Chương 1: Đồ vô dụng!
Giang Dĩ Minh rất muốn đánh người!
Có lẽ tái sinh là một chuyện khiến nhiều người cảm thấy rất mơ hồ, nhưng Giang Dĩ Minh quả thực đã tái sinh, và người đã giúp anh tái sinh là một ông lão gọi là Vô Cực Thiên Tôn.
Giang Dĩ Minh đã đưa ra một số yêu cầu đối với Vô Cực Thiên Tôn. Thứ nhất, phải tái sinh trong thân xác của một người đàn ông giàu có, thứ hai là phải có một người vợ xinh đẹp và thứ ba là phải thật đẹp trai.
Ba yêu cầu này không hề quá đáng phải không?
Quả thật, Giang Dĩ Minh đã có một người vợ xinh đẹp, Thẩm Thanh Nga rất ưa nhìn, thân hình quyến rũ, gương mặt xinh đẹp như tiên nữ, khí chất xuất chúng như nữ hoàng.
Tiền cũng có rồi, bởi vì Thẩm Thanh Nga là chủ tịch tập đoàn nhà họ Thẩm ở thành phố Nam Hoàng, trong tay cô ít nhất cũng có mấy trăm tỷ!
Còn về chuyện đẹp trai… Trước tiên đừng nói đến chuyện ngoại hình, hãy nói về lão già đó, tại sao ông ta lại để Giang Dĩ Minh tái sinh trên thân xác của một kẻ vô dụng?
"Giang Dĩ Minh, anh bưng chén cơm tự mình tìm một góc ngồi ăn đi, trên bàn cơm của chúng ta không thể có một tên vô dụng ngồi chung được!"
"Đúng vậy, anh nhìn xem, anh và Trần Nhậm đều là con rể của nhà họ Thẩm chúng ta, nhưng sao lại có khoảng cách lớn như vậy? Anh thật vô dụng, lại còn muốn ăn cơm, thật không biết xấu hổ!"
"Trần Nhậm người ta còn nhỏ hơn anh hai tuổi, hiện là bác sĩ trưởng khoa, còn anh thì sao? Anh vẫn chưa có việc làm sao?"
"Ai nói Giang Dĩ Minh không có việc làm? Người ta ở nhà giặt giũ nấu ăn, lau sàn tưới hoa. Đây cũng là công việc!"
"Tôi thật không biết anh cả và chị dâu nghĩ như thế nào mà lại gả Thanh Nga cho anh, một kẻ vô dụng như vậy. Không có một chút năng lực gì cả. Cả ngày chỉ biết ăn uống, vui chơi. Gả cho anh, thà gả cho một tên ăn mày còn đỡ hơn!”
Ngày này mỗi tháng đều là yến tiệc của nhà họ Thẩm, cả nhà dù bận đến đâu cũng phải về ngôi biệt thự của nhà họ Thẩm để ăn cơm tối với cụ ông.
Mà Giang Dĩ Minh biết được rằng tên vô dụng cùng tên với mình này đã kết hôn với Thẩm Thanh Nga được một năm, và hầu như tháng nào anh ta cũng đến dùng bữa tối, đều là tâm điểm chú ý của tất cả mọi người.
Tất nhiên, nó là tâm điểm của sự chế giễu.
Cũng giống như vừa rồi.
Mà Giang Dĩ Minh khó hiểu nhất chính là nguyên chủ của thân xác này quá là không có chí tiến thủ, mười một tháng là bị chế nhạo, ngay cả một một tên đầu gỗ bị khiêu khích đến mức này ít ra cũng phải có chút phản ứng gì đó chứ, đúng không?
Nhưng con người này thì sao? Vẫn ăn uống và vui chơi mỗi ngày, thời gian còn lại thì ở nhà quét sàn, giặt quần áo và nấu nướng, trời ơi, anh ấy hoàn toàn là một người đàn ông nội trợ!
Thành thật mà nói, Giang Dĩ Minh cảm thấy vô cùng xấu hổ khi tái sinh trên người anh chàng này.
"Bác trai, bác gái xin hai bác đừng có nói như vậy..." Lúc này Trần Nhậm mới đứng lên nói, anh là chồng của em họ của Thẩm Thanh Nga, mấy ngày trước anh được thăng chức bác sĩ trưởng khoa. Mọi người khen ngợi không ngớt lời, lúc này cả người đều tỏa ra khí thế ngời ngời bừng sáng.
"Mỗi người đều có sở thích riêng. Anh Dĩ Minh thích giặt giũ nấu ăn, không trách anh ấy được. Hơn nữa, chị cả cả ngày bận rộn công việc, về nhà có người nấu cơm đợi sẵn, có người giặt giũ quần áo, cũng là một niềm hạnh phúc".
Cái miệng này nói ra toàn lời mĩ miều, nhưng người tinh tường cũng có thể nghe thấy, ngay cả dấu chấm trong câu này cũng có ý coi thường Giang Dĩ Minh.
“Mọi người nghĩ như vậy rất thú vị phải không?” - Thẩm Thanh Nga đang ăn đập đũa xuống bàn, nhìn đám đông và nói: "Giang Dĩ Minh dù sao cũng là chồng của tôi. Nếu như mọi người còn nói như vậy, sau này tôi sẽ không tham gia buổi tiệc này nữa!"
Tuy rằng ngoài môi nói như vậy, nhưng trong lòng Thẩm Thanh Nga lại càng thêm chán ghét Giang Dĩ Minh, cho dù bị giễu cợt lâu như vậy nhưng anh vẫn không làm ra trò trống gì, anh thật sự không coi trọng thể diện của mình như vậy sao?
“Được rồi, được rồi, mọi ngươi bớt nói vài câu đi” - Lúc này Thẩm Tính, cụ ông của nhà họ Thẩm bước ra, xua tay nói: "Trần Nhậm, cháu đến khám cho ông xem. Mấy ngày nay ông luôn cảm thấy đau lưng nhiều lắm. Hiện tại cháu là bác sĩ trưởng khoa, xem có cách nào giúp ta hết đau không..."
"Trần Nhậm là bác sĩ trưởng khoa, đã được thăng chức cao trong ngành. Đương nhiên là con rễ rất hiểu biết về chuyện này." - vào lúc ấy mẹ vợ của Trần Nhậm, dì của Thẩm Thanh Nga, nói một cách tự hào.
"Trần Thuật, con cũng là con rể nhà họ Thẩm chúng ta, đi chăm sóc ông nội, để cho ông nội bớt đau một chút, người có bản lĩnh có khác, so với người không có năng lực chỉ biết gây thêm phiền phức cho mọi người! "
Lúc bà ấy đang nói, có người quay lại hướng mắt nhìn về phía Giang Dĩ Minh.
Có vẻ như trong bữa tiệc của gia đình họ Thẩm, bất cứ chủ đề nào cũng có thể dẫn đến chuyện Giang Dĩ Minh là một kẻ vô dụng.
"Bà nội cha nó!"
Giang Dĩ Minh sắp nổi giận rồi, tuy rằng anh không phải đối tượng chế giễu của bọn họ, nhưng hiện tại Giang Dĩ Minh lại tái sinh trên người của tên hèn này, mắng tên này cũng chính là mắng anh, Giang Dĩ Minh trước kia không cần tôn nghiêm, nhưng anh cần!
