hoàn hảo, chất vải cao cấp này không phải ai cũng có thể khoác lên người. Nhất định là một nhân sự cấp cao quyền thế ở Phong thị này. Phải rồi, ban nãy anh ta cũng vừa sa thải Quý Doãn mà.
Giai Tuệ tò mò đưa mắt lên nhìn người đàn ông khí thế bức người trong căn phòng. Trong con ngươi đen lánh phản chiếu gương mặt hoàn mỹ nhưng lạnh lùng đến đáng sợ. Ánh mắt sắc lạnh như dao. Đôi môi lãnh đạm vẽ lên một đường cong nhạt nhẽo không nhìn ra cảm xúc. Khuôn mặt nghiêm nghị phủ một tầng băng giá không ai dám lại gần.
Chiếc quần âu màu đen bao quanh đôi chân thon dài thẳng tắp, chỉn chu không có điểm khuyết. Chiếc áo sơ mi cùng bộ vest đen là loại cao cấp được đặt may thủ công, xa xỉ hiếm có.
Ôi không! Không thể trùng hợp như vậy chứ!
Dường như nhận ra được người đàn ông cao ngạo trước mặt, nhớ lại buổi tối ngày hôm đó, Giai Tuệ bất giác cảm thấy áp lực, hít thở không thông.
“Sao? Gây náo loạn đủ chưa? Tôi đang muốn xem lá gan của cô lớn cỡ nào đó!”
Người đàn ông vest đen quay người nhìn thẳng vào đôi mắt kẻ eyeline màu khói cầu kỳ. Giọng điệu ung dung lạnh nhạt nhưng lại khiến người khác lạnh sống lưng.
“Tôi là đang giúp Phong thị các anh thanh lọc bớt vài con vi khuẩn gây hại, đây chẳng phải là đang làm việc tốt sao?”
“Bằng cách xông vào công ty của tôi, đánh người của tôi à?”
“Với một kẻ thủ đoạn vô liêm sỉ như hắn, chẳng lẽ anh bảo tôi phải dâng trà trải thảm cho anh ta hay sao?”
Trước khuôn mặt đẹp đẽ tĩnh lặng nhưng lạnh đế thấu xương ấy, Giai Tuệ vẫn không hề tỏ ra yếu thế. Có lẽ từ nhỏ, cô đã được hưởng một nền giáo dục tốt nhất, cho dù trong tình hướng nào, biểu hiện của cô cũng ngập tràn sự tự tin và bình tĩnh. Khí chất ấy không phải cô gái nào cũng có được.
“Được! Cô đừng tưởng là người phụ nữ của Hàn Đông Quân mà muốn làm gì cũng không ai dám động đến cô. Muốn làm loạn thì đến công ty anh ta mà làm loạn”
Hả?
Anh ta biết anh trai cô?
Biết cô là em gái anh ấy?
Dù không sợ nhưng cô cũng không muốn việc của mình ảnh hưởng đến anh trai. Hơn nữa, QT và Phong thị sắp bước vào giai đoạn hợp tác. Nếu lần này hợp tác không thành công, e là danh tiếng của công ty cô cũng ít nhiều bị ảnh hưởng.
“Việc của tôi ngày hôm nay ở đây thực chất chỉ là vấn đề cá nhân giữa tôi và Quý Doãn, không liên quan gì đến anh Quân. Việc tôi làm, tôi sẽ tự chịu trách nhiệm. Dù sao Phong thị cũng không có tổn thất gì, lại tìm ra được kẻ gian. Chứng cứ tôi cũng đã giao cho các anh. Tôi cũng không còn việc gì ở đây nữa”
Bóng mỹ nhân cao ngạo xoay người bước đi về phía thang máy. Tiếng giày cao gót nhỏ dần, nhỏ dần rồi mất hẳn.
“Để tôi chặn cô ta lại”. Trợ lý Trần lên tiếng.
“Không cần”
Đối chất với cô gái này quả thực cũng thú vị đấy. Nhưng hai từ “anh Quân” cô ta vừa thốt ra khiến anh thấy thật chướng tai!
*******************
Rời khỏi Phong thị thì trời cũng đã sắp tối, Hàn Giai Tuệ muốn đến bệnh viện với Phùng Lộ Khiết. Nhưng trang phục của cô hiện tại quả thực không phù hợp. Với cả cô cũng không muốn Tiểu Khiết biết chuyện ngày hôm nay.
Hàn Giai Tuệ quyết định đi mua ít đồ tẩm bổ cho Tiểu Khiết rồi lái xe về biệt thự.
7 giờ tối, Hàn Đông Quân đang ngồi trước sofa xem bản tin tài chính. Anh thường có thói quen chờ em gái cùng ăn cơm. Giai Tuệ biết anh trai vẫn chờ cơm nên nhanh chóng lên phòng tắm rửa nhanh rồi xuống nhà.
Cô bước xuống cầu thang đã thấy Hàn Đông Quân ngồi trước bàn ăn. Đồ ăn trên bàn tỏa mùi thơm khắp căn phòng. Lúc này Hàn Giai Tuệ mới thấy đói bụng. Cô vội chạy lại bàn ăn cầm lên một dẻ sườn nướng mật ong. Nhìn vẻ mặt vui sướng gặm sườn của cô giống như chú mèo con bắt được cá thì không khỏi bật cười:
“Xem cái nết ăn của em kìa”
Hàn Giai Tuệ gắp một khúc cá sốt vào bát anh trai, tươi cười
“Anh”
Cái giọng điệu này, cái vẻ mặt này, cả cái cách nịnh nọt này.
