Giang Dĩ Minh cười nói: "Ôi, uống rượu nhiều rồi hút điếu thuốc có thể khiến người ta cảm thấy thoải mái một chút mà!"
"Không được!" Thẩm Thanh Nga nói: "Mùi tôi ghét ngửi nhất là mùi thuốc, anh vứt ngay bây giờ cho tôi, không thì anh xuống xe ngay."
"Cô xem cô này, mùi thuốc rất dễ ngửi đấy chứ!" Giang Dĩ Minh nhún vai, nhưng mà nhìn đến vẻ mặt Thẩm Thanh Nga vẫn nghiêm túc như vậy, bị rơi vào đường cùng chỉ đành cầm đầu lọc, dùng đầu ngón tay vê lại sau đó dùng lực bắn một cái, nhanh chóng bắn đầu lọc ra bên ngoài.
"Được rồi, không hút nữa!" Giang Dĩ Minh cười nói.
"Trong ngăn phó lái có nước hoa, anh lấy ra xịt qua đi!" Thẩm Thanh Nga nói. Quả thật mùi mà Thẩm Thanh Nga ghét phải ngửi thấy nhất là mùi thuốc, cho nên lúc kết hôn với Giang Dĩ Minh, Thẩm Thanh Nga đã từng nói: Giang Dĩ Minh có thể hút thuốc nhưng tuyệt đối không được hút ở trước mặt cô, cũng không thể khiến cho cô ngửi được mùi thuốc lá."
Trước đó Giang Dĩ Minh vẫn thực hiện nghiêm chỉnh, nhưng không có nghĩ đến mấy ngày nay anh có một chút thành tích, đã tưng tửng lên lại dám ở trước mặt cô hút thuốc.
Điều này khiến cho Thẩm Thanh Nga mới có một chút thiện cảm với Giang Di Minh đã mất sạch toàn bộ, đương nhiên cũng không phải do việc hút thuốc, mà cô cảm thấy tên Giang Dĩ Minh này dễ bành trướng quá, bây giờ mới có xíu thành tích như vậy mà đã như thế, nếu sau này thành tích càng tốt hơn nữa, thì Giang Dĩ Minh chẳng tung bay lên tận trời luôn à?
Loại hành vi này, loại tư tưởng này, phải bóp chết ngay.
Giang Dĩ Minh rất nghe lời, lấy ra lọ nước hoa từ trong ngăn kéo phun qua ở trong xe.
Nhưng mà, Thẩm Thanh Nga không ngờ được, bên phải sau xe cô có một chiếc Volkswagen, theo đầu lọc được Giang Dĩ Minh ném ra, chiếc xe kia lung lay vài cái sau đó khẩn cấp dừng lại bên lề đường.
"Chết tiệt!" Tên lái xe vội vàng che hai mắt mình, vẻ mặt khó chịu nói: "Mẹ nhà nó nữa, đầu lọc của ai không biết, quăng trúng mắt ông mày rồi, bỏng chết ông!"
"Chửi cái gì, lái xe nhanh lên, nếu bị mất dấu để cho Giang Dĩ Minh và Thẩm Thanh Nga về đến nhà thì chúng ta còn làm được gì nữa" Mấy tên đàn ông ngồi ở phó lái và ghế sau vội vàng thúc giục nói.
"Chờ tao một tí đã!" Tên lái xe tức giận nói, vừa rồi lái xe không đóng cửa, đầu lọc kia quăng thẳng vào trong mắt, bây giờ mắt hắn vừa đau vừa cay xè.
"Mày xuống dưới đi, mở cửa cho tao!" Người ngồi ở ghế phó lái thấy xe của Thẩm Thanh Nga càng ngày càng xa vội vàng nói.
Nhưng mà chỉ có một chút thời gian chậm trễ như thế, con đường bọn họ theo dõi đã kết thúc, bởi vì đi thẳng một đoạn nữa rồi rẽ là tiến vào đường nhỏ đi về nhà Giang Dĩ Minh và Thẩm Thanh Nhà. Cuối đường nhỏ này đúng là nhà Thẩm Thanh Nga, bọn họ đã bị mất đi nơi ra tay tốt nhất.
"Mẹ nó!" Người ngồi ở ghế phó lái tức giận rống một tiếng, nói: "Vốn nghĩ sẽ thành công không ngờ lại có biến cố như vậy."
"Bây giờ phải làm sao?" Tên lái xe thấy mắt mình dễ chịu hơn một chút liền hỏi.
"Còn làm sao được nữa, gọi điện cho tổng giám đốc Lý đi!" Người ngồi ở ghế phó lái tức giận nói. Sau đó lấy ra điện thoại, gọi một cuộc: "Tổng giám đốc Lý, thất bại rồi! Chúng tôi đã bỏ lỡ mất nơi ra tay tốt nhất."
"Sao lại thế? Có chút việc nhỏ đấy mấy anh còn không làm được sao?" Đầu bên kia điện thoại truyền đến một giọng nữ đầy tức giận.
"Xảy ra chút biến cố." Người ngồi ghế phó lái nói.
"Bỏ đi, lần sau tìm cơ hội khác." Cô gái đầu bên kia điện thoại lỗ mãng ngắt cuộc gọi.
...
Giang Dĩ Minh nhìn vào kính chiếu hậu, phát hiện chiếc Volkswagen vẫn đi theo mình và Thẩm Thanh Nga từ lúc ra khỏi khách sạn, bây giờ mới không đi theo nữa thì đóng cửa kính xe lại.
Thẩm Thanh Nga đã không còn hứng thú nói chuyện với anh, Giang Dĩ Minh cũng lười nói tiếp, dù sao cũng gần về đến nhà.
"Để tôi mát xa vai gáy cho cô nhé!" Trong phòng, Giang Dĩ Minh nói với Thẩm Thanh Nga.
"Không cần!" Sắc mặt Thẩm Thanh Nga lạnh như băng đáp lại: "Giang Tiểu Bắc, tôi vẫn nói câu kia, anh đừng tưởng rằng có một chút thành tích, chiếm được chút thiện cảm của tôi, mà anh đã quên hết những quy củ của chúng ta, đây là bành trướng đấy, anh biết không? Anh như này sẽ khiến tôi càng phản cảm với anh hơn!"
Thẩm Thanh Nga nói xong lập tức cầm quần áo vào phòng tắm tắm rửa.
