CHƯƠNG 27: NGƯỜI PHỤ NỮ BƯỚC LÊN CHIẾC CENTODIECI
Phùng Lộ Khiết đang loay hoay bỏ khay sườn mới tẩm ướp vào lò nướng thì nghe thấy bên ngoài có tiếng động. Sáng nay Hàn Giai Tuệ nhắn tin nói sẽ trở về, lái xe quãng đường dài như vậy, chắc phải đến giờ cơm tối mới có thể về tới nhà. Tuy nhiên cô vẫn đặc biệt xin về sớm, ghé siêu thị mua nhiều thực phẩm tươi ngon, nấu một bữa ăn thịnh soạn.
Hàn Giai Tuệ bị kẹt lại Thành phố A cả tuần, không biết có được ăn uống đầy đủ không. Trước khi đi còn không chuẩn bị đồ dùng gì mang theo. Mấy ngày vừa rồi Lộ Khiết rất lo lắng, nên vừa nghe thấy tiếng động bên ngoài đã vội chạy ra xem, còn quên không bỏ lại chiếc vá gỗ đang cầm trên tay.
Hàn Giai Tuệ bước vào nhà đã ngửi thấy mùi thức ăn thơm ngon tỏa ra từ phòng bếp. Vừa cất đôi giày cao gót màu trắng tinh tế vào tủ giày thì đã nghe một tràng lanh lảnh
"Bling... Bling... Chào mừng cậu trở về, Giai Tuệ"
Hàn Giai Tuệ bật cười, chưa kịp nói câu gì đã bị Lộ Khiết xoay mấy vòng đến chóng cả mặt.
"Để mình xem nào, xem cậu có gầy đi tí nào không"
Phùng Lộ Khiết ngắm nghía cô bạn thân trước mặt, cố tìm kiếm một chút thay đổi trên vóc dáng người con gái xinh đẹp. Nhưng Hàn Giai Tuệ có lẽ không những không gầy đi tí nào, mà trong một tuần được Đại tổng tài chăm sóc kỹ lưỡng còn có phần tăng cân hơn một chút. Phùng Lộ Khiết làm vẻ mặt thất vọng nói
CHƯƠNG 27: NGƯỜI PHỤ NỮ BƯỚC LÊN CHIẾC CENTODIECI
"Chà chà... Giai Tuệ, xem này, da dẻ hồng hào, mặt mày rạng rỡ, nhìn cậu còn có vẻ béo tốt thế này, ai không biết chắc chắn sẽ tưởng rằng cậu mới đi du lịch nghỉ dưỡng về đấy"
Thì đúng là Hàn Giai Tuệ mới đi du lịch nghỉ dưỡng về mà.
Ở Thành phố A ăn ngon ngủ kỹ, được chăm sóc chu đáo bởi cực phẩm mỹ nam bên ngoài đẹp trai bên trong ấm áp, xung quanh lúc nào cũng tràn ngập hương sắc yêu đương.
E rằng, kiểu du lịch nghĩ dưỡng này, có một không hai.
Quả thực là không phải ai cũng có cơ hội trải nghiệm.
Phùng Lộ Khiết thất vọng quay vào bếp, xem ra mọi lo lắng của cô đều là thừa thãi, hết sức thừa thãi rồi.
*************************
Mấy ngày này, ngoài những chuyện liên quan đến công việc thì Hàn Giai Tuệ không thể nghĩ đến chuyện gì khác được. Cô phải dùng tất cả nơron thần kinh để tập trung phát triển ý tưởng thiết kế. Vì cô đã nghỉ khá lâu nên lượng công việc cần phải giải quyết cũng không ít.
Nhìn Hàn Giai Tuệ xị mặt bê một chồng tài liệu cao hơn cả đầu cô về bàn làm việc, Phùng Lộ Khiết chạy lại than thở
CHƯƠNG 27: NGƯỜI PHỤ NỮ BƯỚC LÊN CHIẾC CENTODIECI
"Ôi, còn nhiều vậy à?"
Đây đều là tài liệu liên quan đến dự án xây dựng khu tổ hợp thương mại dịch vụ ở trung tâm thành phố mà công ty đã ký kết với Tập đoàn Phong thị, bây giờ cần sửa lại một vài phần chưa phù hợp, sau đó rà soát lại một lần nữa.
