Khoảng ba tiếng đồng hồ sau, Lục Mỹ Lan từ từ tỉnh lại.
"Dĩ Minh, anh, sao anh lại ở đây?" Vừa mở mắt, Lục Mỹ Lan đã nhìn thấy Giang Dĩ Minh ngồi bên giường, Lục Mỹ Lan sững sờ, cô ấy vội vàng hỏi.
Trong giây lát, Lục Mỹ Lan mở chăn ra, cô ấy thấy mình chỉ mặc đồ lót, bỗng chốc kinh hãi nhìn Giang Dĩ Minh, cô ấy hỏi: "Dĩ Minh, anh…"
Mặc dù Lục Mỹ Lan vẫn luôn có ấn tượng tốt với Giang Dĩ Minh, nhưng mà, nếu như Giang Dĩ Minh thật sự làm gì mình, trong giây lát Lục Mỹ Lan thật sự hơi không thể tiếp nhận!
Giang Dĩ Minh cười hờ hững, anh hỏi: "Lục Mỹ Lan, cô không nhớ ra chút gì ư?"
"Tôi…" Lục Mỹ Lan nhíu mày, sau đó bắt đầu nhớ lại.
Mặc dù lúc đó cô đã trúng thuốc, nhưng mà cô ấy vẫn có ấn tượng với những chuyện đã xảy ra… Theo trí nhớ, những chuyện xảy ra lúc trước bắt đầu hiện lên trong đầu cô ấy.
"Dĩ Mình, cảm ơn anh đã cứu tôi…" Lục Mỹ Lan cảm ơn Giang Dĩ Minh, sau khi nhớ lại tất cả mọi chuyện, nếu như không phải Giang Dĩ Minh, vậy thì, hôm nay chắc chắn mình sẽ bị tên đạo diễn đó làm bẩn. Mặc dù cô ấy là ngôi sao hạng nhất, nhưng mà suy nghĩ của cô rất truyền thống, nếu như bản thân thật sự bị tên đạo diễn đó làm bẩn, vậy thì, cô ấy sẽ có một loại xúc động không muốn sống nữa.
"Chỉ cần không sao là tốt!" Giang Dĩ Minh mỉm cười, anh khua tay, nói. Lúc này không nên nói kỹ về vấn đề này, sẽ làm cho cảm xúc của Lục Mỹ Lan càng ngày càng sa sút.
"Dù thế nào tôi cũng không ngờ được, chị Lương vậy mà lại…" Nhưng mà cảm xúc của Lục Mỹ Lan vẫn sa sút, chị Lương, có thể nói là một người duy nhất có thể tin tưởng sau khi Lục Mỹ Lan vào trong vòng này, cuối cùng lại phản bội cô ấy, còn suýt chút nữa đẩy cô vào trong hố lửa.
"Ngày nay, ai cũng có thể phản bội ai." Giang Dĩ Minh nói: "Còn chưa phản bội, là bởi vì lợi ích chưa đủ lớn mà thôi! Được rồi, chuyện này đã qua rồi, đừng nghĩ nhiều như vậy nữa, vẫn nên thu lại cảm xúc đi để nghênh đón cuộc sống tươi đẹp trong tương lai. À, đúng rồi, miếng ngọc mà cô đeo trên cổ, có thể cho tôi xem một chút không?"
Lục Mỹ Lan cúi đầu, lấy miếng ngọc đeo trên cổ xuống đưa cho Giang Dĩ Minh, cô ấy nói: "Nếu như anh thích, vậy tôi tặng cho anh."
"Vậy thì không cần!" Giang Dĩ Minh mỉm cười, miệng ngọc trên cổ của Lục Mỹ Lan này không hề rẻ, được khắc bởi đế vương lục chất liệu trong suốt, hơn nữa được điêu khắc vô cùng tinh xảo, xem ra là bậc thầy điêu khắc làm ra, ít nhất cũng có giá trị từ 15.000.000.000 trở lên.
Giang Dĩ Minh cầm lên xem, sau đó anh trả mặt dây chuyền bằng ngọc lại cho Lục Mỹ Lan: "Cô đeo vào đi, nhớ kỹ, sau này dù xảy ra bất cứ chuyện gì cũng không được tháo nó xuống."
"Được!" Có thể là lúc này nội tâm của cô ấy đang trống rỗng, bởi vậy, cho dù Giang Dĩ Minh nói gì Lục Mỹ Lan cũng vô cùng tin tưởng.
Giang Dĩ Minh cũng chỉ cầm miếng ngọc trong tay, dùng linh khí vẽ một lá bùa hộ mệnh lên mặt ngọc mà thôi. Lục Mỹ Lan là một người phụ nữ trẻ trung, xinh đẹp, lại lưu lạc trong cái vòng khắp nơi đều là thị phi này cũng thật sự không dễ dàng gì, chuyện như thế này khó tránh sẽ xảy ra lần nữa, bởi vậy, cho cô bùa hộ mệnh, vào lúc quan trọng có thể cứu cô ấy một mạng.
"Nếu đã không có chuyện gì xảy ra nữa, vậy thì tôi đi trước nhé!" Giang Dĩ Minh mỉm cười với Lục Mỹ Lan.
"Được, anh đi thong thả!" Lúc này, tâm trạng của Lục Mỹ Lan hơi phức tạp. Lúc đầu vừa mới tỉnh lại, cô ấy nhìn thấy Giang Dĩ Minh mặc đồ ngủ, còn mình chỉ mặc đồ lót, lúc ấy rất sợ nhân lúc mình ngủ Giang Dĩ Minh đã làm gì mình.
Nhưng mà, vào giây phút này, tâm trạng của Lục Mỹ Lan lại hơi lạc lõng, lẽ nào bản thân mình không đủ xinh đẹp ư? Dưới tình huống đó, vậy mà Giang Dĩ Minh lại không có suy nghĩ gì với mình?
Sau khi thay xong bộ quần áo khô ráo, Giang Dĩ Minh chuẩn bị rời đi.
Lúc đi đến cửa, nhìn thấy những vệ sĩ đứng trước cửa, Giang Dĩ Minh nói với họ: "Bảo vệ Lục Mỹ Lan cho tốt."
"Vâng, thưa anh Giang."
Nhân lúc Lục Mỹ Lan vẫn còn đang ngủ, Giang Dĩ Minh đã chỉnh lại các khớp cho vệ sĩ, còn những người vệ sĩ này cũng đã biết đầu đuôi sự việc, cho nên bây giờ Giang Dĩ Minh nói gì, họ cũng đều vô cùng cung kính.
