“Được rồi, vậy tôi sẽ để Hải Chân đưa qua đó cho anh ấy!” Mã Mỹ Linh ngay lập tức gật đầu nói.
Khoảng vài phút sau, Mã Hải Chân đi ra ngoài mua đồ ăn sáng quay trở lại, Mã Mỹ Linh lập tức nói với Mã Hải Chân về việc này. Sắc mặt Mã Hải Chân vẫn bình tĩnh bởi vì ông ấy cũng cảm thấy lời nói của Giang Dĩ Minh không thực tế.
Nhưng bởi vì có Giang Dĩ Minh ở đây, ông ấy cũng không nói nhiều, chỉ gật đầu rồi cầm mặt dây chuyền bằng ngọc đi ra ngoài.
Từ đầu ông ấy đã không coi trọng mặt dây chuyền ngọc này, nhưng sau khi nghĩ lại, dù gì người ta cũng đã đưa qua rồi, vậy thì cứ đưa cho anh rể vậy.
Vì vậy, Mã Hải Chân lái ô tô đi về phía sân bay.
Sân bay cách nơi này không xa lắm, khoảng chừng hơn 30 km. Hơn nữa, Hồ Khải Tuấn còn đến sân bay trước, cho nên khi Mã Hải Chân đến nơi, Hồ Khải Tuấn vẫn chưa cất cánh.
“Hải Chân, em cũng tin điều này à?” Hồ Khải Tuấn cười cười, nhìn về phía Mã Hải Chân, nói.
“Em sao có thể tin được điều này?” Mã Hải Chân cười nói: “Em chỉ tin vào công nghệ, em không bao giờ tin vào những điều mê tín này. Nhưng khi Dĩ Minh ở trong phòng bệnh, chị gái em đã nói với em điều này, em cũng không còn cách nào. Dù gì thì Dĩ Minh chính là vị cứu tinh của ba, em không thể không để cho người ta mặt mũi được. “
“Có lẽ người ta cũng là có lòng tốt.” Hồ Khải Tuấn cười nói: “Được rồi, vậy anh sẽ nhận lấy mặt dây chuyền bằng ngọc này.”
Hồ Khải Tuấn nói rồi cầm lấy mặt dây chuyền bằng ngọc, bỏ vào túi.
“Đúng rồi, Hải Chân, mấy ngày này anh ở nơi khác, chị gái em một mình chăm sóc ba cũng rất vất vả. Nếu em có thời gian thì đi xem một chút.”
“Được!” Mã Hải Chân gật đầu.
...
Trong bệnh viện, Giang Dĩ Minh nói chuyện với Mã Mỹ Linh và ông cụ Mã Trường một lúc, sau đó rời khỏi bệnh viện.
Đang trên đường lái xe về nhà thì Trương Mạnh Khôi gọi điện.
“Anh Dĩ Minh đúng là thần thánh. Sau khi làm theo những gì hôm qua anh nói, công việc kinh doanh của quán bar chúng tôi thực sự đã tốt lên. Chỉ một tối hôm qua, chúng tôi đã kiếm được mấy chục triệu!” Trương Mạnh Khôi ở đầu bên kia chắc hẳn vô cùng phấn khích, giọng điệu nói chuyện cũng rất hớn hở.
“Làm ăn tốt là được rồi!” Giang Dĩ Minh cười.
Đùa gì thế, nếu đã làm theo chỉ dẫn phong thủy của anh mà vẫn còn có vấn đề, vậy thì anh làm Tiên Tôn bao nhiêu năm nay là bỏ đi sao?
Trở về nhà, Giang Dĩ Minh mua thức ăn, chuẩn bị nấu ăn.
Nhưng ai biết được, mẹ vợ Trương Mộng vì hôm qua đã lấy được vé nên vô cùng vui vẻ, không cho Giang Dĩ Minh nấu cơm mà lại tự mình vào bếp nấu ăn.
Giang Dĩ Minh cũng có ý định giành đi nấu cơm, cho nên trở về phòng nghỉ ngơi.
Buổi chiều, Giang Dĩ Minh lái xe đến công ty của Thẩm Thanh Nga, đón Thẩm Thanh Nga tan làm về nhà.
Giang Dĩ Minh của bây giờ rất thích cảm giác này. Kiếp trước anh chỉ quan tâm đến việc tu luyện, tuy rằng cũng có vợ con, nhưng lúc đó anh đặt tu luyện lên hàng đầu, ngày đêm đều tập trung tu luyện, bỏ qua những thú vui làm người, nhất là chuyện hưởng thụ tình yêu trai gái.
Mà một kiếp này, anh đã sống lại, trở thành Giang Dĩ Minh sống cùng Thẩm Thanh Nga và cha của Thẩm Thanh Nga. Tuy rằng cho tới bây giờ, thái độ của họ đối với anh cũng chưa hẳn là người một nhà, nhưng loại cuộc sống này có vui vẻ, có hạnh phúc, có mâu thuẫn. Điều này đã khiến cho Giang Dĩ Minh cảm thấy được cảm giác ấm áp chưa từng có.
Lúc sống lại, ông lão đó đã nói với anh, ông ấy hy vọng anh của kiếp này sẽ được sống một cuộc sống bình thường. Như vậy, anh sẽ có những nhận thức hoàn toàn mới đối với việc tu luyện. Trình độ tu luyện cũng sẽ vì được trải qua tình yêu nam nữ mà đạt đến một tầng cao mới.
Lúc đến văn phòng của Thẩm Thanh Nga, cô đang thu dọn đồ đạc, chuẩn bị tan làm. Hiếm khi giờ này lại không thấy cô đang làm việc.
“Xem ra, hôm nay công việc của em khá nhàn rỗi.” Giang Dĩ Minh cười nói.
“Một lát nữa tôi phải đi tham gia một buổi tiệc.” Thẩm Thanh Nga nói với Giang Dĩ Minh.
Từ ánh mắt của Thẩm Thanh Nga có thể thấy cô dường như không muốn tham gia vào những bữa tiệc như thế này.
“Được thôi. Vậy lát nữa tôi sẽ tự lái xe về.” Từ khi kết hôn với Thẩm Thanh Nga, Thẩm Thanh Nga chưa từng đưa Giang Dĩ Minh đi tham gia tiệc tùng hay những việc đại loại như vậy, cho nên lần này Giang Dĩ Minh cũng rất biết điều.
