“Cao Trí Đức này, năm đó níu kéo cô thế nào, mong là cô chưa quên. Và cô biết gì không? tôi thực chất nhìn ra, hắn không phải người yêu của cô”
“Nhưng vì cô đã hôn hắn nên bây giờ cô xứng đáng nhận được những hậu quả này” gã cúi sát mặt cô, hai chiếc mũi chạm vào nhau, giọng điệu của gã nghe rất rằn vặt.
Bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa, phá nát bầu không khi đau buồn bên trong. Gã nhấc người, hạ kính thấp ngang mắt “có chuyện gì vậy?”
“Chúng tôi nhận được tin báo rằng xe anh không chịu di chuyển từ hôm qua, gây ra khó khăn cho những người khác” cảnh sát nói.
“Oh, xin lỗi vì làm ảnh hưởng đến mọi người, tôi đi ngay đây”
“Cứu tôi với, cứu tôi với” Bạch Mai Trúc giọng nhỏ xìu, liên tục đập tay xuống ghế tạo tiếng vang, Cao Trí Đức dùng tay bịt miệng cô lại.
“Hình như có tiếng kêu cứu phát ra từ xe anh”
“Chắc anh đây nghe nhầm rồi, xin lỗi anh một lần nữa, tôi đi ngay” đợi cho người cảnh sát rời khỏi, Cao Trí Đức kéo cửa kính lên, buông tay ở miệng cô ra, thay vào đó là kéo cổ cô cho cô ngồi dậy. Ánh mắt đằng đằng sát khí của gã trói chặt cô “mẹ nó, Bạch Mai Trúc tôi cho cô toại nguyện”
Gã nhặt quần áo lên mặc vào người chỉnh chu đoàng hoàng, bước xuống, mặc cô cả thân vẫn trần chuồng không đoái hoài. Gã ngồi vào ghế lái, cầm chắc vô lăng, cho xe chạy. Bạch Mai Trúc rụt rè nhặt áo lên, khoác vào người.
“Đến nhà tôi đi” gã vứt tai nghe sang bên cạnh, nhìn qua gương xem Bạch Mai Trúc ra sao, gã cười đểu, bản thân gã đang toan tính gì có trời mới biết. Bạch Mai Trúc nằm nghiêng đầu, hai mắt nhắm nghiền, bây giờ có muốn khóc cũng không thể.
Xe gã đang tiến vào sân nhà, trước khi xuống, gã châm lên một điếu thuốc, gã thở làn khói đầu tiên, tựa lưng vào ghế, ngoái đầu, nhìn cô. Gã giữ thuốc trên tay, mở cửa xe bước xuống, gã túm tóc cô lôi ra, Bạch Mai Trúc không kháng cự, cả người lả lướt theo từng bước chân gã.
“Dạo này có đồ chơi mới nên chán những cuộc chơi với anh em rồi à?” Bạch Mai Trúc nghe có giọng nói lạ phát ra, mở mắt, nhìn thấy ba người có lẽ là bạn của gã, ngồi tại phòng khách, trên bàn chỉ toàn là rượu, xung quanh đầy mùi thuốc lá.
“Có, rất tốt là đằng khác”
Bạch Mai Trúc không biết gã đang nghĩ gì nhưng chắc chắn là điều không tốt, cô bám vào cánh tay gã, sát lại gần, giọng khàn khàn, nhỏ nói với gã “Cao Trí Đức, đừng, đừng đối xử như thế với tôi” cô níu vạt áo gã, trong khi cô đang thì thầm với gã thì những ánh mắt kia đã dò xét cô rất kĩ từ trên xuống dưới.
“Sao? tôi tưởng cô phải rất thích chứ, như khi cô hôn hắn” Cao Trí Đức áp sát mặt cô, đưa điếu thuốc lên miệng hít một hơi, phả khói vào mặt cô, hơn thế nữa gã đưa điếu thuốc vào miệng cô.
“Chỉ cần một hơi thôi, cô sẽ cảm thấy rất thích” Bạch Mai Trúc vô tình hít vào, vội nghiêng mặt sang nhả ra, đầu óc quay cuồng, ho không ngớt. “cô bảo sẽ tuyệt đối nghe lời tôi mà, chuyện nhỏ này cô còn không làm được thì còn có thể làm gì?”
