Dù chưa tiếp xúc với vị đạo diễn kia nhưng Giang Dĩ Minh cũng phải khâm phục cái tâm của đạo diễn.
Lục Mỹ Lan này là một ngôi sao nổi tiếng, rất được mọi người hâm mộ, chỉ cần tham gia phim truyền hình, không có phim nào là không hot hòn họt cả. Và nếu như có mặt Lục Mỹ Lan ở trong bộ phim này, đây không những là tham diễn, mà còn là một cảnh phim nóng, tới lúc đó chỉ cần ra mắt trailer thôi, thì doanh thu phòng vé có thể không cần nghĩ cũng biết được chắc chắn sẽ cháy vé rất nhanh!
Đây cũng là lý do tại sao đạo diễn đã cố gắng tìm mọi cách để khiến cho Lục Mỹ Lan tham gia vào vai diễn này!
Suy đi nghĩ lại, Giang Dĩ Minh đang nghĩ cách ngăn cản người quản lý để giúp cho Lục Mỹ Lan không mắc bẫy, tuy nhiên, vào lúc này, Giang Dĩ Minh đột nhiên đã thay đổi quyết định!
Giải quyết bất cứ chuyện gì cũng giống như chữa trị một căn bệnh vậy! Không phải chỉ có chữa khỏi các triệu chứng là xong, mà phải trị nguyên nhân gốc rễ! Nếu như điều trị không dứt điểm sẽ khiến bệnh tái phát, chỉ khi nào điều trị tận gốc căn nguyên thì bệnh mới có thể khỏi hoàn toàn!
Nếu lúc này chỉ ngăn Lục Mỹ Lan uống ly nước hạch đào này, như vậy chỉ giải quyết được trước mắt, chẳng quả cũng chí có thể xử lý được duy nhất người quản lý trước mặt, nói như vậy, cũng không thể giải quyết triệt để nguy hiểm của Lục Mỹ Lan. Chỉ khi nào xử lý được tên đạo diễn kia, thì nguy hiểm của Lục Mỹ Lan mới có thể hoàn toàn giải quyết!
Vì vậy, khi nhìn Lục Mỹ Lan đang uống cạn ly nước ép quả hạch đào tẩm thuốc, Giang Dĩ Minh đã không hề ngăn cản cô ấy lại.
Hơn nữa, anh ấy còn chịu khó hợp tác với tình cảnh và uống hết nước hạch đào trong ly của mình.
Tuy nhiên, khi uống nước quả hạch đào, Giang Dĩ Minh đã lén dùng ngân châm đâm vào một huyệt đạo nào đó trên cơ thể, vì vậy, sau khi uống nước quả hạch đào, cùng với tác dụng của huyệt đạo này và linh khí bên trong cơ thể, chúng sẽ phát huy tác dụng, khiến cho những thuốc mê trong nước hạch đào sẽ nhanh chóng bị tiêu đi, và anh ấy sẽ không bị chìm vào giấc ngủ được!
“Giang Dĩ Minh, nước không ngon sao?” Lục Mỹ Lan cười nói với Giang Dĩ Minh: "Tôi thích nhất là nước hạch đào mà chị Lương đã làm cho tôi!"
“Chà chà, hương vị thật là ngon!” - Giang Dĩ Mình cũng cười gật đầu nói.
Chị Lương cười nhẹ, đứng dậy nói: "Vậy hai người có việc gì cứ nói chuyện đi. Tôi về phòng nghỉ ngơi trước!"
Nói xong, chị Lương quay lưng trở về phòng.
Và ngay sau khi chị Lương bước vào trong phòng, Giang Dĩ Minh nghe thấy chị Lương gọi điện thoại đi ra ngoài!
Nhờ có linh khí trong người, vì vậy mà các giác quan của Giang Dĩ Minh đều rất nhạy bén, cho dù là vừa nãy ngửi chính xác mùi thuốc có pha tạp trong nước hạch quả, hay bây giờ khi chị Lương lấy điện thoại di động ra gọi điện cho ai đó, các giác quan của Giang Dĩ Minh đều rất nhạy bén, Giang Dĩ Minh có thể cảm nhận được điều đó một cách rõ ràng.
“Đạo diễn Chu, tôi đã giải quyết xong công việc rồi, khoảng năm phút nữa thuốc trong người của Lục Mỹ Lan sẽ phát huy tác dụng, anh chuẩn bị đến đây đi!” - Chị Lương nói vào điện thoại.
“Được rồi!” Giọng một người đàn ông vô cùng thô tục phát ra từ trong điện thoại, gióng ấy tiếp tục cất lên: "Chị Lương, chuyện này tôi thật sự cảm ơn cô, cô đừng lo lắng, con cái và cha mẹ của cô, khi nào xong chuyện tôi sẽ thả họ ra!"
“Tốt nhất anh nên giữ lời!” - Chị Lương lạnh lùng nói: "Tôi đã ghi âm tất cả nội dung cuộc điện thoại của anh và tôi. Nếu như anh qua cầu rút ván, thì đừng trách tôi sẽ tố cáo anh!"
“Đừng lo lắng, tôi chỉ muốn tiền, không hại mạng sống của ai!” Đạo diễn cười: "Được rồi, tôi không nói chuyện với cô nữa, tôi chuẩn bị sẵn sàng lên đây, cô gái Lục Mỹ Lan này, tôi đã thèm muốn từ lâu rồi, tôi thực sự không thể kìm lòng trước chuyện này. Một lát nữa, sau khi quay xong rồi, tôi sẽ chăm sóc cô ấy thật tốt! "
“Không phải anh nói chỉ là đang quay phim, không làm gì cô ấy mà?” Chị Lương hỏi, giọng nói chợt lạnh đi khi nghe thấy lời nói.
"Tôi nói cô có phải bị ngốc không? Cô có nhận thức không đấy? Nghe nói phụ nữ sau khi uống loại thuốc này, nếu không cùng cô ấy làm gì đó, thì làm sao tan hết thuốc?" - Vị đạo diễn thẳng thừng nói: "Hơn nữa, một cô gái xinh đẹp như vậy, cô bảo tôi không được động vào cô ấy? Cô cho rằng tôi là Liễu Hạ Huệ sao?"
"Ông…"
"Được rồi, đừng nói nhiều chuyện nhảm nhí nữa, nếu muốn ba mẹ và con cô sống sót thì cứ câm miệng cho tôi!" - Nói xong, bên kia đã thô lỗ cúp điện thoại!
Nghe vậy, Giang Dĩ Minh đột nhiên cười lạnh nhạt.