Chắc chắn sắp xin xỏ cái gì đây mà!
“Hử? Muốn gì nói mau”
“Sắp tới, dự án hợp tác với Phong thị, chắc phòng thiết kế bọn em sẽ cần thêm vài nhân viên. Tiểu Khiết qqtốt nghiệp tấm bằng loại A, cũng rất xuất sắc đó”
Sau khi tốt nghiệp, Hàn Giai Tuệ chắc chắn phải về QT để cùng anh trai phát triển công ty gia đình. Cô dự định lúc bản thân có thể đứng vững trong công ty, sẽ mời Tiểu Khiết về công ty làm việc cùng cô. Thế nhưng, tình hình hiện tại của Tiểu Khiết khá khó khăn. Cô muốn bạn mình sớm ổn định công việc.
Không còn cách nào khả thi hơn, đành mở lời với anh trai.
“Cái đấy tùy em quyết định, không ảnh hưởng đến công việc của công ty là được.”
Hàn Đông Quân luôn dung túng cho em gái những chuyện như vậy. Hơn nữa, anh cũng hiểu rõ mức độ thân thiết của em gái mình và Tiểu Khiết. Càng hiểu rõ con người Tiểu Khiết rất đơn thuần, không có toan tính gì. Nên chẳng có lý do gì để từ chối.
Còn Hàn Giai Tuệ đạt được mục đích thì nhanh chóng kết thúc bữa cơm rồi lái xe đến bệnh viện. Cô phải báo tin này cho Tiểu Khiết.
CHƯƠNG 7: PHONG TỔNG LÀ NGƯỜI NHƯ THẾ NÀO?

Mấy hôm sau, Phùng Lộ Khiết được xuất viện. Sáng sớm, Giai Tuệ đã lái xe đến bệnh viện đón cô. Trên xe, Phùng Lộ Khiết thực sự không biết mình sẽ về đâu. Căn nhà nhỏ của cô, cô đã đem thế chấp để đầu tư vào dự án chết tiệt kia của tên khốn Quý Doãn, giờ đã bị mất hết tiền. Ngân hàng đã sớm niêm phong chờ phát mãi. Tài sản trong tay cô giờ chỉ là con số 0 tròn trĩnh.
Lộ Khiết ngồi trên xe còn đang mải nghĩ mông lung thì chiếc xe đã dừng lại ở đại sảnh một khu chung cư cao cấp.
Chung cư Central Park,
Hàn Giai Tuệ nhanh chân mở cửa xe bước xuống, mở cốp lấy đồ đạc.
“Tiểu Khiết, còn đứng đó làm gì. Mau giúp mình”
“Ừm, để mình xách cái túi này cho”
Lộ Khiết đưa tay với túi đồ to nhất, nhưng Giai Tuệ lại đá cho cô hai cái vali.
“Cậu kéo chúng là được rồi”
Lộ Khiết đành ngẩn người kéo hai cái vali đi theo Hàn Giai Tuệ.
Hai người bước vào thang máy lên tầng 10. Chung cư này khá rộng, được thiết kế theo hướng hiện đại sang trọng, dãy hành lang rộng bài trí cây cảnh tạo cảm giác rất dễ chịu.
Hàn Giai Tuệ mở túi xách ấy ra một thẻ từ mở cửa, không ngoái lại mà nói với cô bạn
“Tạm thời cậu cứ ở lại đây đi”
“Có tiện không?”
“Dù gì mình cũng để trống lâu quá rồi, cũng cần người tới ở. Trước mình cũng định cho thuê, nhưng không muốn để người lạ trong nhà. Cậu tới đây trông nhà giúp mình”
“Vậy thì mình sẽ không khách sáo nữa đâu nhé”
Lộ Khiết biết Giai Tuệ có một căn hộ chung cư, đó là quà sinh nhật năm 18 tuổi cậu ruột đã tặng cho cô. Nhưng Giai Tuệ rất ít khi đến đó, căn nhà hầu như đều bỏ không, chỉ thỉnh thoảng có người đến quét dọn.
Căn hộ rộng lớn với phòng khách bài trí sang trọng, cửa sổ kính lớn sát mặt sàn nhìn ra hồ Thiên Nga. Ngồi trên sofa có thể ngắm nhìn thành phố từ trên cao. Tiểu Khiết ngồi lên sofa nhún nhún vài cái.
“Êm thật đấy”
“Ừ”
“Phòng khách này còn rộng hơn biệt thự nhà cậu ấy nhỉ”
“Không rộng bằng, nhưng là tự mình thiết kế đó”
Bảo sao?
Phong cách thiết kế tinh tế lại ấn tượng.
Nhìn sang trọng nhưng rất gần gũi.
Lối bài trí đơn giản nhưng mà vô cùng hài hòa.
Căn hộ được cá nhân hóa theo sở thích và gu thẩm mỹ của chủ nhân, không quá gò bó theo những tiêu chuẩn kiến trúc nhất định.