Giang Dĩ Minh cũng lười giải thích, nhún vai, tự mình nằm xuống nghỉ ngơi.
Nhưng mà, cậu phấn đấu vài ngày khổ cực như vậy, vất vả lắm mới chiếm được một ít điểm, không nghĩ đến, quay một cái đã bị đánh về nguyên hình. Ôi, cách mạng chưa thành công, đồng chí vẫn phải tiếp tục cố gắng.
Thời gian mấy ngày tiếp, Giang Dĩ Minh buổi tối tu luyện, ban ngày đưa Thẩm Thanh Nga tới công ty, thỉnh thoảng còn mặt dày mày dạn đợi ở trong công ty.
Mà bởi vì chuyện Giang Dĩ Minh hút thuốc ở trong xe, khiến cho điểm ấn tượng của Thẩm Thanh Nga với Giang Dĩ Minh tụt thẳng xuống. Thái độ của Thẩm Thanh Nga với Giang Dĩ Minh khôi phục lại như trước. Hai người sống chung mà gần như cả ngày mới nói với nhau được một hai câu, hơn nữa còn là mấy câu nói như không nói.
Ngày này, Giang Dĩ Minh vừa đi ra khỏi công ty Thẩm Thanh Nga lái xe chuẩn bị về nhà.
Đột nhiên anh nhận được điện thoại của Hồ Khải Tuấn.
"Anh Dĩ Minh, bây giờ anh đang ở đâu?" Bên kia điện thoại, Hồ Khải Tuấn vội vàng hỏi.
"Hiện tại tôi đang ở tập đoàn Thẩm thị, ông Hồ, có chuyện gì sao?" Giang Dĩ Minh hỏi. Tuy trên miệng hỏi như vậy nhưng Giang Dĩ Minh đã đoán được Hồ Khải Tuấn gọi điện cho mình là có việc gì rồi!
"Cậu Dĩ Minh, hiện tại cậu có rảnh không? Nếu mà rảnh thì chờ ở đấy một chút được không? Tôi ngay lập tức qua gặp cậu!" Hồ Khải Tuấn nói với Giang Dĩ Minh, thái độ cung kính hơn lúc trước rất nhiều.
"Được, vậy tôi chờ ông ở tiệm cà phê Minh Tiến bên cạnh tập đoàn Thẩm Thị." Giang Dĩ Minh nói.
"Được, cậu Dĩ Minh, tôi đi qua ngay đây, tối đa mất hai mươi phút."
Khi Giang Dĩ Minh chờ trong quán cà phê chờ được chừng mười năm phút thì Hồ Khải Tuấn vô cùng lo lắng đã chạy đến. Sau khi đi vào, Hồ Khải Tuấn ngay lập tức chạy đến trước mặt Giang Dĩ Minh, ôm lấy tay Giang Dĩ Minh nói: "Cậu Dĩ Minh, bây giờ tôi vô cùng cảm tạ cậu, nếu không có lời nói của cậu, có thể tôi sẽ chết, không trở về được nữa!"
"Ông Hồ, ông ngồi xuống trước đi." Giang Dĩ Minh mời Hồ Khải Tuấn ngồi xuống đối diện với mình, sau đó cười hỏi: "Nếu tôi không đoán sai mà nói, có phải mặt ngọc mà tôi đưa cho ông đã vỡ rồi không?"
"Đúng vậy, đúng vậy!" Hồ Khải Tuấn gật đầu nói: "Đã vỡ rồi, vỡ vụn ra hết!"
Chapter 42 Gia đình La Thành
Hồ Khải Tuấn vẫn còn kinh hãi, nhìn Giang Dĩ Minh với ánh mắt tôn thờ.
“Dĩ Minh, lần này, tôi thực sự phục cậu rồi!” Hồ Khải Tuấn nhìn Giang Dĩ Minh, nói: “Cậu biết không? Tối hôm qua, sau khi biểu diễn xong xuôi, lúc tôi đang tẩy trang ở hậu trường thì đồ trang trí treo trên tường đột nhiên rơi xuống. Trời đất ạ, đó là một bức hoành phi* nặng gần vài chục kg, nó rơi thẳng xuống đầu tôi. Lúc đó, tôi không có thời gian né tránh. Tôi còn tưởng rằng bức hoành phi đó chắc chắn sẽ đập trúng đầu. Nếu như bị nó đập trúng thật, cho dù tôi không chết thì nửa đời còn lại cũng phải trôi qua ở bệnh viện!”
( Chú thích: *Hoành phi nghĩa là bức thư họa trranh chữ. Nó được dùng rộng rãi trong dân gian tại các công trình đình, đền, nhà thờ họ, nhà ở…)
“Nhưng ai có thể ngờ tới, khi bức hoành phi đó sắp rơi xuống, lúc chỉ còn cách đầu tôi 3 cm thì nó bị mắc kẹt nên không rơi xuống được.” Hồ Khải Tuấn nói: “Lúc đó ai cũng nghĩ là do tôi may mắn, đại nạn không chết, tôi cũng cho là như vậy. Nhưng sau khi tẩy trang xong về đến nhà, lúc sờ vào trong túi, tôi mới phát hiện ra mặt dây chuyền bằng ngọc mà cậu tặng tôi đã bị vỡ nát. Người anh em Dĩ Minh, mặc dù trước đây tôi không tin vào những điều mê tín dị đoan nhưng lần này, tôi thực sự tin rồi. Tôi biết, nếu không phải miếng ngọc đó vỡ, nếu không phải tôi luôn mang theo miếng ngọc đó bên mình, chỉ sợ, tối hôm qua tôi thật sự đã bị đụng chết rồi.”
“Không chết được.” Giang Dĩ Minh xua tay nói: “Tôi đã nói rồi, ông chỉ gặp họa thấy máu. Nếu không có miếng ngọc tôi cho, ông cùng lắm cũng chỉ bị thương, nhưng chắc chắn không thể tránh khỏi phải nhập viện!”
“Người anh em Dĩ Minh, lần này, tôi thật sự phục cậu!” Hồ Khải Tuấn dựng ngón tay cái lên nói.