Chẳng trách chị Lương này lại ra tay chuốc thuốc Lục Mỹ Lan, bởi vì cha mẹ và con cái của cô đang đang bị người khác đe dọa!
...
“Tại sao lại nóng như vậy?” - Lục Mỹ Lan đột nhiên nói, lúc này mặt của cô đỏ bừng, ngay cả cổ cũng đỏ bừng.
Lục Mỹ Lan vốn dĩ rất xinh đẹp, hiện tại trên làn da trắng nõn ửng đỏ lên, khuôn mặt xinh xắn bỗng trở nên quyến rũ hơn một chút, hơn nữa cô còn mặc bộ đồ ngủ bằng lụa, ẩn ẩn hiện hiện khiến người ta có cảm giác muốn xông lên.
“Tôi muốn hạ điều hòa xuống một chút.” - Lục Mỹ Lan nói, cô cầm điều khiển từ xa trên bàn cà phê lên, định hạ nhiệt độ điều hòa xuống một chút.
Tuy nhiên, điều mà cô không ngờ tới là cô vừa đưa tay lấy điều khiển từ xa của điều hòa, cô thậm chí không thể nhấc điều khiển lên.
"Ôi, nóng quá, ngứa quá, khó chịu quá ..." - Giọng nói của Lục Mỹ Lan cũng có chút lẩm bẩm, khuôn mặt xinh xắn lúc này lại càng thêm hồng hào.
Rõ ràng, tác dụng của thuốc đã phát huy tại thời điểm này.
Và Giang Dĩ Minh biết rằng lúc này, đã đến lúc anh phải ra tay.
Vì vậy, vẹo đầu một cái, anh ấy bèn nằm trên ghế sô pha và ngủ!
Lúc này, chị Lương từ trong phòng đi ra, nhìn Lục Mỹ Lan đang không ngừng muốn cởi quần áo, còn Giang Dĩ Minh đã ngủ say, đã lập tức bước tới cửa, mở cửa.
"Một lát nữa sẽ có vài người tới tìm cô Lục. Họ là bạn của cô Lục, hay để cho họ vào!" - Chị Lương nói với vệ sĩ ở cửa.
Sau khi giọng nói của chị Lương phát ra, vài người đàn ông đã tới, bọn họ không nói một lời, lập tức xông vào phòng!
Khi nhìn thấy Lục Mỹ Lan đang mơ hồ vì tác dụng của thuốc, cô không kìm được mình, lao đến phía trước, người đàn ông mặc vest với vẻ mặt cực kỳ thô tục nói: "Hahaha, tuyệt vời, tuyệt vời, trạng thái của Lục Mỹ Lan lúc này thực sự rất tuyệt vời, điều tôi cần là cô ấy như thế này! Tôi có thể đảm bảo rằng nếu cảnh này diễn ra, bộ phim của chúng ta sẽ ăn đứt cả tỷ phòng vé!"
"Cô Lương, chuyện này cô làm rất tốt! Đừng lo lắng, chỉ cần hôm nay tôi có thể quay phim rồi, giải quyết xong Lục Mỹ Lan, chuyện của ba mẹ và con của cô, tôi hứa sẽ không mất một cọng tóc!".
“Mau lên đi!” chị Lương nói.
"Mọi người, hãy khẩn trương sắp đặt trường quay thật hoàn chỉnh cho tôi, cố gắng quay một lượt thật đẹp ở đây, sau khi quay xong có thể nhanh chóng rời đi. Ta muốn cùng cô gái nhỏ này đi dạo chơi vui vẻ!" - Ông ấy nói một cách ma mãnh, đồng thời đưa tay lau nước miếng từ khóe miệng.
“Được rồi, đạo diễn, đừng lo lắng!” - Mấy người đi theo đạo diễn lập tức gật đầu nói.
Giám đốc nóng lòng chạy tới bên cạnh Lục Mỹ Lan, ôm Lục Mỹ Lan, chuẩn bị đi vào phòng!
Chapter 27 Bổ một cuốc ngược lại
Bệnh viện Nhân dân hàng đầu của thành phố Nam Xuyên.
“Vợ ơi, ba của chúng ta thế nào rồi?” Đúng lúc này, một người đàn ông nhanh chóng chạy tới trước cửa phòng cấp cứu.
Ông ta khoảng năm mươi tuổi, mặc một bộ đồ Tây, tuy nhiên ông ta dù đã lớn tuổi như vậy nhưng vẫn rất biết giữ gìn sức khỏe, nước da trắng trẻo và đôi mắt rất sáng, trông vẻ ngoài ông ta chỉ mới hơn bốn mươi tuổi.
Thật ra, nếu ở đây có người yêu thích kinh kịch, họ sẽ có thể nhận ra ông ấy, ông ấy chính là ông Hồ Khải Tuấn, một bậc thầy Kinh kịch nổi tiếng cả Trung Quốc!
“Bác sĩ nói không nguy hiểm đến tính mạng!” - Người phụ nữ trung niên trên đường lúc trước nói với người đàn ông.
"Không có nguy hiểm đến tính mạng? Thật tuyệt!" - Người đàn ông gật đầu ngay lập tức, trên mặt nở nụ cười nói: "Lúc trước em đã nói với anh rằng tính mạng của ba đang gặp nguy hiểm, và ông ấy rất có thể sẽ chết, điều đó thực sự khiến anh rất sốc!"
“Đó là sự thật!” Người phụ nữ trung niên nói. "Nếu em không gặp một thần y trẻ, chắc có lẽ ba đã chết rồi. Lúc trước các bác sĩ đã nói rằng nếu không phải ba được châm cứu, thì họ thật sự không tin. Với vết thương nặng như vậy, ông ấy vẫn có thể sống sót đến bệnh viện! Nói không chừng ông ấy có thể đã chết trong vòng chưa đầy 15 phút sau vụ tai nạn!"
“Tại sao lại nghiêm trọng như vậy?” - Người đàn ông giật mình hỏi.
"Đó là do động mạch chủ ở cổ của ba đã bị thủng, và vị thần y trẻ đó đã cắm một cây ngân châm vào huyệt gần gáy của ba để cầm máu từ động mạch chủ chảy ra. Nếu không, ba sẽ mất máu quá nhiều sẽ dẫn đến tử vong. Hơn nữa, bố bị gãy xương sườn, xuyên thủng thùy phổi, mà vị thần y trẻ, người có mặt tại nơi đó, lấy chiếc xương sườn ra bằng tay và dùng một cây ngân châm để bảo vệ chức năng phổi của ba rồi!" - Người phụ nữ nói với Hồ Khải Tuấn.