“Hôm nay anh đi cùng tôi.” Thẩm Thanh Nga do dự một lát rồi nhìn Giang Dĩ Minh, nói.
Cô không biết tại sao, nhưng hôm nay, cô rất muốn đưa Giang Dĩ Minh đi cùng.
Có lẽ, bởi vì khoảng thời gian này, ấn tượng về Giang Dĩ Minh trong lòng cô đã có chút thay đổi.
“Nếu như em không muốn tham gia những loại tiệc tùng như vậy thì có thể không cần đi.” Giang Dĩ Minh nói với Thẩm Thanh Nga.
Trong lòng anh có chút kinh ngạc, không ngờ tới Thẩm Thanh Nga lại chủ động đề nghị đưa mình đi. Trước kia, cho dù là anh có muốn đi, Thẩm Thanh Nga cũng đều nghiêm túc từ chối.
Thẩm Thanh Nga bất lực lắc đầu, nói: “Không thể không đi. Một vài con ông cháu cha có tiếng ở thành phố Nam Hoàng sẽ xuất hiện trong bữa tiệc hôm nay. Nếu tôi không đi, nó sẽ ảnh hưởng đến công ty của chúng tôi.”
“Vậy được rồi, vậy tôi đi cùng em.” Giang Dĩ Minh gật đầu rồi vươn tay giúp Thẩm Thanh Nga xách túi, sau đó hai người cùng nhau đi xuống lầu.
Địa điểm của bữa tiệc là khách sạn năm sao nổi tiếng ở thành phố Nam Hoàng, khách sạn Tinh Loan.
Phòng riêng ở tầng cao nhất của khách sạn Tinh Loan là phòng riêng cao cấp nhất, chỉ riêng diện tích cũng đã gần 100 mét vuông.
Phòng riêng có ba cửa sổ sát đất, nếu dùng bữa ở đây thì có thể ngắm nhìn được toàn bộ cảnh đêm ở Nam Hoàng.
Trang trí bên trong cũng rất lộng lẫy, sanh trọng, trông rất cao cấp. Hơn nữa, phòng riêng còn có tới năm người phục vụ chuyên dụng. Bức tường không có cửa sổ sát đất ở bên cạnh phòng riêng thật ra là một vách ngăn với nhà bếp chuyên dụng của phòng, bên trong có một vài đầu bếp đang bận rộn nấu ăn.
“Thẩm Thanh Nga đến rồi!” Nhìn thấy Thẩm Thanh Nga đến, những người khác đã đến từ trước lập tức lần lượt đứng lên chào hỏi.
Ở đây, Giang Dĩ Minh nhìn thấy một vài người quen.
Lý An Nhiên và Tiết Văn Bình.
Còn có một vài người khác mà Giang Dĩ Minh cũng biết, những người này đều là những con ông cháu cha có tiếng ở thành phố Nam Hoàng, nhà bọn họ không phải giàu có thì cũng là quan to!
Có thể nói, những người ăn ở đây hôm nay gần như có thể khống chế sự tồn tại của toàn bộ thành phố Nam Hoàng, thậm chí là toàn bộ tỉnh này.
Xét cho cùng, cha của bọn họ đều ở những người tương đối có sức ảnh hưởng.
Sau khi nhìn thấy Thẩm Thanh Nga, Tiết Văn Bình – người đang theo đuổi Thẩm Thanh Nga là người đầu tiên bước đến, đưa tay ra, nói với Thẩm Thanh Nga: “Thanh Nga, cuối cùng em cũng đến rồi. Anh còn tưởng rằng em sẽ không tới!”
Chapter 37 Lật đổ anh
Tiết Văn Bình muốn đưa tay ra để bắt tay Thẩm Thanh Nga nhưng Giang Dĩ Minh đã nhanh chóng đưa tay, nắm lấy tay của Tiết Văn Bình.
“Cậu Tiết, đã lâu không gặp!”
Tiết Văn Bình khó chịu nhìn Giang Dĩ Minh, nói: “Hôm nay là buổi gặp mặt các tài năng trẻ của thành phố Nam Hoàng. Anh chỉ là người ngoài, chạy đến đây làm gì?”
Lý An Nhiên thích nhìn Thẩm Thanh Nga bị xấu mặt, cho nên cô ta cũng đứng lên, cười nói: “Tiết Văn Bình, lời anh nói sai rồi. Mặc dù hôm nay là buổi gặp mặt các tài năng trẻ của thành phố Nam Hoàng, nhưng Giang Dĩ Minh cũng là một tài năng trẻ có tiếng ở thành phố Nam Hoàng của chúng ta mà!”
“Nổi tiếng vô dụng?” Lúc này có người xen vào.
“Đúng vậy!” Lý An Nhiên cười nói: “Nếu nói về độ vô dụng, ở thành phố Nam Hoàng của chúng ta, thậm chí ở toàn bộ đất nước Nam Hạ của chúng ta, Giang Dĩ Minh có lẽ được coi là ông tổ, có phải không?”
Vẻ mặt Thẩm Thanh Nga lập tức trở nên vô cùng khó coi, nhìn về phía Lý An Nhiên, định lên tiếng.
Lúc này, Giang Dĩ Minh bước tới, đứng trước mặt Thẩm Thanh Nga, nhìn Lý An Nhiên, nói: “Ông tổ vô dụng, tôi rất thích danh hiệu này.”
“Hahaha ……”
Nghe thấy Giang Dĩ Minh nói những lời này, những người có mặt đều ha hả cười lớn.
Thẩm Thanh Nga thấy Giang Dĩ Minh không những không đáp trả, ngược lại còn cười nhạo chính mình thì nhíu mày càng chặt. Trước đây Giang Dĩ Minh có thể như thế này, nhưng mấy ngày nay cô phát hiện ra Giang Dĩ Minh đã biết ăn nói hơn. Nhất là lúc tối hôm qua nổi nóng với cha mẹ của La Thành, Giang Dĩ Minh khác hẳn so trước kia.
Nhưng tại sao hôm nay lại tự cười nhạo chính mình rồi?
Vốn dĩ Thẩm Thanh Nga còn tưởng rằng Giang Dĩ Minh còn có lời chưa nói, nhưng cô không ngờ rằng sau khi nói xong lời này, Giang Dĩ Minh cũng không nói gì nữa.