Có mười mấy người vệ sĩ này bảo vệ, tạm thời Giang Dĩ Minh cũng không lo Lục Mỹ Lan gặp nguy hiểm.
Khi ra khỏi khách sạn, Giang Dĩ Minh lái xe trực tiếp đi vào một quán bar.
Quán bar Cẩm Dạ Tú.
Khi nhìn thấy quán bar có tên giống với những năm tám mươi, Gianh Dĩ Minh không kìm được bật cười thành tiếng, mẹ nó, tính cách của cái tên Trương Mạnh Khôi này cũng rất truyền thống!
Đi vào trong quán bar, Trương Mạnh Khôi và một đám côn đồ lúc này đang ngồi trên ghế lô, bắt chéo chân, hút thuốc, uống rượu.
"Anh Dĩ Minh!" Nhìn thấy Giang Dĩ Minh đi vào, Trương Mạnh Khôi bỗng nhiên đứng dậy thật nhanh.
"Ngồi xuống đi!" Gianh Dĩ Minh vẫy tay với Trương Mạnh Khôi sau đó ngồi xuống đối diện với anh ta, anh nói: "Hôm nay không tệ, xem như là giúp tôi một việc lớn."
"Hì hì!" Trương Mạnh Khôi cười hì hì, nói: "Anh Dĩ Minh, chỉ cần giúp được anh là được."
Giang Dĩ Minh nhìn xung quanh quán bar một vòng, anh hỏi: "Quán bar này, là cậu mở phải không? Kinh doanh không được tốt lắm thì phải?"
"Vâng!" Trương Mạnh Khôi vội vàng gật đầu, anh ta nói: "Vừa bắt đầu, kinh doanh vẫn khá tốt, nhưng mà sau này ngày càng kém, cho đến bây giờ, gần như một tối có thể cân bằng, không lời cũng không lỗ!"
"Nghe tôi đi." Giang Dĩ Minh nói: "Cửa mở nhỏ quá, phải mở cửa rộng hơn, có thể mở rộng bao nhiêu thì mở, ngoài ra, đi mua thêm hai con sư tử đá để trước cửa lớn, một con bên trái, một con bên phải, phía sau quầy rượu của quán bar, tìm người viết thư pháp, cứ viết "Buôn may bán đắt" là được, sau khi làm xong những thứ này, tôi bảo đảm kinh doanh sẽ tốt hơn bây giờ gấp mấy lần!"
"Anh Dĩ Minh, là thật ư?" Trương Mạnh Khôi nhìn Giang Dĩ Minh, anh ta hỏi.
"Tin tôi thì là thật, không tin tôi thì là giả!" Giang Dĩ Minh nói.
Vừa vào đây là biết việc kinh doanh của quán bar này của Trương Mạnh Khôi không tốt, đó là bởi vì Giang Dĩ Minh biết xem phong thủy, phải mở rộng cửa lớn là bởi vì cửa lớn của quán bar vừa hay đối diện với ngã tư đường, nhìn thì có vẻ khá tốt, nhưng thực tế ngã tư là nơi dễ gặp xui nhất, cửa lớn đối diện với ngã tư, muốn kinh doanh tốt cũng khó.
Cho nên mở rộng cửa lớn, làm cửa lớn không đối diện với ngã tư, sau đó đặt hai con sư tử đá, cũng vừa hay có thể trấn áp tà khí.
Tìm người viết thư pháp, là bởi vì nơi như quán bar này vẫn luôn trong một trạng thái u ám, lâu dài sẽ sinh ra một bầu không khí âm u, có bút mới mực xuất hiện, cũng có thể làm cho những không khí âm u tiêu tan.
Chapter 32 Không lễ phép không có giáo dục
“Được, vậy em sẽ làm như vậy!” Trương Mạnh Khôi nhất thời gật đầu nói, sau đó quay về tên côn đồ bên cạnh đạp một cước, nói: “Còn lo lắng làm gì, không mau đi làm đi!”
“Vâng, vâng, tôi đi làm ngay đây!” Tên côn đồ kia lập tức chạy ra ngoài.
“Anh Dĩ Minh, chúng ta vào phòng làm việc ngồi một chút được không?” Lúc này, Trương Mạnh Khôi, đột nhiên nhỏ giọng nói với Giang Dĩ Minh.
Giang Dĩ Minh biết Trương Mạnh Khôi có việc muốn nói với anh, nên gật đầu, rồi cùng Trương Mạnh Khôi đến phòng làm việc của Trương Mạnh Khôi.
Nói là văn phòng, nhưng cũng chỉ có một cái bàn làm việc mà thôi, ngoài ra cũng không có cái gì, Trương Mạnh Khôi chính là một tên côn đồ, làm sao có thể chú ý nhiều như vậy!
“Anh Dĩ Minh, tên đạo diễn Chu kia, là người của nhà họ Lý.” Trương Mạnh Khôi nhìn Giang Dĩ Minh nói. Trong lòng anh ta vẫn có chút sợ hãi, sợ Giang Dĩ Minh trách tội lúc trước anh ta không nói trước!
“Tôi biết rồi!” Giang Dĩ Minh gật đầu nói: “Khi tên kia bị bắt, đã nói với tôi!”
“Theo như em được biết, bộ phim này nhà họ Lý đầu tư một trăm triệu, tuần này đạo diễn bị bắt đi, một trăm triệu này coi như là đổ xuống sông xuống biển, nếu để nhà họ Lý tra ra việc này là do anh làm, vậy chỉ sợ nhà họ Lý sẽ đối phó với anh!” Trương Mạnh Khôi nói với Giang Dĩ Minh.
“Không sao đâu!” Giang Dĩ Minh khoát tay áo, nói: “Dù sao nên làm thì cũng đã làm rồi, nếu nhà họ Lý muốn đối phó tôi, hiện tại tôi hối hận cũng không kịp không phải sao?”
Từ chỗ Trương Mạnh Khôi đi ra, Giang Dĩ Minh châm một điếu thuốc, lái xe đi về phía công ty Thẩm Thanh Nga.
Đến giờ ta sở rồi, lúc này mình nên đón cô tan làm.
Về phần chuyện của nhà họ Lý.
Nói thật Giang Dĩ Minh không để ở trong lòng, anh đường đường là Tiên Tôn, sẽ sợ một nhà họ Lý sao? Chuyện này tuyệt đối không có khả năng, huống chi, nhà họ Lý cùng nhà họ Thẫm xưa nay không hợp nhau, có thể thừa dịp cơ hội này, cùng nhà họ Lý chơi đùa một chút, trợ giúp Thẩm Thanh Nga giải quyết một ít chướng ngại cũng là một chuyện tốt!