Không thể không nói, chuyện lần này có thể chia làm hai giai đoạn. Thứ nhất, Giang Dĩ Minh nói ông ấy gặp phải họa thấy máu nhưng ông ấy không tin, đây chỉ là mê tín. Nhưng sau đó thì sao? Giang Dĩ Minh nói trúng rồi, ông ấy thật sự gặp phải họa thấy máu. Hơn nữa, lúc Giang Dĩ Minh nói câu này, bản thân anh còn chưa từng gặp Hồ Khải Tuấn, chỉ mới gặp vợ ông ấy nhưng anh đã nói ra một câu như vậy!
Chỉ điều này thôi đã khiến Hồ Khải Tuấn bội phục Giang Dĩ Minh không ngớt.
Mà chiếc bùa hộ mệnh Giang Dĩ Minh đưa cho anh ta đã thay ông ấy ngăn chặn thảm họa lại, điều đó còn lợi hại hơn cả!
Ngày nay, nếu muốn có một chiếc bùa hộ mệnh thì đều có thể mua nó ở bất cứ đâu, chỉ cần bỏ ra vài chục nghìn là có thể mua được nó ở ngay tại đường phố. Nhưng cho dù có được bùa hộ thân ở đâu thì nó có thật sự có tác dụng không?
Ít nhất cho đến nay, không ai nói rằng bùa hộ mệnh có tác dụng!
Mà chiếc bùa hộ mệnh mà Giang Dĩ Minh đưa cho ông ấy lại đã thật sự phát huy tác dụng. Không ai tưởng tượng được, bức hoành phi lại đột nhiên bị kẹt lại, thậm chí, nó có thể được coi là kỳ tích. Nhưng kỳ tích cứ như vậy xảy ra thôi sao? Kỳ tích xảy ra, mặt dây chuyền bằng bích vỡ tan tành. Đây chẳng phải là vai trò của bùa hộ mệnh hay sao?
Lời tiên tri được thành lập, bùa hộ mệnh phát huy tác dụng!
Theo cách nhìn của Hồ Khải Tuấn, Giang Dĩ Minh giống như một vị thần tiên sống vậy!
Giang Dĩ Minh cười nói: “Ông Hồ, có lời này, có thể ông không thích nghe. Ông là người kế thừa kinh kịch, kinh kịch là văn hóa của đất nước Trung Mỹ chúng ta. Nhưng tướng thuật phong thủy cũng là văn hoá của nước Trung Mỹ chúng ta. Tôi còn cho rằng, mặc dù ông có thể không quá mê tín những thứ này nhưng ít nhiều cũng vẫn có sự tin tưởng. Thật không nghĩ tới...”
“Bây giờ tôi thật sự tin rồi!” Hồ Khải Tuấn trịnh trọng gật đầu.
“Được rồi, không nói chuyện này nữa. Ông không sao là ổn rồi. Tôi còn ông sẽ tiện tay ném luôn mặt dây chuyền bằng ngọc mà tôi đưa cho ông!” Giang Dĩ Minh cười nói.
“Nói ra cũng thật xấu hổ!” Hồ Khải Tuấn nói với Giang Dĩ Minh: “Ngày hôm đó, Hải Chân đưa cho tôi mặt dây chuyền bằng ngọc. Tôi để nó trong ở túi, sau đó thật sự quên mất luôn cả chuyện này. Sau buổi biểu diễn tối hôm qua, theo thói quen, đáng ra tôi sẽ đi tẩy trang trước rồi mới thay quần áo. Nhưng ngày không biết tại sao tôi lại đi thay đồ trước, tình cờ trong túi quần của tôi lại có cái mặt dây chuyền bằng ngọc mà cậu đưa. Nếu không tôi thật sự không có cách nào thoát khỏi tai nạn đó. “
“Trong bóng tối có ý trời!” Giang Dĩ Minh nói.
Để bày tỏ lòng cảm kích của mình với Giang Dĩ Minh, Hồ Khải Tuấn muốn mời Giang Dĩ Minh đi ăn tối, nhưng đúng lúc này, điện thoại của Hồ Khải Tuấn đột nhiên vang lên.
“Dĩ Minh, thật ngại quá. Tôi có điện thoại.” Hồ Khải Tuấn nói rồi lấy điện thoại di động ra ngoài nghe máy.
Đột nhiên, Hồ Khải Tuấn cau mày nói. “Chuyện gì vậy? Tại sao La Thành lại đột nhiên ngất đi?”
“Được rồi, tôi hiểu rồi, tôi đến ngay!” Hồ Khải Tuấn cúp điện thoại, sau đó ngại ngùng nói với Giang Dĩ Minh: “Dĩ Minh, La Thành tối hôm qua đột nhiên hôn mê, đã được các bác sĩ điều trị vài lần nhưng vẫn chưa khỏi. Mà tối nay lại có một buổi biểu diễn khá quan trọng. Tôi vốn dĩ định mời cậu đi ăn cơm nhưng xem ra có lẽ đành để hôm khác rồi.”
“Không sao đâu!” Giang Dĩ Minh cười nói, xua tay. “Hôm khác ăn cũng được!”
“Được rồi, vậy chúng ta hẹn ngày khác. Tôi qua đó xem thế nào đã.” Hồ Khải Tuấn nói xong, đứng dậy rời đi.
Vừa mới đi được hai bước, Hồ Khải Tuấn bỗng nhiên quay lại nhìn Giang Dĩ Minh, vỗ đầu rồi nói: “Ôi, nhìn đầu óc của tôi này. Dĩ Minh, chẳng phải cậu cũng là một thầy thuốc giỏi sao? Dĩ Minh, bây giờ cậu có tiện không? Hay là cậu đi cùng tôi qua đó xem sao?”
Giang Dĩ Minh cười nói. “Được, vậy bây giờ tôi cùng ông qua đó xem xem thế nào.”
Tuy rằng ấn tượng của anh về La Thành không tốt lắm, nhưng ấn tượng về Hồ Khải Tuấn cũng khá tốt. Cho nên nếu Hồ Khải Tuấn đã tìm đến anh, vậy thì cứ đi xem sao.
“Lạ quá!” Hồ Khải Tuấn vừa lái xe vừa nói: “La Thành còn trẻ, không có bệnh gì nghiêm trọng, sao lại đột nhiên hôn mê? Hơn nữa cũng đã được mấy bác sĩ chữa trị, nhưng tình hình có vẻ vẫn chưa tốt lên. Lần hôn mê này rất kỳ lạ, đã hôn mê lâu như vậy rồi mà vẫn không có tiến triển gì.”
