Chương46.Không Muốn Trở Về Với Sự Cô Độc Trước Kia
Một phông bạt hiện ra đỡ người của Bạch Mai Trúc đang rơi từ trên cao, nóc xe đóng lại, tiếng cười hồ hởi vang lên. Đập tay với Nam Phong, nụ cười tươi của cô một lần nữa lại thu hút sự tập trung của đối phương, biết là không nên vì vậy mà anh sẽ từ bỏ khi tình cảm này chưa lún sâu.
“Nam Phong, phải mất một thời gian khá lâu tôi mới tìm được một người bạn, cho nên tôi không muốn bản thân trở về là Bạch Mai Trúc cô độc ngày xưa” Bạch Mai Trúc đưa tay ra, cả hai bắt tay vui vẻ như rằng từ bây giờ sẽ làm bạn với nhau.
Cao Trí Đức chạy ra hướng ban công thì không thấy cô đâu nữa, chỉ còn một làn bụi mù mịt ở lại, gã nghiêng đầu khó hiểu, quay trở lại phòng khách sạn vẫn chỉ thấy 5 người họ nhìn nhau, nhặt từng bức ảnh dưới sàn lên, gã cũng phải trầm trồ “woah, những bức ảnh sắc nét này là sao?” giơ lên trước mặt ả, bấy giờ gã đã có lí do để chối bỏ cuộc hôn nhân này.
Ông bà Tần lắc đầu cùng thông gia rời đi.
“Cô rốt cuộc là muốn gì trong cuộc hôn nhân giả dối này chứ? Và cô đang bày ra cái trò gì vậy?” Cao Trí Đức cúi đầu, cảm thấy bất lực khi trong một khoảng thời gian ngắn đang dần mất đi hai người bạn thân, một bên là vì Bạch Mai Trúc, một bên là vì Tần Yến Trinh. Nếu hai người họ yêu nhau, gã chắc chắn sẽ không có vấn đề gì mà vô cùng tác hợp, nhưng trong trường hợp này thì biết nói thế nào nữa đây?
Chương46.Không Muốn Trở Về Với Sự Cô Độc Trước Kia
Sau lưng gã, bóng người của Lãng Quy đã xuất hiện, hắn không đến để bênh vực hay bào chữa cho Tần Yến Trinh mà là đến để phơi bày lí do bản thân làm ra chuyện này “mở màn rất tốt mà kết thúc cũng rất hay” hắn đẩy kính, nhìn thẳng vào ả “cảm ơn vì đã góp phần trong vở diễn này”
Liếc qua gã mà buông chân định đi thì đã bị gã nắm vai lại và một cú đấm vào mặt “mày, rốt cuộc là đang làm trò gì thế hả?” Lãng Quy lau đi máu dính trên mép miệng mà cười lớn.
“Tao chính là muốn những người yêu mày và những người mày yêu phải lần lượt đón nhận đau khổ, nhưng mà điều mà tao không ngờ chính là có kẻ ngu ngốc lại thực sự yêu tao”
Liên tục đấm vào mặt hắn, Tần Yến Trinh hốt hoảng ngăn cơn giận trong gã lại. Đẩy gã xa khỏi tầm mắt của Lãng Quy, giờ đây ả mới đủ can đảm ôm mặt khóc, hai lần yêu nhưng đều chỉ nhận lại được tổn thương, bản thân cuối cùng cùng chỉ có thể để người ta lợi dụng mà sai khiến. Cao Trí Đức nhìn cô chua xót, trước sảnh khách sạn ôm cô an ủi, đây là lần đầu tiên Tần Yến Trinh cảm nhận được cái ôm ấm áp này từ gã.
“Bây giờ anh cảm thấy thương hại em lắm đúng không? Xin lỗi bởi tất cả những phiền phức mà trước đây em mang lại cho anh” nắm tay gã, ả bộc bạch.
“Em sẽ nuôi đứa bé này thật tốt, lí do duy nhất để em cố gắng” ánh mắt ngập nước, nụ cười hạnh phúc ngước lên nhìn gã.
Trở về nhà, Cao Trí Đức thở dài, vứt áo xuống ghế, ngồi chưa ấm chỗ thì người kia xuất hiện, gã không bất ngờ, bởi từ lúc cô biến mất không một dấu vết thì gã đã nhìn ra thực chất đây là một kế hoạch có sự sắp xếp từ trước và được hỗ trợ từ một người nữa. Ôm cô trong lòng, nghĩ về chuyện đã trôi vào quá khứ từ rất lâu.