Chỉ sau khi đến bệnh viện, người phụ nữ cuối cùng mới nhận ra rằng Giang Dĩ Minh đã đóng vai trò lớn như thế nào với sinh mệnh của ba bà!
Nếu máu trong động mạch chủ không được cầm lại, nếu xương sườn không được cắt bỏ và chức năng phổi không được bảo vệ, thì bố bà có thể đã chết khi được đưa đến xe cấp cứu!
Nhất là bà còn nghĩ về việc trước đó mình đã lớn tiếng trách nhầm Giang Dĩ Minh, trong lòng bà lúc này lại tràn đầy áy náy!
“Thực sự là rất biết ơn vị thần y trẻ tuổi đó!” - Hồ Khải Tuấn gật đầu và nói: "Em có lưu lại số điện thoại của vị thần y trẻ đó không? Chúng ta phải tới tận nhà cảm ơn anh ấy. Anh ấy là cứu tinh của ba chúng ta!"
“Tình hình nguy cấp, em quên mất!” - Người phụ nữ cúi đầu nói: "Chồng à, chúng ta phải cảm ơn vị thần y trẻ này, nhất là lúc em mới đến, không biết gì mà đã trách nhầm anh ấy, em còn tưởng anh ấy cố ý muốn làm hại ba của mình, cho nên lúc đó mới xúc phạm anh ấy, hiện tại em thật sự hối hận muốn chết."
“Em… sao em có thể làm như vậy!” - Hồ Khải Tuấn nhìn vợ và nói.
"Không phải vì tên Hải Chân đó sao? Ông ấy làm cảnh sát bao nhiêu năm, bắt tội phạm nhiều như vậy. Không phải là em lo bọn tội phạm sẽ ôm hận rồi tấn công ba sao?" - Người phụ nữ đáp. Cô có một người em trai là Phó cục trưởng Sở Công an thành phố Nam Hoàng, ông ấy là cảnh sát hơn 20 năm nay và đã bắt giữ rất nhiều tội phạm.
Mặc dù anh ta được gọi là hình mẫu trong năm đội công an ở thành phố Nam Hoàng, không có gì đảm bảo rằng một số tội phạm bị ông ấy bắt được sẽ không ôm hận và trả thù sau khi ra tù.
Vì vậy, khi người phụ nữ lần đầu tiên nhìn thấy Giang Dĩ Minh, bà ấy đã có sự cảnh giác này.
"Này, vị ân nhân cứu mạng đã bị em hiểu lầm như vậy, mà lúc đó người ta không tính toán mà vẫn chữa trị với ba bất chấp những nghi ngờ. Nghe vậy anh cảm thấy rất áy náy, nên gọi điện thoại cho Hải Chân một chút, nhờ Hải Chân tìm xem vị thần y trẻ tuổi đó bây giờ đang ở đâu, chúng ta phải đến xin lỗi người ta và chân thành cảm tạ ơn cứu mạng của anh ấy!" - Hồ Khải Tuấn nói.
...
Đạo Diễn vừa định lao tới và bế Lục Mỹ Lan quyến rũ vào phòng.
Tuy nhiên, ông thấy mấy người đi theo mình vẫn chưa mang máy quay vào phòng, lúc này mới sững sờ quay lại nhìn.
Thấy vậy, đạo diễn giật mình, vì ông ta thấy mấy người đi theo đã rơi xuống đất lúc nào không hay rồi.
Và người đàn ông đang ngủ trên ghế sofa ban nãy đã đứng dậy và nhìn ông ta một cách giận dữ!
“Anh, sao anh chẳng bị gì?” - Chị Lương cũng giật mình, nhìn Giang Dĩ Minh hỏi.
Lúc này chị Lương vô cùng sửng sốt, không ngờ Giang Dĩ Minh lại không bị gì, quan trọng nhất là thân thủ của Giang Dĩ Minh quá tốt, không tới một phút, anh đã thực sự hạ gục ba tên đàn ông cao to lực lưỡng, đánh bọn họ té nhào hết!
“Tôi không sao, nhưng cô sắp có sao rồi đó!” - Giang Dĩ Minh nhìn Sơ Lương, lạnh lùng nói: "Lục Mỹ Lan đang thương đã tin tưởng cô nhiều như vậy, nhưng cô đã hại cô ấy theo cách như vậy! Cùng là phụ nữ, cô nên biết rất rõ điều gì sẽ xảy ra với Lục Mỹ Lan, nếu hôm nay xảy ra chuyện đó? Chắc chắn hủy hoại toàn bộ cuộc đời của cô ấy!"
Giang Dĩ Minh thực sự tức giận!
Mặc dù, Chị Lương là bị ép buộc!
Nhưng, đừng quên, sinh mạng của cha mẹ và các con cô ấy là sinh mạng, vậy sinh mạng của Lục Mỹ Lan, không phải là sinh mạng sao?
Là một người của công chúng, sau khi bị bắt quả tang như thế này, sau này cô ấy sẽ sống như thế nào?
Sợ là thậm chí còn không dám ra ngoài?
“Mẹ kiếp!” Đạo diễn nhìn Giang Dĩ Minh, trong phút chốc cũng trở nên tức giận: "Tôi mới nhận ra. Chuyện xảy ra hai ngày trước cũng bị tên khốn kiếp này phá hỏng rồi đúng không? Được rồi, hôm nay chúng ta cùng nhau giải quyết chuyện cũ và chuyện mới một thể!"
“Các vệ sĩ ở cửa, các người còn ngây ra đó làm gì nữa, vào đây cho tôi, có người tới hại chủ nhân của các anh!” - Đạo diễn hét lớn với vệ sĩ ở cửa.
Khoảng chục tên vệ sĩ chạy đến khi nghe thấy lời nói đó, họ đều sững sờ khi nhìn thấy cảnh tượng trong phòng.
Chị Lương lúc này mới phản ứng lại, chỉ vào Giang Dĩ Minh, lớn tiếng nói với đám vệ sĩ: "Mau tống cổ tên này ra ngoài. Anh ta đã chuốc thuốc cô Lan, còn đánh chúng tôi nữa!"
“Chị Lương!” - Giang Dĩ Minh lập tức chế nhạo nói: "Vốn dĩ còn định cho cô chút cơ hội phân bua rõ ràng, xem ra hiện tại không cần nữa rồi!"
“Nhanh lên, các người còn đứng đó làm gì vậy?” - Chị Lương hét lớn với đám vệ sĩ.