Hàn Giai Tuệ gật gật đầu. Để hoàn thành đống này chắc đêm nay cô đừng mong được chợp mắt.
"Cố gắng lên, ít ra cậu còn được nhà tư bản cho nghỉ một tuần..."
"Đều trừ vào ngày nghỉ phép"
Hàn Giai Tuệ bày ra khuôn mặt không thể đáng thương hơn. Đúng là cô không nhận thêm bất kỳ đãi ngộ đặc biệt nào ở công ty, mọi ngày nghỉ đều tính vào phép, nếu vi phạm đều bị trừ lương, giống như tất cả những nhân viên khác.
Phùng Lộ Khiết cầm lên một tập tài liệu mang về bàn làm việc
"Đừng buồn. Để mình giúp cậu"
Mấy đồng nghiệp cùng phòng thấy vậy cũng bước đến cầm một tập tài liệu lên
CHƯƠNG 27: NGƯỜI PHỤ NỮ BƯỚC LÊN CHIẾC CENTODIECI
Mấy đồng nghiệp cùng phòng thấy vậy cũng bước đến cầm một tập tài liệu lên
"Để tôi"
"Phần này giao cho tôi nhé"
"Tôi phụ trách chỗ này"
"Đừng ngại, hôm nay chị rảnh, sẽ tăng ca cùng em"
Chẳng mấy chốc mà chồng tài liệu đã vơi đi hơn phân nửa.
Bình thường Hàn Giai Tuệ rất được đồng nghiệp trong công ty quý mến. Có lẽ bởi vì cô không hề kênh kiệu như những mỹ nhân nhà giàu thích đến công ty gia đình bới lông tìm vết, soi mói cấp dưới rồi diễu võ dương oai, ra vẻ ta đây là tiểu thư cành vàng lá ngọc.
"Cảm ơn mọi người. Xong việc nhất định sẽ mời mọi người một bữa"
Ngón tay thon dài lật giở một tập tài liệu trên bàn, Hàn Giai Tuệ chăm chú nhìn vào từng mục được đánh dấu đỏ. Mấy lọn tóc tùy ý rơi bên tai, trông cô lúc đang bận rộn có vẻ hơi tùy tiện, nhưng nét cuốn hút thì không hề thay đổi. Vẫn rất xinh đẹp.
CHƯƠNG 27: NGƯỜI PHỤ NỮ BƯỚC LÊN CHIẾC CENTODIECI
Mấy tiếng sau, chồng tài liệu trước mặt Giai Tuệ lại cao ngất, nhưng ở trạng thái đã hoàn thành. Cô thở phào nhẹ nhõm rồi rủ mọi người đi ăn tối để cảm ơn, chọn một nhà hàng ẩm thực truyền thống, không quá sang trọng nhưng cũng không phải một quán ăn bình dân.
"Giai Tuệ, em khách sáo quá rồi, chỉ là ăn tối thôi đâu cần chọn nhà hàng xa hoa thế này"
Một đồng nghiệp cảm thấy xót tiền thay cô lên tiếng.
Hàn Giai Tuệ chỉ cười, đưa menu bảo mọi người tùy ý chọn món, không cần khách sáo. Mọi người đã nhiệt tình giúp đỡ cô như vậy, còn ở lại tăng ca cùng cô, chưa kịp ăn tối, nếu cô không mời họ một bữa thịnh soạn thì là cô keo kiệt quá rồi. Thật ra Giai Tuệ có thể mời cả Phòng thiết kế ăn tối ở một nhà hàng sang trọng hơn, nhưng mà cô sợ sẽ tạo ra khoảng cách, mọi người sẽ cảm thấy ái ngại nên nhà hàng này có lẽ là phù hợp nhất.
Vì suy nghĩ của Hàn Giai Tuệ rất tinh tế, cô luôn cố gắng để không tạo khoảng cách với các đồng nghiệp khác, cho nên mọi người ăn uống rất vui vẻ.