Anh đi tới phòng làm việc của Thẩm Thanh Nga, lúc này Thẩm Thanh Nga đang nghiêm túc làm việc, đối với việc Giang Dĩ Minh đi vào, cô cũng không phát hiện ra.
Đương nhiên, những người khác tiến vào, thư ký nhất định sẽ thông báo, nhưng mà Giang Dĩ Minh đi vào thư ký không có thông báo, cho nên Thẩm Thanh Nga đang nghiêm túc làm việc cũng không có phát hiện ra.
Những người làm việc chăm chỉ là những người đẹp nhất, cả nam và nữ.
Ngồi trên sofa đối diện, Giang Dĩ Minh nhìn về phía Thẩm Thanh Nga, trong lúc nhất thời cũng có chút ngây người.
Những đường nét thanh tú và hoàn hảo đó càng hiện rõ trên khuôn mặt xinh xắn, làm Thẩm Thanh Nga giống như một đóa hoa hồng nở rộ, bất luận là từ góc độ nào, đều mê người như vậy.
Thậm chí trong đầu Giang Dĩ Minh còn nghĩ, nếu chuyện xảy ra chiều nay trên người Lục Mỹ Lan, phát sinh trên người Thẩm Thanh Nga, liệu khi anh đối mặt với cảnh tượng đó, có phải cũng sẽ kiềm chế hay không?
Đáp án rất hiển nhiên, Giang Dĩ Minh không kiềm chế được.
Đây cũng không phải nói Lục Mỹ Lan không đẹp như Thẩm Thanh Nga, mà là, trên người Thẩm Thanh Nga có một loại khí chất giống như nữ tổng giám đốc, là Lục Mỹ Lan không có. Mà loại khí chất nữ vương này, là dễ dàng kích thích ham muốn chinh phục của đàn ông nhất!
“A!”
Đọc xong văn kiện trong tay, Thẩm Thanh Nga ngẩng đầu lên, cô nhìn thấy một người ngồi trên ghế sô pha, nên nhất thời hoảng sợ, sau khi nhìn thấy rõ là Giang Dĩ Minh, nhịn không được liếc mắt một cái.
“Anh vào khi nào vậy? Làm tôi sợ muốn chết.”
“Mới vào không bao lâu!” Giang Dĩ Minh cười nói: “Gần đến giờ tan tầm rồi, đi thôi, chúng ta về nhà!”
“Anh tự mình trở về đi.” Thẩm Thanh Nga khoát tay áo với Giang Dĩ Minh nói: “Hai ngày nay hơi bận, tôi phải tăng ca!”
“Được rồi, tôi ở lại với cô!” Giang Dĩ Minh gật đầu nói.
“Tùy anh!”
Thẩm Thanh Nga nói xong, lại cúi đầu, nghiêm túc xem văn kiện.
Làm việc đến hơn chín giờ tối, Thẩm Thanh Nga mới coi như hoàn thành công việc, sau đó cùng Giang Dĩ Minh, lái xe đi về nhà.
Chỉ là, làm cho người ta không ngờ đó là, vốn lúc này Thẩm Tính và Trương Mộng nên ở trong phòng ngủ, nhưng bây giờ vẫn còn đang ngồi ở trong phòng khách, mà trong phòng khách, ngoại trừ hai người bọn họ ra, còn có ba người nữa, đang ngồi trên ghế sô pha.
Mà ba người này, Giang Dĩ Minh đều biết hết.
Không chỉ riêng mình Thẩm Thanh Nga biết, mà ngay cả Thẩm Thanh Nga cũng biết hết.
Hai vị kia hơi già một chút, tuổi tác xấp xỉ Thẩm Tính và Trương Mộng, tên là La Thủy Nguyên và Tôn Hiểu Yến, mà một người bằng tuổi xấp xỉ với Thẩm Thanh Nga, chính là con của hai người này, La Thành.
Lúc trước, khi nhà Thẩm Thanh Nga chưa chuyển đến nơi này, hai nhà này là hàng xóm của nhau, La Thủy Nguyên và Tôn Hiểu Yến luôn muốn cưới Thẩm Thanh Nga về làm con dâu mình!
Chẳng qua, sau đó Thẩm Thanh Nga và Giang Dĩ Minh kết hôn, La Thủy Nguyên và Tôn Hiểu Yến vô cùng thất vọng, cho đến sau này bởi vì yêu thành hận, cũng không có việc gì sẽ đến nhà ngồi một chút, sau đó ngậm miệng mở miệng lại nói Giang Dĩ Minh không có tiền đồ cỡ nào, con trai mình giỏi cỡ nào, nhờ vào chuyện đó mà cố ý chán ghét Thẩm Tính và Trương Mộng.
“Thanh Nga, cháu về rồi sao?” Thấy Thẩm Thanh Nga trở về Tôn Hiểu Yến nhất thời quay về phía Thẩm Thanh Nga chào hỏi.
“Đứa trẻ Thẩm Thanh Nga này, mới vài ngày không gặp, lại xinh đẹp hơn ha!” La Thủy Nguyên cũng cười chào hỏi Thẩm Thanh Nga.
“Thanh Nga, đã lâu không gặp!” Lúc này La Thành cũng vươn tay, ở trước mặt Thẩm Thanh Nga.
Rất hiển nhiên, giống như trước kia, Giang Dĩ Minh một mực là đồ vô dụng trong lòng người khác, giờ phút này, lại bị ba người này xem nhẹ!
Có điều Giang Dĩ Minh cũng không sao cả, anh nhún vai, rồi đi lên lầu, nếu người ta đã không coi trọng mình, vậy thì đương nhiên mình cũng không cần phải coi trọng bọn họ!
“Đây là người gì vậy? Nó không có lịch sự như vậy sao?” Chỉ là, khi Giang Dĩ Minh đi lên lầu, Tôn Hiểu Yến quái gỡ tức giận nói: “Thấy chúng tôi tới, ngay cả chào hỏi cũng không chào hỏi, đã đi lên lầu, thật sự là không có giáo dục mà, anh Thẩm, chị Trương, hai người có con rể như vậy, thật sự là bi ai!”
“Đúng vậy, tuổi trẻ, phải có bộ dáng của một người tuổi trẻ!” La Thủy Nguyên cũng tức giận nói: “Ngay cả lễ phép cơ bản cũng không hiểu, khó trách lại không có tiền đồ như vậy!”
