Chương43.Là Người Của Tôi Chỉ Có Nghe Lời, Không Có Chống Đối
Chương43.Là Người Của Tôi Chỉ Có Nghe Lời, Không Có Chống Đối
“Aaaaaaaa” Bạch Mai Trúc tức giận hét lớn, đứng trước gương nhìn từng vết đỏ đã in hằn trên cổ, dụi mắt, sờ đi sờ lại để xem chúng có thật hay không.
Cao Trí Đức mắt chưa mở nhưng miệng là đang thầm cười bởi chiến tích bản thân để lại trên cổ cô. Bạch Mai Trúc hai tay cuộn tròn, mắt đăm đăm, chân bước ra khỏi phòng tắm hướng, tiến về phía gã “Cao Trí Đức anh còn giả vờ?”
Gã lật chăn, chống tay lên cằm “nhìn rất đẹp, không phải sao?” Bạch Mai Trúc định đáp lại gã thì điện thoại trong túi xách đổ chuông, một cuộc gọi đến từ Nam Phong, không nhấc máy, cô vội vội vàng vàng tắm rửa, ngó lơ gã mà chạy đi.
Nam Phong đứng đợi trước cửa nhìn bóng cô xuất hiện, trong một chiếc quần jeans tôn nên đôi chân dài cùng chiếc áo sơ mi, trên cổ quàng thêm khăn lụa, chiếc kính râm, tất cả toát lên dáng vẻ thanh thoát, đúng hình mẫu người phụ nữ của người đang chờ đợi cô.
Mở cửa xe bước xuống Nam Phong vội cởi áo ngoài khoác lên cho cô “trời lạnh lắm!” nụ cười má lúm của cô đập vào mắt kẻ đang dõi theo phía trên, gã ngồi vào chiếc ghế sofa đơn màu chàm chân vắt chéo hai tay khoanh trước ngực đang trực tiếp theo sát từng nhất cử nhất động của hai người bên dưới.
Chương43.Là Người Của Tôi Chỉ Có Nghe Lời, Không Có Chống Đối
“Sao anh đột nhiên đến không báo trước, hôm nay có kế hoạch gì ư?”
Nam Phong lắc đầu bắt đầu cho xe di chuyển “hôm nay tôi muốn đi chơi với cô, xin lỗi vì không nói trước mà đến” Bạch Mai Trúc nhìn anh khó hiểu, đi chơi? tại sao lại muốn đi chơi với cô?.
Nam Phong đưa cô đến một nhà hàng gần nhất, ga lăng mở cửa xe và đẩy cửa cho cô bước vào, xung quanh là những đôi tình nhân đang dùng bữa trưa cùng nhau, đến một bàn đã được đặt sẵn cạnh cửa sổ lớn, kéo ghế cho cô ngồi xuống, Bạch Mai Trúc ngắm nhìn xung quanh, đến khi nhìn qua cửa kính thì mắt phải cố nheo vào để nhìn rõ người đang ngồi phía bàn ngoài của quán coffee đối diện.
Bạch Mai Trúc nhìn thấy một người đàn ông từ trên xuống dưới đều mặc đồ màu đen, sơ mi đen, vest đen, giày đen bóng loáng, trên tay ly coffee đang hướng thẳng ánh nhìn về cô.
“Có chuyện gì à?” Nam Phong hỏi.
“À không có gì chúng ta, ăn thôi!” Bạch Mai Trúc nhẹ nhàng nhếch môi, trong bữa ăn không ngừng liếc, nếu gã đã theo cô đến tận đây thì cô sẽ cho gã mở mang tầm mắt.
Chương43.Là Người Của Tôi Chỉ Có Nghe Lời, Không Có Chống Đối
“À không có gì chúng ta, ăn thôi!” Bạch Mai Trúc nhẹ nhàng nhếch môi, trong bữa ăn không ngừng liếc, nếu gã đã theo cô đến tận đây thì cô sẽ cho gã mở mang tầm mắt.
Cố tình để vương đồ ăn trên miệng, đúng theo ý của cô, Nam Phong đã tận tay đưa giấy lên lau cho cô, còn vui vẻ cười cùng nhau, đã vậy Bạch Mai Trúc còn chủ động đút đồ ăn cho Nam Phong. Phía bên kia, có người đã bóp chặt ly coffee trong bàn tay đang nổi đầy gân, chân cứ liên tục giậm xuống nền.