Chương46.Không Muốn Trở Về Với Sự Cô Độc Trước Kia
Năm đó, Lãng Quy có quen một cô gái ấy nhưng khi dẫn theo bạn gái đến gặp những người bạn thân của mình thì không ngờ rằng, cô ta lại thích gã bởi sự nổi tiếng là cháu đích tôn nhà họ Cao, thậm chí là lén lút lấy số điện thoại của gã từ máy Lãng Quy, những ngày sau đó cô ta liên tục tìm đến gã để làm phiền, Cao Trí Đức quyết định gặp cô ta một lần để nói cho ra lẽ, ấy nhưng bởi quyết định đó mà hai người bạn thân xảy ra tranh cãi mà cạch mặt nhau.
Lãng Quy vô tình bắt gặp người yêu của mình ôm gã mà không nhìn ra gương mặt khó chịu, cánh tay xua đuổi của gã. Dù gã có giải thích khô cả họng, Lãng Quy vẫn không tin, chỉ cho đến khi gã phải tự mình theo dõi cô ta như một tên paparazzi, khổ sở bởi lần đầu tiên phải đích thân ra tay làm chuyện này, trước là khẳng định sự trong sạch của bản thân sau là giúp kẻ đang bị che mờ mắt kia sáng mắt ra.
“Đâu phải một mình tôi, cô ta còn chủ động giăng bẫy với những người khác nữa kìa”
Giật lấy những tấm ảnh từ tay gã, Lãng Quy bóp chặt nó trong tay, tưởng chừng mọi chuyện đã kết thúc tại đây, tình bạn vẫn có thể tiếp tục nhưng không ngờ, Lãng Quy lại thù dai mà ý định trả thù vẫn còn hiện hữu, dù cho lỗi lầm không phải do gã.
Ôm gã, Bạch Mai Trúc xoa lưng an ủi, bạn thân quay lưng dửng dưng với nhau bởi những điều không đáng. Cô cảm thấy bản thân như vừa làm một việc tốt, giúp sự việc này lật tẩy, nếu càng để lâu hơn, sẽ có người càng tổn thương.
Gán Thân Trả Nợ Tình Cũ Hung Ác Ngược Đãi Tôi
Chương47.Bản Thân Sẽ Sẵn Sàng Tha Thứ Vì Không Phải Người Hẹp Hòi
Chương47.Bản Thân Sẽ Sẵn Sàng Tha Thứ Vì Không Phải Người Hẹp Hòi
Mặc cho trước đây cô và Tần Yến Trinh là đối thủ của nhau nhưng bây giờ đột nhiên gián tiếp giúp được ả cô lại cảm thấy rất vui. Thế nhưng vui cũng không thể từ kẻ thù thành bạn bởi cô và ả vẫn còn một mối liên kết để có lí do cạch mặt nhau.
Chính là bà, Doãn Thanh Nhàn.
Nghĩ đến là đến, Bạch Mai Trúc đang thưởng trà, cho cá ăn thì bị đánh động bởi tiếng bước chân phía sau, Tần Yến Trinh và Doãn Thanh Nhàn đang ngày một đến gần cô hơn. Đặt nhẹ tách trà xuống bàn, chỉ vừa đứng lên Tần Yến Trinh đã lao đến mà ôm cô. Chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra trước mắt thì áo cô đã ẩm bởi nước mắt từ ả.
“Những lời nói cùng hành động trước đây mong cô có thể rộng lượng mà bỏ qua” Bạch Mai Trúc ngớ người, sự việc vừa mới xảy ra đây đã biến Tần Yến Trinh trở thành một người hoàn toàn khác. Bạch Mai Trúc nếu ả đã mở lời xin lỗi thì bản thân cô cũng không hẹp hòi mà sẽ sẵn sàng tha thứ.
Doãn Thanh Nhàn xoa bàn tay cô đang ôm lưng ả “Mai Trúc, nếu có thể xin con hãy tha thứ cho người mẹ đáng trách này một lần nữa” bà ta nếu trước đây giọng chua ngoa, không muốn nhìn thấy mặt cô vì cứ nghĩ rằng cô tiếp cận Tần Chính Nguy là muốn trả thù mình thì hiện tại đây lại hiểu ra tất cả mọi chuyện, hiểu ra tất cả những hành động, việc làm khi đó của cô. Xin được tha thứ.
