“Đứng lại....đứng lại”
Một đám người chỉ toàn đồ đen dốc hết sức đuổi theo một người con gái. Bạch Mai Trúc phía trước chạy không ngừng, mong sao có thể thoát khỏi sự truy đuổi của họ. Cắt đuôi được chúng, bước chân dừng lại, cô phân vân không biết có nên trốn tạm vào một chiếc xe nào đó hay không? Bởi chân đã mỏi.
Sau một hồi loay hoay, phía sau, chúng xuất hiện, Bạch Mai Trúc không chần trừ, mở cửa xe đối diện, chân bước vào, cả người run lên, nằm xuống dãy ghế, tay dường như đã chạm phải chân ai đó. Khi đối phương muốn cất tiếng liền bị cô bịt miệng : “suỵt, xin anh hãy im lặng, cho tôi trốn nhờ một chút thôi”
Bạch Mai Trúc cứ mải nhìn ra phía bên ngoài xem họ đuổi đến hay chưa mà không nhận ra ánh mắt của đối phương đã thay đổi. Ánh mắt của gã quay ngoắt 180° khi nhìn rõ ra gương mặt của cô.
“Mẹ kiếp...mau tìm quanh khu này, tao sẽ đứng ở đây, nó chưa chạy được xa đâu” tên đại ca lên tiếng.
Bạch Mai Trúc thấy chúng tản ra thì thở phào, ngồi dậy ngay ngắn tính cảm ơn gã.
“Trí Đức” sắc mặt cô thay đổi, gượng gạo nhìn gã, bàn tay trên miệng gã thu lại trong sự xấu hổ. Thầm nghĩ tại sao lại gặp lại gã trong hoàn cảnh này.
Cao Trí Đức không nói, chỉ thấy gã lặng lấy tay phủi quần áo, cười khinh một cái, sau mở cửa xe bước xuống, Bạch Mai Trúc không biết gã muốn làm gì, chân gã bước đến phía cửa.
“Này!” gã gọi tên đại ca đang nhìn ngó xung quanh, ngoắc tay kêu hắn lại. Bạch Mai Trúc không ngờ gã lại máu lạnh như thế, hết tình thì còn nghĩa, lẽ nào gã muốn giao cô cho chúng. Bạch Mai Trúc cố giữ chặt cửa xe.
“Anh Cao, anh gọi em” hắn cúi đầu kính nể trả lời.
Cao Trí Đức đưa tay mở cửa nhưng sự cố chấp của người bên trong không cho phép cánh cửa mở ra. Gã giật mạnh, Bạch Mai Trúc ngã nhào ra ngoài. Sau bao nhiêu năm kể từ khi bị cô đá, gặp lại trong hoàn cảnh này, trong lòng gã hả hê vô cùng.
Hắn không lương tay, kéo ngược tóc cô buộc cô phải đứng dậy, Bạch Mai Trúc quỳ xuống, chắp tay cầu xin hắn “cho tôi một thời gian nữa thôi, tôi chắc chắn sẽ trả hết số nợ đó cho anh”
Hắn cười lớn, tay đưa lên vuốt ve mặt cô “tao đâu có bắt mày nhất thiết phải trả tiền, mày có thể trả bằng thứ mày vốn có, một lần không hết thì có thể trả nhiều lần” hắn trườn tay xuống cổ cô, Bạch Mai Trúc cố tránh né. Hổ thẹn và nhục nhã trước mặt gã.
Nếu bọn chúng chỉ đánh cô mỗi khi cô không trả tiền thì đời nào cô lại chạy bán mạng như vậy. Năm lần bảy lượt muốn làm trò đồi bại với cô, cô sao có thể để cơ thể trở nên dơ bẩn. Cô đang cố kiếm tiền trả chúng đấy chứ nhưng chúng không hiểu mà vẫn cố kiếm cớ đến đòi tiền mà dở trò với cô. Như ngày hôm nay vậy...
Bạch Mai Trúc chỉ vừa bước ra từ chỗ làm đã thấy bọn chúng đứng bên ngoài, cô không nghĩ ngợi mà chỉ cố gắng chạy thoát, tiền học phí, tiền nhà, tiền sinh hoạt, mọi khoản phát sinh, cô bất đắc dĩ mới phải vay tiền bọn họ. Có lương cô đều tận tay trả cho họ, nhưng không biết tại sao số tiền càng ngày càng tăng, một số tiền mà cô có làm cả đời cũng không thể trả.