Nam Phong thì vui mừng vì cứ ngỡ cô đang dần nảy sinh tình cảm với mình chứ không hề biết cô chỉ là đang muốn chọc giận con sói đang rình rập kia.
Khi bữa trưa kết thúc, Bạch Mai Trúc còn chưa thôi, khoác tay Nam Phong tình tứ bước ra “oh, trên vai áo anh dính gì kìa” kiễng chân lên, mặt đưa sát nhất có thể, tay phủi vai, từ góc của Cao Trí Đức nhìn sang thì chính xác là phải hiểu theo hướng khác.
Gã không chịu được nữa, đập bàn đứng lên, sải bước qua đường, Bạch Mai Trúc giật mình, cả người cách xa Nam Phong bởi bàn tay gã “làm trò gì vậy hả?” gã nghiến răng, giọng thầm thì với cô. Giằng tay gã ra, cô vênh mặt nói với gã “câu trả lời trước mặt anh đấy thôi!”
Cao Trí Đức bực dọc khó chịu, choàng tay ngang vai cô, ôm cô chặt cứng vào người, mắt nhìn, lời hướng về Nam Phong “xin phép, đưa người của tôi về, được chứ?” khi gã cùng cô định quay đi thì Nam Phong lên tiếng :
Chương43.Là Người Của Tôi Chỉ Có Nghe Lời, Không Có Chống Đối
“Cậu chưa hỏi ý cô ấy mà?”
Gã nhếch mũi giày, xoay gót “đã là người của tôi, chỉ có nghe lời, chống đối? không thể”
“Cô ấy muốn là của cậu hay do cậu tự mặc định”
Bạch Mai Trúc thấy hai người bạn thân đang vì mình mà xảy ra tranh cãi, biết sẽ như thế này từ ban đầu cô đã không hành xử một cách nông nổi, đưa tay ra hai bên ý muốn giảng hòa cho hai người nhưng câu hỏi tiếp theo của Nam Phong khiến cô phải ngậm chặt họng.
“Nói đi, em chọn tôi hay chọn cậu ta?” Nam Phong nghiêm túc hỏi.
“Một câu hỏi rất hay, khó trả lời quá à? Hay là muốn chọn cả hai nhưng lại không biết trả lời sao cho hợp lí” gã giọng giễu cợt nói với cô.
Bạch Mai Trúc tái mặt lườm gã, cô đã có sẵn câu trả lời nhưng là vì sợ mất lòng người còn lại mà đành im lặng. Nam Phong cũng đã nhìn ra câu trả lời của cô nhưng là muốn nghe chính miệng cô nói ra. E ngại nhìn Nam Phong, hiểu ý cô, anh rời khỏi, Cao Trí Đức mín môi cười thầm “tôi biết em sẽ chọn tôi mà, rất vinh hạnh” gã hôn vào má cô, tay sờ vào những dấu tích bản thân để lại ngày hôm qua được dấu trong khăn.
Hất tay gã, Bạch Mai Trúc gác tay lên vai gã “đâu hẳn chọn anh là vì tôi muốn, có thể là do bất đắc dĩ mà” tươi cười, ngáng ngang vai gã, bước.
Chương44.Nên Học Cách Giữ Gìn Mọi Thứ Kể Cả Không Phải Đồ Của Mình (H)
Chương44.Nên Học Cách Giữ Gìn Mọi Thứ Kể Cả Không Phải Đồ Của Mình (H)
Cao Trí Đức theo sau cô, không chịu bỏ qua như vậy, quyết hỏi cho ra lẽ “tức là muốn chọn Nam Phong nhưng bất đắc dĩ chuyển hướng qua tôi đúng không?” Bạch Mai Trúc nhếch chân mày không nói, mở cửa, ngồi vào ghế dưới trong xe.
Gã cũng tiếp bước mà ngồi vào, Bạch Mai Trúc nhìn gã, chân đạp vào ghế trên “chỗ của anh là ở đây!”, tiếng chốt cửa vang, e dè chống hai tay xuống ghế, cứ lùi lại dù biết lưng đã chạm đáy, không còn lối để chạy nữa. Sâu trong mắt của Cao Trí Đức bấy giờ Bạch Mai Trúc sao có thể không hiểu?