La Thành cũng cười nói: “Anh ta không có tiền đồ, không có lễ phép kỳ thật cũng không có gì, chỉ là làm cả Thanh Nga mất mặt theo. Quên đi, chúng ta không nói cái này nữa, Thanh Nga, tôi nói cho em một tin tức tốt đi, hai ngày trước anh đã bái đoàn trưởng đoàn kịch của chúng ta làm sư phụ, ngày mai, anh sẽ cùng đoàn trưởng đi biểu diễn trong Nhà hát lớn thủ đô! Đó là một nơi tốt, những người biểu diễn ở nơi đó, đều là diễn viên kinh kịch cấp quốc gia!”
Lời nói thú vị cỡ nào, nửa câu đầu nói Giang Dĩ Minh không có tiền đồ, Thẩm Thanh Nga đều mất mặt theo, nửa câu sau lại nói thành tựu hiện tại của mình, tuyệt vời cỡ nào, đây không phải rõ ràng là lấy Giang Dĩ Minh ra làm bước đệm cho anh ta sao?
“Con trai thật tuyệt vời!” Tôn Hiểu Yến nhất thời cười ha hả nói: “Nhà hát lớn thủ đô này, cũng không phải là nhà hát bình thường, nếu người không có năng lực, muốn đi vào biểu diễn cũng không được! Hơn nữa, tôi nghe nói, lần này biểu diễn ở nhà hát lớn thủ đô, có cả lãnh đạo rất nhiều quốc gia cũng đến xem! Con trai à, con đúng là làm rạng rỡ tổ tông, con hãy nhớ kỹ, gặp những lãnh đạo kiaia, chúng ta phải lễ phép, biết không? Cũng không thể để cho người ta nói chúng ta giống một số người không có giáo dục được!.”
Chapter 33 Sư phụ, sao người lại tới đây?
“Con trai thật tuyệt vời!” Tôn Hiểu Yến nhất thời cười ha hả nói: “Nhà hát lớn thủ đô này, cũng không phải là nhà hát bình thường, nếu người không có năng lực, muốn đi vào biểu diễn cũng không được! Hơn nữa, tôi nghe nói, lần này biểu diễn ở nhà hát lớn thủ đô, có cả lãnh đạo rất nhiều quốc gia cũng đến xem! Con trai à, con đúng là làm rạng rỡ tổ tông, con hãy nhớ kỹ, gặp những lạnh đạo kia, chúng ta phải lễ phép, biết không? Cũng không thể để cho người ta nói chúng ta giống một số người không có giáo dục được!.”
“Đúng vậy!” Giang Dĩ Minh nhất thời cũng cười ngồi xuống nói: “Là Thành, thấy những lãnh đạo lớn kia, đều phải biểu hiện rất có giáo dưỡng, lễ phép, dù sao, những lãnh đạo lớn kia, so với những con chó con mèo bình thường cũng khó gặp hơn nhiều!”
“Anh đang nói gì vậy?” La Thủy Nguyên nghe vậy, nhất thời nổi trận lôi đình, vỗ mạnh một cái lên bàn trà, tức giận ngút trời quát Giang Dĩ Minh: “Anh nói ai là con chó con mèo? Thứ không có tiền đồ, bản lĩnh cũng không có, miệng còn hèn hạ, chỉ có loại người như anh, cả đời cũng chỉ là đồ bỏ đi!”
“Nói chúng tôi là con chó, con mèo, anh xem lại anh coi là thứ gì? Anh Thẩm, chị Trương, các người xem các người tuyển được loại con rễ chó mà gì đây!” Sắc mặt Tôn Hiểu Yến khó coi nói.
“Dĩ Minh!” Lúc này sắc mặt Trương Mộng cũng có chút khó coi, mặc kệ nói như thế nào, mắng người khác cũng là không đúng phải không? “Dĩ Minh, trở về phòng đi!”
“Không sao đâu!” La Thành nhất thời khoát tay áo, cười nói: “Để cho Dĩ Minh ở chỗ này đi, chúng ta không có kiến thức như anh!”
“Vẫn là con nhà chúng tôi biết rõ đạo lý, lòng dạ rộng mở, không giống một số người, thiện ý nói anh hai câu, anh còn mắng lại người khác, thật sự là bụng dạ hẹp hòi!” Tôn Hiểu Yến nhất thời nói.
Mà trên mặt Giang Dĩ Minh, trước sau vẫn mang theo nụ cười nhàn nhạt.
Mà lúc này Giang Dĩ Minh lại bắt được, Thẩm Thanh Nga, cũng lơ đãng, nở một nụ cười với anh.
Rất hiển nhiên, đối với người một nhà La Thành, Thẩm Thanh Nga cũng rất khó chịu!
La Thành thật sự biết rõ đạo lý, lòng dạ rộng mở sao?
Chuyện này là không có khả năng, nếu như không phải Thẩm Thanh Nga ở đây, anh ta hận không thể đánh cho Giang Dĩ Minh một trận, vì dám mắng ba mẹ anh ta là chó với mèo, anh ta làm sao có thể nhịn được? Sở dĩ còn để Giang Dĩ Minh ở lại chỗ này, chủ yếu là vì kế tiếp anh ta phải tiếp tục giả vờ, có Giang Dĩ Minh ở chỗ này, cũng có thể có một chút tôn lên!
“Thanh Nga, em có biết đoàn trưởng của chúng ta là ai không?” La Thành quay đầu nhìn về phía Thẩm Thanh Nga cười hỏi: “Đoàn trưởng của chúng ta chính là nghệ sĩ biểu diễn kinh kịch nổi tiếng của nước Trung Mỹ chúng ta, ông Hồ Khải Tuấn, ba vợ của ông ấy, là nghệ sĩ biểu diễn kinh kịch nổi tiếng, ông cụ Mã Trường đấy!”
Hồ Khải Tuấn và Mã Trường, tuy rằng không đặc biệt nổi tiếng, nhưng trong giới kinh kịch, thì rất nổi tiếng, nhất là những người lớn tuổi như Thẩm Tính, Trương Mộng, lại càng rất thích nghe kinh kịch!
“Cái gì? Là thầy Hồ Khải Tuấn sao? Trương Mộng nghe vậy, nhất thời thốt ra, phải biết rằng, bà thích nghe nhất chính là kinh kịch của Hồ Khải Tuấn!