“Hay là cô chỉ làm được chuyện đó thôi, nếu đúng chẳng phải tôi đang giúp cô toại nguyện à?”
“Anh đã nói tôi không được phép để người khác nhìn thấy cơ thể mà” Bạch Mai Trúc trong mắt đầy sợ hãi, ngập nước, tràn ra ngoài.
“Tôi có nói như vậy sao? Hình như là tôi đã quên rồi!” gã mỉm cười, một nụ cười nguy hiểm đối với cô.
“Muốn tâm sự đến khi nào nữa đây” một người trong đám bạn của gã lên tiếng - Nam Phong
Gã nắm tóc cô không buông, kéo “đến ngay đây” ngồi vào chiếc sofa đơn, gã đẩy cô xuống gần, hướng về phía những người kia, gã vuốt ve mặt cô, dừng tay tại cằm, bóp chặt : “thấy thế nào??”
Trạch Du buông chân bước đến, một chân quỳ, một chân đứng, đưa ngón trỏ đi dọc theo khoé mắt cô, tưởng chừng đến miệng là dừng lại nhưng không, hắn hình như muốn di chuyển xuống sâu hơn “mịn thật đấy” khi tay gã xuống đến cổ, Bạch Mai Trúc xoay người về phía gã, né.
“Đúng là đồ của cậu, chỉ muốn cậu chơi thôi thì phải” Lãng Quy nói, rồi cũng đứng lên đến phía sau lưng cô, hắn kéo cô lên, tự nhiên đưa cô về phía mình, Cao Trí Đức không phản ứng gì cả, chỉ mới giây trước gã muốn cô thuộc về một mình gã thì giây sau hiện tại gã lại thực chất coi cô là đồ chơi mà san sẻ.
“Lại đây với anh” Lãng Quy khoác ngang vai cô, bàn tay hư hỏng thản nhiên vuốt từ cổ họng cô xuống chầm chậm đi sâu hơn. Bạch Mai Trúc dịch người “đừng đụng vào tôi” ánh mắt cô mãi hướng về phía gã.
“Ngoan ngoãn một chút, tôi sẽ nể tình em là người của Cao Trí Đức mà cho nhiều hơn” Trạch Du nói, ngồi vào bên còn lại.
Bạch Mai Trúc lắc đầu đẩy tay hai người họ ra, chạy về phía Cao Trí Đức “hức...hức...Trí Đức” gã cười rất vui, nhếch một bên mép để lộ hàm răng trắng, kéo cô ngồi vào lòng. Bạch Mai Trúc nép vào lòng gã sụt sịt.
Chương17.Vì Cô Chọn Quay Lại Bên Tôi Nên Cô Đừng Hòng Nghĩ Đến Từ “Trốn”
“Cậu xem bọn này là trò đùa đấy à, buông cô ấy ra đi chứ” Lãng Quy hai tay gác lên thành ghế, chân vắt chéo trên bàn.
Cao Trí Đức rót rượu vào ly cầm lên ngậm một ngụm lớn vào miệng, nâng cằm cô lên, hôn, truyền rượu sang miệng cô, Bạch Mai Trúc không dám phản đối, cả người run lên trong lòng gã, tiếp nhận nụ hôn một cách ngoan ngoãn.
“Thấy rồi chứ?”
“Gọi bọn này đến để chứng kiến cảnh này à?” Lãng Quy, Trạch Du, Nam Phong chán ngán, lắc đầu, lần lượt bỏ đi.
“Không tiễn!”
Cao Trí Đức nhân tiện cô đang ngồi trong lòng, bế cô đứng lên : “cô luôn muốn thoát khỏi tôi mà” gã vừa đi vừa nói.
“Nếu cô theo một trong ba người họ sẽ dễ dàng hơn đấy, nhưng vì cô chọn quay lại bên tôi nên cô đừng hòng nghĩ đến từ 'trốn'”
Cửa phòng chưa kịp đóng, gã hôn cô không rời, hai đôi môi ấy luôn dính chặt, gã đưa tay vào cơ thể trần như nhộng của cô được che chắn kĩ càng qua lớp áo dạ. Bạch Mai Trúc đặt hai bàn tay lên ngực gã, lí nhí nói : “tôi không chịu được nữa” , rút tay ra khỏi người cô, đưa lên nắm lấy tay cô, gã đặt nụ hôn vào một bên má.