Hắn giữa nơi đông người không giữ thể diện cho bản thân, dở trò với cô, Cao Trí Đức vẫn chỉ đứng nhìn, vẻ mặt còn rất hào hứng, hai tay khoanh trước ngực, tựa lưng vào xe. Chỉ đến khi nhìn thấy tay hắn đang tiến xa hơn, gã nhăn mày, ho khan.
“Này!” gã rút ra trong túi một chiếc thẻ, quăng vào bàn tay đang muốn dở trò của hắn.
“Anh Cao”
“Tôi mua cô ta” Bạch Mai Trúc nghe như xét đánh ngang tai, mua? gã đang coi cô như một món đồ mà muốn mua là mua à, bọn họ không có quyền.
“Tiền tôi nợ anh, tôi sẽ trả. Tôi không phải món đồ của anh, anh không có quyền bán tôi cho bất cứ ai” Bạch Mai Trúc giằng tay hắn, cầm lấy túi xách đứng lên, toan bỏ đi.
“Được, tôi đồng ý” Bạch Mai Trúc nhanh chân chạy khi lời nói đó phát ra, nhưng khoảng cách này không xa, hắn dễ dàng túm được cô trở lại. Giao cô cho gã.
Cao Trí Đức nắm lấy cổ tay cô, mạnh tay cưỡng ép cô vào trong xe, hòng chặn đường thoát ,gã đẩy cô về phía cửa bên bản thân ngồi vào, tay không buông. Bạch Mai Trúc một lần nữa ngồi trong xe của gã.
“Ông chủ, coffee” bấy giờ tài xế mới quay lại.
Gã nhận lấy coffee, buông tay cô, tất cả cửa đã chốt, gã dùng khăn tay dắt trước ngực lau sạch tay, phủi thật kĩ những nơi cô đã chạm vào “từ đầu đến chân cô, tôi đều cảm thấy ghê tởm, nên mới phải lau sạch sự dơ bẩn từ cô ra khỏi tay tôi”
“Số tiền anh đưa cho hắn, tôi sẽ trả”
“Cô tưởng tôi làm như vậy là muốn cứu cô à? cũng như hắn ta đã nói, không nhất thiết phải trả bằng tiền” Cao Trí Đức nhếch mép, chầm chậm nhấp môi ly coffee.
“Tôi chính là muốn thứ khác từ cô, vả lại số tiền đó cô có làm 10 đời cũng không đủ, bây giờ cô thuộc về tôi, đừng nghĩ rằng nếu trả hết tiền là có thể thoát khỏi tôi”
Chương2.Gán Thân Trả Nợ Cho Tôi
“Cứ coi như, cô gán thân trả nợ cho tôi”
Bạch Mai Trúc nhục nhã, vì có thể tưởng tượng được những ngày tiếp theo sẽ diễn ra như thế nào. Sự oán hận trong gã chắc hẳn đã tăng lên rất nhiều từ lúc nhìn thấy cô.
Chiếc xe dừng lại trước cánh cổng lớn, nhìn từ ngoài vào trong có thể thấy được sự sang trọng của nó. Cao Trí Đức bước xuống xe, quay lưng bước chân đã xa dần mà vẫn chưa thấy cô bước xuống.
Gã quay bước, mở cửa, cúi thấp đầu, chống tay xuống ghế, đưa mắt nhìn “cô đợi tôi bế xuống?” Bạch Mai Trúc im lặng, cả người dường như đã tê cứng, nửa cm cũng không thể nhúc nhích, cô không muốn vào trong, cô không muốn sống chung với gã, không muốn ngày nào cũng nhìn thấy mặt gã.
Cao Trí Đức dậm chân ngầm ra hiệu cho cô, nếu còn chần trừ gã ắt hẳn sẽ ra tay. Bạch Mai Trúc tiến về phía gã, gã rẽ lối, gã bước vào trước, cô theo sau.