Giang Dĩ Minh nói: “Có rất nhiều yếu tố dẫn đến hôn mê. Nếu không tìm được nguyên nhân cụ thể thì quả thật khá bất lợi!”
“Dĩ Minh, việc này nhờ cậu giúp đỡ.” Hồ Khải Tuấn nói với Giang Dĩ Minh: “Chưa nói đến chuyện biểu diễn, dù gì La Thành cũng là học trò của tôi. Nếu có thể chữa trị, mong cậu hãy giúp đỡ!”
“Được rồi, ông Hồ, anh đừng lo lắng. Chỉ cần tôi có thể chữa, tôi chắc chắn sẽ chữa!” Giang Dĩ Minh gật đầu nói.
Vừa nói chuyện, cả hai vừa lái xe đến tiểu khu của gia đình La Thành.
Tiểu khu của gia đình La Thành là tiểu khu mà trước đây Thẩm Thanh Nga và ba mẹ lúc chưa mua biệt thự đã ở. Trước đây, hai nhà đối diện nhau. Hiện tại, mặc dù gia đình Thẩm Thanh Nga đã chuyển đi nhưng ngôi nhà đó không bán đi mà được giữ lại!
Chapter 43 Lo bò trắng răng
Căn biệt thự được mua sau khi Thẩm Thanh Nga và Giang Dĩ Minh kết hôn. Vì vậy Giang Dĩ Minh cũng khá quen đường qua đó.
Đến cửa nhà La Thành, Hồ Khải Tuấn đưa tay bấm chuông cửa.
Cánh cửa nhanh chóng mở ra, người mở cửa là mẹ của La Thành – Tôn Hiểu Yến.
Sau khi nhìn thấy Hồ Khải Tuấn đứng ở cửa, Tôn Hiểu Yến cười nói. “Ôi trời, thầy đến rồi, mời thầy vào nhà. Vậy mà chuyện này cũng đến tai thầy.”
“La Thành hiện giờ là học trò của tôi. Bây giờ xảy ra chuyện, tôi nhất định sẽ tới xem.” Hồ Khải Tuấn nói với Tôn Hiểu Yến, sau đó nhìn Giang Dĩ Minh mỉm cười: “Dĩ Minh, tới đây, chúng ta cùng vào thôi.”
“Này, này...” Tôn Hiểu Yến nhìn thấy Giang Dĩ Minh đứng ở bên cạnh thì lập tức vươn tay ngăn cản anh, nói: “Giang Dĩ Minh, cậu chạy đến nhà chúng tôi làm cái gì? Mau đi ra ngoài, chúng tôi không hoan nghênh cậu!”
“Chuyện gì vậy?” Hồ Khải Tuấn không biết mâu thuẫn giữa Giang Dĩ Minh và gia đình La Thành nên cau mày hỏi. Điều duy nhất ông ấy biết là gia đình La Thành thường qua lại với nhà của Giang Dĩ Minh, theo logic mà nói, mối quan hệ giữa hai gia đình nên rất tốt mới đúng!
Trên đường đến đây, Hồ Khải Tuấn cũng nghĩ, quan hệ giữa hai gia đình tốt như vậy, nếu như La Thành xảy ra chuyện, nhất định sẽ gọi Giang Dĩ Minh đến xem thử. Sao lại không phải chứ?
Giang Dĩ Minh cười nói: “Chúng tôi có chút mâu thuẫn.”
“Mâu thuẫn cái gì?” Tôn Hiểu Yến tức giận nói: “Giang Dĩ Minh, đừng tưởng rằng tôi không biết cậu có ý gì. Không phải là cậu biết La Thành nhà chúng tôi bị ngất nên bây giờ chạy tới xem trò sao? Giang Dĩ Minh, tôi nói cho cậu biết, nhà chúng tôi không hoan nghênh cậu. Từ nay về sau, chúng tôi không cho phép cậu bước vào đây nửa bước! ”
Hồ Khải Tuấn nghe xong, sắc mặt có chút khó coi, nói với Tôn Hiểu Yến: “Chị Tôn, là tôi đưa Dĩ Minh tới đây.”
“Cái này...” Tôn Hiểu Yến dám xúc phạm Giang Dĩ Minh, nhưng không dám đắc tội với Hồ Khải Tuấn. Sau khi ngập ngừng một lát thì chỉ đành gật đầu, nói: “Được rồi, vậy cậu vào đi!”
“Dĩ Minh, nể mặt tôi, cậu giúp tôi nhé.” Đi vào trong nhà, Hồ Khải Tuấn thì thầm với Giang Dĩ Minh. Thành thật mà nói, ông ấy thật sự có chút xấu hổ. Nói cho cùng cũng là tự ông ấy mời anh qua, vậy mà còn chưa vào cửa anh đã bị người ta mắng thành như vậy. Nếu đổi lại là người khác, e là đã phủi áo đi từ lâu rồi!
“Không sao, tôi quen biết với họ đã lâu, cũng đã quen rồi.” Giang Dĩ Minh cười cười, cùng Hồ Khải Tuấn bước vào phòng của La Thành.
Điều mà Giang Dĩ Minh không ngờ là trong phòng của La Thành vào lúc này cũng có một bác sĩ khác đang ở đây.
Xem dáng vẻ thì có lẽ vị bác sĩ này cũng là bác sĩ đông y, bởi vì ông ta vừa xách hộp thuốc vừa cầm trong tay một cây kim bạc, đang châm cứu cho La Thành đang hôn mê.
Tuy nhiên, khi đứng đây nhìn một lượt, Giang Dĩ Minh đã biết châm cứu sẽ không có tác dụng gì với La Thành đang hôn mê.
Giang Dĩ Minh trong nháy mắt đã có thể nhìn ra La Thành hôn mê hoàn toàn không phải do bệnh!
“Thầy đến rồi!” La Thủy Nguyên – người đang ngồi bên cạnh La Thành nhìn thấy Hồ Khải Tuấn đi vào thì lên tiếng chào hỏi.
“La Thành giờ thế nào rồi?” Hồ Khải Tuấn hỏi.
“Vẫn chưa tỉnh lại!” La Thủy Nguyên lắc đầu nói: “Từ lúc tối hôm qua được đưa về cho tới bây giờ vẫn như vậy. Hôn mê bất tỉnh, thỉnh thoảng kêu gào vài tiếng, sau đó lại tiếp tục hôn mê. Thật sự khiến chúng tôi rất lo lắng.”