Chương47.Bản Thân Sẽ Sẵn Sàng Tha Thứ Vì Không Phải Người Hẹp Hòi
Buông Tần Yến Trinh, dang tay ôm Doãn Thanh Nhàn, Bạch Mai Trúc khóc như một đứa trẻ trong lòng bà, khóc vì hạnh phúc, vì cảm nhận được tình thương mà bản thân mong muốn bấy lâu.
Phía xa Cao Trí Đức đang đứng ở bậc thềm khoé miệng cũng đã cong lên nhưng không lâu liền biến mất vì cuộc gọi đến. Xoay chân bước vào xe, tiến về phía cổng mở sẵn mà rời đi. Lần theo địa chỉ mà Nam Phong gửi đến, là một quán rượu nhỏ, với điệu nhạc du dương, ánh đèn mờ, gã đến bên cạnh khi chỉ nhìn thấy mỗi Nam Phong ngồi ở quầy.
“Có chuyện gì?”
Nam Phong rót một ly rượu đầy, đặt trước mặt gã, cụng ly, một lần uống hết “tôi đã suy nghĩ rất kĩ khi mọi chuyện xảy ra như thế này, cậu không giận tôi chứ?”
“Không ai có quyền ngăn cản tình cảm của người khác, tôi cũng vậy” gã nâng lên ly rượu, từng chút một trôi xuống cổ họng.
“Dù sao mọi chuyện đã không xảy ra theo ý tôi muốn, tình bạn của chúng ta là thứ duy nhất tôi còn giữ được” cả hai cụng ly với nhau, uống đến say khướt, mắt mờ mà thiếp đi.
Bạch Mai Trúc gật gù trên bàn ăn đợi gã, đồ ăn đã nguội lạnh, gã vẫn chưa trở về, thở dài, cô quyết định dọn dẹp mà đi ngủ. Thế nhưng gót chân chưa chạm đến bậc thang đã nghe tiếng xe gã, chiếc xe vẫn định hướng được đường nhưng gã thì lại loạng choạng bước xuống. Bạch Mai Trúc chống hông nhìn gã đang cố bám tay vào tường mà lên từng bậc một. Cuối cùng là không chịu được nữa mà chạy ra đỡ gã.
Chương47.Bản Thân Sẽ Sẵn Sàng Tha Thứ Vì Không Phải Người Hẹp Hòi
“Gì mà say khướt vậy hả?” ném gã xuống sofa, Bạch Mai Trúc không ngừng thở. Cao Trí Đức không tỉnh táo, cởi giày ném sang một bên, áo khoác đã bay ra khỏi người.
“Cao Trí Đức, mau tỉnh, không được ngủ ở đây!” cô một lần nữa khó nhọc dìu gã lên phòng, khi đã đắp chăn ngay ngắn trên người gã, cổ tay bị níu lại, không có hành động nào từ gã, chỉ thấy miệng gã đang muốn nói gì đó “Trúcc, anh yêu em!”
“Xì, mượn rượu tỏ tình à? Có giỏi thì tỉnh táo rồi nói lời này với tôi đi” nhẹ nhàng gỡ tay gã, đặt lại đúng vị trí, nằm vào bên cạnh gã cùng chìm vào giấc ngủ.
Chiếc bụng cồn cào của cô vào ngày hôm sau đã đánh thức gã, Cao Trí Đức bật cười, nhẹ tay lật chăn đứng lên, đã khuất bóng khỏi phòng. Không lâu khi gã đi, bên cánh mũi Bạch Mai Trúc thoảng qua mùi thơm của thức ăn, dụi mắt, vươn vai, thoắt chân ngồi dậy xỏ dép, theo hướng mùi thơm mà tìm đến.
Khẽ bước khi nhìn thấy bóng lưng gã đang loay hoay trong bếp, có ý định muốn hù gã nhưng nào ngờ “hù” Bạch Mai Trúc giật mình, không ngờ ý định lại bị gã thực hiện mất.
“Thơm quá!”
Chương47.Bản Thân Sẽ Sẵn Sàng Tha Thứ Vì Không Phải Người Hẹp Hòi
Khẽ bước khi nhìn thấy bóng lưng gã đang loay hoay trong bếp, có ý định muốn hù gã nhưng nào ngờ “hù” Bạch Mai Trúc giật mình, không ngờ ý định lại bị gã thực hiện mất.
“Thơm quá!”