Hồ Khải Tuấn có thể nói là ngôi sao nổi tiếng trong giới kinh kịch bây giờ, diễn xuất của ông ấy, hoàn toàn chính là một phiếu khó cầu, lúc trước Trương Mộng tìm rất nhiều quan hệ, thật vất vả mới mua được một tấm vé đi vào nghe một lúc!
Bây giờ nghe nói La Thành lại là đệ tử cuối cùng của Hồ Khải Tuấn, nhất thời nội tâm có chút khó chịu.
Người một nhà La Thành đây rõ ràng chính là tới khoe khoang, vốn dĩ muốn so sánh việc Giang Dĩ Minh chữa khỏi bệnh cho ông cụ Tống mang về cho gia đình hai trăm triệu lợi nhuận, thế nhưng hiện tại xem ra, hoàn toàn là không thể so sánh được!
Bởi vì, có thể trở thành đệ tử cuối cùng của Hồ Khải Tuấn, thì hai trăm triệu đó cũng không thể so sánh!
“Đúng vậy! Con trai chúng tôi bây giờ đã là đệ tử cuối cùng của Hồ Khải Tuấn! Hơn nữa Hồ Khải Tuấn còn nói, con trai tôi còn có thiên phú dị bẩm về kinh kịch, lại có cái duyên của ba vợ ông ấy, cho nên, ông ấy còn chuẩn bị để cho bố vợ Mã Trường của ông ấy đến chỉ bảo cho con trai tôi một chút đấy!” Tôn Hiểu Yến nhất thời mở miệng nói: “Anh Thẩm, chị Trương, các người xem con trai tôi có phải rất giỏi không? Nói thật, so với người khác, chúng ta thật đúng là không dám nói những lời như vậy, nhưng so với cái oắt con vô dụng này, con trai chúng tôi thật đúng là cao cao tại thượng rồi. Các người nói một chút, nếu năm đó để cho con trai tôi kết hôn cùng với Thanh Nga, thì bây giờ các người cũng không phải là mặt mũi sáng sủa sao? Sau này Hồ Khải Tuấn và thầy Mã Trường diễn kịch, các người còn không phải muốn nghe bao nhiêu là có thể nghe sao?”
Nếu là bình thường, Tôn Hiểu Yến thật đúng là không nên nói lời như vậy, nhưng vừa rồi bị Giang Dĩ Minh mắng một câu, trong lòng tức giận, cho nên, cũng không để ý nhiều như vậy!
“Hiểu Yến!” La Thủy Nguyên ý thức được vợ của mình nói sai, nhất thời thấp giọng quát lớn một câu!
“Hừ!” Tôn Hiểu Yến hừ lạnh một tiếng.
“Mẹ, đây là chuyện đã qua rồi, về sau cũng không cần nhắc tới!” La Thành cười nói. “Bác Thẩm, bác Trương, hôm nay con tới đây, thật ra là đến đưa vé cho bác!”
La Thành nói xong, từ trong túi lấy ra hai tấm vé, đưa cho Trương Mộng nói: “Đây là hai tấm vé mười lần, bác có thể cầm đi xem đoàn kịch chúng tôi biểu diễn, bất kể là của thầy cháu, hay là của người khác, tổng cộng có mười lần, hai người thì có thể hai mươi lần!”
Lúc này Trương Mộng sững sờ tại chỗ, đưa tay nhận cũng không được, mà không nhận cũng không được.
“Đây chính là giá trị hết mấy triệu đồng đấy!” Tôn Hiểu Yến nhất thời mở miệng nói, nội tâm của bà ta, vẫn là rất khó chịu!
Leng keng...
Đúng lúc này, chương cửa biệt thự bị người ta nhấn.
“Con sẽ ra mở cửa.” Thẩm Thanh Nga nói xong, đứng lên đi ra mở cửa.
Rất nhanh, đã có hai người đàn ông đi vào, khi nhìn thấy một người đàn ông trong đó, La Thành nhất thời đứng lên, vui mừng nói: “Sư phụ, sao người lại tới đây?”
“Con làm sao lại ở chỗ này?” Người tới chính là Hồ Khải Tuấn, khi nhìn thấy La Thành cũng nhất thời sửng sốt.
“Con có quan hệ ở đây.” La Thành cười nói.
“Sư phụ, người lại đây ngồi.” La Thành nhất thời đứng lên, nhường vị trí của mình cho Hồ Khải Tuấn.
“Thầy không ngồi!” Hồ Khải Tuấn khoát tay áo, sau đó vội vàng đi tới trước mặt Giang Dĩ Minh, nói: “Anh Giang, cám ơn anh, thật sự rất cám ơn anh.”
Hồ Khải Tuấn vươn tay, nắm lấy tay Giang Dĩ Minh, ra sức nói cảm ơn. “Anh Giang, bắt đầu từ hôm nay anh chính là anh của Hồ Khải Tuấn tôi, chính là anh ruột của Hồ Khải Tuấn tôi!”
Nói xong, Hồ Khải Tuấn lấy trong túi ra một thẻ ngân hàng, rồi nói với Giang Dĩ Minh: “Anh Giang, đây là 30.000.000.000, anh nhất định phải nhận lấy, nhất định phải nhận!”
Sau khi nói xong, Hồ Khải Tuấn lại lấy ra hai tấm vé từ trong túi, đưa cho ba mẹ Thẩm Thanh Nga, nói: “Thưa hai bác, tôi không biết hai người có thích nghe kinh dịch hay không, nếu như các người thích nghe, đây là hai tấm vé của đoàn kịch chúng tôi, hai tấm vé này có hiệu lực vĩnh viễn, các người chỉ cần cầm tấm vé này, là có thể đến đoàn kịch chúng tôi nghe tất cả các buổi biểu diễn, hơn nữa có thể nghe miễn phí mãi mãi!”
Chapter 34 Chạy trối chết
Lúc này La Thành sững sờ trong giây lát.
Sư phụ của mình, đang làm cái gì a?
Đừng nói là La Thành, ngay cả Giang Dĩ Minh cũng sửng sốt, buổi trưa không phải đã cảm ơn rồi sao? Hơn nữa lúc đó trong thẻ ngân hàng còn một 1.500.000.000, buổi tối làm sao có 30.000.000.000?
“Chờ đã, Hồ tiên sinh.” Giang Dĩ Minh ngăn Hồ Khải Tuấn lại và hỏi: "Hồ tiên sinh, có chuyện gì vậy?"