“Vì cô đã mệt nên hôm nay tôi bỏ qua, tôi cũng không tàn nhẫn đến nỗi hành hạ cô đến chết đâu” câu trước vả câu sau, Cao Trí Đức gã chẳng phải từng nói sẽ dày vò cho đến khi cô tự tắc thở hay sao, bây giờ lại tỏ ra cao thượng, chứng tỏ bản thân không tàn nhẫn đến mức đấy.
Bạch Mai Trúc thở phào, nhanh chìm vào giấc ngủ khi đã quá mệt. Cao Trí Đức chống tay tựa đầu, ngắm nhìn cô, gã vén gọn tóc cô ra phía sau tai, bất giác bật miệng chúc cô ngủ ngon : “ngủ ngon!”
Cao Trí Đức đứng dậy, kéo chăn lên cho cô, quay lưng vào phòng tắm, từng bọng nước chảy dài trên cửa kính rất quyến rũ như nước đang chảy trên cơ thể săn chắc của gã vậy. Gạt vòi nước, gã quấn khăn ngang hông, bước ra, dừng chân ngồi cạnh cô. Gã nằm xuống, nhấc đầu cô cho cô nằm lên bắp tay của mình.
Bạch Mai Trúc tí hí mở mắt sau một giấc ngủ dài hồi lại sức, nhìn sang bên là gã, nhìn vào trong chăn thấy bản thân vẫn khoác chiếc áo dạ còn gã thì đã tắm rửa sạch sẽ, cô thật nhẹ nhàng di chuyển, đồ đạc đã được sắp xếp lại gọn gàng, Bạch Mai Trúc chọn đại một bộ đồ, ra khỏi phòng, cô sợ nếu tắm luôn tại đây sẽ đánh thức gã vả lại cũng chưa có sự cho phép của gã.
Bạch Mai Trúc ruột gan cồn cào vì đã hai ba ngày nay không ăn, mở tủ lạnh, đồ ăn đầy ắp khiến cô phân vân, vì sợ muộn nên đã nhanh đưa ra lựa chọn.
Không khác cô là bao, Cao Trí Đức cũng mệt mỏi và đói vì những trận hoan ái nồng nhiệt không có điểm dừng những ngày qua. Mùi thơm của đồ ăn thoảng qua cánh mũi gã, Cao Trí Đức động đậy, mắt chưa mở nhưng tay đã khua loạn xạ, sau khi xác định đối tượng bên cạnh đã biến mất, gã giật mình dậy, vội chạy ra cửa, hình như là gã sợ nhân lúc gã ngủ cô sẽ bỏ trốn vì khi cả hai vào phòng cửa không đóng.
Cao Trí Đức chạy đến nửa cầu thang thì thở phào khi nhìn thấy cô đứng trong bếp. Bạch Mai Trúc nghe rõ tiếng bước chân đang đến gần sau lưng nhưng vẫn không quay đầu lại, một vòng tay xuất hiện ôm eo cô, đặt cằm lên vai cô : “tôi tưởng cô chạy rồi”
Bạch Mai Trúc chăm chú nấu ăn không đáp lời gã, một món, hai món rồi ba món được bày ra bàn, cô đi đi lại lại bao nhiêu lần tay gã cũng không buông.
“Cô thơm lắm!” giọng nói của gã giờ cứ như một đứa con nít.
Bạch Mai Trúc im lặng. Cơn tức giận trong gã trào dâng khi cô cứ liên tục ngó lơ gã. Cao Trí Đức buông tay, xoay người cô lại, đẩy cô thật mạnh khiến lưng cô đập vào cạnh bàn bếp một cái đau đớn.
“Bây giờ còn giả câm không trả lời tôi” tay gã bóp chặt xương quai hàm của cô.
Bạch Mai Trúc lườm gã. Cao Trí Đức ôm ngang hông cô nhấc cô ngồi lên bàn bếp, siết chặt tay hơn, áp đảo cô vào nụ hôn. Gã trực tiếp đè cô xuống, miệng trấn ở cổ, tay không ngừng giằng áo cô ra. “Cao Trí Đức anh là người hay là thú vậy hả?”