Tiết Văn Bình không thèm để ý đến Giang Dĩ Minh, tiếp tục mỉm cười nói chuyện với Thẩm Thanh Nga: “Thanh Nga, qua đây, ngồi ở chỗ này!”
Khi định ngồi vào chỗ, cô mới nhận ra chỉ còn lại một ghế duy nhất.
“Giang Dĩ Minh, hôm nay chỉ còn lại một chỗ ngồi ở đây. Đó là chỗ ngồi mà chúng tôi để lại cho Thanh Nga. Anh ngồi ở đâu, có thể tự mình quyết định.” Tiết Văn Bình nói với Giang Dĩ Minh.
Sắc mặt của Thẩm Thanh Nga lại trở nên khó coi.
Tuy rằng những người này trước đó không chuẩn bị chỗ cho Giang Dĩ Minh, cũng không biết cô sẽ đưa Giang Dĩ Minh tới đây, nhưng bây giờ Giang Dĩ Minh ở đây, bọn họ lại thờ ơ như vậy, điều này khiến Thẩm Thanh Nga thật sự tức giận. Dù Giang Dĩ Minh có là một kẻ vô dụng đi chăng nữa, nhưng nói gì thì anh cũng là do cô đưa tới đây.
“Dĩ Minh, anh ngồi chỗ của tôi đi.” Thẩm Thanh Nga nói với Giang Dĩ Minh, vẻ mặt lộ rõ vẻ không hài lòng.
“Thanh Nga, đây là ghế dành riêng cho em. Sao em có thể để cho người khác ngồi được!” Tiết Văn Bình lập tức nói với Thẩm Thanh Nga. Đây là ghế anh ta dành cho Thẩm Thanh Nga, ngay bên cạnh anh ta.
Giang Dĩ Minh cười cười của tay, nói: “Không sao đâu, Thanh Nga. Em ngồi đi, tôi sẽ tự tìm một chỗ ngồi!”
Lúc này Thẩm Thanh Nga thật sự không hiểu Giang Dĩ Minh. Chuyện gì xảy ra với Giang Dĩ Minh vậy? Chẳng lẽ anh lại trở lại dáng vẻ vô dụng trước đây?
Thẩm Thanh Nga vừa nghĩ đến đây thì Giang Dĩ Minh đã đến chỗ của Tiết Văn Bình rồi ngồi xuống.
“Này, Giang Dĩ Minh, anh làm sao vậy? Đây là chỗ của tôi, đứng dậy cho tôi!” Nhìn thấy Giang Dĩ Minh ngồi vào chỗ của mình, Tiết Văn Bình nói lớn.
Giang Dĩ Minh vẫy tay với Tiết Văn Bình, nói: “Cậu cả Tiết, dù sao anh cũng không ngồi được, chiếm một chỗ ngồi cũng rất lãng phí, sao anh không nhường luôn cho tôi ngồi?”
“Tôi không thể ngồi? Ai nói tôi không thể ngồi?” Tiết Văn Bình rống lớn.
“Cậu cả Tiết, đừng oang oang như thế chứ!” Giang Dĩ Minh nói: “Không phải hai ngày nay anh mới bị giang mai sao? Cái đó lúc bắt đầu phát tác sẽ rất ngứa. Ngồi xuống gãi không thoải mái, chi bằng đứng lên gãi cho thoải mái. Cho nên anh tốt hơn vẫn là nên đứng đi!”
“Nói phét, ngồi gãi tốt hơn. Không ai nhìn thấy được...” Tiết Văn Bình lại thét lên.
“Cho nên, anh thừa nhận mình mắc bệnh giang mai?” Giang Dĩ Minh quay đầu cười, nhìn Tiết Văn Bình, hỏi.
“Tôi...” Trong phút chốc, Tiết Văn Bình không biết nên nói gì, mặt mũi đỏ bừng.
“Mẹ kiếp, Tiết Văn Bình, anh không phải thật sự mắc bệnh giang mai đấy chứ? Anh vừa bắt tay với tôi xong. Không được, tôi phải rửa tay!” Lúc này, một tên con ông cháu cha đột nhiên đứng lên, chạy về phía phòng vệ sinh.
“Hình như tôi cũng bắt tay với anh, tôi cũng phải đi rửa tay!”
“Tôi cũng đi!”
“Tôi nói này, Tiết Văn Bình. Anh cũng là người có máu mặt, lần sau ra ngoài chơi cần phải chú ý hơn. Nếu mắc phải loại bệnh này, tôi thực sự gấp gáp thay cho anh!”
“Chẳng trách vừa rồi rủ anh buổi tối đi chơi mật ngọt, anh lại không chịu đi. Hoá ra là bị loại bệnh này!”
“Hahaha…”
Thật ra, mối quan hệ giữa kẻ con ông cháu cha này không tốt. Dù sao mọi người cũng đều sống ở thành phố Nam Hoàng, chắc chắn sẽ xảy ra xung đột về lợi ích, thỉnh thoảng tụ tập với nhau cũng chỉ vì thể diện. Vậy nên Tiết Văn Bình xảy ra chuyện đáng xấu hổ như thế này, bọn họ chắc chắn sẽ hùa nhau bỡn cợt anh ta.
Tiết Văn Bình hận không thể tìm một cái lỗ để chui vào.
Bị nhiễm giang mai còn mất mặt hơn là bị thận hư.
Anh ta hung hăng trừng mắt nhìn Giang Dĩ Minh, tức giận nói: “Giang Dĩ Minh, khốn kiếp. Anh chờ đấy, ông đây sẽ chơi chết anh!”
Tiết Văn Bình uy hiếp Giang Dĩ Minh, sau đó nhanh chóng chạy về phía phòng vệ sinh.
Thẩm Thanh Nga nhìn Giang Dĩ Minh đầy ẩn ý, sau đó giơ ngón tay cái lên với Giang Dĩ Minh. Giang Dĩ Minh cười cười.
Nhẫn nhịn?
Làm sao có thể nhẫn nhịn được?
Dám đọ sức với ông đây, ông đây nhất định sẽ cho anh biết thế nào là lễ độ!
Không biết Tiết Văn Bình chạy vào phòng vệ sinh nói chuyện gì với đám con ông cháu cha đang rửa tay trong đó. Dù sao khi bọn họ đi ra thì có vẻ đã không còn quá ghét bỏ Tiết Văn Bình nữa!