"Mọi người đừng có lúc nào cũng so sánh con với Giang Dĩ Minh. Mọi người làm như vậy sẽ khiến con cảm thấy rất xấu hổ. Cho dù muốn so sánh, cũng phải tìm người có bản lĩnh một chút để so sánh với con chứ!" - Trần Nhậm đứng dậy, bật cười thành tiếng và nói: "Ông nội, để con khám cho ông..."
Nói xong Trần Nhậm lập tức đi về phía ông lão Thẩm Tính.
Thẩm Thanh Nga, cùng với cha mẹ của Thẩm Thanh Nga, lúc này đều mang vẻ mặt ủ rũ, khó coi.
Đứa con rể này quả thực không có chí cầu tiến mà, nếu anh biết khéo léo một chút, thì mỗi lần ăn cơm sẽ không bị mọi người chế nhạo như thế này!
“Ông ơi, chứng đau thắt lưng của ông có liên quan đến việc ông ngồi lâu để luyện tập thư pháp. Sau này, ông cần phải vận động nhiều hơn nữa" - Trần Nhậm cười nói. "Nào ông ơi, ông đứng lên đi. Cháu sẽ chỉ cho ông một vài động tác nhỏ, đảm bảo sau khi thực hiện xong, ngay tức thời thắt lưng của ông sẽ cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều!"
“Được!” cụ ông họ Thẩm cười cười, đứng dậy bắt đầu làm theo lời Trần Nhậm.
"Tập xong những động tác này, e là ông nội đứng còn không nổi!" - Ngay khi Trần Nhậm hướng dẫn ông lão tập được hai động tác, một giọng nói đột nhiên vang lên một cách không đúng lúc.
Mọi người quay đầu lại, bọn họ phát hiện chính là Giang Dĩ Minh đã nói!
“Giang Dĩ Minh, ý anh là sao?” Dì của Thẩm Thanh Nga đột nhiên hét vào mặt Giang Dĩ Minh với vẻ mặt tức giận "Anh không có chút kỹ năng nào, sao dám chất vấn lời nói của chúng tôi? Người lòng dạ hẹp hòi như anh, bản thân anh không có chút giá trị, lại đi ganh ghét năng lực của người khác!"
“Giang Dĩ Minh, anh không thể im lặng một chút sao?” - Thẩm Thanh Nga cũng nhìn Giang Dĩ Minh thấp giọng nói với khuôn mặt khó chịu. Khi bị người ta chế giễu, anh không lên tiếng sẽ đáp trả, bây giờ nói những lời thô lỗ như vậy làm tổn thương người khác, sẽ chỉ làm cho anh mất mặt hơn thôi?
“Nếu không tin tôi thì coi như tôi chưa nói gì đi!” Giang Dĩ Minh nhún vai, lãnh đạm nói. Dù sao thì anh cũng là Thiên Tôn tái sinh, mặc dù hầu hết các kỹ năng của những Thiên Tôn đều đã biến mất sau khi tái sinh, nhưng kiến thức thì vẫn còn nguyên trong đầu anh.
Nếu đã là Thiên Tôn, vậy thì cấu tạo cơ thể con người anh nắm rõ như lòng bàn tay. Nếu như nói anh là một thần y cũng tuyệt đối không ngoa!
Cụ ông họ Thẩm này đau lưng là do trật cột sống lưng, không đơn giản chỉ là do ngồi lâu dẫn đến bị tổn thương, chỉ làm vài động tác này cột sống sẽ bị trật khớp nghiêm trọng hơn, khiến cho cơ thể không thể đứng thẳng được nữa!
"Haha ..." lúc này Trần Nhậm bật cười nói: "Một số người, không có bản lĩnh, lại thích nghi ngờ về năng lực của người khác. Ông nội ơi, nào, cháu là chuyên gia trong lĩnh vực này. Ông nghe lời cháu đi. Nếu tên ngốc này nói đúng, cháu sẽ lập tức viết ngược tên mình lại! "
Đương nhiên, cụ ông nhà họ Thẩm sẽ không tin những lời của Giang Dĩ Minh, vì vậy nên ông ấy đã làm theo những động tác đã được Trần Nhậm hướng dẫn.
Chỉ là... chưa đầy ba phút.
"Ôi đau…" - Sau lưng cụ ông nhà họ Thẩm có tiếng rắc rắc vang lên, sau đó cụ ông họ Thẩm một tay chống ghế, vẻ mặt đau đớn, vẻ mặt càng lúc càng khó coi, mồ hôi hột tuôn ra không ngớt, trong phút chốc cả khuôn mặt đầy mồ hôi
Chapter 2 Bác sĩ trưởng khoa
"Ba, ba bị làm sao vậy?"
"Ông nội……"
Nhìn thấy cảnh này, cả nhà họ Thẩm ngay lập tức đặt bát đũa trên tay xuống, bước nhanh về phía cụ ông vội vàng dìu đỡ.
m thanh rắc rắc của khớp xương vang vừa rồi đã làm rúng động trái tim của tất cả mọi người có mặt, bọn họ một phen sợ hãi.
"Đừng chạm vào ông, ông đau quá ..." - Khuôn mặt cụ ông họ Thẩm gần như vặn vào nhau vì đau, mồ hôi chảy xuống như mưa.
"Điều này……" - Câu nói có vẻ bối rối, Trần Nhậm không ngờ mọi chuyện lại thành ra thế này.
Anh ấy là bác sĩ trưởng khoa, hơn nữa kiến thức y học dựa trên sách y học, hơn nữa điều kiện ở bàn ăn này cũng hạn chế, cụ ông Thẩm tuổi tác đã cao và đau lưng dữ dội. Theo quy trình điều trị thông thường, ít nhất là phải chụp hình X-quang cho cụ ông trước, để xem vấn đề đang mắc phải là gì.
Nhưng vì hôm nay được mọi người khen ngợi không ngớt, ở đây lại có một kẻ khác đang khiêu khích anh ấy bằng những lời lẽ kia, điều đó khiến anh ấy càng muốn thể hiện bản lĩnh ở trước mặt gia đình mình hơn.
Nhưng không ngờ, mắt xích quan trọng nhất đã bị bỏ quên.
"Tôi đã nói rồi..." Giang Dĩ Minh là người cuối cùng đứng lên, nhấp một ngụm Coca, chậm rãi nói: "Trình độ của cậu, còn dám nhận là bác sĩ trưởng khoa gì nữa. Bác sĩ trưởng khoa bây giờ vô dụng như vậy sao?"
Vừa nói, Giang Tiểu Bắc đã đi tới sau lưng cụ ông họ Thẩm, vươn tay về phía sau lưng của ông ấy.
“Giang Dĩ Minh, anh đang làm gì vậy?” - Đúng lúc này, dì của Thẩm Thanh Nga, Thẩm Tú My, hét lớn với Giang Dĩ Minh.
“Cháu đang chữa bệnh, dì bị làm sao vậy?” - Giang Dĩ Minh tức giận nhìn Thẩm Tú My nói.
“Anh dừng lại cho tôi!” - Thẩm Tú My hét lớn: "Bệnh Trần Nhậm không chưa khỏi, tên vô dụng như anh làm sao có thể chữa khỏi, thằng ranh này? Mau tránh ra!"
Thẩm Thanh Nga lúc này cũng lạnh lùng nói: "Giang Dĩ Minh, anh mau ngồi xuống đi, bây giờ không phải lúc để làm càn đâu!"