Gã vắt chân ngồi xuống sofa đắt tiền, vắt vest ngang thành ghế, ánh mắt sắc lẹm nhìn về phía cô, Bạch Mai Trúc rụt rè, không nói tiếng nào chỉ đứng chôn chân một chỗ, mắt cắm chặt xuống nền gạch trắng in hoa văn sặc sỡ, nhìn qua cũng đoán ra được là đồ đắt tiền.
“Kể từ bây giờ trong nhà này, bất cứ chỗ nào dưới sàn cô cũng có thể ngồi, nằm, cô hiểu ý tôi chứ?”
Gã đang vén màn khởi đầu rồi, Bạch Mai Trúc cảm thấy cũng thật tốt, thà là nằm dưới nền gạch đắt tiền này còn hơn là nằm dưới nền gạch của khu trọ cũ kĩ, tường ẩm mốc, vốn là muốn tìm một nơi tốt hơn, xem ra bây giờ không cần nữa.
Cao Trí Đức đứng dậy, mang theo áo bước lên phòng.
Mùa đông, chỉ mới đây mà trời đã tối rồi. Bạch Mai Trúc để gọn túi của mình vào một góc, tiếng kêu từ bụng phát ra, cả ngày hôm nay, từ sáng sớm đến lúc rời khỏi chỗ làm cô chưa bỏ gì vào bụng. Thẫn người nhìn xung quanh, cô không biết bản thân có được phép đụng vào mọi thứ trong nhà gã hay không? cũng thắc mắc dinh thự này vốn có rất nhiều người làm, tại sao giờ lại không có nấy một bóng người.
Bạch Mai Trúc đánh liều, tiến chân về phía bếp, đến gần chiếc tủ lạnh lớn, phải cảm thán rằng từ khi sinh ra đến tận bây giờ, cô chưa từng nhìn thấy chiếc tủ lạnh nào lớn như thế này, đèn phía trong chiếu vào mặt cô khi cửa dần hé, Bạch Mai Trúc trợn tròn mắt nhìn, bên trong đầy ắp đồ ăn, những sơn hào hải vị mà cô chưa từng thấy.
“Mình có cần xin phép anh ta không?” Bạch Mai Trúc sắc mặt trầm xuống, ngồi xuống một góc cạnh bàn ăn, nghĩ rằng nếu chìm vào giấc ngủ sẽ nhanh qua cơn đói. Co hai chân, tựa đầu vào tường, không nhanh không chậm ngủ một giấc thật ngon.
Cao Trí Đức quả thật cũng đã ngủ quên, gã tỉnh giấc đã quá giờ đêm. Gã tò mò muốn biết hiện giờ cô đang ra sao, gót chân chầm chậm nhìn từ xa đến bóng lưng cô trong góc bếp, gã nhàn nhạt nhếch mép, sau đó thẳng tay tắt hết máy sưởi xung quanh cô.
Hàng mi của cô rung lên, cảm nhận được cái lạnh đang tìm đến, Bạch Mai Trúc trên người chỉ có một chiếc áo dài mỏng cùng một chiếc áo khoác cũng không khá hơn là bao, cả người liền co rúm, giấu mình sâu hơn mong tìm được hơi ấm.
Gã mặt lạnh tanh chứng kiến tất cả, lạnh nhạt bước đi tiếp tục giấc ngủ đang giang dở. Gã có một giấc ngủ ngon trong chăn ấm đệm êm, còn cô thì đang cố gồng mình chống chịu cơn rét để qua nhanh đêm nay.
Bạch Mai Trúc tỉnh giấc nhờ ánh nắng bên ngoài len vào giữa chiếc dèm cửa, đưa tay dụi mắt, lờ mờ nhìn xung quanh, cô giật mình khi nhìn thấy bóng lưng của gã trần trần trước mặt. Bạch Mai Trúc vội vã đứng lên, nhưng vẫn nhất quyết không chịu mở miệng.
Cao Trí Đức quay đầu, bên trong ánh mắt như đã sẵn găm hàng nghìn mũi dao nhọn chĩa thẳng vào cô “tôi tưởng cô đã chết rồi chứ?” gã đẩy ghế, đến gần cô hơn, hai tay gã yên vị trong túi quần, gã ép cô sát vào tường.
Mũi giày của gã có vẻ rất có sức hút đối với cô, nhưng không, Bạch Mai Trúc chính là sợ gã.