“Ngồi đi”
Bữa ăn sáng nhanh chóng trôi qua, ngồi trong lòng gã cùng thưởng thức bỏng ngô, xem bộ phim đang chiếu trên màn hình lớn, ngày cuối tuần vừa nhẹ nhàng, bình yên mà chìm đắm trong hạnh phúc. Bạch Mai Trúc vội bịt mắt lại khi đến cảnh hôn.
“Ngại gì chứ?” gã gỡ tay cô ra, nhìn phiếm hồng đang dần xuất hiện trên má.
“À đúng rồi, em nhớ còn chuyện phải làm, em đi trước đây!”
“Chạy đi đâu?” gã kéo cô lại, đẩy hông cô khiến cho cô ngã vào lòng. Bạch Mai Trúc cong chân ôm cổ gã.
“Lâu lắm mới có ngày cuối tuần này, chúng ta đi đâu đó chơi đi” Bạch Mai Trúc tìm ra mọi loại lí do để đánh trống lảng đi chuyện khác nhưng gã nào có để trí óc mắc cạn vào những lời nói ấy của cô. Choàng một tay ngang vai cô, miệng từ từ đến gần hơn, tay đang thò vào bên trong áo.
Chương48.Bao Giờ Chúng Ta Kết Hôn?
“B...ây giờ, em phải ra tưới hoa...”
Cao Trí Đức lắc đầu, bế cô lên “thay vì tưới hoa ngoài vườn, tôi sẽ giúp hoa của em nở rộ” nụ cười đểu của gã lại lộ ra.
Bạch Mai Trúc đột nhiên dướn người dậy ôm cổ gã mà lật ngược tư thế, hai chân trói buộc hông gã, miệng tươi cười “Trí Đức, bao giờ chúng ta kết hôn?” gã nuốt câu hỏi của cô vào bụng, không đưa ra câu trả lời. Bạch Mai Trúc có chút thất vọng, gã có lẽ nào chỉ muốn cô lẻ loi bên cạnh gã như thế này, mà không nghĩ đến sẽ cho cô một danh phận đoàng hoàng.
Tay gã đặt trên đầu cô thật chạm đặt xuống giường khi hai đôi môi chưa rời. Rút tay khỏi đầu cô, gã di chuyển xuống vạt áo, kéo lên mà đưa tay vào, môi cũng đã chuyển hướng xuống cổ cô, bầu ngực căng tròn nẩy lên trước mắt gã khi bra bị trút bỏ.
Một tay xoa nắn bóp chặt đến mềm nhũn, một bên được miệng gã tận tình chăm sóc chu đáo, dấu răng cùng dấu tay ẩn ẩn hiện hiện hiện trên gò bồng trắng. Gã tuột khỏi ngực xuống bên dưới bụng, hai tay bám vào đùi cô mà trườn.
Quần áo của cả hai biến mất trong giây lát, Cao Trí Đức không một lời mà đâm thẳng vào cô “ư...” nhấc hai chân cô chụm vào nhau, dựng thẳng đặt tựa vào vào vai, được đà tiến vào sâu hơn nữa. Lăn giường cùng gã, Bạch Mai Trúc có thể chia ra hai loại, có lần thì sẽ sung sướng lên tận mây, bằng không sẽ là đau đến thấu trời.
Chương48.Bao Giờ Chúng Ta Kết Hôn?
Mồ hôi nhễ nhại chẳng mấy chốc lại xuất hiện khi gã không biết đã đẩy vào cô trong bao nhiêu tư thế khác nhau. Bạch Mai Trúc mắt lim dim, tay nắm chặt ga giường, chân đã không còn sức để bám víu khi ngồi trong lòng gã, tưởng chừng sẽ ngã nhưng may thay thời khắc ngả người gã đã vòng tay qua đỡ.
“Đức....dừng lại thôi!”
Cao Trí Đức cũng đã thấm mệt sau trận ân ái từ khi trời sáng đến chiều tà. Gã hít thở khi bên dưới gã đã dứt động, tựa cằm lên vai đối phương, gã đè lên người cô mà nằm xuống, cả hai cùng đi vào giấc ngủ.
Kim đồng hồ vẫn cứ chạy, xe bên ngoài tấp nập đi lại, gió cũng đã bắt đầu thổi mạnh hơn, phía xa ngọn núi cũng đã bị che mất tầm nhìn. Bạch Mai Trúc lờ mờ mở mắt, vỗ vào lưng gã đánh thức “Trí Đức, dậy, dậy đi!” cảm nhận được động tĩnh người bên trên, có ý định muốn ngồi lên ấy nhưng cô không ngờ Cao Trí Đức gã.... muốn tiếp tục hoạt động.