Suy nghĩ của cô ấy rất linh động, và cô ấy hiểu rằng nếu không đảo ngược trắng đen vào lúc này, thì cả cô ấy và đạo diễn sẽ phải chịu trận!
Cách duy nhất bây giờ là đi theo đạo diễn và đổ hết tội lên đầu Giang Giang Dĩ Minh!
Trên thực tế, cô chỉ có thể lựa chọn cách này, nếu không, nếu chọc giận đạo diễn, ba mẹ và con của cô sẽ phiền phức lắm!
Chapter 28 Ăn nói lung tung
Mười mấy tên vệ sĩ đó, bình thường ngoài nghe lời của Lục Mỹ Lan ra thì nghe lời chị Lương nhất, dẫu sao thì chị Lương cũng là người quản lý của Lục Mỹ Lan, cũng là người thân cận nhất của Lục Mỹ Lan.
Vì vậy, vào lúc này, những tên vệ sĩ này đều xông về phía Giang Dĩ Minh.
Lúc này, tên đạo diễn kia và chị Lương đều nhìn Giang Dĩ Minh với nụ cười lạnh lùng. Cho dù thực lực của Giang Dĩ Minh rất mạnh thì có thể tính là gì chứ? Ba người nhân viên vừa nãy đều là người bình thường, mà mười mấy tên vệ sĩ của Lục Mỹ Lan này đều toàn là lính đặc chủng giải ngũ trở về.
Dù là về thực lực cá nhân hay là về số người, thì cũng có thể làm cho Giang Dĩ Minh một đi không trở lại!
Khi nhìn thấy những tên vệ sĩ xông về phía mình vào lúc này, Giang Dĩ Minh khẽ cười lạnh lùng, anh không lùi lại mà lập tức tấn công, trực tiếp nghênh đón những tên vệ sĩ này.
Nếu như là lúc trước, mấy ngày khi vừa mới trùng sinh, khi đối mặt với mười mấy tên vệ sĩ này, Giang Dĩ Minh thật sự vẫn có hơi lực bất tòng tâm.
Nhưng bây giờ đã khác trước, từ sau khi tu luyện, trong cơ thể đã có linh khí, dưới sự giúp đỡ của linh khí, thực lực của Giang Dĩ Minh đã lớn mạnh hơn lúc trước không biết bao nhiêu lần, cho dù những tên vệ sĩ này đều là lính đặc chủng giải ngũ, nhưng mà, đối với Giang Dĩ Minh mà nói để xử lý lý bọn chúng cũng chỉ là chuyện nhỏ như con thỏ!
Răng rắc!
Răng rắc!
Trong đám người, chỉ nghe thấy từng tiếng, từng tiếng răng rắc của xương cốt sai vị trí và cả những tiếng kêu thảm thiết.
Mà theo tiếng kêu thảm thiết đó, thì sẽ có một một tên vệ sĩ ngã gục xuống mặt đất.
Những tên vệ sĩ này đều vô tội, bởi vậy, Giang Dĩ Minh cũng sẽ không đánh họ thành như thế nào, chỉ làm cho bọn họ bị lệch khớp chân, để bọn họ không cách nào đứng lên được mà thôi, đợi đến khi anh giải quyết xong chuyện của mình thì sẽ chữa lại cho bọn họ là được!
Trong khoảng thời gian hai phút, mười mấy người vệ sĩ này đều đổ gục xuống mặt đất.
Lúc này, vị đạo diễn đó và chị Lương chỉ biết ngơ ngác nhìn nhau.
Nhìn nhau một chút, trong ánh mắt của hai người, lộ vẻ vô cùng sợ hãi!
Đã từng thấy người giỏi đánh nhau nhưng cũng chưa từng thấy có người giỏi đánh nhau đến như vậy, chỉ trong vòng hai phút, mười mấy tên vệ sĩ là lính đặc chủng giải ngũ đều bị đánh ngã như vậy?
Mắt thấy Lục Mỹ Lan nằm trên ghế sô pha lúc này đã không thể kìm nén được bản thân, hai tay đang không ngừng lôi xé quần áo của mình, bộ đồ ngủ bằng lụa mỏng manh đó thật sự không chịu được cô kéo xé như vậy, chỉ sợ không bao lâu nữa, bộ đồ ngủ đó của cô sẽ bị kéo xuống hết.
Thế nên, Giang Dĩ Minh bên nhanh chóng đi về phía tên đạo diễn đó và chị Lương.
Tốc chiến tốc thắng, sau đó đi cứu Lục Mỹ Lan!
"Thằng nhóc, mày chết chắc rồi!" Tên đạo diễn đó bỗng nhiên lớn tiếng hét lên với Giang Dĩ Minh: "Bây giờ mày lập tức cuốn xéo, tao có thể xem như chưa có chuyện gì xảy ra, nếu không thì cứ chờ mà ăn cơm tù!"
"Đúng đấy, Giang Dĩ Minh, anh em kết nghĩa của đạo diễn Chu là phó cục trưởng của công an thành phố Nam Hoàng, nếu như không muốn ăn cơm tù, bây giờ lập tức cút đi, đừng có làm hỏng chuyện tốt của đạo diễn Chu!" Lúc này chị Lương cũng lớn tiếng hét lên với Giang Dĩ Minh.
"Vậy ư?" Giang Dĩ Minh nở nụ cười lạnh lẽo: "Có nghĩa là, ông dù là đen hay trắng thì cũng đều có người, đúng không?"
"Đó là điều cần biết!" Đạo diễn Chu lớn tiếng hét: "Bây giờ mày cút, ông đây có thể bảo đảm…"
"Ầm!"
Đạo diễn Chu vẫn còn chưa nói xong đã bị Giang Dĩ Minh cho một đấm vào mặt, cả người nhanh chóng ngã xuống mặt đất, mấy cái răng và kèm theo không ít máu tươi bị rơi ra khỏi miệng!
"Mày xong rồi, nhóc con, mày xong đời rồi!" Đạo diễn Chu lớn tiếng hét, ông ta vội vàng lấy điện thoại từ trong túi áo ra rồi nhấn gọi điện thoại: "Alo, cục trưởng Mã anh mau đến đây, tôi bị người ta đánh rồi, đúng vậy, thằng nhóc này không những đánh tôi mà còn thuộc hạ ngôi sao lớn Lục Mỹ Lan, có ý đồ quấy rối Lục Mỹ Lan, tôi vô cùng nghi ngờ cậu ta là phần tự bạo loạn, anh mau đến đây bắt cậu ta đi!"