Người khác có thể không biết Giang Dĩ Minh, nhưng Thẩm Thanh Nga biết rất rõ, sau một năm kết hôn, rốt cuộc Giang Dĩ Minh có y thuật hay không, Thẩm Thanh Nga biết rất rõ.
Lúc này, nếu để cho phép Giang Dĩ Minh chữa, thì bệnh tình của ông nội thực sự sẽ trầm trọng hơn!
"Trần Nhậm, cậu còn ngơ ra đó làm gì, cụ ông bị làm sao vậy? Mau tới xem thử đi!" Một số người trong nhà vẫn ghim hy vọng vào Trần Nhậm, một vị bác sĩ trưởng khoa.
"Cái này ... Cái này phải chuyển đến bệnh viện. Cháu đoán cột sống lưng của ông nội đã bị trật rồi. Cháu sợ rằng có lẽ sẽ phải phẫu thuật để cứu..." - Câu nói cũng càng lúc càng bối rối.
"Phẫu thuật? Trời mẹ!" - Giang Dĩ Minh càng tức giận liếc mắt nhìn Trần Nhậm. Sau đó, anh giơ tay vỗ thật mạnh vào lưng cụ ông họ Thẩm.
Nhìn bề ngoài chỉ thấy đơn giản là một cú đánh, nhưng thật ra anh đã tìm được vị trí xương khớp không đúng chỗ, sau đó vỗ mạnh, để khôi phục lại vị trí đúng của nó, người không có tay nghề bình thường cũng không dám làm như thế này, nếu như chữa không khéo, sẽ dẫn đến bệnh tình nghiêm trọng, dù là thần y cũng khó cứu chữa.
"Aaaa!!!"
Ngay lập tức, khóe miệng cụ ông vang lên một tiếng hét thất thanh
“Giang Dĩ Minh, anh đang làm cái quái vậy ???” - Nghe thấy tiếng hét của cụ ông họ Thẩm, Thần Tú My lập tức mắng nhiếc Giang Dĩ Minh.
Mọi người trong gia đình họ Thẩm lúc này ai nấy đều đang tức giận nhìn chằm chằm vào Giang Dĩ Minh, thậm chí có người còn xắn tay áo định đánh anh.
Thẩm Thanh Nga lúc này cũng lộ ra vẻ tức giận, cô có thể hiểu được tâm trạng của Giang Dĩ Minh sau khi bị chế giễu cả đêm. Tuy nhiên tình hình lúc này thật sự rất nguy cấp, hành động đường đột vào lúc này sẽ chỉ khiến mọi chuyện trở nên tồi tệ hơn mà thôi. Nếu như cụ ông lỡ xảy ra chuyện gì, thì e rằng ngay cả bản thân cô cũng sẽ trở thành kẻ thù của toàn bộ người nhà họ Thẩm mất thôi!
"Hả? Ông không sao rồi?" - giọng nói của cụ ông họ Thẩm đột nhiên phát ra từ khóe miệng, giọng nói nhẹ nhàng, hào sảng và uy lực, lúc này trông ông ấy không còn giống một người bệnh chút nào.
“Ông nội, ông không sao chứ?” Thẩm Thanh Nga là người đầu tiên có phản ứng, quay đầu nhìn ông ấy, cô ngạc nhiên hỏi.
Cụ ông họ Thẩm ngập ngừng lắc người và ngạc nhiên nói: "Ông không sao, không có chuyện gì, bây giờ lưng của ông cũng không đau một chút nào cả!"
“Hay quá!” - Thẩm Thanh Nga hào hứng nói.
Thấy cụ ông không sao, mọi người trong gia đình họ Thẩm lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
Mà Giang Dĩ Minh, lúc này mới quay trở về chỗ ngồi của mình, sau đó lại chậm rãi uống Coca.
Sau khi uống một ngụm Coca, Giang Dĩ Minh khịt mũi một cái.
Sau đó, Giang Tiểu Bắc thốt ra một vài từ: "Đồ vô dụng, Bác sĩ trưởng khoa..."
"Cái gì mà bác sĩ trưởng khoa, cái gì mà đồ vô dụng?"
Ý nghĩa của những lời này là rõ ràng, họ nói rằng Giang Dĩ Minh là một kẻ vô dụng, nhưng kẻ vô dụng mà họ bỡn cợt, dường như có năng lực hơn so với vị bác sĩ trưởng khoa mà bọn họ luôn miệng tự hào, phải không?
Trần Nhậm vẻ mặt ảm đạm quát Giang Dĩ Minh: "Giang Dĩ Minh, anh tự đắc cái gì? Tôi là bác sĩ trưởng khoa, anh thì là cái thá gì chứ? Cho dù anh chữa khỏi bệnh đau lưng cho ông nội, thì chẳng qua cũng chỉ là mèo mù gặp chuột chết!"
“Tôi thừa nhận mình là mèo mù gặp chuột chết!” Giang Dĩ Minh gật đầu khẳng định nói: "Tuy nhiên, trình độ bác sĩ trưởng khoa của anh lại không bằng tôi, một con mèo mù vô dụng không thể bắt chuột?"
"Anh ..." - Trần Nhậm này không ngờ Giang Dĩ Minh, một kẻ vô dụng, có thể thốt lên một câu khiến anh không thể phản bác được nữa, thẹn quá hóa giận, Trần Nhậm cầm lấy một tách trà trên bàn, ném về phía Giang Dĩ Minh.
"Giang Dĩ Minh, anh đúng là tên khốn vô dụng, sao dám múa rìu qua mắt thợ trước mặt tôi? Để tôi nói cho anh biết, cho dù không đủ trình, tôi cũng giỏi hơn tên khốn vô dụng như anh hơn gấp trăm lần!"
“Được rồi, tôi thừa nhận anh giỏi hơn, được rồi!” - Giang Tiểu Bắc tránh khỏi chén trà bị Trần Nhậm ném ra, nhún vai nói.
Anh không tức giận vì bây giờ Trần Nhậm đang cảm thấy nhục nhã, xấu hổ, hành động mất kiềm chế một chút là chuyện bình thường!
"Chết tiệt, rác rưởi chỉ là rác rưởi, tôi đánh anh bằng một cái chén trà, anh còn không dám đánh rắm ..." - Trần Nhậm có vẻ không vui, lại mắng Giang Dĩ Minh.
"Đúng vậy, dù có chữa khỏi bệnh cho cụ ông, thì cũng chẳng qua là may mắn. Người vô dụng cũng chỉ là kẻ vô dụng, sự thật sẽ không bao giờ thay đổi được!" Thẩm Tú My cũng thấy mất mặt giống như Trần Nhậm, vậy nên lúc này bà ấy cũng lớn tiếng mắng nhiếc Giang Dĩ Minh.
“Ăn cơm!” Cụ ông họ Thẩm vỗ mạnh xuống bàn nói: "Náo loạn ầm ĩ như vậy còn ra thể thống gì nữa!"
Sau khi bị cụ ông họ Thẩm mắng mỏ, mọi người đều bắt đầu im lặng.
Vẻ mặt Thẩm Thanh Nga lúc này cũng dịu đi rất nhiều, tiếp tục buổi tiệc, hết lần này đến lần khác, cô đưa mắt nhìn Giang Dĩ Minh, trong lòng tràn đầy bâng khuâng.
Thẩm Thanh Nga hiểu rất rõ con người Giang Dĩ Minh, vì vậy cô thấy rất khó hiểu, Giang Dĩ Minh, anh biết y thuật từ khi nào vậy?