“Đây không phải chỗ từ thiện cho cô ngủ, muốn dậy giờ nào thì dậy, cô biết mình phải làm gì mà, đúng không? Đừng để tôi nhắc lại vấn đề này một lần nữa” gã rời đi.
Đúng như cô nghĩ, cô sẽ trở thành kẻ hầu người hạ trong nhà này, mọi thắc mắc đã có được câu trả lời. Nước mắt bên trong muốn tràn ra lập tức bị cô thu vào. Cô muốn biết người vừa rồi trước mặt mình là ai, gã không thể là Cao Trí Đức, Cao Trí Đức yêu thương cô chưa từng lạnh nhạt như vậy, Cao Trí Đức yêu thương cô chưa từng cho cô cái ánh nhìn chán ghét đó, Cao Trí Đức yêu thương cô....chưa từng....tàn nhẫn với cô như vậy.
Bạch Mai Trúc quỳ gục xuống sàn, tự trách mình đã làm tổn thương gã, tự trách mình tại sao không xứng với gã. Những mũi dao sắc nhọn trong mắt gã đã đâm thẳng vào tim cô. Vô cùng đau đớn.
Chương3.Nếu Bị Đuổi Hẳn Cô Ta Sẽ Rất Vui Mừng
Bạch Mai Trúc bắt tay vào làm việc nhà, một dinh thự lớn đồng nghĩa với việc chân tay không được nghỉ ngơi.
Tiếng chuông cửa vang, Bạch Mai Trúc nhìn vào chiếc đồng hồ đắt tiền được đặt phía phải, liền giật mình, “đã trưa rồi ư?”, cô bởi vì chăm chú làm việc nhà mà chưa đụng tay vào bếp, gã chưa thấy có bữa trưa, sẽ cáu cho mà xem.
Chuông cửa lần nữa vang lên liên hồi, Bạch Mai Trúc lúng túng bỏ cây lau nhà xuống, chạy ra mở cửa, thế nhưng gương mặt xuất hiện không phải gã.
Một người con gái cùng một chiếc váy bó sát người chưa dài đến đầu gối, khoác thêm chiếc áo dạ, dáng vẻ sang chảnh cùng chiếc túi hiệu trên tay. Bạch Mai Trúc không khó nhận ra, ả chính là thanh mai trúc mã của Cao Trí Đức.
Tần Yến Trinh đẩy kính thấp, phẩy tay ý bảo cô tránh đường, Bạch Mai Trúc nép sang một bên, chạy theo từng bước của ả.
“A, cái gì thế này” ả không chú ý đường, vậy nên mũi giày cao gót của ả chạm vào cây lau nhà cô để dưới sàn.
“Xin lỗi cô” Bạch Mai Trúc vội dẹp mọi thứ gọn sang một bên.
Tần Yến Trinh vắt vẻo chân ngồi xuống sofa, đưa chân về phía cô “dùng áo của cô lau sạch giày cho tôi”
“Để tôi lấy giấy lau cho cô”
“Tôi nói là dùng áo của cô, cô bị điếc sao” ả đứng lên, một bạt tai đau điếng in hằn vào bên má cô, đỏ ửng cả một vùng.
Cô gạt nước mắt, quỳ xuống chân cô ta, dùng vạt áo lau mũi giày của ả.
Tần Yến Trinh hả hê vô cùng, quăng chiếc áo dạ sang bên, ra dáng một bà chủ, bước chân hướng đến phía bậc thang “mang trà nên phòng anh Trí Đức cho tôi”
“Vâng” Bạch Mai Trúc nhỏ giọng.
Tần Yến Trinh bấm mật mã vào phòng gã, Bạch Mai Trúc không bất ngờ khi ả biết được mật mã, trước đây gã nói với cô, cô là người duy nhất biết được mật mã của phòng gã, người duy nhất gã cho vào phòng, người duy nhất được tuỳ ý sử dụng mọi thứ trong phòng gã. Nhưng xem ra, hai chữ duy nhất ấy nay đã dành cho người khác.
Bạch Mai Trúc gõ vào cánh cửa đang mở, đặt ly trà xuống bàn cho ả, tranh thủ nhìn xung quanh, những khung tranh trước đây có hình của cô và gã được treo ngay ngắn nay đã được thay thế, vẫn là gã nhưng bên cạnh không còn là cô nữa.