Mà Tiết Văn Bình cũng không tiếp tục tranh giành chỗ ngồi với Giang Dĩ Minh nữa. Anh ta nói với người phục vụ, yêu cầu người phục vụ
Lấy thêm một cái ghế khác.
Lên món, khai tiệc!
“Nào, uống đi!” Đồ ăn vừa được dọn lên, Tiết Văn Bình đứng dậy, nói: “Thật ra, chúng ta đã gặp nhau vài lần, cũng đã quen thuộc với nhau cả rồi, đúng không? Hôm nay vừa hay có một người bạn mới gia nhập, chúng ta có nên uống cùng nhau một ly không?”
Đó không phải là Giang Dĩ Minh sao?
“Đúng, đúng, đúng. Nên uống rượu với người bạn mới một ly!”
Ngay lập tức có người hùa theo!
Mà những người này đều là những người trước đó chạy đến nhà vệ sinh rửa tay, nhưng khi trở lại, bọn họ lại giống như không có việc gì.
Giang Dĩ Minh trong nháy mắt lập tức hiểu ra. Tiết Văn Bình vào phòng vệ sinh là để bàn bạc với bọn họ làm thế nào để lật đổ được anh.
Chapter 38 Chơi trò chơi
Nghiêm túc mà nói, những người này đang nghĩ cách lật đổ anh, đây chính là tìm đường chết!
Bản thân có linh khí trên người thì rượu có được tính là gì cơ chứ? Uống vào giống hệt như uống nước, rượu còn chưa kịp đến dạ dày đã bị linh khí bốc hơi hết.
Uống xong chầu rượu này, có ra ngoài lái xe thì cũng sẽ không bị phát hiện ra uống rượu lái xe!
Có điều, chỉ uống rượu một cách đơn thuần thế này thì chẳng phải quá nhàm chán sao? Những người này, đặc biệt là Tiết Văn Bình đang vắt óc lên muốn làm cho anh say khướt. Nếu anh không làm bọn họ say lại, vậy thì chẳng phải quá dễ dãi với bọn họ rồi?
Nở một nụ cười quái dị, Giang Dĩ Minh đứng dậy nói. “Ý là các anh muốn cùng tôi uống một chén?”
“Đúng thế!” Tiết Văn Bình gật đầu nói. “Hôm nay ở đây có một người bạn mới như anh. Chúng tôi đương nhiên phải cùng anh uống rượu!”
“Vậy anh định uống như thế nào?” Giang Dĩ Minh hỏi.
“Vậy cứ theo quy tắc uống rượu đi. Cốc đầu tiên này coi như là cốc gặp mặt, cũng chính là để anh và mọi người làm quen một chút với nhau. Mỗi người sẽ uống một cốc với anh, sau đó sẽ giới thiệu bản thân. Như vậy, mọi người cũng trở nên quen thuộc hơn với nhau, có đúng không?” Tiết Văn Bình cười nói.
Anh cười thầm trong lòng, bàn này có hơn hai mươi người, mà cốc là loại cốc đựng bia 200 ml, rượu lại là rượu trắng. Uống với mỗi người một cốc, không uống chết mới lạ!
“Các người rõ ràng là đang bắt nạt người khác!” Vẻ mặt Thẩm Thanh Nga lạnh lùng nói. Cho dù Giang Dĩ Minh là người sắt đá, uống hết một vòng thì cũng phải say gục ngay tại chỗ. Tất nhiên, say rượu vẫn còn tốt chán, uống nhiều rượu như vậy, ít nhất cũng bị xuất huyết dạ dày!
“Dĩ Minh, đi thôi. Chúng ta về nhà!” Thẩm Thanh Nga nói xong, cầm lấy túi xách của cô, chuẩn bị cùng Giang Dĩ Minh rời đi!
“Đừng!” Giang Dĩ Minh kéo Thẩm Thanh Nga lại, nói: “Hiếm khi mọi người có tâm trạng tốt như vậy. Hơn nữa, vừa xong tôi lại ở trước mặt nhiều người như vậy nói ra chuyện thầm kín Tiết Văn Bình mắc bệnh giang mai. Cậu cả Tiết người ta không những không tức giận, còn muốn uống rượu với tôi. Nếu tôi rời khỏi đây, vậy chẳng phải quá không nể mặt anh ấy sao? Cậu cả Tiết, anh nói có phải không? “
“Anh...” Tiết Văn Bình lập tức tức giận đến phát run. Tên Giang Dĩ Minh khốn kiếp này, anh cố ý nói chuyện không nên nói đúng không?
“Nhưng...” Thẩm Thanh Nga nháy mắt với Giang Dĩ Minh. Chẳng lẽ Giang Dĩ Minh là đồ ngốc sao? Uống nhiều rượu như vậy, anh thật sự muốn chết ở đây à? Lẽ nào anh không thấy bọn họ rõ ràng đang chơi xỏ anh sao?
“Không sao, tin tưởng tôi.” Giang Dĩ Minh hiểu được suy nghĩ của Thẩm Thanh Nga, mỉm cười với cô, sau đó quay đầu nói: “Cậu cả Tiết, anh nói xem phải hay là không phải? Nếu anh nói không phải, tôi thì tôi đi nhé!”
“Đúng, đúng vậy, Giang Dĩ Minh. Anh nói như vậy, tôi không tức giận. Nếu anh bỏ đi mà không uống rượu. Vậy thì quá không nể mặt rồi.” Tiết Văn Bình vừa nói vừa kìm nén lửa giận trong lòng.
Nở nụ cười trên môi nhưng trong lòng lại chửi thề!
“Anh thật sự không tức giận, hay là giả không tức giận?” Giang Dĩ Minh hỏi lại.
“Tôi thực sự không tức giận. Đó là chuyện có thật. Anh nói ra cũng là chuyện bình thường.” Tiết Văn Bình nói.
“Ồ, vậy nếu tôi nói ra chuyện anh bị thận hư dẫn đến liệt dương, mỗi lần làm chuyện ấy đều lực bất tòng tâm, anh cũng sẽ không tức giận đúng không? Suy cho cùng, đây cũng là chuyện có thật, nói ra cũng rất bình thường đúng không? ”Giang Dĩ Minh lại nói.
“Anh… Đúng vậy, tôi không tức giận, tôi cũng không tức giận!” Sắc mặt của Tiết Văn Bình trở nên vô cùng u ám.