“Cao Trí Đức này chính là thú, một con thú thích săn mồi ngon”
Bạch Mai Trúc hai chân phía dưới giãy dụa, đưa một chân vào giữa hai gã, đá mạnh lên một cái làm Cao Trí Đức đau đớn buông cô ra, ngồi bệt xuống sàn. Cô chỉnh lại quần áo, hai chân quỳ xuống ôm gã “Trí Đức, xin lỗi, xin lỗi” hai tay cô đặt lên hai bên má gã, hôn không sót.
Cao Trí Đức duỗi thẳng hai chân, tựa lưng vào tường, thật ra cú đá của cô chẳng hề hấn với gã là bao, gã dang rộng vòng tay ôm cô. Khung cảnh đã làm cả hai nhớ về những ngày mới yêu, Cao Trí Đức muốn yêu cô một lần nữa nhưng gã không có can đảm, Bạch Mai Trúc vẫn còn yêu gã nhưng không chấp nhận con người hiện tại của gã, dẫu biết rằng thay đổi của gã do cô mà ra.
Chương18.Khi Ở Trong Lòng Tôi Không Cần Sợ Bất Cứ Ai Cả
Khung cảnh lãng mạn biến mất khi bên ngoài tiếng bước chân đã đến gần. Tần Yến Trinh trợn tròn hai mắt khi nhìn thấy Bạch Mai Trúc và gã đang ôm nhau.
Bạch Mai Trúc toan đẩy gã ra để đứng lên thế nhưng vòng tay của gã không chịu buông cô “khi đang ở trong lòng tôi, không cần sợ bất cứ ai cả”
Cao Trí Đức nói thầm vào tai cô.
Hai người càng dây dưa lâu hơn thì càng khiến ả tức giận. Tần Yến Trinh thẳng tay quăng túi hiệu đắt đỏ xuống đất, bước đến gần bên cô, ả nắm tóc cô kéo nên, Cao Trí Đức gã lúc bấy lại buông cô, phủi áo đứng lên. Bạch Mai Trúc bất ngờ nhìn về phía gã, gã đích thị là kẻ hai lời, nếu đúng là trong lòng gã cô không phải sợ thì lẽ ra gã phải ngăn cản và đẩy ả ra. Nhưng ý gã nói cũng không hẳn là sai, giờ cô ở ngoài vòng tay gã, cô nên sợ hãi rồi à?
“Nếu trên mặt cô ta xuất hiện vết xước, thì tiểu thư đây phải chịu trách nhiệm đấy!” gã đưa mắt nhìn Bạch Mai Trúc mà nói với Tần Yến Trinh, hai tay xỏ túi quần ngang nhiên bỏ đi.
“Từ khi mày đến đây, tao biết ngay sẽ có chuyện này xảy ra mà, mày dám quyến rũ Cao Trí Đức, con hồ ly tinh như mày, tao phải cho một bài học thích đáng” ả kéo cô về phía bồn rửa bát, ấn đầu cô xuống, xả nước liên tục, phải nói rằng Tần Yến Trinh ả khoẻ gấp đôi cô, Bạch Mai Trúc có cố chống trả cũng không phải đối thủ của ả, vậy mới thấy, ả với gã đúng là một cặp bài trùng, ra sức ức hiếp người yếu thế là cô.
“Tôi sẽ giúp cô tìm một việc làm tử tế hơn là ở đây, đến lúc ấy cô hẳn phải cảm ơn tôi đấy” Tần Yến Trinh kéo tay cô đi, nhưng Bạch Mai Trúc không ngừng vùng vằng, người như ả thì chắc chắn sẽ chẳng cho cô công việc nào tử tế. “Buông tôi ra, cô không có quyền đưa tôi đi”
Tài xế của ả mở sẵn cửa xe, hỗ trợ ả đẩy cô vào bên trong “Cao Trí Đức, Cao Trí Đức” Bạch Mai Trúc đập cửa xe liên tục gọi tên gã.
*chát “Còn dám mở miệng gọi Trí Đức” Tần Yến Trinh đánh cô, sau chuốc thuốc mê cô nhằm muốn cô ngừng ồn ào, Bạch Mai Trúc chứng kiến khung cảnh phía trước dần thu vào bóng tối, mơ mơ hồ hồ ngất đi.