Phải biết rằng, ở trong nhà thậm chí không có một cuốn sách y học!
Sau khi ăn xong, người nhà họ Thẩm ai về nhà nấy.
Xe của Thẩm Thanh Nga là xe thương mại Toyota Alpha. Thẩm Thanh Nga phụ trách điều khiển chiếc xe. Cha mẹ của Thẩm Thanh Nga, Thẩm Tuân và Trương Mộng, hai người đang ngồi trên những chiếc ghế thoải mái hàng giữa đã được nâng cấp, trong khi Giang Dĩ Minh lần đầu tiên được ngồi trên ghế phụ lái.
Phải biết rằng, trước đây nếu như cả nhà đi xe, Giang Dĩ Minh sẽ bị ném ở hàng cuối cùng ngồi một mình.
“Giang Tiểu Bắc, nói cho tôi biết, anh học y thuật từ khi nào vậy?” - Thẩm Thanh Ngalà người không thích giả bộ, vừa lên xe đã hỏi.
“Không!” Giang Dĩ Minh xua tay nói: "Chỉ là cách đây không lâu tôi có xem một đoạn video trên mạng!"
"Ồ..." Thẩm Thanh Nga gật đầu, cô tin lời Giang Dĩ Minh, dù sao trên mạng bây giờ cũng có đủ loại video.
“Giang Dĩ Minh, khá đó!” lú này Trương Mộng nói với Giang Dĩ Minh: "Sau này hãy làm việc chăm chỉ hơn, đừng suốt ngày làm một kẻ vô tích sự nữa, hãy học thêm nhiều thứ hơn nữa, cố gắng biểu hiện thất tốt, làm cho chúng ta nở mày nở mặt. Chúng ta thật sự rất xấu hổ khi cậu luôn bị người khác chế giễu…"
“Được rồi, đừng nói đến chuyện con cái của người khác nữa.” - Thẩm Tuân nói với vợ.
“Còn không cho tôi nói sao, Giang Dĩ Minh trước đây thật sự rất vô dụng, ông có chút thể diện nào sao?” - Trương Mộng tức giận nói.
Chapter 3 Anh ngủ dưới sàn đi!
Ngôi nhà của Thẩm Thanh Nga nằm ở khu thành phố mới bên bờ sông, một khu biệt thự nổi tiếng ở thành phố Nam Hoàng.
Hầu hết những người có thể sống ở đây đều là những người giàu có và quyền lực, còn những người bình thường dù có nhiều tiền cũng không đủ tư cách để sống ở nơi này.
"Theo như luật cũ, anh ngủ dưới đất..." Khi vào phòng, Giang Dĩ Minh và Thẩm Thanh Nga mỗi người đi tắm rửa thay đồ ngủ, Thẩm Thanh Nga ngồi ở bên giường lạnh lùng nói với Giang Dĩ Minh.
Mặc dù hôm nay Giang Dĩ Minh làm cho cô nở mặt mấy lần, nhưng Giang Dĩ Minh không có bản lĩnh, cho nên anh vẫn khiến Thẩm Thanh Nga ấm ức!
Nếu Thẩm Tuân không tin vào chuyện mê tín dị đoan mà nói rằng phải tìm được một người đàn ông có bát tự phù hợp để gả Thẩm Thanh Nga thì tương lai mới thuận buồm xuôi gió, thì dù có bị đánh đến chết cô cũng không gả cho Giang Dĩ Minh.
Cho dù nghe theo lời khuyên của ba, Thẩm Thanh Nga đồng ý kết hôn với Giang Dĩ Minh, nhưng sau một năm, cô vẫn để Giang Dĩ Minh ngủ một mình dưới đất mỗi đêm, thậm chí hai người còn không nắm tay nhau!
Nhìn thấy dáng vẻ mộng nước dưới lớp áo ngủ lụa, làn da trắng như tuyết lộ ra một phần của Thẩm Thanh Nga, Giang Dĩ Minh không chịu nổi mà nuốt một ngụm nước bọt.
Kiếp trước anh là Tiên Tôn, cũng có một người vợ xinh đẹp như tiên nữ, nhưng so với Thẩm Thanh Nga thì vẫn kém hơn một chút, nhất là Thẩm Thanh Ngang vừa tắm xong, giống như đóa sen nở rộ trên mặt nước, khiến Giang Dĩ Minh thậm chí còn say đắm hơn, khiến cho anh có cảm giác muốn xông đến vác cô ấy đi.
Đẹp quá đi mất!
Cùng lúc đó, Giang Dĩ Minh tức giận mắng mỏ tên Giang Dĩ Minh trước đó, mẹ kiếp, anh đúng là một thằng dở tệ, kết hôn một năm rồi, còn chưa ngủ chung với vợ mình đêm nào, thật sự quá vô dụng!
Mặc dù Thẩm Thanh Nga đẹp không thể tả, trong lòng Giang Dĩ Minh cũng rất rạo rực, nhưng Giang Dĩ Minh cũng không phải một thằng tồi, dù sao bây giờ anh cũng là chồng của Thẩm Thanh Nga, anh muốn cô ấy phải chủ động gọi anh lên giường ngủ.
"Được, vậy đi ngủ thôi!"
Giang Dĩ Minh lấy chăn bông và ga trải giường từ trong tủ ra, đặt xuống đất rồi đi ngủ.
trùng sinh...
Sở dĩ Giang Dĩ Minh, người được tôn là Tiên Tôn, lại trùng sinh là nền tảng tu luyện của anh ta hồi đó bất ổn định, dẫn đến thực lực của anh ta ở vị trí Tiên Tôn vẫn còn lung lay không vững, sau đó trong một lần luyện tập, anh ta dường như tẩu hỏa nhập ma và phát nổ mà chết.
Sau đó anh lựa chọn trùng sinh, làm lại từ đầu, chậm rãi tu luyện thật chắc, từng bước từng bước đi lên địa vị Tiên Tôn.
Tuy rằng rất khó chịu khi bị mắng là đồ vô tích sự ngay khi vừa mới trùng sinh, nhưng ai lại cảm thấy rất hứng thú khi phải ngủ ở trên mặt đất như anh. Thẩm Thanh Nga không để cho anh ngủ trên giường, điều này lại khiến anh cảm thấy như vậy còn kích thích hơn rất nhiều so với việc trực tiếp cởi sạch quần áo đứng trước mặt anh.
Ít nhất, từng bước từng bước chinh phục cô ấy mới chính là điều kích thích nhất.
Lúc này Giang Dĩ Minh mới cảm thấy cuộc sống trùng sinh này có chút thú vị!
...
Một đêm lặng lẽ trôi qua.
Tâm trạng Trần Nhậm rất tồi tệ khi đi làm vào ngày hôm sau, hôm qua đã bị Giang Dĩ Minh tát vào mặt khiến anh cảm thấy rất xấu hổ, thậm chí còn cảm thấy không còn mặt mũi gặp gỡ mọi người.
"Trần Nhậm, sao bây giờ anh mới đến? Nhanh lên, có một bệnh nhân cần cấp cứu!" - Vừa lúc Trần Nhậm bước vào phòng làm việc, phó viện trưởng đã nhanh chóng chạy tới và nói với anh.