“Nóng quá!” tiếng hét của ả thôi thúc cô trở lại.
Bạch Mai Trúc chưa kịp nói thì toàn bộ ly trà nóng đã yên vị trên người cô, tiếng lách cách của mảnh ly thuỷ tinh chạm vào nền nhà tạo nên một âm thanh khó nghe, cô không phản ứng, chỉ thấy từ khoé mắt một hàng, hai hàng nước mắt đã đáp xuống.
“Cô còn đứng đó, sao muốn chửi tôi à, mau đi pha ly khác cho tôi” ả đá mảnh thuỷ tinh gần chân về phía cô.
Từ phía sau Cao Trí Đức xuất hiện, ả thấy liền đẩy vai cô chạy đến bên gã “anh”
Bạch Mai Trúc lau nước mắt, ngồi xuống nhặt từng mảnh ly, mặc kệ cho thuỷ tinh vụn đã đâm vào tay, mặc kệ cho máu bắt đầu chảy. Lướt qua hai người họ.
“Đến lâu chưa?”
“Em đợi anh đến mức muốn xỉu rồi này”
Cô bước đến cửa đúng lúc chứng khiến cảnh tình cảm của cả hai, vội quay lưng về phía họ “tôi mang ly trà khác cho cô”
“Cô ta không vừa ý em, anh mau đuổi cô ta ra khỏi đây đi” ả nũng nịu, đưa ra bộ mặt đáng thương trước mặt gã.
Cao Trí Đức chán ngán với ả, nếu chẳng phải vì năm ấy cô bỏ rơi gã thì gã đã không tiến tới với ả, nếu không phải tại cô thì gã đã không dính phải một con đỉa dai dẳng như ả, càng nghĩ gã càng căm ghét cô.
Nếu thật sự gã sẽ đuổi cô, Bạch Mai Trúc sẽ dập đầu cảm ơn ả, vì cứu sống cô một mạng.
“Cô ta có thứ cần phải trả anh, nếu anh đuổi, hẳn cô ta sẽ rất vui mừng” gã liếc mắt qua cô.
“Nợ? Vậy để cô ta nhanh cút khỏi đây em sẽ cùng anh đòi được chứ?”
Tần Yến Trinh lại gần, tiến ra phía trước mặt cô, giật lấy ly trà trên tay, cố tình lơi lỏng để ly trà nóng một lần nữa đổ lên người cô. Gã lặng thinh chứng kiến tất cả, sự hả hê của ả và sự đau khổ của cô.
Bấy giờ toàn vùng cánh tay phải đã bỏng rát, đùi phải cũng không kém cạnh là bao. Bạch Mai Trúc thà chịu đau chứ không đả động đến đồ của gã, nếu không gã chắc chắn sẽ dở giọng mà khiến cô sống không bằng chết.
“Cô còn không nhanh tay, muốn chúng tôi chết đói hay sao?” trong lúc ả đang hoạch cô thì Cao Chí Đức lại say mê nhìn cô không chớp mắt, gã nhớ lại kỉ niệm của hai người tại căn bếp này, đã từng vui vẻ, hạnh phúc đến nhường nào, ấy vậy mà giờ đây cả hai như người dưng xa lạ.
Bạch Mai Trúc dọn món cuối cùng lên bàn, ánh nhìn lập tức đập vào mắt gã, cô tránh né, mạnh tay va chạm thuỷ tinh của đĩa vào mặt kính làm gã thức tỉnh “xong rồi, mời hai người” cứ ngỡ là đã đươc yên ổn, vậy mà chỉ vừa quay lưng, tiếng choe choé lại vang bên tai.
Chương4.Tôi Đã Trở Thành Một Thằng Điên Khi Bị Cô Đá
“Mặn quá!” ả đập muỗng xuống bàn, cầm lên tô canh nóng đang ghi ngút khói, hất thẳng vào mặt cô, Bạch Mai Trúc không chịu được, mạnh tay đẩy ả sang một bên làm đầu ả đập vào cạnh bàn bếp, tiếng tô thuỷ tinh vỡ thật không may tay ả đè lên.
Bạch Mai Trúc chạy vào nhà vệ sinh, không ngừng xả nước vào mặt, nước lạnh đã làm dịu đi phần nào sức nóng của tô canh.