Độc đáo.
Rất độc đáo.
Trước đây, Tiểu Khiết vẫn luôn rất ấn tượng với những thiết kế của Giai Tuệ. Nhưng bước vào căn hộ này, cô không khỏi thầm thán phục bạn mình. Từ những thứ đơn giản nhất cũng được thiết kế tỉ mỉ, cách đón ánh sáng cho căn phòng cũng rất đặc biệt.
“Sao? Đẹp không?”
Tiếu Khiết toét miệng giơ ngón tay cái lên.
“Mình thật may mắn khi có bạn thân vừa tài giỏi, vừa giàu có như cậu”
“Bớt nịnh lại đi cô gái”
“Nhà này rộng như vậy, một mình mình ở đây sẽ buồn chán lắm đó. Hay là cậu sang đây ở cùng với mình nhé”
“Thế thì cậu phải mời mình một bữa mới được ”
“Được! Được!”
Tiểu Khiết lại bị kéo ra khỏi nhà. Hàn Giai Tuệ lôi cô đến trung tâm thương mại mua sắm đồ dùng. Trước đó, cô đều ở biệt thự cùng anh trai, chưa từng có ý định đến chung cư sống. Cho nên đồ đạc trong nhà còn rất sơ sài. Cần phải sắm thêm rất nhiều.
Hàn Giai Tuệ tay xách một túi đồ lớn, cô nhất định không cho Lộ Khiết động vào cái túi nào
"Mình đã khỏe hơn rất nhiều rồi, xem chừng còn có thể bế cả cậu lên nữa đó"
Lộ Khiết vừa nói vừa đưa tay sờ vào eo cô bạn, động tác muốn bế cô lên.
"Nhột quá, cậu yên nào"
Sảnh trung tâm thương mại sầm uất chợt vang lên tiếng cười đùa của hai cô gái xinh đẹp nào đó. Nụ cười vô tư tỏa sáng như ánh nắng chiều, thu hút không ít ánh nhìn của người qua lại.
Bên trong một chiếc xe ô tô nào đó, một ánh mắt âm trầm mang ý cười lướt qua, rồi nhanh chóng nổ máy, hòa vào làn xe cộ tấp nập.
******************************
Hàn Giai Tuệ ăn tối cùng Lộ Khiết rồi đưa bạn về Central Park, cô định ghé về nhà lấy ít đồ cá nhân và nói với anh trai một tiếng. Dù sao thì trong thời gian tới cô cũng ít về nhà. Lát nữa sẽ quay về Central Park ngủ để sáng sớm mai cùng Lộ Khiết đến công ty.
Giai Tuệ lái xe về biệt thự, chị Tần nhìn thấy cô về liền ra đón. Giai Tuệ ôm lấy chị Tần
"Chị Tần, mấy ngày tới chắc em sẽ ở lại với Lộ Khiết"
Chị Tần hơi bất ngờ, cô bé này trước giờ chưa từng rời xa nhà, chưa từng rời xa vòng tay chăm sóc của chị. Nghe vậy, chị cảm thấy hơi lo lắng.
"Có cần chị sang đó cùng em không"
"Chị đừng coi em là trẻ con như thế chứ. Em lớn rồi mà, có thể tự chăm sóc bản thân. Hơn nữa, hai đứa con gái ở cùng nhau cũng chu đáo lắm ạ"
Chị Tần chưa kịp nói gì đã nghe Hàn Đông Quân từ trên cầu thang bước xuống.
"Anh"
Giọng Giai Tuệ cao vút như tiếng sáo.
Hàn Đông Quân cảm thấy trước mặt mình không phải là một đứa nhóc nữa rồi. Cô đã bước vào giai đoạn cần trưởng thành. Trước giờ anh chưa từng quản chặt cô em gái này, còn có phần nuông chiều thái quá. Tuy là Giai Tuệ luôn rất hiểu chuyện, tính cách tự tin độc lập, chưa từng làm anh phải lo lắng quá nhiều. Nhưng mà bây giờ, anh muốn kiểm soát cũng không thể nữa rồi.
"Hai đứa bảo nhau đấy, đừng có thức khuya quá, nhớ ăn uống đầy đủ"
Hàn Giai Tuệ ríu rít theo chân anh trai vào phòng sách, không hề nhận ra hàm ý bất lực trong giọng nói của anh trai.
"Mai em sẽ cùng Lộ Khiết đến công ty"
"Hai đứa tự chủ động công việc nhé. Mai anh có cuộc họp với Phong thị"
Nghe đến Phong thị, cô chợt nhớ tới mấy việc đã qua. Chiều nay, lúc lái xe qua Quảng trường thành phố, cô đã nhìn thấy trên màn hình lớn chạy quảng cáo Dự án lớn sắp ra mắt của Phong thị. Còn có hình ảnh của Tổng giám đốc Phong thị - Phong Thừa Vũ.
Là anh ta.
Anh ta ấy vậy mà lại là Tổng giám đốc Phong thị.
"Anh, Phong tổng là người như thế nào?"
CHƯƠNG 8: NGƯỜI PHỤ NỮ CỦA ANH HÀN

"Hả?"