Chiếc xe chạy khá xa dinh thự của gã, lẩn vào một con hẻm, một quán bar hiện ra, nơi này hầu như chỉ tiếp đón những cậu ấm, cô chiêu của những gia đình quyền quý, bên ngoài vẫn tĩnh lặng như bình thường, khi bước vào bên trong thì tiếng nhạc ầm ĩ, ánh đèn sắc màu mới đập vào mắt, dồn vào tai.
Tần Yến Trinh ra hiệu cho tài xế bế cô vào trong khi thuốc mê chưa hết tác dụng, ả len lỏi qua những người đang đu đưa theo điệu nhạc, ngoắc tay ra hiệu cho ông chủ, đến một góc yên tĩnh nói chuyện.
“Không biết tiểu thư Tần đây có gì căn dặn”
“Tôi có người muốn từ thiện cho ông, không biết ông có nhu cầu không?”
“Tất nhiền là cần rồi ạ, còn là người của tiểu thư đây đích thân đưa đến, vinh hạnh cho tôi quá!” lão cúi đầu.
“Với một điều kiện, nếu có ai đó hỏi, ông phải nói rằng là do cô ta tự dẫn thân đến. Ông hiểu ý tôi chứ?” ả khoanh tay, ra lệnh cho người đàn ông lớn tuổi.
“Vâng.Tôi hiểu” Lão gập người chào, ả quay lưng đi, Bạch Mai Trúc được đưa lên một căn phòng, tiếng đóng cửa, cô đã bị nhốt bên trong.
Cao Trí Đứng dừng xe trước con hẻm mà Tần Yến Trinh vừa rời khỏi. Gã lịch lãm bước vào cùng sự vui mừng chào đón nồng nhiệt của ông chủ. “Cao Thiếu, hôm nay nghe tin cậu ghé thăm tôi đã chuẩn bị rất chu đáo” lão hai tay đưa chìa khoá cho gã, Cao Trí Đức phất tay đi lên theo số phòng được khắc trên mảnh gỗ nhỏ gắn cùng chìa khoá.
Gã khựng lại khi cảm nhận được bên dưới đế dày vướng phải gì đó, nhấc chân ra mới thấy, là một chiếc bông tai bằng bạc, hình bông hoa, nhặt lên nhìn kĩ hơn càng khiến gã nghi ngờ. Chính xác, nó giống với bông tai của Bạch Mai Trúc, gã không nghĩ là trùng hợp như vậy đâu, thà nhầm còn hơn bỏ xót. Gã quay bước lại.
Gã gõ bàn “chìa khoá phòng 140”
“Cao Thiếu tôi chuẩn bị cho cậu là phòng 145”
“TÔI NÓI LÀ CHÌA KHOÁ PHÒNG 140” tiếng nhạc cũng không thể ngăn lại chất giọng uy quyền của gã.
Cầm chìa khoá trên tay, bây giờ gã mới biết cảm giác hồi hộp là như thế nào, nếu chính xác bên trong là người mà gã nghĩ đến thì gã cũng đã nghĩ đến một hình phạt thích đáng rồi, chuyện là do ai trước mắt chưa biết nhưng nếu người bên trong là cô thì người chịu hình phạt đầu tiên chính là cô.
Chía khoá được đưa vào ổ, vang lên những tiếng mở, Cao Trí Đức từ từ đẩy cửa, bước chân đột nhiên cũng rất chậm, ánh mắt khẽ xuất hiện sau cánh cửa, gã dậm chân một hai cái, nhấc chân mày, cái nhìn sắc nhọn hơn mũi dao, găm thẳng vào thân người kia.
“MẸ NÓ, BẠCH MAI TRÚC SAO CÔ LẠI Ở ĐÂY!!”
Chương19.Sau Đêm Nay Tiền Đắp Toàn Thân Cô Không Sót Một Chỗ
“Thưa Cao Thiếu, là do cô ấy tự dẫn thân đến”
Lão đối diện gã hai chân vắt chéo trên bàn, phía giường Bạch Mai Trúc đang nằm đó. Khung cảnh sương mù được tạo ra bởi khói thuốc che khuất đi sắc mặt hung dữ của gã. Cái phẩy tay mờ mờ xuất hiện, lão đóng cửa, lui ra.