Mẹ kiếp, Giang Dĩ Minh, anh đợi đấy, hôm nay ông đây nhất định phải uống chết anh, nhất định sẽ để anh chết!
“Tiết Văn Bình, tôi nói này. Lời của Giang Dĩ Minh không phải là thật đấy chứ?”
“Chắc “tên nhóc” của anh thật sự không phải bị như vậy nhỉ?”
Lúc này, đám con ông cháu cha lại bắt đầu ồn ào!
“Uống, uống!” Vẻ mặt Tiết Văn Bình xanh mét, nói. “Giang Dĩ Minh, nếu tiếp tục trì hoãn thì chẳng còn gì vui. Chúng ta bắt đầu uống rượu được không? Nào, cốc đầu tiên, tôi uống với anh trước!”
Nói xong, Tiết Văn Bình cầm rượu lên, chuẩn bị uống cạn trong một hơi.
“Chờ một chút!” Giang Dĩ Minh đột nhiên ngăn Tiết Văn Bình lại, nói. “Cậu cả Tiết, nếu tôi đoán không lầm, đây là rượu Mao Đài, nồng độ cồn là 52 độ, đúng không?”
“Đúng rồi, sao vậy?” Tiết Văn Bình hỏi. Năm mươi hai độ, đây là độ cồn rất cao, dù người uống giỏi cỡ nào cũng chỉ được 1 lít rưỡi. Có hơn hai mươi người, mỗi người 200 ml, nếu uống cùng nhau, anh sẽ phải uống đến bốn lít rượu. Để xem hôm nay anh có chết hay không!
“Nồng độ cồn quá thấp!” Giang Dĩ Minh xua tay nói: “Hơn nữa cứ uống loại rượu trắng nhạt thế này thì quá nhàm chán. Chi bằng chúng ta chơi một trò chơi, được không? Pha rượu, mọi người thấy như thế nào? Mỗi người uống với tôi thì pha cho tôi một cốc rượu. Cho dù pha như thế nào, tôi cũng sẽ uống. Sau khi tôi uống hết hai mươi cốc rượu của mọi người, tôi pha cho mỗi người một cốc. Thế nào?”
“Pha rượu?” Tiết Văn Bình sửng sốt nói: “Anh chắc chắn?”
“Chắc chắn!”
“Vậy được!” Tiết Văn Bình lập tức gật đầu, sau đó nói với đám con ông cháu cha: “Mọi người pha đồ uống cho Giang Dĩ Minh để anh ấy uống!”
Đám người con ông cháu cha này thường thích uống rượu, vì vậy bọn họ biết rất nhiều về rượu. Hơn nữa, Tiết Văn Bình ngay từ đầu đã muốn chơi chết Giang Dĩ Minh, bây giờ lại để cho bọn họ đi pha rượu, vậy thì bọn họ tất nhiên cũng sẽ không hạ thủ lưu tình nữa!
Tiết Văn Bình trực tiếp gọi người phục vụ mang vài chai Vodka đến!
Vodka là một loại rượu mạnh nổi tiếng, nồng độ cao nhất có thể lên tới 96 độ, nhưng do nhà nước quản lý về nồng độ nên loại Vodka mua trên thị trường hiện nay chỉ khoảng 40 độ. Nhưng mấy người con ông cháu cha không thiếu tiền, lại có vài người có quan hệ, cho nên bọn họ có thể lấy được hơn Vodka 60 độ.
Hôm nay Tiết Văn Bình đã tuyên bố sẽ chỉnh đốn Giang Dĩ Minh, cho nên pha cho Giang Dĩ Minh Vodka 60 độ, Mao Đài 52 độ, XO 40 độ, sau đó thêm vào rượu vang đỏ.
Còn những con ông cháu cha khác cũng đều hóng hớt, không lo chuyện bao đồng. Vì vậy bọn họ cũng giống Tiết Văn Bình, pha rượu như vậy!
Tất cả những loại rượu này đều được trộn lẫn với nhau, có thể đảm bảo, chỉ cần uống ba, năm cốc, Giang Dĩ Minh chắc chắn sẽ say gục tại chỗ!
Hai mươi cốc rượu như vậy đều được đặt trước mặt Giang Dĩ Minh, chỉ cần ngửi thôi cũng khiến người ta cảm thấy không thể chịu nổi!
“Giang Dĩ Minh, uống đi!” Vẻ mặt Tiết Văn Bình u ám, nhìn Giang Dĩ Minh, nói: “Đây là rượu mà mọi người chúng tôi pha cho anh. Chính anh là người nói muốn chơi trò này cho nên bây giờ không được hối hận. Nếu như hối hận, chúng tôi sẽ không thanh toán!”
Chapter 39 Không giới hạn
“Không hối hận, không hối hận!” Giang Dĩ Minh xua tay cười cười.
“Tuy nhiên, có vài lời tôi phải nói trước. Rượu mà các anh pha cho tôi, tôi chắc chắn sẽ uống, nhưng lát nữa, các anh cũng nhất định phải uống rượu mà tôi pha cho. Nếu không, chẳng có gì thú vị cả!”
“Yên tâm đi, anh pha thế nào, chúng tôi cũng uống!”
“Đúng, đúng, nếu ai trong chúng ta không uống thì chính là cún con!”
Đám con ông cháu cha vừa cười vừa la hét om sòm. Đùa à, uống xong hai mươi cốc rượu này, anh vẫn còn có thể pha rượu cho chúng tôi nữa sao?
“Đúng vậy, nếu bọn họ không uống, tôi sẽ tự mình thay bọn họ uống hết!” Tiết Văn Bình cao giọng nói. Sở dĩ anh ta ôm đồm nhiều như vậy là bởi vì anh ta cũng biết sau khi uống hết hai mươi cốc rượu này, anh chắc chắn sẽ không đứng dậy nổi. Hơn nữa, anh ta bây giờ cũng đang rất nóng lòng để Giang Dĩ Minh uống rượu!
“Được rồi! Thỏa thuận xong!” Giang Dĩ Minh nói, cầm ly lên, chuẩn bị bắt đầu uống rượu!
“Giang Dĩ Minh, anh uống thật sao?”