Hàn Đông Quân hơi bất ngờ khi nhận được câu hỏi này của cô. Nhất thời không biết trả lời thế nào. Bàn tay gõ trên bàn phím, đánh ba chữ "Phong Thừa Vũ" trên thanh tìm kiếm.
Mấy bài báo hiện ra, cái gì mà "người trẻ tuổi tài giỏi nhất trong xã hội thượng lưu cả nước" , "người thao túng thương trường", "ông vua của đế chế kinh doanh", "nam thần trong giới thương nghiệp" , rõ ràng là cường điệu hóa. Không đến mức phải tâng anh ta lên tận mây như thế chứ.
Hàn Giai Tuệ nhìn lướt qua rồi bĩu môi
"Mấy bài báo thương mại này cũng chỉ là tạt nước theo mưa"
"Anh ta quả thật là người đứng trên đỉnh thương trường, có khả năng đọc vị suy nghĩ của đối thủ, thậm chí còn có cách đọc vị chính xác toàn bộ diễn biến tâm lý và sự đắn đo của đối phương để đưa ra những quyết sách có lợi nhất. Vỏn vẹn chỉ trong vài năm có thể lập nên một vùng giang sơn cho Tập đoàn Phong thị, chen chân vào tầng lớp cao nhất trong giới kinh doanh trong nước. Phong thị nghe vậy nhưng lại không phải là công ty gia đình, không phải là do ông cha gây dựng. Mà được lập nên bằng năng lực và sách lược kinh doanh của anh ta. Nếu nói, anh ta úp tay làm gió, ngửa tay làm mưa, một mình thao túng thế cục, thì cũng không phải nói ngoa"
"Ngay cả anh cũng nghĩ thế sao?"
Hàn Giai Tuệ vẫn ngoan cố tỏ vẻ không phục.
"Vậy em muốn anh phải nhận xét về anh ta thế nào?"
Hàn Giai Tuệ lúc này không biết nói thêm gì, chỉ im lặng nhìn vào khuôn mặt cao ngạo trong kết quả tìm kiếm trên màn hình máy tính.
"Sao tự nhiên lại hỏi về Phong tổng?"
Ánh mắt Hàn Giai Tuệ có vài tia bối rối. Tại sao lại hỏi về anh ta à? Ma xui quỷ khiến gì mà cô lại đi hỏi về anh ta cơ chứ? Vừa rồi cô cũng chỉ thuận miệng hỏi vậy. Nghe như nào lại thành cô tò mò, muốn tìm hiểu về anh ta chứ.
"Em tìm hiểu về Tổng giám đốc công ty đối tác không được à?"
Nghĩ cách chống chế cũng nhanh đấy! Nhưng Hàn Đông Quân cũng không thèm so đo với cái lý do không hề có sức thuyết phục đó của cô.
Tốt nhất là nên như thế đi.
Vì Phong tổng cũng nổi tiếng là người cao ngạo, lạnh nhạt. Phụ nữ theo đuổi anh ta không ít. Phụ nữ thầm yêu, muốn gả cho anh ta, thậm chí phụ nữ vì để gặp mặt anh ta mà uy hiếp nhảy lầu tự tử cũng có. Từ người nổi tiếng đến tiểu thư danh gia vọng tộc, cho đến cả các nữ minh tinh.
Nhưng anh ta lại chưa từng cho cô gái nào cơ hội, dù một cái liếc mắt cũng không. Trước mặt phụ nữ luôn giữ dáng vẻ lạnh nhạt, khó nắm bắt, khó thân cận, giống như cấm dục vậy.
Anh không mong cô sẽ giống như những người phụ nữ kia.
********************
Tập đoàn Phong thị,
Sau cuộc họp hợp tác giữa hai bên, Hàn Đông Quân ngỏ ý muốn mời Phong Thừa Vũ dùng bữa. Nhưng Phong tổng khéo léo từ chối.
“Hàn tổng, rất tiếc phải hẹn anh lần khác chúng ta cùng dùng bữa. Nhưng mà Hàn tổng có muốn cùng tôi uống tách trà không”
“Rất hân hạnh”
Phong Thừa Vũ quay người bước về phía phòng làm việc của Tổng giám đốc Tập đoàn Phong thị. Người đàn ông anh tuấn tao nhã ngồi xuống sofa. Hàn Đông Quân cũng khách sáo ngồi phía đối diện.
Phong Thừa Vũ tự tay rót hai ly trà mời Hàn Đông Quân.
Hàn Đông Quân nhìn nước trà màu vàng óng sóng sánh trong chiếc tách tinh xảo. Trong lòng Hàn Đông Quân lúc này cũng gợn sóng y như thứ chất lỏng màu vàng óng trong ly.
Phong Thừa Vũ ngồi trước mặt anh bây giờ, hoàn toàn khác với Phong Thừa Vũ trong phòng họp lúc trước. Cũng là vẻ mặt cao ngạo, lạnh lùng, nhìn qua sẽ thấy rất ung dung bình thản, nhưng lúc này ánh mắt đã chuyển màu thâm trầm, đáy mắt tỏa ra vài tia lạnh lẽo.