“ưm....aa...Đứ....c...ư...dừ...n...g”
Thấy gã không nghe lời, Bạch Mai Trúc cắn vào vai gã “mau rút ra...”
“Tiếng đã lớn lại rồi, không phải cần thêm chút năng lượng bổ sung hay sao?” gã nhếch môi, Bạch Mai Trúc cảm thấy điều này từ gã rất quyến rũ, không cưỡng lại được như gã trước cơ thể cô, ôm cổ gã, nhấc đầu lên, hôn một cái, tiếng vang khắp phòng.
Chương48.Bao Giờ Chúng Ta Kết Hôn?
“Tiếng đã lớn lại rồi, không phải cần thêm chút năng lượng bổ sung hay sao?” gã nhếch môi, Bạch Mai Trúc cảm thấy điều này từ gã rất quyến rũ, không cưỡng lại được như gã trước cơ thể cô, ôm cổ gã, nhấc đầu lên, hôn một cái, tiếng vang khắp phòng.
“Được rồi, dậy thôi, dù sao hôm nay tôi cũng muốn đưa em đến một nơi”
Sau khi sửa soạn thật xinh đẹp, ngồi ngay ngắn trong xe, Bạch Mai Trúc cố gắng hỏi gã nhưng đều nhận lại câu trả lời ngoài lề thậm chí là phải tiếp đón sự im lặng từ gã. Buồn chán nhìn ra ngoài cửa sổ, khi đến nơi thay vì háo hức cô lại cảm thấy có chút rợn người.
Trước mắt, sau lưng đều là một màu đen sâu thẳm, Bạch Mai Trúc sợ hãi lại gần mà túm lấy tay áo gã “anh đưa em đến đây... làm.... gì... chứ? Chúng ta...quay trở về...” Cao Trí Đức vỗ vai an ủi cô, đặt hai tay lên vai cô, xoay người mà hướng cho cô tiến bước.
Bạch Mai Trúc chậm rãi đi theo hướng gã điều khiển, cô cảm nhận được bên dưới chân là lớp cỏ và phía trước vẫn không thể nhìn ra. Cao Trí Đức dừng lại, chân cô cũng dừng, gã buông tay ở người cô, bên tai nghe tiếng bước chân gã đang dần xa, khua tay xung quanh, Bạch Mai Trúc cả người run lên “Trí Đức, anh đâu rồi, Trí Đức” không nghe lời được câu trả lời, cứ ngỡ bị gã vứt bỏ ở đây, Bạch Mai Trúc bắt đầu rơi nước mắt.
Khi giọt nước mắt đầu tiên chạm xuống mũi chân thì trong mắt cô đã thu vào những ánh sáng từ các bóng đèn nhỏ xung quanh, không nhìn thấy gã nhưng không giấu được sự tò mò mà gạt nước mắt. Tay lướt qua từng bức ảnh được treo, là những hình ảnh của cô và gã, có cả những hình ảnh của riêng cô mà cô thậm chí chưa từng biết đến. Là gã chụp chộm cô hay sao đây.
Bên dưới thảm cỏ còn dải đầy cánh hoa hồng, phía khoảng vài bước chân cô, có một bó hoa rất lớn, khi lại gần, liền giật mình mà ôm ngực hoảng hốt, Cao Trí Đức đột nhiên xuất hiện bên trong.
Bó hoa lớn ngả ra, cứ như lễ đường cưới mà chào đón cô, Cao Trí Đức khoác trên người bộ vest lịch lãm, dảo bước đến gần, hai tay giấu sau lưng lộ ra một hộp nhẫn đính cườm lấp lánh, quỳ xuống trước mặt cô “Trúc, lấy anh nhé!”
Bạch Mai Trúc càng khóc lớn hơn, khóc vì hạnh phúc, cuối cùng người trong tim cũng đã trọn vẹn về bên cạnh. Gật đầu không ngừng như sợ rằng gã không nhìn thấy sẽ rút lại lời nói. Pháo hoa bắt đầu rơi khi chiếc nhẫn kia đã nằm ngọn trong ngón tay cô, cả hai đang tận hưởng hạnh phúc ôm lấy nhau.