“Tôi đưa Dĩ Minh đến đây. Mọi người để Dĩ Minh xem thử xem. Biết đâu cậu ấy lại có cách giải quyết.” Hồ Khải Tuấn chỉ vào Giang Dĩ Minh và nói với La Thủy Nguyên.
Nhìn thấy Giang Dĩ Minh, La Thủy Nguyên cau mày.
Vừa định lên tiếng thì bác sĩ đang châm cứu cho La Thành nhíu mày nói: “Đây là ý gì? Không phải tôi còn ở đây chữa bệnh cứu người sao? Lúc này lại tìm bác sĩ qua đây làm gì? Đây là đang xem thường y thuật của tôi đúng không? Nếu đã xem thường thì sao còn gọi tôi đến làm gì?”
Thấy bác sĩ tức giận, La Thủy Nguyên vội vàng nói: “Bác sĩ Dương, bác sĩ Dương, đừng nóng giận, anh có thể xem trước cho đứa nhỏ được không.”
Nói xong, La Thủy Nguyên nhìn Hồ Khải Tuấn, hỏi: “Là thầy gọi Giang Dĩ Minh qua đây khám bệnh cho La Thành sao?”
“Đúng vậy” Hồ Khải Tuấn gật đầu nói.
“Thầy giáo, tôi không có ý gì khác.” La Thủy Nguyên xua tay nói: “Tôi quen biết Giang Dĩ Minh hơn một năm nhưng không hề biết cậu ta có biết y thuật?”
“Cái gì? Để Giang Dĩ Minh khám bệnh cho La Thành nhà chúng ta?”
Lúc này, Tôn Hiểu Yến bưng trà đi vào, đột nhiên hét lớn: “Không được, không được, Giang Dĩ Minh là cái đồ vô tích sự, cái gì cũng không biết làm, ăn cũng không xong thì làm sao có thể khám bệnh. Để cậu ta khám bệnh cho La Thành nhà chúng ta, vậy chẳng phải là để cậu ta hủy hoại La Thành nhà chúng tôi sao. Không được, không được, tuyệt đối không được. Đây không phải rõ ràng là đang gây rối sao?”
Vừa vào cửa, Tôn Hiểu Yến đã nói Giang Dĩ Minh. Hồ Khải Tuấn có chút tức giận, hiện tại vẫn còn nói như vậy, làm sao có thể không làm cho Hồ Khải Tuấn tức giận cho được!
La Thành chỉ là một học trò mới nhận ông ấy làm thầy được có mấy ngày. Bây giờ anh ta bị bệnh, ông ấy có lòng tốt qua thăm, còn mang bác sĩ đến, cuối cùng lại bị người ta nói là gây rối. Cho dù là ai đi chăng nữa thì cũng không thể thoải mái cho được.
“Thầy giáo, tôi không phải đang nói thầy!” Tôn Hiểu Yến đột nhiên nhận ra mình nói sai, vội vàng xin lỗi: “Thầy giáo, tôi biết thầy có lòng tốt, chúng tôi rất cảm kích. Nhưng đầu tiên, tên Giang Dĩ Minh này hoàn toàn không hiểu y thuật. Chúng tôi quen biết nhau đã lâu nhưng chưa từng nghe nói cậu ta biết y thuật. Thứ hai, cậu ta có thù với gia đình chúng tôi. Nếu để cậu ta chữa trị, cậu ta nhất định sẽ chữa hỏng con trai của chúng tôi mất.”
“Cậu ấy không hiểu y thuật?” Hồ Khải Tuấn tức giận nói: “Ba vợ tôi bị tai nạn xe hơi, các bác sĩ đều cho rằng ba vợ tôi không thể cứu được nữa. Nhưng sau khi được Dĩ Minh châm cứu, ba vợ tôi đã qua khỏi cơn nguy kịch. Bác sĩ nói rằng ba vợ tôi bị thương ở cổ họng, cả đời này ông ấy sẽ không thể ca hát được nữa. Cũng là nhờ có Dĩ Minh châm cứu, dây thanh âm của ba vợ tôi đã hồi phục lại hoàn toàn. Vậy mà anh chị lại nói cậu ấy không hiểu gì về y thuật?”
“Được rồi, xem ra hôm nay là tôi đã lo bò trắng răng rồi. Dĩ Minh, đi thôi!” Hồ Khải Tuấn thật sự rất tức giận. Ông ấy đứng dậy, định cùng Giang Dĩ Minh rời khỏi.
Đúng vào lúc này, bác sĩ kia đột nhiên chế nhạo.
“Nói khoác. Anh cứ nói khoác nữa đi!” Bác sĩ đông y tức giận nói: “Bác sĩ đã phán đoán không có cách nào cứu người vậy mà mấy cây kim bạc lại có thể khiến người ta thoát khỏi nguy hiểm? Tôi hành nghề đông y mấy chục năm, cũng chưa từng nghe nói qua có chuyện như vậy. Nếu muốn nói khoác thì cũng phải thiết thực một chút? Sao anh không nói cậu ta có thể làm cho một người chết đi sống lại đi cho rồi?”
Chapter 44 Nói thô nhưng thật
Tuy lời nói của bác sĩ đông y nghe có vẻ khó nghe nhưng lời nói tuy thô mà thật, ít nhất La Thủy Nguyên và Tôn Hiểu Yến nghe xong đều cảm thấy rất đúng.
Đừng nói đến chuyện Giang Dĩ Minh có hiểu y thuật hay không, cho dù thực sự hiểu thì cũng không thể lợi hại được như vậy.
Châm một vài cái kim bạc có thể cứu sống một người thoát khỏi nguy hiểm, điều này sao có thể chứ? Cho dù là phim ảnh cũng không dám đóng ra loại sự việc khó tin như vậy.
Cũng may là chính Hồ Khải Tuấn đưa Giang Dĩ Minh tới, cũng may vừa nãy Hồ Khải Tuấn là người nói ra lời này, nếu đổi lại là người khác thì đã bị Tôn Hiểu Yến đuổi ra ngoài từ lâu rồi!