Lúc này, Thẩm Thanh Nga lại lên tiếng. Loại rượu này, cô ngồi bên cạnh ngửi thấy đã muốn nôn, nếu Giang Dĩ Minh thật sự uống vào, nhất định sẽ rất đòi mạng!
“Không sao, tôi đang rất vui vẻ!” Giang Dĩ Minh cười với Thẩm Thanh Nga.
“Đúng vậy, Thanh Nga. Dĩ Minh là tự nguyện uống, chúng tôi cũng không ép anh ấy, cứ để anh ấy uống đi!” Tiết Văn Bình châm chọc, nói.
Giang Dĩ Minh lúc này đã cầm cốc rượu lên, uống một hơi cạn sạch.
Ngay sau đó, lại cầm cốc thứ hai lên!
Cốc thứ ba!
Trong một phút, Giang Dĩ Minh đã uống hết năm cốc rượu.
Có sự giúp đỡ của linh khí, nên vừa rồi Giang Dĩ Minh mới uống rượu. Linh khí đã giúp Giang Dĩ Minh bốc hơi hết cồn có ở trong rượu, thứ vào trong dạ dày của Giang Dĩ Minh chẳng qua là một ít nước mà thôi! Bởi vậy, nếu là người bình thường uống năm cốc rượu này thì e là sẽ không chống đỡ được, nhưng Giang Dĩ Minh lại như không có chuyện gì!
Giang Dĩ Minh không dừng lại, tiếp tục uống rượu.
Lúc này, đám người con ông cháu cha ở bên cạnh cũng sửng sốt.
Đây là tình huống gì vậy? Đã uống năm cốc rượu mà vẫn không có chuyện gì?
Cứ cho là tửu lượng của Giang Dĩ Minh tốt, uống năm cốc rượu dù không đến mức không chống đỡ được nhưng ít nhất cũng phải có một chút phản ứng chứ?
Nhưng tại sao lại không có phản ứng gì cả?
Chẳng mấy chốc, Giang Dĩ Minh đã uống hết mười cốc!
Rất nhanh, mười lăm cốc đã vào bụng!
Sau đó.
Hai mươi cốc rượu đều đã được uống hết!
“Ôi, đúng là có hơi chướng bụng!” Uống xong, Giang Dĩ Minh sờ sờ bụng, cười nói.
“Hả?”
Đám con ông cháu cha có mặt ở đó và cả Thẩm Thanh Nga nhìn Giang Dĩ Minh như nhìn quái vật. Uống hết hai mươi cốc rượu, nhưng không có chuyện gì xảy ra? Chỉ hơi chướng bụng?
Nếu không phải Tiết Văn Bình và những người khác chính tay pha rượu, e rằng tất cả mọi người có mặt tại đây đều sẽ nghi ngờ Giang Dĩ Minh đang uống rượu giả!
“Anh không sao chứ?” Thẩm Thanh Nga hỏi.
“Em trông tôi có giống người gặp chuyện không?” Giang Dĩ Minh mỉm cười, sau đó quay đầu nhìn Tiết Văn Bình nói. “Cậu cả Tiết, theo quy định của chúng ta, có phải bây giờ đến lượt tôi pha rượu cho mọi người, đúng chứ?”
Tiết Văn Bình thấy Giang Dĩ Minh không có việc gì, vẻ mặt ù ù cạc cạc, gật gật đầu, nói: “Đúng, bây giờ đến lượt anh pha rượu cho chúng tôi!”
“Chúng ta đã nói trước rồi, cho dù tôi pha cho các anh thứ gì, các anh đều phải uống!” Giang Dĩ Minh nói.
“Chúng tôi sẽ uống!”
Tiết Văn Bình gật đầu nói.
Giang Dĩ Minh điều chỉnh nồng độ rượu cao bao nhiêu cũng không có vấn đề gì, dù sao cũng là hai mươi người uống hai mươi cốc rượu, mỗi người chỉ uống một cốc 200 ml mà thôi, có uống bao nhiêu thì cũng không sao!
“Cũng được!” Giang Dĩ Minh gật đầu nói với người phục vụ. “Phục vụ, mang cho tôi một đĩa muối, một đĩa bột ngọt, một đĩa hạt nêm, một chai nước tương, và một chai ớt!”
“Hả?”
Mọi người nghe xong, đột nhiên kinh hãi nhìn Giang Dĩ Minh, không phải là pha rượu sao? Lấy những gia vị này để làm cái gì?
Thẩm Thanh Nga dường như đã đoán được Giang Dĩ Minh định làm gì. Cô mỉm cười, tên này đúng là không làm cho cô thất vọng!
Thẩm Thanh Nga cứ nghĩ đến lúc trước đám người Tiết Văn Bình đã chơi Giang Dĩ Minh như thế nào, bây giờ trong lòng cô còn có chút vui sướng!
Người phục vụ nghe theo, nhanh chóng mang tất cả những gia vị này qua.
Giang Dĩ Minh bắt đầu thực hiện. Hai mươi cốc, mỗi cốc một nửa là rượu Mao Đài 52 độ, sau đó đổ mỗi loại gia vị một ít vào chén, đặc biệt là ớt, bỏ vào rất nhiều, gần như là nửa cốc rượu, nửa cốc ớt!
Đã xong!
Giang Dĩ Minh nhìn đám con ông cháu cha, mỉm cười, nói: “Mọi người, rượu tôi pha cho mọi người đã xong rồi. Xin mời!”
Mời?
Tôi mời em gái nhà anh!
Mẹ nó, đây đâu phải là thứ con người có thể uống? Trước không nói đến các loại gia vị khác, chỉ riêng việc trộn rượu trắng và ớt với nhau, nếu uống vào, cổ họng không bốc cháy mới lạ!
Hơn nữa, còn cho thêm cả muối, bột ngọt, hạt nêm nữa!
Đừng nói một chén, chỉ cần uống một ngụm cũng sẽ chết người như chơi!
“Không uống, đánh chết ông đây cũng không uống. Tôi vẫn còn chưa sống đủ!”
“Tôi còn chưa cưới vợ. Nhà tôi ba đời đơn truyền, nhà tôi còn đang chờ tôi sinh con nối dõi tông đường nữa!”
“Tôi cũng không uống, tôi không muốn chết sớm như vậy!”
“Không sao, không sao!” Giang Dĩ Minh xua tay nói. “Không uống cũng không sao. Không phải cậu cả Tiết đã nói rồi sao? Các anh không uống, anh ấy uống một mình!”