Sau khi gọi điện thoại xong, đạo diễn Chu hét lên với Giang Dĩ Minh: "Nhóc con, chờ anh em kết nghĩa của tao đến, mày chết chắc rồi!"
Giang Dĩ Minh không thèm nhìn đạo diễn Chu dù chỉ một chút, sau đó anh nhìn chị Lương, nói: "Lục Mỹ Lan có người quản lý như chị, thật sự mất mặt!"
Chị Lương cũng hừ lạnh một tiếng, sau đó chị ta chạy đến đỡ đạo diễn Chu.
Bây giờ hy vọng duy nhất của chị ta cũng chỉ có tên đạo diễn Chu này thôi!
Ầm!
Vào khoảnh khắc này, cửa của căn phòng bị người ta lấy chân đạp mở, hai người đàn ông đi từ bên ngoài vào, trong đó có một người đàn ông mặc quần áo cảnh sát, đội mũ cảnh sát, vừa nhìn quân hàm cảnh sát trên vai là biết chức vụ của ông ta không hề thấp!
"Cục trưởng Mã, anh nhanh đến như vậy ư? Vậy thì tốt quá, anh mau mắt cái thằng này đi, anh xem, cậu ta đánh răng của tôi rơi hết ra rồi, còn có, vệ sĩ của Lục Mỹ Lan nhiều như vậy cũng đều bị cậu ta đánh gục hết rồi… anh nhìn Lục Mỹ Lan đi, bây giờ thuốc đã phát tác rồi, đây là cậu ta có ý đồ quấy rối Lục Mỹ Lan!" Đạo diễn Chu bỗng chốc lớn tiếng nói với Mã Hải Chân.
Ông ta quả thực có quan hệ khá tốt với Mã Hải Chân, bởi vì hai người bạn học cấp ba, là anh em thân thiết, sau đó lúc lên đại học, ông ta trúng tuyển khoa đạo diễn của học viện sân khấu điện ảnh, Mã Hải Chân trúng tuyển học viện cảnh sát.
Sau khi tốt nghiệp, hai người vẫn thường xuyên liên lạc, quan hệ từ trước đến giờ vẫn luôn rất tốt.
Nhưng mà, ông ta biết tính cách của Mã Hải Chân hơi kỳ quặc, trong mắt tuyệt đối không chứa được một hạt cát, hai người quen biết nhiều năm như vậy, cho dù Mã Hải Chân có làm được cảnh sát hay không thì vẫn luôn chính trực, ngay thẳng, sau khi làm cảnh sát, bởi vì ông ta quay phim, có nhiều lần tìm Mã Hải Chân tặng quà cáp để bảo ông ấy giải quyết một chút m
việc, Mã Hải Chân đều dùng lời lẽ nghiêm khắc để từ chối.
Chính bởi vì hiểu rõ tính cách của Mã Hải Chân, cho nên ông ta chỉ có thể tiếp tục đổi trắng thay đen.
Nhưng mà lần này khác với lúc trước, bởi vì Lục Mỹ Lan bị hạ thuốc bây giờ đã phát tác, hơn nữa vệ sĩ của Lục Mỹ Lan quả thực cũng bị anh đánh ngã, quan trọng nhất là, người quản lý của Lục Mỹ Lan là chị Lương bây giờ cũng ở đây, có chị Lương làm chứng, cho dù hung thủ thật sự không phải Giang Dĩ Minh thì cũng là Giang Dĩ Minh!
Vả lại, ông ta biết, tính cách chính trực, ngay thẳng này của Mã Hải Chân, hôm nay Giang Dĩ Minh chắc chắn sẽ phải chịu tội lớn!
"Cậu nói thật ư?" Mã Hải Chân nhíu mày nhìn Giang Dĩ Minh, sau đó lại nhìn đạo diễn Chu.
Ông ấy đến đây, vốn không phải bởi vì đạo diễn Chu gọi tới, mà là nhận được điện thoại của anh rể, nói là có một người đã cứu ba của mình, anh rể bảo ông ấy giúp tìm người đó, sau đó đến cảm ơn người ta.
Ông ấy tìm thấy người ta từ trong camera giám sát, sau đó bèn cùng anh rể tới đây, hơn nữa vừa vào trong phòng, vừa nhìn thì biết ngay là Giang Dĩ Minh.
Nhưng mà, còn chưa kịp bày tỏ cảm ơn với người ta, vừa liếc mắt, Giang Dĩ Minh đã trở thành tội phạm tình nghi?
"Là thật!" Đạo diễn Chu ra sức gật đầu: "Người này là người quản lý của Lục Mỹ Lan, nếu như anh không tin thì cứ hỏi cô ấy!"
"Cục trưởng Mã, tôi làm chứng!" Lúc này, chị Lương gật đầu nói: "Tôi và Lục Mỹ Lan đang xem TV ở trong khách sạn, sau đó Giang Dĩ Minh đến tìm cô ấy, bởi vì vợ Thẩm Thanh Nga của Giang Dĩ Minh và Lục Mỹ Lan đang bàn bạc về hợp đồng người phát ngôn quảng cáo, bởi vậy sau khi Gianh Dĩ Minh đến chúng tôi cũng lập tức cho cậu ta vào, sau Giang Dĩ Minh rót một cốc nước quả óc chó cho Lục Mỹ Lan, ai biết được, sau khi Lục Mỹ Lan uống cốc nước quả óc chó đó, thì trở thành bộ dạng như bây giờ, tôi nhận ra chuyện này bất thường, nên lập tức gọi vệ sĩ tới, nhưng ai mà biết, sau khi vệ sĩ vào, vậy mà lại bị Giang Dĩ Minh đánh ngã hết!"
Chị Lương bắt đầu ăn lung tung.
Chapter 29 Hối lộ
"Chúng tôi cũng có thể làm chứng!" Vào lúc này, mười mấy tên vệ sĩ đó cũng lần lượt lên tiếng: "Chúng tôi đều bị anh ta đánh ngã."
Chị Lương tiếp tục nói: "Cục trưởng Mã, ở trong phòng bếp vẫn có máy ép trái cây, trong đó vẫn còn nước quả óc chó."
Mã Hải Chân thật sự không muốn ân nhân cứu mạng của ba mình bỗng nhiên trở thành tội phạm tình nghi, nhưng mà, ông ấy làm công việc này, cho dù đối phương có ơn lớn với gia đình mình như vậy, nhưng mà, nếu anh phạm tội, ông ấy cũng bắt buộc phải trừng trị theo pháp luật!