“Anh không biết, vậy điều đó chỉ càng chứng tỏ y thuật của anh không đủ cao mà thôi!” Hồ Khải Tuấn tức giận nói với bác sĩ: “Tôi đang nói khoác? Ba vợ tôi hiện vẫn đang nằm trong bệnh viện. Anh có thể đến bệnh viện ngay bây giờ, hỏi bất kỳ một bác sĩ nào ở đó xem có phải có chuyện như vậy không!”
“Y thuật của tôi không đủ cao?” Bác sĩ đông y đột nhiên cau mày nói: “Được rồi, y thuật của tôi thật sự không cao. Vậy được, tôi không chữa cho bệnh nhân này nữa. Cứ để vị thần y này chữa trị đi!”
Nói xong vị bác sĩ đông y kia bắt đầu thu dọn đồ đạc, chuẩn bị rời đi.
“Kìa, bác sĩ Dương, bác sĩ Dương, đừng đi!” Thấy bác sĩ đông y chuẩn bị rời đi, Tôn Hiểu Yến vội vàng nói: “Bác sĩ Dương, chúng tôi không nghi ngờ gì về y thuật của anh. Mong anh có thể tiếp tục ở lại điều trị cho con trai của chúng tôi. Nếu anh rời đi, con trai tôi sẽ gặp rắc rối mất!”
Tôn Hiểu Yến chắc chắn không nỡ để bác sĩ Dương đi khỏi đây. Dù sao thì bà ta cũng đã phải dùng rất nhiều mối quan hệ để mời được bác sĩ Dương đến, chỉ riêng chi phí điều trị tại nhà đã tốn đến mấy chục triệu. Hơn nữa, tiền cũng đã đưa rồi. Nếu ông ta cứ như vậy mà rời đi, vậy thì chẳng phải tốn tiền vô ích rồi sao?
Hơn nữa, trong toàn bộ thành phố Nam Hoàng, bác sĩ có y thuật tốt nhất chính là bác sĩ Dương này.
Nếu ông ta đi thật, bà ta thật sự không biết phải đi tìm ai bây giờ.
“Tôi nghĩ tôi rời đi là đúng!” Bác sĩ Dương tức giận nói: “Nếu không, chẳng phải tôi đã cản đường của thần y sao? Có một thần y trẻ tuổi như vậy ở đây, chỉ cần một châm là có thể cứu con trai chị tỉnh lại, tôi còn ở đây múa rìu qua mắt thợ làm gì cơ chứ?”
“Bác sĩ Dương.” Lúc này La Thủy Nguyên cũng lên tiếng: “Anh đừng đi. Chúng tôi chỉ tin tưởng có mỗi anh!”
Nói xong, La Thủy Nguyên nhìn Hồ Khải Tuấn nói: “Anh Hồ, tôi xin nhận lòng tốt của anh. Nhưng chúng tôi vẫn muốn để bác sĩ Dương chữa trị cho thằng bé Thành.”
“Đúng vậy, bác sĩ Dương, anh phải chữa trị cho nó.” Tôn Hiểu Yến cũng nói: “Tuy rằng thân phận của con trai chúng tôi không phải đặc biệt cao quý, nhưng cũng không phải là người mà ai cũng có thể chạm vào!”
Nếu là bình thường, Tôn Hiểu Yến chắc chắn sẽ không bao giờ nói ra những lời này. Suy cho cùng, nếu nói ra những lời đó thì thật sự sẽ đắc tội với Hồ Khải Tuấn. Nhưng hôm nay bà ta lại dám nói ra.
Có hai lý do, thứ nhất là do Hồ Khải Tuấn không đưa La Thành đến kinh đô biểu diễn, điều này làm cho bà ta cảm thấy mắt mặt, đồng thời cũng cảm thấy Hồ Khải Tuấn không hề coi trọng con trai mình.
Thứ hai là vì hôm nay Hồ Khải Tuấn đưa Giang Dĩ Minh đến đây. Điều này làm bà ta thấy Hồ Khải Tuấn dù là thầy của La Thành nhưng lại rất qua loa, đại khái.
Vì vậy, bà ta cảm thấy, một người thầy như vậy, có nhận hay không nhận cũng không chẳng sao cả.
Mà La Thủy Nguyên lúc đầu gọi ông ấy là “thầy”, giờ lại đổi thành “anh Hồ”. Rõ ràng, ông ta cũng đang có hơi khó chịu với Hồ Khải Tuấn.
“Được rồi. Nếu đã tin tưởng tôi, vậy thì tôi sẽ tiếp tục điều trị, nhưng tôi cần yên tĩnh. Và tôi không muốn nghe thấy những lời nghi vấn về y thuật của tôi!” Bác sĩ Dương nói: “Y thuật của tôi, không đến lượt người không liên quan nghi ngờ!”
Bác sĩ Dương nói, lại lấy kim bạc từ trong hộp thuốc ra, bắt đầu chữa trị cho La Thành!
“Cảm ơn bác sĩ Dương, cảm ơn anh!” Thấy bác sĩ Dương bằng lòng ở lại tiếp tục điều trị cho La Thành, Tôn Hiểu Yến thở phào nhẹ nhõm. Sau đó, bà ta quay đầu nhìn Hồ Khải Tuấn: “Anh Hồ, chúng tôi còn phải chữa trị cho La Thành, cho nên không thể mời anh ở lại uống trà. Hơn nữa, tôi nghĩ khả năng kinh kịch của La Thành nhà chúng tôi không đủ để trở thành học trò của anh. Để không làm anh bị mất mặt, anh cứ bỏ tên của nó đi.”
Lúc này La Thủy Nguyên cũng gật đầu: “Đúng vậy, anh Hồ, trình độ nghệ thuật của anh quá cao, trình độ của con trai tôi lại quá thấp, không đủ tư cách theo học anh. Anh có lẽ nên bỏ tên của nó đi. Chúng tôi thật sự không dám với cao!”
“Được!” Hồ Khải Tuấn tức giận nói, cả người run lên: “Không thành vấn đề, tôi sẽ bỏ tên của La Thành ngay lập tức. Từ nay về sau, tôi không có một học trò như vậy! Dĩ Minh, chúng ta đi thôi!”
Hồ Khải Tuấn nói rồi kéo Giang Dĩ Minh đi ra ngoài.
Gia đình này thật sự là không biết lý lẽ!
Nhân phẩm quá thấp!