"Thật ra là có chút chuyện nhỏ cần phải làm phiền anh Hàn"
"Đừng khách sáo, có chuyện gì anh cứ nói"
Phong Thừa Vũ đặt hai tờ tiền màu xanh lá lên bàn trước mặt Hàn Đông Quân
"Số tiền này là người phụ nữ của anh nó rằng trả thù lao cho tôi. Nhưng thiết nghĩ, tôi không làm việc gì để nhận số tiền này cả. Phiền anh Hàn đưa lại cho cô ấy giúp"
Thấy Hàn Đông Quân còn ngây người chưa kịp định thần mọi chuyện, Phong Thừa Vũ nhàn nhạt nở một nụ cười như có như không
"Phải công nhận gu phụ nữ của Hàn tổng thật là phóng khoáng"
"Chắc đã có hiểu nhầm gì ở đây rồi. Tôi thực sự còn độc thân, cũng không đang ở trong mối quan hệ yêu đương với cô gái nào"
Đúng thật!
Anh nào đã có mảnh tình nào!
Ở đâu ra mà người phụ nữ của anh chứ!
Nhưng Hàn Đông Quân cũng đủ nhanh nhạy để hiểu rằng Phong Thừa Vũ làm gì cũng đều suy xét kỹ, không thể đơn giản chỉ là nhầm lẫn.
"Vậy sao? Anh Hàn đã nói vậy thì chắc là hiểu nhầm rồi. Nhưng đúng là tôi thấy cô gái ấy bước lên xe của anh"
Bước lên xe của anh?
Trước giờ "cô gái" có thể bước lên xe của anh ngoài con nhóc Hàn Giai Tuệ ra thì làm gì còn ai khác!
Con bé này, lại gây ra chuyện gì nữa đây!
Gây chuyện với ai không gây chuyện, sao lại đi gây chuyện với tên Tổng tài đại ác này chứ!
CHƯƠNG 9: VA VÀO XE PHONG TỔNG

Chung cư Central Park,
Mới có 6 giờ sáng mà Lộ Khiết đã giục cô dậy đi làm.
Đêm qua, Hàn Giai Tuệ làm việc đến tận khuya nên giờ này vẫn còn rất buồn ngủ. Trước đây cô thường nghe nói mấy ông sếp đều là nhà tư bản bóc lột.
Cô không tin.
Thế nhưng, giờ thì cô đã hiểu rõ. Giám đốc công ty cô, cũng chính là ông anh trai yêu quý của cô, lại không hề biết nương tay với cô một chút nào. Cô cũng không nhận bất cứ đặc quyền nào trong công ty. Luôn coi mình như những nhân viên bình thường khác.
Gần đây, việc mở thêm vài chi nhánh ở một số thành phố lớn trong nước là một trong những chiến lược phát triển quan trọng của công ty. Vì thế công ty rất nhiều việc cần giải quyết, các hợp đồng đã ký kết đều phải đẩy nhanh tiến độ. Mọi người đều phải tăng ca để hoàn thành công việc, cô cũng không ngoại lệ. Dạo này cô thường xuyên phải dùng đến cafe để tỉnh táo làm việc khuya.
Hàn Giai Tuệ nhìn đồng hồ, mới 6 giờ sáng, sáng nay có buổi trình bày bản thiết kế dự án ở Tập đoàn Phong thị, cô không cần đến công ty. Lát nữa đến thẳng Phong thị là được. Còn hai tiếng rưỡi nữa mới đến giờ, Lộ Khiết réo cô dậy sớm làm gì chứ.
"Còn tận hai tiếng rưỡi nữa cơ mà, cậu gọi mình dậy sớm thế làm gì"
"Dậy đi, sáng nay chúng ta sẽ đến Tập đoàn Phong thị đó"
"Ừm, thì sao?"
Cô vẫn nhớ lịch làm việc của mình mà. Đầu cô đâu có bị úng nước.
Chỉ là trình bày bản vẽ đã thiết kế với công ty đối tác. Đây là công việc rất bình thường trong những công việc phải làm của một kiến trúc sư. Sao hôm nay Lộ Khiết cứ làm quá lên thế chứ, lại còn dậy sớm chuẩn bị. Cô cô gắng dùng nốt phần tỉnh táo ít ỏi còn sót lại của mình để suy nghĩ, rõ ràng trước giờ bạn cô đâu có thế.
"Cậu không biết sao, cuộc họp hôm nay, Phong tổng cũng có mặt"
"Đâu có liên quan gì đến mình"
Hàn Giai Tuệ thực sự rất buồn ngủ, đôi mi cong không hề động.
"Phong tổng là nam thần trong giới thương nghiệp, không chỉ tài giỏi, địa vị cao, mà còn là mỹ nam đẹp không tì vết. Chỉ có thể nói về anh ta bằng hai chữ "hoàn hảo" thôi. Cậu biết không, chính vì thế nên anh ta rất kiêu ngạo lạnh lùng, người ngoài chỉ có thể nhìn qua tạp chí thôi. Chả mấy khi có cơ hội được diện kiến nam thần, mình không thể ăn mặc xuề xòa được"
Lộ Khiết vừa nói vừa mở tủ quần áo, chọn tới chọn lui. Mấy bộ váy bị cô lôi ra, ướm vào người, rồi lại bị nhét vào tủ.
Đúng là mê trai ăn vào máu.
Hàn Giai Tuệ không mấy hứng thú với chủ đề này. Cô kéo chăn kín đầu rồi yên tĩnh ngủ tiếp.