“Tôi...” Con ngươi của Tiết Văn Bình sáng quắc như đèn pin, nhìn chằm chằm vào Giang Dĩ Minh. Mẹ nó, lúc trước anh ta vì muốn ép Giang Dĩ Minh nhanh chóng uống rượu nên mới nói như vậy. Còn tưởng rằng Giang Dĩ Minh uống xong sẽ bất tỉnh nhân sự, không có cơ hội để pha rượu cho bọn họ nữa. Nhưng chết tiệt, ai biết được anh đã uống nhiều rượu như thế mà vẫn không làm sao!
Không có làm sao thì cũng thôi đi, pha rượu cho chúng tôi thì cứ pha. Nhưng anh có thể pha rượu một cách bình thường được không?
“Cậu cả Tiết, theo như quy định, tôi đã uống rượu, nếu anh mà không uống, vậy thì anh phạm quy rồi!” Giang Dĩ Minh nhìn Tiết Văn Bình cười nói. “Hôm nay ở đây có nhiều người như vậy, anh có lẽ sẽ không muốn mọi người xem thường anh, đúng không?”
“...” Tiết Văn Bình rất muốn khóc, thật sự rất muốn khóc.
Giang Dĩ Minh, anh không phải là người, anh là một ác quỷ...
“Cậu cả Tiết, không phải anh thật sự không uống đấy chứ?” Giang Dĩ Minh tiếp tục thêm dầu vào lửa. “Tôi nhớ lúc nãy các người đều nói tôi là kẻ vô dụng. Kẻ vô dụng như tôi còn làm được những gì đã nói. Chẳng lẽ anh lại vô dụng hơn cả kẻ vô dụng như tôi sao? Nếu là vậy, vậy thì sau này, anh chính là kẻ vô dụng nhất của thành phố Nam Hoàng chúng ta rồi! “
“Mẹ khiếp!” Tiết Văn Bình rốt cuộc cũng bị khích tướng, nói: “Ai nói ông đây vô dụng hơn cái kẻ bỏ đi như anh? Không phải chỉ là chơi đùa thôi sao? Ông đây không tin có thể uống chết được ông!”
Nói xong, Tiết Văn Bình cũng không thèm nghĩ, cầm lấy một cái cốc đưa lên miệng!
Chapter 40 Nhanh mồm nhanh miệng
"Ực..."
Tiết Văn Bình một ngụm uống hết cả chén.
Chớp mắt...
"Á... Cay! Cay! Cay chết mất!" Nhất thời Tiết Văn Bình hét lớn lên, uống xong một ngụm này, vị cay nóng tràn từ miệng đến dạ dày, rượu trắng cay, quả ớt lại càng cay.
Hơn nữa có muối, rồi các loại gia vị linh tinh trộn ở bên trong, quả thực khiến Tiết Văn Bình có tâm muốn chết!
Anh ta không ngừng rót nước trên bàn uống ừng ực.
Uống hết một chén, Tiết Minh Thành có cảm giác muốn chết.
"Anh Tiết mới được có một chén mà anh đã không chịu được rồi sao? Chỗ này còn có mười chín chén nữa này." Nhìn đến bộ dạng của Tiết Văn Bình, Giang Dĩ Minh không nhịn được nở nụ cười, mẹ nó chứ, muốn chỉnh anh à, xem cho rõ là ai chỉnh ai!
"Không uống, không uống nữa, đánh chết tôi cũng không uống!" Tiết Văn Bình lắc đầu nguầy nguậy như trống bỏi.
Giang Dĩ Minh cũng không thể thật bắt Tiết Văn Bình uống hết hai mươi chén, chẳng qua khiến cho anh ta biết mình không phải dễ bắt nạt là được.
Sự việc ầm ĩ đến mức này rồi, bữa cơm này chắc chắn ăn không vào nữa, vì thế tất cả mọi người đều rời đi. Nhưng mà, khi rời đi, mấy người lúc trước bỏ mặc Giang Dĩ Minh, thì bây giờ khi nhìn Giang Dĩ Minh, trong ánh mắt đều có chút kinh sợ.
Bọn họ đều cảm thấy, kẻ vô tích sự danh danh xứng với thực này, cũng không dễ bắt nạt giống trong truyền thuyết.
Đi được vài bước, Giang Dĩ Minh đột nhiên nói với Thẩm Thanh Nga: "Thanh Nga, cô ở đây chờ tôi một lát, tôi đi toilet, ban nãy uống nhiều rượu như vậy giờ trong bụng toàn nước."
"Ừ, đi đi." Thẩm Thanh Nga gật đầu, ánh mắt nhìn về phái Giang Dĩ Minh có chút phức tạp.
Kẻ vô tích sự Giang Dĩ Minh lúc trước, một giọt rượu không dính, một ly bia đủ khiến anh mê man, thế mà hôm nay uống nhiều rượu như vậy, vượt quá nhiều lần tửu lượng người bình thường, thế mà không hề có việc gì sao?
Tới toilet, sau khi xả nước Giang Dĩ Minh thấy cả người thoải mái hơn nhiều, ngay sau đó, anh từ trong toilet đi ra.
Ở cửa, anh gặp một người.
Lý An Nhiên!
Lý An Nhiên lúc này đang dựa vào cánh cửa toilet, châm một điếu thuốc lá dành cho phụ nữ, hút rất ưu nhã.
"Giang Dĩ Minh." Nhìn thấy Giang Dĩ Minh đi ra, Lý An Nhiên cười thản nhiên nhìn về phía anh, nói: "Thật không nhìn ra mà, kẻ vô tích sự như anh cũng có ngày thay đổi nghiêng trời lệch đất. Những biểu hiện gần đây của anh khiến người ta nhìn với cặp mắt khác đấy."
"Tửu lượng của tôi hơi tốt mà thôi." Giang Dĩ Minh cười nói.
"Anh cảm thấy tôi đang nói chuyện tửu lượng tốt hay không sao?" Lý An Nhiên thổi ra một làn khói về hướng Giang Dĩ Minh, ánh mắt sâu xa hỏi.
"Nếu không phải chuyện tửu lượng tốt thì là chuyện gì được chứ?" Giang Dĩ Minh hỏi lại.