“Cao Trí Đức, anh tuyệt đối đừng có làm càn” chỉ tay vào mặt gã, Bạch Mai Trúc rất muốn chửi thề, giữa đường giữa lối không thể để bày ra bộ dạng đó được.
Cao Trí Đức thì không quan tâm, bất cứ nơi đâu chỉ cần là cô khiến cho gã có hứng, gã không ái ngại mà sẵn sàng đè cô ra. Kéo chân cho cả người cô xích gần hơn, khuỷu tay chống trước ngực gã, tay nắm chặt áo, mặt quay về hướng khác để không phải trực tiếp nhìn thấy con thú đang ngoi lên.
“Không phải ngại, đã biết bao nhiêu lần rồi!” khăn lụa tuột khỏi cổ, chiếc áo của Nam Phong bị gã vứt xuống chân, Bạch Mai Trúc đầy khó chịu nhìn gã, nhặt chiếc áo vắt lên thành ghế.
“Anh nên học cách giữ gìn mọi thứ, kể cả không phải là của mình” giây trước vẫn còn ái ngại muốn gã tránh xa, giây sau liền tự tay cởi từng nút áo sơ mi, đẩy cho vai áo rơi xuống khỏi vai, Bạch Mai Trúc đưa tay lên ngực gã vuốt dọc, dừng lại giữa hai chân gã, cố tình dùng móng tay cào để khiêu khích.
Chương44.Nên Học Cách Giữ Gìn Mọi Thứ Kể Cả Không Phải Đồ Của Mình (H)
Cao Trí Đức ngửa cổ, ở nơi chật hẹp như thế này không thể làm gã thỏa mãn, bàn tay đặt lên má cô, ngón tay cái vuốt, bước xuống xe, lên bên trên ghế lái mà tăng tốc cho xe chạy đi. Bạch Mai Trúc biết rằng gã chưa muốn dừng lại nên vẫn cố tình ra chiêu, ngồi phía sau, cả người uốn éo, tay tự ve vãn bản thân.
Phía trước gã không thể rời mắt khỏi gương chiếu đối diện người cô, liên tục nuốt nước bọt, Bạch Mai Trúc càng được đà lấn tới mà táo bạo hơn, tay đã cởi khuy quần, khoá cũng đã kéo xuống, bờ mông trắng đang dần lộ ra. Trong phút chốc Bạch Mai Trúc cảm nhận như mình đang bay lên bởi tốc độ xe của gã.
Bạch Mai Trúc đưa mắt nhìn ra bên ngoài khi bánh xe dừng lại, gã đưa cô đến đây để làm chuyện này à? Gã kéo cô xuống khi người cô đã chỉnh tề quần áo, sánh bước bên cạnh gã tiến vào, thu hút ánh nhìn của tất cả nhân viên, một ngày nào đó Bạch Mai Trúc này sẽ đường đường chính chính khoác tay gã đi vào chứ không phải là đi bên cạnh nhau để người khác nhìn vào mà không biết rõ là mối quan hệ gì.
Cửa thang máy đóng, Cao Trí Đức không chịu được mà vồ lấy cô ngay lập tức, quấn chặt lưỡi cô không buông, bàn tay trên eo đang rò xuống bên dưới bờ mông đầy đặn. Môi không buông, mở cửa phòng, chân lùi chân tiến đi vào. Gạt hết tài liệu trên bàn đã được xếp ngay ngắn, gã đè cô lên bàn, không kiên nhẫn mà xé rách dọc theo đường viền chiếc quần jeans bó sát.
Chương44.Nên Học Cách Giữ Gìn Mọi Thứ Kể Cả Không Phải Đồ Của Mình (H)
Chiếc quần bên trong cũng đã khuất khỏi tầm mắt gã, bấy giờ chỉ còn đôi chân trắng cùng hang ngọc đang chào mời. Đưa miệng xuống, môi di chuyển xung quanh, mùi hương sộc thẳng vào mũi đi lên não, đầu óc gã tê tê dại dại mà đắm chìm.
Bạch Mai Trúc rơi vào khoái lạc, túm tóc gã, hai bàn chân gác lên cổ, cảm nhận răng gã đang cắn phía dưới, đẩy đầu gã ra, dướn người dậy mà chạm môi nồng nhiệt. Cao Trí Đức nhấc bổng cô lên, hai tay đặt dưới hai bên mông, gót chân đang lùi , mở ra một phòng phía sau bức tường trong phòng làm việc của gã, Bạch Mai Trúc bất ngờ nhìn thấy chiếc giường kingsize.