***********************
Trong căn phòng ngủ gam màu pastel dịu dàng, nắng trượt qua lớp rèm mỏng manh vắt tràn lên khuôn mặt dịu dàng ấm áp. Khuôn mặt nhỏ nhắn trắng hồng dưới ánh nắng, hai hàng mi khẽ rung động như cánh bướm sắp cất cánh bay, đôi môi màu anh đào căng mọng. Vừa mới ngủ dậy nhưng đôi mắt cô trong veo như nước. Thoạt nhìn có chút lười biếng buổi sáng vô cùng gợi cảm, nhưng nhìn kỹ lại rất động lòng người, giống như kiệt tác không tỳ vết duy nhất được Thượng Đế ưu ái tạo nên vậy.
Hàn Giai Tuệ nhìn mấy chiếc lá rung rinh ngoài cửa sổ, mỉm cười rồi đứng dậy vào phòng tắm.
Xong xuôi bước ra đã thấy Lộ Khiết ngồi trên sofa, ngắm nghía khuôn mặt trong gương cá nhân cầm trên tay.
Thấy Hàn Giai Tuệ bước tới, Lộ Khiết đứng dậy xoay một vòng, nghiêng đầu chờ đợi một lời khen. Hàn Giai Tuệ bật cười nhìn cô bạn xinh đẹp trong chiếc váy công sở cách điệu tinh tế màu xanh biển nhạt, đôi giày cao gót cùng tone tôn dáng người mảnh mai, yểu điệu. Khuôn mặt trang điểm có phần kỹ lưỡng, đôi mắt lúng liếng, đôi môi tươi tắn, yêu kiều.
Giai Tuệ gật đầu, nhoẻn miệng ngắm cô bạn thân.
"Đẹp. Đẹp lắm! Tiểu Khiết của mình lúc nào cũng rất đẹp"
Lộ Khiết có nét đẹp mình hạc sương mai, nhỏ nhắn mảnh mai, như liễu trước gió, như đào dưới sương, khiến người khác nhìn vào đã muốn chở che, bảo vệ. Sau khi cắt đứt với tên đàn ông bội bạc kia, ánh mắt cô không còn tươi vui, rạng rỡ như trước. Hôm nay, nhìn Lộ Khiết tươi tắn, tràn đầy năng lượng thế này, Giai Tuệ cũng thấy yên tâm hơn.
So với nét đẹp mềm mỏng, đáng yêu của Lộ Khiết, dung mạo của Giai Tuệ lại mang nét kiêu ngạo, sắc sảo hơn. Như mang bên mình vầng hào quang rạng rỡ, khi cười thì rực rỡ ngỡ ngày nắng lên trăm hoa đua nở.
Mê người.
Dung nhan có thể mê người.
********************************
Hàn Giai Tuệ lái chiếc xe BMW tới Tập đoàn Phong thị.
Trên đường đi, Lộ Khiết luôn miệng bàn tán về Đại tổng tài mặt lạnh họ Phong kia. Chỉ lúc cô ấy bước xuống xe, không khí trong xe mới trở về vẻ yên ắng vốn có. Hàn Giai Tuệ vốn không hứng thú lắm với sự mê trai của Lộ Khiết, cô chỉ đang lo lắng rằng không biết tên họ Phong đó có còn thù dai chuyện lần trước mà gây khó dễ cho công ty cô không nữa.
Giai Tuệ lái xe xuống hầm đỗ xe, nhân viên Tập đoàn này quả thật rất giàu có, hầu như đều đi làm bằng xe riêng. Bãi đỗ xe rộng như thế này mà cũng gần kín, chỉ còn lại một vài chỗ trống. Cô đánh lái vào một chỗ trống giữa hai chiếc xe hạng sang.
"Cạch"
Tiếng va chạm vang lên không lớn nhưng đủ làm Giai Tuệ giật mình. Đánh lái ở góc khuất nên chiếc xe của cô vô tình quệt phải chiếc xe bên cạnh. Va chạm không nhẹ, không vỡ mảnh nào thì cũng xước vài vệt. Nhưng mà hình như chiếc xe kia là một chiếc phiên bản giới hạn, giá trị không hề nhỏ, xước một vài vệt cũng bằng cả tháng lương của cô chứ ít à?
Hàn Giai Tuệ bước xuống xe kiểm tra.
Trời xui đất khiến!
Hôm nay cô đã bước chân nào ra khỏi nhà mà xui xẻo vậy chứ.
Là chiếc Bugatti Cetodieci, phiên bản đặc biệt. Cả thế giới chỉ có không quá mười chiếc. Trong nước chỉ có duy nhất một chiếc. Là của Phong Thừa Vũ - Tổng giám đốc Phong thị.
Ông trời có ý trêu ngươi cô hay sao mà gần đây cô liên tục chạm mặt tên mặt lạnh đó chứ. Cô còn chưa nghĩ ra cách gì để lát nữa đỡ phải đối mặt trực diện với anh ta. Vậy mà vừa sáng ra đã đụng vào xe của anh ta rồi.
Thật là đen đủi.
Đen đủi hết phần người khác mà.
Cũng may là anh ta đang không có ở đây. Để lại tiền sửa xe cho anh ta là được rồi.