Giang Dĩ Minh từ đầu đến cuối không hề lên tiếng, vỗ nhẹ vai Hồ Khải Tuấn, nói: “Không sao, chúng ta tiếp tục xem. Tôi muốn xem xem vị bác sĩ kiêu ngạo này chữa bệnh như thế nào!”
“Sao hả, muốn học lỏm sao? Cậu nhóc, y thuật của tôi rất xuất sắc, không phải là thứ nhìn qua thì có thể học được!” Bác sĩ Dương tức giận liếc nhìn Giang Dĩ Minh, sau đó tiếp tục châm cứu cho La Thành!
Hồ Khải Tuấn không hiểu tại sao Giang Dĩ Minh vẫn muốn lại ở lại đây, bèn hỏi: “Dĩ Minh, người ta không tin chúng ta, còn đuổi chúng ta đi. Chúng ta còn ở đây làm gì?”
“Bây giờ tức giận rời đi, nhỡ tức chết thì phải làm sao?” Giang Dĩ Minh nói: “Yên tâm đi, ở lại một lúc nữa, họ sẽ phải xin lỗi chúng ta!”
Giọng của hai người tương đối nhỏ nên những người khác đều không nghe thấy.
Tôn Hiểu Yến và La Thủy Nguyên rất khó chịu với Hồ Khải Tuấn và Giang Dĩ Minh. Thấy họ không rời đi thì lạnh lùng “hừ” một tiếng rồi không thèm nhìn đến họ nữa.
Khoảng mười phút trôi qua, bác sĩ Dương lấy lại cây kim bạc, nói với La Thủy Nguyên: “Anh La, tôi đã điều trị xong cho con trai anh. Tôi tin rằng nó sẽ có thể tỉnh lại trong vòng một giờ. Đến lúc đó sẽ không có chuyện gì nữa.”
“Tay nghề của bác sĩ Dương giỏi thật!” Giang Dĩ Minh giơ ngón tay cái lên nói: “Vốn tưởng rằng bác sĩ Dương y thuật cao siêu sẽ dùng phương pháp như thế nào để trị liệu, nhưng không ngờ cuối cùng lại chỉ là dùng phương pháp châm cứu Ngũ Hoè mà thôi!”
“Chỉ là dùng phương pháp châm cứu Ngũ Hoè mà thôi? Cậu có làm được không?” Bác sĩ Dương tức giận, liếc nhìn Giang Dĩ Minh.
“Trước hết khoan nói đến việc tôi có làm được hay không.” Giang Dĩ Minh nói: “Nếu tôi đoán không nhầm, sau khi La Thành trở về vào đêm qua, cũng đã có người điều trị cho anh ta bằng phương pháp châm cứu Ngũ Hoè phải không? Hơn nữa, lúc bác sĩ rời đi cũng nói rằng chỉ cần chưa đầy một tiếng thì La Thành sẽ tỉnh dậy, đúng chứ?”
Chapter 45 Trúng tà?
Sở dĩ lúc trước Giang Dĩ Minh tiếp tục ở lại xem là để xem xem vị bác sĩ Dương này rốt cuộc sẽ sử dụng phương pháp gì. Người kiêu căng, không biết lý lẽ như ông ta, còn tưởng rằng có y thuật cao như thế nào.
Không ngờ tới, từ đầu đến cuối lại không khác gì những bác sĩ bình thường khác, chỉ sử dụng phương pháp châm cứu Ngũ Hoè mà thôi!
“Hình như là vậy.” La Thuỷ Nguyên nghĩ ngợi một lát rồi đứng dậy, gật đầu nói: “Bác sĩ Dương, không giấu gì anh. Tối hôm qua quả thật có một vị bác sĩ đông y tới, cũng dùng phương pháp châm cứu Ngũ Hoè để điều trị cho con trai tôi. Lúc vừa rồi nhìn anh châm cứu cho con trai tôi, tôi đã thấy hơi quen mắt rồi.”
Bác sĩ Dương cau mày hỏi: “Không có tác dụng sao?”
“Không có.” La Thuỷ Nguyên nói: “Con trai tôi đã hôn mê lâu như vậy, nếu phương pháp châm cứu Ngũ Hoè thật sự có tác dụng thì đã sớm tỉnh lại rồi, cũng không đến nỗi hôn mê đến bây giờ.”
“Vậy thế này đi. Tôi kê cho nó một ít thuốc!” Bác sĩ Dương suy nghĩ một lát rồi nói: “Đợi lát nữa, anh chị đi sắc thuốc, đút cho nó từng ngụm một. Như vậy có lẽ có thể tỉnh lại được.”
“Thuốc mà ông muốn kê có phải là thuốc an thần phải không?” Giang Dĩ Minh lại hỏi: “Thuốc an thần xác thực có tác dụng an thần bổ não. Nhưng là một bác sĩ hợp cách, lẽ nào ông không nên hỏi người nhà bệnh nhân một câu xem bệnh nhân trước đó đã uống thuốc gì chưa sao?”
“Bác sĩ Dương, tối hôm qua con trai tôi đã uống thuốc an thần rồi.” Lúc này, La Thủy Nguyên lại một lần nữa lên tiếng, nói với bác sĩ Dương.
“Hả?” Bác sĩ Dương lại sửng sốt. Cũng đã uống thuốc an thần rồi?
Điều này sao có thể. Ông ta đã tiến hành kiểm tra toàn thân cho La Thành, phát hiện ra La Thành căn bản không có bệnh gì. Ông ta nghi ngờ hệ thống thần kinh của anh ta có vấn đề cho nên mới sử dụng phương pháp châm cứu Ngũ Hoè và dùng thêm thuốc an thần. Nhưng không ngờ tới, anh ta đều đã được điều trị rồi mà lại không có một chút hiệu quả nào.
“A!”
Đúng vào lúc này, La Thành đang trong trạng thái hôn mê đột nhiên bừng tỉnh, hai mắt trừng lớn, miệng phát ra những tiếng kêu gào thảm thiết, hai tay không ngừng múa loạn xạ trong không trung...
“A!”
“A!!!”
“Bác sĩ Dương, anh mau đến xem con trai tôi. Nó lại như vậy rồi...” La Thuỷ Nguyên thấy La Thành lại gào thét thì vội vàng nói với bác sĩ Dương.