“Anh Giang, tôi thực sự phải cảm ơn anh!” Hồ Khải Tuấn nói với Giang Dĩ Minh: "Hôm nay bố vợ tôi bị tai nạn xe cộ, không phải đâm thủng động mạch chủ ở cổ sao? Thực ra, ông ấy đã bị thương dây thanh quản rồi. Rất có thể cả đời này ông ấy sẽ không thể ca diễn được. Thế nhưng, sở thích lớn nhất trong đời của ông ấy là ca diễn, sau này nếu không ca diễn được thì còn khó chịu hơn là giết ông ấy! Trong lúc cứu ông ấy, bác sĩ nói rằng chỉ có thể bảo vệ tính mạng của ông và giọng nói của ông có được cứu hay không thì không nói. Tuy nhiên, chỉ một tiếng trước, bác sĩ cho biết, giọng nói của bố vợ tôi đã được bảo vệ, sau này ông vẫn có thể ca diễn được. Nguyên nhân cụ thể là do anh đã ra tay cứu ông, anh đã châm mấy cây ngân châm vào cổ ông ấy, bảo vệ thanh quản của anh ấy!"
“Cho nên, anh Giang, anh đã giúp đỡ gia đình chúng tôi rất nhiều. Cảm ơn anh rất nhiều!” Hồ Khải Tuấn xúc động nói.
Nghe những gì Hồ Khải Tuấn nói, Giang Dĩ Minh cũng hiểu.
Lúc đó khi châm ngân châm vào anh đã chuyển một ít linh khí vào, đoán chừng những linh khí này có tác dụng đã chữa trị dây thanh quản bị thương của ông ấy!
Mã Hải Chân đi cùng Hồ Khải Tuấn, cũng cười nói: "Đây có thể coi là cứu mạng ông ấy lần nữa. Bằng không sau khi sống lại, không thể ca diễn được, ông ấy đoán chừng sẽ đi tìm chết!"
“Tôi còn tưởng chuyện lớn như thế nào.” Giang Dĩ Minh cười nói: "Hồ tiên sinh, được rồi, 30.000.000.000 này tôi không lấy!"
"Không, không được, anh Giang, số tiền này anh nhất định phải nhận! Đối với ông ấy, 30.000.000.000 này không là gì cả!" Hồ Khải Tuấn nói: "Được rồi, anh Giang, tôi còn phải đến bệnh viện chăm sóc thân thể của ông ấy, tôi đi trước. Chờ tôi xong hai ngày này, tôi sẽ mời anh ăn cơm."
Nói xong, Hồ Khải Tuấn lập tức rời đi.
“Sư phụ, thầy không ngồi một lát sao?” La Thành lúc này mới nói.
“Không!” Hồ Khải Tuấn vẫy tay với La Thành, sau đó nghĩ ra điều gì đó và nói với La Thành: "La Thành, kết quả đánh giá buổi chiều đã có, năng lực của con còn tương đối thấp. Cho nên, lần này đi thủ đô con bị hủy bỏ tư cách, đợi năng lực của con tăng lên thì chúng ta nói chuyện sau!"
Sau đó, Hồ Khải Tuấn và Mã Hải Chân rời đi.
"Hahaha ..." Trương Mộng hào hứng nói khi cầm hai tờ phiếu miễn phí vĩnh viễn: "Chúa ơi, đây là vé miễn phí vĩnh viễn. Nếu tôi nghe nó mỗi ngày, ít nhất giá trị cũng phải trên 3.000.000.000, phải không?"
Lời này của Trương Mộng rất thú vị. Lúc trước khi La Thành đưa phiếu tới, có giá trị vài tỷ, Tôn Hiểu Minh còn có vẻ mặt khó chịu.
Giang Dĩ Minh lúc này cũng cười nói: "La Thành, tại sao cậu đột nhiên không được đi thủ đô nữa? Tôi còn định nhờ cậu giúp tôi tìm mấy vị lãnh đạo kia xin chữ ký!"
“Giang Dĩ Minh, anh câm miệng cho tôi!” Tôn Hiểu Yến sắc mặt cự kỳ khó coi nói.
Vốn dĩ bà ta đến đây để khoe khoang kiêu ngạo, nhưng không ngờ trong nháy mắt, bà ta lại biến thành chó rơi xuống nước!
La Thành vẫn lấy sư phụ làm ngạo mạn, lại thực sự gọi Giang Dĩ Minh là anh em. Anh ta cứ nghĩ mình có thể đến thủ đô và biểu diễn trước những vị lãnh đạo lớn đó, nhưng không ngờ lại tạm thời bị hủy bỏ tư cách như thế này!
Anh ta đã rất ngần ngại khi đưa một chiếc vé trị giá hàng chục tỷ đó, nhưng không ngờ tới bây giờ người ta căn bản không thích nó!
Nói tóm lại, hiện tại rất xấu hổ, có thể coi như là ném vào nhà bà ngoại.
“Mẹ, chúng ta trở về đi.” La Thành cũng cảm thấy xấu hổ, đứng dậy nói.
“Không trở về nhà ở lại chỗ này làm gì?” Tôn Hiểu Yến tức giận nói.
“Đi thôi, về nhà!” Khuôn mặt La Thủy Nguyên nhất thời đỏ lên, chốc lát lại trắng bệch, ước chừng lúc này có khe hở, bọn họ đều muốn chui xuống!
“Đúng rồi, La Thành!” Giang Dĩ Minh đột nhiên nói: "Vừa rồi sư phụ của cậu gọi tôi là anh, vậy sau này gặp lại tôi, cậu phải gọi tôi một tiếnh chú sao?"
"Anh..."
Nếu không phải La Thủy Nguyên lôi lại, La Thành thật sự muốn xông tới đánh Giang Dĩ Minh một trận!
Điều này rõ ràng là đâm anh ta một dao nữa!
“Con rể tốt, con thật tuyệt vời!” Sau khi gia đình La Thành rời đi, Trương Mộng hào hứng ở trong nhà khoa tay múa chân: "Vừa rồi thật sự rất vui vẻ, Tôn Hiểu Yến bà còn muốn khoe khoang trước mặt tôi, còn so con trai của bà với con rể của tôi, con rể của tôi có thể tùy tiện giẫm chết con trai của bà dưới lòng bàn chân, hừ! Tôi xem về sau bà còn khoe khoang trước mặt tôi như thế nào!"
“Được, được rồi, bà tranh đua háo thắng như vậy để làm gì?” Trương Tính xua tay nói.
"Tranh đua háo thắng là có ý gì? Trước đây ông không thấy bộ dạng họ khoe khoang như thế nào sao?" Trương Mộng tức giận nói.