"Bị bệnh gì vậy?" - Trần Nhậm hỏi
“Cụ ông nhà họ Tống!” - Phó viện trưởng vội vàng đáp. "Cụ ông họ Tống đã vô tình bị thương ở lưng khi tập Thái Cực Quyền hồi sáng. Ông ấy đã được đưa đến bệnh viện. Kiểm tra thì phát hiện cột sống bị trật. Anh hãy nhanh chóng đến kiểm tra xem. Tôi cho anh hay, thân phận của cụ ông họ Tống này anh cũng biết, ông ấy là người giàu nhất thành phố Nam Hoàng của chúng ta, nếu anh có thể chữa khỏi cho ông ấy, trong nhà họ Thẩm, anh cũng càng có tiếng nói!"
"Trật cột sống lưng? Được rồi, tôi đi ngay đây!" Trần Nhậm nghe vậy mừng rỡ nói: "Phó Viện Trưởng, đừng lo lắng, bệnh khác tôi có thể không xử lý được, nhưng chuyện trật khớp lưng cột sống này, tôi hứa sẽ có thể chữa được!"
"Đừng coi nhẹ nó, chàng trai trẻ. Nếu không chữa được, ông Tống sẽ đổ lỗi cho anh, và anh có thể sẽ mất chức!" - Vị phó viện trưởng thận trọng nói.
“Đừng lo lắng, tôi nhất định có cách giải quyết!” - Trần Nhậm nói, nếu như ông Tống mắc phải những bệnh khác, có lẽ anh ấy thực sự sẽ gặp rắc rối, nhưng anh ấy đã biết rõ như lòng bàn tay về chứng trật cột sống ở lưng, mặc dù anh ấy rất coi thường Giang Dĩ Minh, nhưng ngày hôm qua nhìn thấy Giang Dĩ Minh dùng lực vỗ vào lưng của cụ ông họ Thẩm, Trần Nhậm cũng học được.
Hôm qua ở nhà đã bị mất mặt, hôm nay nếu ông Tống khỏi bệnh, về nhà nhất định sẽ có thể ngẩng cao đầu!
Hơn nữa, mặc dù nhà họ Thẩm kinh doanh rất rộng rãi ở thành phố Nam Hoàng, nhưng lại kém xa nhà họ Tống, đặc biệt là nhà họ Thẩm, gần đây họ đang muốn thúc đẩy quan hệ hợp tác với nhà họ Tống, nhưng nhà họ Tống lại xem thường nhà họ Thẩm, cho nên mục đích ấy đã không đạt được.
Nếu chữa khỏi bệnh cho ông Tống, tạo mối quan hệ vui vẻ với ông ấy, thuận lợi kêu gọi được sự hợp tác, thì anh sẽ là một đại anh hùng của nhà họ Thẩm!
Lúc đến phòng cấp cứu, Trần Nhậm nhìn thấy ông Tống nằm ở đây, vẻ mặt đau khổ, tình hình cũng không khác gì cụ ông họ Thẩm tối hôm qua!
“Ông Tống, tôi ở đây để chữa lành chứng trật cột sống cho ông!” - Trần Nhậm nhanh chóng bước tới, hưng phấn nói.
"Anh là ..." Tống Đại Thiên, con trai của ông Tống nhíu mày hỏi.
“Đây là bác sĩ trưởng khoa chỉnh hình của chúng tôi, Trần Nhậm" - Phó viện trưởng lập tức giải thích: "Anh ấy là một chuyên gia trong lĩnh vực này. Hãy để anh ấy phụ trách, chắc chắn sẽ khỏi bệnh!"
“Được rồi, vậy làm phiền anh!” - Tống Đại Thiên nói với Trần Nhậm.
“Bắt đầu thôi!” Trần không chần chừ gật đầu, sau đó duỗi tay ra, dùng sức vỗ mạnh vào lưng ông Tống!
"Aaa!!!"
Ông Tống đột nhiên hét lên một tiếng!
“Chuyện gì vậy?” Tống Đại Thiên cau mày hỏi.
Trần Nhậm bật cười nói khi thấy cụ ông Tống có phản ứng giống cụ ông Thẩm ngày hôm qua: "Không sao, bình thường thôi, tôi đảm bảo, ông ấy sẽ sớm ổn thôi!"
Nhìn thấy dáng vẻ chắc như đinh đóng cột của Trần Nhậm, Tống Đại Thiên bán tín bán nghi gật đầu.
Tuy nhiên, đã gần 5 phút trôi qua, cụ ông họ Tống vẫn không thuyên giảm chút nào, thay vào đó là cơn đau ngày càng nghiêm trọng, toàn thân bắt đầu run lên dữ dội, thậm chí sắc mặt tái nhợt trắng bệt như tờ giấy.
“Tại sao cụ ông vẫn không khá lên chút nào?” - Tống Đại Thiên sốt sắng hỏi.
“Ừ, sao vẫn chưa ổn?” - vẻ mặt Trần Nhậm cũng khó hiểu, ngày hôm qua Giang Dĩ Minh vỗ lưng cho cụ ông họ Thẩm, khoảng một phút là khỏi rồi. Nhưng bây giờ đã năm phút trôi qua rồi, tại sao lại như vậy? Có gì không đúng sao?
“Chắc là vừa rồi dùng sức không đủ, tôi sẽ thử lại!” Trần Nhậm vừa nói, anh ta giơ tay lên và vỗ vào lưng cụ ông họ Tống một lần nữa.
“Aaa!!!” - Cụ ông họ Tống lại hét lên một tiếng.
Đồng thời, với tiếng hét thảm thiết này, ông cụ họ Tống đã hôn mê bất tỉnh!
Chapter 4 Anh cứ ngoan ngoãn đi theo tôi được rồi
"Bất tỉnh rồi? Tại sao ba tôi lại bất tỉnh?" - Tống Đại Thiên vô cùng tức giận khi thấy cụ ông đã bất tỉnh nhân sự, ông ấy túm lấy cổ áo Trần Nhậm, rống to.
"Tôi, tôi cũng không biết ..." - lúc này Trần Nhậm thực sự rất hoảng sợ, không phải Giang Dĩ Minh mới làm như thế ngày hôm qua sao? Tại sao sau khi vỗ lưng xong thì cụ ông họ Thẩm vẫn ổn, nhưng sau khi anh ấy vỗ lưng thì ông lão họ Tống lại không hề khỏa lên, mà khi anh vỗ lưng thì cụ ông họ Tống lại hôn mê?
Giang Dĩ Minh có thể vỗ lưng chữa bệnh trong khi bị coi là một kẻ vô dụng, nhưng Trần Nhậm không thể vỗ lưng chữa bệnh với tư cách là một vị bác sĩ trưởng khoa?
Không thể như vậy được!
"Anh không biết? Bây giờ anh lại nói với tôi rằng anh không biết sao?" - Tống Đại Thiên càng tức giận khi nghe thấy lời Trần Nhậm. "Ba tôi đã ngất đi vì bị anh đánh, nhưng bây giờ anh nói với tôi là anh không biết?"
"Tôi, tôi, tôi ..." - Trần Nhậm lắp bắp đáp.
“Cút đi!” - Tống Đại Thiên thô bạo đẩy Trần Nhậm ra, trực tiếp lật anh ấy ném xuống đất.