Cao Trí Đức thấy cô khiến ả thành ra như vậy thì rất tức giận, từ phía sau cô gã túm lấy tóc cô thật chặt, lôi ngược cô ra ngoài, kéo lê cô dưới sàn, đến gần chỗ ả, một lần nữa gã giật tóc cô về sau, buộc cô phải nhìn gã “cô vui lắm rồi đúng không?” Bạch Mai Trúc đập không ngừng vào tay gã, cô cảm nhận được dường như tóc đang dần rời khỏi da đầu, đau đến nước mắt không ngừng chảy.
“Mau bu...ông tôi ra.Tên khốn!”
Bạch Mai Trúc không biết giữ mồm giữ mép, đang trong hang cọp mà vẫn không sợ. Lớn giọng chửi gã, bởi vậy càng làm gã điên lên.
“Vậy thì để tôi cho cô biết, một tên khốn như tôi có thể làm ra những gì?”
Gã kéo cô xuống nhà kho, một nhà kho tối tăm, gã chốt cửa, không lương tay ném cô vào một góc, lưng cô đập vào cánh cửa gỗ dựng đứng, một cái đau điếng. Ánh đèn mờ từ bóng cũ kĩ chiếu vào cô, cô chỉ thấy bóng lớn của gã đang tìm kiếm gì đó, sau gã quay lưng lại, in vào mắt cô là một chiếc dây da màu đen bám đầy bụi. Bất giác Bạch Mai Trúc gắng gượng đứng lên, muốn bỏ chạy, thoát khỏi con ác quỷ đang vẫy vùng trong gã.
Cao Trí Đức bắt cô lại trước khi cô có thể đứng lên “trước đây tôi không nỡ đánh cô một cái, thậm chí cô chỉ bị một con muỗi cắn tôi cũng cảm thấy đau lòng”
“Thế nhưng bây giờ tôi lại rất muốn ra tay với cô, khiến cô sống không được, chết cũng không xong” gã co ra, kéo vào dây da tạo nên tiếng lòng sợ hãi trong cô.
“Đức”
“Đừng gọi tên tôi từ miệng dơ bẩn của cô” phát roi đầu tiên in vào lưng cô, một lần đánh là một câu nói đau lòng từ gã.
“Tôi rất buồn khi bị cô đá đấy. Thậm chí là trở thành một thằng điên”
“Tôi yêu thương cô như vậy mà?”
“Cô không cảm thấy có lỗi với tôi ư?”
Những vết đánh đã xuất hiện chi chít trên người cô, vết này chưa khô, vết mới xuất hiện, rướm máu không ngừng. Bạch Mai Trúc đã ngất lịm, gã cũng dừng tay, vứt doi da về sau, bước chân loạng choạng đến gần hơn xô nước đã nằm ở trong kho khá lâu, tạt thẳng vào mặt cô.
Thời tiết cùng với nước lạnh buốt khiến cô thầm muốn bản thân hãy chết ngay bây giờ, tại đây, trước mắt gã. Nếu nó xảy ra liệu gã sẽ hối hận hay sẽ càng an nhiên mà sống, cô thực mong muốn nhìn thấy gã lúc ấy.
Chiếc xô không lăn lóc trên sàn, tiếng đóng cửa, gã bỏ đi, để lại cô một mình trong nhà kho bụi bặm với cái ánh sáng yếu ớt này. Bạch Mai Trúc trở người, oằn oại trong cơn đau, quần áo trên người đã rách, trong sự kín mít của nhà kho, một kẽ nhỏ hở cũng không có, vậy nên xem ra đêm nay cô không sợ lạnh khi ngủ rồi.
Bạch Mai Trúc từ từ đứng lên, xếp những bìa cứng xuống sàn, vẫn rất ưng ý với nơi ngủ mới này.
Sớm hôm sau, Cao Trí Đức thức giấc đã thấy bữa sáng được chuẩn bị chỉ có điều không thấy cô đâu. Gã đặt chân xuống nhà kho, đảo mắt xung quanh, những bìa cứng được xếp gọn trong góc, tựa như cô đã biến mất mà không để lại dấu vết.