Giang Dĩ Minh và Thẩm Thanh Nga lúc này đã trở về phòng.
“Có chuyện gì vậy?” Thẩm Thanh Nga nhìn Giang Dĩ Minh hỏi.
"Ồ, sáng nay sau khi đưa em đến công ty làm, lúc về thì gặp tai nạn xe. Một ông cụ bị thương nặng, nên tôi đến cứu một chút.” Giang Dĩ Minh nói: "Không ngờ ông ấy mà tôi cứu lại thực ra là bố vợ của Hồ Khải Tuấn, ông Nhạc. Cô nghĩ có phải là trùng hợp không?"
“Với y thuật ít ỏi của anh, anh còn dám đi cứu người?” Thẩm Thanh Nga hỏi.
"Đây không phải là nghe theo lời dạy của cô gần đây sao? Ngày nào tôi cũng xem video trên mạng, với lại học tập nhiều một chút. Hôm nay vừa học vừa thực hành!" Giang Dĩ Minh cười nói.
“Dù sao sau này anh cũng đừng chữa bệnh cho mọi người một cách bừa bãi. Nếu một ngày nào đó có người nhìn ra vấn đề, sẽ rất phiền phức!” Thẩm Thanh Nga nói với Giang Dĩ Minh, người ta là bác sĩ tốt nghiệp chuyên ngành sẽ luôn nhìn ra vấn đề, huống chi là Giang Dĩ Minh xem video trên mạng để học hỏi!
“Được rồi, tôi hiểu rồi!” Giang Dĩ Minh gật đầu nói: "À đúng rồi, dạo này tôi học được một số kỹ thuật xoa bóp khi xem video trên mạng. Tôi thấy dạo này cô đi làm rất mệt, vai và cổ chắc cũng không được tốt lắm. Nếu không, tôi mát xa cho cô một chút."
“Anh ư?” Thẩm Thanh Nga hoài nghi.
“Thử đi!” Giang Dĩ Minh cười nói.
“Vậy cũng được.” Thẩm Thanh Nga gật đầu, quả nhiên gần đây cô ngồi trong phòng làm việc cúi đầu nhìn tài liệu, cổ rất đau. Cho dù Giang Dĩ Minh không hiểu chuyên môn xoa bóp, cũng có thể giúp chính mình xoa bóp, có thể giảm đau một chút!
Chapter 35 Ngủ ngon
Thẩm Thanh Nga tắm rửa sạch sẽ, thay một bộ đồ ngủ, sau đó nằm xuống giường.
Giang Dĩ Minh ngồi ở bên giường, duỗi tay ra, nhẹ nhàng đặt ở trên vai Thẩm Thanh Nga.
Cảm giác của những xúc tu làm cho Giang Dĩ Minh cảm thấy nóng bừng, toàn thân Thẩm Thanh Nga trắng nõn mềm mại, có cảm giác giống như da của một đứa bé, cảm giác rất tốt, khiến cho Giang Dĩ Minh có cảm giác không muốn buông tay.
Khi tay anh chạm vào vai và cổ của Thẩm Thanh Nga, Giang Dĩ Minh nhận ra rằng vai và cổ của Thẩm Thanh Nga đã bị căng quá mức.
Nhất thời yrong lòng Giang Dĩ Minh không có bất kỳ tạp niệm gì, bắt đầu nghiêm túc xoa bóp Thẩm Thanh Nga.
Kỳ thật, năm nay Thẩm Thanh Nga chỉ mới hai mươi bốn tuổi.
Cái này đổi lại một cô gái từ một gia đình bình thường, hoặc cô ấy vẫn đang đi học, hoặc cô ấy đang sống một cuộc sống thoải mái tại thời điểm này. Mặc dù nhà Thẩm Thanh Nga giàu, có nhiều người ghen tị với cô, nhưng ở tuổi hai mươi bốn, cô đã gánh vác trách nhiệm nuôi cả Thẩm gia.
Trong cuộc hôn nhân kéo dài một năm với Thẩm Thanh Nga, Giang Dĩ Minh chưa bao giờ thấy Thẩm Thanh Nga đi xem phim, đi KTV hát một lần, hay đi chơi ở công viên giải trí một lần.
Mỗi ngày chính là, công ty, nhà riêng, hai điểm tạo thành một đường thẳng.
Cuộc sống của cô thật buồn tẻ và vô vị.
Tuy nhiên, cô phải chịu rất nhiều áp lực, ở công ty phải đối mặt với vô số khách hàng, còn ở nhà thì phải đối mặt với người nhà luôn theo dõi biểu hiện của cô và muốn chiếm đoạt quyền lực.
Thê nhưng, suy cho cùng, cô cũng chỉ là một cô gái hai mươi bốn tuổi!
Giang Dĩ Minh cảm thấy đau lòng thay cho Thẩm Thanh Nga, cảm thấy rằng cô đã sống quá mệt mỏi và sống quá khó khăn.
Sức lực trong tay tăng lên một chút, nhưng dùng tay xoa bóp, linh khí trong cơ thể chậm rãi tiến vào vai và cổ Thẩm Thanh Nga, không làm cho Thẩm Thanh Nga cảm thấy đau đớn, ngược lại cảm thấy rất thoải mái.
Thời gian dần trôi, Giang Dĩ Minh nghe thấy tiếng hít thở đều đều.
Thẩm Thanh Nga đã ngủ rồi.
Rút tay về, Giang Dĩ Minh nhẹ nhàng đắp chăn bông cho Thẩm Thanh Nga.
Nhìn dáng vẻ Thẩm Thanh Nga lúc đang ngủ say, lần đầu tiên Giang Dĩ Minh có ý muốn bảo vệ cô gái này.
Lần này Giang Dĩ Minh không chút do dự, cúi người nhẹ nhàng hôn lên khuôn mặt xinh xắn của Thẩm Thanh Nga.
"Ngủ ngon."
Sau đó, Giang Dĩ Minh tự mình đi tắm, trải chăn bông trên đất rồi bắt đầu tu luyện.
Một đêm lặng lẽ trôi qua.
Sáng hôm sau, Giang Dĩ Minh và Thẩm Thanh Nga rời giường, Trương Mộng đã chuẩn bị bữa sáng.
Sau khi ăn sáng xong, Giang Dĩ Minh lái xe đưa Thẩm Thanh Nga đến công ty.
“Kỹ thuật xoa bóp của anh rất tốt.” Thẩm Thanh Ngư đột nhiên nói với Giang Dĩ Minh: "Đã rất lâu cổ của tôi không có cảm giác thoải mái."