Nhân chứng, vật chứng đều đủ cả.
Cho dù bây giờ vẫn chưa thể định tội Giang Dĩ Minh, nhưng bắt buộc phải đưa anh đi để tiếp nhận điều tra.
Dưới tình hình bất dĩ, Mã Hải Chân đến trước mặt Giang Dĩ Minh, ông ấy nói với Giang Dĩ Minh: "Anh Giang Dĩ Minh, mới anh đi với tôi một chuyến để tiếp nhận điều tra!"
"Hải Chân, đây là…" Hồ Khải Tuấn lập tức lên phía trước nói, ông ấy là người ân trả nghĩa đến, bởi vì lúc trước vợ của mình đã từng hiểu lầm Giang Dĩ Minh, bây giờ em vợ của mình lại muốn bắt Giang Dĩ Minh, chuyện này làm cho ông ấy càng cảm thấy vô cùng hổ thẹn với Giang Dĩ Minh - người đã cứu ba vợ của mình!
"Anh rể!" Mã Hải Chân quay đầu nhìn Hồ Khải Tuấn, nói: "Dù cho anh ấy là ai, nếu như đã phạm tội, vậy thì phải trừng trị theo pháp luật, đây là công việc của em, cũng là sứ mệnh của em!"
Nói xong, Mã Hải Chân nhìn Giang Dĩ Minh, nói: "Anh Giang Dĩ Minh, mời anh đi với tôi một chuyến, chúng tôi sẽ điều tra rõ ràng chuyện này, nếu như anh không phạm tội, tôi sẽ xin lỗi anh, nhưng mà, nếu như anh phạm tội, tôi cũng phải trị tội anh!"
"Đúng vậy, cục trưởng Mã, nhất định phải trị tội cậu ta!" Đạo diễn Chu bỗng nhiên thêm dầu vào lửa: "Loại người này làm tổn hại sự hài hòa của xã hội, phải nên trừng trị theo pháp luật và phải trừng trị thật nghiêm khắc!"
Lúc nói chuyện, đạo diễn Chu nở nụ cười vô cùng đắc ý với Giang Dĩ Minh.
Ý của ông ta là, nhóc con, mày không chơi nổi với tao đâu!
Mặc dù ông ta cố ý bịa chuyện, nhưng chỉ cần chị Lương đứng về phía ông ta, vậy thì sự thật bịa đặt cũng chỉ có thể trở thành sự thật, cho dù Giang Dĩ Minh có trăm cái miệng cũng không thể giải thích được!
Xem ra, tính cách chính trực, ngay thẳng của Mã Hải Chân cũng rất có lợi, chỉ cần mình biết động não, dùng đúng phương pháp thì vẫn có thể lợi dụng ông ấy!
Giang Dĩ Minh không giơ tay ra và đi cùng Mã Hải Chân mà chỉ khẽ mỉm cười nhìn Mã Hải Chân: "Có thể nhìn ra được, cục trưởng Mã là một người cảnh sát tốt chấp hành đúng pháp luật. Tôi tin rằng, chắc chắn cục trưởng Mã sẽ không đổ oan cho người tốt và cũng sẽ không bỏ qua cho người xấu, đúng chứ?"
Mã Hải Chân gật đầu, nói: "Đúng vậy, nhưng mà, anh Giang, bây giờ anh bắt buộc phải đi với tôi một chuyến để tiếp nhận điều tra."
"Không cần đi với ông đâu, bây giờ tôi sẽ nói chân tướng sự thật cho ông nghe!" Giang Dĩ Minh mỉm cười, nói và lấy điện thoại từ trong túi ra.
Anh ấn mấy nút, theo đó, thì có một đoạn ghi âm được mở ra ở trước mặt mọi người.
"Chị Lương, giúp tôi rót nước ép quả óc chó cho tôi và Giang Dĩ Minh đi!"
"Chị Lương, chị làm chuyện này rất tốt, chị yên tâm, nếu như hôm nay tôi quay phim và làm Lục Mỹ Lan, tôi bảo đảm bố mẹ và con của chị sẽ không thiếu một sợi tóc!"
"Chị mau chóng làm việc đi!"
Từng đoạn, từng đoạn được ghi lại được phát ra ngoài, tất cả mọi người ở đều đều nghe rất rõ ràng!
Giang Dĩ Minh không phải tên ngốc, nếu anh đã đến đây là để cứu Lục Mỹ Lan, vậy thì, đương nhiên không thể ngu ngốc mà chạy đến như vậy, cho nên, sau khi đi vào phòng, Giang Dĩ Minh đã bật chức năng ghi âm trên điện thoại, cứ bật cho đến bây giờ!
Cũng tức là, từ sau khi anh bước vào đây, tất cả những nội dung đều được anh ghi lại.
Sau khi phát xong đoạn ghi âm, Giang Dĩ Minh nhìn Mã Hải Chân, anh nói: "Cục trưởng Mã, bây giờ, chắc ông đã hiểu rõ chân tướng sự việc rồi chứ? Rốt cuộc ai là tội phạm tình nghi, ông cũng biết rồi chứ?"
Mã Hải Chân nghe thấy vậy, vẻ mặt trở nên vô cùng khó coi, ông ấy quay đầu nhìn đạo diễn Chu.
Đạo diễn Chu bỗng nhiên lớn tiếng nói: "Không phải, không phải, chắc chắn đoạn ghi âm này là giả!"
"Đúng vậy, chắc chắn đoạn ghi âm này là giả!" Chị Lương cũng lớn tiếng nói: "Vừa nãy tôi vốn dĩ không nói mấy lời đó, đây chắc chắn là đoạn ghi âm Giang Dĩ Minh cố ý làm giả!"
"Được rồi, giả sử đoạn ghi âm này là giả!" Lúc này, Giang Dĩ Minh khẽ mỉm cười và gật đầu, nhìn chị Lương, nói: "Chị Lương, vậy chị nói đi, chị nói tên đạo diễn này lần nào cũng cho chị tiền, sau này lúc ông ta cần Lục Mỹ Lan, chị đều có thể để Lục Mỹ Lan bên cạnh ông ta, không phải là chị đồng ý chuyện này ư?"
"Cậu nói láo, tôi vốn dĩ không hề đồng ý."
"Vậy chị đồng ý chuyện gì?"
"Tôi chỉ đồng ý lần này thôi, đó là bởi vì ông ấy đã bắt cóc…" Chị Lương nói được một nửa sau đó lập tức dừng lại, sau đó sợ hãi nhìn Giang Dĩ Minh!
"Bốp!"