Tàn thuốc đã chất đống dưới sàn, tiếng ho của Bạch Mai Trúc vang lên, cả người mệt nhừ, đầu rất đau, mắt cũng không thể mở hết cứ như vừa trải qua việc gì đó rất tàn khốc. Bạch Mai Trúc dùng hai tay để ngồi dậy, dựa lưng vào thành giường, mắt nhắm mắt mở, trong ánh nhìn thu vào một hình bóng sau lớp khói trắng đang tan dần : “là ai vậy? cho tôi một chút nước được không?”
Cao Trí Đức buông chân, nhấc lên một ly nước dâng đến tận miệng cô, Bạch Mai Trúc sau khi tiếp nước vào người nhận được một chút tỉnh táo, định mở lời cảm ơn thì hình bóng gã hiện ra rõ ràng. Cả người gã phả ra ám khí rất nặng.
“Trí Đức” Bạch Mai Trúc định ôm gã thì tay gã đã nhanh hơn bóp lấy cổ cô.
“Do tôi cho cô không đủ nên cô mới tìm đến đây đúng không? Hay là nằm dưới thân tôi không kiếm ra tiền”
“Kh...kự....buông”
“Nếu cô thích tiền đến vậy thì tôi sẽ không khiến cô thất vọng đâu, sau đêm nay, tiền đắp toàn thân cô không sót một chỗ”
Nghịch cảnh tàn bạo bị phá nát, một cô gái khác bước vào bên cạnh gã nũng nịu : “Cao thiếu, thì ra anh ở đây làm em đợi anh mãi” nhờ người này mà cô mới thoát khỏi bàn tay gã, Bạch Mai Trúc cố hết sức xích người đi.
“Cút ra ngoài” gã đẩy người kia ra, quỳ lên giường giữ cô lại.
Tiếng đóng cửa rất mạnh vì bấy nhiêu sự tức giận của người kia đều dồn lên nó.
Gã nói không muốn ai nhìn thấy cơ thể của cô nhưng gã lại đưa cơ thể của mình đi khắp nơi, chơi đùa với những người khác. Gã nghĩ chỉ có mình gã có tính chiếm hữu á, Bạch Mai Trúc này cũng không kém gã là bao đâu, nhưng cũng như gã khi nhớ lại cái hôn nồng nhiệt của cô và Tịnh Ân thì cô cũng nhớ rõ những cảnh tình tứ của ả và gã. Bởi thế mà từ ấy Bạch Mai Trúc ghê người mỗi khi gã chạm vào.
“Cao Trí Đức, tôi càng ngày càng ghê tởm con người anh”
“Cô biết cô đang ở đâu mà đúng không, ở đây cơ thể cô không đáng một xu, cô biết ai nên ghê tởm ai rồi chứ?”
*chát
Bạt tai hằn một bên má gã, Cao Trí Đức trực tiếp kéo quần cô xuống, gã không hôn, không dạo đầu, đâm thẳng vào trong cô. “Cao Trí Đức, mau rút thứ dơ bẩn đó của anh ra khỏi người tôi” cô càng chửi càng làm gã tức hơn, Bạch Mai Trúc dẫu biết nhưng vẫn cố chấp mắng gã.
“Cao Trí Đức, cút ra cho tôi” cô liên tục đấm vào ngực gã, thậm chí là những ngón tay đã chi chít hằn trên mặt gã. Đã nói cô càng chống cự thì gã sẽ càng mạnh bạo hơn, Cao Trí Đức tăng tốc, bên dưới Bạch Mai Trúc đau đến nỗi muốn ú ớ cũng không ra tiếng.
Gã rút ra, lật người cô lại, tiếp tục đâm sâu hơn nữa. Hai bên mông lần những dấu đỏ từ từng phát đánh của gã.
Bạch Mai Trúc sớm đã ngất đi, tất cả đều là do không có sức vì đã nhịn ăn suốt nhiều ngày qua. Đến thức ăn đã được bầy biện đoàng hoàng rồi cũng không được ăn, rắc rối này chưa qua rắc rối khác tìm đến.
“Ư” gã rít lên một tiếng, ngã nghiêng người sang một bên, chưa vội rút ra, gã ôm cô nhưng tay lại đang đi vào bên trong lớp áo. Gã làm sao có thể chịu được khi không chạm vào phần trên cơ thể của cô. Hơi thở hổn hển của gã phả vào gáy cô. Nó nóng bỏng như khi cơ thể dính vào nhau vậy.