Ấy thế nhưng khi gã định chạy ra ngoài tìm cô, chân chững lại khi thấy cô vẫn trong tầm mắt của mình. Bạch Mai Trúc đang ở phía vườn hoa, tỉ mỉ chăm sóc những khúm hoa đang dần héo mòn kể từ khi cô đi. Chúng là do một tay cô chăm sóc, dường như khi cô không còn ở đây gã tàn nhẫn không săn sóc cho chúng cẩn thận, cũng may thay rằng gã đã không nhổ bỏ chúng.
“Anh” gã định tiến đến nơi cô thì bị tiếng gọi của ả chặn lại. Tần Yến Trinh trong chiếc váy ngủ hai dây, bên ngoài là chiếc áo dạ màu trầm, mỏng, ả lơi rộng cảnh tay để lộ hoàn toàn những thứ mà một chiếc váy ngủ không thể che.
“Anh dậy khi nào, sao không đánh thức em” ả ôm ngang hông gã. Bạch Mai Trúc chứng kiến hai người họ từ khi nghe tiếng ả vang lên, tại sao cô lại buồn khi gã hạnh phúc bên người khác nhỉ? cô là người chia tay gã nhưng cô lại là người đau lòng nhất trong cuộc tình này.
“Anh không nỡ đánh thức em” gã đưa tay xoa đầu ả, nụ cười hạnh phúc hiện hữu trên môi, thế nhưng ánh mắt của gã không rời bóng lưng kia, vẫn chỉ là ánh mắt ghét bỏ.
Sau khi màn ân ái kết thúc, Tần Yến Trinh nắm tay gã đi về phía cô “tôi đã mất bao nhiêu công sức chăm sóc, đừng đụng bàn tay dơ bẩn của cô vào” ả đẩy cô ngã xuống nền gạch, chẳng may đầu cô đập vào thân cây phía sau, trong phút chốc bất giác bàn tay gã đưa ra, nhưng không phải đỡ cô...
Chương5.Dù Cô Có Trốn Đến Tận Chân Trời Gã Cũng Sẽ Tìm Ra Bằng Được
Gã cầm lên bình nước tưới cây đang bơ vơ dưới nền đất lạnh, khuôn miệng nhóm lên một nụ cười gian, bước đến gần cô, từ trên cao những làn nước lạnh rơi thẳng xuống đỉnh đầu, lạnh buốt là vậy nhưng không thể so sánh nổi sự lạnh lẽo trong tim cô lúc bấy.
Cao Trí Đức một chân quỳ xuống trước mặt cô, hai mắt trừng nhìn khuôn mặt đang tái dần đi, nhỏ giọng nói cho cô đủ nghe : “cô, phải trả nhiều hơn như thế này” nói xong, gã phủi gối đứng lên cùng ả vào trong.
Bạch Mai Trúc nhìn bóng lưng gã đang xa dần, âm thầm rơi nước mắt cô vẫn có thể nhìn ra được bên trong những ánh mắt nhìn cô ấy có chứa thứ gì trong khi gã đang cố gắng chôn giấu nó mà không thành. Cô vẫn ngồi đó cho đến khi xe của họ lăn bánh khỏi dinh thự.
Bạch Mai Trúc gồng mình đứng lên, nhanh chân chạy ra khỏi đây trước khi cánh cửa lớn kia đóng lại. Khoảng cách khá xa, cô cùng sức lực yếu ớt không chịu thua, một khe hở trước mắt cô đang dần kín thật may thay Bạch Mai Trúc đã ngã ra bên ngoài. Cánh cửa này phải có mật mã để mở, một khi nó đã khép lại, bản thân sẽ hoàn toàn bị nhốt mà không có lối thoát.
Tuy thoát được ra ngoài nhưng cô không biết mình nên đi đâu giữa một con đường lớn, lối đi mù mịt phía trước. Bạch Mai Trúc chạy về phía bến xe bus, không biết đi đâu nhưng trước hết cứ thoát thân khỏi đây đã. Nhờ gió bên ngoài mà người cô đã khô, thật ngại nếu mặc đồ ướt ra ngoài, ngại hơn là có những ánh mắt không tốt nhìn về phía mình.
Bạch Mai Trúc chạy trốn trong lo sợ, chân không ngừng run, ngồi trên xe bus, muốn đi thật xa nơi này, muốn sống một cuộc sống khác, tránh xa gã và mong gã suốt đời không tìm thấy.