“Vậy sau này, mỗi buổi tối tôi sẽ xoa bóp cho cô.” Giang Dĩ Minh nói.
“Được rồi!” Thẩm Thanh Ngư gật đầu nói.
Hai người bọn họ khi ở cùng nhau dường như không có quá nhiều chủ đề để nói, hôm nay là ngoại lệ, còn nói được vài câu, nếu là bình thường dọc đường hầu như không nói lời nào.
Khi đến gần dưới lầu của công ty, chờ đèn giao thông, Giang Dĩ Minh đột nhiên quay đầu nhìn Thẩm Thanh Nga hỏi: "Cô đã đến rạp chiếu phim, KTV và công viên giải trí chưa?"
“Đã từng!” Thẩm Thanh Nga nói: "Lúc đi học, tôi thường xuyên đến đó."
“Còn hiện tại thì sao?” Giang Dĩ Minh hỏi: "Sau khi tốt nghiệp về tiếp quản công ty của gia đình, cô đã từng tới đó chưa?"
“Không.” Thẩm Thanh Nga lắc đầu nói: "Từ khi tiếp quản công ty, ngày nào tôi cũng bận rộn nhiều việc, về đến nhà nghĩ tới ngủ, đi đâu còn có thời gian để đến những nơi đó?"
Giang Dĩ Minh im lặng.
Sau khi dừng xe ở dưới tầng công ty, Giang Dĩ Minh đột nhiên nói với Thẩm Thanh Nga: "Cuối tuần này, cô để cho bản thân một ngày nghỉ ngơi, tôi sẽ đưa em ra ngoài, nghỉ ngơi thật thoải mái một chút."
“Nói đùa gì vậy?” Thẩm Thanh Nga quay đầu nhìn Giang Dĩ Minh nói: "Tôi mới tiếp quản đơn hàng của Tống gia, chưa kể cuối tuần, buổi tối cuối tuần còn phải tăng ca."
“Thật ra, chỉ cần cô nguyện ý, một ngày cô không ở công ty, công ty cũng sẽ không tổn thất gì.” Giang Dĩ Minh chưa từ bỏ ý định nói.
“Quên đi!” Thẩm Thanh Nga nói: "Tôi không có thời gian, huống chi, hiện tại tôi đối với những nơi kia không có hứng thú."
Thẩm Thanh Nga nói xong liền đi lên lầu công ty.
Giang Dĩ Minh cười khổ, lái xe đến bệnh viện.
Hôm qua Hồ Khải Tuấn tặng cho anh 30.000.000.000 và Trương Mộng hai tấm vé, người ta tặng quà lớn như vậy, dù sao thì hôm nay anh cũng phải đến bệnh viện để gặp ông Mã Nhạc.
Qua đợt cứu hôm qua, ông Mã Nhạc đã hoàn toàn thoát khỏi nguy hiểm tính mạng và hiện đang ở trong phòng bệnh thường.
“Dĩ Minh đến rồi.” Người phụ nữ trung niên mà anh gặp trên đường hôm qua, vợ của Hồ Khải Tuấn, Mã Mỹ Linh, nhìn thấy Giang Dĩ Minh, bà ta đứng dậy, mỉm cười chào Giang Dĩ Minh!
Thái độ của Mã Mỹ Linh đối với Giang Dĩ Minh hoàn toàn khác với ngày hôm qua.
“Ông ấy hiện tại thế nào rồi?” Giang Dĩ Minh hỏi. Đặt trái cây đã mang lên bàn phòng bệnh.
"Đã qua cơn nguy kịch. Bác sĩ nói rằng mấy ngày nữa là có thể xuất viện!” Mã Mỹ Linh nói với Giang Dĩ Minh: "Chỉ có điều xương sườn trước ngực bị gãy, có lẽ cần một thời gian dài mới có thể bình phục. Sau khi trở về nhà, chỉ cần không làm việc nặng, mỗi ngày vẫn có thể sinh hoạt bình thường."
“Vậy là tốt rồi!” Giang Dĩ Minh gật đầu nói.
“Hồ tiên sinh đâu?” Giang Tiểu Bắc hỏi.
“Ông ấy đã đi thủ đô.” Mã Mỹ Linh nói: "Hôm qua tôi đã thuyết phục ông ấy một đêm, nhưng ông ấy không nghe lời tôi, hôm nay vẫn đến thủ đô. Vừa mới xuất phát, đoán chừng lúc này đã lên đường cao tốc."
Giang Dĩ Minh thở dài một hơi nói: "Dù sao biểu diễn ở thủ đô lần này tương đối quan trọng, tôi cũng biết nếu như tôi thuyết phục ông ấy như vậy, ông ấy nhất định sẽ không nghe. Hơn nữa, tôi có thể thấy được ông ấy không phải người nguyện ý tin thuyết pháp này."
“Dĩ Minh, tôi xin lỗi!” Mã Mỹ Linh có chút ngượng ngùng nói với Giang Dĩ Minh, mặc dù bà ta không rõ ràng về câu nói của Giang Dĩ Minh, nhưng dù sao thì Giang Dĩ Minh đang ở đây mà chồng của bà ta thì không nghe thấy, vẫn nên xin lỗi một chút.
“Cái này có gì phải xin lỗi?” Giang Dĩ Minh cười nói: "Như vậy đi, nếu như ông ấy nhất định muốn đi, vậy thì cứ để ông ấy đi, nhưng nếu có thời gian, hãy gửi cho ông ấy một thứ gì đó."
“Cái gì?” Mã Mỹ Linh hỏi.
“Cái này.” Giang Dĩ Minh nói, lấy một khuyên tai ngọc từ trong túi ra. Khuyên tai bằng ngọc bích này là trên đường đi, Giang Dĩ Minh mua được, không phải là đồ tốt gì, cũng chỉ có mấy chục nghinc, nhưng Giang Dĩ Minh lại dùng linh khí vẽ bùa hộ mệnh trên đó.
Anh đã đoán được Hồ Khải Tuấn sẽ không nghe lời anh, cho nên Giang Dĩ Minh sáng sớm đã đến, nhưng anh không ngờ rằng Hồ Khải Tuấn lại lên đường sớm như vậy.
"Gửi thứ này cho Hồ tiên sinh đi, mấy ngày nay để ông ấy mang theo trên người, cho dù bất đắc dĩ cũng phải mang theo, khi ông ấy quay lại đây, ông ấy có thể vứt đi." Dĩ Minh nói với Mã Mỹ Linh.