Khung cảnh bên ngoài hôm nay tĩnh lặng không có gió, y hệt như khung cảnh bên trong phòng đây khi cả hai đã say giấc bên nhau. Giông tố có xảy ra hay không phải đợi khi một trong hai thức dậy mới biết.
Khoảng trời về đêm, khi đồng hồ điểm đúng 00:00h, người trong vòng tay gã đã cựa quậy, Bạch Mai Trúc tiếp nhận cơn đau tìm đến ngay tức khắc, hai hàng nước mắt thi nhau chảy, đau càng đau, tủi càng tủi. Tự hỏi tại sao những chuyện như thế này chỉ ập vào đầu mình. Kiếp trước đã làm ra tội lớn gì? mà kiếp này lại trở thành con rối trong tay gã mặc cho gã điều khiển.
Bạch Mai Trúc nhấc lưng ra khỏi vòm ngực gã, nhưng thứ phía dưới kia dính chặt níu cô lại, một chân cô đang gác cao lên thắt lưg gã, Bạch Mai Trúc nhích người lên cao nhằm thoát khỏi nhưng vừa động đậy thì bị tay gã ngăn lại.
“Có sức lại rồi đúng chứ, thay vì ăn đồ ăn thì tôi sẽ cho cô ăn một món ăn rất ngon để no bụng” gã ám muội hôn lên cổ cô, dần lên má, tai, đỉnh đầu. Bạch Mai Trúc nghe là liền biết thứ gã đang nói đến, cô đưa tay về phía sau lưng đẩy gã ra, dồn hết sức, dường như quên rằng tay gã đang trói chặt eo cô.
“CÔ KHÔNG THOÁT ĐƯỢC KHỎI TÔI ĐÂU, BÂY GIỜ HAY SAU NÀY ĐỀU KHÔNG THAY ĐỔI”
Chương20.Không Thực Sự Là Hận Đến Tận Xương Tuỷ, Gã Hận Vì Yêu
“Cao Trí Đức từ trước đến giờ anh đã từng tin tưởng tôi chưa? dù chỉ một lần” Bạch Mai Trúc giọng nghẹn ngào, hồi hộp nghe câu trả lời của gã.
“Sai lầm của tôi từ trước tới giờ là luôn tin tưởng cô, còn bây giờ tất cả lời nói của cô đối với tôi đều là dối trá” Cao Trí Đức nhấc người, rút thứ ấm nóng bên trong cô ra, đứng lên mặc quần áo.
Bạch Mai Trúc hai mắt nhắm nghiền, bản thân tột cùng đau khổ, gã chỉnh chu xong lưỡng lự nhìn về phía cô, một hồi lâu quyết định kéo cô lên, chỉnh tề quần áo giúp cô, Bạch Mai Trúc nằm trong lòng gã mềm như sợi bún, chỉ cần kéo mạnh một chút là sẽ đứt ngay tức khắc.
“Cao Thiếu, cậu muốn đưa cô ấy đi đâu?” lão thấy gã bế cô tiến về phía cửa, bèn chạy đến hỏi.
“Cô ta là người của tôi, tôi muốn đưa đi đâu cần phải báo cáo với ông à?”
“Tôi không dám, thưa Cao Thiếu” lão cúi người.
Gã đặt cô nằm vào ghế sau, rồi ngồi vào ghế lái, lùi xe, phóng thẳng một mạch về phía trước. Cánh cửa lớn luôn luôn chào đón mỗi khi gã trở về.
“Ta đợi con rất lâu đấy” Cao Trí Đức trên tay bế cô, dừng chân khi nghe tiếng của ai đó phía phòng khách vang lên. Ông Cao đứng lên, hai tay vắt về sau lưng, đến gần gã, mắt đưa lên nhìn người con gái nằm trong lòng gã.
“Còn chưa buông được” lão đập gậy xuống đất, thẳng người, đối mắt với gã. Cao Trí Đức không nói không rằng quay lưng bế cô lên phòng, sau quay bước xuống phòng khách nói chuyện với lão.