Sau đó, nhìn vào vị phó viện trưởng, ông ta nói: "Phó viện trưởng Trương, vị này được gọi là bác sĩ trưởng khoa mà ông nói đó sao, cái gì mà là chuyên gia trong lĩnh vực này? Phó viện trưởng Trương, tiền tài trợ của nhà họ Tống cho bệnh viện của ông còn chưa đủ đúng không? Ba tôi bị bệnh, đến bệnh viện này, ông lại tìm thứ rác rưởi như vậy để đối xử với ba tôi như vậy? Để rồi ông ấy càng ngày càng tệ hơn! "
"Phó viện trưởng Trương, ông có tin hay không, tôi sẽ gọi điện trực tiếp cho Bộ Y tế, yêu cầu bệnh viện của anh đóng cửa!"
Phó viện trưởng Trương cũng sửng sốt, vội vàng nói với Tống Đại Thiên: "Ông Tống, vốn dĩ Trần Nhậm quả thực là một chuyên gia trong lĩnh vực này, tôi..."
“Đây là chuyên gia khỉ chó gì vậy?” -Tống Đại Thiên rống to: "Tôi không quan tâm nhiều như vậy, ông phải đi tìm bác sĩ giỏi ngay bây giờ để chữa bệnh cho cha tôi, nếu không, bệnh viện của ông hãy chờ ngày đóng cửa đi? Ngoài ra, tôi thực sự nghi ngờ số tiền chúng tôi quyên góp cho bệnh viện không hề được dùng đúng nơi. Tôi muốn các bộ phận liên quan đến kiểm tra! "
Nghe thấy nói kiểm tra, Phó viện trưởng Trương sửng sốt, vội vàng nói: "Ông Tống, ông đừng sốt sắng, tôi sẽ gọi người đến chữa trị cho ba ông ngay lập tức!"
Phó viện trưởng Trương nhanh chóng chạy ra ngoài, khi đi ngang qua Trần Nhậm, ông ta giơ chân lên đá Trần Nhậm một cái thật mạnh!
"Phó chủ tịch Trương, phó chủ tịch Trương ..." Trần Nhậm nhanh chóng đứng dậy đuổi theo.
"Anh đuổi theo tôi tới đây làm gì? Đi đi, anh đã bị đuổi khỏi bệnh viện rồi!" - Phó viện trưởng Trương tức giận nói: "Trần Nhậm, trước đó anh hối lộ cho tôi gần mười tỷ để tôi đề bạt anh trở thành bác sĩ trưởng khoa, còn anh thì sao? Anh thực có bản lĩnh đó hay sao? Có biết hôm nay anh đã đâm tôi một nhát lớn như thế nào không? Anh có biết rằng nếu như làm lớn chuyện này sẽ không ai trong chúng ta có thể bình yên sống tiếp được! "
"Tôi cũng không biết chuyện này là như thế nào. Tôi đã nhìn thấy người khác đã chữa bệnh hư thế này!" - Trần Nhậm
“Chết tiệt!” - Phó Viện Trưởng Trương rống to: "Anh từng thấy người khác trị bệnh bằng một cái đánh sao? Bộ anh tưởng trên người anh có khí công hả? Bộ anh nghĩ anh là kỳ nhân dị sĩ sao?"
"Thật đó!" - Trần Nhậm cho biết: "Tối hôm qua, ông nội của vợ tôi cũng bị trật cột sống lưng, sau đó bị người đó vỗ lưng một cái, một lát sau là khỏi liền, nếu không, hôm nay tôi cũng không dám nói như vậy!"
Thấy Trần Nhậm không có vẻ gì là nói dối, Phó viện trưởng Trương lặng người và nói: "Anh nói là thật sao? Thật sự có vị thần y như thế?"
"Thần y là cái quái gì vậy, anh ta là một kẻ vô dụng ..." - Trần Nhậm tức giận nói.
"Anh còn đứng yên đó làm gì? Sao không nhanh đi mời người này đến đi? Bộ anh tính ở đây chờ người khác phong tỏa bệnh viện của chúng ta, cho chúng ta đều bị nghỉ việc hết đúng không?" Phó viện trưởng chửi rủa giận dữ.
“Được rồi, được rồi, phó viện trưởng, giờ tôi đi mời ngay!” Trần Nhậm lăn lộn bò ra khỏi bệnh viện!
Chỉ là khi đã ngồi lên xe, Trần Nhậm bắt đầu nên khó xử.
Bắt tôi, đi mời, tên thiểu năng đó?
Tôi sẽ nói như thế nào?
Hơn nữa, nếu nói cho tên ngốc kia biết, Trần Nhậm học phương pháp chữa bệnh cho người khác theo cách của Giang Dĩ Minh, đã khiến cho họ hôn mê, chắc chắn sẽ bị tên ngốc đó cười nhạo!
Lần này Trần Nhậm có chút không muốn đi, hỏi ai cũng được, nhưng hỏi Giang Dĩ Minh, hắn thật sự thấy rất mất mặt!
Đing…
Lúc này, chuông điện thoại vang lên.
"Trần Nhậm, để tôi nói cho anh biết, hôm nay dù có làm gì đi nữa, anh cũng phải mời vị thần y đó đến cho tôi. Hiện tại Tống Đại Thiên đang ở bệnh viện, người ta cũng biết anh là con rể của nhà họ Thẩm. Nếu hôm nay anh không chữa khỏi bệnh cho cụ ông Tống, bệnh viện chúng tôi cũng không có gì đáng giận, nếu tức giận đối với gia đình họ Thẩm, thì kết cục của anh sẽ rất khổ sở! "
"Tôi đi, tôi đi đây!" - Nghe thấy lời phó Viện Trưởng nói, Trần Nhậm sửng sốt, vội vàng khởi động xe chạy về phía thành phố mới Thủy Trấn nơi Thẩm Thanh Nga sinh sống!
Khi anh đến biệt thự nơi Thẩm Thanh Nga sống ở Thành phố mới Thủy Trấn, anh thấy gia đình Thẩm Thanh Nga đang ăn sáng, đặc biệt là khi nhìn thấy Giang Dĩ Minh, anh đã phải đấu tranh tâm lý dọc theo suốt đường đi, lời nói đã đến miệng nhưng lại không nói ra được.
“Trần Nhậm, cậu đến nhà nhà chúng tôi vào lúc này để làm gì vậy?” - Trương Mộng nhìn Trần Nhậm nghi ngờ hỏi.
"Tôi..." Trần Nhậm nhìn Giang Dĩ Minh, sau đó bước nhanh đến bên cạnh Giang Dĩ Minh lớn tiếng nói. "Giang Dĩ Minh, đi theo tôi, ta có chuyện muốn nói với anh!"
Giang Dĩ Minh đã không còn là Giang Dĩ Minh ngày xưa, nhìn thấy Trần Nhậm bước vào với biểu cảm lo lắng hồn vía lên mây, với cả lúc này Trần Nhậm đến tìm anh, rõ ràng Trần Nhậm có chuyện muốn nhờ vả.
“Tôi còn chưa ăn sáng. Hơn nữa, nếu anh có chuyện gì liên quan đến tôi, cứ nói ra đây!” - Giang Dĩ Minh đáp
“Tôi nói anh cái tên khốn vô dụng, sao cứ nói nhảm nhí phí lời chi hoài vậy?” - Trần Nhậm khi nhìn thấy Giang Dĩ Minh thật sự không muốn rời đi, cũng bắt đầu sốt sắng, hét lên "Tôi bảo anh đi cùng, thì anh cứ ngoan ngoãn đi theo tôi đi!"
“Tôi còn phải ăn sáng!” - Giang Dĩ Minh không nhúc nhích. Mẹ kiếp, đã có chuyện muốn nhờ vả, mà lại còn thái độ như vậy, cái thằng Trần Nhậm này thật sự cho rằng cả thiên hạ đều là của ông cố anh để lại chắc, còn phải chiều theo anh sao?