Lý An Nhiên vươn ra bàn tay thon dài, bấm đầu ngón tay nói: "Anh đoạt đi đơn hàng vốn thuộc về nhà họ Lý chúng tôi trị giá 600.000.000.000 đồng. Hơn nữa nhà họ Lý chúng tôi đang đầu tư một bộ phim, vốn bỏ ra mất 300.000.000.000 đồng, tổng cộng là 900.000.000.000 đồng, anh nói xem món nợ này tôi nên tính với anh như thế nào?"
"Việc đơn hàng bị cướp mất hình như không có liên quan lắm tới tôi chứ nhỉ? Nếu thực lực nhà họ Lý cô vượt trội thì sao tôi có thể cướp được đơn hàng nhà cô?” Giang Dĩ Minh cười nói: "Còn chuyện của đạo diễn Chu, cô cảm thấy do tôi khai với bộ công an à? Tôi bảo họ bắt ông ta lại thì họ sẽ bắt ông ta chắc?"
Lý An Nhiên hơi lắc đầu nói: "Giang Dĩ Minh, tôi tới không phải để nghe anh giải thích mấy thứ này."
"Nói cách khác, tổn thất 900.000.000.000 đồng này cô kiên quyết tình lên đầu tôi hả?" Giang Dĩ Minh hỏi lại.
"Tôi cũng chỉ muốn xem một chút, sau khi kẻ vô tích sự thay đổi thì sẽ mạnh mẽ đến mức nào thôi." Lý An Nhiên nói: "Giang Dĩ Minh, tôi hy vọng anh đừng khiến tôi thất vọng. Anh đừng chết sớm quá, nếu không sẽ chơi không vui."
"Được nha, lúc nào tôi cũng chờ thủ đoạn của cô." Giang Dĩ Minh cười cười. Lúc anh chuẩn bị rời đi, đột nhiên đoạt lấy điếu thuốc mới hít được mấy cái từ trên miệng Lý An Nhiên: "Con gái tốt nhất vẫn hút thuốc ít thôi, hút nhiều quá sẽ dẫn đến vô sinh đấy!"
"Nhanh mồm nhanh miệng!" Lý An Nhiên cười gật đầu.
Giang Dĩ Minh nhún vai cười rời đi.
Nhìn thấy bóng dáng Giang Dĩ Minh khuất dần, gương mặt vốn tươi cười của Lý An Nhiên trong nháy mắt trở lên u ám.
"Giang Dĩ Minh, một kẻ vô tích sự như anh thế mà làm cho họ Lý tôi tổn thất nhiều tiền như thế. Chờ xem bà đây giết chết anh như thế nào!" Lý An Nhiên nghiến răng nghiến lợi nói.
"Sao tửu lượng của anh đột nhiên trở lên tốt như vậy?" Thẩm Thanh Nga phụ trách lái xe, Giang Dĩ Minh ngồi ở bên ghế phó lái. Thẩm Thanh Nga quay tay lái, nhìn về phía Giang Dĩ Minh hỏi.
Giang Dĩ Minh cười nói: "Đoạn thời gian gần đây tôi chủ yếu luyện uống rượu. Cứ lúc rảnh rỗi không có việc gì làm tôi lại uống vài chén, vì thế, tửu lượng cũng từ từ mà tăng lên đến mức này."
"Thật không đấy?" Thẩm Thanh Nga nhíu mày hỏi. Nếu mấy ngày nay Giang Dĩ Minh có uống rượu, thì hầu như ngày nào cô cũng ở bên cạnh anh sao có thể không ngửi được một chút mùi rượu nào trên người anh chứ?
"Thật trăm phần trăm, tôi lừa cô làm gì?" Giang Dĩ Minh cười nói.
"Tôi phát hiện anh bây giờ càng ngày càng làm cho người ta không nhìn thấu." Thẩm Thanh Nga nói với Giang Dĩ Minh. Thật vậy, Giang Dĩ Minh của trước đó vô luận làm gì thì cũng ở trong dự đoán của Thẩm Thanh Du. Nhưng mà đến hiện tại, vô luận cô đoán trước như thế nào, thì Giang Dĩ Minh lại luôn vượt ra khỏi dự đoán của cô.
"Người sẽ trưởng thành dần." Giang DĨ Minh cười nói: "Huống hồ, không phải tôi nói qua với cô sao? Thay đổi gần đây của tôi là do cô gọi tôi lên giường ngủ cùng mà. Thế nào, mỹ nữ Thanh Nga, biểu hiện gần đây của tôi được chứ? Cô có định suy nghĩ buổi tối hôm nay để cho tôi lên giường ngủ cùng nữa không?"
"Cũng được." Thẩm Thanh Nga gật đầu nói.
"Thật chứ?" Giang Dĩ Minh vui vẻ, vội nói.
"Nếu anh muốn trở thành thái giám cuối cùng của nước Trung Mỹ thì cứ lên giường mà ngủ đi." Thẩm Thanh Nga trừng mắt nhìn Giang Dĩ Minh một cái nói.
Chẳng qua là, nội tâm Thẩm Thanh Nga đột nhiên phát hiện ra bản thân cô trong vô thức đã bắt đầu nhìn nhận Giang Dĩ Minh. Thời điểm trước, Giang Dĩ Minh hay nói giỡn với cô, cô còn chẳng buồn phản ứng, mà bây giờ, tự cô lại bắt đầu thích cái cảm giác nói đùa cùng với Giang Dĩ Minh.
"Chuyện tôi nói với cô suy nghĩ thế nào rồi?" Giang Dĩ Minh đột nhiên hỏi.
"Chuyện gì?" Thẩm Thanh Nga hỏi lại.
"Bảo cô chọn một hôm, cho mình thời gian nghỉ phép, sau đó hai đứa mình cùng đi ra ngoài chơi." Giang Dĩ Minh nói.
"Không suy nghĩ." Thẩm Thanh Du nói: "Tôi không có thời gian."
"Haiz, được rồi" Giang Dĩ Minh bất đắc dĩ lắc đầu, hạ cửa kính xuống, châm một điếu thuốc bắt đầu hút.
"Anh làm gì đấy?" Nhất thời, sắc mặt Thẩm Thanh Nga biến đổi, nói: "Giang Dĩ Minh, anh đừng nghĩ rằng gần đây thay đổi một chút là có thể coi trời bằng vung, không phải tôi nói với anh cấm hút thuốc trước mắt tôi sao?"