Cả người bị kẹp chặt xuống mệm trắng, Cao Trí Đức quần áo bay tứ tung rồi đáp xuống một góc, chiếc áo sơ mi của cô bị gã làm nhăn nhúm, cúc còn cúc không, bra cũng không cánh mà bay. Căn phòng kín phát ra những âm thanh ân ái khiến người trong cuộc cũng phải nổi da gà.
“ư....ưmm~”
Ngực bị gã bóp chặt trong năm ngón tay dài, mân mê núm hồng đến sưng đỏ “ưm”. Hai tay gã vuốt theo đường eo cô, đi xuống hông mà nhấc bổng hai chân lên vai. Chạm nhẹ vật cương phía dưới vào cô như báo trước mà tiến.
Bạch Mai Trúc buông chân trên vai gã, thay vào đó là quấn vòng qua lưng, bám cần cổ gã mà nâng người lên. Một lực đẩy mông, cậu chủ của gã bởi thế mà chui tọt vào bên trong cô. Ôm người gã tiếp đón từng nhịp thúc, ra ra vào vào từ gã.
Khoái cảm liên tục ập đến, Bạch Mai Trúc rên rỉ liên hồi, còn cầu xin gã, muốn nhiều hơn nữa “Đức, nhanh...” gã vuốt tóc cô, xuống lưng, ôm eo mà đẩy. Cứ một hồi luân chuyển trên trên dưới dưới, Bạch Mai Trúc cũng đã thấm mệt nhưng Cao Trí Đức thì chưa, hai ngực đối diện, nghiêng người vào nhau, gã cứ vậy mà thúc lên, không biết mệt từ khi ánh sáng đã dần thu vào bóng tối.
Chương45.Bản Thân Đã Nghĩ Đến Nên Làm Gì Tiếp Theo
Chương45.Bản Thân Đã Nghĩ Đến Nên Làm Gì Tiếp Theo
Cao Trí Đức thở ra, tay không buông người cô mà nằm xuống. Bên cạnh cô, gã cảm nhận được sự bình yên đến kì lạ, từ những ngày thường đến những trận hoan ái đang diễn ra hay đã kết thúc. Không như cảm giác phiền não đến chán ghét mà ai đó mang lại, ấy nhưng dạo gần đây không còn mối phiền ấy bám theo khiến gã vừa mừng vừa lạ.
Sớm ngày hôm sau, nghe thấy tiếng chuông cửa vang, Tần Yến Trinh ngỡ gã trở về thì khuôn mặt tái nhợt lộ ra thay vì vui vẻ, nhìn lên hướng phòng mà sợ hãi ra mở cửa. Nhưng sau đó liền thở phào, cánh cửa mở người xuất hiện không phải gã, ả chỉ thấy có một chiếc hộp hình vuông đặt dưới đất, tên ả, địa chỉ chính là nơi ả đang đứng, chỉ có điều không biết người gửi là ai.
Đóng cửa, vào đến phòng khách thì không thể dấu sự tò mò nữa, ấy nhưng gương mặt nhợt nhạt lần nữa tái hiện khi cầm chắc quấn album, mở ra mới biết bên trong là những hình ảnh của ả với Lãng Quy, tay run run, mắt cũng đã thay đổi ánh nhìn. Khi lật đến bức ảnh cuối thì phía bìa xuất hiện một dòng chữ, lập tức ả nghĩ ngay đến người đã gửi đến cuốn album này.
“5...4...3...2...1” khi cái búng tay vang lên, cùng lúc điện thoại reo chuông báo tin nhắn đến. Bạch Mai Trúc bắt chước dáng vé mọi ngày của gã, vắt chân ngồi xuống sofa đơn màu chàm, chỉ có điều không thể giống gã hút thuốc mà ngắm nhìn cảnh quan bên ngoài. Trong lòng nô nức mong chờ đến giờ hẹn với người vợ hợp pháp của gã.
Chương45.Bản Thân Đã Nghĩ Đến Nên Làm Gì Tiếp Theo
Tần Yến Trinh tay liên tục vo vào nhau vì sợ hãi, không phải sợ khi những bức hình này đến tay gã mà là sợ đến trước mắt hai bên gia đình, mọi người sẽ nhìn cô ra sao, hình tượng bao lâu nay sẽ hoàn toàn sụp đổ. Ngay từ ban đầu cô không nên bước chân vào lễ đường trong cuộc hôn nhân này.