Ông trời vậy là vẫn chừa cho cô một đường thoát.
Hàn Giai Tuệ vừa nghĩ đến đấy, hít thở một hơi. Bỗng nhiên gương của chiếc xe bên cạnh nháy hai lần đèn. Ánh đèn vàng vọt như dập tắt hy vọng của cô.
Trong xe có người.
Một gương mặt quen thuộc nhanh chóng xuất hiện trước tầm mắt của cô, anh tuấn, phi phàm. Dáng vẻ thong dong, ưu nhã nhưng lại khiến người đối diện cảm thấy rét lạnh.
CHƯƠNG 10: TÔI CHƯA TỪNG NÓI MÌNH LÀ NGƯỜI QUANG MINH CHÍNH ĐẠI, TRƯỚC MẶT EM LẠI CÀNG KHÔNG THỂ

"Là cô? Công ty tôi lại có nhân viên nào gây thù chuốc oán với cô à?"
Giọng nói của phong Thừa Vũ trầm thấp nhưng cô ghe thế nào cũng cảm thấy thấp thoáng có ý cười.
Rõ ràng là cố tình cười nhạo cô mà.
Thù dai nhớ lâu.
Loại đàn ông gì mà thù dai vậy chứ!
Nhưng mà lúc này gây sự với anh ta e là không chỉ mình cô gặp bất lợi, mà cả công ty cô cũng sẽ rất thảm.
Vì chuyện lớn phải nhẫn nhịn.
Vì chuyện lớn phải nhẫn nhịn.
Vì chuyện lớn nhất định phải nhẫn nhịn.
Hàn Giai tuệ đưa ngón tay thon dài lên vén nhẹ lọn tóc, nhanh chóng lấy lại tinh thần.
"Phong tổng, tôi đến trình bày bản thiết kế của QT"
Nụ cười thương mại đúng tiêu chuẩn xã giao nở trên môi Giai Tuệ.
Đẹp, nhưng hoàn toàn mang ý xã giao, xa cách.
"Vậy sao?"
Phong Thừa Vũ nhàn nhạt đáp lại, mắt nhìn về vết xước trên xe. Đôi lông mày hơi nhíu lại nhưng sắc mặt vẫn không có gì thay đổi.
Chỉ là một va quệt nhỏ thôi mà. Cô xin lỗi là được chứ gì, cùng lắm là cô đền tiền sửa xe cho anh ta.
"Xin lỗi Phong Tổng, là do tôi... "
Dù sao lỗi cũng là do cô bất cẩn làm xước xe của anh ta, nên cô mở lời xin lỗi trước.
"Quả thực rất khó coi"
"Anh cứ mang xe đến trung tâm sửa chữa. Mọi chi phí tôi sẽ thanh toán"
Trời ơi, Hàn Giai Tuệ ơi là Hàn Giai Tuệ. Một chút bất cẩn thôi mà trả giá bằng cả tháng lương. Mà không biết tiền lương một tháng của cô có đủ sửa xe cho anh ta không nữa. Cũng không phải là cô không có tiền, nhưng mà chi một số tiền lớn vào một việc không đáng thế này vẫn khiến cô cảm thấy tiếc.
"Nhưng mà tính tôi lại rất cầu toàn, tôi chỉ thích những thứ hoàn hảo, chỉn chu. Những thứ đã bị sửa chữa, tôi sẽ không thấy thoải mái"
"Chỉ là một vết xước nhỏ thôi mà"
Lại là chiêu trò gì đây? Nhà tư bản như anh ta thì thiếu gì tiền mà phải đi gây khó dễ cho cô để đòi mấy đồng tiền sửa xe chứ. Thời gian anh ta đứng đây tranh cãi với cô, không khéo anh ta có thể kiếm được cả mấy tỉ ấy chứ.
"Tôi không thích những thứ có khiếm khuyết"
Giọng điệu của người đàn ông trước mặt cô vô cùng bình thản, giống như đang nói một điều rất hiển nhiên.
"Vậy anh muốn thế nào?"
Hàn Giai Tuệ cao giọng, cô bắt đầu thấy bực mình. Rõ ràng, tên tổng tài này cố tình làm khó cô.
"Nụ hôn của cô tôi lại thấy rất hứng thú"
Thì ra là một tên háo sắc.
"Vô lại"
Cô không kìm được, liền buông một câu.
"Trước giờ, tôi chưa từng nói mình là người quang minh chính đại. Trước mặt em lại càng không thể"
Mặt Hàn Giai Tuệ đỏ như quả cà chua chín. Cơn tức giận dồn hết lên mặt, đôi mắt hằn lên những tia đỏ. Hai hàng lông mày thanh tú cau chặt lại.
Cô đang đứng là khe hở giữa hai chiếc xe, chắn trước mặt là thân hình cao lớn của Phong tổng, Anh ta không tránh ra, cô chẳng có cách nào rời khỏi đây được.
Với lại nếu cô cứ đứng đây dây dưa thế này, sẽ muộn giờ mất. Chắc hẳn lúc này mọi người đang đợi cô.
"Tôi sẽ đứng đây chờ cô suy nghĩ, nhưng mà nếu muộn giờ họp mà ảnh hưởng đến dự án hợp tác giữa hai công ty thì tôi cũng không biết phải làm thế nào đâu."