"Trần Nhậm, chính xác là cậu đang tìm Dĩ Minh làm gì, cứ nói ra đây đi! Nếu hôm nay cậu không làm rõ mọi chuyện, tôi sẽ không để Dĩ Minh đi cùng anh!" Lúc này Thẩm Thanh Nga cũng nói, nhất là khi cô nhìn thấy thái độ của Trần Nhậm đối với Giang Dĩ Minh, Thẩm Thanh Nga có chút không vui.
"Tôi..." Trần Nhậm cúi đầu không nói được lời nào, trong lòng anh ấy đã đấu tranh tư tưởng rất lâu, đặc biệt là sau khi xem xét mức độ nghiêm trọng của sự việc, anh không còn cách nào khác đành phải nói: "Tôi muốn Giang Dĩ Minh giúp tôi cứu một bệnh nhân..."
"Cứu bệnh nhân? Cậu là bác sĩ trưởng khoa, và Giang Dĩ Minh thậm chí còn không có kỹ năng y tế. Làm sao anh ấy có thể giúp được cậu?" - Thẩm Thanh Nga nói, nói xong, dường như nghĩ ra được điều gì, Thẩm Thanh Nga đập bàn một cái thật mạnh, lớn tiếng nói với Tràn Nhậm: "Trần Nhậm, tôi biết hôm qua Dĩ Minh đã cứu ông nội khiến cậu rất mất mặt. Cho nên cậu ôm mối hận. Nếu như lúc này cậu lại đến đây và cố tình châm biếm Giang Dĩ Minh như thế này, cậu có tin tôi sẽ kêu bảo vệ an ninh tống cổ cậu ra ngoài không?"
Chapter 5 Không hơn thua với kẻ ngốc
Trần Nhậm thật sự sắp phát khóc!
Cố ý chế nhạo Giang Dĩ Minh? Anh ta muốn có ý muốn châm biếm Giang Dĩ Minh, nhưng hiện tại tình thế bức bách, anh ta rất cần Giang Dĩ Minh đi cứu người!
“Thật đó!” - Lúc này Trần Nhậm cũng không còn quan tâm đến thể diện, vội vàng nói. "Sáng nay có một ông lão đến bệnh viện của chúng tôi. Tình trạng của ông ấy cũng giống như ông nội ngày hôm qua. Tôi dựa theo cách của Giang Dĩ Minh mà vỗ mạnh vào lưng ông lão. Ông lão không khỏe lên, tôi còn cho rằng khi ấy vẫn chưa vỗ đúng chúng chỗ, nhưng ai ngờ, sau đó tôi đã vỗ cho ông lão ngất lịm đi".
“Thật sao?” Thẩm Thanh Nga nhíu mày hỏi, nhìn bộ dạng hiện tại của Trần Nhậm như thế này, không giống như anh ta đang nói dối.
“Đó là sự thật!” Trần Nhậm gật đầu lia lịa.
Giang Dĩ Minh lấy khăn giấy lau miệng, khẽ nói: "Anh tìm nhầm người rồi, tôi chỉ là một kẻ vô tích sự mà thôi, làm sao có thể cứu người được kia chứ?"
"Giang Dĩ Minh, chỉ cần anh giúp tôi lần này thôi, anh nghĩ có được không? Giúp tôi lần này đi, nếu anh không giúp tôi sẽ xong luôn đó!" - Trần Nhậm nhìn Giang Dĩ Minh và cầu xin một cách cay đắng.
"Không phải là tôi không giúp anh!"- Giang Dĩ Minh nói: "Mà bởi vì anh là bác sĩ trưởng khoa, còn tôi chẳng qua cũng chỉ là một kẻ vô dụng, rác rưởi mà thôi. Cho dù trình độ của anh chưa đủ, nhưng so với một tên vô dụng như tôi còn giỏi hơn gấp trăm lần!"
Đây không phải là Giang Dĩ Minh nhỏ nhen mà là chuyện thường tình, kẻ nào tổn thương người khác thì sẽ luôn tự chuốc lấy tổn thương.
Lúc nói những câu vô tình ấy, chẳng phải đã nói rất hùng hổ kiêu ngạo à, làm sao nhanh như vậy đã có thể quên rồi, cũng có lúc phải đi cầu cứu người khác hay sao?
"Cái này..." - Trần Nhậm không ngờ rằng lúc này Giang Dĩ Minh sẽ lặp lại những lời nói trong lúc tức giận ngày hôm qua, chỉ muốn tìm một vết nứt trên mặt đất để chui vào.
Ngày hôm qua nói lời này, Trần Nhậm chưa từng nghĩ hôm nay sẽ tới cầu xin Giang Dĩ Minh, nếu như biết trước được mọi chuyện ra nông nỗi này, có bị đánh chết anh cũng không dám nói như vậy!
"Anh tới để nhờ vả ta, vậy vừa rồi thái độ trịnh thượng của anh là sao vậy? Tôi còn tưởng rằng mục đích anh tới đây là để khiêu chiến với tôi vậy!" - Giang Dĩ Minh nói.
Mẹ vợ của Giang Dĩ Minh, Trương Mộng, lúc này trông rất hả dạ.
Thật sự không ngờ hôm nay thằng con rể vô dụng này của bà ấy lại được dịp ngẩng cao đầu!
Bởi vì nhà họ Thẩm chỉ có hai người con rể là Giang Dĩ Minh và Trần Nhậm, mà tên Trần Nhậm này, không biết đã ra vẻ, ngổ ngáo bao nhiêu lần trước mặt Giang Dĩ Minh, ai ngờ đâu, hôm nay cuối cùng anh ta cũng nhận lấy trái đắng.
“Dĩ Minh, hãy đi giúp cậu ta” - Thẩm Thanh Nga nhìn Giang Dĩ Minh nói.
Giang Dĩ Minh liếc nhìn Thẩm Thanh Nga, sau đó gật đầu nói: "Được, vậy tôi sẽ đến đó xem thử một chút!"
Giang Dĩ Minh vẫn phải nghe lời của Thẩm Thanh Nga nói, dù sao cũng phải cố gắng để Thẩm Thanh Nga chủ động gọi hắn ngủ cùng giường!
...
Bệnh viện lúc này đã náo loạn, ông Tống hôn mê không phải do bệnh tình triển biến nặng mà bởi vì quá đau đớn, không chịu nổi nên ông ấy mới hôn mê bất tỉnh.
Lúc này, ông Tống đã tỉnh lại, nhưng mà cơn đau đớn khiến ông cảm thấy gần như chết đi sống lại, ông nghiến răng cắn lợi, thậm chí bắt đầu hét lớn vì quá đau đớn.
viện trưởng, phó viện trưởng, giám đốc và các lãnh đạo khác của bệnh viện đều đứng sang một bên, bọn họ rối rít xin lỗi Tống Đại Thiên, đồng thời cúi người chịu đựng cơn tức giận của Tống Đại Thiên!
“Đến rồi, đến rồi đây!” - Trần Nhậm dẫn theo Giang Dĩ Minh, vội vã chạy tới phòng cấp cứu, nhìn phó viện trưởng nói: "Phó viện trưởng Trương, tên ngốc này… thần y đến rồi!"
“Mau!” - Phó viện trưởng Trương vội vàng nói với Giang Dĩ Minh: "Thần y, anh mau vào khám cho cụ ông Tống một chút đi!"