Xe bus dừng tại điểm cuối, trời đã tối, Bạch Mai Trúc lạ lẫm bước xuống, lần đầu tiên cô đi xa đến vậy, cô giật mình khi nhìn thấy gương mặt phóng đại của gã phía trước, gã nổi tiếng từ khi nào thế? tại sao xung quanh lại có ảnh của gã.
Bước vào một cửa hàng tiện lợi, lấy đại một ly mì cho nhanh qua cơn cồn cào, Bạch Mai Trúc vốn rất tò mò nên mở miệng hỏi ông chủ : “người đó, là ai vậy ạ” cô chỉ vào hình ảnh Cao Trí Đức bên ngoài
“Cao Trí Đức cậu ta rất nổi tiếng vì là đích tôn trong gia đình họ Cao danh giá, có ai là không biết đâu chứ”
Bạch Mai Trúc gật gù, đúng là như vậy. Sau khi cảm thấy ấm bụng từ ly mì, Bạch Mai Trúc thảnh thơi dạo bộ, ngắm nhìn đường phố, đã lâu lắm rồi bản thân không được dễ chịu như hiện tại, ở một nơi đẹp như thế này, tất nhiên phải tranh thủ vui vẻ, sau đó mong muốn tìm được một công việc tại đây, có thể tiếp tục làm những việc bản thân thích.
Nhưng liệu có được như cô mong muốn?
Bên này, Cao Trí Đức đang phát điên lên khi lục tung mọi ngóc nghách đều không thấy bóng cô.Đi đến đâu gã đập phá đến đó, bên trong dinh thự sạch sẽ giờ đã biến thành một bãi chiến trường nhìn vào sẽ nghĩ ngay rằng vừa có sự việc gay cấn nào đó diễn ra.
Cao Trí Đức lao xe vun vút về phía trước, tiếng còi inh ỏi từ xe gã phát ra, trên quãng đường đông đúc người qua lại, nếu cô lẫn trong đó cũng khó có thể nhìn ra. Một dáng người thu vào tầm mắt gã, gã chắc nịch đã tìm thấy cô, gã len lỏi qua những người trên vỉa hè, theo sau bóng lưng.
“Cô” Cao Trí Đức bám lấy bả vai người phía trước, nét mặt gã thất vọng tràn trề nhưng hiện ra lại là sự tức giận.
“Có chuyện gì sao?”
“Mẹ nó!” gã chửi thề, tiếp tục lái xe đi.
Bạch Mai Trúc hiện đang ngồi trên ghế đá, trong một công viên, đưa tay hứng lấy những cánh hoa đang rơi.
“Là Mai Trúc đúng không?” dáng vẻ bảnh bao của một người con trai xuất hiện, cô nghe tiếng bên tai liền ngước nhìn. Trên môi lập tức xuất hiện nụ cười :
“Oh, anh sống ở đây ạ” Bạch Mai Trúc vui đến mức nhảy lên như một đứa trẻ.
“Lâu rồi không gặp em, anh sống gần đây, còn em tại sao lại ở đây”
“Em thấy nơi này rất đẹp, muốn đến đây ở, có được không?”
“Thật ư? anh rất vui đó”
Hai người đã lâu không gặp lại, nói chuyện rôm rả, những tiếng cười không ngừng vang.
Cao Trí Đức trong lòng lửa cháy bừng bừng, giận càng giận khi 10 người gã nhìn thấy cả 10 đều không phải cô. Gã quyết định dừng xe xuống đường hỏi những người xung quanh, thật không may cho cô là gã lại bước vào chính nơi cô vừa bước ra.
“Cao Thiếu, thật vinh hạnh cho tôi quá!” ông chủ rối rít chào hỏi gã.
“Ông có nhìn thấy người này không?” gã chỉ vào hình cô trong điện thoại.
“Cô gái này sao? Cô ấy đã đi về phía kia được một lúc lâu rồi!” gã nhìn hướng chỉ tay của ông chủ, gật đầu.
“Cảm ơn!”
Gã chầm chậm di chuyển vô lăng, ánh mắt không bỏ xót một ngóc nhỏ nào, gã không tin rằng cô dám đi xa đến vậy, thế nhưng dù cô có trốn đến tận chân trời, gã cũng sẽ tìm ra bằng được.