“Sao ba đến mà không nói trước”
“Từ khi nào ta bước chân đến nhà này lại phải báo trước thế? không ngờ bị phát hiện đúng không? Chỉ hôm nay thôi từ những ngày sau đừng để ta nhìn thấy con bé đó một lần nữa” lão đứng lên, bước chân khựng lại khi tiếng gã vang.
“Từ khi nào cuộc sống của con lại do người khác quyết định thế?”
“Thế nào là người khác, tuần sau hai đứa sẽ kết hôn, hai bên gia đình đã chuẩn bị hết rồi, đừng khiến ta xấu mặt” lão ho khàn một cái, rời khỏi.
Bạch Mai Trúc khuất bóng phía sau lưng gã, có lẽ cả đời này cô sẽ không được chấp thuận ở bên người mình yêu chỉ vì không môn đăng hộ đối. Còn gì đau đớn hơn như thế, khi nghe hai chữ kết hôn từ miệng ba gã, cô như muốn chết đi ngay lập tức, can đảm nhìn gã vào lễ đường cùng người con gái khác, cô không có. Hai người yêu nhau muốn hạnh phúc bên nhau khó khăn đến vậy sao?
Cao Trí Đức nhẹ tay đóng cửa, đến nằm bên cạnh cô, gã vô thức rơi nước mắt, lần đầu tiên trong đời gã khóc vì người gã yêu. Nếu gã cùng cô bỏ trốn thì đồng nghĩa với việc gã sẽ trắng tay, mọi chuyện mà chỉ đơn giản như thế thì gã đã không chần trừ, nguy hiểm luôn rình rập phía sau không phải gã, là cô. Gã biết gia đình gã sẽ chẳng bao giờ để yên cho cô, gã đã nhìn ra điều này trong mắt họ từ ngày đầu tiên cô xuất hiện.
Gã nói hận cô nhưng không thực sự là hận đến tận xương tuỷ, gã hận vì yêu.
Màn đêm nhanh chóng bao phủ cả thành phố, tiếng nấc trong màn đêm, hai mắt đã sưng lên, Bạch Mai Trúc thật khẽ đưa tay chạm lên mặt gã, “Trí Đức, chúng ta có duyên không nợ, chi bằng như vậy buông tha cho nhau đi, mỗi người tự sống lấy cuộc sống của mình”
“Cả hai sẽ hạnh phúc hơn, bên nhau chỉ toàn đau khổ thôi” Bạch Mai Trúc đặt lên chán gã một nụ hôn, ôm chặt gã một lần cuối cùng. Thuần thục bấm mật mã, đứng trong cơn mưa trước dinh thự lớn, là do cô khóc hay do mưa làm ướt mặt.
“Anh đặt vé rồi, chúng ta sẽ đi luôn trong đêm nay” cô biết nếu còn ở lại đây gã sẽ tìm ra và ép buộc cô về bên cạnh. Vậy nên đã quyết đi thì phải đi thật xa, khoảng cách xa dần xa, Bạch Mai Trúc ngồi trên máy bay mới yên tâm thở phào.
Tịnh Ân nắm lấy tay cô khi nhìn thấy tay cô không ngừng run lên có thể là do một phần sợ hãi xen lẫn hồi hộp.
Một thành phố xa lạ hiện ra trước mắt, nó to lớn hơn là cô nghĩ, bản thân bất an có lẽ là vì không có gã bên cạnh, dù gã thời gian qua có đối xử tàn nhẫn với cô nhưng dẫu sao trong tầm mắt gã vẫn là an toàn nhất.
“Bằng mọi giá, mau tìm ra cô ta cho tôi” gã nắm chặt ly rượu thuỷ tinh trong tay, từng giọt rượu chảy ra như những giọt máu tươi lan khắp bàn tay gã.
“Bạch Mai Trúc cô vẫn chứng nào tật nấy, khoan nhượng cho cô để cô được nước lấn tới”
Gã lao xe mhư một ngọn gió vun vút trên đường, thế nhưng gã nhanh cảm thấy bất lực khi không thể tìm thấy một mảnh mối nhỏ nào về cô. Cao Trí Đức lao đầu vào rượu, tối ngày say sỉn, như một tên điên không ngừng tìm kiếm cô, bởi gã đã từng nói dẫu cô có trốn đến tận chân trời thì gã cũng sẽ tìm ra bằng được. Gã sẽ không bỏ cuộc cho đến khi nào tìm được cô thì thôi.