Kết thúc bữa tối, nhân viên mang lên một khay đầy ắp đồ tráng miệng, mọi người hào hứng. Hàn Giai Tụê lơ đãng nhìn ra ngoài cửa kính, bên kia đường là dãy nhà hàng quán bar sang trọng, ánh đèn neol huyền ảo chói mắt. Một chiếc Centodieci sang trọng từ từ đỗ lại, bóng người vest đen cao lớn quen thuộc, theo sau là một mỹ nữ xinh đẹp trang điểm cầu kỳ, mặc chiếc váy trễ vai vô cùng quyến rũ, yểu điệu mở cửa bước lên xe.
CHƯƠNG 28: TỰ CÔ ĐÓNG VAI KẺ SI TÌNH
CHƯƠNG 28: TỰ CÔ ĐÓNG VAI KẺ SI TÌNH
Bóng lưng mảnh mai đứng dựa lưng vào vách ban công, quay lưng về phía những ánh đèn neol rực rỡ bên dưới. Từ vị trí này có thể ngắm một phần Lục thành xa hoa, lộng lẫy khi đêm về. Ánh sáng từ các dãy nhà, hàng quán hai bên đường, những biển hiệu đủ màu sắc bắt mắt và cả ánh đèn của những chiếc xe đắt đỏ nối đuôi nhau chạy trên đường... càng khiến cho thành phố này thêm lung linh, tráng lệ.
Đối lập với sự phồn hoa bên dưới, góc ban công hoàn toàn tĩnh lặng, được trang trí bằng mấy chậu hoa nhỏ xinh, trên bàn trà nhỏ là một tách trà cam quế đã nguội bớt vài phần.
Đôi vai gầy, mái tóc hờ hững buông xõa trên vai, giữa không gian tịch mịch lại càng tăng thêm vài phần cô độc.
Ánh sáng phát ra từ màn hình điện thoại phản chiếu lên gương mặt xinh đẹp. Cô gái đứng đó không biết từ bao lâu, cầm điện thoại trên tay, nhắn một dòng chữ thật dài, nhìn thật lâu vào phần "gửi tin nhắn" nhưng rồi lại một lần xóa sạch.
Cô không biết vì sao trong lòng lại cảm thấy không vui khi nhìn thấy người phụ nữ khác ở bên cạnh Phong tổng, còn thân mật như thế. Rõ ràng cô không nhìn nhầm, mặc dù cô đã rất mong là như vậy. Chiếc Centodieci đó, ở trong nước không thể xuất hiện cái thứ hai. Hơn nữa, bóng lưng cao lớn, thâm trầm ấy, đã in sâu trong tiềm thức của cô, quá quen thuộc.
CHƯƠNG 28: TỰ CÔ ĐÓNG VAI KẺ SI TÌNH
Quãng thời gian ở Thành phố A không dài, nhưng những gì họ trải qua cùng nhau không thể nói là mối quan hệ bình thường được. Nếu nói là cô chưa từng rung động trước một Phong Thừa Vũ ôn nhu, ấm áp như thế, thì hoàn toàn là nói dối. Chỉ là mối quan hệ này chưa từng được cả hai xác nhận một cách rõ ràng.
Anh và cô đã ở bên nhau từng đấy ngày, tay nắm tay, vai kề vai, làm cùng nhau rất nhiều điều mà trước đây chưa từng làm với bất kỳ một ai khác, để lại trong nhau đoạn hồi ức đẹp đẽ tưởng chừng như phần mở đầu của một chuyện tình đẹp. Ấy vậy mà họ lại chưa kịp cho nhau một sự ràng buộc, là chưa từng nói lời yêu.
Đúng, anh chưa từng nói yêu cô.
Cho nên lúc này, cô không biết mình có thể dùng tư cách gì để chất vấn anh về những người phụ nữ xung quanh anh cả. Nếu chỉ với tư cách là một nhân viên công ty đối tác, thì rõ ràng là không thể. Là người mang ơn cứu giúp từ anh, lại càng không thể.
Cô gái liếc mắt nhìn thời gian hiển thị trên màn hình điện thoại, 11 giờ 30 phút. Đắn đo một hồi lâu, cô ấn gửi đi một tin nhắn, chỉ vỏn vẹn ba chữ "Anh ngủ chưa?"