Phong tổng dựa lưng vào chiếc Bugatti đắt đỏ, dáng vẻ ung dung, nhàn nhã. Nhìn qua thì như đang chờ đợi cô gái trước mặt đưa ra quyết định. Nhưng thực tế là đang áp chế tâm lý người đối diện.
Điện thoại trong tay Hàn Giai Tuệ rung, là Lộ Khiết chờ mãi không thấy cô lên nên gọi điện. Cô ấn nút "bận" rồi nhìn vào chiếc đồng hồ hàng hiệu lấp lánh trên cổ tay. Đã trễ năm phút.
"Sao rồi, cô nghĩ xong chưa?"
Phong Thừa Vũ vẫn thản nhiên đút tay trong túi quần, nhàn nhã ngắm những lọn tóc rơi trên vai cô.
"Được"
Dù sao cũng đã từng hôn rồi. Giờ cô chỉ muốn nhanh thoát khỏi tên ác ma này. Chỉ mong không ảnh hưởng đến dự án.
Phong Thừa Vũ cúi đầu ghé sát khuôn mặt trắng hồng của cô, đôi môi cong lên lộ ý cười. Hàn Giai Tuệ đặt lên má anh ta một nụ hôn như chuồn chuồn đậu nước.
"Không phải chỗ đó"
Hàn Giai Tuệ nhắm mắt, cố kiềm chế cơn giận.
Quá đáng, đúng thật là ức hiếp người quá đáng mà.
Cô đặt đôi môi mềm mọng của mình chạm lên môi anh, nhẹ như chuồn chuồn đậu nước rồi nhanh chóng lùi về. Kết quả cô vừa mới lui về sau thì eo cô đã bị siết chặt, nụ hôn của anh rơi chuẩn xác xuống môi cô chiếm trọn đôi môi anh đào đỏ mọng.
Nụ hôn dịu dàng, triền miên, khiến cho trái tim Giai Tuệ mềm đi. Tư thế này khiến cô hơi mất đà, vô thức bám vào áo vest của anh. Hơi thở của cô ngày một yếu dần bởi sức lực của anh. Đôi mắt to tròn như pha lê chớp chớp nhìn gương mặt tuấn tú thật gần trong gang tấc.
Hôn một lúc, chút lý trí của cô chợt quay trở lại. Hai má cô ửng hồng vì xấu hổ, theo bản năng đẩy mạnh anh ra.
Giai Tuệ lừ mắt nhìn tên tổng tài xấu tính trước mặt
"Anh điên hả? Đây là công ty đấy"
"Đây là công ty của tôi. Tôi sẽ cho người vô hiệu hóa camera ngày hôm nay, nhất định sẽ không có ai thấy được"
Hai từ "của tôi" được anh nhấn mạnh. Như muốn ám chỉ nơi này là lãnh địa của anh ta, cô đã sa vào hang sói rồi.
Đôi mắt anh như cơn sóng cả mãnh liệt của vùng biển bao la không bờ bến, sâu thẳm và lắng đọng lại trên người cô. Thế nào lại hóa vài tia dịu dàng. Anh lùi lại mấy bước rồi xoay lưng rời khỏi.
**********************
Hàn Giai Tuệ bước vào phòng họp, ngồi xuống trên chiếc ghế còn trống. Không hề phát hiện ra có một đôi mắt ưng âm trầm mang ý cười nhàn nhạt chú ý cô từ lúc bước vào đến giờ.
Trên màn hình lớn là bản thiết kế dự án tổ hợp thương mại dịch vụ giữa trung tâm thành phố.
Suốt cuộc họp, Hàn Giai Tuệ không thể tập trung được. Đầu óc cô quanh quẩn toàn là hình ảnh của tên Tổng giám đốc kia. Cô cảm nhận mùi hương nam tính của hắn vẫn còn phảng phất trong miệng cô.
Người đàn ông khí thế bức người đang ngồi trên ghế chủ tịch chỉ nhìn thoáng qua đã nhận ra sự mơ màng trong tâm trí cô lúc này. Đôi mắt mang ý cười nhàn nhạt cất giọng
"Nghe nói dãy căn hộ Shophouse dịch vụ thương mại nằm ở mặt tiền Khu tổ hợp là do một Kiến trúc sư rất trẻ của QT thiết kế. Có phải là cô không, cô Hàn?"
"....."
"Tuệ Tuệ!"
Lộ Khiết ngồi bên cạnh khẽ níu tay người bạn đang mơ màng, kéo cô về thực tại. Từ lúc bước vào phòng họp đến giờ, cô cứ như người mất hồn vậy.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
Θ☪
ϑƴ ☪ųՇℯ27 Tháng chín, 2022 17:30
@Tôi Là Ai: nam9 đúng kiểu tổng tài bá đạo. Chỉ một vết xước trên xe mà bắt nữ9 hôn mới chịu 🤣🤣hy sinh chiếc xe một chút để được hôn nụ hôn của nàng. Haha 😂😂
TLA
Tôi Là Ai27 Tháng chín, 2022 02:08
Truyện này có ngược không bạn?
YN
Yến Nhi27 Tháng chín, 2022 02:07
Truyện hay nè, không biết bao giờ có chương mới?
BÌNH LUẬN FACEBOOK