“Làm sao đây? nếu để bố mẹ em biết được chuyện này thì họ sẽ nghĩ em thế nào chứ?”
“Nếu được hãy mạnh tay, quá sợ hãi mà nhân nhượng thì cô ta chắc chắn sẽ càng muốn bức” Nhìn ánh mắt cùng chất giọng của Lãng Quy, Tần Yến Trinh càng run hơn, mạnh tay ư? ả có thể mạnh tay đến cỡ nào để chuyện này nhanh chóng kết thúc.
Điểm đúng giờ hẹn, Bạch Mai Trúc bước vào một phòng khách sạn theo địa chỉ ả gửi đến, thảnh thơi đặt túi xách lên giường mà ngồi xuống một cách thỏa mái. Tiếng cạch cửa vang lên, tay liền khoanh trước ngực mà đứng dậy, đi về phía cửa kính, quay lưng về phía đối phương.
Tần Yến Trinh cố tình mạnh chân tạo tiếng, đánh động đến cô “cô muốn gì đây?”
“Tôi muốn gì, chẳng phải cô nhìn qua là biết à? Tại sao cô không ly hôn Cao Trí Đức khi bản thân đã tìm được hạnh phúc bên người khác”
Chương45.Bản Thân Đã Nghĩ Đến Nên Làm Gì Tiếp Theo
“Nói tôi nghe lí do đi nào?” Tần Yến Trinh im bặt như bị cô đánh trúng tâm lý. Trước đây ả luôn tìm mọi cách để níu kéo chân gã vì yêu, ngày mưa gió hôm ấy, gã say xỉn trở về, mờ mắt nhìn lầm, trong khi ả đang vui thì gã đã gục ngủ trước khi chuyện ngoài ý muốn xảy ra.
Ả yêu gã nhưng lại cùng Lãng Quy lén lút qua lại với nhau trước khi lễ cưới của hai người diễn ra. Khi đứa con này xuất hiện ả vui vì cuối cùng cũng tìm được lí do để giữ gã bên mình dù không phải con của gã nhưng ả sẽ bám vào nó để chiếm gã một lần nữa. Ấy thế mà một thời gian không lâu, sau đêm tân hôn, ả đã hoàn toàn không muốn tình cảm của gã nữa, thay vào đó là chấp nhận yêu bạn thân của gã, mà không biết rằng bản thân chỉ là một con rối trong màn kịch do hắn dựng lên.
Lí do ả không li hôn Cao Trí Đức à? Tất cả cũng là do một tay Lãng Quy sắp xếp, cũng không biết hắn đang toan tính gì những ả lại một mực nghe lời.
“Chất giọng chanh chua trước kia của cô đâu rồi!”
Tần Yến Trinh mắt sắc bén lườm cô, chân đang lại gần hơn, trong đầu văng vẳng lời nói của hắn trước khi ả đến đây "mạnh tay", "sẽ càng bức". Bạch Mai Trúc đẩy cửa bước ra bên ngoài ban công khi chân ả cứ bước đến mà lưng cô đã chạm cửa, không biết ả muốn làm gì nhưng cô đã nghĩ đến bản thân nên làm gì tiếp theo.
“Nếu muốn cứ đập thẳng những hình ảnh này vào mặt Cao Trí Đức, đừng chơi trò mèo vờn chuột với tôi” những bức ảnh bị ả xé ra từ cuốn album cô dốc hết lòng để làm đã không gọn gàng nằm dưới sàn.
“Thế nhưng tôi không cảm thấy chiến thắng khi thẳng thắn làm điều đó” khi tay ả vươn ra đánh cô, suýt chạm vào má thì Bạch Mai Trúc đã ngả người về phía sau mà ngã xuống dưới. Tần Yến Trinh hoảng sợ, không thể hiểu chuyện vừa xảy ra thì phía sau lưng ả, những người vừa bước vào đã chứng kiến tất cả.
Cao Trí Đức vội đẩy cửa mà chạy, bỏ lại bốn người là ba mẹ gã và ba mẹ ả, gã không tin vào những gì mình vừa nhìn thấy, Bạch Mai Trúc ngã từ lan can tầng 10 xuống, gã nhìn thấy do tay Tần Yến Trinh đẩy.