Điện thoại nhanh chóng được kết nối lại, không phải tin nhắn mà là một cuộc gọi. Hàn Giai Tuệ hít thở một hơi thật sâu lấy lại tinh thần rồi nhanh chóng bắt máy. Không hiểu sao lúc này cô lại cảm thấy tim mình như đập nhanh hơn bình thường.
CHƯƠNG 28: TỰ CÔ ĐÓNG VAI KẺ SI TÌNH
Điện thoại nhanh chóng được kết nối lại, không phải tin nhắn mà là một cuộc gọi. Hàn Giai Tuệ hít thở một hơi thật sâu lấy lại tinh thần rồi nhanh chóng bắt máy. Không hiểu sao lúc này cô lại cảm thấy tim mình như đập nhanh hơn bình thường.
Bên kia là một giọng nữ, bộc lộ vài phần khó chịu
"Cô là ai?"
Hàn Giai Tuệ giật mình nhìn lại màn hình điện thoại, xác định chính xác là số điện thoại riêng của Phong Thừa Vũ thì điềm nhiên cất giọng
"Tôi muốn gặp Tổng giám đốc Phong"
"Để mai. Chồng sắp cưới của tôi đã ngủ rồi"
Hai từ "chồng sắp cưới" được cô ta đặc biệt nhấn mạnh, như cố ý để cho đối phương nghe thật rõ, rồi vội vã tắt máy.
Hàn Giai Tuệ chôn chân tại chỗ, nhìn màn hình điên thoại trên tay từ từ tối đi. Trái tim cô như vừa bị ai bóp mạnh.
Thì ra là như vậy!
Thì ra anh đã là chồng sắp cưới của một cô gái khác.
Thì ra tất cả đều là do cô huyễn hoặc bản thân, tự cô đóng vai kẻ si tình, một mình ôm giấc mộng uyên ương.
CHƯƠNG 28: TỰ CÔ ĐÓNG VAI KẺ SI TÌNH
Anh chưa từng nói yêu cô là bởi vì anh đã yêu một cô gái khác.
Thật buồn cười!
Lần đầu tiên sau hai mươi năm cuộc đời, trái tim thiếu nữ biết đến chuyện tình cảm lứa đôi, ấy thế mà lại rung động với chồng sắp cưới của người ta. Càng nghĩ cô lại càng thấy bản thân thật nực cười.
Một người đàn ông ưu tú như Phong Thừa Vũ, xung quanh có bao nhiêu tiểu thư khuê các, minh tinh màn bạc sẵn sàng gả cho anh. Hơn nữa, người thừa kế duy nhất của một trong những gia tộc lớn nhất Lục thành, chuyện kết hôn cũng không phải tự mình có thể quyết định, thường thì đều là liên hôn gia tộc, đặt lợi ích lên hàng đầu.
Cô đã từng chứng kiến bạn thân nhất của cô đau khổ trong chuyện tình cảm với một tên sở khanh Quý Doãn. Cô cũng đã từng dặn bản thân mình đừng hy vọng những điều viển vông. Thế nhưng không biết từ khi nào, cô lại đem lòng nhớ thương người đàn ông của người ta.
Hàn Giai Tuệ mỉm cười chua xót, trên đời này cô ghét nhất là những kẻ thích chen chân vào một cuộc tình đã không còn đủ chỗ, vậy mà chính cô lại suýt trở thành loại người như vậy.
Trong phòng tắm, dòng nước từ vòi sen xối xả, mang những giọt nước mát lạnh dội xuống làn da ngọc ngà. Hàn Giai Tuệ đứng đó, để mặc nước chảy qua cơ thể đã ướt sũng từ lâu. Từng hạt nước trong suốt rơi xuống, không hiểu sao lại có chút vị mặn. Cô lấy tay kỳ thật mạnh đến nỗi làn da trắng mịn giờ đã chuyển sang ửng đỏ, như muốn rửa sạch những dấu vết anh đã từng để lại trên cơ thể cô lúc trước, cũng là muốn gột sạch đoạn ký ức đẹp đẽ đó khỏi tâm trí của cô mãi mãi.