Đạo diễn Chu bỗng chốc giơ tay lên, tát mạnh vào má của chị Lương, ông ta lớn tiếng quát: "Mụ đàn bà thối tha, cô con mẹ nó còn có chút đầu óc nào nữa hay không?"
"Tôi…" Lúc này, chị Lương cúi đầu, không hề dám hé răng nói nửa lời, chị ta không thể ngờ, Giang Dĩ Minh vậy mà lại lừa được mình nói ra.
"Binh bất yếm trá!" Giang Dĩ Minh nhìn Mã Hải Chân, anh hỏi: "Cục trưởng Mã, tôi tin rằng, ông đã hiểu rõ chân tướng sự việc rồi chứ?"
"Tôi đã hiểu rõ!" Mã Hải Chân gật đầu, sau đó ông ấy nhanh chóng đi về phía đạo diễn Chu.
"Cục trưởng Mã, Hải Chân, Hải Chân…" Sắc mặt của đạo diễn Chu thay đổi vô cùng lớn, ông ta nhanh chóng nói với Mã Hải Chân: "Hải Chân, chúng ta là bạn học cũ, là anh em tốt, nể tình chúng ta là anh em tốt nhiều năm như vậy, chuyện lần này, anh cứ xem như chưa từng xảy ra, có được không? Tôi cho anh 3.000.000.000, không, 6.000.000.000, tiền lương một tháng của anh mới chỉ có mấy triệu mà thôi, tôi cho anh 6.000.000.000 tương đương với lương cả đời của anh rồi!"
Mã Hải Chân nghe thấy ông ta nói thế, ông ấy bỗng nhiên dừng bước.
Quay lại nhìn Giang Dĩ Minh, ông ấy hỏi: "Anh Giang, anh vẫn còn đang mở ghi âm trên điện thoại, đúng chứ?"
"Vâng, vẫn còn đang mở!"
"Vậy thì tốt!" Vả mặt Mã Hải Chân âm trầm nói: "Họ Chu kia, bây giờ, cậu lại thêm một tội hối lộ!"
"Tôi…" Đạo diễn Chu bỗng chốc bị nghẹn lời, nhưng mà ông ta nhanh chóng trợn trừng mắt hét lên với Giang Dĩ Minh mà Mã Hải Chân: "Giang Dĩ Minh, Mã Hải Chân, các người tưởng rằng như thế là có thể đủ làm được tôi ư? Lẽ nào mấy người không biết công ty của tôi là công ty thuộc sự sở hữu của nhà họ Lý ư? Các người cứ đợi đấy, nhà họ Lý sẽ khiến cho các người chết rất thảm! Cứ đợi đi!"
Bốp!
Mã Hải Chân bỗng nhiên giơ tay ra vả vào mặt đạo diễn Chu, sau đó ông ấy nhanh chóng lấy còng tay ra khóa cổ tay của đạo diễn Chu!
Chapter 30 Đẹp quá
Sau khi còng tay của đạo diễn Chu và chị Lương xong, Mã Hải Chân vội vàng đến trước mặt Giang Dĩ Minh, nói với anh: "Anh Giang, thật sự xin lỗi, vừa nãy suýt chút nữa lại hiểu lầm anh rồi, tôi là con trai của ông cụ hôm nay anh đã cứu, nếu không có ánh ra tay cứu giúp, có thể ba của tôi đã không còn nữa!"
Lúc này Hồ Khải Tuấn cũng vươn tay ra và cầm chặt tay của Giang Dĩ Minh, nói: "Anh Giang, tôi là con rể của ông cụ đó, hôm nay thật sự cảm ơn anh, tôi và em vợ của tôi, thật ra là đặc biệt đến đây để cảm ơn anh!"
Nói rồi, Hồ Khải Tuấn lấy một tấm thẻ ngân hàng từ trong túi ra, nói: "Anh Giang, trong tấm thẻ này có 1.500.000.000, anh cầm lấy, cứ xem như là tiền thuốc thang của hôm nay!"
Hồ Khải Tuấn là nghệ sĩ biểu diễn kinh kịch nổi tiếng mà ba vợ của ông ấy càng là một nghệ sĩ biểu diễn kinh kịch, cho nên, nhà của họ không thiếu tiền.
Giang Dĩ Minh mỉm cười, đẩy thẻ ngân hàng trở về, anh nói với Hồ Khải Tuấn: "Ông Hồ, vợ của ông đã đưa 300.000.000 cho tôi rồi, đối với tôi mà nói, tiền chữa bệnh đã đủ rồi. Ngoài ra, chuyện tôi đã dặn dò với vợ của ông, không biết bà ấy đã nói với ông chưa?"
"Chưa!" Hồ Khải Tuấn sững sờ, nói.
"Vậy tôi sẽ nói với ông lần nữa nhé." Giang Dĩ Minh nói: "Trong vòng ba ngày này, ông đừng có đi về phía Bắc, chuyện này đối với ông chỉ có hại chứ không có lợi."
"Phía Bắc?" Hồ Khải Tuấn ngơ ngác, nói: "Vừa khéo, ngày mai tôi phải tới thủ đô để diễn xuất…"
"Có thể từ chối thì từ chối đi." Giang Dĩ Minh nói.
"Anh Giang, có thể nói cho tôi biết nguyên nhân cụ thể là gì không?" Hồ Khải Tuấn hỏi.
"Tôi ít nhiều gì cũng hiểu một chút về xem tướng, trong ba ngày này, nếu ông đi về phía bắc thì sẽ có tai họa đẫm máu!" Giang Tiểu Bắc nói: "Vì vậy, ông vẫn nên đừng đi."
"Ồ…* Khi nghe thấy Giang Dĩ Minh nói như vậy, Hồ Khải Tuấn chị nhẹ nhàng ồ một tiếng, bởi vì, trong ý thức của ông ấy vẫn luôn chỉ xem xem tướng là mê tín, bởi vậy, khi Giang Dĩ Minh nói ông ấy có tai nạn đẫm máu đương nhiên ông ấy sẽ không tin.
Giang Dĩ Minh cũng nhìn ra Hồ Khải Tuấn không tin lời mình nói nhưng anh cũng không tiện nói nhiều lời.
Khi Hồ Khải Tuấn nói vài ngày nữa mời Giang Dĩ Minh ăn cơm và sau khi hai người trao đổi phương thức liên lạc của nhau xong thì rời đi với Mã Hải Chân và những người khác.
Còn Giang Dĩ Minh thì lúc này mau chóng đến bên cạnh ghế sô pha.