Mặc dù Lão Tống đau đến nỗi chết đi sống lại, nhưng Giang Dĩ Minh chỉ liếc mắt nhìn một cái, rồi sau đó liền xua tay: "Không có chuyện gì lớn, các người tránh ra hết đi!"
Nói xong, Giang Dĩ Minh bước tới, giơ hai chân lên, đá mạnh vào lưng lão Tống!
"Aaaa!!!"
Cụ ông họ Tống ngay lập tức hét lên một tiếng kêu thất thanh.
Tuy nhiên, tiếng hét chỉ kéo dài trong vòng nửa phút, sau đó cụ ông họ Tống đã bị sốc đơ cả mặt.
Ông lão cố gắng lay động thân mình, ông cảm thấy vô cùng ngạc nhiên kêu lên: "Khỏi rồi? Không còn thấy đau nữa!"
“Không sao rồi!” - Giang Dĩ Minh xua tay nói.
“Trời ạ!” ông cụ Tống kinh ngạc nói: "Không ngờ là bị đá một cái xong lại khỏi rồi! Chàng trai, y thuật của cậu cũng thật sự rất đặc biệt. Đây là lần đầu tiên tôi thấy có người dùng một cú đá để trị bệnh!"
Giang Dĩ Minh cười nói: "Đó là bởi vì cột sống của ông đã bị trật khớp. Ông không thể tự đặt cột sống của mình trở lại vị trí đúng của nó mà không cần sức lực nào. Chứ nếu như ông bị cảm lạnh, cho dù tôi đá ông cả chục cái thì ông cũng sẽ không khỏe nổi!"
Hôm qua dùng tay chữa trị cho cụ ông họ Thẩm là đủ rồi, nhưng hôm nay lại khác, ông Tống vì bị Trần Nhậm vỗ mạnh mấy cái vào lưng nên chứng trật khớp sống lưng trở nên nghiêm trọng, vì vậy phải dùng nhiều lực hơn, nên Giang Dĩ Minh phải dùng chân chân!
"Hahaha ..." ông lão họ Tống bật cười, thích thú trước sự hài hước của Giang Dĩ Minh.
Tống Đại Thiên cũng bước tới, nắm lấy tay Giang Dĩ Minh, nói: "Cám ơn bác sĩ, nếu như không có anh, e là ba tôi vẫn đang bị cơn đau hành hạ thân xác rồi! Vẫn là y thuật của anh cao thâm, ta không giống một số người, tát vào lưng mấy cái, nhưng lại không thể chữa khỏi, đã vậy còn khiến cho người ta đau đớn đến sắp chết đi được. Viện trưởng Lý, Phó viện trưởng Trương, sau này phải xem xét kỹ lưỡng trình độ của bác sĩ, y thuật của một số người quá tệ, không thể để bọn họ hại người như vậy!"
Đây rõ ràng là đang châm biếm Trần Nhậm, cho nên Trần Nhậm cũng cúi đầu không nói lời nào!
“Nghe nói anh cũng là con rể nhà họ Thẩm đúng không?” - Tống Đại Thiên nhìn Trần Nhậm rồi nói.
"Anh ấy cũng là con rể của nhà họ Thẩm ..." Trần Nhậm chỉ vào Giang Dĩ Minh nói.
“Hừ, cùng là con rể nhà họ Thẩm, sao lại có khoảng cách lớn như vậy!” Tống Đại Thiên tức giận nói.
Nghe thấy câu nói này, toàn thân Trần Nhậm khồng ngừng run rẩy kịch liệt, anh ta đã nghe những lời này không biết bao nhiêu lần, nhưng mỗi lần như vậy người ta chỉ nói Giang Dĩ Minh, anh ta đều cảm thấy rất mát dạ.
Nhưng vào lúc này, Trần Nhậm mới nhận ra câu nói này khi thốt ra lại có thể gây tổn thương và khó chịu đến nhường nào!
Mãi cho đến khi họ rời đi, Tống Đại Thiên mới nhận ra rằng mình đã quên hỏi tên của Giang Dĩ Minh, nhưng suy đi nghĩ lại đay cũng không phải vấn đề gì, bởi vì Giang Dĩ Minh là con rể của nhà họ Thẩm, nếu Tống Đại Thiên muốn tìm Giang Dĩ Minh, muốn cảm ơn Giang Dĩ Minh. Cũng rất dễ dàng!
“Ba nghe nói đơn hàng lớn hàng năm của công ty chúng ta, nhà họ Thẩm bọn họ đang ra sức thỏa thuận?” Sau khi bước ra khỏi bệnh viện, ông Tống nhìn Tống Đại Thiên hỏi.
“Đúng vậy!” - Tống Đại Thiên gật đầu nói: "Ba, trước đây con không định để mắt đến người nhà họ Thẩm, nhưng bây giờ con định giao đơn hàng này cho nhà họ Thẩm. Dù sao nhà họ Thẩm đã cứu mạng ba, chúng ta phải cảm ơn họ!"
"Đúng vậy, làm người, phải biết có ơn báo đáp, bây giờ ba đã không sao rồi. Ba tự mình về nhà được rồi. Chuyện này con hãy giải quyết đi!" Ông cụ Tống vẫy vẫy tay nói với Tống Đại Thiên, sau đó bước lên xe trở về nhà.
"Anh tự mình bắt taxi về đi! Tôi còn có việc phải làm!" - Sau khi bước ra khỏi phòng cấp cứu, Trần Nhậm vẫy vẫy tay với Giang Dĩ Minh rồi điềm nhiên nói.
“Chiêu qua cầu rút ván này của anh cũng không tệ đó!” - Giang Dĩ Minh lạnh lùng nhìn Trần Nhậm.
"Qua cầu rút ván là có ý gì? Tôi tới đón anh là khách sao lắm rồi, Giang Dĩ Minh, nếu anh muốn tôi đưa anh về cũng được thôi, nhưng phải chờ đến tối khi tôi tan sở mới được, còn không thì tự bắt xe về đi!" Trần Nhậm không khí khách mà nói. Khi chuyện đã ổn thỏa, Trần Nhậm nhớ lại anh ta đã khiêm tốn như thế nào khi cầu xin Giang Dĩ Minh đến, khi đến bệnh viện, cũng tại vì Giang Dĩ Minh, mà anh ta đã bị Tống Đại Thiên coi thường chế nhạo, điều này khiến Trần Nhậm không cảm thấy biết ơn Giang Dĩ Minh. Mà thay vào đó, anh ta càng ghét Giang Dĩ Minh hơn.
Trần Nhậm cảm thấy rằng chính Giang Dĩ Minh đã cướp đi tất cả ánh sáng của anh!
“Được thôi, tôi sẽ tự mình quay về, Trần Nhậm, lần sau, cậu cũng đừng cầu xin tôi!” - Giang Dĩ Minh vẫy tay với Trần Nhậm, rồi tự mình rời đi!
"Làm ơn đi? Anh là một kẻ vô tích sự, chẳng lẽ anh nghĩ rằng mình tuyệt vời đến như vậy sao?" - Trần Nhậm hét lớn theo bóng lưng của Giang Dĩ Minh đang từ từ rời đi.
Giang Dĩ Minh chỉ nhún vai thờ ơ khi nghe thấy câu nói đó.
Niềm vui lớn nhất trong cuộc sống là không đôi co với những kẻ ngốc!