Thế nhưng, vào đúng lúc này, Giang Dĩ Minh lại nhanh chóng xông đến trước, cầm một chiếc kim bạc trong tay, châm vào đầu của La Thành. La Thành đang điên cuồng la hét trong nháy mắt yên lặng trở lại.
“Hả?” Nhìn thấy cảnh tượng này, La Thủy Nguyên và Tôn Hiểu Yến đều ngây người.
Phải biết rằng, sau khi bác sĩ Dương tới, La Thành cũng phát tác một lần, nhưng khi đó bác sĩ Dương cũng phải bó tay. Chỉ có thể đợi sau khi La Thành an tĩnh lại mới tiến hành châm cứu. Không ngờ tới, bệnh tình mà bác sĩ Dương cũng phải bó tay, vậy mà sau khi Giang Dĩ Minh châm một chiếc kim bạc xuống, La Thành lại an tĩnh lại!
Bác sĩ Dương kinh ngạc nhìn Giang Dĩ Minh, hỏi: “Cậu đã dùng thủ pháp gì để nó yên tĩnh lại? Một châm này, cậu châm trên huyệt vị nào vậy?”
Là một bác sĩ đông y, bác sĩ Dương tất nhiên biết rõ các huyệt vị trên cơ thể con người. Nhưng nhìn thế nào cũng thấy nơi Giang Dĩ Minh châm cứu không phải là huyệt vị mà ông ta biết.
“Sao hả? Muốn học lỏm sao?” Giang Dĩ Minh nhìn bác sĩ Dương, hỏi: “Y thuật của tôi rất cao siêu. Cho dù nói cho ông, ông cũng không học được!”
Câu nói này là lúc trước bác sĩ Dương nói với Giang Dĩ Minh. Lúc đó ông ta nói rất kiêu ngạo, rất tự hào. Bây giờ Giang Dĩ Minh đã thay đổi một chút câu nói đấy, trả lại cho ông ta. Tuy không kiêu ngạo, tự hào như vậy nhưng lại khiến cho bác sĩ Dương đỏ mặt tía tai, hoàn toàn mất hết mặt mũi.
Lúc bác sĩ Dương nói câu này rất tự mãn, kiêu căng, cũng rất khoe mẽ. Nhưng Giang Dĩ Minh không hề thổi phồng chút nào, y thuật của anh thật sự rất cao siêu. Huyệt vị châm cứu này không phải là huyệt vị mà một bác sĩ đông y bình thường có thể hiểu được. Một bác sĩ đông y bình thường nhiều nhất cũng chỉ có thể biết hơn một trăm huyệt vị trên cơ thể người. Mà tạm thời đến hiện tại, Giang Dĩ Minh đã hiểu được hơn một nghìn huyệt vị trên cơ thể con người.
Bởi vì huyệt vị của con người không chỉ giới hạn ở bên ngoài cơ thể, mà ở bên trong cũng có rất nhiều huyệt vị. Nhưng đến bây giờ, hầu hết các bác sĩ đông y đều không biết đến điều này.
Giang Dĩ Minh chưa dừng lại, nhanh chóng đi vào nhà bếp, lấy ra một túi gạo nếp rồi rải quanh phòng. Sau đó anh chập ngón trỏ và ngón giữa của tay phải lại với nhau, bắt đầu vẽ loạn trên người La Thành.
Người khác nhìn không hiểu, nhưng Giang Dĩ Minh thì hiểu rất rõ. Anh đang dùng linh khí để vẽ dấu lên người La Thành!
Rất nhanh đã vẽ xong dấu, Giang Dĩ Minh lập tức dùng lực đập lên người La Thành, hét lớn: “Mau ra ngoài!”
Ngay sau đó, một cảnh tượng kỳ lạ xuất hiện. Mặt đất rải đầy gạo nếp đột nhiên xuất hiện những dấu chân vô cùng rõ ràng.
Những người ở đó đều sững sờ không dám tin. Những dấu chân này rốt cuộc là chuyện gì vậy?
Giang Dĩ Minh lại chập ngón trỏ và ngón giữa của tay phải lại, chỉ về một vị trí trên mặt đất rải đầy gạo nếp. Anh dùng sức chỉ, trong nháy mắt, dấu chân chợt dừng lại. Mà nơi dấu chân dừng lại bỗng nhiên xuất hiện một chất lỏng đen ngòm, tản ra mùi hôi thối kinh khủng.
Sau khi làm xong, Giang Dĩ Minh thu lại cây kim bạc đang cắm trên người La Thành, bỏ vào túi rồi lạnh nhạt nói: “Trong vòng 5 phút nữa, La Thành sẽ tỉnh lại. Còn về chỗ gạo nếp kia, ông bà tùy tiện tìm một nơi ném đi là được.”
Hồ Khải Tuấn nhìn thấy cảnh này, mở to mắt nhìn Giang Dĩ Minh hỏi: “Dĩ Minh, không phải là La Thành bị trúng tà đấy chứ?”
Lúc Hồ Khải Tuấn nhìn thấy dấu chân phía trên mặt đất rải đầy gạo nếp, ông ấy không biết hình dung thế nào nữa. Ông ấy đã từng đọc qua một vài cuốn sách, trên sách nói, quỷ nếu đi trên gạo nếp sẽ giống như con người, sẽ để lại dấu chân. Khi đó, ông ấy còn cho đấy chỉ là bịa đặt, không thể nào có thể xảy ra.
Vậy mà không ngờ tới, hôm nay ông ấy lại được tận mắt chứng kiến.
Giang Dĩ Minh gật đầu, nói: “Đúng vậy. Là trúng tà.”
5 phút sau, La Thành quả nhiên đã tỉnh lại. Tuy không nói chuyện nhưng vẫn có thể nhìn ra được, anh ta đã hồi phục lại bình thường.
“Thầy, sao thầy lại đến đây?” La Thành thấy Hồ Khải Tuấn đứng ở bên cạnh thì ngạc nhiên hỏi.
Hồ Khải Tuấn quay đầu đi, nói: “Cậu đừng gọi tôi là thầy. Từ giờ trở đi, tôi không phải là thầy của cậu nữa rồi!”
Lúc này, Giang Dĩ Minh đi lên trước, nói với La Thành: “La Thành, tối hôm qua sau khi bắt đầu biểu diễn, có phải cậu còn chưa hát xong bài hí thì đã kết thúc giữa chừng đúng không?”