Lúc này, thuốc mà Lục Mỹ Lan uống đã phát huy đến cực hạn, cả người đều đỏ rực, đến quần áo cũng đã bị kéo một phần, may mà những bộ phận quan trọng vẫn chưa lộ ra bên ngoài.
Vừa nãy sau khi Hồ Khải Tuấn và Mã Hải Chân đến, Giang Dĩ Minh đã vô cùng sốt ruột, anh nghĩ mau chóng cứu Lục Mỹ Lan, may mà, hai người này không ở đây lâu thì đã rời đi.
Giang Dĩ Minh ôm cơ thể nóng hầm hập của Lục Mỹ Lan rồi nhanh chóng vào trong phòng, sau đó khóa cửa!
Anh nhanh chóng đặt Lục Mỹ Lan lên trên giường, sau đó, Giang Dĩ Minh lấy ngân châm từ trong túi áo ra.
Chỉ là, trong khoảnh khắc lấy ngân châm, Lục Mỹ Lan đã nhanh chóng và dễ dàng cởi sạch quần áo trên người mình!
Chỉ còn lại áo lót và quần lót!
Nhất là cơ thể trắng như tuyết và đỏ hây đó, lúc này lại cứ ngọ quậy trước mặt Giang Dĩ Minh, trong giây lát Giang Dĩ Minh cảm thấy trong nội tâm có một cảm giác vô cùng khô nóng!
Lục Mỹ Lan có thể trở thành một ngôi sao nữ, hơn nữa còn là một ngôi sao nữ hạng nhất, dáng vóc và khuôn mặt của cô ấy đương nhiên không nói cũng hiểu, vóc dáng cân đối gần như là tỷ lệ vàng, làn da trắng nõn, mịn màng và từng đốm đỏ rực nhẹ nhàng, nhất là lúc này bởi vì thuốc mà khiến cho cơ thể của Lục Mỹ Lan ngọ quậy không có quy tắc, chuyện này khiến cho Giang Dĩ Minh đã kìm nén rất lâu, sau khi trùng sinh chưa từng chạm vào phụ nữ, hơn nữa mỗi ngày còn ngủ với người đẹp Thầm Thanh Nga trên một chiếc giường nhưng một người ngủ dưới đất, một người ngủ trên giường, thật sự có một xúc động muốn làm cầm thú một lần.
Nếu như người giải thuốc cho người phụ nữ này không phải là Giang Dĩ Minh, nếu như đổi lại là người khác, chỉ có một cách giải duy nhất đó là bắt buộc phải phát sinh quan hệ với người phụ nữ này.
Đừng nói là Lục Mỹ Lan trước mắt trúng thuốc, dù không trúng thuốc, đối với sự cám dỗ tột độ này, đổi lại là bất cứ người đàn ông khác, chỉ sợ rằng họ đều sẽ lao đến bất chấp hậu quả nhỉ?
Đẹp quá!
Thật sự rất đẹp!
Nhưng Giang Dĩ Minh không vượt qua được nội tâm của mình, bởi vì, anh có cách khác, dưới tình huống không làm tổn thương đến Lục Mỹ Lan để giải thuốc cho cô ấy.
"Dĩ Minh, anh, mau giúp tôi…" Lục Mỹ Lan nhìn Giang Dĩ Minh với đôi mắt lờ mờ, cơ thể bỗng nhiên lao đến, ôm lấy Giang Dĩ Minh.
Một lần nữa cảm thấy thân thể nóng hổi và mềm mại ôm chặt lấy dán chặt lấy mình, nếu như không có một chút lý trí cuối cùng, Giang Dĩ Minh thật sự không thể nhịn nổi!
Ngân châm cầm trong tay vốn đang định châm cho Lục Mỹ Lan, nhưng Giang Dĩ Minh chỉ đành châm cho mình một châm trước để bản thân bình tĩnh lại đã.
Sau đó anh ôm Lục Mỹ Lan, đặt cô ấy lên giường lần nữa, sau đó anh lấy ngân châm phối hợp với linh khí bắt đầu giải thuốc trên các huyệt vị cho Lục Mỹ Lan.
Trong quá trình chữa trị, Giang Dĩ Minh quả thực như chịu dày vò vậy, bởi vì thuốc sẽ không mất tác dụng ngay lập tức, cho nên, Lục Mỹ Lan không ngừng ngọ nguậy, mà khi giải thuốc cho Lục Mỹ Lan, hai tay anh khó tránh khỏi tiếp xúc với cơ thể của cô ấy, lại cộng thêm Lục Mỹ Lan liên tục thì thầm, khiến cho Giang Dĩ Minh có mấy lần không kìm được muốn dùng cách nguyên thủy nhất để giải thuốc.
May thay, Giang Dĩ Minh cũng xem như đã chống đỡ được.
Hai mươi phút sau, Lục Mỹ Lan đã yên tĩnh lại, cô ấy lặng lẽ nằm trên giường, từ từ chìm vào giấc ngủ!
Giang Dĩ Minh đắp chăn cho Lục Mỹ Lan, anh cũng hít vào một hơi thật sâu, sau đó anh đi vào trong phòng tắm, mở vòi nước bắt đầu tắm nước lạnh, như vậy mới làm cho cơ thể của mình hơi bình tĩnh lại.
Có lúc Giang Dĩ Minh thật sự rất ghét chính mình rằng tại sao lại biết những thuật chữa bệnh này, nếu như không biết, thì hôm nay hoàn toàn mình có thể được hời, vả lại, cho dù sau khi Lục Mỹ Lan tỉnh lại, thì cũng sẽ không làm mình thành thế nào, dù gì là mình giúp cô ấy, nếu như không giúp, Lục Mỹ Lan sẽ rối loạn nội tiết, thậm chí nghiêm trọng sẽ có nguy hiểm đến tính mạng.
Nhưng mà, bản thân là người tu luyện, nếu trong đầu đã có cách giải, nếu như không dùng thì sẽ không vượt qua được nội tâm, chuyện này sẽ mang đến sự quấy nhiễu vô cùng lớn trong con đường tu luyện sau này của mình!
Người quản lý đã bị bắt, đương nhiên Giang Dĩ Minh sẽ không để Lục Mỹ Lan ở một mình trong khách sạn, anh gọi điện thoại cho ba vợ và Thẩm Thanh Nga nói mình có việc ở bên ngoài không về được, để họ tự nghĩ cách ăn cơm trưa.
Sau đó, Giang Dĩ Minh bèn ngồi bên giường, lặng lẽ chờ Lục Mỹ Lan tỉnh lại!